“Ha ha ha! Ta không quên, ta sẽ không quên.” Lạc Vân điên cuồng cười lớn.

“Ta không cho phép bất kỳ kẻ nào yêu ngươi, ta lại càng không yêu ngươi. Ta muốn ngươi đau khổ, muốn ngươi hết hy vọng, muốn ngươi biến đi!”

“Ngươi biết không, ngươi ở bên cạnh ta là một loại tra tấn. Vì sao, vì sao ngươi không rời khỏi ta!”

“Ta cảm thấy nếu ta nợ ngươi, dù là cái gì ta cũng có thể trả hết cho ngươi, chỉ có yêu là không thể, thế nhưng thứ ta nợ ngươi lại chính là yêu.”

“Được, ngươi không đi, vậy thì ta đi. Tình yêu làm cho người ta điên cuồng, chúng ta đều là kẻ điên! Ha ha! Ta đi!”

Nhìn bóng lưng của Lạc Vân, ta òa khóc. Ta biết, tình yêu của ta sớm muộn sẽ trở thành gánh nặng cho chàng. Tình của ta quá nặng, mà chàng không thể chịu đựng.

Nhưng nếu có thể ngăn trở tình yêu, chính chàng cũng đã không đau khổ như vậy.

Tỷ tỷ, vì sao ngay cả một người tương tự như tỷ cũng có thể khiến chàng phát cuồng, mà ta, muội muội của tỷ, lại không thể nào giành lấy một phần yêu trong chàng chứ!

Tỷ tỷ, muội ghen với tỷ, muội ghen với tỷ! Cho dù tỷ đã chết, muội vẫn vĩnh viễn không bằng được tỷ.

Nếu ngày đó người chết là muội thì thật tốt, hai người ở lại hạnh phúc và một người chết đi càng hạnh phúc. Sẽ không như bây giờ, để lại hai người đau khổ, chết đi một người không đáng chết.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương