Gặp Em
-
Chương 1
Dừng chân tại 1 quán ăn ven đường, mọi người kéo nhau xuống xe để ăn tối và mua vật dụng. Quán ăn này năm trên quốc lộ, khá nhỏ chỉ vỏn vẹn 7 bàn gỗ sơ sài.
Triệu Mẫn lấy từ balo ví tiền, vỏ bánh kẹo cả ngày cô ăn rồi từ từ xuống xe, liếc nhìn 1 vòng quán ăn, cô kéo mũ đang đội thấp xuống đeo kiếng cận lên rồi lại sọt rác nhỏ nằm trong góc bỏ vỏ bánh kẹo. Vì xuống sau cùng nên tất cả các bàn đều có người ngồi, thấy bàn 3 cô gái trẻ ngồi đang lau muỗng đĩa Triệu Mẫn lại gần
“Xin chào, tôi có thể ngồi đây được không?”
“ Tất nhiên rồi, cô ngồi đi”
Triệu Mẫn cám ơn rồi ngồi xuống, phục vụ là một ông chú trung niên cầm quyển sổ nhỏ lại bàn hỏi gọi món
Một cô gái trong số 3 cô đọc vài món 3 người ăn dư rồi quay sang hỏi Triệu Mẫn
“Cho cháu cơm sườn, hủ tiếu bò cay và lấy giúp cháu những thứ ghi trong tờ giấy này!”
Ông chú ghi món rồi đi qua bàn khác, 3 cô gái trẻ là 1 nhóm bạn đi du lịch nhân dịp kết thúc cuộc sống mang tên Đại học, cô biết được là vì những đoạn đối thoại trên xe vô tình nghe được, 3 cô gái rầm rì nói chuyện sôi nổi
“Chị tên gì vậy ạ? Chị năm nay bao nhiêu tuổi?”
1 cô gái trông có vẻ hiền lành vui vẻ hỏi, 2 cô còn lại miệng nhếch lên khẽ thờ ơ không quan tâm. Triệu Mẫn đáp ngắn ngọn, cô không có ý định nói thêm về mình và chuyến đi của mình. Trên bàn vẫn trò chuyện sôi nổi chỉ mình Triệu Mẫn im lặng. Các bàn xung quanh có thanh niên trẻ tuổi đều góp lời nói chuyện vui vẻ với 3 cô gái, nhiều người định bắt chuyện với Triệu Mẫn nhưng nhìn cô gái này có phần lạnh lùng và tĩnh lặng quá mức, trên xe chữ bao giờ nghe cô nói chuyện, phần lớn là thời gian cô ngủ hoặc đọc sách mà cô mang theo, nên họ không muốn chuốc lấy mất mặt nhỡ hỏi mà cô không trả lời
Triệu Mẫn đứng lên vào sâu bên trong bếp, thấy đôi nam nữ có lẽ là vợ chồng đang loay hoay nấu nướng, Triệu Mẫn ho nhẹ, người vợ quay lại
“ Cô gái cô cần gì sao?”
“ Chào bà chủ, có thể cho cháu sạc nhờ điện thoại không ạ?”
Người vợ cười hiền, vẫy tay bảo Triệu Mẫn đi theo vào gian bên cạnh, trên tường có 3 ổ cắm hiện đã cắm 2 ổ nên Triệu mẫn chỉ cắm sạc dự phòng, cô cúi đầu cám ơn và dúi vào tay người vợ 2$ tỏ ý cám ơn, ra đến gian bếp người chồng đưa túi đen cho Triệu Mẫn
“Cô kiểm tra xem còn thiếu đồ gì không, bánh và kẹo tôi lựa đồ tốt nhất rồi?”
Triệu Mẫn mở túi đen kiểm tra bánh ngọt, kẹo nước súc miệng,... Đầy đủ chỉ là nhãn hiệu hơi lạ nhưng mà không sao ở nơi thế này không thể kén cá chọn canh. Cô hỏi trả tiền rồi đi ra ngoài. Một lát sau thức ăn dọn lên. Tiếng bát đũa va chạm tiếng cười nói tạo thành tạp âm vang vọng nơi đây. Hiện tại xe đang dần tiến sâu vào vùng biên giới Thái Lan, còn hơn 1 ngày rưỡi nữa sẽ vào vùng tam giác vàng vàng.
Dùng cơm xong mọi người lục đục trả tiền rồi quay về xe, Triệu Mẫn vào trong lấy sạc dự phòng thì phía sau vang lên tiếng bước chân, cảnh giác quay lại thấý 1 thanh niên, anh ta đứng ngang với Triệu Mẫn với tay rút đồ sạc và điện thoại, anh ta bấm mở khoá kiểm tra rồi đi ra ngoài, Triệu Mẫn cũng rút sạc dự phòng đi phía sau. Hai người 1 trước 1 sau lên xe ngôi vào chỗ. Vừa ăn xong nên mọi người khá tỉnh táo và thoải mái, 1 bác lớn tuổi kể về chuyến đi đến tâm giác vàng lúc trước của mình
“Bây giờ tôi nghe con trai bảo vùng tam giác vàng khá ổn định rồi, chứ năm xưa tôi đi thì ôi hỡi ơi, họ trồng thuốc phiện như trồng lúa, đánh nhau chém giết như cơm bữa, tôi mấy lần thoát chết đây”
“Đúng vậy, năm xưa vùng đất này thật đáng sợ, sống chết trong chớp mắt”
“Thế các người nghĩ rằng bây giờ thì không sao, thử đi sâu vào vùng không nên xem. Ở đó còn đáng sợ hơn vùng tam giác vàng năm xưa nhiều”
Triệu Mẫn liếc nhìn lão thúc nói, cô biết điều này, đây là nơi sản xuất thuốc phiện đứng thứ 2 thế giới chỉ sau Afghanistan thì làm sao có thể đơn giản
“ Tôi còn nghe nói tên trùm ma túy bị bắt năm ngoái không phải là ông trùm đâu, hắn phạm phải tội gì đó bị cấp trên trừng phạt đấy”
Vài ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn chàng trai vừa nói ra, không khí trong xe thấp xuống, tiếng nói cười im bặt vài người vờ buồn ngủ còn lại thì làm việc riêng. Chàng trai vừa nói ấy chắc cũng biết mình vừa nói điều kiên kị nên sợ hãi nhắm mắt ngủ.
Triệu Mẫn vẫn thức chỉ là cô đội mũ che đi hơn nữa khuôn mặt lại tựa lưng vào ghế nhìn như đang ngủ say. Trên xe dần yên tĩnh chỉ nghe vài âm cử động người và tiếng ngáy khẽ, Triệu Mẫn dần chìm vào thế giới của mình, cô nhớ lại câu nói cuối cùng của anh
“Mẫn Nhi anh đi lần này lúc về chúng ta kết hôn nhé, được không?”
Triệu Mẫn nhắm mắt lại ngủ, trong mơ cô quay trở lại lúc học trung học, cô cùng Hữu Ngụy cùng học chung lớp và ngồi chung bàn. Đó là 1 tiết kiểm tra trắc nghiệm. Triệu Mẫn hốt hoảng khi biết mình quên mang bút chì, Hữu Ngụy khi ấy đưa cô cây bút chì duy nhất của mình
“Cho cậu này, mình không dùng đến”
Chợt xe đang lăn bánh dừng lại, Triệu Mẫn nhạy cảm tỉnh lại ngay, một vài thành niên quan sát thấy tài xế xuống xe, thanh niên ngồi gần cửa sổ kéo cửa ra hỏi
“Chuyện gì vậy bác tài”
“ Xe hư rồi cậu ơi, tôi xem thử sửa được không?”
Nói rồi mở túi đồ nghề chửi xuống gầm xe xem xét, loay hoay 1 hồi vẫn chưa xong vài thanh niên thấy lâu lầm bầm mắng chửi rồi xuống xe giúp sửa. 1 tiếng sau vẫn không sửa được, lúc này 1 cơn mưa to rơi xuống, bọn họ đành vào xe trú mưa
Nghe tiếng mưa to mọi người tỉnh dậy biết xe dừng lại vì bị hư, tiếng mắng chửi vang lên, 5 giờ trôi qua cơn mưa không có dấu hiệu giảm. Tài xế lo lắng gọi điện thoại cho ai đó nhờ giúp, gọi hơn 7 8 cuộc mới xong, ông ta lau mồ hôi thông báo
Xe hiện đang hư, tôi không có cách nào sửa, 2 tiếng sau có đoàn tàu tư nhân đi ngang qua cách nơi đây 2km về hướng Tây. Tàu này có ghé qua tam giác vàng, ai muốn nhờ tàu thì tôi dắt đến nơi đó, còn không thì ngồi đây chờ bớt mưa tôi kiếm cách sửa. Tôi xin lỗi nhiều
Tiếng mắng lại vang lên, cơn mưa to thế này làm sao mà đi đến nơi cách đây 2km được. Vài người vội trang bị cho riêng mình. Triệu Mẫn cũng vậy, cô cởi áo khoác vải ra và lấy từ balo áo khoác dù dáng dài mặc kéo mũ đội lên rồi cột dây lại sau đó bỏ tất cả mọi thứ vào 2 chiếc balo rồi đeo lên người.
Nửa tiếng sau, tài xế bỏ lại xe dẫn tốp 9 người đi đến nơi có đoàn tàu. Chiếc áo khoác không cách nào ngăn được cơn mưa, Triệu Mẫn dần cảm thấy ướt lạnh, phía dưới đường đi chẳng khá hơn, bùn lầy cỏ cây phía dưới làm giầy cô từ màu trắng thành màu nâu đậm màu của bùn đất. Xung quanh tối đen chỉ nghe tiếng mưa và gió thổi. Mất hơn 1 tiếng mới tới được nơi dừng tàu, tài xế cúi đầu xin lỗi rồi đi về hướng chiếc xe.
Một lát sau con tàu tới dừng lại đây 2phút đủ để mọi người đi lên rồi chuyển bánh ngay. Một người mặc quân trang ổn định chỗ ngồi rồi rời đi. Từng người từng người một vào toilet rửa tay chân,
“ Cô vào trước đi”
Là thành niên khi nãy, lúc nãy lên tàu là hắn đỡ cô lên, lúc lên tàu cô không cần người đỡ nhưng lúc này cô cần dùng toilet thật, nói nhỏ tiếng cám ơn rồi mang 1 balo lên vào toilet. 20p sau cô đi ra, gương mặt sạch sẽ được che bởi chiếc mũ lưỡi trai khác mái tóc ướt sũng cô vừa gội vội, không ai để ý đến cô, trừ thanh niên khi nãy, ánh mắt sắc bén nhìn cô xoáy như đang tìm tòi gì đó. Đem balo nhét lên phía trên rồi ngồi vào ghế, Triệu Mẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, trời vẫn tối bên trong ánh đèn vàng héo hắt làm không gian thêm lạnh lẽo. Vừa ngủ không được bao lâu thì 1 toán người cầm vũ khí xông vào kiểm tra, hình như vừa xảy ra chuyện gì đó, họ kiểm tra gắt gạo, lục từng giỏ đồ từng ngóc ngách trong khoang tàu.
Mấy cô gái ngồi gần lại với nhau vẻ sợ hãi hiện rõ trên gương mặt họ, quần áo đồ dùng vương vãi khắp nơi, đến balo của Triệu Mẫn chỉ vọn vẹn 3 bộ đồ và vật dụng linh tinh, tên lính cầm đầu chỉ vào túi bóng đưng thuốc khá to, nghiêm giọng hỏi
“Đây là gì?”
“Là thuốc và vật dụng cơ bản để cấp cứu khi cần thiết, tôi là bác sĩ nên cẩn thận mang theo”
Triệu Mẫn vẫn ngước nhìn tên lính đó, trấn tỉnh trả lời. Tên lính nhìn vào mắt cô, hắn đổ túi bóng ra, thuốc, kim tiêm, giây truyền nước…
“Cô có thẻ bác sĩ?”
Với lấy chiếc vỉ nhỏ rơi trên mặt đất, cô mở ra lấý 1 tờ giấy nhỏ được ép lactic đưa cho hắn thay câu trả lời. Hắn ta nhìn tấm thẻ là Bác sĩ chuyên khoa thần kinh bệnh viện S thành phố S. Tiếp đó là chiếc giỏ nhỏ đen hắn biết dùng để đựng đồ lót, hắn ta mở ra nhìn sơ qua rồi kéo lại không đổ ra quăng lung tung. Kiểm tra 1 lượt vẫn không tìm được gì bọn họ rút lui, tên cầm đầu khi đi ngang qua cô ánh mắt hắn dừng trên người cô 2 giây rồi đi quay đi
Sau lưng Triệu Mẫn ướt đẫm mồ hôi, cô liếc nhìn tên thành niên khi nãy, 2 mắt nhìn nhau tên thanh niên nhếch miệng cười, Triệu Mẫn nghiến răng trừng mắt. Súyt nữa cô đã tiêu rồi, chỉ cần hắn đổ giỏ đồ lót sẽ thấy ngay cây súng ngắn đã ngắn giảm thanh.
Bên trong khoang Vip, mọi người ở đây trên mặt đều hiện vẻ lo lắng chưa từng có, vị thần bất khả chiến bại của họ đang bị thương nặng, mà 2 tên bác sĩ đều bị bắn chết chỉ còn lại vài y tá. Tên lính cầm đầu khi nãy tên Lôi Tha cúi đầu cung kính chào cấp trên
“ Thưa ngài, đám người vừa lên có 1 bác sĩ, tôi kiểm tra thấy trong balo cô ta có thuốc men”
Tên cấp trên bật dậy đi đến trước mặt Lôi Tha, vẻ nghiêm trọng lo lắng hiện rõ, hắn hiểu rõ tình trạng hiện nay, đại boss bị thương nặng ngay trên địa bàn của hắn, thủ phạm cô ả đó đã bị bắt, tên tòng phạm chưa tìm thấy, bác sĩ lại bị giết
“Tôi đã xem qua thẻ công tác, là bác sỉ khóa thần kinh của bệnh viện S thành phố S”
Tên cấp trên tên Triệu Huấn đi qua đi lại rồi phân phó, bây giờ chỉ có thể quan sát bác sĩ này xem dùng được hay không thôi
“Gọi cô ta tới. Để cô ta kiểm tra cho boss trước rồi mới tiếp tục”
“Tuân lệnh”
1 đám lính lại xông vào, mọi người hốt hoảng, tên cầm đầu lại ghế ngồi Triệu Mẫn hắn và đám lính cúi đầu
“Chào cô, mời cô theo chúng tôi 1 lát”
Vừa thu dọn đồ xong, Triệu Mẫn liếc nhìn thanh niên kia rồi đứng dậy đi theo ra khỏi khoang
“ Có thể cho tôi biết có việc gì không?”
“Có người bị thương nặng cần chữa trị”
“ Ồ vậy đợi 1 lát tôi lấý ít đồ”
Vẫn bước nhanh, Lôi Tha quay sáng nhìn sang Triệu Mẫn, mong rằng cô ta có thể cứu được đại boss
“Không cần đâu, dụng cụ thuốc men chúng tôi có đủ, chỉ thiếu bác sĩ”
Triệu Mẫn im lặng đi theo vào 1 khoang tàu, bên ngoài người cầm vũ khí đứng dày đặc, bước vào bên trong 1 căn phòng xa hoa, trang thiết bị y tế đủ cả. Một người mặc âu phục cúi chào cô
“Bác sĩ Triệu phải không, xin kiểm tra cho ông chủ chúng tôi”
Giọng nói nghiêm nghị tư thế cúi đầu để lộ 9phần đe doạ. Triệu Mẫn lại gần người nằm trên giường, khuôn mặt tinh tế như tác phẩm điêu khắc thế nhưng sắc mặt nhợt nhạt, đôi mắt nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống khiến Triệu Mẫn sợ hãi. Thôi nhìn khuôn mặt và lờ đi ánh nhìn đó, Triệu mẫn nhìn xuống vùng bụng máu chảy không ngừng. Cô nhấn nhấn phần bụng xung quanh vùng bụng, Hà Ngôn vẫn còn ý thức bị cô nhấn nhấn đau đến mức trừng mắt, gằn giọng
“Làm gì vậy hả? ”
Triệu Mẫn dừng động tác lại, quay sáng nói với người mặc âu phục
“ Xuất huyết gan. Phải phẫu thuật ngay”
Chuẩn đoán chính xác, người mặc âu phục tên Lạc Xuyên phân vân, cúi xuống nói với Hà Ngôn
“Thưa ngài, bác sĩ Triệu chuẩn đoán đúng, xin ngài đưa ra quyết định có phẫu thuật hay không”
Hà Ngôn nheo mắt sắc bén nhìn Triệu Mẫn lúc này vẫn cúi đầu nhìn chân, anh biết mình bị thương khá nặng, tên sát thủ khốn khiếp hắn sẽ moi ra bằng được tên tòng phạm rồi xử lý luôn, sát khí toả quanh người làm Triệu Mẫn rùng mình
“Chuẩn bị đi”
Nói rồi nhắm mắt lại, 3 ý tá đẩy xe dụng cụ phẩu thuật vào, Triệu Mẫn đi theo 2 tên lính ra ngoài vào toilet rửa tay. Lúc này đây cô đang rất sợ. Cô ý thức được nguy hiểm lần này nghiêm trọng cô sẽ chết bằng cách nào đó nếu phẫu thuật thất bại
Triệu Mẫn kiểm tra lại dụng cụ và thuốc, nhăn trán khi phát hiện không thấy thuốc gây mê
“Cô đi lấy thuốc gây mê đi, đâu là phẩu thuật, không phải tiểu phẩu”
Cô y tá mà Triệu Mẫn sai bảo quay sang nhìn Lạc Xuyên tỏ vẻ khó xử
“Hết thuốc gây mê rồi bác sĩ Triệu, cô cứ làm phẫu thuật đi”
Triệu Mẫn trầm ngâm, bọn họ là xã hội đen nhiêu đây chắc chẳn nhằm nhò gì, an bài 2 y tá cầm vải ngăn cản tầm nhìn Hà Ngôn, rồi bắt tay vào phẫu thuật. Lạc Xuyên bên cạnh chăm chú nhìn, hắn sẽ giết cô ngay nếu hắn thấy cô có gì bất thường
Hà Ngôn ra dấu bảo bỏ màn ngăn xuống hắn sai người nâng giương lên để tiện quan sát thế nhưng Triệu Mẫn không đồng ý vì đó không phải tư thế tốt để phẫu thuật. Thuốc tê đã ngấm vào cơ thể, hắn không cảm thấý đau nhưng hắn cảm giác được Triệu Mẫn đang làm gì trong bụng của hắn. Đột nhiên hắn muốn quan sát cô bác sĩ này, khuôn mặt trắng nõn nghiêm nghị, đặc biệt là đôi mắt sáng ngời chăm chú đang quan sát bụng hắn làm hắn yên tâm hơn
Triệu Mẫn lấy từ balo ví tiền, vỏ bánh kẹo cả ngày cô ăn rồi từ từ xuống xe, liếc nhìn 1 vòng quán ăn, cô kéo mũ đang đội thấp xuống đeo kiếng cận lên rồi lại sọt rác nhỏ nằm trong góc bỏ vỏ bánh kẹo. Vì xuống sau cùng nên tất cả các bàn đều có người ngồi, thấy bàn 3 cô gái trẻ ngồi đang lau muỗng đĩa Triệu Mẫn lại gần
“Xin chào, tôi có thể ngồi đây được không?”
“ Tất nhiên rồi, cô ngồi đi”
Triệu Mẫn cám ơn rồi ngồi xuống, phục vụ là một ông chú trung niên cầm quyển sổ nhỏ lại bàn hỏi gọi món
Một cô gái trong số 3 cô đọc vài món 3 người ăn dư rồi quay sang hỏi Triệu Mẫn
“Cho cháu cơm sườn, hủ tiếu bò cay và lấy giúp cháu những thứ ghi trong tờ giấy này!”
Ông chú ghi món rồi đi qua bàn khác, 3 cô gái trẻ là 1 nhóm bạn đi du lịch nhân dịp kết thúc cuộc sống mang tên Đại học, cô biết được là vì những đoạn đối thoại trên xe vô tình nghe được, 3 cô gái rầm rì nói chuyện sôi nổi
“Chị tên gì vậy ạ? Chị năm nay bao nhiêu tuổi?”
1 cô gái trông có vẻ hiền lành vui vẻ hỏi, 2 cô còn lại miệng nhếch lên khẽ thờ ơ không quan tâm. Triệu Mẫn đáp ngắn ngọn, cô không có ý định nói thêm về mình và chuyến đi của mình. Trên bàn vẫn trò chuyện sôi nổi chỉ mình Triệu Mẫn im lặng. Các bàn xung quanh có thanh niên trẻ tuổi đều góp lời nói chuyện vui vẻ với 3 cô gái, nhiều người định bắt chuyện với Triệu Mẫn nhưng nhìn cô gái này có phần lạnh lùng và tĩnh lặng quá mức, trên xe chữ bao giờ nghe cô nói chuyện, phần lớn là thời gian cô ngủ hoặc đọc sách mà cô mang theo, nên họ không muốn chuốc lấy mất mặt nhỡ hỏi mà cô không trả lời
Triệu Mẫn đứng lên vào sâu bên trong bếp, thấy đôi nam nữ có lẽ là vợ chồng đang loay hoay nấu nướng, Triệu Mẫn ho nhẹ, người vợ quay lại
“ Cô gái cô cần gì sao?”
“ Chào bà chủ, có thể cho cháu sạc nhờ điện thoại không ạ?”
Người vợ cười hiền, vẫy tay bảo Triệu Mẫn đi theo vào gian bên cạnh, trên tường có 3 ổ cắm hiện đã cắm 2 ổ nên Triệu mẫn chỉ cắm sạc dự phòng, cô cúi đầu cám ơn và dúi vào tay người vợ 2$ tỏ ý cám ơn, ra đến gian bếp người chồng đưa túi đen cho Triệu Mẫn
“Cô kiểm tra xem còn thiếu đồ gì không, bánh và kẹo tôi lựa đồ tốt nhất rồi?”
Triệu Mẫn mở túi đen kiểm tra bánh ngọt, kẹo nước súc miệng,... Đầy đủ chỉ là nhãn hiệu hơi lạ nhưng mà không sao ở nơi thế này không thể kén cá chọn canh. Cô hỏi trả tiền rồi đi ra ngoài. Một lát sau thức ăn dọn lên. Tiếng bát đũa va chạm tiếng cười nói tạo thành tạp âm vang vọng nơi đây. Hiện tại xe đang dần tiến sâu vào vùng biên giới Thái Lan, còn hơn 1 ngày rưỡi nữa sẽ vào vùng tam giác vàng vàng.
Dùng cơm xong mọi người lục đục trả tiền rồi quay về xe, Triệu Mẫn vào trong lấy sạc dự phòng thì phía sau vang lên tiếng bước chân, cảnh giác quay lại thấý 1 thanh niên, anh ta đứng ngang với Triệu Mẫn với tay rút đồ sạc và điện thoại, anh ta bấm mở khoá kiểm tra rồi đi ra ngoài, Triệu Mẫn cũng rút sạc dự phòng đi phía sau. Hai người 1 trước 1 sau lên xe ngôi vào chỗ. Vừa ăn xong nên mọi người khá tỉnh táo và thoải mái, 1 bác lớn tuổi kể về chuyến đi đến tâm giác vàng lúc trước của mình
“Bây giờ tôi nghe con trai bảo vùng tam giác vàng khá ổn định rồi, chứ năm xưa tôi đi thì ôi hỡi ơi, họ trồng thuốc phiện như trồng lúa, đánh nhau chém giết như cơm bữa, tôi mấy lần thoát chết đây”
“Đúng vậy, năm xưa vùng đất này thật đáng sợ, sống chết trong chớp mắt”
“Thế các người nghĩ rằng bây giờ thì không sao, thử đi sâu vào vùng không nên xem. Ở đó còn đáng sợ hơn vùng tam giác vàng năm xưa nhiều”
Triệu Mẫn liếc nhìn lão thúc nói, cô biết điều này, đây là nơi sản xuất thuốc phiện đứng thứ 2 thế giới chỉ sau Afghanistan thì làm sao có thể đơn giản
“ Tôi còn nghe nói tên trùm ma túy bị bắt năm ngoái không phải là ông trùm đâu, hắn phạm phải tội gì đó bị cấp trên trừng phạt đấy”
Vài ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn chàng trai vừa nói ra, không khí trong xe thấp xuống, tiếng nói cười im bặt vài người vờ buồn ngủ còn lại thì làm việc riêng. Chàng trai vừa nói ấy chắc cũng biết mình vừa nói điều kiên kị nên sợ hãi nhắm mắt ngủ.
Triệu Mẫn vẫn thức chỉ là cô đội mũ che đi hơn nữa khuôn mặt lại tựa lưng vào ghế nhìn như đang ngủ say. Trên xe dần yên tĩnh chỉ nghe vài âm cử động người và tiếng ngáy khẽ, Triệu Mẫn dần chìm vào thế giới của mình, cô nhớ lại câu nói cuối cùng của anh
“Mẫn Nhi anh đi lần này lúc về chúng ta kết hôn nhé, được không?”
Triệu Mẫn nhắm mắt lại ngủ, trong mơ cô quay trở lại lúc học trung học, cô cùng Hữu Ngụy cùng học chung lớp và ngồi chung bàn. Đó là 1 tiết kiểm tra trắc nghiệm. Triệu Mẫn hốt hoảng khi biết mình quên mang bút chì, Hữu Ngụy khi ấy đưa cô cây bút chì duy nhất của mình
“Cho cậu này, mình không dùng đến”
Chợt xe đang lăn bánh dừng lại, Triệu Mẫn nhạy cảm tỉnh lại ngay, một vài thành niên quan sát thấy tài xế xuống xe, thanh niên ngồi gần cửa sổ kéo cửa ra hỏi
“Chuyện gì vậy bác tài”
“ Xe hư rồi cậu ơi, tôi xem thử sửa được không?”
Nói rồi mở túi đồ nghề chửi xuống gầm xe xem xét, loay hoay 1 hồi vẫn chưa xong vài thanh niên thấy lâu lầm bầm mắng chửi rồi xuống xe giúp sửa. 1 tiếng sau vẫn không sửa được, lúc này 1 cơn mưa to rơi xuống, bọn họ đành vào xe trú mưa
Nghe tiếng mưa to mọi người tỉnh dậy biết xe dừng lại vì bị hư, tiếng mắng chửi vang lên, 5 giờ trôi qua cơn mưa không có dấu hiệu giảm. Tài xế lo lắng gọi điện thoại cho ai đó nhờ giúp, gọi hơn 7 8 cuộc mới xong, ông ta lau mồ hôi thông báo
Xe hiện đang hư, tôi không có cách nào sửa, 2 tiếng sau có đoàn tàu tư nhân đi ngang qua cách nơi đây 2km về hướng Tây. Tàu này có ghé qua tam giác vàng, ai muốn nhờ tàu thì tôi dắt đến nơi đó, còn không thì ngồi đây chờ bớt mưa tôi kiếm cách sửa. Tôi xin lỗi nhiều
Tiếng mắng lại vang lên, cơn mưa to thế này làm sao mà đi đến nơi cách đây 2km được. Vài người vội trang bị cho riêng mình. Triệu Mẫn cũng vậy, cô cởi áo khoác vải ra và lấy từ balo áo khoác dù dáng dài mặc kéo mũ đội lên rồi cột dây lại sau đó bỏ tất cả mọi thứ vào 2 chiếc balo rồi đeo lên người.
Nửa tiếng sau, tài xế bỏ lại xe dẫn tốp 9 người đi đến nơi có đoàn tàu. Chiếc áo khoác không cách nào ngăn được cơn mưa, Triệu Mẫn dần cảm thấy ướt lạnh, phía dưới đường đi chẳng khá hơn, bùn lầy cỏ cây phía dưới làm giầy cô từ màu trắng thành màu nâu đậm màu của bùn đất. Xung quanh tối đen chỉ nghe tiếng mưa và gió thổi. Mất hơn 1 tiếng mới tới được nơi dừng tàu, tài xế cúi đầu xin lỗi rồi đi về hướng chiếc xe.
Một lát sau con tàu tới dừng lại đây 2phút đủ để mọi người đi lên rồi chuyển bánh ngay. Một người mặc quân trang ổn định chỗ ngồi rồi rời đi. Từng người từng người một vào toilet rửa tay chân,
“ Cô vào trước đi”
Là thành niên khi nãy, lúc nãy lên tàu là hắn đỡ cô lên, lúc lên tàu cô không cần người đỡ nhưng lúc này cô cần dùng toilet thật, nói nhỏ tiếng cám ơn rồi mang 1 balo lên vào toilet. 20p sau cô đi ra, gương mặt sạch sẽ được che bởi chiếc mũ lưỡi trai khác mái tóc ướt sũng cô vừa gội vội, không ai để ý đến cô, trừ thanh niên khi nãy, ánh mắt sắc bén nhìn cô xoáy như đang tìm tòi gì đó. Đem balo nhét lên phía trên rồi ngồi vào ghế, Triệu Mẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, trời vẫn tối bên trong ánh đèn vàng héo hắt làm không gian thêm lạnh lẽo. Vừa ngủ không được bao lâu thì 1 toán người cầm vũ khí xông vào kiểm tra, hình như vừa xảy ra chuyện gì đó, họ kiểm tra gắt gạo, lục từng giỏ đồ từng ngóc ngách trong khoang tàu.
Mấy cô gái ngồi gần lại với nhau vẻ sợ hãi hiện rõ trên gương mặt họ, quần áo đồ dùng vương vãi khắp nơi, đến balo của Triệu Mẫn chỉ vọn vẹn 3 bộ đồ và vật dụng linh tinh, tên lính cầm đầu chỉ vào túi bóng đưng thuốc khá to, nghiêm giọng hỏi
“Đây là gì?”
“Là thuốc và vật dụng cơ bản để cấp cứu khi cần thiết, tôi là bác sĩ nên cẩn thận mang theo”
Triệu Mẫn vẫn ngước nhìn tên lính đó, trấn tỉnh trả lời. Tên lính nhìn vào mắt cô, hắn đổ túi bóng ra, thuốc, kim tiêm, giây truyền nước…
“Cô có thẻ bác sĩ?”
Với lấy chiếc vỉ nhỏ rơi trên mặt đất, cô mở ra lấý 1 tờ giấy nhỏ được ép lactic đưa cho hắn thay câu trả lời. Hắn ta nhìn tấm thẻ là Bác sĩ chuyên khoa thần kinh bệnh viện S thành phố S. Tiếp đó là chiếc giỏ nhỏ đen hắn biết dùng để đựng đồ lót, hắn ta mở ra nhìn sơ qua rồi kéo lại không đổ ra quăng lung tung. Kiểm tra 1 lượt vẫn không tìm được gì bọn họ rút lui, tên cầm đầu khi đi ngang qua cô ánh mắt hắn dừng trên người cô 2 giây rồi đi quay đi
Sau lưng Triệu Mẫn ướt đẫm mồ hôi, cô liếc nhìn tên thành niên khi nãy, 2 mắt nhìn nhau tên thanh niên nhếch miệng cười, Triệu Mẫn nghiến răng trừng mắt. Súyt nữa cô đã tiêu rồi, chỉ cần hắn đổ giỏ đồ lót sẽ thấy ngay cây súng ngắn đã ngắn giảm thanh.
Bên trong khoang Vip, mọi người ở đây trên mặt đều hiện vẻ lo lắng chưa từng có, vị thần bất khả chiến bại của họ đang bị thương nặng, mà 2 tên bác sĩ đều bị bắn chết chỉ còn lại vài y tá. Tên lính cầm đầu khi nãy tên Lôi Tha cúi đầu cung kính chào cấp trên
“ Thưa ngài, đám người vừa lên có 1 bác sĩ, tôi kiểm tra thấy trong balo cô ta có thuốc men”
Tên cấp trên bật dậy đi đến trước mặt Lôi Tha, vẻ nghiêm trọng lo lắng hiện rõ, hắn hiểu rõ tình trạng hiện nay, đại boss bị thương nặng ngay trên địa bàn của hắn, thủ phạm cô ả đó đã bị bắt, tên tòng phạm chưa tìm thấy, bác sĩ lại bị giết
“Tôi đã xem qua thẻ công tác, là bác sỉ khóa thần kinh của bệnh viện S thành phố S”
Tên cấp trên tên Triệu Huấn đi qua đi lại rồi phân phó, bây giờ chỉ có thể quan sát bác sĩ này xem dùng được hay không thôi
“Gọi cô ta tới. Để cô ta kiểm tra cho boss trước rồi mới tiếp tục”
“Tuân lệnh”
1 đám lính lại xông vào, mọi người hốt hoảng, tên cầm đầu lại ghế ngồi Triệu Mẫn hắn và đám lính cúi đầu
“Chào cô, mời cô theo chúng tôi 1 lát”
Vừa thu dọn đồ xong, Triệu Mẫn liếc nhìn thanh niên kia rồi đứng dậy đi theo ra khỏi khoang
“ Có thể cho tôi biết có việc gì không?”
“Có người bị thương nặng cần chữa trị”
“ Ồ vậy đợi 1 lát tôi lấý ít đồ”
Vẫn bước nhanh, Lôi Tha quay sáng nhìn sang Triệu Mẫn, mong rằng cô ta có thể cứu được đại boss
“Không cần đâu, dụng cụ thuốc men chúng tôi có đủ, chỉ thiếu bác sĩ”
Triệu Mẫn im lặng đi theo vào 1 khoang tàu, bên ngoài người cầm vũ khí đứng dày đặc, bước vào bên trong 1 căn phòng xa hoa, trang thiết bị y tế đủ cả. Một người mặc âu phục cúi chào cô
“Bác sĩ Triệu phải không, xin kiểm tra cho ông chủ chúng tôi”
Giọng nói nghiêm nghị tư thế cúi đầu để lộ 9phần đe doạ. Triệu Mẫn lại gần người nằm trên giường, khuôn mặt tinh tế như tác phẩm điêu khắc thế nhưng sắc mặt nhợt nhạt, đôi mắt nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống khiến Triệu Mẫn sợ hãi. Thôi nhìn khuôn mặt và lờ đi ánh nhìn đó, Triệu mẫn nhìn xuống vùng bụng máu chảy không ngừng. Cô nhấn nhấn phần bụng xung quanh vùng bụng, Hà Ngôn vẫn còn ý thức bị cô nhấn nhấn đau đến mức trừng mắt, gằn giọng
“Làm gì vậy hả? ”
Triệu Mẫn dừng động tác lại, quay sáng nói với người mặc âu phục
“ Xuất huyết gan. Phải phẫu thuật ngay”
Chuẩn đoán chính xác, người mặc âu phục tên Lạc Xuyên phân vân, cúi xuống nói với Hà Ngôn
“Thưa ngài, bác sĩ Triệu chuẩn đoán đúng, xin ngài đưa ra quyết định có phẫu thuật hay không”
Hà Ngôn nheo mắt sắc bén nhìn Triệu Mẫn lúc này vẫn cúi đầu nhìn chân, anh biết mình bị thương khá nặng, tên sát thủ khốn khiếp hắn sẽ moi ra bằng được tên tòng phạm rồi xử lý luôn, sát khí toả quanh người làm Triệu Mẫn rùng mình
“Chuẩn bị đi”
Nói rồi nhắm mắt lại, 3 ý tá đẩy xe dụng cụ phẩu thuật vào, Triệu Mẫn đi theo 2 tên lính ra ngoài vào toilet rửa tay. Lúc này đây cô đang rất sợ. Cô ý thức được nguy hiểm lần này nghiêm trọng cô sẽ chết bằng cách nào đó nếu phẫu thuật thất bại
Triệu Mẫn kiểm tra lại dụng cụ và thuốc, nhăn trán khi phát hiện không thấy thuốc gây mê
“Cô đi lấy thuốc gây mê đi, đâu là phẩu thuật, không phải tiểu phẩu”
Cô y tá mà Triệu Mẫn sai bảo quay sang nhìn Lạc Xuyên tỏ vẻ khó xử
“Hết thuốc gây mê rồi bác sĩ Triệu, cô cứ làm phẫu thuật đi”
Triệu Mẫn trầm ngâm, bọn họ là xã hội đen nhiêu đây chắc chẳn nhằm nhò gì, an bài 2 y tá cầm vải ngăn cản tầm nhìn Hà Ngôn, rồi bắt tay vào phẫu thuật. Lạc Xuyên bên cạnh chăm chú nhìn, hắn sẽ giết cô ngay nếu hắn thấy cô có gì bất thường
Hà Ngôn ra dấu bảo bỏ màn ngăn xuống hắn sai người nâng giương lên để tiện quan sát thế nhưng Triệu Mẫn không đồng ý vì đó không phải tư thế tốt để phẫu thuật. Thuốc tê đã ngấm vào cơ thể, hắn không cảm thấý đau nhưng hắn cảm giác được Triệu Mẫn đang làm gì trong bụng của hắn. Đột nhiên hắn muốn quan sát cô bác sĩ này, khuôn mặt trắng nõn nghiêm nghị, đặc biệt là đôi mắt sáng ngời chăm chú đang quan sát bụng hắn làm hắn yên tâm hơn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook