Gặp Ngươi Trong Mộng - Hủ Mãn
-
Chương 41
Edit: Mùa thu của cỏ dại
Khi hai người mặt đối mặt, Triệu Sở Tống thấy hơi ngại ngùng, anh không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Viễn. Trần Viễn hơi ưỡn người, dương v*t mềm oặt của Triệu Sở Tống trượt ra khỏi hậu huyệt của gã.
Trần Viễn lấy một điếu thuốc, ngậm trong miệng, với vết sẹo trên mặt, trông gã lúc này như một tên giang hồ vừa "hành sự" xong, đang đợi "đối tác" trả tiền, mà thực tế, gã cũng là dân xã hội đen.
Nếu hậu huyệt của gã không chảy ra tinh dịch thì sẽ càng giống.
Khói thuốc tỏa ra, mờ ảo quanh mặt gã, Triệu Sở Tống lặng lẽ nhìn gã hút thuốc.
Triệu Sở Tống nhìn quanh, nhà vệ sinh không có giấy, anh đành phải lấy tay lau sạch tinh dịch cho Trần Viễn, rồi dặn gã về nhà nhớ rửa sạch sẽ, Trần Viễn nhíu mày, nghe anh lải nhải.
Mặc lại quần áo nhăn nhúm, gã bỏ đi không ngoảnh đầu lại, khiến Triệu Sở Tống thấy hơi tủi thân, cứ như anh mới là người bị "vứt bỏ" sau khi "xong việc".
Khi anh quay lại phòng bệnh, Bạch Tiêu Cùng lại đang đọc sách, thấy anh vào, y ngẩng lên hỏi Trần Viễn đi rồi à?
Triệu Sở Tống đỏ mặt gật đầu. Trông anh như vậy, có nói dối cũng không ai tin, anh đến gần Bạch Tiêu Cùng, hỏi y đang đọc sách gì, Bạch Tiêu Cùng đọc cho anh nghe một đoạn.
Anh không để ý lắm đến nội dung, chỉ cần nghe thấy giọng nói của Bạch Tiêu Cùng là anh đã thấy mãn nguyện rồi.
Thẩm Bách Tề đến đưa đồ cho anh, đưa xong, hắn rất chu đáo, không ở lại lâu.
Bác sĩ đã nói chuyện với Bạch Tiêu Cùng, chỉ dặn dò Triệu Sở Tống là theo dõi thêm đêm nay nữa, nếu không có gì khác thường thì ngày mai có thể xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng là được, nhưng không được để y có những cảm xúc quá mạnh.
Triệu Sở Tống ghi nhớ kỹ những điều đó.
Anh ở bên cạnh Bạch Tiêu Cùng suốt đêm.
Sáng hôm sau, vì sợ mua đồ ăn không tươi, anh dậy sớm đi chợ mua cá, rồi mượn bếp của nhà ăn bệnh viện để nấu canh, Bạch Tiêu Cùng uống rất nhiều.
Anh không giỏi việc khác, nhưng chăm sóc người bệnh thì anh rất quen thuộc.
Chăm sóc người bệnh là một việc rất nhàm chán, nhưng khi ở bên Bạch Tiêu Cùng, anh lại không thấy vậy.
Tân Lệ gọi điện cho anh, giọng nói nghẹn ngào, nói ba cậu vẫn muốn đưa cậu đi du học, nói là phải học xong mới được về, cậu muốn gặp anh trước khi đi.
Nghe thấy giọng điệu ấm ức như mèo con của cậu, Triệu Sở Tống đành phải đồng ý.
Anh cúp máy, kể lại nội dung cuộc gọi cho Bạch Tiêu Cùng nghe, Bạch Tiêu Cùng gật đầu: "Em đi đi, anh không sao."
Triệu Sở Tống áy náy, hôn lên môi Bạch Tiêu Cùng, cảm nhận được sự đáp lại của y, anh hôn sâu hơn.
Kết thúc nụ hôn, Bạch Tiêu Cùng có vẻ hơi mơ màng, nhưng y vẫn đưa tay lên sờ môi Triệu Sở Tống, khẽ thở dài.
Khi Triệu Sở Tống đến cổng bệnh viện, Tân Lệ đang ngồi xổm ở đó đợi anh, trông cậu gầy hơn trước.
Nhìn thấy anh, Tân Lệ lập tức nhảy dựng lên, lao vào lòng anh, mắt đỏ hoe, vẻ mặt tủi thân: "Cháu phải đi rồi, tối nay bay. Ba cháu nói nếu cháu không nghe lời, sẽ không cho cháu gặp chú nữa. Ông ấy còn nói sau này cháu phải tự lập, nếu cháu không có tiền đồ, thì chú cũng sẽ không cần cháu nữa, phải không?"
Triệu Sở Tống vừa buồn cười vừa thương cậu: "Sao cháu lại tin lời ba cháu nói chứ? Ông ấy lừa cháu đấy, chú sẽ không bỏ rơi cháu đâu, chỉ cần đến lúc đó, cháu đừng chê chú là ông già nhàm chán là được."
Tân Lệ lắc đầu, cậu cắn môi: "Cháu cũng không muốn sau này phải dựa dẫm vào ba cháu, cháu phải tự nỗ lực. Nhưng cháu… cháu vẫn muốn trước khi đi…" Mặt cậu hơi đỏ, len lén nhìn Triệu Sở Tống.
Mặt Triệu Sở Tống cũng đỏ lên, anh định từ chối, nhưng nhìn thấy đôi mắt long lanh của cậu thiếu niên, anh lại không nói nên lời.
Thấy anh không từ chối, Tân Lệ liền kéo anh đến một khách sạn gần đó.
Phòng đã được đặt trước.
Triệu Sở Tống cảm thấy mình như con mồi đã mắc câu của một chú mèo con.
Căn phòng được trang trí theo chủ đề tàu điện ngầm, nơi hai người gặp nhau lần đầu, xem ra Tân Lệ đã rất kỳ công chuẩn bị. Bên cạnh còn có một ống thép, trên đó có tay vịn, giống hệt trên tàu điện ngầm.
Trên chiếc giường trắng tinh là những bông hồng xếp thành hình trái tim, xung quanh là cánh hoa hồng rải rác.
Vừa vào phòng, Tân Lệ đã vội vàng bế Triệu Sở Tống lên, lột sạch quần áo của mình, chẳng mấy chốc, cậu đã trần truồng.
Triệu Sở Tống cảm thấy làn da của Tân Lệ mịn màng như ngọc, hơi lạnh, như muốn hút lấy tay anh.
Tân Lệ quấn lấy anh như một chú mèo con, tay chân cọ xát vào người anh, khiến anh cũng "nóng người".
Tân Lệ tuy trông gầy, nhưng lại không nhẹ, có lẽ là do xương nặng.
Khi cậu ngả người ra sau, Triệu Sở Tống không giữ được thăng bằng, ngã xuống giường.
Hai người ngã xuống chiếc giường lớn mềm mại, phủ đầy cánh hoa hồng, Tân Lệ xoay người, ngồi lên người Triệu Sở Tống, cặp mông tròn trịa vừa vặn chạm vào "chỗ đó" của anh.
Làn da cậu rất trắng, không giống như những người đàn ông trưởng thành, hai nụ hoa nhỏ màu hồng nhạt nổi bật trên làn da mịn màng.
Khiến người ta nhìn là muốn "xơi tái".
Triệu Sở Tống đưa tay xoa nắn hai nụ hoa đó, chúng trở nên đỏ ửng hơn dưới những ngón tay không mấy dịu dàng của anh.
Tân Lệ nắm lấy tay kia của Triệu Sở Tống, đặt lên hậu huyệt của mình, Triệu Sở Tống cảm thấy một mảng ướt át, anh đưa ngón tay vào trong, cảm giác vừa ấm áp, vừa mềm mại, lại vừa siết chặt.
Tân Lệ đã tự mở rộng cho mình, chỉ đợi Triệu Sở Tống "ăn" thôi.
Khi nhận ra điều đó, Triệu Sở Tống cảm thấy dương v*t của mình càng thêm cương cứng, nó cọ xát vào mông Tân Lệ, như đang chờ đợi được "xuất phát". Như thể đang nhớ lại cảm giác tuyệt vời và siết chặt đó, anh nắm lấy eo Tân Lệ, ngón tay ấn vào eo cậu, da thịt Tân Lệ rất mềm mại, như sắp tuột khỏi tay anh, anh siết chặt hơn.
Anh thấy Tân Lệ đưa lưỡi ra, liếm môi mình, anh không kìm chế được nữa, đưa dương v*t vào hậu huyệt đang "thèm khát" đó, đâm vào một chút, rồi dừng lại.
Chỗ đó thật sự rất chặt, Tân Lệ đau đến run rẩy, nước mắt sinh lý chảy ra từ khóe mắt, lúc này, Triệu Sở Tống mới nhận ra đây là lần đầu tiên của cậu, hơn nữa, việc cậu tự mở rộng chắc chắn sẽ không "thuần thục" được, nên anh đành phải rút ra.
Anh chợt nhớ ra đây là khách sạn, nên chắc sẽ có thứ đó, anh mở ngăn kéo đầu giường, thấy một tuýp gel bôi trơn còn mới nguyên, anh bóp một ít ra tay, rồi bôi vào hậu huyệt hơi sưng đỏ của Tân Lệ.
Anh cẩn thận bôi gel bôi trơn khắp thành ruột của Tân Lệ, rồi bôi thêm một ít lên dương v*t của mình, sau đó, anh hôn lên hàng mi ướt đẫm của Tân Lệ.
Lần này, việc "xâm nhập" dễ dàng hơn nhiều, tuy Tân Lệ vẫn còn hơi khó chịu, nhưng nhìn chung đã không còn đau đớn như lúc nãy nữa. Cậu dường như chưa quen với cảm giác này, hậu huyệt bị lấp đầy, không còn một kẽ hở nào.
Tân Lệ ngơ ngác như một con thú nhỏ lạc vào một nơi xa lạ, chỗ giao hợp tê dại, cậu ôm chặt cổ Triệu Sở Tống, khóc nức nở: "Chú ơi, cháu thích chú lắm, phải làm sao bây giờ?"
Triệu Sở Tống thấy lòng mình mềm nhũn, anh ôm Tân Lệ, vẫn giữ nguyên tư thế đó.
Lần này, anh rất dịu dàng, anh đổi tư thế, nằm xuống dưới, tay ôm lấy Tân Lệ, kéo hai chân thon dài của cậu đặt lên eo mình, anh tiếp tục "công việc" của mình, Tân Lệ cả người toát lên vẻ quyến rũ, dương v*t của cậu cũng cương cứng.
Cậu nắm tay Triệu Sở Tống đặt lên "thứ đó" của mình, lòng bàn tay ấm áp của Triệu Sở Tống bao bọc lấy dương v*t nhỏ nhắn đó, anh vuốt ve vài cái, Tân Lệ chưa kịp phản ứng, đã bị kích thích đến mức co rút hậu huyệt, siết chặt lấy dương v*t của Triệu Sở Tống, khiến anh rên lên một tiếng, rồi cậu hét lên, bắn ra. Triệu Sở Tống nhìn Tân Lệ mặt đỏ bừng, cười, rồi chậm rãi di chuyển hạ thân.
Tân Lệ vẻ mặt ngây dại, mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi, dính vào làn da trắng nõn, Triệu Sở Tống không nhịn được mà tiến sâu hơn vào trong cơ thể cậu.
Tân Lệ đột nhiên run rẩy, mở to mắt, ngón tay bấu chặt vào da thịt Triệu Sở Tống. dương v*t của cậu lại cương cứng, cọ xát vào bụng anh.
Triệu Sở Tống biết mình đã tìm đúng chỗ, anh lặp lại động tác vừa rồi, Tân Lệ vừa sợ hãi vừa thích thú với kiểu kích thích mới mẻ này, cậu nức nở gọi tên Triệu Sở Tống, nhưng lại không biết mình muốn gì.
Cậu chỉ biết khóc, Triệu Sở Tống thấy cậu khóc, không hiểu sao lại càng thêm mạnh bạo.
Cho đến khi Tân Lệ bắn ra lần nữa, anh mới xuất tinh.
Tân Lệ vẫn còn chưa hết hưng phấn, nằm cuộn tròn trong lòng Triệu Sở Tống, Triệu Sở Tống đứng dậy, đi vào phòng tắm, xả nửa bồn nước, thử thấy nước ấm vừa đủ, anh bế Tân Lệ lên, đặt cậu vào bồn, rồi bước vào theo.
Tân Lệ ngoan ngoãn như một con búp bê sứ, để mặc anh làm gì thì làm, không còn vẻ bướng bỉnh như trước nữa. Triệu Sở Tống cẩn thận rửa sạch tinh dịch trong hậu huyệt cho cậu.
Lúc này, da thịt hai người chạm vào nhau, nhưng không còn chút dục vọng nào nữa, Tân Lệ dựa vào lòng anh, giọng nói buồn bã: "Lần này cháu đi rồi, chú có quên cháu không?"
Triệu Sở Tống cười: "Cháu nghĩ gì vậy, cháu đi du học chứ có phải đi tù đâu, đâu phải là không về nữa. Chúng ta vẫn có thể gọi video, gọi điện thoại mà, sợ gì chứ."
Tân Lệ vẫn còn tủi thân: "Nhưng ba cháu…"
Triệu Sở Tống nói: "Đừng sợ, chú sẽ nói chuyện với ông ấy, nếu ông ấy dám cản trở cháu, chú sẽ không đồng ý đâu."
Tân Lệ lúc này mới cười ranh mãnh như một chú mèo vừa trộm được cá: "Được nha chú, chú đã hứa rồi đấy, nếu cháu cãi nhau với ba cháu, chú phải bênh cháu đấy."
Họ tắm rửa xong, thay quần áo, Triệu Sở Tống thấy điện thoại rung lên, anh mở ra xem, là tin nhắn của Tân Quân, bảo anh giục Tân Lệ đi, sắp muộn giờ bay rồi.
Khi hai người mặt đối mặt, Triệu Sở Tống thấy hơi ngại ngùng, anh không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Viễn. Trần Viễn hơi ưỡn người, dương v*t mềm oặt của Triệu Sở Tống trượt ra khỏi hậu huyệt của gã.
Trần Viễn lấy một điếu thuốc, ngậm trong miệng, với vết sẹo trên mặt, trông gã lúc này như một tên giang hồ vừa "hành sự" xong, đang đợi "đối tác" trả tiền, mà thực tế, gã cũng là dân xã hội đen.
Nếu hậu huyệt của gã không chảy ra tinh dịch thì sẽ càng giống.
Khói thuốc tỏa ra, mờ ảo quanh mặt gã, Triệu Sở Tống lặng lẽ nhìn gã hút thuốc.
Triệu Sở Tống nhìn quanh, nhà vệ sinh không có giấy, anh đành phải lấy tay lau sạch tinh dịch cho Trần Viễn, rồi dặn gã về nhà nhớ rửa sạch sẽ, Trần Viễn nhíu mày, nghe anh lải nhải.
Mặc lại quần áo nhăn nhúm, gã bỏ đi không ngoảnh đầu lại, khiến Triệu Sở Tống thấy hơi tủi thân, cứ như anh mới là người bị "vứt bỏ" sau khi "xong việc".
Khi anh quay lại phòng bệnh, Bạch Tiêu Cùng lại đang đọc sách, thấy anh vào, y ngẩng lên hỏi Trần Viễn đi rồi à?
Triệu Sở Tống đỏ mặt gật đầu. Trông anh như vậy, có nói dối cũng không ai tin, anh đến gần Bạch Tiêu Cùng, hỏi y đang đọc sách gì, Bạch Tiêu Cùng đọc cho anh nghe một đoạn.
Anh không để ý lắm đến nội dung, chỉ cần nghe thấy giọng nói của Bạch Tiêu Cùng là anh đã thấy mãn nguyện rồi.
Thẩm Bách Tề đến đưa đồ cho anh, đưa xong, hắn rất chu đáo, không ở lại lâu.
Bác sĩ đã nói chuyện với Bạch Tiêu Cùng, chỉ dặn dò Triệu Sở Tống là theo dõi thêm đêm nay nữa, nếu không có gì khác thường thì ngày mai có thể xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng là được, nhưng không được để y có những cảm xúc quá mạnh.
Triệu Sở Tống ghi nhớ kỹ những điều đó.
Anh ở bên cạnh Bạch Tiêu Cùng suốt đêm.
Sáng hôm sau, vì sợ mua đồ ăn không tươi, anh dậy sớm đi chợ mua cá, rồi mượn bếp của nhà ăn bệnh viện để nấu canh, Bạch Tiêu Cùng uống rất nhiều.
Anh không giỏi việc khác, nhưng chăm sóc người bệnh thì anh rất quen thuộc.
Chăm sóc người bệnh là một việc rất nhàm chán, nhưng khi ở bên Bạch Tiêu Cùng, anh lại không thấy vậy.
Tân Lệ gọi điện cho anh, giọng nói nghẹn ngào, nói ba cậu vẫn muốn đưa cậu đi du học, nói là phải học xong mới được về, cậu muốn gặp anh trước khi đi.
Nghe thấy giọng điệu ấm ức như mèo con của cậu, Triệu Sở Tống đành phải đồng ý.
Anh cúp máy, kể lại nội dung cuộc gọi cho Bạch Tiêu Cùng nghe, Bạch Tiêu Cùng gật đầu: "Em đi đi, anh không sao."
Triệu Sở Tống áy náy, hôn lên môi Bạch Tiêu Cùng, cảm nhận được sự đáp lại của y, anh hôn sâu hơn.
Kết thúc nụ hôn, Bạch Tiêu Cùng có vẻ hơi mơ màng, nhưng y vẫn đưa tay lên sờ môi Triệu Sở Tống, khẽ thở dài.
Khi Triệu Sở Tống đến cổng bệnh viện, Tân Lệ đang ngồi xổm ở đó đợi anh, trông cậu gầy hơn trước.
Nhìn thấy anh, Tân Lệ lập tức nhảy dựng lên, lao vào lòng anh, mắt đỏ hoe, vẻ mặt tủi thân: "Cháu phải đi rồi, tối nay bay. Ba cháu nói nếu cháu không nghe lời, sẽ không cho cháu gặp chú nữa. Ông ấy còn nói sau này cháu phải tự lập, nếu cháu không có tiền đồ, thì chú cũng sẽ không cần cháu nữa, phải không?"
Triệu Sở Tống vừa buồn cười vừa thương cậu: "Sao cháu lại tin lời ba cháu nói chứ? Ông ấy lừa cháu đấy, chú sẽ không bỏ rơi cháu đâu, chỉ cần đến lúc đó, cháu đừng chê chú là ông già nhàm chán là được."
Tân Lệ lắc đầu, cậu cắn môi: "Cháu cũng không muốn sau này phải dựa dẫm vào ba cháu, cháu phải tự nỗ lực. Nhưng cháu… cháu vẫn muốn trước khi đi…" Mặt cậu hơi đỏ, len lén nhìn Triệu Sở Tống.
Mặt Triệu Sở Tống cũng đỏ lên, anh định từ chối, nhưng nhìn thấy đôi mắt long lanh của cậu thiếu niên, anh lại không nói nên lời.
Thấy anh không từ chối, Tân Lệ liền kéo anh đến một khách sạn gần đó.
Phòng đã được đặt trước.
Triệu Sở Tống cảm thấy mình như con mồi đã mắc câu của một chú mèo con.
Căn phòng được trang trí theo chủ đề tàu điện ngầm, nơi hai người gặp nhau lần đầu, xem ra Tân Lệ đã rất kỳ công chuẩn bị. Bên cạnh còn có một ống thép, trên đó có tay vịn, giống hệt trên tàu điện ngầm.
Trên chiếc giường trắng tinh là những bông hồng xếp thành hình trái tim, xung quanh là cánh hoa hồng rải rác.
Vừa vào phòng, Tân Lệ đã vội vàng bế Triệu Sở Tống lên, lột sạch quần áo của mình, chẳng mấy chốc, cậu đã trần truồng.
Triệu Sở Tống cảm thấy làn da của Tân Lệ mịn màng như ngọc, hơi lạnh, như muốn hút lấy tay anh.
Tân Lệ quấn lấy anh như một chú mèo con, tay chân cọ xát vào người anh, khiến anh cũng "nóng người".
Tân Lệ tuy trông gầy, nhưng lại không nhẹ, có lẽ là do xương nặng.
Khi cậu ngả người ra sau, Triệu Sở Tống không giữ được thăng bằng, ngã xuống giường.
Hai người ngã xuống chiếc giường lớn mềm mại, phủ đầy cánh hoa hồng, Tân Lệ xoay người, ngồi lên người Triệu Sở Tống, cặp mông tròn trịa vừa vặn chạm vào "chỗ đó" của anh.
Làn da cậu rất trắng, không giống như những người đàn ông trưởng thành, hai nụ hoa nhỏ màu hồng nhạt nổi bật trên làn da mịn màng.
Khiến người ta nhìn là muốn "xơi tái".
Triệu Sở Tống đưa tay xoa nắn hai nụ hoa đó, chúng trở nên đỏ ửng hơn dưới những ngón tay không mấy dịu dàng của anh.
Tân Lệ nắm lấy tay kia của Triệu Sở Tống, đặt lên hậu huyệt của mình, Triệu Sở Tống cảm thấy một mảng ướt át, anh đưa ngón tay vào trong, cảm giác vừa ấm áp, vừa mềm mại, lại vừa siết chặt.
Tân Lệ đã tự mở rộng cho mình, chỉ đợi Triệu Sở Tống "ăn" thôi.
Khi nhận ra điều đó, Triệu Sở Tống cảm thấy dương v*t của mình càng thêm cương cứng, nó cọ xát vào mông Tân Lệ, như đang chờ đợi được "xuất phát". Như thể đang nhớ lại cảm giác tuyệt vời và siết chặt đó, anh nắm lấy eo Tân Lệ, ngón tay ấn vào eo cậu, da thịt Tân Lệ rất mềm mại, như sắp tuột khỏi tay anh, anh siết chặt hơn.
Anh thấy Tân Lệ đưa lưỡi ra, liếm môi mình, anh không kìm chế được nữa, đưa dương v*t vào hậu huyệt đang "thèm khát" đó, đâm vào một chút, rồi dừng lại.
Chỗ đó thật sự rất chặt, Tân Lệ đau đến run rẩy, nước mắt sinh lý chảy ra từ khóe mắt, lúc này, Triệu Sở Tống mới nhận ra đây là lần đầu tiên của cậu, hơn nữa, việc cậu tự mở rộng chắc chắn sẽ không "thuần thục" được, nên anh đành phải rút ra.
Anh chợt nhớ ra đây là khách sạn, nên chắc sẽ có thứ đó, anh mở ngăn kéo đầu giường, thấy một tuýp gel bôi trơn còn mới nguyên, anh bóp một ít ra tay, rồi bôi vào hậu huyệt hơi sưng đỏ của Tân Lệ.
Anh cẩn thận bôi gel bôi trơn khắp thành ruột của Tân Lệ, rồi bôi thêm một ít lên dương v*t của mình, sau đó, anh hôn lên hàng mi ướt đẫm của Tân Lệ.
Lần này, việc "xâm nhập" dễ dàng hơn nhiều, tuy Tân Lệ vẫn còn hơi khó chịu, nhưng nhìn chung đã không còn đau đớn như lúc nãy nữa. Cậu dường như chưa quen với cảm giác này, hậu huyệt bị lấp đầy, không còn một kẽ hở nào.
Tân Lệ ngơ ngác như một con thú nhỏ lạc vào một nơi xa lạ, chỗ giao hợp tê dại, cậu ôm chặt cổ Triệu Sở Tống, khóc nức nở: "Chú ơi, cháu thích chú lắm, phải làm sao bây giờ?"
Triệu Sở Tống thấy lòng mình mềm nhũn, anh ôm Tân Lệ, vẫn giữ nguyên tư thế đó.
Lần này, anh rất dịu dàng, anh đổi tư thế, nằm xuống dưới, tay ôm lấy Tân Lệ, kéo hai chân thon dài của cậu đặt lên eo mình, anh tiếp tục "công việc" của mình, Tân Lệ cả người toát lên vẻ quyến rũ, dương v*t của cậu cũng cương cứng.
Cậu nắm tay Triệu Sở Tống đặt lên "thứ đó" của mình, lòng bàn tay ấm áp của Triệu Sở Tống bao bọc lấy dương v*t nhỏ nhắn đó, anh vuốt ve vài cái, Tân Lệ chưa kịp phản ứng, đã bị kích thích đến mức co rút hậu huyệt, siết chặt lấy dương v*t của Triệu Sở Tống, khiến anh rên lên một tiếng, rồi cậu hét lên, bắn ra. Triệu Sở Tống nhìn Tân Lệ mặt đỏ bừng, cười, rồi chậm rãi di chuyển hạ thân.
Tân Lệ vẻ mặt ngây dại, mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi, dính vào làn da trắng nõn, Triệu Sở Tống không nhịn được mà tiến sâu hơn vào trong cơ thể cậu.
Tân Lệ đột nhiên run rẩy, mở to mắt, ngón tay bấu chặt vào da thịt Triệu Sở Tống. dương v*t của cậu lại cương cứng, cọ xát vào bụng anh.
Triệu Sở Tống biết mình đã tìm đúng chỗ, anh lặp lại động tác vừa rồi, Tân Lệ vừa sợ hãi vừa thích thú với kiểu kích thích mới mẻ này, cậu nức nở gọi tên Triệu Sở Tống, nhưng lại không biết mình muốn gì.
Cậu chỉ biết khóc, Triệu Sở Tống thấy cậu khóc, không hiểu sao lại càng thêm mạnh bạo.
Cho đến khi Tân Lệ bắn ra lần nữa, anh mới xuất tinh.
Tân Lệ vẫn còn chưa hết hưng phấn, nằm cuộn tròn trong lòng Triệu Sở Tống, Triệu Sở Tống đứng dậy, đi vào phòng tắm, xả nửa bồn nước, thử thấy nước ấm vừa đủ, anh bế Tân Lệ lên, đặt cậu vào bồn, rồi bước vào theo.
Tân Lệ ngoan ngoãn như một con búp bê sứ, để mặc anh làm gì thì làm, không còn vẻ bướng bỉnh như trước nữa. Triệu Sở Tống cẩn thận rửa sạch tinh dịch trong hậu huyệt cho cậu.
Lúc này, da thịt hai người chạm vào nhau, nhưng không còn chút dục vọng nào nữa, Tân Lệ dựa vào lòng anh, giọng nói buồn bã: "Lần này cháu đi rồi, chú có quên cháu không?"
Triệu Sở Tống cười: "Cháu nghĩ gì vậy, cháu đi du học chứ có phải đi tù đâu, đâu phải là không về nữa. Chúng ta vẫn có thể gọi video, gọi điện thoại mà, sợ gì chứ."
Tân Lệ vẫn còn tủi thân: "Nhưng ba cháu…"
Triệu Sở Tống nói: "Đừng sợ, chú sẽ nói chuyện với ông ấy, nếu ông ấy dám cản trở cháu, chú sẽ không đồng ý đâu."
Tân Lệ lúc này mới cười ranh mãnh như một chú mèo vừa trộm được cá: "Được nha chú, chú đã hứa rồi đấy, nếu cháu cãi nhau với ba cháu, chú phải bênh cháu đấy."
Họ tắm rửa xong, thay quần áo, Triệu Sở Tống thấy điện thoại rung lên, anh mở ra xem, là tin nhắn của Tân Quân, bảo anh giục Tân Lệ đi, sắp muộn giờ bay rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook