"Ông nghĩ cái quái gì thế hả Ngạo Thiên !?"

Tiếng quát to đến độ căn cứ của bang Tiệm Bún mà bây giờ đã là Vọng Ngữ - Kim Lâu, ai ai cũng đều nghe thấy.

Nhiều người trong bang đổ mồ hôi hột, sợ run người.

Tiếng quát đó là của bang phó của bang - Độ Hoàn.

"Trời ơi Ngạo Thiên ơi là Ngạo Thiên, nhất định là ông bị con hồ ly đó mê hoặc rồi !"

"Có bán Bang ít ra còn là vì tiền nong, đằng này ngươi thực sự cho không con hồ ly kia toàn bộ lãnh địa của chúng ta !???"

Các nhân sự khác nghe âm thanh quát tháo của Độ Hoàn mà run thay cho Ngạo Thiên.

"Bang Phó bình tĩnh...Ngạo Thiên đại ca xưa nay làm việc đều có suy nghĩ, không phải tự nhiên chúng ta leo được lên top 1. Em không tin đại ca thực sự tặng không cho Thiên Vỹ Yêu Vương mà không có toan tính gì đâu. Đó giờ Ngạo Thiên đại ca lúc nào cũng nghĩ cho anh em mà."

Một Trưởng Lão trong bang cố gắng dập lửa, hắn tên Lâm Thành.

"Hừ...!"

Độ Hoàn liếc Ngạo Thiên với đôi mắt bén đến mức có thể xẻ cả da thịt.

"Lâm Thành có nghĩ đúng không hả Ngạo Thiên?"

"Không, ta thấy nàng đẹp nên đơn giản là dâng cho nàng thôi."

Ngạo Thiên cười lớn, âm thanh cười vô cùng giòn giã..

Rầm.

Độ Hoàn lật bàn, tay đã rút ra cây búa tạ của mình.

"Độ Hoàn ! Anh bình tĩnh !!!"

Lâm Thành cùng hai tên trưởng lão khác với giữ hắn lại.

"Bỏ tao ra ngay !!! Tao phải giết chết lão già dê này !!!"

Sát khí quá đỗi đáng sợ.

Mặc cho như vậy, Ngạo Thiên vẫn cười thật lớn.

"Nhưng có một điều nó nói đúng, ta không bao giờ để anh em chịu thiệt."

Độ Hoàn khựng lại.

"Hừ ! Có rắm thì mau thả ! Nói xem ông toan tính điều gì !"

Ngạo Thiên vui vẻ cười, mở bình rượu giắc ngang hông của mình ra mà uống một ngụm.

"Khác với những kẻ khác dùng cổng dịch chuyển vừa mới mở ra để trực tiếp đi đến Thiên Vỹ Thành, ta đị bộ đến đó."

"Nghe được rất nhiều câu chuyện do Yêu Tộc kể cho nhau."

Ngạo Thiên bắt đầu kể những câu chuyện mình nghe được.

Cả đám trưởng lão và bang phó ngồi bệt xuống đất mà nghe kể.

"Hiện tại số lượng Yêu Vương chỉ đếm trên đầu ngón tay, có nhiều kẻ đang ẩn mình, chỉ có bốn Yêu Vương là đang cai trị Yêu Tộc, gọi là Tứ Đại Yêu Vương."

"Đó là Ngô Công,Đại Dương, Âm Nha, và Thiên Vỹ."

"Thông thường, những Yêu Vương sẽ xâu xé nhau tranh giành lãnh thổ, quyền lực, cho tới khi chỉ còn một người duy nhất đứng đầu."

"Bản tính của dã thú vẫn chứa đựng trong yêu tộc."

"Thế nhưng từ lúc Thiên Vỹ trở thành Yêu Vương, gần như ngay sau đó, ba vị Yêu Vương trước kia liên tục xâu xé nhau đều đã ngừng lại."

"Tôn là Tứ Đại Yêu Vương, nhưng tất cả Yêu Vương khác đều chấp nhận cho Thiên Vỹ Yêu Vương trở thành Thống Lĩnh Vạn Yêu."

"Dẫu cho nàng không sống dai như Ngô Công, chiến lực cuồng bạo như Âm Nha, quân lực dồi dào như Đại Dương."

"Nhưng cả Yêu Tộc đều công nhận nàng là thống lĩnh."

Độ Hoàn xoa cằm đăm chiêu suy nghĩ.

"Ý anh là Thiên Vỹ Yêu Vương có khả năng đặc biệt khiến họ phải đi theo ?"

Ngạo Thiên gật đầu.

"Không phải là bí mật gì trong giới Yêu Tộc. Thiên Vỹ Yêu Vương sở hữu cặp mắt nhìn thấy tương lai."

"Nàng ta nắm giữ vô số bí mật còn chưa diễn ra, hàng vạn trân bảo chưa ai tìm thấy, thậm chí dù người đời bảo thực lực nàng kém hơn Yêu Vương khác ở một số mặt, ta vẫn nghi ngờ nàng còn ẩn giấu rất nhiều."

Độ Hoàn nhìn Ngạo Thiên.

Lão đại này dù đam mê tửu sắc, nhưng quả thật hắn vẫn luôn là kẻ biết suy nghĩ.

Thế nhưng như vậy thôi chưa đủ.

"Tiếp theo...? Tôi không tin chỉ có thế mà anh dâng cả bang chúng ta Thiên Vỹ Yêu Vương đâu."

Ngạo Thiên tiếp tục câu chuyện bằng một câu hỏi.

"Độ Hoàn. Hiện tại nếu loài người đối đầu với Yêu Tộc cùng Ma Tộc, ai sẽ thắng?

Độ Hoàn giật mình.

Tự hắn có câu trả lời.

Hiện tại Yêu Tộc và Ma Tộc có Ma Thần.

Các Yêu Vương thì loài người còn có đối trọng.

Nhưng vị trí Ma Thần kia thì loài người tuyệt đối không hề có đối trọng.

Cán cân sức mạnh không hề cân bằng.

"Vậy là anh cầu thân với Thiên Vỹ Yêu Vương để lấy lợi cho sau này?"

Các trưởng lão lúc này cũng ồ lên.

"Quả là đại ca ! Nếu Yêu Tộc và Ma Tộc chiến thắng, chắc chắn chúng ta không thiệt thòi."

"Đến sớm hưởng sớm. Lúc các bang hội khác cầu thân, chúng ta đã ở trong đại điện rồi."

"Nhất Thế là một trò chơi, nên dù cho Yêu Ma hay loài người thắng, người chơi cũng không bị ảnh hưởng gì nặng nề."

"Đúng vậy, thậm chí chúng ta bây giờ còn có thể tùy ý lựa chọn tộc khởi đầu lúc tạo nhân vật, hay tùy ý chuyển tộc."

Độ Hoàn vẫn trầm ngâm.

"Thế nhưng cầu thân cũng có nhiều cách, anh thực sự đem dâng toàn bộ lãnh địa và bang hội cho Thiên Vỹ Yêu Vương?"

Ngạo Thiên cười hả hả.

"Một chút sính lễ, sau này ta còn dâng cho nàng cả thiên hạ."

"Lão già dê này !" Độ Hoàn tặc lưỡi.

Ngạo Thiên uống một hớp rượu.

"Bang hội không phải là một nơi để bất kỳ ai sở hữu."

"Bang hội là những con người ở trong đó."

"Giờ toàn bộ anh em rời bang này, tạo một bang mới với tất cả thành viên cũ."

"Có ai dám nói bang cũ mới là Tiệm Bún thật sự không?"

"Nếu ngươi theo dõi tình hình mấy ngày qua, ngươi sẽ nhận ra nàng ta đang muốn làm gì."

"Thiên Vỹ Yêu Vương định làm gì cơ ?" Lâm Thành lúc này mới hỏi.

"Nàng ta muốn xây dựng thế lực."

"Chính sách của Thiên Vỹ Thành lúc này là mở cửa cho người chơi thoải mái dạo chơi, không hạn chế chỉ có Yêu Tộc."

"Lễ Hội Yêu Ma được tạo nên hoàn toàn không hạn chế người chơi."

"Ngươi nghĩ nàng có ra lệnh như vậy, thì các tộc nhân khác sẽ mặc định đồng tình sao?"

"Là bởi vì người phương xa vốn đĩ không được yêu tộc coi là loài người."

"Đúng vậy..." Độ Hoàn giật mình.

Người chơi có khả năng tùy ý thay đổi chủng tộc và hình dạng.

Nếu nói về mặt lý thuyết, người chơi giống yêu tộc hơn là loài người.

"Ta trước khi vào diện kiến, ở ngoài đều đã nghe được một số thứ."

"Lúc nàng ta thương thảo với một người bản địa, nàng ta rất ưu tiên lấy thuế cao ngất ngưởng, nhưng quan trọng nhất là."

"Giao thương với Thiên Vỹ Thành, khi Thiên Vỹ Thành phát động chiến tranh phải hỗ trợ hết sức."

"Nàng ta chính là đang tích trữ ngân khố chuẩn bị cho chiến tranh."

"Thông qua Kê Vương, nàng ta cũng phát đi vô số thiệp mời chiêu mộ chuyển đổi chức nghiệp."

"Nếu ngươi tìm hiểu, phúc lợi của các chức nghiệp thuộc yêu tộc đều có lợi hơn rất nhiều, được học nhiều kỹ năng hơn, nhiều nhiệm vụ thưởng hơn. "

"Cách hành xử của nàng ta và các chính sách, đều chỉ ra rằng nàng ta chào đón, thậm chí là vô cùng muốn chiêu mộ người phương xa."

"Trong thế giới này, người phương xa là bất tử, có giết họ cũng hồi sinh mà quay trở lại."

"Sẽ có người phương xa bên phe nhân loại, chắc chắn rồi."

"Thế nếu chính ngươi không có những chiến binh bất tử để đối trọng, ngươi có nắm chắc sẽ thắng cuộc chiến không?"

"Yêu Tộc tuy cùng Ma Tộc đối đầu với loài người, nhưng về bản chất Yêu Tộc và Ma Tộc là hai phe phái khác biệt."

"Có gì đảm bảo Ma Đạo được hình thành, Yêu Tộc sẽ còn tồn tại nếu không có sức kháng cự?"

"Ngu nhất là hoàn toàn dựa vào một phe phái khác."

Độ Hoàn im lặng.

Má nó chứ.

Không ngờ mình thật sự thua lý với lão già dê này.

Ơ khoan.

"Thế anh cũng cho cô ta toàn bộ lãnh địa mà...?"

"Ừ thì vì nàng, ta ngu mà?"

Con chó lày.

"Tụi bây đừng cản tao !!!"

"Độ Hoàn, anh bình tĩnh !!!"

Các trưởng lão một lần nữa ngăn hắn lại.

"Thế nên."

Độ Hoàn ngưng lai, nghe Ngạo Thiên tiếp tục.

"Ta cho nàng thứ nàng muốn như vậy, món quà này nàng nhất định nhận."

Lãnh địa vốn dĩ thuộc về loài người.

Nhân lực của người phương xa.

Một trong Tam Đệ Nhất Nhân đầu hàng vô điều kiện dưới trướng nàng.

"Và sau khi có được món quà của ta rồi."

"Hơn nửa lãnh thổ mà người phương xa có thể sở hữu."

"Số lãnh thổ mà chúng ta tạm giữ được là hơn một nửa, vì khi ta chiếm trọn lãnh địa Nhất Thế thì không có đủ nhân lực chia ra phòng ngự và bảo vệ toàn bộ."

"Bây giờ có Thiên Vỹ Yêu Vương đổ thế lực yêu tộc vào."

"Lãnh địa chiến tiếp theo, bang hội chúng ta, chiếm lấy và giữ vững toàn bộ lãnh địa Nhất Thế lâu dài về sau."

"Phần thưởng lãnh địa chiến chỉ có người chơi có thể nhận được."

"Một tháng mà ta nắm trọn lãnh thổ ấy thôi, tiền của đã đủ để Tiệm Bún nắm giữ top 1 nửa năm sau đó."

"Cả gan nói toàn bộ lãnh địa của Nhất Thế thuộc về chúng ta một năm thôi."

"Và chúng ta cũng thuộc Yêu Tộc từ đầu."

"Tất nhiên, Thiên Vỹ Yêu Vương cũng thuộc về ta, khà khà."

"Đến lúc đấy."

"Ta còn phải đứng chung với hai tên kia sao?"

Ực.

Độ Hoàn, Thành Lâm và các trưởng lão đều trợn mắt.

Đại cục mà Ngạo Thiên vẽ ra.

Quá lớn rồi.

Ngạo Thiên mỉm cười, đứng dậy mà rời khỏi phòng.

"Thế nhé, ta còn phải chuẩn bị lễ vật cho chị dâu các ngươi, có gì thì cứ từ từ giải thích cho các anh em."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương