Gặp Đông
-
Chương 17
Ban đêm gió núi càn quấy ương ngạnh, ánh mắt của cô bị tóc che khuất, đêm nay, lần đầu tiên cô biết trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực không phải là một cách nói.
Trái tim muốn rời khỏi lòng bàn tay cô, đồng thời lại có một loại lực lượng vô hình giữ lấy nó, một bên là điên cuồng giãy, một bên là toàn lực khống chế, loại tim đập nhanh này làm cho cô vô ngữ.
Quần áo bị gió thổi, cô mới tìm lại được tiếng mình: "Thả tôi xuống!" Cô đè lại vai Tiểu Dương Xuân muốn thoát khỏi cậu.
Tiểu Dương Xuân không nhúc nhích, ôm cô càng chặt, bước về phía trước.
Phong cảnh nhanh chóng lướt qua trong mắt cô, tốc độ này cô chưa từng trải qua.
Da đầu cô run lên, ôm chặt cổ Tiểu Dương Xuân, vùi đầu xuống, chóp mũi dính hơi nóng từ mạch máu cậu, máu cô cũng dồn về tứ chi và đại não.
Gió dần dịu đi, xe bốn bánh chuyển động trên đường nhỏ yên tĩnh, đèn đường dưới chân núi giống như buồn ngủ.
Cô bị thả lên đòn xe đạp, đầu váng mắt hoa, mặt đỏ tai hồng, chân tay cũng bủn rủn vô lực, nhưng chân vừa đứng ổn, cô lập tức muốn quay đầu chạy về núi, đáng tiếc chưa đến vài bước đã bị người bắt lấy.
Cô đá, lại càng bị đối phương khống chế không nhúc nhích được.
Cô thở hổn hển: "Nếu Hứa Hướng Dương chết ở trên mặt đất thì sao!"
Tiểu Dương Xuân ôm cô cả đường, giữ cánh tay cô nói: "Không chết được!"
"Nếu cậu ta gặp chuyện không may cậu phải đền mạng!"
"Cậu ta chết rồi nói sau!"
"Cậu bệnh thần kinh!"
Đột nhiên có tiếng vang, cô và Tiểu Dương Xuân cùng tạm dừng, đồng thời nhìn phía con đường xuống núi.
Phía đó tối mờ, Hứa Hướng Dương khom lưng chống nhánh cây khô, bối rối cảnh giác nhìn bọn họ, cẩn thận bước đi, qua một lúc, cậu ta giống như chạy trối chết chỉ để lại một bóng dáng.
Chân tay còn mạnh mẽ, tinh thần cô nhất thời thả lỏng, sức lực cả người phút chốc thả lỏng.
Cho đến khi bóng dáng cũng hoàn toàn biến mất, bầu không khí mờ ám mới lại bắt đầu khởi động.
Tiểu Dương Xuân không lên tiếng lôi kéo cô đi về phía xe đạp, cô rút cánh tay ra, lần này thật sự không gặp phải trở ngại.
Cô và Tiểu Dương Xuân liếc nhau, xoay người đi lên đại lộ, ngay sau đó chợt nghe thấy tiếng xe đạp chậm rãi đi theo phía sau cô.
Đi một lúc, cô bước nhanh hơn, bước chân phía sau cũng nhanh hơn, giọng nam bình tĩnh truyền tới.
"Lên xe."
Cô đi nhanh hơn.
"Cô không đi bộ về được."
Lòng bàn chân cô giống lắp ca-nô.
"Dụ Kiến."
Cô mắt điếc tai ngơ.
Bỗng nhiên cánh tay bị túm lấy, "Lên xe." Tiểu Dương Xuân nhìn cô nói.
Cô gạt tay cậu, đi nhanh qua con đường đối diện, vượt qua dải xanh hoá, đi dọc theo bờ Hoàng Hà tiếp tục về phía trước.
Tiểu Dương Xuân vác xe đạp qua dải xanh hoá, vài bước đến bên người cô, không nói hai lời ép cô đến chỗ ngồi sau xe.
Cô phản kháng: "Tôi không ngồi!"
"Lên xe!"
"Tôi nói tôi không ngồi!"
Cô và đối phương một đẩy một ép, cô vung tay lên, một cái tát quét qua cằm Tiểu Dương Xuân, Tiểu Dương Xuân để xe đạp trên mặt đất, ép cô ngồi về sau.
Cô sử dụng tay chân cùng phản kích, mấy hiệp sau xe và người đều đổ xuống đất.
Tiểu Dương Xuân kéo cô đứng lên, cô bốc đất ném cậu, lần đầu bọn họ đánh nhau là mùa đông năm lớp tám, lúc ấy ở bên Hoàng Hà, bọn họ ai cũng không buông tha ai, lưỡng bại câu thương.
Thời gian giống như lại trở về đêm đông sương mù mênh mông, giờ phút này bọn họ lại đánh nhau.
Chỉ là lúc này, Tiểu Dương Xuân không đánh, giữ cánh tay cô, cô dùng chân, Tiểu Dương Xuân lại dùng hai chân kẹp lại.
Hoàng Hà ban đêm cũng không ngơi nghỉ, run rẩy quay cuồng hướng về phương xa, có một loại cường thế quyết tuyệt và thế như chẻ tre thề không bỏ qua.
Bọn họ đấu xong mấy hiệp, cuối cùng cô tan tác toàn diện, nằm úp sấp trên mặt cỏ, cô thở hồng hộc.
Tiểu Dương Xuân ép lưng cô, hai tay ấn cánh tay cô, hơi thở của cậu cũng dồn dập giống cô, hơi thở nóng bỏng phả vào lỗ tai cô.
Lỗ tai nóng bỏng, ngay cả ánh mắt cũng nóng lên, cô giật bả vai, người trên lưng nghĩ đến cô lại muốn đánh, vì thế lại ép xuống.
Cô phát hiện tim đập nhanh hơn xuyên qua áo len, thình thịch, nôn nóng lại bức thiết.
Cô nắm tay, mặt lại dán mặt cỏ.
Trên đường xe qua lại, cũng không ai chú ý bên cạnh có hai người im lặng giao chiến.
Một lúc lâu, mây đen che khuất ánh trăng, gió ngừng, hơi thở của cô cũng ổn định, cả người an tĩnh lại.
Người trên lưng chậm rãi đứng dậy, nâng cô dậy, cô nhanh chóng lau mặt, tay dính cỏ.
Cô nhìn Tiểu Dương Xuân.
Tiểu Dương Xuân nâng xe đạp, đứng bên cạnh cô, thấp giọng nói: "Về nhà."
Một trận này lông tóc cô không tổn hao gì, lại không hiểu sao cảm thấy chính mình thất bại, cô vẫn không muốn ngồi xe Tiểu Dương Xuân, xoay người đi về phía trước. Tiểu Dương Xuân lại kéo cô, nhưng lần này cô lại không kháng cự mạnh mẽ như lúc trước.
Cô vẫn đẩy, nhưng chỉ khẽ giãy dụa, sau đó cô nghĩ lại, đây chính là đã nghiện lại còn ngại, nhưng ngay lúc đó cô hoàn toàn không ý thức được.
Mắt thấy cô vẫn không cam chịu, Tiểu Dương Xuân kéo cô tới trước sông, một giây trước khi cô muốn nhảy xuống, cậu giạng chân, kéo cô lại đi về phía xe đạp.
Gió lạnh không có gì để che chắn, cô bám tay lái nhìn phía trước, một đường im lặng về đến nhà, xe đạp dừng lại ở cửa.
Ngón tay cô sột soạt ở trong tay áo, cúi đầu nhảy xuống xe, Tiểu Dương Xuân đè lại bả vai cô, gạt cỏ và đất trên cổ áo cô, nói: "Được rồi."
Cậu lại phủi người mình.
Trong phòng khách đèn sáng, cô Khúc còn chưa đi ngủ, cô và Tiểu Dương Xuân một trước một sau vào nhà, cô Khúc nói: "Đã về rồi, còn rất nhanh, lúc Tiểu Dương đi không quấy rầy đến các cháu liên hoan chứ?"
Cô lắc đầu: "Không, đã xong rồi ạ."
"Các cháu đừng vội lên lầu, ta nướng bánh bích quy và bánh ngọt, các cháu giúp ta nếm thử."
Cô Khúc tham gia hoạt động của khu phố, sắp tới tổ chức đi viện phúc lợi nhi đồng, cô chuẩn bị mang chút đồ ngọt tự làm cho bọn nhỏ, gần đây luôn ở phòng bếp nghiên cứu.
Cô "vâng" một tiếng, cởi áo khoác, thấy Tiểu Dương Xuân cũng cởi áo, khóa kéo cậu hình như dính gì đó, cậu gạt ra, là một sợi tóc dài.
Gần một năm cô không cắt tóc, không còn là kiểu tóc ngắn thời cấp hai, hiện tại tóc cô đã ngang vai, sợi tóc dài này chắc là của cô.
Cô treo áo khoác lên giá, xoay người đánh Tiểu Dương Xuân. Cậu cũng cởi áo khoác, vừa cởi ra, cậu chỉ còn mặc mỗi áo phông ngắn tay.
Cô lại ngửi thấy mùi cỏ, đó là mùi trên người đối phương. Cô nghiêng người từ bên kia chui ra, chạy vào phòng bếp.
Cô Khúc vừa đánh bơ vừa nhìn chằm chằm lò nướng, thấy cô đi vào, cô Khúc nói: "Còn chưa ăn được đâu, chờ một chút."
"Vâng, cháu xem cô làm như thế nào." Cô chống bệ bếp thạch anh nói.
"Trước đó cô nướng một mẻ, đáng tiếc nướng cháy, không canh nhiệt độ."
Cô hỏi: "Bánh cháy đâu ạ?"
"Để bên kia, ngày mai cho vịt ăn."
"Vịt có thể ăn sao ạ?" Cô tìm được, cầm một chiếc bánh cháy đen sì lên.
"Vịt không ăn thì ném." Cô Khúc hỏi, "Đúng rồi, Tiểu Dương có nói gì với cháu không?"
Cô cầm bánh bích quy hỏi: "Nói gì ạ?"
"Nó đồng ý đi Anh học." Cô Khúc nói.
Cô ngẩn ra.
"Buổi chiều khi mẹ nó gọi điện, khóc ở trong điện thoại." Cô Khúc coi cô như con cháu đối đãi, chuyện trong nhà rất hiếm khi giấu cô, Tiểu Dương Xuân là nam, có một số chuyện cô Khúc chỉ biết nói với cô.
Cô Khúc nói: "Cô Hàn của cháu thật ra cái gì cũng rất tốt, chỉ là quá quan tâm Tiểu Dương, lực khống chế quá mạnh, nó cho rằng tốt, nhất định phải áp đặt đứa nhỏ."
Cô bỏ bánh bích quy xuống nói: "Thỉnh thoảng mẹ cháu cũng như vậy."
"Mẹ cháu xem như rất dân chủ." Cô Khúc cất bơ vào túi, nói, "Nhưng nói thật, lần này ta cũng đồng ý với mẹ nó phân tích, đây là một lựa chọn có lợi với Tiểu Dương. Thật ra trong lòng Tiểu Dương cũng rõ ràng, nếu không với tính cách của nó, nếu nó hoàn toàn không muốn xuất ngoại, chắc chắn sẽ phản kháng, từ trước đến nay nó rất mạnh mẽ, ai có thể ép được nó? Nhưng cháu xem, nó chưa từng kiên quyết nói không đi?"
Cô chậm rãi gật đầu: "Vâng."
"Mẹ nó chính là giúp nó hạ quyết tâm, nhưng chính nó không ý thức được, còn bày ra mặt đen, sau khi nói chuyện điện thoại xong cũng không nói tiếng nào, ta hỏi nó có cần uống trà dập lửa, cả người nó khó chịu, cũng không để ý tới ta. Ta thấy có lẽ nó thời kì phản nghịch đến muộn." Cô Khúc lắc đầu, lò nướng đinh một tiếng, cô đeo bao tay kéo cửa kính, "Lúc ăn cơm nó hỏi khi nào cháu trở về, ta nói còn rất sớm, nó nói đi đón cháu, ta nghĩ nó buồn chán ở nhà cả ngày, đi ra ngoài hóng gió cũng tốt. Cháu xem nếu ngày mai nó còn bày ra bộ mặt đen, cháu cứ tâm sự, đấu võ mồm với nó, nó còn áp lực như vậy, ta cũng không muốn đón năm mới với nó."
Cô cười, nói: "Vâng, cháu biết." Vô thức cắn một ngụm bánh bích quy trong tay, cô nhăn lại vì đắng.
Cô cầm đĩa bánh mới trở lại phòng khách, TV đang bật, Tiểu Dương Xuân không nhìn.
Cậu ngồi ở sô pha, không ngừng quấn sợi tóc dài.
Nghe thấy tiếng động, cậu ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào cô, vòng sợi tóc dài quanh ngón tay.
Cô để đĩa lên bàn: "Ăn đi."
Tiểu Dương Xuân cúi người cầm lấy một miếng, ngón tay không buông sợi tóc, cậu cắn một ngụm hỏi: "Bánh bích quy đâu?"
"Chờ một lát." Cô ngồi vào ghế sô pha đơn.
Ghế sô pha đơn từ trước đến nay là của riêng cô Khúc, cô và Tiểu Dương Xuân bình thường chiếm hai đầu sô pha dài.
Tiểu Dương Xuân nhìn bên cạnh không có người ngồi: "Lại đây ngồi."
Cô ngoảnh mặt làm ngơ.
Cô Khúc bưng bánh bích quy đi ra từ phòng bếp, nói: "Lần này bánh bích quy chắc chắn ăn ngon, các cháu thử xem, ăn ngon thì ngày mai ta tặng cho hàng xóm một chút."
Cô Khúc lập tức đi về chỗ ngồi cũ, cô không tự giác đứng dậy nhường, nhìn về phía Tiểu Dương Xuân, Tiểu Dương Xuân dựa vào sô pha, giống như cho cô không gian rộng hơn.
Cô ngồi vào bên cạnh Tiểu Dương Xuân, ăn xong bánh ngọt bánh bích quy, lúc gạt vụn bánh mới nhớ ra: "Nguy rồi, cháu không đi xe đạp về."
"Sao không đạp về?" Cô Khúc hỏi.
Cô dừng một chút mới nói: "Cháu quên mất."
"Chuyện này cũng có thể quên, vậy bỏ đi, hiện tại quá muộn, ngày mai đi nhờ Tiểu Dương lấy sau."
"Ngộ nhỡ bị trộm thì sao?"
"Nào có nhiều kẻ trộm như vậy, sẽ không."
Bữa ăn thử chấm dứt, lúc trở về phòng cô thấy ngón trỏ tay trái Tiểu Dương Xuân hơi đỏ, tóc đã cuốn chặt, còn cuốn nữa sẽ đứt.
Đêm nay cô mất ngủ, có lẽ là bởi vì ngày mai phải đến trường, buổi sáng cô phải đi lấy xe.
Trong phòng quá nóng, cô vùi ở trong chăn đổ mồ hôi, cô rời giường mở cửa sổ, mấy bông tuyết dính vào mặt, cô ngửa đầu nhìn không trung, vươn tay bắt lấy.
Năm nay trận tuyết đầu mùa tới muộn, nhưng cô vẫn gặp được, mỗi một mùa đều có cảnh riêng, tuyết mùa đông là độc quyền của mùa này.
Vừa cảm giác tỉnh lại, trời còn chưa sáng, nóc nhà đã trắng xóa, cô rửa mặt xong, mặc áo khoác khẽ khàng ra cửa.
Mở cửa ra, cô thấy trong sân có dấu chân trên tuyết, sửng sốt một chút, đi ra ngoài sân, một loạt dấu chân chỉ về một hướng.
Bông tuyết còn đang bay, cô đứng một lúc, bước về phía trước.
Dấu chân to hơn rất nhiều so với chân cô, mặc dù hơi miễn cưỡng, nhưng cô vẫn có thể đuổi kịp. Cô đội mũ đeo găng tay, cúi đầu bước về phía trước, bông tuyết bám ở găng tay, cô nâng tay lên, hà một hơi, nghe thấy tiếng bước chân phía trước, cô ngẩng đầu.
Chiếc xe đạp kia xuất hiện trong tuyết.
"Hôm nay không đi xe, ngồi xe buýt." Tiểu Dương Xuân đẩy xe đạp về phía cô.
Cô lộ ra đôi mắt nhìn cậu.
Tiểu Dương Xuân cũng nhìn ánh mắt cô, bông tuyết bay lả tả, im lặng một lúc, cậu đẩy vai cô: "Đi thôi."
Cô đi theo Tiểu Dương Xuân quay về nhà.
- -----oOo------
Trái tim muốn rời khỏi lòng bàn tay cô, đồng thời lại có một loại lực lượng vô hình giữ lấy nó, một bên là điên cuồng giãy, một bên là toàn lực khống chế, loại tim đập nhanh này làm cho cô vô ngữ.
Quần áo bị gió thổi, cô mới tìm lại được tiếng mình: "Thả tôi xuống!" Cô đè lại vai Tiểu Dương Xuân muốn thoát khỏi cậu.
Tiểu Dương Xuân không nhúc nhích, ôm cô càng chặt, bước về phía trước.
Phong cảnh nhanh chóng lướt qua trong mắt cô, tốc độ này cô chưa từng trải qua.
Da đầu cô run lên, ôm chặt cổ Tiểu Dương Xuân, vùi đầu xuống, chóp mũi dính hơi nóng từ mạch máu cậu, máu cô cũng dồn về tứ chi và đại não.
Gió dần dịu đi, xe bốn bánh chuyển động trên đường nhỏ yên tĩnh, đèn đường dưới chân núi giống như buồn ngủ.
Cô bị thả lên đòn xe đạp, đầu váng mắt hoa, mặt đỏ tai hồng, chân tay cũng bủn rủn vô lực, nhưng chân vừa đứng ổn, cô lập tức muốn quay đầu chạy về núi, đáng tiếc chưa đến vài bước đã bị người bắt lấy.
Cô đá, lại càng bị đối phương khống chế không nhúc nhích được.
Cô thở hổn hển: "Nếu Hứa Hướng Dương chết ở trên mặt đất thì sao!"
Tiểu Dương Xuân ôm cô cả đường, giữ cánh tay cô nói: "Không chết được!"
"Nếu cậu ta gặp chuyện không may cậu phải đền mạng!"
"Cậu ta chết rồi nói sau!"
"Cậu bệnh thần kinh!"
Đột nhiên có tiếng vang, cô và Tiểu Dương Xuân cùng tạm dừng, đồng thời nhìn phía con đường xuống núi.
Phía đó tối mờ, Hứa Hướng Dương khom lưng chống nhánh cây khô, bối rối cảnh giác nhìn bọn họ, cẩn thận bước đi, qua một lúc, cậu ta giống như chạy trối chết chỉ để lại một bóng dáng.
Chân tay còn mạnh mẽ, tinh thần cô nhất thời thả lỏng, sức lực cả người phút chốc thả lỏng.
Cho đến khi bóng dáng cũng hoàn toàn biến mất, bầu không khí mờ ám mới lại bắt đầu khởi động.
Tiểu Dương Xuân không lên tiếng lôi kéo cô đi về phía xe đạp, cô rút cánh tay ra, lần này thật sự không gặp phải trở ngại.
Cô và Tiểu Dương Xuân liếc nhau, xoay người đi lên đại lộ, ngay sau đó chợt nghe thấy tiếng xe đạp chậm rãi đi theo phía sau cô.
Đi một lúc, cô bước nhanh hơn, bước chân phía sau cũng nhanh hơn, giọng nam bình tĩnh truyền tới.
"Lên xe."
Cô đi nhanh hơn.
"Cô không đi bộ về được."
Lòng bàn chân cô giống lắp ca-nô.
"Dụ Kiến."
Cô mắt điếc tai ngơ.
Bỗng nhiên cánh tay bị túm lấy, "Lên xe." Tiểu Dương Xuân nhìn cô nói.
Cô gạt tay cậu, đi nhanh qua con đường đối diện, vượt qua dải xanh hoá, đi dọc theo bờ Hoàng Hà tiếp tục về phía trước.
Tiểu Dương Xuân vác xe đạp qua dải xanh hoá, vài bước đến bên người cô, không nói hai lời ép cô đến chỗ ngồi sau xe.
Cô phản kháng: "Tôi không ngồi!"
"Lên xe!"
"Tôi nói tôi không ngồi!"
Cô và đối phương một đẩy một ép, cô vung tay lên, một cái tát quét qua cằm Tiểu Dương Xuân, Tiểu Dương Xuân để xe đạp trên mặt đất, ép cô ngồi về sau.
Cô sử dụng tay chân cùng phản kích, mấy hiệp sau xe và người đều đổ xuống đất.
Tiểu Dương Xuân kéo cô đứng lên, cô bốc đất ném cậu, lần đầu bọn họ đánh nhau là mùa đông năm lớp tám, lúc ấy ở bên Hoàng Hà, bọn họ ai cũng không buông tha ai, lưỡng bại câu thương.
Thời gian giống như lại trở về đêm đông sương mù mênh mông, giờ phút này bọn họ lại đánh nhau.
Chỉ là lúc này, Tiểu Dương Xuân không đánh, giữ cánh tay cô, cô dùng chân, Tiểu Dương Xuân lại dùng hai chân kẹp lại.
Hoàng Hà ban đêm cũng không ngơi nghỉ, run rẩy quay cuồng hướng về phương xa, có một loại cường thế quyết tuyệt và thế như chẻ tre thề không bỏ qua.
Bọn họ đấu xong mấy hiệp, cuối cùng cô tan tác toàn diện, nằm úp sấp trên mặt cỏ, cô thở hồng hộc.
Tiểu Dương Xuân ép lưng cô, hai tay ấn cánh tay cô, hơi thở của cậu cũng dồn dập giống cô, hơi thở nóng bỏng phả vào lỗ tai cô.
Lỗ tai nóng bỏng, ngay cả ánh mắt cũng nóng lên, cô giật bả vai, người trên lưng nghĩ đến cô lại muốn đánh, vì thế lại ép xuống.
Cô phát hiện tim đập nhanh hơn xuyên qua áo len, thình thịch, nôn nóng lại bức thiết.
Cô nắm tay, mặt lại dán mặt cỏ.
Trên đường xe qua lại, cũng không ai chú ý bên cạnh có hai người im lặng giao chiến.
Một lúc lâu, mây đen che khuất ánh trăng, gió ngừng, hơi thở của cô cũng ổn định, cả người an tĩnh lại.
Người trên lưng chậm rãi đứng dậy, nâng cô dậy, cô nhanh chóng lau mặt, tay dính cỏ.
Cô nhìn Tiểu Dương Xuân.
Tiểu Dương Xuân nâng xe đạp, đứng bên cạnh cô, thấp giọng nói: "Về nhà."
Một trận này lông tóc cô không tổn hao gì, lại không hiểu sao cảm thấy chính mình thất bại, cô vẫn không muốn ngồi xe Tiểu Dương Xuân, xoay người đi về phía trước. Tiểu Dương Xuân lại kéo cô, nhưng lần này cô lại không kháng cự mạnh mẽ như lúc trước.
Cô vẫn đẩy, nhưng chỉ khẽ giãy dụa, sau đó cô nghĩ lại, đây chính là đã nghiện lại còn ngại, nhưng ngay lúc đó cô hoàn toàn không ý thức được.
Mắt thấy cô vẫn không cam chịu, Tiểu Dương Xuân kéo cô tới trước sông, một giây trước khi cô muốn nhảy xuống, cậu giạng chân, kéo cô lại đi về phía xe đạp.
Gió lạnh không có gì để che chắn, cô bám tay lái nhìn phía trước, một đường im lặng về đến nhà, xe đạp dừng lại ở cửa.
Ngón tay cô sột soạt ở trong tay áo, cúi đầu nhảy xuống xe, Tiểu Dương Xuân đè lại bả vai cô, gạt cỏ và đất trên cổ áo cô, nói: "Được rồi."
Cậu lại phủi người mình.
Trong phòng khách đèn sáng, cô Khúc còn chưa đi ngủ, cô và Tiểu Dương Xuân một trước một sau vào nhà, cô Khúc nói: "Đã về rồi, còn rất nhanh, lúc Tiểu Dương đi không quấy rầy đến các cháu liên hoan chứ?"
Cô lắc đầu: "Không, đã xong rồi ạ."
"Các cháu đừng vội lên lầu, ta nướng bánh bích quy và bánh ngọt, các cháu giúp ta nếm thử."
Cô Khúc tham gia hoạt động của khu phố, sắp tới tổ chức đi viện phúc lợi nhi đồng, cô chuẩn bị mang chút đồ ngọt tự làm cho bọn nhỏ, gần đây luôn ở phòng bếp nghiên cứu.
Cô "vâng" một tiếng, cởi áo khoác, thấy Tiểu Dương Xuân cũng cởi áo, khóa kéo cậu hình như dính gì đó, cậu gạt ra, là một sợi tóc dài.
Gần một năm cô không cắt tóc, không còn là kiểu tóc ngắn thời cấp hai, hiện tại tóc cô đã ngang vai, sợi tóc dài này chắc là của cô.
Cô treo áo khoác lên giá, xoay người đánh Tiểu Dương Xuân. Cậu cũng cởi áo khoác, vừa cởi ra, cậu chỉ còn mặc mỗi áo phông ngắn tay.
Cô lại ngửi thấy mùi cỏ, đó là mùi trên người đối phương. Cô nghiêng người từ bên kia chui ra, chạy vào phòng bếp.
Cô Khúc vừa đánh bơ vừa nhìn chằm chằm lò nướng, thấy cô đi vào, cô Khúc nói: "Còn chưa ăn được đâu, chờ một chút."
"Vâng, cháu xem cô làm như thế nào." Cô chống bệ bếp thạch anh nói.
"Trước đó cô nướng một mẻ, đáng tiếc nướng cháy, không canh nhiệt độ."
Cô hỏi: "Bánh cháy đâu ạ?"
"Để bên kia, ngày mai cho vịt ăn."
"Vịt có thể ăn sao ạ?" Cô tìm được, cầm một chiếc bánh cháy đen sì lên.
"Vịt không ăn thì ném." Cô Khúc hỏi, "Đúng rồi, Tiểu Dương có nói gì với cháu không?"
Cô cầm bánh bích quy hỏi: "Nói gì ạ?"
"Nó đồng ý đi Anh học." Cô Khúc nói.
Cô ngẩn ra.
"Buổi chiều khi mẹ nó gọi điện, khóc ở trong điện thoại." Cô Khúc coi cô như con cháu đối đãi, chuyện trong nhà rất hiếm khi giấu cô, Tiểu Dương Xuân là nam, có một số chuyện cô Khúc chỉ biết nói với cô.
Cô Khúc nói: "Cô Hàn của cháu thật ra cái gì cũng rất tốt, chỉ là quá quan tâm Tiểu Dương, lực khống chế quá mạnh, nó cho rằng tốt, nhất định phải áp đặt đứa nhỏ."
Cô bỏ bánh bích quy xuống nói: "Thỉnh thoảng mẹ cháu cũng như vậy."
"Mẹ cháu xem như rất dân chủ." Cô Khúc cất bơ vào túi, nói, "Nhưng nói thật, lần này ta cũng đồng ý với mẹ nó phân tích, đây là một lựa chọn có lợi với Tiểu Dương. Thật ra trong lòng Tiểu Dương cũng rõ ràng, nếu không với tính cách của nó, nếu nó hoàn toàn không muốn xuất ngoại, chắc chắn sẽ phản kháng, từ trước đến nay nó rất mạnh mẽ, ai có thể ép được nó? Nhưng cháu xem, nó chưa từng kiên quyết nói không đi?"
Cô chậm rãi gật đầu: "Vâng."
"Mẹ nó chính là giúp nó hạ quyết tâm, nhưng chính nó không ý thức được, còn bày ra mặt đen, sau khi nói chuyện điện thoại xong cũng không nói tiếng nào, ta hỏi nó có cần uống trà dập lửa, cả người nó khó chịu, cũng không để ý tới ta. Ta thấy có lẽ nó thời kì phản nghịch đến muộn." Cô Khúc lắc đầu, lò nướng đinh một tiếng, cô đeo bao tay kéo cửa kính, "Lúc ăn cơm nó hỏi khi nào cháu trở về, ta nói còn rất sớm, nó nói đi đón cháu, ta nghĩ nó buồn chán ở nhà cả ngày, đi ra ngoài hóng gió cũng tốt. Cháu xem nếu ngày mai nó còn bày ra bộ mặt đen, cháu cứ tâm sự, đấu võ mồm với nó, nó còn áp lực như vậy, ta cũng không muốn đón năm mới với nó."
Cô cười, nói: "Vâng, cháu biết." Vô thức cắn một ngụm bánh bích quy trong tay, cô nhăn lại vì đắng.
Cô cầm đĩa bánh mới trở lại phòng khách, TV đang bật, Tiểu Dương Xuân không nhìn.
Cậu ngồi ở sô pha, không ngừng quấn sợi tóc dài.
Nghe thấy tiếng động, cậu ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào cô, vòng sợi tóc dài quanh ngón tay.
Cô để đĩa lên bàn: "Ăn đi."
Tiểu Dương Xuân cúi người cầm lấy một miếng, ngón tay không buông sợi tóc, cậu cắn một ngụm hỏi: "Bánh bích quy đâu?"
"Chờ một lát." Cô ngồi vào ghế sô pha đơn.
Ghế sô pha đơn từ trước đến nay là của riêng cô Khúc, cô và Tiểu Dương Xuân bình thường chiếm hai đầu sô pha dài.
Tiểu Dương Xuân nhìn bên cạnh không có người ngồi: "Lại đây ngồi."
Cô ngoảnh mặt làm ngơ.
Cô Khúc bưng bánh bích quy đi ra từ phòng bếp, nói: "Lần này bánh bích quy chắc chắn ăn ngon, các cháu thử xem, ăn ngon thì ngày mai ta tặng cho hàng xóm một chút."
Cô Khúc lập tức đi về chỗ ngồi cũ, cô không tự giác đứng dậy nhường, nhìn về phía Tiểu Dương Xuân, Tiểu Dương Xuân dựa vào sô pha, giống như cho cô không gian rộng hơn.
Cô ngồi vào bên cạnh Tiểu Dương Xuân, ăn xong bánh ngọt bánh bích quy, lúc gạt vụn bánh mới nhớ ra: "Nguy rồi, cháu không đi xe đạp về."
"Sao không đạp về?" Cô Khúc hỏi.
Cô dừng một chút mới nói: "Cháu quên mất."
"Chuyện này cũng có thể quên, vậy bỏ đi, hiện tại quá muộn, ngày mai đi nhờ Tiểu Dương lấy sau."
"Ngộ nhỡ bị trộm thì sao?"
"Nào có nhiều kẻ trộm như vậy, sẽ không."
Bữa ăn thử chấm dứt, lúc trở về phòng cô thấy ngón trỏ tay trái Tiểu Dương Xuân hơi đỏ, tóc đã cuốn chặt, còn cuốn nữa sẽ đứt.
Đêm nay cô mất ngủ, có lẽ là bởi vì ngày mai phải đến trường, buổi sáng cô phải đi lấy xe.
Trong phòng quá nóng, cô vùi ở trong chăn đổ mồ hôi, cô rời giường mở cửa sổ, mấy bông tuyết dính vào mặt, cô ngửa đầu nhìn không trung, vươn tay bắt lấy.
Năm nay trận tuyết đầu mùa tới muộn, nhưng cô vẫn gặp được, mỗi một mùa đều có cảnh riêng, tuyết mùa đông là độc quyền của mùa này.
Vừa cảm giác tỉnh lại, trời còn chưa sáng, nóc nhà đã trắng xóa, cô rửa mặt xong, mặc áo khoác khẽ khàng ra cửa.
Mở cửa ra, cô thấy trong sân có dấu chân trên tuyết, sửng sốt một chút, đi ra ngoài sân, một loạt dấu chân chỉ về một hướng.
Bông tuyết còn đang bay, cô đứng một lúc, bước về phía trước.
Dấu chân to hơn rất nhiều so với chân cô, mặc dù hơi miễn cưỡng, nhưng cô vẫn có thể đuổi kịp. Cô đội mũ đeo găng tay, cúi đầu bước về phía trước, bông tuyết bám ở găng tay, cô nâng tay lên, hà một hơi, nghe thấy tiếng bước chân phía trước, cô ngẩng đầu.
Chiếc xe đạp kia xuất hiện trong tuyết.
"Hôm nay không đi xe, ngồi xe buýt." Tiểu Dương Xuân đẩy xe đạp về phía cô.
Cô lộ ra đôi mắt nhìn cậu.
Tiểu Dương Xuân cũng nhìn ánh mắt cô, bông tuyết bay lả tả, im lặng một lúc, cậu đẩy vai cô: "Đi thôi."
Cô đi theo Tiểu Dương Xuân quay về nhà.
- -----oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook