Gần Lắm Nhưng Được Không
-
Chương 73: Ám sát
Tử Đằng nhìn về phía Thạch Khâm bằng con mắt đầy phẫn nộ. Vậy mà người mà cô luôn coi là một người anh trai, bây giờ lại đứng về phía kẻ địch không đội trời chung của cô. Thật nực cười làm sao.
Thạch Khâm nhìn thấy dáng vẻ này, anh rõ đã sớm biết thế nào cô cũng sẽ hận anh vì đứng chung tiền tuyến với địch.
Lãnh Hàn nhìn vào tình hình hiện tại. Anh biết, Tử Đằng sẽ không tin vào những gì cô đang chứng kiến trước mắt. Nhưng vì sự xuất hiện không đáng có này mà gây nên sự hiểu lầm lớn khó mà giải thích được.
“Phong tổng, người phụ nữ của cậu vậy mà cậu lại có thể để cô ta tự do tự tại. Anh không sợ chúng tôi sẽ bắt cô ấy đi sao.”
Thạch Khâm cố tình khiêu khích Lãnh Hàn. Lãnh Hàn nghe thấy thế liền muốn chạy tới tóm cổ Thạch Khâm đánh cho một cái mà. Nếu muốn bắt người của anh đi thì đừng có hòng, trừ phi phải bước qua xác của anh đã.
“Giang Thạch Khâm, tôi luôn tôn trọng anh vì anh là người mà Tử Đằng luôn xem trọng, vậy mà anh lại đứng chung con đường với kẻ thù của cô ấy.” – Lãnh Hàn cau mày nói.
Tử Đằng không có gì phải nói với Thạch Khâm cả. Cô vẫn đứng lặng lẽ đó một mình, bàn tay đã siết lại. Sự tức giận đã lên đến đỉnh điểm, đây có lẽ là lần tức giận nhất mà cô từng gặp.
Beatrix đứng một khoảng cách gần đó, anh lại cảm nhận được trong những chiếc xe kia có gì đó không đúng. Đột nhiên, từ trong xe xuất hiện đâu ra hai sát thủ, trên tay cầm hai con dao găm, họ nhanh chóng xông ra chạy về phía của Tử Đằng. Khi Beatrix phát hiện ra thì quá muộn, bọn chúng đã nhanh chân hơn anh một bước, anh chỉ kịp hét lớn để Tử Đằng nhận ra.
“Tiểu thư, coi chừng.”
Đến lúc Tử Đằng phát hiện ra thì chúng gần như đã tiếp cận được cô rồi. Một tên phía trên, một tên đang chạy tới cô không thể phản ứng kịp.
Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Lãnh Hàn đã kịp nhanh chóng quay ra sau nhìn, dùng tay không chặn con dao găm của kẻ trên cao, nhưng còn con dao của kẻ dưới đã đâm thẳng vào bên eo của anh. Tử Đằng nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh che khuất, giây sau đã thấy anh đang dùng tay chặn con dao, cô trở nên kích động mà hét lên.
"HÀN,..."
Beatrix liền rút súng ra bắn vào tên sát thủ do Lãnh Hàn giữ dao. Kẻ đó từ trên không chết ngay lập tức. Máu bắt đầu thấm ra áo vest của Lãnh Hàn, tên sát thủ liền rút dao ra, máu càng chảy ra nhiều hơn, bắt đầu di chuyển vòng qua Tử Đằng. Cô liền phản ứng lại, rút cây tự vệ ra đánh tên sát thủ sang một bên. Tử Đằng nhanh chóng chạy tới đỡ Lãnh Hàn, cô cực kì căng thẳng khi nhìn anh bị thương.
Máu ngày càng chảy nhiều, nếu không cầm máu ngay lập tức, vết thương sẽ càng trầm trọng hơn. Lãnh Hàn ôm chặt lấy vết thương, sắc mặt trở nên nhăn nhó vì vết thương. Nhưng anh đâu dễ gục ngã đến vậy, chút vết thương này không là gì đối với anh, việc anh bị ám sát cũng đã quá quen rồi.
Tên sát thủ còn lại đã lấy lại được ý thức, tiếp tục chạy đến để ám sát Tử Đằng. Đột nhiên, xuất hiện vài chiếc xe khác phanh gấp đậu bên cạnh chiếc xe của Tử Đằng. Trong lúc mọi người chưa kịp phản ứng gì, từ chiếc xe lao ra, Justin rút ra một con dao găm nhỏ phóng về phía tên sát thủ một cách chuẩn xác. Con dao găm thẳng vào chân của tên sát thủ. Không chỉ có vậy, thuốc tê trên con dao đã bắt đầu tác dụng ngay tức khắc. Hắn gục ngay trên lòng đường bằng phẳng. Thuốc tê trên con dao không phải tầm thường, nó sẽ khiến cho bộ phân tiếp xúc không thể cử động, đã vậy nó sẽ bắt đầu lan ra khắp cơ thể.
Justin từ trên chiếc xe bước xuống, nhanh chóng mở cửa xe cho Chấn Nghiêm. Beatrix cùng thuộc hạ, biết là anh đích thân tới, liền cúi xuống kính cẩn thể hiện lòng trung thành với chủ nhân. Không như những lần gặp trước, Chấn Nghiêm lần này mang một hình tượng lạnh lùng, đầy dã tâm mà có phần nguy hiểm. Nếu như mọi lần Tử Đằng gặp là một thanh niên bình thường, bây giờ anh lại khoác cho mình một bô vest đen, bên ngoài còn có áo bành tô đặc trưng của giới hắc đạo.
Anh nhanh chóng bước tới chỗ của Tử Đằng, Justin đi theo ngay phía sau. Chấn Nghiêm lo lắng hỏi
"Chị hai. Hai người không sao chứ."
Tử Đằng lắc đầu nhìn Chấn Nghiêm. Không nghĩ Chấn Nghiêm cũng có mặt ở đây, không lẽ là Beatrix báo cho họ biết.
"Chị không sao, nhưng Lãnh Hàn bị thương rồi."
Chấn Nghiêm nhìn vào vết thương của Lãnh Hàn, nó vẫn không ngừng chảy máu. Nếu không sơ cứu ngay lập tức thì càng mất máu nhiều hơn. Anh quay sang nhìn thuộc hạ của mình, ra hiệu để họ lấy đồ dùng sơ cứu. Jessica nhìn thấy ám hiệu, nhanh chóng vào xe lấy một chiếc hộp cứu thương. Lãnh Hàn vẫn đang giữ chặt vết thương, anh quay đầu ra nhìn Thạch Khâm đang ngỡ ngàng một màn. Chuyện này chắc chắn không phải chủ ý của anh.
Tử Đằng một mặt căm phẫn, nhìn về phía Thạch Khâm. Sự tức giận của cô đã lên đỉnh điểm, dám làm thương người đàn ông của cô thì chỉ có chết. Cô liền nói với Thạch Khâm.
"Giang Thạch Khâm, anh hãy quay về nói với Hà Lương. Chính tôi sẽ bắt ông ta, lấy máu đền máu."
Thạch Khâm không hề nói gì, anh không có chút biểu cảm gì trên khuôn mặt. Nếu cô đã nói vậy, dù là hiểu lầm nhưng anh biết cô đang rất thù hận anh. Cũng được, anh không cần quan trọng gì, chỉ cần cô có thể được thù là được.
Với tình hình người của Lãnh Hàn đông hơn, mà người của Thạch Khâm vọn vẹn không đủ để đấu với người của họ. Căn bản chỉ có thể rút lui. Thạch Khâm ra lệnh cho thuộc hạ quay đầu rút lui, tránh có thêm thiệt hại. Còn chuyện của hai sát thủ kia, có lẽ là Hà Lương đã cài sẵn, còn anh chỉ là kẻ thế thân.
Thạch Khâm nhìn thấy dáng vẻ này, anh rõ đã sớm biết thế nào cô cũng sẽ hận anh vì đứng chung tiền tuyến với địch.
Lãnh Hàn nhìn vào tình hình hiện tại. Anh biết, Tử Đằng sẽ không tin vào những gì cô đang chứng kiến trước mắt. Nhưng vì sự xuất hiện không đáng có này mà gây nên sự hiểu lầm lớn khó mà giải thích được.
“Phong tổng, người phụ nữ của cậu vậy mà cậu lại có thể để cô ta tự do tự tại. Anh không sợ chúng tôi sẽ bắt cô ấy đi sao.”
Thạch Khâm cố tình khiêu khích Lãnh Hàn. Lãnh Hàn nghe thấy thế liền muốn chạy tới tóm cổ Thạch Khâm đánh cho một cái mà. Nếu muốn bắt người của anh đi thì đừng có hòng, trừ phi phải bước qua xác của anh đã.
“Giang Thạch Khâm, tôi luôn tôn trọng anh vì anh là người mà Tử Đằng luôn xem trọng, vậy mà anh lại đứng chung con đường với kẻ thù của cô ấy.” – Lãnh Hàn cau mày nói.
Tử Đằng không có gì phải nói với Thạch Khâm cả. Cô vẫn đứng lặng lẽ đó một mình, bàn tay đã siết lại. Sự tức giận đã lên đến đỉnh điểm, đây có lẽ là lần tức giận nhất mà cô từng gặp.
Beatrix đứng một khoảng cách gần đó, anh lại cảm nhận được trong những chiếc xe kia có gì đó không đúng. Đột nhiên, từ trong xe xuất hiện đâu ra hai sát thủ, trên tay cầm hai con dao găm, họ nhanh chóng xông ra chạy về phía của Tử Đằng. Khi Beatrix phát hiện ra thì quá muộn, bọn chúng đã nhanh chân hơn anh một bước, anh chỉ kịp hét lớn để Tử Đằng nhận ra.
“Tiểu thư, coi chừng.”
Đến lúc Tử Đằng phát hiện ra thì chúng gần như đã tiếp cận được cô rồi. Một tên phía trên, một tên đang chạy tới cô không thể phản ứng kịp.
Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Lãnh Hàn đã kịp nhanh chóng quay ra sau nhìn, dùng tay không chặn con dao găm của kẻ trên cao, nhưng còn con dao của kẻ dưới đã đâm thẳng vào bên eo của anh. Tử Đằng nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh che khuất, giây sau đã thấy anh đang dùng tay chặn con dao, cô trở nên kích động mà hét lên.
"HÀN,..."
Beatrix liền rút súng ra bắn vào tên sát thủ do Lãnh Hàn giữ dao. Kẻ đó từ trên không chết ngay lập tức. Máu bắt đầu thấm ra áo vest của Lãnh Hàn, tên sát thủ liền rút dao ra, máu càng chảy ra nhiều hơn, bắt đầu di chuyển vòng qua Tử Đằng. Cô liền phản ứng lại, rút cây tự vệ ra đánh tên sát thủ sang một bên. Tử Đằng nhanh chóng chạy tới đỡ Lãnh Hàn, cô cực kì căng thẳng khi nhìn anh bị thương.
Máu ngày càng chảy nhiều, nếu không cầm máu ngay lập tức, vết thương sẽ càng trầm trọng hơn. Lãnh Hàn ôm chặt lấy vết thương, sắc mặt trở nên nhăn nhó vì vết thương. Nhưng anh đâu dễ gục ngã đến vậy, chút vết thương này không là gì đối với anh, việc anh bị ám sát cũng đã quá quen rồi.
Tên sát thủ còn lại đã lấy lại được ý thức, tiếp tục chạy đến để ám sát Tử Đằng. Đột nhiên, xuất hiện vài chiếc xe khác phanh gấp đậu bên cạnh chiếc xe của Tử Đằng. Trong lúc mọi người chưa kịp phản ứng gì, từ chiếc xe lao ra, Justin rút ra một con dao găm nhỏ phóng về phía tên sát thủ một cách chuẩn xác. Con dao găm thẳng vào chân của tên sát thủ. Không chỉ có vậy, thuốc tê trên con dao đã bắt đầu tác dụng ngay tức khắc. Hắn gục ngay trên lòng đường bằng phẳng. Thuốc tê trên con dao không phải tầm thường, nó sẽ khiến cho bộ phân tiếp xúc không thể cử động, đã vậy nó sẽ bắt đầu lan ra khắp cơ thể.
Justin từ trên chiếc xe bước xuống, nhanh chóng mở cửa xe cho Chấn Nghiêm. Beatrix cùng thuộc hạ, biết là anh đích thân tới, liền cúi xuống kính cẩn thể hiện lòng trung thành với chủ nhân. Không như những lần gặp trước, Chấn Nghiêm lần này mang một hình tượng lạnh lùng, đầy dã tâm mà có phần nguy hiểm. Nếu như mọi lần Tử Đằng gặp là một thanh niên bình thường, bây giờ anh lại khoác cho mình một bô vest đen, bên ngoài còn có áo bành tô đặc trưng của giới hắc đạo.
Anh nhanh chóng bước tới chỗ của Tử Đằng, Justin đi theo ngay phía sau. Chấn Nghiêm lo lắng hỏi
"Chị hai. Hai người không sao chứ."
Tử Đằng lắc đầu nhìn Chấn Nghiêm. Không nghĩ Chấn Nghiêm cũng có mặt ở đây, không lẽ là Beatrix báo cho họ biết.
"Chị không sao, nhưng Lãnh Hàn bị thương rồi."
Chấn Nghiêm nhìn vào vết thương của Lãnh Hàn, nó vẫn không ngừng chảy máu. Nếu không sơ cứu ngay lập tức thì càng mất máu nhiều hơn. Anh quay sang nhìn thuộc hạ của mình, ra hiệu để họ lấy đồ dùng sơ cứu. Jessica nhìn thấy ám hiệu, nhanh chóng vào xe lấy một chiếc hộp cứu thương. Lãnh Hàn vẫn đang giữ chặt vết thương, anh quay đầu ra nhìn Thạch Khâm đang ngỡ ngàng một màn. Chuyện này chắc chắn không phải chủ ý của anh.
Tử Đằng một mặt căm phẫn, nhìn về phía Thạch Khâm. Sự tức giận của cô đã lên đỉnh điểm, dám làm thương người đàn ông của cô thì chỉ có chết. Cô liền nói với Thạch Khâm.
"Giang Thạch Khâm, anh hãy quay về nói với Hà Lương. Chính tôi sẽ bắt ông ta, lấy máu đền máu."
Thạch Khâm không hề nói gì, anh không có chút biểu cảm gì trên khuôn mặt. Nếu cô đã nói vậy, dù là hiểu lầm nhưng anh biết cô đang rất thù hận anh. Cũng được, anh không cần quan trọng gì, chỉ cần cô có thể được thù là được.
Với tình hình người của Lãnh Hàn đông hơn, mà người của Thạch Khâm vọn vẹn không đủ để đấu với người của họ. Căn bản chỉ có thể rút lui. Thạch Khâm ra lệnh cho thuộc hạ quay đầu rút lui, tránh có thêm thiệt hại. Còn chuyện của hai sát thủ kia, có lẽ là Hà Lương đã cài sẵn, còn anh chỉ là kẻ thế thân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook