Gặp Lại Vui Vẻ
Chương 57: Dường như chưa gặp gỡ

Tạ Xuân Hồng hoạt động rất bất tiện, hai ngày qua phải nhờ đồng nghiệp trợ giúp không ít, mỗi ngày mang đồ ăn đến nhà cho cô, giúp cô mua này nọ, xử lý giùm cô những công việc lặt vặt hàng ngày, làm cho Xuân Hồng cảm thấy rất khó khăn.

Xuân Hồng muốn đến bệnh viện tái khám, Lữ Phẩm không biết mượn ở đâu một chiếc xe lăn để cho cô sử dụng, giúp cô đến gặp bác sĩ, sau đó còn giúp cô đi lấy thuốc.

Tạ Xuân Hồng không thể từ chối ý tốt của anh ta, trong lòng vô cùng băn khoăn, vốn dĩ cô không muốn làm phiền người khác, lần này lại để cho anh ta ta chạy tới chạy lui, trễ cả giờ làm, trong khi chờ đợi cô đã thuận miệng mời anh đến nhà hàng trong thị trấn dùng cơm. da.nlze.qu;ydo/nn, dinendian.lơqid]on

Lữ Phẩm không nghĩ cô lại khách sáo đến như vậy, anh biết Xuân Hồng đã nhiều năm, thấy cô một mình nuôi con nhỏ thật sự rất vất vả, lại không tìm ba cho đứa nhỏ, lúc đầu anh cũng tò mò, về sau càng tiếp xúc với cô càng thấy thích thú vẻ đẹp trầm tĩnh của người phụ nữ từng trải, một lòng muốn theo đuổi cô mà vẫn chưa có cơ hội tiến tới.

Đến dưới nhà, Tạ Xuân Hồng ngẩng đầu nhìn Lữ Phẩm cười nói: “Cám ơn anh đã đưa em về.”

Lữ Phẩm thấy cô đứng dậy khỏi xe lăn liền vội vã tiến lên phía trước đỡ lấy cô, kỳ thật anh muốn trực tiếp bế cô lên lầu, chỉ sợ quá đường đột làm cho cô có ấn tượng không tốt.

Dịch Hồi ngồi trong xe liền thấy Xuân Hồng được một người đàn ông dìu đi ở phía trước, sau đó thân mật đứng cùng nhau ở một chỗ, trong lòng lập tức bùng lửa giận, đẩy cửa xe bước xuống, lúc này mới nhìn rõ chân Xuân Hồng bị bó bột trắng toát đến ghê người.

Nhiều năm như vậy Tạ Xuân Hồng đã thay đổi rất nhiều, mái tóc xoăn dài quyến rũ trước kia không còn nữa, mà bây giờ mái tóc ấy đen tuyền xỏa xuống bờ vai, kết hợp với chiếc áo sơ mi đơn giản màu xanh nhạt cùng quần jean đen làm cho cô toát lên vẻ đẹp giản dị thanh thoát, sự hấp dẫn quyến rũ của cô trong ký ức của anh hoàn toàn không còn nữa. Nét đẹp mê hoặc lòng người xưa kia đã biết mất, bây giờ cô giống như một di sản lịch sử trong khu phố cổ, sự điềm tĩnh theo tháng năm lắng đọng lại thành an nhiên tự tại, nụ cười thanh thoát, ánh mắt tĩnh lặng nhưng rất sáng trong.

Tạ Xuân Hồng vịn vào tay anh muốn nhảy lên bậc thang, liền cảm thấy một bóng râm lớn bao phủ xuống, vừa ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt lạnh lùng không lộ biểu cảm của Dịch Hồi, ánh mắt đen láy thâm trầm gắt gao nhìn chằm chằm vào bàn tay cô đang đặt trên cánh tay của Lữ Phẩm.

Tạ Xuân Hồng kinh ngạc bước lùi về sau, sợ tới mức tựa hồ như không thể đứng vững được nữa, may có Lữ Phẩm ở sau lưng kịp thời đỡ lấy, cô mới không ngã nhào ra đất.

Phản ứng của cô làm lửa giận trong lòng Dịch Hồi càng dâng cao, ánh mắt lạnh lùng quét về phía người đàn ông chưa kịp nhìn rõ mặt, thấy vậy Lữ Phẩm càng thêm khó hiểu, nhưng mà trên mặt Xuân Hồng lại lộ vẻ sợ hãi, anh không khỏi cau mày bước lên, trầm giọng nói vô cùng khách sáo: “Xin phiền anh nhường đường một chút.”

Tạ Xuân Hồng lặng thinh không nói, chỉ nhìn vào khuôn mặt năm năm rồi không gặp, đã nhiều năm chưa từng gặp lại, Dịch Hồi càng lúc càng lạnh lùng cao ngạo, cả người toát ra sự lạnh lẽo u ám, thậm chí cô còn cảm nhận được sự tàn bạo của anh, so với anh trong quá khứ cô còn nhớ thật sự lạnh nhạt hơn nhiều.

“Nhường đường? Tại sao?” lúc này Dịch Hồi mới quay sang nhìn Lữ Phẩm, cặp lông mày nhíu lại nghiêm nghị, nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói bình tĩnh mà vô cùng lạnh lẽo.

Lữ Phẩm sửng sốt, lời nói cũng bắt đầu có chút bực bội: “Anh là ai?”

“Tôi là ba của con gái cô ấy!” Dịch Hồi cười nhạo một tiếng, không thèm quan tâm đến người đàn ông đang chết đứng vì câu nói của anh, trực tiếp bồng Tạ Xuân Hồng lên, không để ý đến sự chống đối của cô, thản nhiên đi lên lầu.

Lữ Phẩm rất muốn ngăn cản, nhưng chạm phải ánh mắt lạnh băng của Dịch Hồi thì lời nói không thể phát ra thành tiếng.

“Lầu mấy?” Dịch Hồi không thèm nhìn cô, ánh mắt hướng về phía trước bước lên.

Tạ Xuân Hồng một tay ôm lấy cổ anh, một tay lại đẩy trước ngực anh, giọng anh trầm ấm quen thuộc dội vào tai làm tim cô đập loạn xạ, hương vị của anh lại quẩn quanh trước mũi, cánh tay Dịch Hồi mạnh mẽ vững vàng ôm lấy cô làm cho cô có chút hốt hoảng, nghe anh hỏi mới có phản ứng.

“Sao anh lại đến đây? Anh…Anh đã biết rồi…”

Dịch Hồi cười lạnh một tiếng: “Nếu em không muốn té thì đừng có nhúc nhích!”

Thái độ lạnh lùng của anh khiến trong lòng Xuân Hồng ngổn ngang trăm ngàn cảm xúc, cô có chút tức giận thấp giọng nói: “Anh đặt em xuống đi.”

“Lầu mấy?”

Dịch Hồi không để ý đến cô, cố chấp lập lại câu hỏi vừa rồi.

Tạ Xuân Hồng biết khi anh đã quyết định chuyện gì thì người khác khó có thể thay đổi được, đành phải ngưng vùng vẫy, không cam tâm nói cho anh biết tầng lầu mình đang ở.

Dịch Hồi ôm cô nhẹ nhàng linh hoạt đi lên lầu, mặt không đỏ hơi thở không gấp, một tay ôm Tạ Xuân Hồng, một tay cầm chìa khóa mở cửa, không khách khí đem Tạ Xuân Hồng ném lên sô pha ở phòng khách, ánh mắt đen tối thâm sâu, từ trên cao nhìn xuống cô.

Đột nhiên anh cảm thấy phẫn nộ, nỗi hận bị lừa gạt suốt năm năm, bây giờ nhìn cô tất cả đều tan biến hết. Lúc nhìn thấy cô ngồi trên xe lăn thì tất cả những oán hận kia trong tích tắc đều biến thành nỗi sợ hãi vô cùng. Sợ cô thật sự xảy ra chuyện, sợ cô thừa nhận không thể chịu đựng thêm được nữa.

Lo lắng quá sẽ dẫn đến mất trí, kỳ thật đã năm năm, mặc dù tai nạn xe trước kia có lưu lại di chứng gì đi nữa thì không thể nào bó bột đến bây giờ, tuy nhiên lúc nhìn thấy chân cô quấn một lớp thạch cao dày trắng toát ngồi trên xe lăn, anh căn bản không kịp nghĩ như thế, trong mắt anh chỉ tràn ngập sự sợ hãi đến kinh người.

Tạ Xuân Hồng cúi đầu không dám nhìn thẳng vào anh, trong lòng vô cùng bất an, ttheo như lời anh nói thì anh đã biết chuyện con gái nên mới đến đây, dựa vào tính tình của anh thì xảy ra giống tố là điều khó tránh khỏi.

Dịch Hồi nhìn bộ dạng lo sợ của cô, trong lòng càng thêm giận dữ, nhanh chóng đưa tay ra hung hăng nắm lấy cằm cô, nâng mặt cô ngẩng lên buộc cô phải đối diện với anh.

“Em cũng chột dạ rồi hả? Trước kia em ra đi rất phóng khoáng kia mà, lại có thể gạt anh sinh con, rồi trốn một mạch suốt năm năm trời! Tạ Xuân Hồng, sao em dám!”

Trong lòng Tạ Xuân Hồng chợt quặn thắt, để mặc cho bàn tay nắm lấy cằm mình của anh càng ngày càng siết chặt, chịu đựng cơn đau nói: “Rất xin lỗi...”

“Rất xin lỗi sao?” Dịch Hồi hung hăng hất cô trên sô pha, cơn hận làm mắt anh tối lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Xin lỗi có thế lấp được sự trống rỗng trong lòng anh suốt năm năm sao? Em thản nhiên tạo cho anh cái tội bỏ vợ bỏ con bất nhân bất nghĩa, em bồi thường danh dự cho anh như thế nào đây? Năm năm, năm năm, con gái anh nhìn anh giống như một người không hề quen biết! Con bé là con gái của anh! Con bé lớn như vậy mà người làm ba như anh mới biết đến sự tồn tại của nó! Em nói xem, một câu xin lỗi thì có lợi ích gì! Em sẽ bồi thường năm năm qua cho anh như thế nào đây?”

Tạ Xuân Hồng không kìm được, nước mắt rơi xuống, giơ tay muốn kéo Dịch Hồi, lại bị anh tránh đi.

“Dịch Hồi, rất xin lỗi, anh oán hận em rất đúng, nhưng mà con gái vô tội, anh đừng chia cắt hai mẹ con em...” Die nd da nl e q uu ydo n,

“Im miệng!” Dịch Hồi hung dữ nói, “Em không có quyền mặc cả với anh! Con bé là do em sinh ra, nhưng cũng là con gái của anh! Trước kia em giấu anh sinh con, em cũng đã lường trước việc gánh lấy hậu quả!”

Tạ Xuân Hồng chỉ sợ nỗi oán hận của Dịch Hồi với cô quá lớn, sẽ dứt khoát mang Hân Hân đi, cô không để ý gì nữa, khóc lóc nói: “Vậy anh muốn em phải làm gì bây giờ? Lúc trước anh nói sẽ không vì bất cứ lý do gì mà có thể quay lại với em, anh yêu cầu em đừng xuất hiện trước mặt anh nữa, yêu cầu em hãy để anh quên đi...Em còn có thể làm thế nào đây? Bây giờ anh đến đây trách cứ em, chẳng lẽ anh trách em đã sinh ra con gái sao? Nhưng mà em đã không đem con gái đến để cầu xin anh bất cứ thứ gì, cho đến bây giờ em cũng chưa đòi hỏi anh phải nuôi nấng nó ngày nào...”

“Em còn dám nói!” Dịch Hồi hoàn toàn bị chọc giận, mạnh bạo đá vào bàn trà làm bằng gỗ nho bên cạnh làm lọ hoa trên bàn rơi xuống gây ra một tiếng vỡ chói tai, sau đó lại hung hăng đấm vào vách tường làm cho mọi thứ như muốn run lên.

“Trước kia nếu em đã lựa chọn sinh ra con gái thì vì cái gì lại nhẫn tâm bỏ đi suốt năm năm trời? Nếu anh không phát hiện ra, có phải em sẽ giấu diếm anh cả đời không? Em muốn dùng cách này để trả thù, để hành hạ anh sao? Em thắng rồi, sự nhẫn tâm của em không ai có thể sánh được!”

“Không phải!” Tạ Xuân Hồng để cho nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, trong lòng cực kỳ bi ai, “Em chưa từng nghĩ sẽ dùng con gái để ràng buộc anh. Ngày trước anh đau khổ như vậy, đau khổ đến chết đi sống lại, anh để em ra đi, yêu cầu em không xuất hiện nữa, cho nên em đáp ứng anh, em không có lý do gì mà trở về bên cạnh anh, cho nên ngoài việc ra đi thì em phải làm sao đây? Em cũng có kiên trì, cũng có kiêu ngạo, cho nên em không thể cho phép mình hèn mọn trước mặt anh! Thậm chí là bỉ ổi mang con đến ràng buộc anh!”

Dịch Hồi đột nhiên cười bi thương, nụ cười vừa trào phúng vừa bi ai.

Tạ Xuân Hồng ôm mặt khóc nấc, tuy rằng biết Dịch Hồi sẽ rất hận cô, nhưng mà sau khi cô giải thích như vậy, anh vẫn thật sự rất hận cô, làm cho lòng cô đau đến không thở được.

“Anh hận em, ngay cả một lần tranh thủ cũng không chịu thử, không ngần ngại ra đi, anh hận em năm năm trời biến mất không để lại tung tích, không thèm nhớ đến anh...Anh hận bản thân mình vì càng hận em lại càng... yêu em!”

Sắc mặt Dịch Hồi không chút thay đổi, nói xong nhanh chóng đi ra ngoài, hung hăng đóng sầm cánh cửa, để lại Tạ Xuân Hồng một mình đối mặt với căn phòng khách bừa bãi, mấy năm nay cô đối mặt với nỗi nhớ khôn nguôi, rốt cục không nhịn được nữa mà khóc thành tiếng, những giọt nước mắt không kịp lau từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà.

Cô làm sao không muốn gặp mặt anh chứ? Năm năm nay cô cố duy trì vẻ ngoài lạnh nhạt như nước, nhưng thật ra những nỗi nhớ và đau khổ đều được cô chôn chặt ở nơi sâu nhất trong lòng. Nghe thấy một bài hát, một câu nói, gặp một tình huống trùng hợp, thấy một bóng lưng quen thuốc, đều làm cho lòng cô nổi cơn sóng lớn, làm cho cô không có cách nào trốn tránh được... Có những nỗi đau khiến cô không thể ngủ biết bao nhiêu đêm, những kỷ niệm đau đến khắc cốt ghi tâm làm trái tim cô rỉ máu từng đợt từng đợt.

Cô rất muốn gặp anh, nhưng không dám gặp, năm năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, cô không còn cách nào khác hơn là chấp nhận rời xa anh, cô sợ rằng khi hai người gặp lại, anh giống như không quen biết cô, xem cô như một người anh đã gặp thoáng qua, cô không thể chịu đựng được cảm giác tuyệt vọng tàn khốc ấy, cô không muốn thấy sự thân mật khắc cốt ghi tâm của hai người biến thành xa lạ như hôm nay! Cô rất muốn gặp anh nhưng cô không thể gặp anh, cô rất sợ khi đối mặt với anh đó là một loại hành hạ! Cô phụ anh quá nhiều, một mình cô nhận lấy những hoài niệm đau khổ, bởi vì cô không thể yêu cầu anh chấp nhận cô lần nữa, không làm phiền anh, không quấy rầy anh là cách duy nhất cô có thể yêu anh.

Dịch Hồi, anh biết không? Trong năm năm nay, anh hận em nhiều bao nhiêu thì em lại hận bản thân mình gấp trăm ngàn lần.

Thật ra Dịch Hồi đi không bao lâu đã trở lại, trong tay mang theo hai cái túi lớn, vẫn không thèm nhìn Tạ Xuân Hồng đang ngồi lặng yên trên sô pha, cứ thế đi vào.

Dịch Hồi đem một cái túi lớn vào trong bếp, sau đó lại đem vào phòng ngủ một cái túi lớn khác, lấy ra từ trong túi những món đồ dùng cá nhân như khăn mặt, bàn chải chăm chú sắp xếp.

Cuối cùng Tạ Xuân Hồng cũng có phản ứng, khó hiểu nhìn anh hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

Dịch Hồi cầm chiếc áo sơmi không trả lời mà hỏi lại: “Quần áo của em để ở đâu?”

Lúc này Tạ Xuân Hồng mới nhận ra vấn đề, do dự hỏi: “Anh muốn ở lại sao?”

Dịch Hồi cười lạnh một tiếng: “Anh không muốn Hân Hân vừa mới có ba lại mất mẹ!”

Tạ Xuân Hồng im lặng, chỉ cho anh chiếc tủ lớn trong phòng ngủ ý bảo anh treo quần áo vào đó.

Dịch Hồi dọn đông dẹp tây xong liền cầm chổi ra phòng khách quét dọn sạch sẽ, sau đó đi vào bếp bắt đầu nấu cơm chiều, Tạ Xuân Hồng có lòng muốn giúp đỡ, vừa một chân lò cò đến cửa thì bị Dịch Hồi nhìn bằng ánh mắt lạnh băng đẩy cô trở về lại phòng khách.

Dịch Hồi làm xong hai món mặn một món canh rất nhanh, giống như ngày trước hai người cùng ở chung anh nấu cơm còn cô dọn bát đũa. Nhưng mà, khi nhìn thấy những món ăn quen thuộc, ngửi thấy hương vị quen thuộc, Tạ Xuân Hồng lại mất đi hoàn toàn hứng thú.

“Em không ăn? Hay là chê anh nấu không ngon? Xem ra, năm năm nay em đã thay đổi rất nhiều, ngay cả khẩu vị cũng trở nên khó chiều rồi!”

Xuân Hồng cụp mắt xuống không nói nên lời, cầm đũa lên bắt đầu ăn, rõ ràng là mùi vị yêu thích nhưng cổ họng như có cái gì chặn ngang, ngay cả nuốt cũng rất khó khăn.

Đã bao lâu rồi? Đã bao lâu hai người không còn cùng nhau ăn bữa cơm chiều như hai người bạn thông thường? Anh đã từng thức dậy vào sáng sớm vì cô mà lụi hụi nấu cháo, mỗi đêm tự mình nấu canh, đem toàn bộ tình cảm hòa tan vào thức ăn để cô có thể cảm nhận, mà bây giờ, đối mặt với những món thức ăn như trước, tại sao cô lại không thể nuốt trôi?

Tạ Xuân Hồng cố nén những khổ sở trong lòng, không thể kìm nén được những giọt nước mắt lặng lẽ rơi vào bát.

Dịch Hồi nắm chặt đôi đũa trong tay, vì dùng lực mà bàn tay trở nên trắng bệt, đau lòng và chịu đựng đong đầy trong mắt.

“Rắc...”

Sắc mặt Dịch Hồi không chút thay đổi đứng lên: “Chiếc đũa bị gãy.”

Hai người ăn cơm đều có ý ăn cho xong, không biết ngon miệng là gì. Dịch Hồi thu dọn đem vào bếp rửa sạch sẽ, sau đó giống như đang ở nhà mình, rất tự nhiên ngồi trên sô pha xem tivi.

Tạ Xuân Hồng có chút khó xử, ngại ngùng nhảy tới nhảy lui trên một chân trước mặt anh, nhưng không thể không tắm rửa, có ý muốn anh tránh ra một chút lại không dám mở miệng.

Bất đắc dĩ, Tạ Xuân Hồng đành phải một tay chống nạn, một tay mang theo quần áo, khó khăn đi ngang trước mặt Dịch Hồi, bước vào phòng tắm.

Cửa phòng tắm đóng lâu rồi mà chưa có động tĩnh gì, cuối cùng Dịch Hồi hung hăng vứt điều khiển tivi, tức giận đi về phía phòng tắm, chẳng lẽ mở miệng ra nhờ anh giúp khó khăn đến thế sao! [email protected]*dyan(lee^qu.donnn)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương