Nghiêm Cẩn gửi những tin nhắn hết sức chân thành cho Quý Hiểu Âu, năn nỉ cô cho mình cơ hội được giải thích rõ ràng.

Song những dòng tin đó của anh đều chỉ như đá chìm đáy biển, không hề nhận được hồi đáp.

Anh muốn đến tận nơi gặp cô lại sợ trở thành câu chuyện “chết sớm, sớm siêu sinh”.

Nếu Quý Hiểu Âu cười khẩy bảo người cô yêu là Trạm Vũ thì chút tình cảm vừa nhen nhóm sẽ hoàn toàn chấm dứt.
Tập sách lưu niệm Trạm Vũ làm cho Quý Hiểu Âu, cả hai người đều quên mang về, cuối cùng rơi vào tay Nghiêm Cẩn.

Hễ rảnh rỗi anh liền mở ra xem.

Sau khi biết được đường link được đặt ở trang sách cuối cùng, Nghiêm Cẩn cất công đăng ký một tài khoản trên mạng, nhưng lúc này không gian QQ của Quý Hiểu Âu đã bị khóa, blog vẫn còn đó nhưng không có bài viết mới nữa.

Quý Hiểu Âu không để lại lời nào cho sự rời bỏ của mình.
Đêm khuya thanh vắng, Nghiêm Cẩn xem đi xem lại những bài viết trên blog từ trước đến nay của Quý Hiểu Âu.

Anh nhận ra bản thân nhớ cô rất nhiều, nhớ cô hơn bất kỳ người bạn gái cũ nào trước đây.

Hơn nữa, kỳ lạ là nỗi nhớ của anh không chỉ gói gọn trong thân hình cô mà mỗi một hành động của Quý Hiểu Âu trong ký ức đều liên tục tái hiện lại: lúc cô nói chuyện, lúc cô đi đứng, lúc cô ngẩng lên cúi xuống… Anh nghi là bản thân đã mắc bệnh tương tư mất rồi.

Nhiều ngày qua đi, thu qua đông tới, bệnh tình anh không chút thuyên giảm, trái lại còn dần tích tụ thành một thứ kỳ quặc khiến anh lúc nào cũng thấy bực bội.


Vì vậy, khi Quý Hiểu Âu chủ động gọi tới, cuộc đối thoại mà anh mong đợi từ lâu lại trở nên hết sức lãnh đạm, không mùi mẫn như trong phim chút nào.
Giọng Quý Hiểu Âu cất lên vô cùng lạnh nhạt: “Nghiêm Cẩn, anh rảnh không? Nếu rảnh thì qua cửa hàng tôi chút đi.”
“Có việc gì cần anh giúp à?” Nghiêm Cẩn không dám vồ vập quá, cân nhắc từng câu từng chữ mới trả lời.
“Anh khách sáo quá, tôi nào dám nhờ vả gì anh.” Quý Hiểu Âu bật cười trong điện thoại nhưng tiếng cười đó chẳng có vẻ gì là mừng rỡ, giả tạo vô cùng: “Nhưng đúng là phải nhờ anh đưa bạn gái anh về giúp.”
“Bạn gái?” Nghiêm Cẩn ngơ ngác một lúc mới định thần được: “Ai vậy?”
Thế rồi anh nghe thấy tiếng Quý Hiểu Âu có vẻ như quay sang hỏi người kế bên: “Xin hỏi cô họ gì? À, họ Thẩm, được rồi, để tôi dặn anh ta lúc tới đây đi qua khách sạn Kempinski nhớ mua cho cô một phần bánh ngọt phô mai…”
Nghiêm Cẩn không chịu nổi bèn rít gào một tiếng: “Em bảo cô ta đợi đó, phải đợi cho tới khi anh đến mới được.”
Thẩm Khai Nhan đại giá quang lâm Tự thủy lưu niên lúc tối muộn, khi spa đã sắp đóng cửa.

Vừa qua lập đông, cô ta đã trưng diện áo khoác lông thú màu xanh xám, đội chiếc khăn đeo trán da chồn mà nhân vật Vương Hy Phượng trong “Hồng Lâu Mộng” hay đeo, túi Prada màu hồng khoác lủng lẳng trên khuỷu tay, trang điểm tươi tắn, rất thời thượng.

Xưa nay Quý Hiểu Âu là người không nhớ được mặt mũi người khác, chỉ cảm thấy cô gái xinh đẹp này rất quen nhưng không nhớ được là đã gặp nhau ở đâu.
Trái lại Thẩm Khai Nhan là người nhắc nhở cô: “Tôi là bạn gái Nghiêm Cẩn, chúng ta đã gặp nhau ở nhà anh ấy.

Chị là Quý Hiểu Âu phải không?”
Bây giờ Quý Hiểu Âu mới nhớ ra cuộc gặp gỡ vào cuối tháng tám vừa rồi.

Cô bắt đầu cảnh giác nhiều hơn, đứng dậy đi ra bên ngoài: “Tôi đây.

Có việc gì?” Quý Hiểu Âu rất sợ spa mới tân trang không bao lâu lại gặp tai bay vạ gió lần nữa.

Thẩm Khai Nhan theo cô ra ngoài: “Chị đừng hiểu lầm.

Tôi đến chỉ muốn nói chuyện anh Nghiêm Cẩn với chị thôi.”
Quý Hiểu Âu đứng bên ngoài cửa hàng, khoanh tay hứng chịu gió Đông Bắc rét căm căm, trả lời với thái độ thiếu kiên nhẫn: “Tôi không thân thiết gì với Nghiêm Cẩn, chuyện của anh ta liên quan gì tới tôi?”
Thẩm Khai Nhan đánh giá Quý Hiểu Âu từ trên xuống dưới, nghiền ngẫm về đôi dép lê, quần thể dục và áo khoác thể thao dày cộp của cô rồi hỏi: “Chị có cảm thấy anh ấy yêu chị không?”
“Ai kia?” Quý Hiểu Âu lắp bắp hỏi lại rồi nhanh chóng hiểu ra ý đồ của người đối diện, liền hỏi lại: “Cô thấy sao?”
Thẩm Khai Nhan đáp: “Không.

Sao mà yêu chị được chứ? Xưa nay anh ấy chỉ thích người trẻ trung, phong cách thời thượng thôi.” Cô ta nhấn rất mạnh vào hai chữ “trẻ trung”.
Quý Hiểu Âu tức quá mới bật cười: “Phải rồi, trẻ trung, quan trọng là phải trẻ trung.

Đến tôi cũng say như điếu đổ người con gái vừa trẻ vừa đẹp như cô mà.”
Xem ra Thẩm Khai Nhan cũng chẳng phải người thực sự không biết điều, thấy nét mặt không còn bình thường của Quý Hiểu Âu, cô ta cũng biết bản thân vừa quá lời liền giải thích: “Xin lỗi, tôi không cố ý bêu xấu chị, chỉ thực lòng cảm thấy chị không hợp với anh Nghiêm Cẩn thôi.

Anh ấy nổi tiếng ga lăng và phóng khoáng, không thô bạo hay keo kiệt với ai bao giờ khiến đám con gái thường lầm tưởng là anh ấy có ý với mình, quá hết mình cho tình yêu, cuối cùng tự làm bản thân đau khổ.

Chị bảo như vậy có đáng không? Tôi biết chị là người thông minh, nhưng nhiều cô lại không hiểu được điều này, biết là vực thẳm mà vẫn một mực lao đầu xuống, tôi thấy nhiều lắm rồi.

Hơn nữa, người như chị vừa có học thức vừa có văn hóa, muốn đàn ông thế nào chẳng có, cớ gì phải ôm khư khư bát nước đục ngầu này chứ?”
Cô ta nói cả tràng dài khiến Quý Hiểu Âu rối cả não: “Cô nói vậy là có ý gì? Tôi không hiểu lắm.


Cô đang cảm thấy không đáng cho bản thân hay bất bình thay tôi vậy?”
Thẩm Khai Nhan đáp: “Dĩ nhiên là thay chị.”
Quý Hiểu Âu liền nói: “À, vậy tôi hiểu rồi.

Theo lời cô vừa nói, tôi không trẻ đẹp như cô nên anh ta sẽ không thích tôi, tôi lại là người có học và biết điều nên cũng sẽ không ưa anh ta.

Như vậy chẳng phải đúng ý cô sao, đã vậy cô còn cất công đến tận đây làm gì?”
Quý Hiểu Âu nói thế làm Thẩm Khai Nhan ngơ ngác, chớp chớp cặp lông mi dài, cô ta đang cố gắng nhớ lại những lời mình vừa nói liệu có khớp với tổng kết của Quý Hiểu Âu hay không.
Quý Hiểu Âu lập tức sa sầm mặt, rút điện thoại tìm số của Nghiêm Cẩn rồi gọi ngay cho anh.
Khi Nghiêm Cẩn lái ô tô tới nơi, hai người Thẩm-Quý đã tâm sự xong.

Spa không còn khách hàng, các nhân viên cũng đã ra về, chỉ còn Quý Hiểu Âu phụng phịu ngồi ở quầy lễ tân kiểm tra lại thông tin khách hàng, tuy có vẻ cô đang xem tài liệu rất chăm chú nhưng thực ra thỉnh thoảng vẫn liếc liếc về phía Thẩm Khai Nhan.
Thẩm Khai Nhan ngồi ngả lưng trên sofa, vừa thưởng thức trà thảo mộc vừa xem tạp chí, chỉ một tư thế đơn giản cũng tỏa ra phong tình vạn chủng, giá trị hơn cả trăm ngàn lời nói.
Nghiêm Cẩn mở cửa, đi thẳng tới trước mặt Thẩm Khai Nhan, túm lấy cổ tay gầy gò của cô ta, “Cô điên hả, mau đi theo tôi!”
Thẩm Khai Nhan chống trả quyết liệt, vừa vùng vẫy vừa la lối om sòm: “Em không điên! Em rất bình thường! Anh bỏ tay ra!”
Quý Hiểu Âu thấy chướng mắt liền bỏ tài liệu đi tới: “Làm gì ở đây vậy? Đây là nơi làm ăn của tôi.

Muốn bạo lực gia đình thì về nhà, đánh mắng cười nói gì cũng xin mời về nhà.”
Quý Hiểu Âu càng nói, khí thế của Nghiêm Cẩn càng giảm đi.

Anh buông tay, hỏi Thẩm Khai Nhan: “Chúng ta đã thỏa thuận rõ ràng, ai đi đường nấy, cô cứ làm loạn thế này có vui không? Hả?”
Thẩm Khai Nhan nói: “Vui! Dĩ nhiên là vui! Rất vui là đằng khác!”
“Rốt cuộc cô muốn gì?”
“Không muốn gì cả, em chỉ không muốn anh đắc ý mà thôi.


Anh thích thì gọi tới, không thích liền đuổi đi, lý nào lại vậy? Còn hỏi tôi có vui không, sao anh có thể nói ra câu này nhỉ?”
Nghiêm Cẩn chẳng còn chút tinh thần nào, cơ thể vạm vỡ của anh lúc này đã hạ mình ngồi xuống trước mặt Thẩm Khai Nhan, dịu giọng thương lượng: “Khai Nhan, chúng ta nói gì cũng phải có lý mới được.

Trước kia đã nói rõ ràng, chúng ta chia tay vì tiền đồ của em, chuyện đã qua hơn nửa năm rồi, bây giờ lại lôi chuyện cũ ra nói đâu có được.

Em có khó khăn gì cứ nói thẳng ra, em cần gì cũng có thể bảo thẳng anh, nhưng đừng có làm loạn lên thế này, được không?”
Thẩm Khai Nhan bắt đầu gạt lệ, cô ta khóc ngày càng dữ dội hơn: “Em chẳng cần gì hết, chỉ cần anh thôi!” Rồi nói trong nước mắt: “Chỉ anh mới có thể khiến em tin vào tình yêu một lần nữa.

Tình yêu, anh hiểu không? Cuộc đời chỉ là cơn ảo giác, trong đó tình yêu là vầng sáng duy nhất.”
Quý Hiểu Âu nghe mà không thôi thổn thức, thuận tay rút khăn giấy đưa cô ta: “Đúng vậy, nhưng thói đời bây giờ tình yêu lại gặp nhiều khó khăn đến thế! Gã đàn ông nào không có mắt, không biết trân trọng như vậy?”
Nghiêm Cẩn quay sang trừng mắt với cô: “Em đừng nói nhăng nói cuội làm anh thêm phiền được không?” rồi quay sang hỏi Thẩm Khai Nhan: “Bây giờ em đang quay phim gì vậy? Chưa thoát vai à? Kịch bản này ai viết thế? Sến súa nghe rùng cả mình!”
Thẩm Khai Nhan khóc lóc nói: “Trước đây chẳng phải anh rất thích em nói như vậy sao? Anh bảo em nói như thế mới làm anh cảm thấy trình độ văn hóa của em được tăng thêm một bậc!”
Nghiêm Cẩn: “Anh sai rồi.

Bây giờ anh nói lại được không?”
Quý Hiểu Âu nhịn cười đến méo mặt, vội chữa bằng cái ho mới hít thở được.
Thẩm Khai Nhan khóc lóc thêm một hồi, cuối cùng Nghiêm Cẩn vừa ôm vừa dìu, vừa dỗ dành mới đưa được cô ta đi.

Thấy đã sắp 11h, Quý Hiểu Âu bắt tay vào dọn dẹp chuẩn bị đi ngủ.

Mấy ngày nay trục trặc với bà Triệu Á Mẫn vì chuyện xem mắt, cô giả bộ bỏ nhà đi, đã ở lại cửa hàng mấy đêm rồi.

Đang định đóng cửa tắt đèn thì Nghiêm Cẩn bất ngờ mở cửa đi vào..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương