Game Thủ Ẩn Danh
-
Chương 135: Một tuần để kết thúc dungeon
Nhật ký của Long
“Không tin được rằng sẽ có ngày ta nổi hứng viết nhật ký.Nhưng biết làm sao được giờ chỉ có duy nhất ta ở tầng 6.Không lấy việc làm thì chán lắm.
Tổng kết lại trong suốt chuyến đi tính cả lần ở Tu Tiên Đại Lục thì đã tròn một năm rời xa Địa Cầu.Chỉ còn hai năm và vài tháng nữa ta phải rời xa nơi này.
Đáng lý ra thì chưa tới một năm nhưng tại do tầng 6 chiếm quá nhiều thời gian nên nó đã kéo đến tận một năm.
Nhưng dù vậy thì cũng không chắc là trong thời gian dự định ta sẽ về vì khi hoàn thành 10 tầng dungeon thì tức có nghĩ ta đã có thể thoát khỏi đây.
Còn về lý do tại sao thì do một phần là bản thân ta đã tiến hóa nên cấp độ bị reset lại ban đầu và tạm thời bị khóa 3 tháng.Nên trong thời gian này đang bị lũ châu chấu ở đây hành cho ra bã.
Nói đến lũ châu chấu thì chúng là quái thú chủ chốt ở tầng 6.Cấp độ của chúng theo Dead eyes phân tích là ngũ tinh đẳng cấp.
Đây là một loại phân tầng cấp độ mới ở quái thú.Mặc dù vậy thì sức mạnh của chúng không gọi quá là mạnh chỉ tương đương với lũ tầng 2.Còn kích thường thì vẫn như châu chấu bình thường.Nhưng thứ làm Long trì hoãn thời gian đến tận một năm là do số lượng của chúng.
Diện tích nơi đây thì theo Long ước chừng là 200 km vuông phủ đầy là các loại cây thực phẩm lúa ngô khoai.Kèm với đó là thời tiết lý tưởng quanh năm không một chút hạn hán hay mưa bão.Và đặc biệt là không hề có thiên địch ở đây.
Điều đó giúp cho châu chấu ở đây phát triển với tốc độ khủng bố số lượng của chúng phải lên đến vài tỷ con là ít.
Nghĩ lại thì lúc ta vừa lên đây mới đi dạo một vòng thì đã bị một đàn châu chấu bám theo.Giết thì có giết nhưng không bao giờ là đủ với bọn chúng.Đến cuối cùng thì ta phải chịu thua mà kiếm chỗ trú thân.
Và cứ thế đến tận bây giờ đã nhiều tháng trôi qua ta vẫn chưa thoát khỏi nơi này.Thanh kinh nghiệm của ta thì đã được mở khóa nhưng kinh nghiệm rơi ra từ lũ châu chấu ít cực kỳ.Nên việc liều mạng để tăng vài cấp lúc này là không cần thiết.
Nói về hiện tại một chút thì ta đang trên đường tìm nơi dịch chuyển đến tầng 7.Và ta hi vọng lần đi này ta sẽ tìm ra nó.Ta đã quá chán ngấy với lũ sâu bọ này rồi”
“Ok ta đã quay trở lại.............Chẳng biết ta đang nghĩ gì nữa.Ta vừa trải qua một đợt truy sát của lũ châu châu biến dị với đầy gai nhọn trên chân chúng nguy hiểm đến mức một bên tay ta đã không còn cảm giác.Thế mà giờ lại lấy cuốn nhật ký ra viết tiếp.
Nói tóm lại thì sau khi lên đường tìm kiếm bàn dịch chuyển thì dựa trên những lần tìm kiếm lúc trước thì lúc này ta đã tìm thấy nó.Nhưng mọi chuyện lại chẳng hề đơn giản chút nào.
Ban đầu nơi đó chỉ là một ụ rơm khổng lồ nối thẳng xuống dưới mặt đất............Ồ giờ mới thấy hợp lý hèn gì bên trong đó chỉ toàn trứng của lũ châu chấu.
Nói chung thì ta đã rất cẩn thận di chuyển rất cẩn thận.Sau một hồi thì ta đã tìm thấy bàn dịch chuyển nó nằm sâu trong hang động.
Cứ tưởng đâu là ta đã có thể thoát khỏi nơi này thì lúc vừa kích hoạt bàn dịch chuyển một con châu chấu khổng lồ đâu ra nhảy tới húc thẳng quả đầu vào thẳng lồng ngực đẩy ta ra khỏi luồng sáng dịch chuyển.Thế là ta bị lũ châu chấu canh gác phát hiện rồi bị truy sát cho lên bờ xuống ruộng.
Hôm nay có lẽ đến đây thôi.Mai ta lại tiếp tục viết tiếp”
“Ôi trời không tin được ta lại bỏ qua sự việc này.Bàn dịch chuyển kể từ lúc được mở đến bây giờ vẫn chưa được tắt.Và biết điều gì không nhật ký?Côn trùng thích ánh sáng.
Từ tối đến giờ tiếng vỗ cánh của lũ châu chấu cứ kêu liên hồi cứ tưỡng không có gì lạ thì khi ta vừa lú đầu nhìn ra thì toàn bộ chúng đang vô thức đi theo cột sáng di cư lên tầng 7.
Ta đã cố giết chúng để ngăn chặn thảm họa nhưng chúng quá đông.Chỉ trong một đêm chúng đã di cư hết lên tầng 7.Giờ thì việc đi lên tầng 7 đồng nghĩa với việc tự sát.
Vì số lượng của lũ châu chấu là rất nhiều cộng với việc tiến hóa qua hàng nghìn năm trong cái dungeon này thì chúng có dư khả năng diệt sạch lũ quái ở tầng 7.
Nếu như ta có thể giết hết lũ châu chấu ngay từ đầu thì giờ đã không có chuyện gì xảy ra.Nhưng lại tại vì bản thân lúc đó quá yếu.
Khó chịu thật..................Luôn luôn nghĩ trong đầu là cần phải như thế này cần phải như thế kia thế mà luôn luôn không đạt như ý.
Đầu tiên là để Tiểu Tỵ bị thương ở tầng hai sau đó lại để Tiểu Tỵ bị bắt cóc ở tầng 3 sang tầng 4 lại để mọi người gặp nguy hiểm vì để Tím thức tỉnh.Đến tầng 5 thì hại Red và Blue biến mất.
Nói trắng ra bản thân ta chẳng làm được tích sự gì.Việc không cho Sát Điêu và Tiểu Tỵ đi theo ta thật ra là tại vì bản thân ta quá sợ hãi không biết làm gì lúc đó.
Ta đã cố đối phó với mọi thứ xảy ra cố thuyết phục bản thân rằng ta đã làm điều đúng đắn.Nhưng ngày qua ngày mọi chuyện lại càng tệ hơn.
Thế giới đã cho ta quá nhiều trái đắng đến mực ta thà chết đói còn hơn.
Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn.Có lẽ việc bỏ cuộc tại đây là cách thức tốt nhất.
- -------2 năm sau------
Long lúc này mặc một bộ đồ màu nâu xám tay cầm cuốc mồ hôi nhễ nhại sau một ngày làm nông cực nhọc.
Bước về nhà.Ngôi nhà được làm từ đất nung do chính bản thân hắn lám ra.
Ngay khi vừa mở cánh cửa thì một giọng nói quen thuộc bên trong cất lên:
- Ngươi có vẻ đang rất hài lòng khi làm một con ong chăm chỉ nhỉ?
Vừa nghe thấy giọng nói Long bình thản bước vào cất hết dụng cụ sau đó ngồi xuống bộ bàn ghế tự chế rồi nhìn người quen kia một cách đắm duối sau một hồi mới nói:
- Ta nghĩ ta không cần trở về Địa Cầu nữa đâu!Cứ mặc kệ cho ta sống ở đây đến cuối đời là được.
GOD nghe thấy mặc kệ nhâm nhi tách trà một cách bình thản sau một hồi nói:
- Trong giao kèo thì còn 3 tháng nữa ngươi sẽ được trở về Địa Cầu nhưng tuổi thọ của dungeon này chỉ còn 1 tuần.
Vừa nghe thế Long liền sửng sốt hỏi:
- Vậy là ý gì?
Vẫn điệu bộ từ tốn đó làm Long sốt rột:
- Nghĩ là ngươi còn 1 tuần để cứu lấy những sinh mạng của duneon này.
Nói xong GOD biến mất ngay lập tức.Để lại sự bàng hoàn cho Long.
“Không tin được rằng sẽ có ngày ta nổi hứng viết nhật ký.Nhưng biết làm sao được giờ chỉ có duy nhất ta ở tầng 6.Không lấy việc làm thì chán lắm.
Tổng kết lại trong suốt chuyến đi tính cả lần ở Tu Tiên Đại Lục thì đã tròn một năm rời xa Địa Cầu.Chỉ còn hai năm và vài tháng nữa ta phải rời xa nơi này.
Đáng lý ra thì chưa tới một năm nhưng tại do tầng 6 chiếm quá nhiều thời gian nên nó đã kéo đến tận một năm.
Nhưng dù vậy thì cũng không chắc là trong thời gian dự định ta sẽ về vì khi hoàn thành 10 tầng dungeon thì tức có nghĩ ta đã có thể thoát khỏi đây.
Còn về lý do tại sao thì do một phần là bản thân ta đã tiến hóa nên cấp độ bị reset lại ban đầu và tạm thời bị khóa 3 tháng.Nên trong thời gian này đang bị lũ châu chấu ở đây hành cho ra bã.
Nói đến lũ châu chấu thì chúng là quái thú chủ chốt ở tầng 6.Cấp độ của chúng theo Dead eyes phân tích là ngũ tinh đẳng cấp.
Đây là một loại phân tầng cấp độ mới ở quái thú.Mặc dù vậy thì sức mạnh của chúng không gọi quá là mạnh chỉ tương đương với lũ tầng 2.Còn kích thường thì vẫn như châu chấu bình thường.Nhưng thứ làm Long trì hoãn thời gian đến tận một năm là do số lượng của chúng.
Diện tích nơi đây thì theo Long ước chừng là 200 km vuông phủ đầy là các loại cây thực phẩm lúa ngô khoai.Kèm với đó là thời tiết lý tưởng quanh năm không một chút hạn hán hay mưa bão.Và đặc biệt là không hề có thiên địch ở đây.
Điều đó giúp cho châu chấu ở đây phát triển với tốc độ khủng bố số lượng của chúng phải lên đến vài tỷ con là ít.
Nghĩ lại thì lúc ta vừa lên đây mới đi dạo một vòng thì đã bị một đàn châu chấu bám theo.Giết thì có giết nhưng không bao giờ là đủ với bọn chúng.Đến cuối cùng thì ta phải chịu thua mà kiếm chỗ trú thân.
Và cứ thế đến tận bây giờ đã nhiều tháng trôi qua ta vẫn chưa thoát khỏi nơi này.Thanh kinh nghiệm của ta thì đã được mở khóa nhưng kinh nghiệm rơi ra từ lũ châu chấu ít cực kỳ.Nên việc liều mạng để tăng vài cấp lúc này là không cần thiết.
Nói về hiện tại một chút thì ta đang trên đường tìm nơi dịch chuyển đến tầng 7.Và ta hi vọng lần đi này ta sẽ tìm ra nó.Ta đã quá chán ngấy với lũ sâu bọ này rồi”
“Ok ta đã quay trở lại.............Chẳng biết ta đang nghĩ gì nữa.Ta vừa trải qua một đợt truy sát của lũ châu châu biến dị với đầy gai nhọn trên chân chúng nguy hiểm đến mức một bên tay ta đã không còn cảm giác.Thế mà giờ lại lấy cuốn nhật ký ra viết tiếp.
Nói tóm lại thì sau khi lên đường tìm kiếm bàn dịch chuyển thì dựa trên những lần tìm kiếm lúc trước thì lúc này ta đã tìm thấy nó.Nhưng mọi chuyện lại chẳng hề đơn giản chút nào.
Ban đầu nơi đó chỉ là một ụ rơm khổng lồ nối thẳng xuống dưới mặt đất............Ồ giờ mới thấy hợp lý hèn gì bên trong đó chỉ toàn trứng của lũ châu chấu.
Nói chung thì ta đã rất cẩn thận di chuyển rất cẩn thận.Sau một hồi thì ta đã tìm thấy bàn dịch chuyển nó nằm sâu trong hang động.
Cứ tưởng đâu là ta đã có thể thoát khỏi nơi này thì lúc vừa kích hoạt bàn dịch chuyển một con châu chấu khổng lồ đâu ra nhảy tới húc thẳng quả đầu vào thẳng lồng ngực đẩy ta ra khỏi luồng sáng dịch chuyển.Thế là ta bị lũ châu chấu canh gác phát hiện rồi bị truy sát cho lên bờ xuống ruộng.
Hôm nay có lẽ đến đây thôi.Mai ta lại tiếp tục viết tiếp”
“Ôi trời không tin được ta lại bỏ qua sự việc này.Bàn dịch chuyển kể từ lúc được mở đến bây giờ vẫn chưa được tắt.Và biết điều gì không nhật ký?Côn trùng thích ánh sáng.
Từ tối đến giờ tiếng vỗ cánh của lũ châu chấu cứ kêu liên hồi cứ tưỡng không có gì lạ thì khi ta vừa lú đầu nhìn ra thì toàn bộ chúng đang vô thức đi theo cột sáng di cư lên tầng 7.
Ta đã cố giết chúng để ngăn chặn thảm họa nhưng chúng quá đông.Chỉ trong một đêm chúng đã di cư hết lên tầng 7.Giờ thì việc đi lên tầng 7 đồng nghĩa với việc tự sát.
Vì số lượng của lũ châu chấu là rất nhiều cộng với việc tiến hóa qua hàng nghìn năm trong cái dungeon này thì chúng có dư khả năng diệt sạch lũ quái ở tầng 7.
Nếu như ta có thể giết hết lũ châu chấu ngay từ đầu thì giờ đã không có chuyện gì xảy ra.Nhưng lại tại vì bản thân lúc đó quá yếu.
Khó chịu thật..................Luôn luôn nghĩ trong đầu là cần phải như thế này cần phải như thế kia thế mà luôn luôn không đạt như ý.
Đầu tiên là để Tiểu Tỵ bị thương ở tầng hai sau đó lại để Tiểu Tỵ bị bắt cóc ở tầng 3 sang tầng 4 lại để mọi người gặp nguy hiểm vì để Tím thức tỉnh.Đến tầng 5 thì hại Red và Blue biến mất.
Nói trắng ra bản thân ta chẳng làm được tích sự gì.Việc không cho Sát Điêu và Tiểu Tỵ đi theo ta thật ra là tại vì bản thân ta quá sợ hãi không biết làm gì lúc đó.
Ta đã cố đối phó với mọi thứ xảy ra cố thuyết phục bản thân rằng ta đã làm điều đúng đắn.Nhưng ngày qua ngày mọi chuyện lại càng tệ hơn.
Thế giới đã cho ta quá nhiều trái đắng đến mực ta thà chết đói còn hơn.
Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn.Có lẽ việc bỏ cuộc tại đây là cách thức tốt nhất.
- -------2 năm sau------
Long lúc này mặc một bộ đồ màu nâu xám tay cầm cuốc mồ hôi nhễ nhại sau một ngày làm nông cực nhọc.
Bước về nhà.Ngôi nhà được làm từ đất nung do chính bản thân hắn lám ra.
Ngay khi vừa mở cánh cửa thì một giọng nói quen thuộc bên trong cất lên:
- Ngươi có vẻ đang rất hài lòng khi làm một con ong chăm chỉ nhỉ?
Vừa nghe thấy giọng nói Long bình thản bước vào cất hết dụng cụ sau đó ngồi xuống bộ bàn ghế tự chế rồi nhìn người quen kia một cách đắm duối sau một hồi mới nói:
- Ta nghĩ ta không cần trở về Địa Cầu nữa đâu!Cứ mặc kệ cho ta sống ở đây đến cuối đời là được.
GOD nghe thấy mặc kệ nhâm nhi tách trà một cách bình thản sau một hồi nói:
- Trong giao kèo thì còn 3 tháng nữa ngươi sẽ được trở về Địa Cầu nhưng tuổi thọ của dungeon này chỉ còn 1 tuần.
Vừa nghe thế Long liền sửng sốt hỏi:
- Vậy là ý gì?
Vẫn điệu bộ từ tốn đó làm Long sốt rột:
- Nghĩ là ngươi còn 1 tuần để cứu lấy những sinh mạng của duneon này.
Nói xong GOD biến mất ngay lập tức.Để lại sự bàng hoàn cho Long.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook