Gần Lắm Nhưng Được Không
-
Chương 36: Ngầm tỏ tình
Thời gian thăm bệnh nhân đã hết. Lam Bạch, Giang Nguyên và Nhất Lan ra về. Chỉ còn một nam một nữ trong phòng bệnh. Không cần phải nói, cô cũng đã nhận ra sự hiện diện của anh ở đây. Chẳng lẽ anh rảnh rỗi đến mức còn có thể ngồi đây với cô sao. Tử Đằng có chút ngại ngùng hỏi anh.
"Phong tổng, anh không định nghỉ ngơi sao.
Nghe cô hỏi vậy, anh có cau mày nhìn cô, chẳng lẽ cô không thích anh sao.
"Cô không thích tôi ở đây sao. "
"Đâu…đâu có, chỉ là tôi đã mắc nợ anh việc lần trước, mà bây giờ còn ngồi đây. Tôi sợ việc ở công ty không có ai
giải quyết." - Tử Đằng liền nhanh chóng đáp lại
Cô không có ghét anh nhưng anh cứ ở đây có chút khá ngại ngùng. Từ khi tiếp xúc với Lãnh Hàn, cô càng ngày càng khó nói chuyện với anh từ khi anh cứu cô ở hồ bơi, cảm xúc cứ thay đổi liên tục. Hình tượng lạnh lùng thường ngày lúc này đã bay hết rồi còn đâu. Lãnh Hàn nghe cô nói vậy có chút bực tức, cô vậy mà lúc nào cũng chỉ lo chu toàn cho công việc, ngoài công việc ra cô không thể nghĩ chuyện gì khác sao.
"Cô không cần phải lo, tôi có sự an bài riêng của mình. Cô hãy nghỉ ngơi một thời gian đi. Lần này cô đã vất vả lắm
rồi." - Anh thản nhiên đáp lại
Sau khi cô nhập viện, anh đã cho Hạo Duy ở lại lo những chuyện còn lại ở Phong thị, vì vậy anh cũng chỉ có thể khóc ròng mà tuân lệnh mà không thể cãi lại. Thôi vì Lãnh Hàn và Tử Đằng, anh chỉ có thể hi sinh, sau này chỉ có thể bắt Lãnh Hàn tăng thêm tiền thưởng cuối năm cho anh vì tăng ca cho hai người một lúc.
"Vậy cô bé đi với tôi có sao không."
Từ lúc tỉnh lại tới giờ, cô quên khuấy mất chuyện của Nguyệt Nhi.Lãnh Hàn còn không hiểu cô đang nghĩ chuyện gì, tình trạng bản thân thế này rồi mà còn có thể lo cho người khác.
"Con bé ổn, nó đã về nhà trước rồi."
May quá cô bé không sao. Tử Đằng lại để Nguyệt Nhi bị cuốn vào chuyện riêng tư nên cũng có chút tự trách. Cô thật thắc mắc tại sao anh lại có mặt ở đó, và quan trọng nhất là hết lần này đến lần khác, anh luôn có mặt ngay lúc cô cần nhất, bất kể là nơi đâu, dù cô chỉ là một thư kí.
"Phong tổng, tôi có thể hỏi anh được không. Tại sao anh lại quan tâm tôi đến vậy."
Lãnh Hàn nhìn cô có chút kì quặc. Hiện giờ cô chưa có thể nhìn ra nhưng sau này cũng sẽ thấy. Chỉ có mỗi Tử Đằng và cũng là người cuối cùng anh quan tâm. Cô luôn là người khiến anh để tâm nhất khi tới Phong thị, anh hiểu bây giờ bản thân đang làm gì và muốn làm gì. Anh ngồi xuống bên cạnh giường, ghé sát gương mặt của bạn thân đến gần gương mặt của cô, một cô gái không thể thấy gì đang cố hiểu tình hình xung quanh.
"Cô muốn biết…"
Tử Đằng không có phản ứng gì, chỉ biết chiếc giường bị lún xuống. Tuy không thấy gì nhưng cô lại có thể cảm nhận
Lãnh Hàn đang ở ngay đây, ngồi ngay cạnh cô. Tim bắt đầu cứ đập liên hồi không rõ nguyên do. Nhìn cô cứ như bị đóng băng, trong đó có chút đáng yêu, anh cũng không kiềm lòng được. Lãnh Hàn cúi xuống, phủ lấy đôi môi của Tử Đằng bằng một nụ hôn. Tử Đằng ngỡ ngàng không biết nên làm gì, chỉ biết miệng lưỡi của mình hiện tại đang rất nóng, như bị ai đó đang muốn nuốt chửng lấy đôi môi ngọt ngào của cô. Tử Đằng ra sức đẩy anh ra, nhưng đàn ông đâu bằng phụ nữ. Một tay anh giữ tay cô lại, tay còn lại vòng ra sau giữ chặt gáy của cô. Môi của cô rất ngọt, như muốn anh càng muốn chiếm giữ hơn. Nhưng đột nhiên nhớ ra cô vẫn còn đang bị thương, anh mới liền buông cô ra Tử Đằng cuối cùng được thả ra, nếu còn hôn nữa thì cô sẽ khó mà thoát ra được. Nhìn cô gái đang ở trong lòng thế này đúng là muốn đoạt mạng người khác mà.
"Muộn rồi, nghỉ ngơi sớm đi."
Anh nhẹ nhàng buông cô ra rồi nhanh chóng bước ra ngoài. Tử Đằng bất động tại chỗ, hai má của cô đỏ hết cả lên. Lãnh Hàn làm vậy là có ý gì chứ. Chết tiệt, không lẽ anh lại thích cô. Nhưng cô không thể đáp lại. Ngay cả bản thân biết nếu lún sâu lại vào vết thương cũ thì sẽ rất khó lành lặn. Thôi tốt hơn hết cứ nghỉ ngơi trước đã.
Nhưng mà đâu dễ dàng gì. Nói trắng ra cô không thể chợp mắt được. Cũng đã được cả tiếng, chắc Lãnh Hàn cũng đã ra về rồi. Cô vẫn cứ nằm đó, suy nghĩ những việc khác, rốt cuộc cũng không nghĩ được gì. Chỉ nhớ lại được vị ngọt từ nụ hôn lúc nãy. Cảm giác cứ luẩn quẩn trong đầu cô, không biết nên nói như thế nào. Nụ hôn hưởng thụ nhất mà cô từng có, dù trước đó cô vẫn chưa hôn ai. Đột nhiên cửa phòng lại mở, cô nhanh chóng điều chỉnh lại mà giả vờ ngủ. Nghe được tiếng giày chắc là của đàn ông, cũng chính là Lãnh Hàn. Anh lặng lẽ ngồi xuống, đắp chăn lại cẩn thận cho cô. Anh chỉ nhỏ nhẹ để không đánh giấc cô dậy, nói ra tâm tư trong lòng.
"Sao em lại không thể hiểu cho anh…"
Nghe giọng cô lại ngỡ ngàng. Không phải anh đã về rồi sao. Vậy mà anh vẫn còn ở đây. Cô rất muốn ngồi dậy để nói chuyện rõ ràng với anh, nhưng lí trí không cho cô làm vậy. Anh đối xử tốt với cô chỉ vì cô là người đặc biệt trong lòng anh. Hiện thực đã nói cho cô biết toàn bộ sự thật, rằng cô đã thích anh. Không, mà là đã yêu anh luôn rồi.
Còn Lãnh Hàn khi nãy sau khi ra khỏi phòng cảm thấy hơi áy náy, anh sợ Tử Đẳng ghét anh nên mới trốn tránh đứng ở ngoài cửa gần cả tiếng. Đợi khi cô ngủ rồi anh mới vào. Nhìn gương mặt không có chút phòng bị nào khi ngủ của Tử Đằng rất đáng yêu. Thật không muốn cho người khác thấy bộ dạng này mà.
"Phong tổng, anh không định nghỉ ngơi sao.
Nghe cô hỏi vậy, anh có cau mày nhìn cô, chẳng lẽ cô không thích anh sao.
"Cô không thích tôi ở đây sao. "
"Đâu…đâu có, chỉ là tôi đã mắc nợ anh việc lần trước, mà bây giờ còn ngồi đây. Tôi sợ việc ở công ty không có ai
giải quyết." - Tử Đằng liền nhanh chóng đáp lại
Cô không có ghét anh nhưng anh cứ ở đây có chút khá ngại ngùng. Từ khi tiếp xúc với Lãnh Hàn, cô càng ngày càng khó nói chuyện với anh từ khi anh cứu cô ở hồ bơi, cảm xúc cứ thay đổi liên tục. Hình tượng lạnh lùng thường ngày lúc này đã bay hết rồi còn đâu. Lãnh Hàn nghe cô nói vậy có chút bực tức, cô vậy mà lúc nào cũng chỉ lo chu toàn cho công việc, ngoài công việc ra cô không thể nghĩ chuyện gì khác sao.
"Cô không cần phải lo, tôi có sự an bài riêng của mình. Cô hãy nghỉ ngơi một thời gian đi. Lần này cô đã vất vả lắm
rồi." - Anh thản nhiên đáp lại
Sau khi cô nhập viện, anh đã cho Hạo Duy ở lại lo những chuyện còn lại ở Phong thị, vì vậy anh cũng chỉ có thể khóc ròng mà tuân lệnh mà không thể cãi lại. Thôi vì Lãnh Hàn và Tử Đằng, anh chỉ có thể hi sinh, sau này chỉ có thể bắt Lãnh Hàn tăng thêm tiền thưởng cuối năm cho anh vì tăng ca cho hai người một lúc.
"Vậy cô bé đi với tôi có sao không."
Từ lúc tỉnh lại tới giờ, cô quên khuấy mất chuyện của Nguyệt Nhi.Lãnh Hàn còn không hiểu cô đang nghĩ chuyện gì, tình trạng bản thân thế này rồi mà còn có thể lo cho người khác.
"Con bé ổn, nó đã về nhà trước rồi."
May quá cô bé không sao. Tử Đằng lại để Nguyệt Nhi bị cuốn vào chuyện riêng tư nên cũng có chút tự trách. Cô thật thắc mắc tại sao anh lại có mặt ở đó, và quan trọng nhất là hết lần này đến lần khác, anh luôn có mặt ngay lúc cô cần nhất, bất kể là nơi đâu, dù cô chỉ là một thư kí.
"Phong tổng, tôi có thể hỏi anh được không. Tại sao anh lại quan tâm tôi đến vậy."
Lãnh Hàn nhìn cô có chút kì quặc. Hiện giờ cô chưa có thể nhìn ra nhưng sau này cũng sẽ thấy. Chỉ có mỗi Tử Đằng và cũng là người cuối cùng anh quan tâm. Cô luôn là người khiến anh để tâm nhất khi tới Phong thị, anh hiểu bây giờ bản thân đang làm gì và muốn làm gì. Anh ngồi xuống bên cạnh giường, ghé sát gương mặt của bạn thân đến gần gương mặt của cô, một cô gái không thể thấy gì đang cố hiểu tình hình xung quanh.
"Cô muốn biết…"
Tử Đằng không có phản ứng gì, chỉ biết chiếc giường bị lún xuống. Tuy không thấy gì nhưng cô lại có thể cảm nhận
Lãnh Hàn đang ở ngay đây, ngồi ngay cạnh cô. Tim bắt đầu cứ đập liên hồi không rõ nguyên do. Nhìn cô cứ như bị đóng băng, trong đó có chút đáng yêu, anh cũng không kiềm lòng được. Lãnh Hàn cúi xuống, phủ lấy đôi môi của Tử Đằng bằng một nụ hôn. Tử Đằng ngỡ ngàng không biết nên làm gì, chỉ biết miệng lưỡi của mình hiện tại đang rất nóng, như bị ai đó đang muốn nuốt chửng lấy đôi môi ngọt ngào của cô. Tử Đằng ra sức đẩy anh ra, nhưng đàn ông đâu bằng phụ nữ. Một tay anh giữ tay cô lại, tay còn lại vòng ra sau giữ chặt gáy của cô. Môi của cô rất ngọt, như muốn anh càng muốn chiếm giữ hơn. Nhưng đột nhiên nhớ ra cô vẫn còn đang bị thương, anh mới liền buông cô ra Tử Đằng cuối cùng được thả ra, nếu còn hôn nữa thì cô sẽ khó mà thoát ra được. Nhìn cô gái đang ở trong lòng thế này đúng là muốn đoạt mạng người khác mà.
"Muộn rồi, nghỉ ngơi sớm đi."
Anh nhẹ nhàng buông cô ra rồi nhanh chóng bước ra ngoài. Tử Đằng bất động tại chỗ, hai má của cô đỏ hết cả lên. Lãnh Hàn làm vậy là có ý gì chứ. Chết tiệt, không lẽ anh lại thích cô. Nhưng cô không thể đáp lại. Ngay cả bản thân biết nếu lún sâu lại vào vết thương cũ thì sẽ rất khó lành lặn. Thôi tốt hơn hết cứ nghỉ ngơi trước đã.
Nhưng mà đâu dễ dàng gì. Nói trắng ra cô không thể chợp mắt được. Cũng đã được cả tiếng, chắc Lãnh Hàn cũng đã ra về rồi. Cô vẫn cứ nằm đó, suy nghĩ những việc khác, rốt cuộc cũng không nghĩ được gì. Chỉ nhớ lại được vị ngọt từ nụ hôn lúc nãy. Cảm giác cứ luẩn quẩn trong đầu cô, không biết nên nói như thế nào. Nụ hôn hưởng thụ nhất mà cô từng có, dù trước đó cô vẫn chưa hôn ai. Đột nhiên cửa phòng lại mở, cô nhanh chóng điều chỉnh lại mà giả vờ ngủ. Nghe được tiếng giày chắc là của đàn ông, cũng chính là Lãnh Hàn. Anh lặng lẽ ngồi xuống, đắp chăn lại cẩn thận cho cô. Anh chỉ nhỏ nhẹ để không đánh giấc cô dậy, nói ra tâm tư trong lòng.
"Sao em lại không thể hiểu cho anh…"
Nghe giọng cô lại ngỡ ngàng. Không phải anh đã về rồi sao. Vậy mà anh vẫn còn ở đây. Cô rất muốn ngồi dậy để nói chuyện rõ ràng với anh, nhưng lí trí không cho cô làm vậy. Anh đối xử tốt với cô chỉ vì cô là người đặc biệt trong lòng anh. Hiện thực đã nói cho cô biết toàn bộ sự thật, rằng cô đã thích anh. Không, mà là đã yêu anh luôn rồi.
Còn Lãnh Hàn khi nãy sau khi ra khỏi phòng cảm thấy hơi áy náy, anh sợ Tử Đẳng ghét anh nên mới trốn tránh đứng ở ngoài cửa gần cả tiếng. Đợi khi cô ngủ rồi anh mới vào. Nhìn gương mặt không có chút phòng bị nào khi ngủ của Tử Đằng rất đáng yêu. Thật không muốn cho người khác thấy bộ dạng này mà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook