Gặp Chân Tình Ở Cổ Đại (Phần 1)
-
Chương 27: Chăm sóc
Tước Thiên sau ít phút hắn đã tắm và thay y phục sạch, bước chân nhẹ nhàng hắn sợ làm nàng thức giấc, trên người Tước Thiên mặc y phục trắng, càng tôn lên vẻ đẹp như tranh, và khí chất cao quý của một vương gia.
Tước Thiên đi đến bên giường lớn, nhẹ nhàng nằm xuống bên Dạ Yến , bàn tay Tước Thiên đưa lên vuốt nhẹ lên gương mặt xinh xắn của nàng, hình dáng này đã nhiều ngày qua hắn nhớ nhung da diết đến đau cả trái tim, tưởng chừng như sẽ không sống nổi nữa rồi, hắn không ăn, không ngủ chỉ vì đi tìm hình dáng này đây, giờ đây nàng đã về lại bên hắn, dù là bằng cách nào Tước Thiên thầm hứa sẽ khiến nàng yêu hắn, và sẽ làm cho nàng không còn ý định rời xa hắn nữa , Tước Thiên đau xót nhìn gương mặt lẫn vóc dáng, nàng đã gầy đi quá nhiều , mà cũng phải vì nàng quá cực nhọc, phải làm lụng vất vả, rồi lại vì bá tánh mà hao tâm tổn sức, huấn luyện binh lính, nàng chiến đấu với bọn thổ phỉ để bảo vệ dân làng, nàng thật sự là một nữ trung hào kiệt, so với nam nhi thật sự không thua gì.
Tước Thiên ôm Dạ Yến trong lòng miệng hắn thì thầm nói:
"Nàng như thế này chỉ làm ta mỗi ngày càng yêu say đắm nàng thêm, ta sống không thể không có nàng bên cạnh được đâu, nương tử của ta.
Lúc này ngoài cửa phòng có tiếng gõ...cốc...cốc...cốc. Kỳ Lôi bên ngoài lên tiếng: " vương huynh đệ vào được không? ".
Tước Thiên nghe tiếng biểu đệ nói, hắn vội vàng xuống giường đi ra mở cửa, Kỳ Lôi nhanh chân bước vào trong, hắn đi đến bên ghế liền ngồi xuống, mắt nhìn về vương huynh khẻ lên tiếng:
_Nàng ấy tỉnh lại chưa huynh?
Tước Thiên buồn bã lắc đầu, hắn giọng tự trách lên tiếng: " chỉ tại huynh làm cho nàng bị uất ức nên bệnh tình mới trở xấu như vậy, thật sự huynh là một nam nhân chẳng ra gì cả ".
Kỳ Lôi nghe những lời tự trách của vương huynh, hắn liền nói lời an ủi:
_ Không sao đâu huynh nếu sai thì bây giờ huynh sữa lỗi, nếu huynh dốc hết tấm lòng huynh mà đối đãi với nàng, thì đệ tin chắc nàng ấy sẽ hiểu được tình yêu của huynh, và chấp nhận huynh mà.
Tước Thiên buồn bã gật đầu, Kỳ Lôi lấy ra từ tay áo một lọ dược đưa cho Tước Thiên rồi căn dặn:
_ Cái này sẽ giúp cơ thể nàng sớm mau hồi phục, và máu huyết lưu thông, một ngày uống hai lần, một lần hai viên thôi nhé huynh, còn về vết thương chắc huynh cũng biết sữ lý thế nào rồi đúng không?
Huynh nhớ đừng làm ước vết thương trong một tuần, để nó mau lành lại, đệ phải về lại phủ đây, phụ thân đang rất mong đệ.
Tước Thiên nhận thuốc từ tay biểu đệ, miệng hắn khẻ nói lời đa tạ, Kỳ Lôi cuối đầu chào hắn rồi nhẹ nhàng rời khỏi sương phòng.
Tước Thiên cất lọ thuốc vào tay áo của mình, chân liền bước ra ngoài sương phòng , hắn lớn tiếng gọi lớn:
_Người đâu!
Nghe tiếng chủ nhân gọi bốn hắc y vệ từ xa thi triển khinh công, liền nhanh xuất hiện trước mặt Tước Thiên, cả bốn tay ôm quyền thi lễ, cả bốn đồng thanh nói: " chúng hạ nhân tham kiến chủ nhân! ".
Tước Thiên gật nhẹ đầu, phất tay ra hiệu cho họ đứng lên, hắn nét mặt lạnh lùng, nghiêm nghị, giọng từ tốn nói:
_ Đã tìm được phu nhân của ta trở về, lần này các người phải bảo vệ nàng , canh gác ở đây cho cẩn thận, nếu để nàng rời khỏi đây, hay nàng sảy ra việc gì không hay, thì hãy nhớ các người chuẩn bị đi theo hầu nàng luôn đó, bốn y vệ vừa nghe những lời chủ nhân nói, trán mọi người đều đỗ đầy mồ hôi lạnh, cả người họ đều rung rẫy, họ thừa biết chủ nhân nói được thì sẽ làm được.
Cả bốn liền ôm quyền đồng thanh đáp: " chúng hạ nhân đã rõ, sẽ không làm chủ nhân thất vọng " nói xong cả bốn được lệnh chia ra canh gác trước cửa sương phòng của chủ nhân, còn hai người thì canh gác từ trên cao.
Tước Thiên ra lệnh ngự thiện chuẩn bị cháo tổ yến cho nàng, rồi bảo người chuẩn bị phòng cho mẹ con Thẩm nương ở, lo cơm nước chu đáo, vì hẳn biết nương tử rất thương quý hai người họ, nàng xem Thúy nhi như tiểu muội xem Thẩm nương như mẫu thân vậy, dặn dò xong tất cả Tước Thiên quay lại sương phòng, nằm lên giường kế bên Dạ Yến hắn để đầu nàng gối lên cánh tay hắn, cánh tay còn lại hắn đặt lên eo nàng, ôm nàng trong lòng mình Tước Thiên liền an ổn nhắm mắt ngủ ngay, chắc vì đã lâu rồi lòng hắn mới thấy được bình an và ấm áp như vậy nên vừa nhắm mắt là liền ngủ say.
Tước Thiên đi đến bên giường lớn, nhẹ nhàng nằm xuống bên Dạ Yến , bàn tay Tước Thiên đưa lên vuốt nhẹ lên gương mặt xinh xắn của nàng, hình dáng này đã nhiều ngày qua hắn nhớ nhung da diết đến đau cả trái tim, tưởng chừng như sẽ không sống nổi nữa rồi, hắn không ăn, không ngủ chỉ vì đi tìm hình dáng này đây, giờ đây nàng đã về lại bên hắn, dù là bằng cách nào Tước Thiên thầm hứa sẽ khiến nàng yêu hắn, và sẽ làm cho nàng không còn ý định rời xa hắn nữa , Tước Thiên đau xót nhìn gương mặt lẫn vóc dáng, nàng đã gầy đi quá nhiều , mà cũng phải vì nàng quá cực nhọc, phải làm lụng vất vả, rồi lại vì bá tánh mà hao tâm tổn sức, huấn luyện binh lính, nàng chiến đấu với bọn thổ phỉ để bảo vệ dân làng, nàng thật sự là một nữ trung hào kiệt, so với nam nhi thật sự không thua gì.
Tước Thiên ôm Dạ Yến trong lòng miệng hắn thì thầm nói:
"Nàng như thế này chỉ làm ta mỗi ngày càng yêu say đắm nàng thêm, ta sống không thể không có nàng bên cạnh được đâu, nương tử của ta.
Lúc này ngoài cửa phòng có tiếng gõ...cốc...cốc...cốc. Kỳ Lôi bên ngoài lên tiếng: " vương huynh đệ vào được không? ".
Tước Thiên nghe tiếng biểu đệ nói, hắn vội vàng xuống giường đi ra mở cửa, Kỳ Lôi nhanh chân bước vào trong, hắn đi đến bên ghế liền ngồi xuống, mắt nhìn về vương huynh khẻ lên tiếng:
_Nàng ấy tỉnh lại chưa huynh?
Tước Thiên buồn bã lắc đầu, hắn giọng tự trách lên tiếng: " chỉ tại huynh làm cho nàng bị uất ức nên bệnh tình mới trở xấu như vậy, thật sự huynh là một nam nhân chẳng ra gì cả ".
Kỳ Lôi nghe những lời tự trách của vương huynh, hắn liền nói lời an ủi:
_ Không sao đâu huynh nếu sai thì bây giờ huynh sữa lỗi, nếu huynh dốc hết tấm lòng huynh mà đối đãi với nàng, thì đệ tin chắc nàng ấy sẽ hiểu được tình yêu của huynh, và chấp nhận huynh mà.
Tước Thiên buồn bã gật đầu, Kỳ Lôi lấy ra từ tay áo một lọ dược đưa cho Tước Thiên rồi căn dặn:
_ Cái này sẽ giúp cơ thể nàng sớm mau hồi phục, và máu huyết lưu thông, một ngày uống hai lần, một lần hai viên thôi nhé huynh, còn về vết thương chắc huynh cũng biết sữ lý thế nào rồi đúng không?
Huynh nhớ đừng làm ước vết thương trong một tuần, để nó mau lành lại, đệ phải về lại phủ đây, phụ thân đang rất mong đệ.
Tước Thiên nhận thuốc từ tay biểu đệ, miệng hắn khẻ nói lời đa tạ, Kỳ Lôi cuối đầu chào hắn rồi nhẹ nhàng rời khỏi sương phòng.
Tước Thiên cất lọ thuốc vào tay áo của mình, chân liền bước ra ngoài sương phòng , hắn lớn tiếng gọi lớn:
_Người đâu!
Nghe tiếng chủ nhân gọi bốn hắc y vệ từ xa thi triển khinh công, liền nhanh xuất hiện trước mặt Tước Thiên, cả bốn tay ôm quyền thi lễ, cả bốn đồng thanh nói: " chúng hạ nhân tham kiến chủ nhân! ".
Tước Thiên gật nhẹ đầu, phất tay ra hiệu cho họ đứng lên, hắn nét mặt lạnh lùng, nghiêm nghị, giọng từ tốn nói:
_ Đã tìm được phu nhân của ta trở về, lần này các người phải bảo vệ nàng , canh gác ở đây cho cẩn thận, nếu để nàng rời khỏi đây, hay nàng sảy ra việc gì không hay, thì hãy nhớ các người chuẩn bị đi theo hầu nàng luôn đó, bốn y vệ vừa nghe những lời chủ nhân nói, trán mọi người đều đỗ đầy mồ hôi lạnh, cả người họ đều rung rẫy, họ thừa biết chủ nhân nói được thì sẽ làm được.
Cả bốn liền ôm quyền đồng thanh đáp: " chúng hạ nhân đã rõ, sẽ không làm chủ nhân thất vọng " nói xong cả bốn được lệnh chia ra canh gác trước cửa sương phòng của chủ nhân, còn hai người thì canh gác từ trên cao.
Tước Thiên ra lệnh ngự thiện chuẩn bị cháo tổ yến cho nàng, rồi bảo người chuẩn bị phòng cho mẹ con Thẩm nương ở, lo cơm nước chu đáo, vì hẳn biết nương tử rất thương quý hai người họ, nàng xem Thúy nhi như tiểu muội xem Thẩm nương như mẫu thân vậy, dặn dò xong tất cả Tước Thiên quay lại sương phòng, nằm lên giường kế bên Dạ Yến hắn để đầu nàng gối lên cánh tay hắn, cánh tay còn lại hắn đặt lên eo nàng, ôm nàng trong lòng mình Tước Thiên liền an ổn nhắm mắt ngủ ngay, chắc vì đã lâu rồi lòng hắn mới thấy được bình an và ấm áp như vậy nên vừa nhắm mắt là liền ngủ say.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook