Gặp Đông
-
Chương 2
Cho dù là ở trong loại thời tiết không tiện ra ngoài này, bệnh viện vẫn người đến người đi. Cửa thang máy mở ra, một đám người chen chúc vào. Dụ Kiến đội mũ lên, thoải mái chen vào trong góc.
Đi một chút lại ngừng, khi thang máy đến tầng tám bên trong chỉ còn cô và người đàn ông kia. Lúc này di động trong túi chấn động, cô lấy ra nhìn, mặt che quá kĩ, không thể nhận diện khuôn mặt, chỉ có thể dùng mật mã.
Bà Dụ nhắn tin tới, cha mẹ không quen đánh chữ, bình thường đều gửi giọng nói.
Cánh cửa bóng loáng, cô chú ý tới người đàn ông phía sau luôn nhìn con số tầng một.
Dụ Kiến đổi điện thoại sang tay trái, giơ lên dán sát vào tai phải.
"Kiến Kiến, con đã đến bệnh viện chưa? Thế nào rồi?"
Đến bây giờ Dụ Kiến còn chưa nói chuyện người bị thương mất trí nhớ cho cha mẹ, sáng sớm khi ra cửa cha mẹ muốn nói với cô cũng bị cô cản lại.
Cô cúi đầu nhắn lại, cửa thang máy lại mở ra, cô đi một bước ra khỏi thang máy, bước chân phía sau không nhanh không chậm lướt qua cô đi về phía sâu trong hành lang.
Dụ Kiến nhắn tin lại, mới tiếp tục chậm rãi đi về phía phòng bệnh. Nhóm y tá sớm biết cô xuất hiện ở trong này, ánh mắt vô tình cố ý tụ lại, cũng không ai dám tiến lên.
Dụ Kiến đi đến cửa phòng bệnh, cửa phòng đóng chặt, không nghe được gì. Xuyên qua cửa kính, chỉ thấy gáy người đại diện.
Cô gõ cửa hai cái, rồi xoay nắm cửa.
"A, đã về rồi?" Thái Tấn Đồng bước nhanh lại đây, nhỏ giọng hỏi, "Không gặp phải phóng viên chứ?"
Dụ Kiến lắc đầu.
Sớm hay muộn cũng sẽ bị chụp, lần này tự mình lại đây gặp người bị thương chính là một trong các kế hoạch quan hệ xã hội công ty quyết định, nếu không có chuyện mất trí nhớ khiến người trở tay không kịp, lúc này bọn họ đã tiến hành bước tiếp theo.
Thái Tấn Đồng thuận tay đóng cửa lại, quay đầu lại giới thiệu với người đàn ông bên trong: "Đây chính là Dụ Kiến, cha mẹ cô ấy chính là chủ tiệm kia, hôm qua chúng tôi vừa biết tình huống của anh bên này, lập tức suốt đêm từ Bắc Kinh chạy đến! Anh xem, anh có ấn tượng gì với cô ấy không?"
Người đàn ông nhìn Dụ Kiến không hé răng, Thái Tấn Đồng nhìn theo tầm mắt anh mới phát hiện Dụ Kiến vẫn là dáng vẻ "gấu", ngay cả hai mắt cũng kín mít.
Thái Tấn Đồng ra hiệu bằng mắt cho Dụ Kiến.
Thái Tấn Đồng là người phương bắc, cao hơn cô một cái đầu, người đàn ông đứng ở bên cạnh Thái Tấn Đồng còn cao hơn nửa đầu so với Thái Tấn Đồng.
Anh ta mặc áo khoác màu xám, là anh ta. Dụ Kiến lúc này mới bỏ hai tay khỏi túi, cô bỏ mũ, lại tháo khăn quàng cổ.
Khăn quàng cổ dài rủ xuống hai bả vai, cô thuận tay gạt tóc dài ra sau lưng.
Tóc dài màu nâu bay trong không trung, ánh mắt cô rõ ràng dưới đèn huỳnh quang, đôi mắt sáng ngời trong suốt, cho dù cách một khoảng, cũng có thể thấy lông mi cô khép mở, ngón tay cuốn tóc cong cong.
Bóng đèn chiếu sáng người, dù trong tiết trời u ám cũng không giấu được.
Mạnh Đông dời tầm mắt khỏi khuôn mặt cô, đi vài bước, ngồi xuống sô pha. Hai tầm mắt đi theo anh. Anh dựa vào ghế, ánh mắt lại nhận lấy đôi mắt khiến người ta không thể bỏ qua.
"Nghe nói là ngôi sao?"
Giọng trầm thấp hùng hồn phá tan không khí yên tĩnh, âm này rất giống đàn Contrebasse, nhưng cũng không hoàn toàn trầm thấp như vậy.
Định vị chuẩn xác, Dụ Kiến cảm thấy anh giống giọng thấp trong Brass hơn, rộng dày, sâu sắc cô đọng.
Thái Tấn Đồng cũng không biết có nên thất vọng: "Nói như vậy anh không nhớ ra gì?"
Mạnh Đông nghiêng về bên phải, cánh tay đặt lên tay vịn, ngón tay chống cằm, ánh mắt anh không dời một tấc: "Nổi tiếng?"
Thái Tấn Đồng còn không kịp mở miệng, bóng người bên cạnh đã chuyển động.
Cửa sổ không đóng, có gió thổi vào, hệ thống sưởi trong phòng bật khá nóng, gió nhẹ đầu đông làm cho người ta giữ được sự tỉnh táo.
Dụ Kiến nhìn đối phương, vươn tay phải nhìn xuống anh ta: "Dụ Kiến."
Qua khoảng hai giây, hoặc là nhiều hơn, ngón tay Mạnh Đông rời khỏi cằm, vươn ra: "Mạnh Đông."
Hai người khẽ chạm nhau, lại nhẹ nhàng tách ra.
Dụ Kiến mỉm cười, ngồi xuống một ghế khác.
"Hôm nay anh thức dậy rất sớm, thoạt nhìn tinh thần không tồi?" Dụ Kiến hàn huyên mở màn.
Hai ghế sô pha liền nhau, Mạnh Đông nghiêng đầu nhìn cô trong chốc lát, mới nói: "Ngoài đầu hơi choáng, tạm thời không xuất hiện chỗ nào không ổn."
"Anh đã ăn sáng chưa?"
"Ăn uống không tốt lắm, ăn được một chút."
"Bác sĩ có nói anh cần kiêng gì không?"
"Buổi sáng hôm nay tôi sẽ làm kiểm tra một lần nữa, kiểm tra xong mới biết được."
"Nếu bác sĩ cho phép, buổi trưa tôi mời anh ăn cơm." Dụ Kiến nói, "Ngũ cảm (*) của con người đều có trí nhớ, tôi cảm thấy anh có thể nhớ lại chút kí ức về đồ ăn mình yêu thích."
(*) bao gồm thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác và áp lực cảm ứng, nhưng nó không tương ứng với năm giác quan.
Các bộ phận bị ảnh hưởng là mắt, tai, mũi, lưỡi và da của cơ thể con người.
Mạnh Đông gật đầu, như là tán thành: "Có thể thử."
Thái Tấn Đồng còn đứng tại chỗ, anh ta nhướn mày. Đối với chuyện Dụ Kiến "chủ động", anh ta ít nhiều hơi kinh ngạc.
Anh ta không thân với Dụ Kiến, Dụ Kiến gần đây tin tức xấu quấn thân, cũng là trong lúc này anh ta mới trở thành người đại diện của đối phương.
Dụ Kiến bình thường nói không nhiều lắm, đối với công ty cơ bản nói gì nghe nấy, có vài phần ý tứ người nhạt như cúc, hình tượng thực tương xứng với màn ảnh, cho dù gặp phiền toái cũng là dáng vẻ thích ứng trong mọi tình cảnh.
Thế nhưng thỉnh thoảng anh ta lại cảm thấy không quá giống, trong giới không mấy "người thành thật".
Có lẽ hôm nay anh ta mới nhìn thấy mặt thứ nhất của đối phương.
Không có chỗ ngồi, ngồi giường cũng không thích hợp, Thái Tấn Đồng đến gần Dụ Kiến, tùy ý dựa vào vách tường, không cướp quyền nói.
"Vậy anh muốn ăn gì?" Dụ Kiến hỏi.
"Nhìn CMND thì tôi là người tỉnh S, " Mạnh Đông nói, "Vậy ăn mì đi."
"Anh còn nhớ rõ tỉnh S ăn mì là chính?"
Mạnh Đông cười: "Tôi vẫn còn nhớ rõ chức năng ngôn ngữ." Hai tay anh đặt ở hai tay vịn, gác chân nói, "Bác sĩ nói loại mất trí nhớ này không thể kết luận, có thể khôi phục hay không khó nói, có thể sẽ biến thành chuyện kéo dài."
Dụ Kiến gật đầu, không nói chuyện.
Mạnh Đông đợi trong chốc lát, nói: "Tối hôm qua bên ngoài có rất nhiều phóng viên, tôi mới biết cô Dụ là nhân vật công chúng. Chắc cô cũng không có nhiều thời gian lắm."
Khăn quàng cổ rơi xuống mu bàn tay, Dụ Kiến nghiêng đầu, nói: "Lần sự cố này thuộc về chúng tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Lưng phía sau Thái Tấn Đồng cách tường.
Ngoài cửa y tá xuất hiện, thông báo cho Mạnh Đông đi làm các hạng mục kiểm tra.
Mạnh Đông đứng lên, cởi áo khoác tạo ra luồng gió, tóc Dụ Kiến phất qua môi.
Mạnh Đông cúi đầu nhìn đối phương: "Tôi đi làm kiểm tra, cô Dụ cứ tự nhiên."
Dụ Kiến cũng đứng dậy, nói một câu: "Tâm trạng anh Mạnh rất tốt."
Mạnh Đông đút tay vào túi, nhìn đối phương, suy nghĩ nói: "Có lẽ tôi tương đối lạc quan."
Người đi theo y tá, Thái Tấn Đồng mới mở miệng: "Người đàn ông này khá phiền toái."
Dụ Kiến nhìn về phía anh ta.
"Nói chuyện cẩn thận, cô xem anh ta trả lời câu hỏi của cô, động lỗ kim cũng có thể bị anh ta nói thành động đen!" Thái Tấn Đồng chẹp miệng, "Người này rất khó chơi."
Tầm mắt Dụ Kiến ở trên mặt anh ta đảo qua một vòng, không nói gì.
Thái Tấn Đồng nói tiếp: "Cô cũng đừng để bị kéo vào, dù sao cũng là chuyện của cha mẹ cô."
Dụ Kiến đi đến cửa sổ: "Phóng viên có thể bỏ qua cho tôi? Công ty cũng rõ mà, nếu không sao có thể cho anh theo tôi trở về?"
"Đây chính là một phần bộ phận quan hệ xã hội quy hoạch, làm cho phóng viên theo dõi cô viết mấy bản thảo, chuyện này cứ thế qua." Thái Tấn Đồng nhìn cô nói, "Xem ra cô rất quan tâm cha mẹ, toàn bộ tự chịu trách nhiệm, cũng không để cho bọn họ nhúng tay."
Dụ Kiến cũng không phủ nhận, cô để tay lên cửa sổ, thưởng thức phong cảnh không thấy rõ.
Thái Tấn Đồng dựa vào cửa sổ nói: "Không bằng lần này viết thư, để cha mẹ cô viết."
Dụ Kiến liếc anh ta.
Thái Tấn Đồng lời nói sâu xa: "Cô đó, cứ nghe tôi đi, cô xem cô ra mắt lâu như vậy, bản thân không lộ chút chuyện riêng tư, đều nói cái gì nghĩ đến cô thực sự không nhiễm khói lửa nhân gian, ai ngờ lúc này hình tượng lại xoay ngược.
Cô nhẫn nại là có thể khiến bên ngoài quên đi những tin tức tiêu cực, cái này không phải biện pháp rất tốt sao, cho fans càng hiểu thêm cô, biết cô là dạng người gì, biết tài hoa của cô là thật, giữ hình tượng tốt một chút ——cứ như vậy, theo cô bắt đầu hiếu thuận cha mẹ!"
Thái Tấn Đồng vốn không ôm hy vọng, sau khi anh ta đưa ra chủ ý viết thư này Dụ Kiến vẫn không gật đầu, nhưng có lẽ hôm nay tâm trạng cô không tồi, thế nhưng đáp lại anh ta.
"Trước kia tôi cũng không hiếu thuận." Dụ Kiến nói không hề để ý.
Thái Tấn Đồng đứng thẳng: "Hả?"
Trước kia cô quả thật không hiếu thuận, năm ấy học lớp tám cô nói với cha mẹ: "Con chuẩn bị về sau làm đầu bếp, cho nên hiện tại sẽ không học bài!"
Cha vui tươi hớn hở coi là trò vui đùa, mẹ hỏi: "Có phải cuối kỳ lại không thi được?"
Vẻ mặt cô còn nghiêm túc: "Thành tích còn chưa có. Nhưng con nói thật, hiện tại cha dạy con nấu ăn đi, con sẽ không học trung học, về nhà kế thừa tiệm ăn."
Cha ngừng cười, mẹ đẩy cô đi vào phòng ngủ: "Đi làm bài tập nghỉ đông cho mẹ ——"
Cô làm cha mẹ tức giận đến chết khiếp.
Đêm đó cô nằm trong phòng ngủ, trước mặt chất đống sách bài tập nghỉ đông, trong lỗ tai nhét tai nghe, trên màn hình MP3 hiện lên ca từ《Stay Here Forever》, âm lượng không lớn, cho nên cửa phòng ngủ vừa bị đẩy ra, cô lập tức tháo xuống ống nghe, nhét MP3 vào dưới sách bài tập.
Mẹ vô tâm tìm kiếm, nói: "Đi ngủ sớm một chút, sáng mai chúng ta đi ra ga."
Cô sửng sốt: "Đi đâu ạ?"
Mẹ: "Nói con cũng không biết, nhanh đi ngủ."
Cô quả thật không biết trấn nhỏ tên Vu Tùng kia, tỉnh bên ngoài, phải ngồi tàu hai mươi mấy giờ, sau đó còn phải chuyển hai chuyến xe buýt mới đến nơi, đây là con đường họ hàng báo cho cha mẹ.
Đây là lần đầu tiên cô ngồi tàu, trong lúc nghỉ đông chật kín người, nóng bức, cô cởi áo khoác, tiếp tục hưng phấn dán lên cửa kính, nhìn cảnh đêm.
Cha không mua vé tàu buổi sáng, mua buổi chiều, cha nói hành trình rất lâu, ngủ một giấc tỉnh lại hừng đông, đi tàu không mệt, ra nhà ga cũng tiện đổi xe.
Mẹ từ trong hành lý lấy ra hộp cơm duy nhất bên trong là chim cút kho cha làm.
"Con ăn chút đi, buổi tối ăn nhiều không tốt." Mẹ nói.
Cô cầm chim cút: "Nếu không tốt, vậy cha mẹ ăn ít đi, con ăn hộ cho."
Cha mẹ buồn cười, bảo cô đừng làm bẩn áo len.
Cô vừa ăn vừa hỏi: "Mẹ, cô kia là họ hàng thế nào, sao trước kia con không biết?"
"Cô à, con còn nhớ bà ngoại nhỏ chứ."
Cô gật đầu.
"Cô ấy chính là con gái của chị gái ông ngoại nhỏ."
Cô yên lặng ở trong đầu xâu chuỗi quan hệ, cũng chính là con gái của chồng em gái bà ngoại cô.
"Quan hệ này cũng quá xa." Cô ngước mắt, nhìn mẹ ngồi ở đối diện.
"Giấy ăn đâu?" Mẹ tìm đưa cho cô, "Ăn mỡ như vậy, không dễ lau."
Lại giải thích: "Quan hệ hơi xa, nhưng quan hệ của mẹ với cô Khúc rất tốt, cho nên chồng cô ấy qua đời, chúng ta nhất định phải đi một chuyến."
Tiếp đó mẹ lại nói chuyện với cha: "Năm đó cha em bệnh nặng, trong nhà không có tiền, vẫn là nhà họ nửa đêm đưa tiền tới."
Cha gật đầu: "Trước kia em đã nói mấy lần."
"Loại ân tình này nói một trăm lần đều ngại ít."
"Cho nên không phải ngay cả tiệm cơm anh cũng đóng đi theo em sao."
"Anh nói xem lần này cô ấy có thể chịu được không? Cô ấy rất tốt, lương thiện, có văn hóa có giáo dục, trước kia người ta mời cô ấy đi trường trung học nổi tiếng dạy học cô ấy cũng không đi, cô ấy nói chống đi đâu cô ấy theo đó."
Dụ Kiến ăn no mệt rã rời, nghĩ đến ngồi tàu không cần đánh răng, thật tốt, cô dựa vào bàn ngủ, trong lúc mơ hồ cảm giác cha đứng lên, dịch người cô, cô cuộn mình, cả người nằm ở trên ghế.
Hai mươi mấy giờ ngồi ghế cứng chấm dứt, tóc ngắn của cô cũng dựng lên, mở mắt thấy cha ngồi dưới đất, đang dựa vào chân mẹ nghỉ ngơi.
Mẹ đưa cô đi rửa mặt, tiếp đó là đổi xe, cô hỗn loạn đến trấn Vu Tùng, cuối cùng bị hơi lạnh làm tỉnh.
Trấn Vu Tùng rất lạnh, cha từ trong hành lý lấy ra áo khoác quân đội phủ thêm cho cô, cuối cùng cô mới bớt lạnh.
Chờ nhìn thấy cô Khúc, cô nhìn đối phương rõ ràng lớn tuổi hơn mẹ, chần chờ không kêu được ra tiếng.
Mẹ vỗ đầu cô: "Chào cô đi."
Lúc này cô mới há miệng thở dốc: "Cháu chào cô Khúc."
Sau đó cô khẽ hỏi cha: "Cô Khúc lớn tuổi như vậy sao?"
Cha giải thích: "Dựa theo bối phận gọi thôi, mẹ con gọi là chị."
Cả quá trình buồn tẻ, cô lại không có cách nào ngủ, ngồi cũng không được, chờ nghe được cô Khúc nói linh đường thiếu điểm tâm đãi khách, phải đi tạp hoá mua, cô xốc tinh thần, xung phong nhận việc: "Để cháu đi!"
Thế nhưng đâu có thể để một đứa bé như cô ở cảnh tối lửa tắt đèn xa lạ đi mua đồ, cô Khúc sờ mặt cô, hỏi cô có biết đi xe đạp không, tiếp đó đưa chìa khóa xe giao cho cô, bảo cô đi theo đứa con lớn.
Tạp hoá cách không xa, cô lên xe, bọc áo khoác xông vào gió lạnh, một chút cũng không cảm thấy lạnh.
Buổi tối sương mù, ven đường có sông, sóng cuồn cuộn cũng có thể thấy rõ trong đêm tối, cô hít gió nói: "Sông chỗ các anh sao vàng như vậy?"
Người đồng hành cười ha ha: "Đây là Hoàng Hà nha!"
Từ tiệm tạp hoá mua xong điểm tâm, trên đường trở về cô đi chậm lại, cô chưa từng nhìn thấy sống Hoàng Hà, tính toán nhìn một cái, đi chậm, tách ra một đoạn, cô do dự có nên dừng xe hay không, đột nhiên từ bên cạnh vọt tới một chiếc xe đạp, có người bắt lấy áo khoác túm lấy cô.
"Ăn trộm ——"
Cô lập tức bị túm rơi xuống đất, xe đạp đập vào đùi, cô đau đến kêu lên, mấy nắm tay đập lên lưng cô."Xem lần này tao có bắt được mày không, cho mày trộm ——"
Cô vừa thét chói tai vừa phản kích, đánh nhau với đối phương.
"Tiểu Dương Xuân —— dừng tay —— Tiểu Dương Xuân —— Tiểu Dương ——" Người kia đi vòng trở lại, không ngừng hô.
Đối phương dừng tay, cô cũng từ áo khoác ngẩng đầu, thấy hé ra chính là khuôn mặt kinh ngạc của thiếu niên.
Cộc cộc ——
"Cô nói đi." Thái Tấn Đồng gõ kính, "Trước kia cô bất hiếu như thế nào?"
Dụ Kiến trừng mắt, quan sát một đống tòa nhà phía đối diện. Vừa tới chỉ có thể nhìn thấy cột, hiện tại cũng vậy, sương mù vẫn chưa tan.
Dụ Kiến không đáp hỏi lại: "Anh nói xem người này thực sự mất trí nhớ sao?"
"Hả?" Ánh mắt Thái Tấn Đồng chuyển động, do dự nói, "Không thể nào, chẳng lẽ người nọ tính toán lừa cô?"
Dụ Kiến một lần nữa quấn khăn quàng cổ mấy vòng, giọng lọt qua đống len: "Anh không đi theo anh ta làm kiểm tra?"
Thái Tấn Đồng quay đầu, vội vàng đi ra phòng bệnh.
- -----oOo------
Đi một chút lại ngừng, khi thang máy đến tầng tám bên trong chỉ còn cô và người đàn ông kia. Lúc này di động trong túi chấn động, cô lấy ra nhìn, mặt che quá kĩ, không thể nhận diện khuôn mặt, chỉ có thể dùng mật mã.
Bà Dụ nhắn tin tới, cha mẹ không quen đánh chữ, bình thường đều gửi giọng nói.
Cánh cửa bóng loáng, cô chú ý tới người đàn ông phía sau luôn nhìn con số tầng một.
Dụ Kiến đổi điện thoại sang tay trái, giơ lên dán sát vào tai phải.
"Kiến Kiến, con đã đến bệnh viện chưa? Thế nào rồi?"
Đến bây giờ Dụ Kiến còn chưa nói chuyện người bị thương mất trí nhớ cho cha mẹ, sáng sớm khi ra cửa cha mẹ muốn nói với cô cũng bị cô cản lại.
Cô cúi đầu nhắn lại, cửa thang máy lại mở ra, cô đi một bước ra khỏi thang máy, bước chân phía sau không nhanh không chậm lướt qua cô đi về phía sâu trong hành lang.
Dụ Kiến nhắn tin lại, mới tiếp tục chậm rãi đi về phía phòng bệnh. Nhóm y tá sớm biết cô xuất hiện ở trong này, ánh mắt vô tình cố ý tụ lại, cũng không ai dám tiến lên.
Dụ Kiến đi đến cửa phòng bệnh, cửa phòng đóng chặt, không nghe được gì. Xuyên qua cửa kính, chỉ thấy gáy người đại diện.
Cô gõ cửa hai cái, rồi xoay nắm cửa.
"A, đã về rồi?" Thái Tấn Đồng bước nhanh lại đây, nhỏ giọng hỏi, "Không gặp phải phóng viên chứ?"
Dụ Kiến lắc đầu.
Sớm hay muộn cũng sẽ bị chụp, lần này tự mình lại đây gặp người bị thương chính là một trong các kế hoạch quan hệ xã hội công ty quyết định, nếu không có chuyện mất trí nhớ khiến người trở tay không kịp, lúc này bọn họ đã tiến hành bước tiếp theo.
Thái Tấn Đồng thuận tay đóng cửa lại, quay đầu lại giới thiệu với người đàn ông bên trong: "Đây chính là Dụ Kiến, cha mẹ cô ấy chính là chủ tiệm kia, hôm qua chúng tôi vừa biết tình huống của anh bên này, lập tức suốt đêm từ Bắc Kinh chạy đến! Anh xem, anh có ấn tượng gì với cô ấy không?"
Người đàn ông nhìn Dụ Kiến không hé răng, Thái Tấn Đồng nhìn theo tầm mắt anh mới phát hiện Dụ Kiến vẫn là dáng vẻ "gấu", ngay cả hai mắt cũng kín mít.
Thái Tấn Đồng ra hiệu bằng mắt cho Dụ Kiến.
Thái Tấn Đồng là người phương bắc, cao hơn cô một cái đầu, người đàn ông đứng ở bên cạnh Thái Tấn Đồng còn cao hơn nửa đầu so với Thái Tấn Đồng.
Anh ta mặc áo khoác màu xám, là anh ta. Dụ Kiến lúc này mới bỏ hai tay khỏi túi, cô bỏ mũ, lại tháo khăn quàng cổ.
Khăn quàng cổ dài rủ xuống hai bả vai, cô thuận tay gạt tóc dài ra sau lưng.
Tóc dài màu nâu bay trong không trung, ánh mắt cô rõ ràng dưới đèn huỳnh quang, đôi mắt sáng ngời trong suốt, cho dù cách một khoảng, cũng có thể thấy lông mi cô khép mở, ngón tay cuốn tóc cong cong.
Bóng đèn chiếu sáng người, dù trong tiết trời u ám cũng không giấu được.
Mạnh Đông dời tầm mắt khỏi khuôn mặt cô, đi vài bước, ngồi xuống sô pha. Hai tầm mắt đi theo anh. Anh dựa vào ghế, ánh mắt lại nhận lấy đôi mắt khiến người ta không thể bỏ qua.
"Nghe nói là ngôi sao?"
Giọng trầm thấp hùng hồn phá tan không khí yên tĩnh, âm này rất giống đàn Contrebasse, nhưng cũng không hoàn toàn trầm thấp như vậy.
Định vị chuẩn xác, Dụ Kiến cảm thấy anh giống giọng thấp trong Brass hơn, rộng dày, sâu sắc cô đọng.
Thái Tấn Đồng cũng không biết có nên thất vọng: "Nói như vậy anh không nhớ ra gì?"
Mạnh Đông nghiêng về bên phải, cánh tay đặt lên tay vịn, ngón tay chống cằm, ánh mắt anh không dời một tấc: "Nổi tiếng?"
Thái Tấn Đồng còn không kịp mở miệng, bóng người bên cạnh đã chuyển động.
Cửa sổ không đóng, có gió thổi vào, hệ thống sưởi trong phòng bật khá nóng, gió nhẹ đầu đông làm cho người ta giữ được sự tỉnh táo.
Dụ Kiến nhìn đối phương, vươn tay phải nhìn xuống anh ta: "Dụ Kiến."
Qua khoảng hai giây, hoặc là nhiều hơn, ngón tay Mạnh Đông rời khỏi cằm, vươn ra: "Mạnh Đông."
Hai người khẽ chạm nhau, lại nhẹ nhàng tách ra.
Dụ Kiến mỉm cười, ngồi xuống một ghế khác.
"Hôm nay anh thức dậy rất sớm, thoạt nhìn tinh thần không tồi?" Dụ Kiến hàn huyên mở màn.
Hai ghế sô pha liền nhau, Mạnh Đông nghiêng đầu nhìn cô trong chốc lát, mới nói: "Ngoài đầu hơi choáng, tạm thời không xuất hiện chỗ nào không ổn."
"Anh đã ăn sáng chưa?"
"Ăn uống không tốt lắm, ăn được một chút."
"Bác sĩ có nói anh cần kiêng gì không?"
"Buổi sáng hôm nay tôi sẽ làm kiểm tra một lần nữa, kiểm tra xong mới biết được."
"Nếu bác sĩ cho phép, buổi trưa tôi mời anh ăn cơm." Dụ Kiến nói, "Ngũ cảm (*) của con người đều có trí nhớ, tôi cảm thấy anh có thể nhớ lại chút kí ức về đồ ăn mình yêu thích."
(*) bao gồm thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác và áp lực cảm ứng, nhưng nó không tương ứng với năm giác quan.
Các bộ phận bị ảnh hưởng là mắt, tai, mũi, lưỡi và da của cơ thể con người.
Mạnh Đông gật đầu, như là tán thành: "Có thể thử."
Thái Tấn Đồng còn đứng tại chỗ, anh ta nhướn mày. Đối với chuyện Dụ Kiến "chủ động", anh ta ít nhiều hơi kinh ngạc.
Anh ta không thân với Dụ Kiến, Dụ Kiến gần đây tin tức xấu quấn thân, cũng là trong lúc này anh ta mới trở thành người đại diện của đối phương.
Dụ Kiến bình thường nói không nhiều lắm, đối với công ty cơ bản nói gì nghe nấy, có vài phần ý tứ người nhạt như cúc, hình tượng thực tương xứng với màn ảnh, cho dù gặp phiền toái cũng là dáng vẻ thích ứng trong mọi tình cảnh.
Thế nhưng thỉnh thoảng anh ta lại cảm thấy không quá giống, trong giới không mấy "người thành thật".
Có lẽ hôm nay anh ta mới nhìn thấy mặt thứ nhất của đối phương.
Không có chỗ ngồi, ngồi giường cũng không thích hợp, Thái Tấn Đồng đến gần Dụ Kiến, tùy ý dựa vào vách tường, không cướp quyền nói.
"Vậy anh muốn ăn gì?" Dụ Kiến hỏi.
"Nhìn CMND thì tôi là người tỉnh S, " Mạnh Đông nói, "Vậy ăn mì đi."
"Anh còn nhớ rõ tỉnh S ăn mì là chính?"
Mạnh Đông cười: "Tôi vẫn còn nhớ rõ chức năng ngôn ngữ." Hai tay anh đặt ở hai tay vịn, gác chân nói, "Bác sĩ nói loại mất trí nhớ này không thể kết luận, có thể khôi phục hay không khó nói, có thể sẽ biến thành chuyện kéo dài."
Dụ Kiến gật đầu, không nói chuyện.
Mạnh Đông đợi trong chốc lát, nói: "Tối hôm qua bên ngoài có rất nhiều phóng viên, tôi mới biết cô Dụ là nhân vật công chúng. Chắc cô cũng không có nhiều thời gian lắm."
Khăn quàng cổ rơi xuống mu bàn tay, Dụ Kiến nghiêng đầu, nói: "Lần sự cố này thuộc về chúng tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Lưng phía sau Thái Tấn Đồng cách tường.
Ngoài cửa y tá xuất hiện, thông báo cho Mạnh Đông đi làm các hạng mục kiểm tra.
Mạnh Đông đứng lên, cởi áo khoác tạo ra luồng gió, tóc Dụ Kiến phất qua môi.
Mạnh Đông cúi đầu nhìn đối phương: "Tôi đi làm kiểm tra, cô Dụ cứ tự nhiên."
Dụ Kiến cũng đứng dậy, nói một câu: "Tâm trạng anh Mạnh rất tốt."
Mạnh Đông đút tay vào túi, nhìn đối phương, suy nghĩ nói: "Có lẽ tôi tương đối lạc quan."
Người đi theo y tá, Thái Tấn Đồng mới mở miệng: "Người đàn ông này khá phiền toái."
Dụ Kiến nhìn về phía anh ta.
"Nói chuyện cẩn thận, cô xem anh ta trả lời câu hỏi của cô, động lỗ kim cũng có thể bị anh ta nói thành động đen!" Thái Tấn Đồng chẹp miệng, "Người này rất khó chơi."
Tầm mắt Dụ Kiến ở trên mặt anh ta đảo qua một vòng, không nói gì.
Thái Tấn Đồng nói tiếp: "Cô cũng đừng để bị kéo vào, dù sao cũng là chuyện của cha mẹ cô."
Dụ Kiến đi đến cửa sổ: "Phóng viên có thể bỏ qua cho tôi? Công ty cũng rõ mà, nếu không sao có thể cho anh theo tôi trở về?"
"Đây chính là một phần bộ phận quan hệ xã hội quy hoạch, làm cho phóng viên theo dõi cô viết mấy bản thảo, chuyện này cứ thế qua." Thái Tấn Đồng nhìn cô nói, "Xem ra cô rất quan tâm cha mẹ, toàn bộ tự chịu trách nhiệm, cũng không để cho bọn họ nhúng tay."
Dụ Kiến cũng không phủ nhận, cô để tay lên cửa sổ, thưởng thức phong cảnh không thấy rõ.
Thái Tấn Đồng dựa vào cửa sổ nói: "Không bằng lần này viết thư, để cha mẹ cô viết."
Dụ Kiến liếc anh ta.
Thái Tấn Đồng lời nói sâu xa: "Cô đó, cứ nghe tôi đi, cô xem cô ra mắt lâu như vậy, bản thân không lộ chút chuyện riêng tư, đều nói cái gì nghĩ đến cô thực sự không nhiễm khói lửa nhân gian, ai ngờ lúc này hình tượng lại xoay ngược.
Cô nhẫn nại là có thể khiến bên ngoài quên đi những tin tức tiêu cực, cái này không phải biện pháp rất tốt sao, cho fans càng hiểu thêm cô, biết cô là dạng người gì, biết tài hoa của cô là thật, giữ hình tượng tốt một chút ——cứ như vậy, theo cô bắt đầu hiếu thuận cha mẹ!"
Thái Tấn Đồng vốn không ôm hy vọng, sau khi anh ta đưa ra chủ ý viết thư này Dụ Kiến vẫn không gật đầu, nhưng có lẽ hôm nay tâm trạng cô không tồi, thế nhưng đáp lại anh ta.
"Trước kia tôi cũng không hiếu thuận." Dụ Kiến nói không hề để ý.
Thái Tấn Đồng đứng thẳng: "Hả?"
Trước kia cô quả thật không hiếu thuận, năm ấy học lớp tám cô nói với cha mẹ: "Con chuẩn bị về sau làm đầu bếp, cho nên hiện tại sẽ không học bài!"
Cha vui tươi hớn hở coi là trò vui đùa, mẹ hỏi: "Có phải cuối kỳ lại không thi được?"
Vẻ mặt cô còn nghiêm túc: "Thành tích còn chưa có. Nhưng con nói thật, hiện tại cha dạy con nấu ăn đi, con sẽ không học trung học, về nhà kế thừa tiệm ăn."
Cha ngừng cười, mẹ đẩy cô đi vào phòng ngủ: "Đi làm bài tập nghỉ đông cho mẹ ——"
Cô làm cha mẹ tức giận đến chết khiếp.
Đêm đó cô nằm trong phòng ngủ, trước mặt chất đống sách bài tập nghỉ đông, trong lỗ tai nhét tai nghe, trên màn hình MP3 hiện lên ca từ《Stay Here Forever》, âm lượng không lớn, cho nên cửa phòng ngủ vừa bị đẩy ra, cô lập tức tháo xuống ống nghe, nhét MP3 vào dưới sách bài tập.
Mẹ vô tâm tìm kiếm, nói: "Đi ngủ sớm một chút, sáng mai chúng ta đi ra ga."
Cô sửng sốt: "Đi đâu ạ?"
Mẹ: "Nói con cũng không biết, nhanh đi ngủ."
Cô quả thật không biết trấn nhỏ tên Vu Tùng kia, tỉnh bên ngoài, phải ngồi tàu hai mươi mấy giờ, sau đó còn phải chuyển hai chuyến xe buýt mới đến nơi, đây là con đường họ hàng báo cho cha mẹ.
Đây là lần đầu tiên cô ngồi tàu, trong lúc nghỉ đông chật kín người, nóng bức, cô cởi áo khoác, tiếp tục hưng phấn dán lên cửa kính, nhìn cảnh đêm.
Cha không mua vé tàu buổi sáng, mua buổi chiều, cha nói hành trình rất lâu, ngủ một giấc tỉnh lại hừng đông, đi tàu không mệt, ra nhà ga cũng tiện đổi xe.
Mẹ từ trong hành lý lấy ra hộp cơm duy nhất bên trong là chim cút kho cha làm.
"Con ăn chút đi, buổi tối ăn nhiều không tốt." Mẹ nói.
Cô cầm chim cút: "Nếu không tốt, vậy cha mẹ ăn ít đi, con ăn hộ cho."
Cha mẹ buồn cười, bảo cô đừng làm bẩn áo len.
Cô vừa ăn vừa hỏi: "Mẹ, cô kia là họ hàng thế nào, sao trước kia con không biết?"
"Cô à, con còn nhớ bà ngoại nhỏ chứ."
Cô gật đầu.
"Cô ấy chính là con gái của chị gái ông ngoại nhỏ."
Cô yên lặng ở trong đầu xâu chuỗi quan hệ, cũng chính là con gái của chồng em gái bà ngoại cô.
"Quan hệ này cũng quá xa." Cô ngước mắt, nhìn mẹ ngồi ở đối diện.
"Giấy ăn đâu?" Mẹ tìm đưa cho cô, "Ăn mỡ như vậy, không dễ lau."
Lại giải thích: "Quan hệ hơi xa, nhưng quan hệ của mẹ với cô Khúc rất tốt, cho nên chồng cô ấy qua đời, chúng ta nhất định phải đi một chuyến."
Tiếp đó mẹ lại nói chuyện với cha: "Năm đó cha em bệnh nặng, trong nhà không có tiền, vẫn là nhà họ nửa đêm đưa tiền tới."
Cha gật đầu: "Trước kia em đã nói mấy lần."
"Loại ân tình này nói một trăm lần đều ngại ít."
"Cho nên không phải ngay cả tiệm cơm anh cũng đóng đi theo em sao."
"Anh nói xem lần này cô ấy có thể chịu được không? Cô ấy rất tốt, lương thiện, có văn hóa có giáo dục, trước kia người ta mời cô ấy đi trường trung học nổi tiếng dạy học cô ấy cũng không đi, cô ấy nói chống đi đâu cô ấy theo đó."
Dụ Kiến ăn no mệt rã rời, nghĩ đến ngồi tàu không cần đánh răng, thật tốt, cô dựa vào bàn ngủ, trong lúc mơ hồ cảm giác cha đứng lên, dịch người cô, cô cuộn mình, cả người nằm ở trên ghế.
Hai mươi mấy giờ ngồi ghế cứng chấm dứt, tóc ngắn của cô cũng dựng lên, mở mắt thấy cha ngồi dưới đất, đang dựa vào chân mẹ nghỉ ngơi.
Mẹ đưa cô đi rửa mặt, tiếp đó là đổi xe, cô hỗn loạn đến trấn Vu Tùng, cuối cùng bị hơi lạnh làm tỉnh.
Trấn Vu Tùng rất lạnh, cha từ trong hành lý lấy ra áo khoác quân đội phủ thêm cho cô, cuối cùng cô mới bớt lạnh.
Chờ nhìn thấy cô Khúc, cô nhìn đối phương rõ ràng lớn tuổi hơn mẹ, chần chờ không kêu được ra tiếng.
Mẹ vỗ đầu cô: "Chào cô đi."
Lúc này cô mới há miệng thở dốc: "Cháu chào cô Khúc."
Sau đó cô khẽ hỏi cha: "Cô Khúc lớn tuổi như vậy sao?"
Cha giải thích: "Dựa theo bối phận gọi thôi, mẹ con gọi là chị."
Cả quá trình buồn tẻ, cô lại không có cách nào ngủ, ngồi cũng không được, chờ nghe được cô Khúc nói linh đường thiếu điểm tâm đãi khách, phải đi tạp hoá mua, cô xốc tinh thần, xung phong nhận việc: "Để cháu đi!"
Thế nhưng đâu có thể để một đứa bé như cô ở cảnh tối lửa tắt đèn xa lạ đi mua đồ, cô Khúc sờ mặt cô, hỏi cô có biết đi xe đạp không, tiếp đó đưa chìa khóa xe giao cho cô, bảo cô đi theo đứa con lớn.
Tạp hoá cách không xa, cô lên xe, bọc áo khoác xông vào gió lạnh, một chút cũng không cảm thấy lạnh.
Buổi tối sương mù, ven đường có sông, sóng cuồn cuộn cũng có thể thấy rõ trong đêm tối, cô hít gió nói: "Sông chỗ các anh sao vàng như vậy?"
Người đồng hành cười ha ha: "Đây là Hoàng Hà nha!"
Từ tiệm tạp hoá mua xong điểm tâm, trên đường trở về cô đi chậm lại, cô chưa từng nhìn thấy sống Hoàng Hà, tính toán nhìn một cái, đi chậm, tách ra một đoạn, cô do dự có nên dừng xe hay không, đột nhiên từ bên cạnh vọt tới một chiếc xe đạp, có người bắt lấy áo khoác túm lấy cô.
"Ăn trộm ——"
Cô lập tức bị túm rơi xuống đất, xe đạp đập vào đùi, cô đau đến kêu lên, mấy nắm tay đập lên lưng cô."Xem lần này tao có bắt được mày không, cho mày trộm ——"
Cô vừa thét chói tai vừa phản kích, đánh nhau với đối phương.
"Tiểu Dương Xuân —— dừng tay —— Tiểu Dương Xuân —— Tiểu Dương ——" Người kia đi vòng trở lại, không ngừng hô.
Đối phương dừng tay, cô cũng từ áo khoác ngẩng đầu, thấy hé ra chính là khuôn mặt kinh ngạc của thiếu niên.
Cộc cộc ——
"Cô nói đi." Thái Tấn Đồng gõ kính, "Trước kia cô bất hiếu như thế nào?"
Dụ Kiến trừng mắt, quan sát một đống tòa nhà phía đối diện. Vừa tới chỉ có thể nhìn thấy cột, hiện tại cũng vậy, sương mù vẫn chưa tan.
Dụ Kiến không đáp hỏi lại: "Anh nói xem người này thực sự mất trí nhớ sao?"
"Hả?" Ánh mắt Thái Tấn Đồng chuyển động, do dự nói, "Không thể nào, chẳng lẽ người nọ tính toán lừa cô?"
Dụ Kiến một lần nữa quấn khăn quàng cổ mấy vòng, giọng lọt qua đống len: "Anh không đi theo anh ta làm kiểm tra?"
Thái Tấn Đồng quay đầu, vội vàng đi ra phòng bệnh.
- -----oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook