Gặp Được Hồng Hạnh Thê
Chương 2: Gặp nhau

Ngồi lâu qua khiến anh bức rức. Không được, phải vào nhà vệ sinh giải tỏa một chút.

"Phục vụ, làm phiền ngươi lại cho ta thêm một tách cà phê và một phần bánh hạnh nhân, thuận tiện tính tiền, tôi vào nhà vệ sinh một lát." Anh đem thẻ tín dụng đưa cho phục vụ, miễn cho họ hiểu lầm anh trốn đi không trả tiền.

"Anh ơi!" Nhân viên chạy tới nhà vệ sinh gọi anh lại.

"Chuyện gì?" Anh dừng lại bước chân, nhíu mày hỏi.

"Xin hỏi là anh muốn dùng ở bên trong phòng hay tiếp tục ngồi ở đây ạ?"

"Bên trong." Anh nói xong rồi nhanh chóng đi đến nhà vệ sinh.

Cũng may nhà vệ sinh cách tiệm cà phê không xa, nhưng bất hạnh chính là, thế nhưng ở lối vào lại treo tấm bảng "đang lau dọn, phiền đi lối khác", làm anh muốn giết người. Aizzzz.

Đi lên lầu ba hay xuống lầu một? Anh hỏi chính mình, nhưng giây tiếp theo lại lập tức lắc đầu phủ định, hai loại phương án đều không được, bởi vì anh thật sự sắp nhịn không được.

Trên đời này có ba gấp: Cần tiền, đi nhà vệ sinh và cứu mạng. Chuyện gấp như thế này thì chắc ông chúlao công sẽ tha thứ cho hành vi này của anh? Đúng, nhất định sẽ tha thứ cho anh.

Vì chính mình đã tìm được lí do hợp lý nên Tề Lạc không màng thông báo của tấm bảng được treo. Anh không do dự trực tiếp đi vào, sau đó nhanh chóng vào đẩy cửa nhà vệ sinh để giải quyết.

Chỉ có khi không nhịn nổi mới biết được sự thoải khi đi vệ sinh, Tề Lạc khóe miệng khẽ nhếch lên, mở cửa bước ra, sau đó liền nhìn thấy một người mặc đồ lao công, mang khẩu trang, một tay chống nạnh, một tay cầm cây lau nhà.

"Anh gì đó ơi, anh không thấy được ngoài cửa có treo biển thông báo "đang lau dọn, phiền đi lối khác" hay sao?"

"Ông chú à, tôi thực xin lỗi. Tôi tương đối gấp, cho nên.." Anh đang nói lại lý do "hợp lí" mà anh đã nghĩ ra lúc nảy, thế mà lời còn chưa nói xong đã bị đánh gãy.

"Tôi không phải ông chú!"

"Ách!" Anh không tự chủ được sửng sốt, không nghĩ tới đối phương sẽ giận dữ như thế. Anh vội vàng sửa miệng nói:

"Thực xin lỗi, thím cho.."

"Ai là thím của anh?"

Tề Lạc nhịn không được nhíu mày, ở trong lòng thầm mắng: "Tôi khinh! Nữ nhân này cũng quá khó khăn đi? Là cố ý kiếm chuyện hay sao?"

Nhận định là cô ta cố tình làm khó dễ, anh liền lạnh lùng mà liếc nhìn nàng một cái, đi lướt qua cô thẳng đến bồn rửa tay lãnh đạm nói:

"Tôi nói lại lần nữa là thực xin lỗi, cô nhận cũng được, không nhận cũng được tóm lại là tôi đã xin lỗi cô rồi." Nói xong, anh cảm thấy trong lòng vẫn là có chút khó chịu, vì thế ở xoay người rời đi trước, anh lại ác ý bổ sung thêm một câu, "Tạm biệt bà thím." Sau đó cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Trở lại tiệm cà phê ngồi xuống sau, Tề Lạc vẫn cảm thấy có chút không thể hiểu được, con gái trong độ tuổi phản nghịch không nghe lời, không ai dạy dỗ từ đó hình thành tâm lý biến thái tìm anh tức giận phát tiết, anh thật là có đủ xui xẻo.

Lắc lắc đầu, hắn ký tên vào hóa đơn, nhân viên cửa hàng đưa lại anh thẻ tín dụng. Anh tiếp tục một bên ăn bánh hạnh nhân uống cà phê, một bên lại tiếp tục nhìn chằm chằm thang cuốn đối diện để tìm kiếm nữ sinh trẻ tuổi gần giống với Tiểu Ái.

Tiểu Ái là em gái của anh, trừ bỏ ba mẹ, anh là người mà Tiểu Ái thân thuộc nhất, cho nên nhiệm vụ này anh bị kỳ vọng cao, áp lực thật sự rất lớn.

Thời gian chậm rãi trôi đi. Tề Lạc nhìn xuống đồng hồ, phát hiện mình thế nhưng lại ở chỗ này ngồi hơn 6 giờ.

Nhìn đi nhìn lại có vẻ nơi này không may mắn, bằng không đã qua hơn 6 giờ đồng hồ, anh lại tìm người có 5 phần tương tự Tiểu Ái cũng không tìm được?

Thở dài đứng dậy, anh cuối cùng lại nhìn thoáng qua thang cuốn, sau đó thu hồi tầm mắt xoay người sang phải, cả người anh cứng đờ lại. Nhìn lại một lần nữa, ông trời không phụ lòng người mà. Chính là người đó cô gái mặc áo sơmi màu đỏ kẻ ô vuông.

Tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, nhưng đó là rất giống với gương mặt Tiểu Ái, anh tuyệt đối sẽ không nhận nhầm đâu!

Sợ không đuổi kịp cô gái đó, Tề Lạc không chút nghĩ ngợi lập tức kêu lớn:

"Cô gái mặc áo sơmi màu đỏ kẻ ô vuông đang đi xuống lầu một, làm ơn chờ một chút."

Anh đột ngột gào lên trong nháy mắt hấp dẫn rất nhiều cái quay đầu đều nhìn chăm chú vào anh, bao gồm cả cô gái đó.

"Không sai, chính là cô, làm ơn chờ tôi một chút." Không để ý tới lời bàn tán từ mọi người, Tề Lạc tiếp tục gào lớn tiếng về phía cô gái, sau đó anh nhanh chóng hướng lầu một đi xuống.

Xuống đến lầu một, anh thở hổn hển.

"Cảm ơn cô đã chờ tôi." Anh cảm kích nói, hai mắt nhìn chằm chằm người trước mặt giống muội muội Tiểu Ái đến tám phần tương tự, không tự chủ mà ngây ngốc.

Tiểu Ái.. Thật sự đã lâu không gặp..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương