Gần Lắm Nhưng Được Không
Chương 64: Ngủ gật

Vĩ Tường và Chấn Nghiêm mới để ý đến Lãnh Hàn ngồi ngay bên cạnh của cô liền lên tiếng hỏi.

"Tử Đằng, người ngồi bên cạnh chị là...Phong tổng." Vĩ Tường thấy có chút lạ liền lên tiếng hỏi.

Lần trước có gặp anh một hai lần, trước đó hai người vẫn chưa tỏ tình nên có phần hơi cách xa. Giờ thì lại thân mật đến mức những người độc thân cũng phải khóc thét mà. Tử Đằng nhanh chóng ôm lấy cánh tay của Lãnh Hàn, trên gương mặt nở nụ cười mà nói.

"Phong Lãnh Hàn, chắc em gặp anh ấy vài lần rồi. Hiện anh ấy là bạn trai chị."

Nghe được tin tức này từ chị họ, Vĩ Tường cảm thấy hai người tiến triển quá nhanh rồi. Một thời gian không gặp hai người tiến triển cũng nhanh dễ sợ.

Chấn Nghiêm thấy Lãnh Hàn từ khi tỉnh lại thì đã có chút thấy quen rồi. Vậy mà lại là Phong Lãnh Hàn của Phong thị, còn là bạn trai của chị họ anh, một người lạnh lùng không bao giờ gần nữ sắc.

Lãnh Hàn nghe cô tự thừa nhận anh là bạn trai cô, trong lòng hạnh phúc không thôi. Rõ mấy ngày trước nói không muốn công khai vậy mà giờ lại nói thẳng ra, đây là cô tự vả mình rồi.

Vừa lúc đó, Nhất Lan, Justin và Jessica đã quay lại. Kết quả kiểm tra đúng như dự đoán, Tử Đằng chính là con cháu Kim gia, còn là chị họ của Chấn Nghiêm. Tử Đằng tuy không nói gì nhưng Lãnh Hàn biết cô giờ đang rất vui mừng vì đã có thể tìm thấy gia đình của bản thân.

Thăm người bệnh xong cũng đã tối, Tử Đằng và Lãnh Hàn ra về trước. Chấn Nghiêm liền cho Beatrix tiễn hai người ra về. Trước khi lên xe, Tử Đằng còn dặn dò anh.

"Chăm sóc cho Chấn Nghiêm và Vĩ Tường giúp tôi. Nếu có chuyện gì thì nhớ gọi cho tôi."

Beatrix nhìn cô rồi lập tức đồng ý. Cô vốn là người khiêm tốn, thông minh và rất có mắt nhìn, rất có phong thái của một cô cháu gái xuất thân từ giới hắc đạo sau bao năm thất lạc. Sau khi Vĩ Tường kể lại mọi chuyện về sự việc cô bị bắt cóc, xém nữa đã bị thương. Tử Đằng không chỉ tức giận không thôi, kẻ nào đụng đến người của cô tức là động đến cô, lúc đó đừng có kẻ nào mà cầu xin. Beatrix không thể nào xem thường được dáng vẻ của một người chị lớn trông ít tuổi nhưng trí não thì không hề thua kém Chấn Nghiêm.

Lên xe trở về biệt thự của anh, Tử Đằng có chút mệt mỏi mà ngủ gật. Nhìn cô ngủ gật thế này, Lãnh Hàn có chút không nỡ. Anh đặt đầu của cô lên vai của anh cho dễ ngủ. Mấy ngày nay nhìn cô mệt mỏi vì công việc không thôi, đã vậy còn chuyện của Hà Lương đã làm cô phiền não đủ lắm rồi. Giờ tranh thủ ngủ một chút.

Về đến biệt thự, Lãnh Hàn không muốn cô thức giấc, nhẹ nhàng bế bổng cô lên phòng ngủ của anh. Cho tới khi Lãnh Hàn đặt cô xuống giường, Tử Đằng mới cảm giác bản thân không phải ở trong xe, liền mở hai mắt ra thì thấy gương mặt của anh. Tưởng là mơ, Tử Đằng bất giác đưa tay ra trước mà sờ vào gương mặt ấy. Lãnh Hàn cũng không phản ứng gì, cứ để cô tùy tiện chạm vào gương mặt của anh, hai con mắt mờ mờ vẫn không ngừng chớp, nhìn thế nào cũng quá đáng yêu đi.

"Sờ mặt anh khi mới tỉnh dậy là có ý gì."

Đến lúc anh lên tiếng, Tử Đằng mới giật mình tròn hai con mắt hoảng hồn nhìn anh. Giờ cô mới để ý đến bài trí căn phòng thì mới biết họ đã về nhà lúc nào cũng không hay.

"Hàn, chúng ta về nhà từ lúc nào vậy."

Thấy Tử Đằng ngủ ngon lành như vậy, anh không muốn đánh thức cô dậy nên mới bê cô lên phòng. Lãnh Hàn ngồi xuống bên cạnh giường, mỉm cười mà nói.

"Mới về thôi. Nhìn em ngủ, anh không nỡ gọi."

Sau đó anh còn đặt một nụ hôn lên trán của cô, hạnh phúc vô cùng. Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra nhưng đã chứng thực một điều, cô chính là cháu gái độc nhất của Kim gia. Nhưng sau này mọi chuyện sẽ càng khó khăn hơn. Từ khi nhận được cảnh báo từ Tần Trạch, tuy vẫn chưa thấy động tĩnh gì từ Hà Lương nhưng hai người vẫn không buông lỏng cảnh giác. Tử Đằng và anh vẫn luôn trông chừng nhưng có vẻ ông ta không vội cho lắm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương