Gặp Nhau Nơi Thiên Đường
-
Chương 17: Chờ đợi buổi hoàng hôn đẹp nhất
Một người có thể luôn chờ đợi một người không?
Chờ đợi ở một nơi nào đó trong nỗi cô đơn và cứ chờ mà dường như không hay biết thời gian vụt trôi từ lúc nào...
Khi tôi gặp một người như thế,
Khi tôi ý thức được ý nghĩa của sự chờ đợi,
Cuối cùng tôi đã biểu ra rằng...
Dù cho thiên sứ của cuộc đời mình không còn nữa,
Chúng ta vẫn sẽ trở thành thiên sứ của một người khác.
Vì thế, đừng rũ bỏ trách nhiệm ấy nhé.
Về đến trạm xe, bác lái xe vẫn ngồi trên thềm, quả đào trên tay đã ăn hết một nửa.
“Bác ơi.” Tôi bước lại gần ngồi xuống cạnh bác. “Xe vẫn chưa chạy hả bác?”
“Còn mấy phút nữa.”
“Bác ơi, đây có phải là bến “Máy đút tiền tự sát” không ạ?”
Bác lái xe ném ánh mắt khinh thường về phía tôi.
“Cô không biết thật sao?”
Vậy thì đúng là bến “Máy đút tiền tự sát” rồi!
“Bác ơi, bác vẫn chưa trả lời câu hỏi trước của cháu mà?” Nghĩ đến câu hỏi vẫn chưa được trả lời, tính tò mò của tôi lại tăng lên gấp bội.
“Câu hỏi gì nhỉ?” Bác ta cố tình vờ như không biết.
“Trên xe, sao bác cứ vừa nhìn chúng cháu vừa cười rất bí hiểm, bác còn nói không phải ai cũng có thể vẫy được chuyến xe Fly?” Tôi lắc lắc cánh tay bác năn nỉ. “Nói cho cháu biết đi mà bác.”
“Nha đầu ngốc thì vẫn là nha đầu ngốc thôi!”
“Sao bác lại nói cháu ngốc?...” Tôi chu miệng phản đối, tỏ ý không bằng lòng.
“Đương nhiên tôi biết là sẽ bị cháy, bến đỗ xe của chúng ta lại không phải là một nơi cố đinh, mà có khi nó để chỉ môt sự việc nào đó, cũng như bến “Máy đút tiền tự sát” là để chỉ việc xe sẽ bốc cháy vậy.”
“Nhưng tại sao xe lại phải cháy hả bác?”
“Làm sao tôi biết được!” Bác lái xe trừng mắt. “Mỗi lần có người vẫy chuyến xe FIy thì sự việc như vậy lại có thể xảy ra, thế nên chuyện đó được coi là chuyện đương nhiên rồi.”
“Còn câu hỏi kia thì sao ạ?” Tôi kiên quyết hỏi đến cùng.
Bác lái xe có vẻ ngán ngẩm sự kiên trì của tôi.
“Việc gì tôi phải trả lời cô chứ hả? Đồ ngốc, lẽ nào cô không thấy là càng những sự việc không có đáp án thì càng thần bí, và có sức mê hoặc hay sao? Giống như việc cô không bao giờ biết lần sau tôi sẽ ăn loại quả gì vậy.”
Chà, kiểu so sánh này quả là thuyết phục đấy!
Tôi nhíu mày nhăn trán, bỗng nhiên lúc ấy trong tay bác lái xe chợt biến ra một giỏ dâu tây, còn tôi lại tê dại với đống hoa quả từ trên trời rơi xuống ấy.
“Tốt rồi, xe đến rồi.” Bác lái xe đứng dậy.
Tôi nhìn theo bác lái xe, quả nhiên thấy một “ngôi nhà” chễm chệ trên sáu cái bánh xe đang từ từ tiến đến, trên xe còn có người thò đầu ra hẳn cửa sổ nhìn về phía chúng tôi cười.
Sau đó, cánh cửa màu xanh bật mở trước mặt chúng tôi.
Nhìn khung cảnh bên trong, tôi ngẩn người.
“Bác, bác ơi...”
“Sao thế?” Bác lái xe bước đến trước mặt tôi từ từ quay đầu lại.
“Sao trên cabin lại không có người lái?”
“Vớ vẩn thật! Tôi ở đây thì làm sao trên cabin lại có người lái được?”
“Nhưng ... nhưng sao xe không có người lái mà lại đi được?”
“Ai bảo xe phải có người lái mới đi được?”
“Lẽ nào... chẳng phải thế sao?”
“Ngốc ơi ngốc! Tôi cần chiếc xe này để hoàn thành nhiệm vụ.”
Lẽ nào ý của bác lái xe là không phải xe không thể rời xa được sự vận hành của bác lái xe, mà là bác lái xe không tách rời khỏi sự vận chuyển của chiếc xe?
Bỗng nhiên tôi như ngộ ra một điều.
Cần và được cần, có khi lại có tính tương hỗ.
Cũng giống như tôi với bố, Triệt Dã, và cả Hứa Dực nữa, chúng tôi đều cần đến nhau...
“Sao còn đứng ngây ra thế? Mau lên xe đi chứ!” Bác lái xe đã ngồi lên cabin ăn dâu tây từ lúc nào rồi.
Tôi vội vã leo lên xe, tìm chỗ cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống. Những lúc nhàn rỗi thế này, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài thì thời gian trôi đi khá nhanh.
Không biết tại sao, trên cả đoạn đường ấy, nét mặt của chàng trai tên “Wing” lại xuất hiện vài lần trong suy nghĩ của tôi. Cậu ta trông có vẻ không giống Hứa Dực, nhưng khi cậu ta nhìn tôi, không hiểu sao tôi lại luôn lầm tưởng như Hứa Dực đang nhìn tôi vậy! Nhất định là vì tôi nghĩ nhiều đến Hứa Dực quá, nôn nóng muốn tìm thấy Hứa Dực quá nên mới có cảm giác lầm tưởng như vậy?
“Đến bến “Đầu tiên” rồi. Mời quý khách xuống xe.”
Chà, lần này sao mà nhanh đến bến thế.
Lúc xuống xe, không kìm được tôi quay lại hỏi bác lái xe: ““Đầu tiên” là địa danh hay là sự kiện hả bác?”.
Bác lái xe cắn quả mận, lườm tôi một cái.
“Làm sao tôi biết đươc.”
Tôi chán chường bước xuống xe, bỏ lại ánh mắt đang lườm nguýt của bác. Ngẩng đầu nhìn thấy một công viên, tôi bất giác bước vào trong.
Vừa vào công viên đã nhìn thấy một vườn hoa anh đào vô cùng rực rỡ. Những bông hoa nở chi chít trên những cây đang thi nhau đua sắc thắm, vừa tươi tắn, mơn mởn như một đám mây đầy màu sắc đẹp đẽ nhất, vừa mịn màng, mượt mà như một tấm lụa mới dệt xong. Từ trước đến nay chưa bao giờ tôi được ngắm nhìn những bông hoa nở rộ tươi đẹp đến vậy. Gió lướt nhẹ qua, những lọn phấn hoa tuột khỏi nhị hoa nhè nhẹ lướt trên không trung như bông hoa tuyết màu hồng nhẹ bay trong làn gió thoảng.
Bất giác tôi chìa tay ra đón, khẽ thốt lên: “Ôi, đẹp quá!”.
Thật đúng là một vườn hoa anh đào đẹp như trong cõi mộng.
Tôi men theo con đường tiến về phía trước, qua một ngã rẽ, trước mặt tôi xuất hiện một hồ nước nhỏ nhân tạo. Trên bãi cỏ ven hồ có một thanh niên đang ngồi đó, cậu ta mặc chiếc áo phông màu đen, chiếc quần bò đã sờn, đầu cúi gằm, không biết là đang suy nghĩ hay đang ngủ nữa. Nhưng quan trọng không phải là cậu ta đang làm gì mà là... trông dáng vẻ cậu ta... dáng vẻ đó... thực sự rất giống Hứa Dực!
Quá xúc động! Nhưng vì sợ thất vọng, tôi không dám tiến đến chỗ người ấy để xác nhận.
Hứa Dực, cậu đang ở đây sao? Có phải cậu không? Đúng là cậu thật sao? Thực sự đúng là cậu sao?
Tay tôi lấm tấm mồ hôi vì căng thẳng, nét mặt điển trai của Hứa Dực trong trí nhớ trùng khớp với khuôn mặt người kia. Tim tôi đập ngày càng nhanh, nghe như có tiếng động phát ra từ cơ thể mình vậy.
“Là cậu ấy!”
“Chính là cậu ấy!”
“Nhất định là cậu ấy rồi!”
Nhưng... nếu đúng là Hứa Dực, thì tôi nên nói gì với cậu ấy bây giờ?
“Hứa Dực, là cậu phải không?”
“Hứa Dực, tớ đã tìm cậu bấy lâu nay...”
“Hứa Dực... Tớ xin lỗi nhé.”
Có nên nói những câu ấy không? Liệu cậu ấy có nghe thấy không? Cậu ấy có để ý đến những điều tôi nói không? Cậu ấy có tha thứ cho tôi không?
Tôi muốn tiến đến nhưng lại không dám, cứ như đứa trẻ mắc lỗi đứng trân trân một chỗ không biết làm gì. Nhưng phải đứng như vậy bao lâu đây? Cứ như vậy thì làm sao biết đáp án chứ? Đã mắc lỗi, thì phải tự đối mặt và giải quyết thôi. Tôi tự nhủ rồi cố lê từng bước nặng nề về phía người thanh niên kia.
Mỗi bước tiên đều cần một sức mạnh lớn lao.
Mỗi bước đi sao mà chậm chạp, nặng nề.
Vì tôi sợ, sợ cậu ấy nhìn thấy tôi lại vờ như không biết, sợ một lần nữa cậu ấy lại biến mất trước mặt tôi, sợ cậu ấy sẽ lạnh lùng nói với tôi rằng: Tôi đã mất cậu ấy thật rồi...
Tất cả mọi việc, tôi đều lo sợ!
Tôi sợ Hứa Dực sẽ rời bỏ thế giới của tôi.
Vì lo sợ như vậy, nên hết lần này đến lần khác tôi cứ ngập ngừng dừng rồi lại bước những bước nặng nề.
Hứa Dực, là cậu phải không? Có phải cậu không? Nếu đúng là cậu, hãy quay lại đây và mỉm cười với tớ được không, hãy truyền cho tớ chút dũng khí để tớ có thể tiến đến bên cậu được không? Nếu thật sự đúng là cậu, liệu cậu có thế vuốt tóc tớ lần nữa và nói rằng: “Tớ thích cậu” một lần nữa...
Xin cậu đấy, Hứa Dực, hãy cho tớ dũng khí để chúng ta nhận ra nhau lúc này.
Càng lại gần hơn, tim tôi càng đập mạnh hơn. Tất cả những gì muốn nói bỗng nhiên bay đi đâu mất như một chú chim nhỏ sổ lồng.
Thật sung sướng...
Nhưng xen lẫn cả nỗi lo sợ.
Chỉ một đoạn đường ngắn mà như thể bước mãi không hết. Lúc đến được đằng sau lưng người đó, cả thế giới bỗng chốc như mất đi âm thanh, và trong mắt tôi, chỉ còn nhìn thấy hình ảnh chàng trai trước mặt.
Một dáng vẻ thật dịu dàng, rắn rỏi nhưng lại cô đơn.
Ngón trỏ đang nhẹ nhàng hướng về phía vai người kia thì ngón cái lại vội vàng co lại như sợ động phải con ong đang hút mật hoa vậy.
Hứa Dực, liệu trong tận sâu đáy lòng mình, cậu có còn lưu giữ những tổn thương tớ đã gây ra cho cậu không?
Nước mắt hoen mi, tôi hít một hơi thật sâu để lấy đủ sinh khí rồi chầm chậm đưa tay ra phía trước, Cuối cùng cũng đã chạm vào vai người ấy.
Chàng trai kia quay lại nhìn tôi.
Tôi ngỡ ngàng mở to mắt, không phải Hứa Dực!
Không phải là Hứa Dực!
Không phải... Hứa Dực!
Tình cảm đang dâng trào bỗng bị kìm nén lại, lòng tôi tràn đầy sự thất vọng.
Không phải cậu ấy.
Không phải cậu ấy rồi...
Tôi làm sao thế này, tại sao lại có thể nhận nhầm người khác là Hứa Dực được chứ? Lẽ nào đến hình ảnh của Hứa Dực tôi còn nhầm được sao?
Chàng trai phía trước tỏ thái độ không hiểu, như muốn hỏi tôi có chuyện gì.
Dù rất thất vọng, dù nỗi thất vọng ấy khiến tôi thấy lo lắng không biết liệu mình có thể tìm được Hứa Dực hay không, nhưng tôi vẫn nở nụ cười lịch sự với chàng trai lạ.
“Xin chào!”
“Ngồi đi!” Cậu ta rất bình tĩnh như không hề cảm thấy bị làm phiền vì sự xuất hiện đột ngột của một người lạ mặt như tôi.
“Ừm.” Tôi lấy lại bình tĩnh.
Ngồi? Cái cách nói này thật chẳng giống cách nói với một người lần đầu gặp mặt gì cả. Liệu cậu ta có quen tôi không nhỉ?
Cậu ta nghĩ tôi chưa nghe thấy lời mời, nên lấy tay phủi chỗ đất bên cạnh, rồi nhắc lại: “Ngồi đi!”.
“Ừm... ừm.” Tôi đứng yên do dự.
Sao lại muốn mình ngồi cạnh nhỉ? Mình có quen biết gì cậu ta đâu! Việc gì mình phải nghe lời cậu ta chứ?
Hừ!
Đã chắc chắn người ta không phải là Hứa Dực rồi, mình phải mau đi thôi.
Nhưng sao...
“Cậu là người đầu tiên chạm vào vai tôi đấy.” Đột nhiên cậu ta lên tiếng.
Câu nói này khiến tôi buộc phải bỏ ý định tạm biệt cậu ta ngay lúc này.
“Hả? Là người đầu tiên?” Nói đến đây, tôi thấy sao câu này nghe quen vậy.
“Tôi đã ngồi đây rất lâu rồi, thấy rất nhiều người qua lại, nhưng cậu là người đầu tiên chạm vào vai tôi.” Giọng cậu ta nghe xa xôi như đang nghĩ lại quãng thời gian dài trước đây vậy.
Nhưng tôi không hiểu sao cậu ta lại nói với tôi những điều này?
Cậu ta quay lại nhìn tôi, nở nụ cười thật gần gũi nhưng lại hơi u buồn.
“Vừa nãy có phải cậu nhầm tôi với một người khác không?”
“Việc này...” Tôi hơi ngượng, nhưng vẫn thẳng thắn thừa nhận. “Đúng vậy, làm phiền cậu quá, thật lòng xin lỗi cậu nhé.”
“Không sao.” Dù miệng nói không sao, nhưng sau khi nghe tôi trả lời, nụ cười trên khuôn mặt cậu ta bỗng chuyển thành vẻ nuối tiếc, thất vọng.
“Cậu ngồi đây lâu lắm rồi phải không?” Không thích không khí buồn tẻ này, nên tôi lịch sự chuyển chủ đề.
Cậu ta không trả lời tôi mà lại hỏi một câu khác: “Cậu đã đọc cuốn Hoàng tử bé chưa?”.
“À, đọc rồi.” Tôi gật đầu, rất nhiều người thích Hoàng tử bé. Họ đều nói đó là một truyện cổ tích bi thương nhưng mỹ lệ, thế nhưng khi tôi đọc, tôi lại không có cảm giác ấy.
“Hoàng tử bé trên tinh cầu 612, ngày ngày chứng kiến cảnh mặt trời lặn. Hết lần này đến lần khác, hết ngày này sang ngày khác, hoàng tử một mình cô đơn nhìn cảnh hoàng hôn tươi đẹp đến nỗi mọi người rơi lệ.” Cậu ta ngước nhìn phía trước. “Tôi đã ngồi đây lâu như vậy mà chưa được chứng kiến một buổi hoàng hôn nào.”
“À.” Tôi muốn nói với cậu ta rằng, vì đây không phải là tinh cầu 612, vả lại cậu ta đâu phải là hoàng tử bé.
“Thế nên, tôi cũng chẳng biết mình đã ngồi đây bao lâu rồi. Vì ở đây không có thời gian.”
“Không có thời gian?” Tôi nghi ngờ hỏi.
“Không biết tôi đã ngồi đây bao lâu, không biết bao lâu lại có người đến, không biết lúc nào mới có thể được ngắm một buổi hoàng hôn, cũng không biết người đưa tôi đi khi nào mới đến.”
Giọng cậu nhẹ nhàng, ánh mắt bình tĩnh, lặng lẽ dõi về phía xa xa. Nhưng sao tôi thấy mũi mình cay cay, lòng quặn đau.
Có phải cậu ấy rất cô đơn không?
Cứ ngồi một chỗ chờ đợi trong vô vọng, quên hết khái niệm thời gian, chắc là cô đơn, lạnh lẽo lắm nhỉ?
“Nếu được ngắm một buổi hoàng hôn, cậu sẽ làm gì?” Tôi mở lời, muốn xua đi bầu không khí u buồn.
Cậu ta nghĩ hồi lâu rồi khẽ cười.
“Hoàng hôn sẽ không xuất hiện đâu.”
“Vì sao?”
“Vì người đưa tôi đi còn chưa đến. Không ai đưa tôi đi thì hoàng hôn sẽ không xuất hiện đâu.''
“Sao lại thế?”
Cậu ta nhìn tôi vẻ kỳ quặc.
“Vì chỉ khi nào tôi rời khỏi đây, hoàng hôn mới xuất hiện.”
Cậu ta dừng một lát rồi cúi đầu nói tiếp: “Thế nên tôi mới không được thấy hoàng hôn”.
“Vậy người mà cậu mong chờ để đưa cậu đi sắp xuất hiện chưa?”
“Tôi không biết.” Tiếng cậu rất nhỏ, giọng nói vẻ như không xác định. “Bởi vì người qua đây quá đông, có lẽ người có thể đưa tôi đi cũng đã xuất hiện rồi, chỉ là vì họ không biết cần phải đưa tôi đi, nên giờ tôi vẫn phải ngồi lại đây, chờ đợi trong công viên không có thời gian này. Vì chẳng biết phải làm việc gì bây giờ, nên tôi tự nhủ với bản thân rằng, cứ ngồi đây đợi hoàng hôn xuống.”
“Câu không tự đi đươc sao? Sao nhất định cứ phải chờ người ta đến đưa đi chứ?”
Cậu ta lại nhìn tôi với ánh mắt kỳ quặc, lạ lẫm, cứ như tôi đã hỏi một câu thật ngớ ngẩn vậy.
“Cậu không hiểu sao? Chờ đợi chính là ý nghĩa để tôi tồn tại. Mà tất cả những việc ấy, tôi đều cam tâm tình nguyện, không có ai ép tôi cả. Tôi chấp nhận chờ đợi, cho dù phải đợi chờ mãi trong vô vọng.”
“Cậu cừ thật đấy.” Tự đáy lòng, tôi rất khâm phục cậu ta. “Nhưng như thế liệu có hơi ngốc nghếch không?”
“Ngốc ư?” Cậu ta lắc đầu. “Rõ ràng nhiều người không muốn làm việc này việc kia, nhưng họ lại nghĩ nếu làm được việc đó, họ sẽ trở nên vĩ đại. Vậy là họ ép mình phải cố để hoàn thành việc ấy, để mọi người biết rằng họ đã hy sinh bản thân cho công việc ấy. Và khi mọi người thấy cảm động, họ có cảm giác tự mãn. Nhưng tôi lại khác, tôi không làm được như vậy, tôi chỉ làm những gì tôi thấy đúng, đáng làm chứ không phải để người khác nhìn, tôi chỉ làm những gì trái tim mình mách bảo thôi. Dù mọi ngưòi có thấy nó ngốc nghếch thế nào thì tôi cũng không thay đổi quyết định.” Giọng cậu ấy vẫn rất bình thản, nhưng nghe có vẻ hơi châm biếm.
“Có phải câu đang châm biếm điều gì không?” Tôi không kiềm chế được, buột miệng hỏi.
“Đương nhiên.” Cậu ta bĩu môi. “Đương nhiên là châm biếm, châm biếm những người tự lừa dối bản thân để ép mình làm những việc mình không thích.”
“Nhưng làm như cậu cũng đâu có được.”
“Tại sao?”
“Con người không thể chỉ sống cho bản thân mình.”
“Nhưng con người cũng không nên sống giả tạo. Chả lẽ cứ giả vờ làm những việc mình không thích thì cậu mới thấy đó là cuộc sống hay sao?”
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy bàn về vấn đề này liệu có xa quá không, sao mình lại đi bàn cãi điều đó với một anh chàng lạ mặt cơ chứ? Nếu có thời gian, mình phải mau chóng rời khỏi đây để đi tìm Hứa Dực mới phải chứ.
“Vậy cậu tự sắp đặt cho mình một vở kịch chờ đợi hoàng hôn xuống, chẳng phải cũng là giả tạo hay sao?” Tôi không phục, tiếp tục tranh luận.
“Một người nếu không biết tại sao mình phải làm một việc gì đó thì sẽ không có đủ kiên nhẫn để hoàn thành nó. Tôi chỉ đang luyện cho mình lòng kiên nhẫn để làm một việc gì đó mà thôi.”
“Nếu người có thể đưa cậu đi không bao giờ xuất hiện, thì cậu cứ chờ ở đây cả đời sao?”
Nếu là tôi, liệu tôi có làm dược không? Chờ đợi lâu như vậy liệu có làm được không?
“Tôi...” Cậu ta ngập ngừng một lát. “Tôi không biết”
Mọi chuyện trong tương lai đều không thể biết trước được, thế nên không có gì là tuyệt đối cả. Có thể người đó sẽ không bao giờ tới, và cậu ta sẽ phải bỏ đi và đến lúc đó hoàng hôn sẽ xuất hiện.
Tôi bỗng cảm thấy vấn đề này thật buồn, nên không muốn tiếp tục bàn đến nữa.
“Tên của công viên này là “Đầu tiên” phải không?” Tôi chú ý đến tấm biển nhỏ cắm bên cạnh, trên tấm biển đề tên công viên và điểm ngắm cảnh.
“Tại sao nó lại có tên là “Đầu tiên” nhỉ?”
“Bởi vì đây là công viên đầu tiên ở nơi này, tôi là người đầu tiên đến công viên này, cậu là người đầu tiên chạm vào vai tôi. Tất cả đều có liên quan đến “đầu tiên”.” Cậu ta nói xong, ánh mắt lại càng buồn hơn.
Liệu có phải cậu ta có tâm sự gì không?
“Liệu cậu có thể...” Cậu ta đang nói lại ngừng lại.
“Cái gì cơ?”
“Ra cửa công viên ngắt cho mình một cành hoa anh đào không?”
“... Được mà.”
Thật là một yêu cầu lạ lùng, nhưng tôi vẫn quyết định đáp ứng yêu cầu ấy.
Nhưng khi ra đến cửa công viên, không biết tại sao cả vườn hoa anh đào tươi đẹp ban nãy, hoa đã rụng hết từ lúc nào, chỉ còn lại một cành cuối cùng vẫn có một đóa hoa đang nở, trông thật nổi bật.
Nếu ngắt cành hoa này thì cả vườn hoa anh đào rộng lớn ấy sẽ chẳng còn lấy một bông hoa nào nữa. Nhưng nếu không hái, liệu nó có rụng nhanh như những cành anh đào khác không?
Tôi vươn cánh tay, ngập ngừng ngắt cành anh đào.
Khi nhìn thấy cành đào, nét mặt cậu ta thể hiện tâm trạng vô cùng phức tạp.
“Đây là... cành cuối cùng phải không?”
“Hả?” Sao cậu ta lại biết nhỉ?
“Mọi lần, hoa anh đào rụng rất nhanh, lần nào cũng chỉ còn lại một cành cuối cùng này thôi, nó chưa rụng để đợi những cành khác nở tiếp. Giờ cành cuối cùng này đã bị ngắt rồi, có lẽ những cành đào kia sẽ chẳng nở hoa nữa đâu.”
Cái... cái gì?!
Ngắt cành đào này rồi thì cả vườn anh đào kia sẽ không nở hoa nữa ư? Vậy thì cái thế giới phân hoa trắng hồng đẹp đẽ ấy từ nay về sau sẽ không xuất hiện nữa sao?
Thế sao còn bắt tôi đi hái làm gì chứ?
Rốt cuộc cậu ta đang nghĩ gì vậy?
“Thấy tôi quá đáng lắm phải không?” Cậu ta quay lại, cười rạng rỡ khiến cho cành anh đào trong tay cậu ta trông càng tươi tắn hơn.
“Đúng vậy”, tôi thành thật trả lời.
“Để cả vườn anh đào có thể tiếp tục nở hoa, mà coi nhẹ việc cành cây bé nhỏ này phải chờ đợi vất vả khổ cực sao?” Nụ cười của cậu thật nhẹ nhàng, giống bông tuyết trắng vụt bay qua. “Mỗi lần chờ đợi, tôi đều lo không biết những cành đào kia có nở hoa nữa hay không. Cành anh đào cuối cùng cứ phải chờ đợi một mình như thế, thật cô đơn biết bao. Có lẽ cậu không hiểu nỗi lòng ấy đâu, nhưng tôi có thể hiểu. Vì khi chờ đợi, tôi luôn lo lắng liệu cô ấy có xuất hiện không, tôi chỉ biết tự đánh lừa bản thân rằng, chờ đợi như vậy không hề buồn bã, không hề cô đơn. Liệu cậu có thể hiểu được thứ cảm xúc này không?”
Tôi không trả lời, nhưng trong lòng đã thầm nghĩ thế.
Sao tôi lại không hiểu chứ? Tôi cũng đang phải đi khắp nơi để tìm một người, cũng lo lắng biết bao, không biết lúc nào mới tìm được cậu ấy, mới nhìn thấy cậu ấy. Một người luôn chờ đợi trong lo lắng, đau khổ và sợ sệt như tôi làm sao lại không hiểu được nỗi lòng ấy cơ chứ?
“Vì thế tôi nghĩ...” Cậu ta cười thầm. “Cắt đứt mọi hy vọng và sự chờ đợi của nó mới là cách làm sáng suốt. Làm vậy, nó sẽ không phải đau khổ và lo lắng giày vò nữa. Nhiều khi, chúng ta cũng nên đưa ra quyết định dứt khoát, có phải vậy không?”
Tại sao trong mỗi câu nói của cậu ta hình như vẫn còn hàm ý khác nữa?
Ngay lúc này đây, tôi không thể hiểu được.
Nhưng dù thế nào, tôi sẽ không từ bỏ!
Tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm! Tìm cậu ấy với niềm hy vọng rồi một ngày nào đó sẽ lại được nhìn thấy cậu ấy. Tôi còn rất nhiều điều muốn nói với cậu ấy, tôi sẽ không bao giờ từ bỏ!
Dù có phải đi bao xa, dù có phải tìm bao lâu, dù cậu ấy có xuất hiện nữa hay không.
Tôi, Diệp Hy Nhã này.
Nhất định sẽ tiếp tục tìm cậu ấy.
“Sao cậu không trả lời?” Tôi giật mình choàng tỉnh, cậu ta đang nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh.
“Không. Tôi chỉ cảm thấy là nếu được chờ đợi trong hy vọng cũng thật hạnh phúc. Mặc dù phải lo lắng, bất an không biết kết quả thế nào, nhưng chính vì hiểu được điều đó tôi mới có đủ dũng khí để bước tiếp. Tâm trạng hồi hộp ấy, người không có hy vọng, không muốn chờ đợi làm sao có thể hiểu nổi.” Tôi nói rất nghiêm túc, như đang thể hiện quyết tâm của mình: chỉ cần còn một tia hy vọng, tôi quyết sẽ không từ bỏ!
Cậu ta chớp chớp mắt, nụ cười dần tươi hơn.
Nét mặt cậu ta lộ rõ vẻ thư thái, khiến nụ cười càng chân thực và đẹp đẽ hơn.
Nhưng cậu ta vui gì chứ?
“Dù tôi cũng từng có suy nghĩ buồn rầu, chán nản, nhưng tôi nghĩ...” Cậu ta lại nhìn về phía xa xăm, cứ như ở đó có người cậu ta đang đợi, người có thể đưa cậu ta đi. “Suy nghĩ của tôi cũng giống cậu.”
Cậu ta cười trông vừa dịu dàng lại vừa chân thành.
“Vì thế mà dù cô đơn, hiu quạnh đến thế, thời gian có dài đến vậy, tôi cũng chịu được, vì tôi đã tự nhủ rằng không nên từ bỏ, có thể chỉ một giây sau thôi cô ấy sẽ xuất hiện, tôi không thể bỏ lỡ một giây cuối cùng ấy. Nhờ suy nghĩ như vậy mà tôi càng quyết tâm hơn.”
“Thực ra tôi cũng từng nghĩ, có lẽ đừng nên chờ như vậy, nên rời nơi này tự đi tìm cô ấy, dù sao thì chờ đợi cũng rất bị động, nhưng lại sợ, nhỡ tôi đi mất, cô ấy đến đây lại không tìm thấy tôi thì sao. Tôi lo, nếu tôi không đợi ở đây, cô ấy sẽ bị lạc phương hướng.” Trên mặt cậu ta từ từ hiện lên nụ cười dịu dàng, như thể người cậu đang chờ chỉ trong giây lát nữa sẽ xuất hiện vậy.
“Đi lấy ít nước lại đây đi!”
“Hả?” Tôi lặng người, sao thay đổi chủ đề nhanh vậy?
“Ừm... được.”
Tâm trí đang rối bời, tôi bước đến gần hồ, phát hiện thấy trên bờ đặt một chai nước nhỏ màu xanh lam, tuy hơi cũ nhưng vẫn có thể dùng được.
Khó khăn lắm mới lấy được nửa chai mang về vậy mà cậu ta vẫn ngồi yên tại đó, đột nhiên tôi thấy thật bực mình.
Đáng ghét! Mình là con gái cơ mà!
Sao lại để con gái làm việc này, còn cậu ta lại ngồi đó mà nghỉ ngơi cơ chứ?
Thật quá đáng!
Nhưng cậu ta chẳng mảy may ngượng ngùng, ngược lại còn trách tôi chậm chạp.
Hừ! Trong lòng tôi tự nhủ, dù cậu ta có bảo tôi làm gì nữa cũng đừng hòng tôi đồng ý!
Cậu ta chăm chú nhìn cành anh đào trong tay, ánh mắt thật dịu dàng. Cánh hoa mỏng như nhung đung đưa giống như đang nói điều gì, nhưng tôi không nghe rõ. Sau đó, cậu từ từ trồng cành hoa xuống đất, rồi ngẩng lên nhìn tôi.
“Tưới cho nó ít nước đi!”
“Ừm.” Tôi lại làm theo lời đề nghị hoàn toàn quên mất quyết tâm “đừng hòng mình đồng ý” ban nãy, tôi ngập ngừng hỏi: “Làm vậy, nó có thể lớn thành cây được không?”.
“Cũng có thể.” Cậu ta trả lời hơi do dự, đuôi mắt thoáng vẻ buồn rầu.
“Lớn thành cây rồi, liệu hoa nó có nở rồi lại rụng như những cây đào khác không? Không phải tiếp tục chờ đợi một mình nữa phải không?”
“Có lẽ thế.” Cậu ta vẫn trả lời như vậy giọng điệu không được chắc chắn, nhưng lại tràn đầy hy vọng.
“Vậy sau này sẽ có cây đào này làm bạn với cậu rồi.” Tưới nước xong, tôi ngẩng mặt lên cười với cậu ta.
Như vậy cậu ấy sẽ không cô đơn nữa sao?
Bất giác, cậu ta thần người nhưng rồi mau chóng vui lại ngay.
“Đúng vậy.”
“Nhất định cậu phải chờ người ấy đến đưa cậu đi nhé.” Tôi khích lệ.
“Ừm.” Cậu ta cúi đầu nhìn cành anh đào còn non nớt rồi nở nụ cười.
“Vậy thì, tạm biệt.” Tôi vẫy vẫy tay với cậu ta.
“Tạm biệt ư?”
“Đúng vậy.” Tôi chìa tay ra. “Rất vui được làm quen với cậu.”
Cậu ta trầm ngâm một lát rồi từ từ giơ tay ra bắt tay tôi.
“Tôi cũng vậy.”
Tạm biệt xong, tôi quay người đi. Hừ, phải quay về chuyến xe Fly thôi. Nó sẽ đưa tôi đến bến tiếp theo, có lẽ Hứa Dực đang chờ tôi ở đó.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng nở nụ cười, bước tiếp trên con đường xa lạ.
Dù tương lai có thế nào, thì lúc này vẫn nên ngẩng cao đầu tiến về phía trước. Niềm hy vọng tận sâu trong đáy lòng, niềm hy vọng, tin tưởng nhất định có thể làm được một điều gì đó chính là người bạn đồng hành khiến chúng ta không cảm thấy cô đơn.
Bước đến cửa công viên, tôi quay lại ngắm vườn đào rực rỡ lần cuối cùng, thật lạnh lẽo, chẳng còn vẻ lãng mạn, tươi đẹp lúc ban đầu nữa rồi. Chỉ còn lại niềm mong đợi, tia hy vọng của chàng trai trong công viên ấy, cũng giống như cành đào cuối cùng còn hé nở ấy, nó sẽ lớn lên trong sự ấm áp rồi kết thúc trong sắc màu rực rỡ.
Ôi! Tôi bất giác nhớ ra tay mình vẫn đang cầm chai nước màu xanh lam ấy! Nếu tôi mang đi, sau này cậu ta lấy gì mà tưới nước cho cây anh đào đây. Không được tôi phải mau chóng quay lại.
Tôi gắng sức chạy qua vườn anh đào, rẽ vào lối có bụi cỏ. Thế nhưng, tôi buộc phải dừng lại trước cảnh tượng trước mắt.
Cành anh đào mới trồng ban nãy lúc này đã lớn thành một cây anh đào, nở đầy những đóa hoa màu phấn hồng. Gió nhẹ lướt qua, từng cánh hoa bay trong gió, cảnh sắc thật rực rõ.
Nhưng lại chẳng thầy chàng trai kỳ lạ ấy đâu nữa.
Cậu ấy đi đâu rồi?
Đã đi cùng với người cậu ấy mong đợi rồi sao? Hay cảm thấy mệt mỏi nên không chờ đợi nữa? Nhưng rõ ràng, cậu ta vừa nói là sẽ tiếp tục chờ cơ mà?
Tôi bước chậm đến gần cây anh đào, cánh hoa nhẹ bay vương lên tóc tôi, vai tôi, rơi xuống lòng bàn tay tôi.
Anh đào ơi, có phải bây giờ mày thay cậu ấy chờ đợi phải không?
Thế còn cậu ấy thì sao?
Khẽ chạm tay vào thân cây, cành cây, cánh hoa, tôi thì thầm. Bỗng nhiên, tôi phát hiện thấy một vật gì đó đang treo trên cây bị gió thồi rơi xuống đất.
Đó là một dải bùa nguyện ước tinh xảo, phía dưới còn treo một chiếc chuông. Chiếc chuông rung trong gió phát ra thứ âm thanh nhẹ như tiếng gọi của ai đó.
Tôi nhặt nó lên, nhìn thật cẩn thận, phát hiện thấy bên trong dải bùa nguyện ước có một mẩu giấy nhỏ. Tôi ngập ngừng một lúc rồi mở nó ra.
Trên mẩu giấy viết một câu:
Nếu có thể, tớ hy vọng là người đầu tiên gặp cậu!
Không biết sao tôi luôn cảm thấy câu nói này như đang cầu xin điều gì.
Người đầu tiên gặp? Mang ý nghĩa gì?
Đó có phải là mẩu giấy cậu ấy để lại không?
Để lại cho người mà cậu đang chờ đợi sao?
Tôi gập mẩu giấy lại rồi nhét lại vào trong dải bùa nguyện ước, treo lại lên cành cây, cầu mong cho ước nguyện của cậu ấy sẽ thành hiện thực. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi lại lấy bùa nguyện ước xuống, đút vào túi.
Ngay lúc quay người bước đi, tôi phát hiện thấy mặt hồ phía không xa phát ra một tia sáng màu vàng tôi chưa từng thấy bao giờ. Chính là màu hoàng hôn chiếu rọi xuống mặt hồ, mặt trời như đang thả xuống những sắc vàng rực rỡ, ánh sáng lấp lánh, làm xiêu lòng người!
Lúc này đây, sao lòng tôi bỗng nhẹ bẫng câu nói của chàng trai kia lại vọng về bên tai...
“Vì người đưa tôi đi còn chưa đến. Không ai đưa tôi đi thì hoàng hôn sẽ không xuất hiện đâu.”
“Vì chỉ khi nào tôi rời khỏi đây, hoàng hôn mới xuất hiện. Vì thế tôi không thể nhìn thấy hoàng hôn.”
Liệu có phải cậu ấy đi rồi nên hoàng hôn mới xuất hiện không?
Tôi nên nói với cậu ấy thế nào đây, tôi đã nhìn thấy... cảnh hoàng hôn đẹp nhất rồi.
Hy vọng rằng, tất cả những gì đẹp nhất trên thế giới này đều sẽ xuất hiện bằng một hình ảnh ấm áp và mãi là như thế!
Chàng trai luôn chờ đợi ấy, hy vọng cậu ấy đã gặp được người đầu tiên đưa cậu ấy đi.
Chờ đợi ở một nơi nào đó trong nỗi cô đơn và cứ chờ mà dường như không hay biết thời gian vụt trôi từ lúc nào...
Khi tôi gặp một người như thế,
Khi tôi ý thức được ý nghĩa của sự chờ đợi,
Cuối cùng tôi đã biểu ra rằng...
Dù cho thiên sứ của cuộc đời mình không còn nữa,
Chúng ta vẫn sẽ trở thành thiên sứ của một người khác.
Vì thế, đừng rũ bỏ trách nhiệm ấy nhé.
Về đến trạm xe, bác lái xe vẫn ngồi trên thềm, quả đào trên tay đã ăn hết một nửa.
“Bác ơi.” Tôi bước lại gần ngồi xuống cạnh bác. “Xe vẫn chưa chạy hả bác?”
“Còn mấy phút nữa.”
“Bác ơi, đây có phải là bến “Máy đút tiền tự sát” không ạ?”
Bác lái xe ném ánh mắt khinh thường về phía tôi.
“Cô không biết thật sao?”
Vậy thì đúng là bến “Máy đút tiền tự sát” rồi!
“Bác ơi, bác vẫn chưa trả lời câu hỏi trước của cháu mà?” Nghĩ đến câu hỏi vẫn chưa được trả lời, tính tò mò của tôi lại tăng lên gấp bội.
“Câu hỏi gì nhỉ?” Bác ta cố tình vờ như không biết.
“Trên xe, sao bác cứ vừa nhìn chúng cháu vừa cười rất bí hiểm, bác còn nói không phải ai cũng có thể vẫy được chuyến xe Fly?” Tôi lắc lắc cánh tay bác năn nỉ. “Nói cho cháu biết đi mà bác.”
“Nha đầu ngốc thì vẫn là nha đầu ngốc thôi!”
“Sao bác lại nói cháu ngốc?...” Tôi chu miệng phản đối, tỏ ý không bằng lòng.
“Đương nhiên tôi biết là sẽ bị cháy, bến đỗ xe của chúng ta lại không phải là một nơi cố đinh, mà có khi nó để chỉ môt sự việc nào đó, cũng như bến “Máy đút tiền tự sát” là để chỉ việc xe sẽ bốc cháy vậy.”
“Nhưng tại sao xe lại phải cháy hả bác?”
“Làm sao tôi biết được!” Bác lái xe trừng mắt. “Mỗi lần có người vẫy chuyến xe FIy thì sự việc như vậy lại có thể xảy ra, thế nên chuyện đó được coi là chuyện đương nhiên rồi.”
“Còn câu hỏi kia thì sao ạ?” Tôi kiên quyết hỏi đến cùng.
Bác lái xe có vẻ ngán ngẩm sự kiên trì của tôi.
“Việc gì tôi phải trả lời cô chứ hả? Đồ ngốc, lẽ nào cô không thấy là càng những sự việc không có đáp án thì càng thần bí, và có sức mê hoặc hay sao? Giống như việc cô không bao giờ biết lần sau tôi sẽ ăn loại quả gì vậy.”
Chà, kiểu so sánh này quả là thuyết phục đấy!
Tôi nhíu mày nhăn trán, bỗng nhiên lúc ấy trong tay bác lái xe chợt biến ra một giỏ dâu tây, còn tôi lại tê dại với đống hoa quả từ trên trời rơi xuống ấy.
“Tốt rồi, xe đến rồi.” Bác lái xe đứng dậy.
Tôi nhìn theo bác lái xe, quả nhiên thấy một “ngôi nhà” chễm chệ trên sáu cái bánh xe đang từ từ tiến đến, trên xe còn có người thò đầu ra hẳn cửa sổ nhìn về phía chúng tôi cười.
Sau đó, cánh cửa màu xanh bật mở trước mặt chúng tôi.
Nhìn khung cảnh bên trong, tôi ngẩn người.
“Bác, bác ơi...”
“Sao thế?” Bác lái xe bước đến trước mặt tôi từ từ quay đầu lại.
“Sao trên cabin lại không có người lái?”
“Vớ vẩn thật! Tôi ở đây thì làm sao trên cabin lại có người lái được?”
“Nhưng ... nhưng sao xe không có người lái mà lại đi được?”
“Ai bảo xe phải có người lái mới đi được?”
“Lẽ nào... chẳng phải thế sao?”
“Ngốc ơi ngốc! Tôi cần chiếc xe này để hoàn thành nhiệm vụ.”
Lẽ nào ý của bác lái xe là không phải xe không thể rời xa được sự vận hành của bác lái xe, mà là bác lái xe không tách rời khỏi sự vận chuyển của chiếc xe?
Bỗng nhiên tôi như ngộ ra một điều.
Cần và được cần, có khi lại có tính tương hỗ.
Cũng giống như tôi với bố, Triệt Dã, và cả Hứa Dực nữa, chúng tôi đều cần đến nhau...
“Sao còn đứng ngây ra thế? Mau lên xe đi chứ!” Bác lái xe đã ngồi lên cabin ăn dâu tây từ lúc nào rồi.
Tôi vội vã leo lên xe, tìm chỗ cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống. Những lúc nhàn rỗi thế này, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài thì thời gian trôi đi khá nhanh.
Không biết tại sao, trên cả đoạn đường ấy, nét mặt của chàng trai tên “Wing” lại xuất hiện vài lần trong suy nghĩ của tôi. Cậu ta trông có vẻ không giống Hứa Dực, nhưng khi cậu ta nhìn tôi, không hiểu sao tôi lại luôn lầm tưởng như Hứa Dực đang nhìn tôi vậy! Nhất định là vì tôi nghĩ nhiều đến Hứa Dực quá, nôn nóng muốn tìm thấy Hứa Dực quá nên mới có cảm giác lầm tưởng như vậy?
“Đến bến “Đầu tiên” rồi. Mời quý khách xuống xe.”
Chà, lần này sao mà nhanh đến bến thế.
Lúc xuống xe, không kìm được tôi quay lại hỏi bác lái xe: ““Đầu tiên” là địa danh hay là sự kiện hả bác?”.
Bác lái xe cắn quả mận, lườm tôi một cái.
“Làm sao tôi biết đươc.”
Tôi chán chường bước xuống xe, bỏ lại ánh mắt đang lườm nguýt của bác. Ngẩng đầu nhìn thấy một công viên, tôi bất giác bước vào trong.
Vừa vào công viên đã nhìn thấy một vườn hoa anh đào vô cùng rực rỡ. Những bông hoa nở chi chít trên những cây đang thi nhau đua sắc thắm, vừa tươi tắn, mơn mởn như một đám mây đầy màu sắc đẹp đẽ nhất, vừa mịn màng, mượt mà như một tấm lụa mới dệt xong. Từ trước đến nay chưa bao giờ tôi được ngắm nhìn những bông hoa nở rộ tươi đẹp đến vậy. Gió lướt nhẹ qua, những lọn phấn hoa tuột khỏi nhị hoa nhè nhẹ lướt trên không trung như bông hoa tuyết màu hồng nhẹ bay trong làn gió thoảng.
Bất giác tôi chìa tay ra đón, khẽ thốt lên: “Ôi, đẹp quá!”.
Thật đúng là một vườn hoa anh đào đẹp như trong cõi mộng.
Tôi men theo con đường tiến về phía trước, qua một ngã rẽ, trước mặt tôi xuất hiện một hồ nước nhỏ nhân tạo. Trên bãi cỏ ven hồ có một thanh niên đang ngồi đó, cậu ta mặc chiếc áo phông màu đen, chiếc quần bò đã sờn, đầu cúi gằm, không biết là đang suy nghĩ hay đang ngủ nữa. Nhưng quan trọng không phải là cậu ta đang làm gì mà là... trông dáng vẻ cậu ta... dáng vẻ đó... thực sự rất giống Hứa Dực!
Quá xúc động! Nhưng vì sợ thất vọng, tôi không dám tiến đến chỗ người ấy để xác nhận.
Hứa Dực, cậu đang ở đây sao? Có phải cậu không? Đúng là cậu thật sao? Thực sự đúng là cậu sao?
Tay tôi lấm tấm mồ hôi vì căng thẳng, nét mặt điển trai của Hứa Dực trong trí nhớ trùng khớp với khuôn mặt người kia. Tim tôi đập ngày càng nhanh, nghe như có tiếng động phát ra từ cơ thể mình vậy.
“Là cậu ấy!”
“Chính là cậu ấy!”
“Nhất định là cậu ấy rồi!”
Nhưng... nếu đúng là Hứa Dực, thì tôi nên nói gì với cậu ấy bây giờ?
“Hứa Dực, là cậu phải không?”
“Hứa Dực, tớ đã tìm cậu bấy lâu nay...”
“Hứa Dực... Tớ xin lỗi nhé.”
Có nên nói những câu ấy không? Liệu cậu ấy có nghe thấy không? Cậu ấy có để ý đến những điều tôi nói không? Cậu ấy có tha thứ cho tôi không?
Tôi muốn tiến đến nhưng lại không dám, cứ như đứa trẻ mắc lỗi đứng trân trân một chỗ không biết làm gì. Nhưng phải đứng như vậy bao lâu đây? Cứ như vậy thì làm sao biết đáp án chứ? Đã mắc lỗi, thì phải tự đối mặt và giải quyết thôi. Tôi tự nhủ rồi cố lê từng bước nặng nề về phía người thanh niên kia.
Mỗi bước tiên đều cần một sức mạnh lớn lao.
Mỗi bước đi sao mà chậm chạp, nặng nề.
Vì tôi sợ, sợ cậu ấy nhìn thấy tôi lại vờ như không biết, sợ một lần nữa cậu ấy lại biến mất trước mặt tôi, sợ cậu ấy sẽ lạnh lùng nói với tôi rằng: Tôi đã mất cậu ấy thật rồi...
Tất cả mọi việc, tôi đều lo sợ!
Tôi sợ Hứa Dực sẽ rời bỏ thế giới của tôi.
Vì lo sợ như vậy, nên hết lần này đến lần khác tôi cứ ngập ngừng dừng rồi lại bước những bước nặng nề.
Hứa Dực, là cậu phải không? Có phải cậu không? Nếu đúng là cậu, hãy quay lại đây và mỉm cười với tớ được không, hãy truyền cho tớ chút dũng khí để tớ có thể tiến đến bên cậu được không? Nếu thật sự đúng là cậu, liệu cậu có thế vuốt tóc tớ lần nữa và nói rằng: “Tớ thích cậu” một lần nữa...
Xin cậu đấy, Hứa Dực, hãy cho tớ dũng khí để chúng ta nhận ra nhau lúc này.
Càng lại gần hơn, tim tôi càng đập mạnh hơn. Tất cả những gì muốn nói bỗng nhiên bay đi đâu mất như một chú chim nhỏ sổ lồng.
Thật sung sướng...
Nhưng xen lẫn cả nỗi lo sợ.
Chỉ một đoạn đường ngắn mà như thể bước mãi không hết. Lúc đến được đằng sau lưng người đó, cả thế giới bỗng chốc như mất đi âm thanh, và trong mắt tôi, chỉ còn nhìn thấy hình ảnh chàng trai trước mặt.
Một dáng vẻ thật dịu dàng, rắn rỏi nhưng lại cô đơn.
Ngón trỏ đang nhẹ nhàng hướng về phía vai người kia thì ngón cái lại vội vàng co lại như sợ động phải con ong đang hút mật hoa vậy.
Hứa Dực, liệu trong tận sâu đáy lòng mình, cậu có còn lưu giữ những tổn thương tớ đã gây ra cho cậu không?
Nước mắt hoen mi, tôi hít một hơi thật sâu để lấy đủ sinh khí rồi chầm chậm đưa tay ra phía trước, Cuối cùng cũng đã chạm vào vai người ấy.
Chàng trai kia quay lại nhìn tôi.
Tôi ngỡ ngàng mở to mắt, không phải Hứa Dực!
Không phải là Hứa Dực!
Không phải... Hứa Dực!
Tình cảm đang dâng trào bỗng bị kìm nén lại, lòng tôi tràn đầy sự thất vọng.
Không phải cậu ấy.
Không phải cậu ấy rồi...
Tôi làm sao thế này, tại sao lại có thể nhận nhầm người khác là Hứa Dực được chứ? Lẽ nào đến hình ảnh của Hứa Dực tôi còn nhầm được sao?
Chàng trai phía trước tỏ thái độ không hiểu, như muốn hỏi tôi có chuyện gì.
Dù rất thất vọng, dù nỗi thất vọng ấy khiến tôi thấy lo lắng không biết liệu mình có thể tìm được Hứa Dực hay không, nhưng tôi vẫn nở nụ cười lịch sự với chàng trai lạ.
“Xin chào!”
“Ngồi đi!” Cậu ta rất bình tĩnh như không hề cảm thấy bị làm phiền vì sự xuất hiện đột ngột của một người lạ mặt như tôi.
“Ừm.” Tôi lấy lại bình tĩnh.
Ngồi? Cái cách nói này thật chẳng giống cách nói với một người lần đầu gặp mặt gì cả. Liệu cậu ta có quen tôi không nhỉ?
Cậu ta nghĩ tôi chưa nghe thấy lời mời, nên lấy tay phủi chỗ đất bên cạnh, rồi nhắc lại: “Ngồi đi!”.
“Ừm... ừm.” Tôi đứng yên do dự.
Sao lại muốn mình ngồi cạnh nhỉ? Mình có quen biết gì cậu ta đâu! Việc gì mình phải nghe lời cậu ta chứ?
Hừ!
Đã chắc chắn người ta không phải là Hứa Dực rồi, mình phải mau đi thôi.
Nhưng sao...
“Cậu là người đầu tiên chạm vào vai tôi đấy.” Đột nhiên cậu ta lên tiếng.
Câu nói này khiến tôi buộc phải bỏ ý định tạm biệt cậu ta ngay lúc này.
“Hả? Là người đầu tiên?” Nói đến đây, tôi thấy sao câu này nghe quen vậy.
“Tôi đã ngồi đây rất lâu rồi, thấy rất nhiều người qua lại, nhưng cậu là người đầu tiên chạm vào vai tôi.” Giọng cậu ta nghe xa xôi như đang nghĩ lại quãng thời gian dài trước đây vậy.
Nhưng tôi không hiểu sao cậu ta lại nói với tôi những điều này?
Cậu ta quay lại nhìn tôi, nở nụ cười thật gần gũi nhưng lại hơi u buồn.
“Vừa nãy có phải cậu nhầm tôi với một người khác không?”
“Việc này...” Tôi hơi ngượng, nhưng vẫn thẳng thắn thừa nhận. “Đúng vậy, làm phiền cậu quá, thật lòng xin lỗi cậu nhé.”
“Không sao.” Dù miệng nói không sao, nhưng sau khi nghe tôi trả lời, nụ cười trên khuôn mặt cậu ta bỗng chuyển thành vẻ nuối tiếc, thất vọng.
“Cậu ngồi đây lâu lắm rồi phải không?” Không thích không khí buồn tẻ này, nên tôi lịch sự chuyển chủ đề.
Cậu ta không trả lời tôi mà lại hỏi một câu khác: “Cậu đã đọc cuốn Hoàng tử bé chưa?”.
“À, đọc rồi.” Tôi gật đầu, rất nhiều người thích Hoàng tử bé. Họ đều nói đó là một truyện cổ tích bi thương nhưng mỹ lệ, thế nhưng khi tôi đọc, tôi lại không có cảm giác ấy.
“Hoàng tử bé trên tinh cầu 612, ngày ngày chứng kiến cảnh mặt trời lặn. Hết lần này đến lần khác, hết ngày này sang ngày khác, hoàng tử một mình cô đơn nhìn cảnh hoàng hôn tươi đẹp đến nỗi mọi người rơi lệ.” Cậu ta ngước nhìn phía trước. “Tôi đã ngồi đây lâu như vậy mà chưa được chứng kiến một buổi hoàng hôn nào.”
“À.” Tôi muốn nói với cậu ta rằng, vì đây không phải là tinh cầu 612, vả lại cậu ta đâu phải là hoàng tử bé.
“Thế nên, tôi cũng chẳng biết mình đã ngồi đây bao lâu rồi. Vì ở đây không có thời gian.”
“Không có thời gian?” Tôi nghi ngờ hỏi.
“Không biết tôi đã ngồi đây bao lâu, không biết bao lâu lại có người đến, không biết lúc nào mới có thể được ngắm một buổi hoàng hôn, cũng không biết người đưa tôi đi khi nào mới đến.”
Giọng cậu nhẹ nhàng, ánh mắt bình tĩnh, lặng lẽ dõi về phía xa xa. Nhưng sao tôi thấy mũi mình cay cay, lòng quặn đau.
Có phải cậu ấy rất cô đơn không?
Cứ ngồi một chỗ chờ đợi trong vô vọng, quên hết khái niệm thời gian, chắc là cô đơn, lạnh lẽo lắm nhỉ?
“Nếu được ngắm một buổi hoàng hôn, cậu sẽ làm gì?” Tôi mở lời, muốn xua đi bầu không khí u buồn.
Cậu ta nghĩ hồi lâu rồi khẽ cười.
“Hoàng hôn sẽ không xuất hiện đâu.”
“Vì sao?”
“Vì người đưa tôi đi còn chưa đến. Không ai đưa tôi đi thì hoàng hôn sẽ không xuất hiện đâu.''
“Sao lại thế?”
Cậu ta nhìn tôi vẻ kỳ quặc.
“Vì chỉ khi nào tôi rời khỏi đây, hoàng hôn mới xuất hiện.”
Cậu ta dừng một lát rồi cúi đầu nói tiếp: “Thế nên tôi mới không được thấy hoàng hôn”.
“Vậy người mà cậu mong chờ để đưa cậu đi sắp xuất hiện chưa?”
“Tôi không biết.” Tiếng cậu rất nhỏ, giọng nói vẻ như không xác định. “Bởi vì người qua đây quá đông, có lẽ người có thể đưa tôi đi cũng đã xuất hiện rồi, chỉ là vì họ không biết cần phải đưa tôi đi, nên giờ tôi vẫn phải ngồi lại đây, chờ đợi trong công viên không có thời gian này. Vì chẳng biết phải làm việc gì bây giờ, nên tôi tự nhủ với bản thân rằng, cứ ngồi đây đợi hoàng hôn xuống.”
“Câu không tự đi đươc sao? Sao nhất định cứ phải chờ người ta đến đưa đi chứ?”
Cậu ta lại nhìn tôi với ánh mắt kỳ quặc, lạ lẫm, cứ như tôi đã hỏi một câu thật ngớ ngẩn vậy.
“Cậu không hiểu sao? Chờ đợi chính là ý nghĩa để tôi tồn tại. Mà tất cả những việc ấy, tôi đều cam tâm tình nguyện, không có ai ép tôi cả. Tôi chấp nhận chờ đợi, cho dù phải đợi chờ mãi trong vô vọng.”
“Cậu cừ thật đấy.” Tự đáy lòng, tôi rất khâm phục cậu ta. “Nhưng như thế liệu có hơi ngốc nghếch không?”
“Ngốc ư?” Cậu ta lắc đầu. “Rõ ràng nhiều người không muốn làm việc này việc kia, nhưng họ lại nghĩ nếu làm được việc đó, họ sẽ trở nên vĩ đại. Vậy là họ ép mình phải cố để hoàn thành việc ấy, để mọi người biết rằng họ đã hy sinh bản thân cho công việc ấy. Và khi mọi người thấy cảm động, họ có cảm giác tự mãn. Nhưng tôi lại khác, tôi không làm được như vậy, tôi chỉ làm những gì tôi thấy đúng, đáng làm chứ không phải để người khác nhìn, tôi chỉ làm những gì trái tim mình mách bảo thôi. Dù mọi ngưòi có thấy nó ngốc nghếch thế nào thì tôi cũng không thay đổi quyết định.” Giọng cậu ấy vẫn rất bình thản, nhưng nghe có vẻ hơi châm biếm.
“Có phải câu đang châm biếm điều gì không?” Tôi không kiềm chế được, buột miệng hỏi.
“Đương nhiên.” Cậu ta bĩu môi. “Đương nhiên là châm biếm, châm biếm những người tự lừa dối bản thân để ép mình làm những việc mình không thích.”
“Nhưng làm như cậu cũng đâu có được.”
“Tại sao?”
“Con người không thể chỉ sống cho bản thân mình.”
“Nhưng con người cũng không nên sống giả tạo. Chả lẽ cứ giả vờ làm những việc mình không thích thì cậu mới thấy đó là cuộc sống hay sao?”
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy bàn về vấn đề này liệu có xa quá không, sao mình lại đi bàn cãi điều đó với một anh chàng lạ mặt cơ chứ? Nếu có thời gian, mình phải mau chóng rời khỏi đây để đi tìm Hứa Dực mới phải chứ.
“Vậy cậu tự sắp đặt cho mình một vở kịch chờ đợi hoàng hôn xuống, chẳng phải cũng là giả tạo hay sao?” Tôi không phục, tiếp tục tranh luận.
“Một người nếu không biết tại sao mình phải làm một việc gì đó thì sẽ không có đủ kiên nhẫn để hoàn thành nó. Tôi chỉ đang luyện cho mình lòng kiên nhẫn để làm một việc gì đó mà thôi.”
“Nếu người có thể đưa cậu đi không bao giờ xuất hiện, thì cậu cứ chờ ở đây cả đời sao?”
Nếu là tôi, liệu tôi có làm dược không? Chờ đợi lâu như vậy liệu có làm được không?
“Tôi...” Cậu ta ngập ngừng một lát. “Tôi không biết”
Mọi chuyện trong tương lai đều không thể biết trước được, thế nên không có gì là tuyệt đối cả. Có thể người đó sẽ không bao giờ tới, và cậu ta sẽ phải bỏ đi và đến lúc đó hoàng hôn sẽ xuất hiện.
Tôi bỗng cảm thấy vấn đề này thật buồn, nên không muốn tiếp tục bàn đến nữa.
“Tên của công viên này là “Đầu tiên” phải không?” Tôi chú ý đến tấm biển nhỏ cắm bên cạnh, trên tấm biển đề tên công viên và điểm ngắm cảnh.
“Tại sao nó lại có tên là “Đầu tiên” nhỉ?”
“Bởi vì đây là công viên đầu tiên ở nơi này, tôi là người đầu tiên đến công viên này, cậu là người đầu tiên chạm vào vai tôi. Tất cả đều có liên quan đến “đầu tiên”.” Cậu ta nói xong, ánh mắt lại càng buồn hơn.
Liệu có phải cậu ta có tâm sự gì không?
“Liệu cậu có thể...” Cậu ta đang nói lại ngừng lại.
“Cái gì cơ?”
“Ra cửa công viên ngắt cho mình một cành hoa anh đào không?”
“... Được mà.”
Thật là một yêu cầu lạ lùng, nhưng tôi vẫn quyết định đáp ứng yêu cầu ấy.
Nhưng khi ra đến cửa công viên, không biết tại sao cả vườn hoa anh đào tươi đẹp ban nãy, hoa đã rụng hết từ lúc nào, chỉ còn lại một cành cuối cùng vẫn có một đóa hoa đang nở, trông thật nổi bật.
Nếu ngắt cành hoa này thì cả vườn hoa anh đào rộng lớn ấy sẽ chẳng còn lấy một bông hoa nào nữa. Nhưng nếu không hái, liệu nó có rụng nhanh như những cành anh đào khác không?
Tôi vươn cánh tay, ngập ngừng ngắt cành anh đào.
Khi nhìn thấy cành đào, nét mặt cậu ta thể hiện tâm trạng vô cùng phức tạp.
“Đây là... cành cuối cùng phải không?”
“Hả?” Sao cậu ta lại biết nhỉ?
“Mọi lần, hoa anh đào rụng rất nhanh, lần nào cũng chỉ còn lại một cành cuối cùng này thôi, nó chưa rụng để đợi những cành khác nở tiếp. Giờ cành cuối cùng này đã bị ngắt rồi, có lẽ những cành đào kia sẽ chẳng nở hoa nữa đâu.”
Cái... cái gì?!
Ngắt cành đào này rồi thì cả vườn anh đào kia sẽ không nở hoa nữa ư? Vậy thì cái thế giới phân hoa trắng hồng đẹp đẽ ấy từ nay về sau sẽ không xuất hiện nữa sao?
Thế sao còn bắt tôi đi hái làm gì chứ?
Rốt cuộc cậu ta đang nghĩ gì vậy?
“Thấy tôi quá đáng lắm phải không?” Cậu ta quay lại, cười rạng rỡ khiến cho cành anh đào trong tay cậu ta trông càng tươi tắn hơn.
“Đúng vậy”, tôi thành thật trả lời.
“Để cả vườn anh đào có thể tiếp tục nở hoa, mà coi nhẹ việc cành cây bé nhỏ này phải chờ đợi vất vả khổ cực sao?” Nụ cười của cậu thật nhẹ nhàng, giống bông tuyết trắng vụt bay qua. “Mỗi lần chờ đợi, tôi đều lo không biết những cành đào kia có nở hoa nữa hay không. Cành anh đào cuối cùng cứ phải chờ đợi một mình như thế, thật cô đơn biết bao. Có lẽ cậu không hiểu nỗi lòng ấy đâu, nhưng tôi có thể hiểu. Vì khi chờ đợi, tôi luôn lo lắng liệu cô ấy có xuất hiện không, tôi chỉ biết tự đánh lừa bản thân rằng, chờ đợi như vậy không hề buồn bã, không hề cô đơn. Liệu cậu có thể hiểu được thứ cảm xúc này không?”
Tôi không trả lời, nhưng trong lòng đã thầm nghĩ thế.
Sao tôi lại không hiểu chứ? Tôi cũng đang phải đi khắp nơi để tìm một người, cũng lo lắng biết bao, không biết lúc nào mới tìm được cậu ấy, mới nhìn thấy cậu ấy. Một người luôn chờ đợi trong lo lắng, đau khổ và sợ sệt như tôi làm sao lại không hiểu được nỗi lòng ấy cơ chứ?
“Vì thế tôi nghĩ...” Cậu ta cười thầm. “Cắt đứt mọi hy vọng và sự chờ đợi của nó mới là cách làm sáng suốt. Làm vậy, nó sẽ không phải đau khổ và lo lắng giày vò nữa. Nhiều khi, chúng ta cũng nên đưa ra quyết định dứt khoát, có phải vậy không?”
Tại sao trong mỗi câu nói của cậu ta hình như vẫn còn hàm ý khác nữa?
Ngay lúc này đây, tôi không thể hiểu được.
Nhưng dù thế nào, tôi sẽ không từ bỏ!
Tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm! Tìm cậu ấy với niềm hy vọng rồi một ngày nào đó sẽ lại được nhìn thấy cậu ấy. Tôi còn rất nhiều điều muốn nói với cậu ấy, tôi sẽ không bao giờ từ bỏ!
Dù có phải đi bao xa, dù có phải tìm bao lâu, dù cậu ấy có xuất hiện nữa hay không.
Tôi, Diệp Hy Nhã này.
Nhất định sẽ tiếp tục tìm cậu ấy.
“Sao cậu không trả lời?” Tôi giật mình choàng tỉnh, cậu ta đang nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh.
“Không. Tôi chỉ cảm thấy là nếu được chờ đợi trong hy vọng cũng thật hạnh phúc. Mặc dù phải lo lắng, bất an không biết kết quả thế nào, nhưng chính vì hiểu được điều đó tôi mới có đủ dũng khí để bước tiếp. Tâm trạng hồi hộp ấy, người không có hy vọng, không muốn chờ đợi làm sao có thể hiểu nổi.” Tôi nói rất nghiêm túc, như đang thể hiện quyết tâm của mình: chỉ cần còn một tia hy vọng, tôi quyết sẽ không từ bỏ!
Cậu ta chớp chớp mắt, nụ cười dần tươi hơn.
Nét mặt cậu ta lộ rõ vẻ thư thái, khiến nụ cười càng chân thực và đẹp đẽ hơn.
Nhưng cậu ta vui gì chứ?
“Dù tôi cũng từng có suy nghĩ buồn rầu, chán nản, nhưng tôi nghĩ...” Cậu ta lại nhìn về phía xa xăm, cứ như ở đó có người cậu ta đang đợi, người có thể đưa cậu ta đi. “Suy nghĩ của tôi cũng giống cậu.”
Cậu ta cười trông vừa dịu dàng lại vừa chân thành.
“Vì thế mà dù cô đơn, hiu quạnh đến thế, thời gian có dài đến vậy, tôi cũng chịu được, vì tôi đã tự nhủ rằng không nên từ bỏ, có thể chỉ một giây sau thôi cô ấy sẽ xuất hiện, tôi không thể bỏ lỡ một giây cuối cùng ấy. Nhờ suy nghĩ như vậy mà tôi càng quyết tâm hơn.”
“Thực ra tôi cũng từng nghĩ, có lẽ đừng nên chờ như vậy, nên rời nơi này tự đi tìm cô ấy, dù sao thì chờ đợi cũng rất bị động, nhưng lại sợ, nhỡ tôi đi mất, cô ấy đến đây lại không tìm thấy tôi thì sao. Tôi lo, nếu tôi không đợi ở đây, cô ấy sẽ bị lạc phương hướng.” Trên mặt cậu ta từ từ hiện lên nụ cười dịu dàng, như thể người cậu đang chờ chỉ trong giây lát nữa sẽ xuất hiện vậy.
“Đi lấy ít nước lại đây đi!”
“Hả?” Tôi lặng người, sao thay đổi chủ đề nhanh vậy?
“Ừm... được.”
Tâm trí đang rối bời, tôi bước đến gần hồ, phát hiện thấy trên bờ đặt một chai nước nhỏ màu xanh lam, tuy hơi cũ nhưng vẫn có thể dùng được.
Khó khăn lắm mới lấy được nửa chai mang về vậy mà cậu ta vẫn ngồi yên tại đó, đột nhiên tôi thấy thật bực mình.
Đáng ghét! Mình là con gái cơ mà!
Sao lại để con gái làm việc này, còn cậu ta lại ngồi đó mà nghỉ ngơi cơ chứ?
Thật quá đáng!
Nhưng cậu ta chẳng mảy may ngượng ngùng, ngược lại còn trách tôi chậm chạp.
Hừ! Trong lòng tôi tự nhủ, dù cậu ta có bảo tôi làm gì nữa cũng đừng hòng tôi đồng ý!
Cậu ta chăm chú nhìn cành anh đào trong tay, ánh mắt thật dịu dàng. Cánh hoa mỏng như nhung đung đưa giống như đang nói điều gì, nhưng tôi không nghe rõ. Sau đó, cậu từ từ trồng cành hoa xuống đất, rồi ngẩng lên nhìn tôi.
“Tưới cho nó ít nước đi!”
“Ừm.” Tôi lại làm theo lời đề nghị hoàn toàn quên mất quyết tâm “đừng hòng mình đồng ý” ban nãy, tôi ngập ngừng hỏi: “Làm vậy, nó có thể lớn thành cây được không?”.
“Cũng có thể.” Cậu ta trả lời hơi do dự, đuôi mắt thoáng vẻ buồn rầu.
“Lớn thành cây rồi, liệu hoa nó có nở rồi lại rụng như những cây đào khác không? Không phải tiếp tục chờ đợi một mình nữa phải không?”
“Có lẽ thế.” Cậu ta vẫn trả lời như vậy giọng điệu không được chắc chắn, nhưng lại tràn đầy hy vọng.
“Vậy sau này sẽ có cây đào này làm bạn với cậu rồi.” Tưới nước xong, tôi ngẩng mặt lên cười với cậu ta.
Như vậy cậu ấy sẽ không cô đơn nữa sao?
Bất giác, cậu ta thần người nhưng rồi mau chóng vui lại ngay.
“Đúng vậy.”
“Nhất định cậu phải chờ người ấy đến đưa cậu đi nhé.” Tôi khích lệ.
“Ừm.” Cậu ta cúi đầu nhìn cành anh đào còn non nớt rồi nở nụ cười.
“Vậy thì, tạm biệt.” Tôi vẫy vẫy tay với cậu ta.
“Tạm biệt ư?”
“Đúng vậy.” Tôi chìa tay ra. “Rất vui được làm quen với cậu.”
Cậu ta trầm ngâm một lát rồi từ từ giơ tay ra bắt tay tôi.
“Tôi cũng vậy.”
Tạm biệt xong, tôi quay người đi. Hừ, phải quay về chuyến xe Fly thôi. Nó sẽ đưa tôi đến bến tiếp theo, có lẽ Hứa Dực đang chờ tôi ở đó.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng nở nụ cười, bước tiếp trên con đường xa lạ.
Dù tương lai có thế nào, thì lúc này vẫn nên ngẩng cao đầu tiến về phía trước. Niềm hy vọng tận sâu trong đáy lòng, niềm hy vọng, tin tưởng nhất định có thể làm được một điều gì đó chính là người bạn đồng hành khiến chúng ta không cảm thấy cô đơn.
Bước đến cửa công viên, tôi quay lại ngắm vườn đào rực rỡ lần cuối cùng, thật lạnh lẽo, chẳng còn vẻ lãng mạn, tươi đẹp lúc ban đầu nữa rồi. Chỉ còn lại niềm mong đợi, tia hy vọng của chàng trai trong công viên ấy, cũng giống như cành đào cuối cùng còn hé nở ấy, nó sẽ lớn lên trong sự ấm áp rồi kết thúc trong sắc màu rực rỡ.
Ôi! Tôi bất giác nhớ ra tay mình vẫn đang cầm chai nước màu xanh lam ấy! Nếu tôi mang đi, sau này cậu ta lấy gì mà tưới nước cho cây anh đào đây. Không được tôi phải mau chóng quay lại.
Tôi gắng sức chạy qua vườn anh đào, rẽ vào lối có bụi cỏ. Thế nhưng, tôi buộc phải dừng lại trước cảnh tượng trước mắt.
Cành anh đào mới trồng ban nãy lúc này đã lớn thành một cây anh đào, nở đầy những đóa hoa màu phấn hồng. Gió nhẹ lướt qua, từng cánh hoa bay trong gió, cảnh sắc thật rực rõ.
Nhưng lại chẳng thầy chàng trai kỳ lạ ấy đâu nữa.
Cậu ấy đi đâu rồi?
Đã đi cùng với người cậu ấy mong đợi rồi sao? Hay cảm thấy mệt mỏi nên không chờ đợi nữa? Nhưng rõ ràng, cậu ta vừa nói là sẽ tiếp tục chờ cơ mà?
Tôi bước chậm đến gần cây anh đào, cánh hoa nhẹ bay vương lên tóc tôi, vai tôi, rơi xuống lòng bàn tay tôi.
Anh đào ơi, có phải bây giờ mày thay cậu ấy chờ đợi phải không?
Thế còn cậu ấy thì sao?
Khẽ chạm tay vào thân cây, cành cây, cánh hoa, tôi thì thầm. Bỗng nhiên, tôi phát hiện thấy một vật gì đó đang treo trên cây bị gió thồi rơi xuống đất.
Đó là một dải bùa nguyện ước tinh xảo, phía dưới còn treo một chiếc chuông. Chiếc chuông rung trong gió phát ra thứ âm thanh nhẹ như tiếng gọi của ai đó.
Tôi nhặt nó lên, nhìn thật cẩn thận, phát hiện thấy bên trong dải bùa nguyện ước có một mẩu giấy nhỏ. Tôi ngập ngừng một lúc rồi mở nó ra.
Trên mẩu giấy viết một câu:
Nếu có thể, tớ hy vọng là người đầu tiên gặp cậu!
Không biết sao tôi luôn cảm thấy câu nói này như đang cầu xin điều gì.
Người đầu tiên gặp? Mang ý nghĩa gì?
Đó có phải là mẩu giấy cậu ấy để lại không?
Để lại cho người mà cậu đang chờ đợi sao?
Tôi gập mẩu giấy lại rồi nhét lại vào trong dải bùa nguyện ước, treo lại lên cành cây, cầu mong cho ước nguyện của cậu ấy sẽ thành hiện thực. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi lại lấy bùa nguyện ước xuống, đút vào túi.
Ngay lúc quay người bước đi, tôi phát hiện thấy mặt hồ phía không xa phát ra một tia sáng màu vàng tôi chưa từng thấy bao giờ. Chính là màu hoàng hôn chiếu rọi xuống mặt hồ, mặt trời như đang thả xuống những sắc vàng rực rỡ, ánh sáng lấp lánh, làm xiêu lòng người!
Lúc này đây, sao lòng tôi bỗng nhẹ bẫng câu nói của chàng trai kia lại vọng về bên tai...
“Vì người đưa tôi đi còn chưa đến. Không ai đưa tôi đi thì hoàng hôn sẽ không xuất hiện đâu.”
“Vì chỉ khi nào tôi rời khỏi đây, hoàng hôn mới xuất hiện. Vì thế tôi không thể nhìn thấy hoàng hôn.”
Liệu có phải cậu ấy đi rồi nên hoàng hôn mới xuất hiện không?
Tôi nên nói với cậu ấy thế nào đây, tôi đã nhìn thấy... cảnh hoàng hôn đẹp nhất rồi.
Hy vọng rằng, tất cả những gì đẹp nhất trên thế giới này đều sẽ xuất hiện bằng một hình ảnh ấm áp và mãi là như thế!
Chàng trai luôn chờ đợi ấy, hy vọng cậu ấy đã gặp được người đầu tiên đưa cậu ấy đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook