Hắc Y Thiên Ma thở dài.

Giơ tay ra mà nhìn.

Dùng miệng thổi bay đi pháp lực che giấu khuyết điểm.

Trên cánh tay có một vết cào vô cùng dài.

Là của Thiên Vỹ Yêu Hồ năm đó.

Hắc Y Thiên Ma lúc đó trấn áp được nàng, nhưng cũng nhận qua không ít thương tổn.

"Bé con hỗn xược, lần sau gặp ta sẽ đánh đít ngươi."

Thiên Vỹ Yêu Vương từ trong đại điện của mình, hắt xì một cái.

"Nhất định là tỷ tỷ thù dai."

.

.

.

Căn phòng đã không còn ngập nước.

Tuyết Nguyệt ngã quỵ.

Thở hổn hển.

Ngọc bội cũng ngưng phát sáng.

Thấy được hình ảnh Thiên Vỹ Yêu Vương bộc lộ hình dạng thật, quá đỗi kinh hãi.

Hình ảnh tộc Thủy Hồ bị nuôi nhốt, thật không khỏi đau lòng.

Tim nàng lúc này rất đau, rất nhói.

Mũi sưng đỏ.

Cảm xúc quả thực không được.

.

.

.

Tai cáo vểnh lên.

Thiên Vỹ Yêu Vương tỉnh giấc.

Nhanh vậy sao.

Quả thật là trò giỏi.

Nàng lập tức nhảy phóc khỏi giường, ngay trong lúc nhảy đã hóa thành hình người.

Bay lượn đến đại điện.

.

.

.

Đại điện trống không, trời đã tối, có chút âm u.

Thiên Vỹ Yêu Vương phẩy tay, để cho những ánh đèn lửa trong đại điện được bật lên.

Tuyết Nguyệt đã đứng giữa đại điện, tại chỗ ban đầu Thiên Vỹ Yêu Vương mang nàng xuống.

Thiên Vỹ Yêu Vương cúi đầu.

Một vị đế vương, thật sự lại dễ dàng cúi đầu trước đệ tử của mình như vậy.

Nếu kẻ khác thấy, sợ là có kẻ hồ đồ chê cười.

"Xin lỗi."

"Thứ đầu tiên ta muốn nói, là xin lỗi ngươi phải trải qua ký ức của ta."

"Thứ ngươi trải qua tại Mật Thất Thủy Hồ, được gọi là lễ trưởng thành."

"Một Thủy Hồ phải trải qua nó, trải qua ký ức của người chỉ dạy mình, thì mới được phép công nhận là một Thủy Hồ."

Để trò hiểu thấu tâm tư của thầy.

Để con cái hiểu thấu tâm tư cha mẹ.

Tuy nhiên, đôi lúc, cũng để chúng phải thấy những thứ đau lòng.

"Những thứ như thế, đáng lẽ không ai nên nhìn thấy cả."

"Nên, ta xin lỗ-hơ."

Tuyết Nguyệt lao vào người Thiên Vỹ Yêu Vương.

Ôm nàng thật chặt.

Thật chặt.

"Ngài đã phải trải qua quá nhiều rồi."

Đôi mắt đỏ hoe.

Sống mũi cũng sưng rồi.

Tuyết Nguyệt đã khóc quá nhiều.

Nhưng nàng lại không hề trách Thiên Vỹ Yêu Vương, dù chỉ một lời.

Thiên Vỹ Yêu Vương đỏ mặt.

Tay nhẹ ôm chầm lại.

Đôi mắt nhắm nghiền có chút rưng rưng.

"Cảm ơn ngươi."

【Tuyết Nguyệt đã trở thành đệ tử chân truyền của Thiên Vỹ Yêu Vương.】

【Tuyết Nguyệt đã thay da đổi thịt, trở thành một Thủy Hồ thuần huyết.】

.

.

.

Sau một lúc lâu, hai người mới ngừng ôm.

Lúc này Tuyết Nguyệt mắt vẫn còn sưng đỏ, mới bắt đầu hỏi.

"Có một điều đồ đệ không hiểu."

"Lông người khi ấy màu trắng."

"Lông cha mẹ người cũng vậy."

"Tại sao sau này khi trở thành Thiên Vỹ Yêu Hồ, lại mang màu hồng tím nhạt ?"

Thiên Vỹ Yêu Vương nghe câu hỏi.

Có chút chạnh lòng.

"Thuốc nhuộm."

"Trước khi hóa hình, ta cũng bị bắt vào trại nuôi nhốt."

"Một người mua muốn bộ lông màu hồng nhạt."

"Nên chúng cách ly rồi ép ta ăn quả cây Xích Độc và Thanh Xà hằng ngày."

"Hai loại độc này là kịch độc. Mạnh đến mức khi ta ăn chúng, trong phạm vi 10 bước đi khí độc tỏa ra thôi cũng có thể ngay lập tức giết yêu thú."

"Chờ tới khi ta chết chúng sẽ lấy da. May mà Hắc Y Thiên Ma đến cứu ta kịp."

Thiên Vỹ Yêu Vương nhẹ nhàng tạo nên một cầu nước màu hồng nhạt trên tay.

"Độc tố mãi không hết, nên khi ta hóa dòng nước nó cũng vẫn còn giữ màu sắc này."

Đôi mắt của Tuyết Nguyệt lại rưng rưng.

Lao đến mà tiếp tục ôm Thiên Vỹ Yêu Vương.

"Nào nào ! Không sao đâu ! Chuyện đã qua rồi !"

"Không ! Nhất định phải ôm ngài !!!"

Thiên Vỹ Yêu Vương bật cười,.

Cảm giác ấm áp này, cũng không tệ.

.

.

.

Buồng máy của Hồ Tuyết mở ra.

Nàng sử dụng buồng máy của công ty.

Ngoài ý muốn mà sử dụng nó tới tận tối.

Tuy vậy công ty vẫn còn khá nhiều người.

Văn hóa làm việc quá đáng sợ, mọi người nghỉ ngơi đi.

Đậu Hủ lúc đó đang kiểm tra thông tin bên cạnh, thấy Tuyết Nguyệt mở buồng máy, định đùa vài câu.

"Gì thế này, sao mắt sưng đỏ rồi, bị đứa nào ném cát vào à-"

Hồ Tuyết mặc kệ hắn.

Vừa ra khỏi buồng máy đã cầm lấy túi xách của mình, một mạch bỏ đi.

Đậu Hủ ở lại nhìn ngơ ngác.

"Khoan..."

"Cổ vừa khóc sao?"

Giám đốc Minh đang nghe điện thoại.

"Được, được, tôi sẽ cho người xuống đón cậu."

Giám đốc Minh vừa đi ra, cũng thấy gương mặt như vừa khóc của Hồ Tuyết lướt ngang qua, không buồn chào ông.

"Đậu Hủ. Cậu quá đáng rồi đấy. Chọc con gái người ta khóc như vậy."

"T-Tôi không có !"

.

.

.

Vô Nhất.

Hắn đang ở trước cửa công ty DMG.

Sau vụ việc hôm nọ, DMG muốn gặp hắn một chút.

Hẹn là hôm nay, buổi sáng.

Nhưng đoán xem tên nào quên béng mất rồi phải gọi lại công ty hẹn tối nay.

Giờ đang đứng trước công ty chờ người mở cửa.

Bỗng chốc, có một cái bóng lướt ngang qua.

Hơ ?

Gương mặt này.

Rất giống trong trò chơi.

Là Tuyết Nguyệt ?

Dù đi thoáng qua, hắn vẫn nhận ra ngay biểu cảm gương mặt đó là thế nào.

Sưng đỏ.

Vừa khóc.

"Chờ đã !"

Không kịp suy nghĩ, theo bản năng, hắn đã nắm lấy cánh tay của cô.

Tuyết Nguyệt giật mình.

Không kịp suy nghĩ.

Đã gần nửa đêm.

Một người đàn ông lại chụp lấy cổ tay một người phụ nữ.

Là gì được chứ ?

Như bản năng cố chụp lấy bình xịt hơi cay.

"Biến thái !"

Xịt thẳng vào mặt.

"A A A A A! Là tôi ! Vô Nhất !!!"

Giật mình.

Vô Nhất !?

Hồ Tuyết nhìn vào gương mặt đang nhăn như khỉ của cậu ta.

"Trông không giống? Anh dùng filter trên mạng à?"

"Cô vừa xịt hơi cay thẳng mặt tôi, đoán xem tôi có thể làm mặt đẹp trai không !!!"

.

.

.

Cửa tiệm 24 giờ.

Bàn ghế của tiệm ở ngoài đã dọn vào.

Hai người đành đứng trước tiệm.

Vô Nhất lấy khăn giấy ướt vừa mua mà cố gắng chùi hết hơi cay.

May chỉ là loại nhẹ, nhưng vẫn tốn 20 phút mới đỡ thốn.

Hồ Tuyết xoa xoa lưng Vô Nhất.

"Xin lỗi xin lỗi...! Anh làm tôi bất ngờ quá."

"Ra tay tàn nhẫn, cô còn dám vuốt đuôi tôi !"

Hồ Tuyết cười trừ.

Khịt.

Vô Nhất nước mũi vẫn còn chảy ròng ròng.

Bất chợt hắn bật cười.

"Bây giờ hai ta mắt đều sưng, mũi đều chảy nước rồi.."

Hồ Tuyết đỏ mặt.

Hắn thấy mặt mình khi nãy.

Xấu xí.

Mắt sưng nước mũi.

"Phải giết..."

Tay thò vào bình xịt hơi cay trong túi.

"Ngừng ! Ngừng ! Hạ thủ lưu tình !"

Vô Nhất xoa xoa tay trong hoảng sợ.

Cả hai không nhịn được mà bật cười.

Tiếng cười vô cùng vui vẻ.

"Đỡ hơn chưa?"

Cậu đưa Hồ Tuyết một lon cà phê vừa mua, còn ấm.

Trời đang khá lạnh.

Hồ Tuyết ngơ người.

Nãy hắn giữ tay mình lại, quá rõ ràng là vì thấy mình không ổn.

"Đỡ hơn rồi, cảm ơn anh."

Vô Nhất không dám tự tiện đụng vào phụ nữ nữa.

Nhất là khi nãy vừa nắm cổ tay đã bị xịt cho một cú thốn gần chết.

Hắn mở điện thoại ra, bật ghi âm.

"Được rồi, bây giờ tôi sẽ ghi âm lại, tôi có người quen làm báo, chỉ trong mai nhất định cho cô công đạo."

"Hả?" Hồ Tuyết ngơ người.

"Sao? Quần áo lôi thôi, mắt sưng đỏ như khóc cạn hết nước mắt, vội vã chạy ra ngoài."

"Nhất định là lãnh đạo DMG là một tên khốn, bóc lột đàn áp nhân viên, quy tắc ngầm với cô rồi."

"Để tôi giúp cô."

Hả...?

"K-Không phải...!"

"Không cần lo, tôi hành sự tuyệt đối không để cô phải chịu thiệt. Bang chủ chúng ta giàu nứt vách quan hệ cực rộng, cô không sợ bị bỏ vào danh sách đen tiền đồ bị hạn chế."

Thẩn thờ.

"Tôi còn trong sạch, được không?" Hồ Tuyết thở dài.

"Thật ?"

"Thật?"

"Chứng minh đi?"

"Chứng minh con mẹ nhà anh !"

Hồ Tuyết lấy tay đánh mạnh vai hắn.

"Ui da ! Được rồi ! Tin cô !"

"Thế có chuyện gì vậy ?"

Hồ Tuyết im lặng.

Cô lại nhớ lại chuyện vừa trải qua.

Ngồi xuống mà bắt đầu kể cho Vô Nhất nghe đầu đuôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương