Gặp Anh Yêu Anh Là Định Mệnh
-
Chương 12: Gặp gỡ Trương Mạn Đình
"Ryn.... Cô cũng đã biết nhiệm vụ của cô lần này rồi nhỉ? tuyệt đối không được thất bại như lần trước nữa, cô không cần tôi nhắc cho cô quy định của chúng ta chứ?" Vẫn trong căn phòng màu đen u ám lúc trước, vẫn là hai con người kia, người đàn ông cất giọng nói như hờ hửng, bâng cua một cách nhẹ nhàng.
__ "Tôi biết rồi, lần trước là do tôi sơ sót... Lần này quay về tôi nhất định sẽ làm tốt nhiệm vụ đã giao, lấy mạng của anh ta." Lại một giọng nói lạnh lùng vang lên, câu cuối cùng của cô như có như không sự thù hận cũng những cảm xúc khó tả mặc dù không nhìn thấy rõ mặt cô nhưng trong đêm tối ta có thể thấy rõ đôi mắt đó như đang phát ra những tia sáng đầy lạnh lẽo, âm u, không có một cỗ cản xúc nào trong đôi mắt đẹp kia.
__ "Tốt nhất là như lời cô nói, đem cái mạng chó của hắn về đây... tôi không muốn thấy sai lầm của cô được lặp lại, cô hiểu ý tôi chứ?" Đôi mắt của ông ta híp lại như là một con cáo già trên thương trường mà nhìn cô. "Bây giờ hãy dẹp bỏ những cản xúc dư thừa không nên có đi, cô nên biết làm sát thủ, thất bại nhất chính là để những cảm xúc ngu ngốc đó của cô ảnh hưởng đến nhiệm vụ."
__ "Vâng, tôi biết rõ. Vậy tôi cũng ra ngoài trước, tôi cần chuẩn bị thứ mình muốn trong nhiệm vụ lần này." Nói rồi cô cũng không nhìn ông ta mà quay đầu đi thẳng ra ngoài. Ở trong đêm tối lạnh lẽo đó, người đang ông đưa đôi mắt nguy hiểm mà nhìn bóng lưng cô gái trên môi nở một nụ cười ác quỷ đầy ghê tởm.
__ "Tao sẽ cho tụi mày biết đối phó với tao chỉ có một kết cục duy nhất.... tan nhà nát cửa, hahaha....haha..ha..." những tràn cười ma quỷ vang lên, cả căn phòng đó bỗng chốc như một căn nhà hoang mà bên trong là tiếng cười của một con ma nhưng lại có sức mạnh, sự độc ác và những âm mưu to lớn hơn những con ma bình thường, chỉ biết ông ta tên_ Lâm Bằng còn lại tất cả chỉ là một ẩn số chờ người khác tự tìm cách khám phá nó.
Trong phòng tổng giám đốc công ty J&R, Lãnh Mạc đang ngồi ở bàn làm việc, cả người mệt mỏi vô lực mà buông lỏng trên chiếc ghế, nhắm mắt lại dòng kí ức của hắn lại hiện về như thật cũng như đang mơ, tất cả đều không rõ ràng.
__ "Anh hai, anh nhìn này có phải đẹp lắm không?" Ở trước cánh đồng bồ công anh, một đứa bé gái tầm 6 tuổi cầm tay anh trai mình đứng đó. Cô bé cất tiếng nói trong trẻo, đôi mất to tròn mà nhìn anh mình.
__ "Thiên Hạt, em lại chạy lung tung nữa đúng không? sao em lại biết đến chỗ này mà dẫn anh ra đây?" Trên gương mặt cậu bé 9 tuổi đó có sự tức giận, trách mắng nhưng đôi mắt nhìn em gái lại vô cùng ấm áp và cưng chiều. Thiên Hạt bĩu môi, lườm cậu một cái rồi nói:
_ "Cái gì mà chạy lung tung chứ? anh hai chẳng biết gì cả là em đang đi tìm kho báu đấy, em tìm được cánh đồng nhiều hoa như vậy còn dẫn anh ra chơi cùng nữa, anh hai còn mắng em anh hai là xấu nhất, hừ." Cô bé nói xong cũng phồng má, khoanh tay lại mà hất đầu qua một bên không thèm để ý cậu nữa.
__ "Được rồi, em gái là lợi hại nhất, thông minh nhất, xinh đẹp nhất còn tìm ra cả một cán đồng đẹp như vậy còn dẫn anh ra đây chơi có được chưa." Cậu bé cười lắc đầu, lúc này nghe anh nói như vậy cô bé cũng quay lại cười thật tươi.
__ "Hì hì... anh hai là tốt nhất hay là mình vào đó chơi đi, trong đó nhất định sẽ rất vui." Nói xong cầm tay cậu mà chạy đi, vừa chạy vừa lảm nhảm bên tai cậu không ngừng nghỉ.
Ở cánh đồng đầy hoa xinh đẹp đó có hai đứa bé, cầm tay, rượt đuổi, cùng nhau cười đùa mà chạy khắp cả cánh đồng. Nụ cười hồn nhiên, ngây thơ của trẻ nhỏ hòa với gió, là một bức tranh thiên nhiên, của cuộc sống đầy màu sắc.
__ "Cốc cốc cốc...." Tiếng gõ cửa vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh cũng làm cho Lạnh Mạt thoát ra khỏi thế giới đó. "Vào đi" hắn lạnh lùng nói. Cửa mở ra, chính là trợ lý của hắn, trên tay còn cầm một đống giấy tờ.
__ "Tổng giám đốc, tôi đã cho người điều tra họ nói vụ tai nạn năm đó không phải là trùng hợp mà do có người sắp xếp, tôi nghĩ có người muốn giết ba mẹ cậu nhưng mà vẫn chưa rõ người đó là ai. Đây là tất cả tài liệu tìm được năm đó cùng danh sách những người có thù với gia đình cậu. Bên trong còn có ảnh chụp của một người đàn ông có xuất hiện trong vụ tai nạn đó nhưng không thấy rõ mặt." Vừa nói cậu vừa để đống văn kiên trên tay xuống bàn làm việc.
__ "Được rồi, lui xuống đi tiếp tục điều tra tung tích của em gái tôi cùng Hạ Băng."
__ "Vâng thưa giám đốc." Người đang ông đó quay người bước ra ngoài. Lạnh Mạc mới bắt đầu cầm đống giấy trên bàn lên, lật từng trang đôi mày kiếm nhăn lại. Trong đôi mắt dần dần tỏa ra sát khí làm lòng người bất an.
Đặt Lãnh Phong nằm xuống giường, Tử Tình hôn nhẹ lên tráng cậu một cái sau đó đứng dậy bước xuống nhà. Chơi với Lãnh Phong cả buổi sáng, bây giờ nó lại tiếp tục ngủ rồi. Cô cười, trẻ con thật vô tư, nếu như năm đó cô cũng vô tư như vậy thì cũng không có kết cục đó rồi nhưng đổi lại nếu cô thật sự sống vô tư như vậy thì có lẽ cô không mạnh mẽ được như bây giờ, khi gặp một chút khó khăn cũng có thể ngã xuống một cách đau đớn rồi lại không học cách đứng lên được. Cô lắc đầu, lại nghĩ lung tung rồi.
Bước xuống nhà, nhìn căn phòng lạnh lẽo này thật sự nhàm chán mà, cô đến đây cũng đã lâu như vậy nhưng cũng chỉ có thể ở trong nhà cũng không cảm thấy một chút tự do nào cả. Hít sâu một hơi, hôm nay cô nhất định phải ra ngoài đi dạo mới được dù gì cũng phải dần làm quen với thế giới này rồi.
Cô lên phòng, thay một bộ đồ lịch sự, cầm túi sách, đeo giày cao gót mà bước ra khỏi nhà.
__ "Phu nhân định đi đậu ạ?" sau lưng là tiếng nói của bà Vương, cô xoay người lại.
__ "Ừ..... mấy ngày rồi tôi không ra ngoài, hôm nay muốn đi dạo một lát."
__ "Vậy để tôi gọi tài xế đưa cô đi" bà Vương đáp lại rồi đi ra hướng cửa
__ "Không cần đâu, tôi ra ngoài bắt taxi." Cô kéo bà lại, nở một nụ cười nhẹ. Nói xong cũng không chờ bà phản ứng đã quay người đi nhanh ra cửa.
__ "Tiểu thư, bây giờ chúng ta đi đâu?" ngồi trên xe tiếng nói của tài xế vang lên, cô nhĩ nghĩ một lúc rồi nói.
__ "Tới công viên đi" tài xế gật đầu sau đó xe lại chạy đi, không khí im lặng, cô nhìn ra ngoài cử sổ nhớ khi cô còn nhỏ ba mẹ cũng hay đưa cô tới công viên chơi bây giờ nhớ lại cô cũng muốn đến công viên thêm một lần nữa mặc dù đây là một thế giới hoàn toàn khác....
Xe chạy tầm 30 phút sau thì dừng lại, trả tiền cho tài xế nói cảm ơn sau đó bước xuống xe, sau đó đi vào trong công viên. Những đứa trẻ cùng nhau chơi đùa, chạy nhảy khắp nơi còn có những cặp tình nhân nắm tay cùng nhau đi dạo nói những chuyện gì đó rồi cùng nhau cười rộ lên. Từ Tình cười nhẹ, cô đi đến chiếc ghế dưới bóng cây ngồi lên đó, nhìn mọi người đi lại, những tiếng cười của trẻ con vang lên.
Nếu như tai nạn năm đó không xảy ra, nếu như ba mẹ cô còn sống, nếu như cô còn có thể được ba mẹ yêu thương, chăm sóc thì cô sẽ là một công chúa xinh đẹp trong truyện cổ tích, là một cô gái bình thường có gia đình hạnh phúc, cô sẽ lớn lên trong sự che chở của họ. Sẽ được chạy nhảy khắp nơi, làm những gì mình thích mà không có ai chửi mắng hay đánh đập, sẽ vui vẻ thoải mái mà sống cũng sẽ không cần tìm cách tiếp cận người khác..... tất cả tất cả cũng chỉ là hai từ "nếu như". Nếu như thế này, nếu như thế kia nhưng mãi mãi thời gian cũng không thể quay lại nữa rồi...
__ "Baba, con muốn ăn kem"
__ "Được, được bảo bối của ba con muốn ăn gì cũng được ba đều mua cho con, có được không? haha..."
__ "Anh đừng có mà cưng chiều con bé quá sau này lớn lên nó hư thì làm thế nào?"
__ "Con sẽ không hư, con còn được cô giáo khen là đứa bé ngoan nữa"
__ "Đúng, đúng...haha.. con của ba là ngoan nhất"
__ "hì hì... baba là tốt nhất, con thật thích baba, sau này lớn lên con cũng lấy người giống như baba"
__ "hahaha...haha..."
Tiếng nói chuyện vui vẻ đã kéo cô ra khỏi suy nghĩ của mình. Nhìn qua đó là một gia đình thật hạnh phút với tiếng cười vui vẻ của hai cha con và cái lắc đầu bất lực của người phụ nữ. Cô nhìn họ, nhìn cho tới khi bóng dáng của cả ba người biến mất khỏi tầm mắt của cô. Nước mắt không biết từ khi nào đã rơi xuống, chảy dọc theo gương mặt của cô. Nếu như ba mẹ còn sống thì chắc chắn gia đình cô cũng sẽ hạnh phúc như bọn họ, ngôi nhà nhỏ của cô sẽ tràn ngập những tiếng cười vui vẻ, giọng nói cưng chiều của ba và những lời dạy dỗ của mẹ, tất cả sẽ thật hoàng mĩ.
Lau đi giọt nước mắt của mình, cô đứng dậy lặng lẽ bước ra khỏi công viên, bước đi vô định trên con đường dài, nhìn dòng người qua lại. Cô thở dài, bây giờ cô sống một cuộc sống giàu có, bàn tay không dính nước nhưng nếu bảo cô sống nhàm chán cả đời như vậy thì cô thà chết đi con hơn. Nhất định cô phải tìm việc làm, ước mơ của cô mặc dù là thiết kế nhưng cô cũng chỉ mới học qua ngành thiết kế này có nữa năm bây giờ mà làm thì cũng không làm được. Học lại? nói thì thật đơn giản nhưng vấn đề bây giờ là cô không có tiền? cũng không đúng bây giờ trong ví Tử Tình vẫn còn mấy cái thẻ ngân hàng nhưng lại có mật khẩu, ngay cả điện thoại, laptop cũng có mật khẩu. Bây giờ cô còn không có đủ tiền mua một cái điện thoại mới chứ nói gì là đi học thiết kế thời trang.
__ "Haizzz....." cô thở dải, nhìn thẳng lên phía trước nhưng... ở gần đó có một đứa bé gái tầm 3 tuổi đang đứng khóc lóc gọi mẹ còn ở phía trước cô bé một khoảng khá xa nữa thôi, đang chạy lại với vận tốc rất nhanh nếu cứ như vậy thì chỉ 15 giây nữa thôi cô bé kia sẽ chết mất. Không còn thời gian suy nghĩ nữa, cô băng qua đường thật nhanh, dùng tất cả sức lực mà chạy. Chỉ còn 5 giây nữa, 5 giây nữa thôi... cũng may là cô kịp ôm đưa bé kia, cả hai người đều lăn ra ngoài làn đường. Cánh tay đau đớn có lẽ đã bị trầy rồi, đỡ đứa bé kia đứng dậy, phủi người nó cô nhìn quanh. Thật may là không sao cả.
__ "phù...." Cô thở ra nhẹ nhỏm, lúc này có một người phụ nữ chạy tới, ôm lấy cô bé nước mắt rươm rướm ở quanh hốc mắt. Nhìn thấy con bé không bị gì mới đứng dậy.
__ "Cám ơn cô... thật sự rất cảm ơn cô. Nếu con bé có mệnh hệ gì tôi sẽ hối hận cả đời." Người phụ nữ đó khoảng 27, 28 tuổi vừa nói vừa cầm tay cô, trong ánh mắt là sự chân thành. Cô lắc đầu ý nói không sao, người phụ nữ đó nhìn cô cảm ơn sau đó mới để ý đến thấy vết thương trên tay cô, cô ấy hốt hoảng.
__ "Tay cô bị thương rồi, có cần đến bệnh viện kiểm tra không?"
__ "Tôi không sao, chỉ là trầy nhẹ thôi, có hơi đau về nhà xử lí sơ qua là được rồi." Cô mỉm cười nói. Nghe cô nói vậy người kia cũng không tiện nói gì thêm, lấy trong túi sách một danh thiếp đưa cho cô.
__ "Tôi tên là Trương Mạn Đình, đây là danh thiếp của tôi, hôm nay thật sự rất cảm ơn cô. Hay là cô đưa tôi số điện thoại đi hôm nào tôi mời cô ăn cơm có được không"
__ "Haha... tôi vừa làm mất điện thoại rồi, còn chưa kịp mua lại." Cô cười gượng hai tiếng sau đó mới ngại ngùng nói với Mạn Đình. Nhìn thấy sự xấu hổ trong mắt cô Mạn Đình cũng cười rộ lên, thật là một cô gái đáng yêu.
__ "Hay là vậy đi, thứ hai tuần sau cô rảnh không chúng ta gặp nhau tôi mời cô uống cafe chiều nhé?"
__ "Được" cô mỉm cười, gật đầu.
__ "Được vậy 3 giờ chiều gặp nhau ở quán cafe "nắng hạ", tạm biêt." nói xong cô ấy cũng xoay người bế theo đứ bé mà vội vàng đi mất, có lẽ rất là bận.
Cô không biết ở gần đó có chiếc ô tô màu đen đang đậu ở bên đường, nhìn thấy hết tất cả sự việc vừa xảy ra. Lãnh Mạc ngồi trong xe nở nụ cười như có như không. "Thật không ngờ Ngô Tử Tình cũng có một bộ mặt khác như vậy." Đôi mắt lạnh lùng nhìn cô sau đó cũng không để ý nữa mà lái xe chạy đi.
__ "Tôi biết rồi, lần trước là do tôi sơ sót... Lần này quay về tôi nhất định sẽ làm tốt nhiệm vụ đã giao, lấy mạng của anh ta." Lại một giọng nói lạnh lùng vang lên, câu cuối cùng của cô như có như không sự thù hận cũng những cảm xúc khó tả mặc dù không nhìn thấy rõ mặt cô nhưng trong đêm tối ta có thể thấy rõ đôi mắt đó như đang phát ra những tia sáng đầy lạnh lẽo, âm u, không có một cỗ cản xúc nào trong đôi mắt đẹp kia.
__ "Tốt nhất là như lời cô nói, đem cái mạng chó của hắn về đây... tôi không muốn thấy sai lầm của cô được lặp lại, cô hiểu ý tôi chứ?" Đôi mắt của ông ta híp lại như là một con cáo già trên thương trường mà nhìn cô. "Bây giờ hãy dẹp bỏ những cản xúc dư thừa không nên có đi, cô nên biết làm sát thủ, thất bại nhất chính là để những cảm xúc ngu ngốc đó của cô ảnh hưởng đến nhiệm vụ."
__ "Vâng, tôi biết rõ. Vậy tôi cũng ra ngoài trước, tôi cần chuẩn bị thứ mình muốn trong nhiệm vụ lần này." Nói rồi cô cũng không nhìn ông ta mà quay đầu đi thẳng ra ngoài. Ở trong đêm tối lạnh lẽo đó, người đang ông đưa đôi mắt nguy hiểm mà nhìn bóng lưng cô gái trên môi nở một nụ cười ác quỷ đầy ghê tởm.
__ "Tao sẽ cho tụi mày biết đối phó với tao chỉ có một kết cục duy nhất.... tan nhà nát cửa, hahaha....haha..ha..." những tràn cười ma quỷ vang lên, cả căn phòng đó bỗng chốc như một căn nhà hoang mà bên trong là tiếng cười của một con ma nhưng lại có sức mạnh, sự độc ác và những âm mưu to lớn hơn những con ma bình thường, chỉ biết ông ta tên_ Lâm Bằng còn lại tất cả chỉ là một ẩn số chờ người khác tự tìm cách khám phá nó.
Trong phòng tổng giám đốc công ty J&R, Lãnh Mạc đang ngồi ở bàn làm việc, cả người mệt mỏi vô lực mà buông lỏng trên chiếc ghế, nhắm mắt lại dòng kí ức của hắn lại hiện về như thật cũng như đang mơ, tất cả đều không rõ ràng.
__ "Anh hai, anh nhìn này có phải đẹp lắm không?" Ở trước cánh đồng bồ công anh, một đứa bé gái tầm 6 tuổi cầm tay anh trai mình đứng đó. Cô bé cất tiếng nói trong trẻo, đôi mất to tròn mà nhìn anh mình.
__ "Thiên Hạt, em lại chạy lung tung nữa đúng không? sao em lại biết đến chỗ này mà dẫn anh ra đây?" Trên gương mặt cậu bé 9 tuổi đó có sự tức giận, trách mắng nhưng đôi mắt nhìn em gái lại vô cùng ấm áp và cưng chiều. Thiên Hạt bĩu môi, lườm cậu một cái rồi nói:
_ "Cái gì mà chạy lung tung chứ? anh hai chẳng biết gì cả là em đang đi tìm kho báu đấy, em tìm được cánh đồng nhiều hoa như vậy còn dẫn anh ra chơi cùng nữa, anh hai còn mắng em anh hai là xấu nhất, hừ." Cô bé nói xong cũng phồng má, khoanh tay lại mà hất đầu qua một bên không thèm để ý cậu nữa.
__ "Được rồi, em gái là lợi hại nhất, thông minh nhất, xinh đẹp nhất còn tìm ra cả một cán đồng đẹp như vậy còn dẫn anh ra đây chơi có được chưa." Cậu bé cười lắc đầu, lúc này nghe anh nói như vậy cô bé cũng quay lại cười thật tươi.
__ "Hì hì... anh hai là tốt nhất hay là mình vào đó chơi đi, trong đó nhất định sẽ rất vui." Nói xong cầm tay cậu mà chạy đi, vừa chạy vừa lảm nhảm bên tai cậu không ngừng nghỉ.
Ở cánh đồng đầy hoa xinh đẹp đó có hai đứa bé, cầm tay, rượt đuổi, cùng nhau cười đùa mà chạy khắp cả cánh đồng. Nụ cười hồn nhiên, ngây thơ của trẻ nhỏ hòa với gió, là một bức tranh thiên nhiên, của cuộc sống đầy màu sắc.
__ "Cốc cốc cốc...." Tiếng gõ cửa vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh cũng làm cho Lạnh Mạt thoát ra khỏi thế giới đó. "Vào đi" hắn lạnh lùng nói. Cửa mở ra, chính là trợ lý của hắn, trên tay còn cầm một đống giấy tờ.
__ "Tổng giám đốc, tôi đã cho người điều tra họ nói vụ tai nạn năm đó không phải là trùng hợp mà do có người sắp xếp, tôi nghĩ có người muốn giết ba mẹ cậu nhưng mà vẫn chưa rõ người đó là ai. Đây là tất cả tài liệu tìm được năm đó cùng danh sách những người có thù với gia đình cậu. Bên trong còn có ảnh chụp của một người đàn ông có xuất hiện trong vụ tai nạn đó nhưng không thấy rõ mặt." Vừa nói cậu vừa để đống văn kiên trên tay xuống bàn làm việc.
__ "Được rồi, lui xuống đi tiếp tục điều tra tung tích của em gái tôi cùng Hạ Băng."
__ "Vâng thưa giám đốc." Người đang ông đó quay người bước ra ngoài. Lạnh Mạc mới bắt đầu cầm đống giấy trên bàn lên, lật từng trang đôi mày kiếm nhăn lại. Trong đôi mắt dần dần tỏa ra sát khí làm lòng người bất an.
Đặt Lãnh Phong nằm xuống giường, Tử Tình hôn nhẹ lên tráng cậu một cái sau đó đứng dậy bước xuống nhà. Chơi với Lãnh Phong cả buổi sáng, bây giờ nó lại tiếp tục ngủ rồi. Cô cười, trẻ con thật vô tư, nếu như năm đó cô cũng vô tư như vậy thì cũng không có kết cục đó rồi nhưng đổi lại nếu cô thật sự sống vô tư như vậy thì có lẽ cô không mạnh mẽ được như bây giờ, khi gặp một chút khó khăn cũng có thể ngã xuống một cách đau đớn rồi lại không học cách đứng lên được. Cô lắc đầu, lại nghĩ lung tung rồi.
Bước xuống nhà, nhìn căn phòng lạnh lẽo này thật sự nhàm chán mà, cô đến đây cũng đã lâu như vậy nhưng cũng chỉ có thể ở trong nhà cũng không cảm thấy một chút tự do nào cả. Hít sâu một hơi, hôm nay cô nhất định phải ra ngoài đi dạo mới được dù gì cũng phải dần làm quen với thế giới này rồi.
Cô lên phòng, thay một bộ đồ lịch sự, cầm túi sách, đeo giày cao gót mà bước ra khỏi nhà.
__ "Phu nhân định đi đậu ạ?" sau lưng là tiếng nói của bà Vương, cô xoay người lại.
__ "Ừ..... mấy ngày rồi tôi không ra ngoài, hôm nay muốn đi dạo một lát."
__ "Vậy để tôi gọi tài xế đưa cô đi" bà Vương đáp lại rồi đi ra hướng cửa
__ "Không cần đâu, tôi ra ngoài bắt taxi." Cô kéo bà lại, nở một nụ cười nhẹ. Nói xong cũng không chờ bà phản ứng đã quay người đi nhanh ra cửa.
__ "Tiểu thư, bây giờ chúng ta đi đâu?" ngồi trên xe tiếng nói của tài xế vang lên, cô nhĩ nghĩ một lúc rồi nói.
__ "Tới công viên đi" tài xế gật đầu sau đó xe lại chạy đi, không khí im lặng, cô nhìn ra ngoài cử sổ nhớ khi cô còn nhỏ ba mẹ cũng hay đưa cô tới công viên chơi bây giờ nhớ lại cô cũng muốn đến công viên thêm một lần nữa mặc dù đây là một thế giới hoàn toàn khác....
Xe chạy tầm 30 phút sau thì dừng lại, trả tiền cho tài xế nói cảm ơn sau đó bước xuống xe, sau đó đi vào trong công viên. Những đứa trẻ cùng nhau chơi đùa, chạy nhảy khắp nơi còn có những cặp tình nhân nắm tay cùng nhau đi dạo nói những chuyện gì đó rồi cùng nhau cười rộ lên. Từ Tình cười nhẹ, cô đi đến chiếc ghế dưới bóng cây ngồi lên đó, nhìn mọi người đi lại, những tiếng cười của trẻ con vang lên.
Nếu như tai nạn năm đó không xảy ra, nếu như ba mẹ cô còn sống, nếu như cô còn có thể được ba mẹ yêu thương, chăm sóc thì cô sẽ là một công chúa xinh đẹp trong truyện cổ tích, là một cô gái bình thường có gia đình hạnh phúc, cô sẽ lớn lên trong sự che chở của họ. Sẽ được chạy nhảy khắp nơi, làm những gì mình thích mà không có ai chửi mắng hay đánh đập, sẽ vui vẻ thoải mái mà sống cũng sẽ không cần tìm cách tiếp cận người khác..... tất cả tất cả cũng chỉ là hai từ "nếu như". Nếu như thế này, nếu như thế kia nhưng mãi mãi thời gian cũng không thể quay lại nữa rồi...
__ "Baba, con muốn ăn kem"
__ "Được, được bảo bối của ba con muốn ăn gì cũng được ba đều mua cho con, có được không? haha..."
__ "Anh đừng có mà cưng chiều con bé quá sau này lớn lên nó hư thì làm thế nào?"
__ "Con sẽ không hư, con còn được cô giáo khen là đứa bé ngoan nữa"
__ "Đúng, đúng...haha.. con của ba là ngoan nhất"
__ "hì hì... baba là tốt nhất, con thật thích baba, sau này lớn lên con cũng lấy người giống như baba"
__ "hahaha...haha..."
Tiếng nói chuyện vui vẻ đã kéo cô ra khỏi suy nghĩ của mình. Nhìn qua đó là một gia đình thật hạnh phút với tiếng cười vui vẻ của hai cha con và cái lắc đầu bất lực của người phụ nữ. Cô nhìn họ, nhìn cho tới khi bóng dáng của cả ba người biến mất khỏi tầm mắt của cô. Nước mắt không biết từ khi nào đã rơi xuống, chảy dọc theo gương mặt của cô. Nếu như ba mẹ còn sống thì chắc chắn gia đình cô cũng sẽ hạnh phúc như bọn họ, ngôi nhà nhỏ của cô sẽ tràn ngập những tiếng cười vui vẻ, giọng nói cưng chiều của ba và những lời dạy dỗ của mẹ, tất cả sẽ thật hoàng mĩ.
Lau đi giọt nước mắt của mình, cô đứng dậy lặng lẽ bước ra khỏi công viên, bước đi vô định trên con đường dài, nhìn dòng người qua lại. Cô thở dài, bây giờ cô sống một cuộc sống giàu có, bàn tay không dính nước nhưng nếu bảo cô sống nhàm chán cả đời như vậy thì cô thà chết đi con hơn. Nhất định cô phải tìm việc làm, ước mơ của cô mặc dù là thiết kế nhưng cô cũng chỉ mới học qua ngành thiết kế này có nữa năm bây giờ mà làm thì cũng không làm được. Học lại? nói thì thật đơn giản nhưng vấn đề bây giờ là cô không có tiền? cũng không đúng bây giờ trong ví Tử Tình vẫn còn mấy cái thẻ ngân hàng nhưng lại có mật khẩu, ngay cả điện thoại, laptop cũng có mật khẩu. Bây giờ cô còn không có đủ tiền mua một cái điện thoại mới chứ nói gì là đi học thiết kế thời trang.
__ "Haizzz....." cô thở dải, nhìn thẳng lên phía trước nhưng... ở gần đó có một đứa bé gái tầm 3 tuổi đang đứng khóc lóc gọi mẹ còn ở phía trước cô bé một khoảng khá xa nữa thôi, đang chạy lại với vận tốc rất nhanh nếu cứ như vậy thì chỉ 15 giây nữa thôi cô bé kia sẽ chết mất. Không còn thời gian suy nghĩ nữa, cô băng qua đường thật nhanh, dùng tất cả sức lực mà chạy. Chỉ còn 5 giây nữa, 5 giây nữa thôi... cũng may là cô kịp ôm đưa bé kia, cả hai người đều lăn ra ngoài làn đường. Cánh tay đau đớn có lẽ đã bị trầy rồi, đỡ đứa bé kia đứng dậy, phủi người nó cô nhìn quanh. Thật may là không sao cả.
__ "phù...." Cô thở ra nhẹ nhỏm, lúc này có một người phụ nữ chạy tới, ôm lấy cô bé nước mắt rươm rướm ở quanh hốc mắt. Nhìn thấy con bé không bị gì mới đứng dậy.
__ "Cám ơn cô... thật sự rất cảm ơn cô. Nếu con bé có mệnh hệ gì tôi sẽ hối hận cả đời." Người phụ nữ đó khoảng 27, 28 tuổi vừa nói vừa cầm tay cô, trong ánh mắt là sự chân thành. Cô lắc đầu ý nói không sao, người phụ nữ đó nhìn cô cảm ơn sau đó mới để ý đến thấy vết thương trên tay cô, cô ấy hốt hoảng.
__ "Tay cô bị thương rồi, có cần đến bệnh viện kiểm tra không?"
__ "Tôi không sao, chỉ là trầy nhẹ thôi, có hơi đau về nhà xử lí sơ qua là được rồi." Cô mỉm cười nói. Nghe cô nói vậy người kia cũng không tiện nói gì thêm, lấy trong túi sách một danh thiếp đưa cho cô.
__ "Tôi tên là Trương Mạn Đình, đây là danh thiếp của tôi, hôm nay thật sự rất cảm ơn cô. Hay là cô đưa tôi số điện thoại đi hôm nào tôi mời cô ăn cơm có được không"
__ "Haha... tôi vừa làm mất điện thoại rồi, còn chưa kịp mua lại." Cô cười gượng hai tiếng sau đó mới ngại ngùng nói với Mạn Đình. Nhìn thấy sự xấu hổ trong mắt cô Mạn Đình cũng cười rộ lên, thật là một cô gái đáng yêu.
__ "Hay là vậy đi, thứ hai tuần sau cô rảnh không chúng ta gặp nhau tôi mời cô uống cafe chiều nhé?"
__ "Được" cô mỉm cười, gật đầu.
__ "Được vậy 3 giờ chiều gặp nhau ở quán cafe "nắng hạ", tạm biêt." nói xong cô ấy cũng xoay người bế theo đứ bé mà vội vàng đi mất, có lẽ rất là bận.
Cô không biết ở gần đó có chiếc ô tô màu đen đang đậu ở bên đường, nhìn thấy hết tất cả sự việc vừa xảy ra. Lãnh Mạc ngồi trong xe nở nụ cười như có như không. "Thật không ngờ Ngô Tử Tình cũng có một bộ mặt khác như vậy." Đôi mắt lạnh lùng nhìn cô sau đó cũng không để ý nữa mà lái xe chạy đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook