"Hức...Hức...!"
Âm thanh vang lên từ một chiếc xe đắt tiền ở ngoài địa điểm tổ chức bữa tiệc cổ đông.
Người tài xế chỉ im lặng chờ đợi.
Anh Tuấn đang ôm mặt.
Cảm xúc lúc này của hắn đang ở đáy.
Cảm thấy mình ngu ngốc.
Cảm thấy bao cố gắng của mình là vô nghĩa.
"Xin lỗi chú Dương, để chú thấy cảnh khó coi rồi."
Cậu lấy tay lau nước mắt, sống mũi còn đỏ hoe. Cặp mắt sưng đỏ.
Chú Dương tài xế chỉ lắc đầu.
"Cậu chủ không có gì phải ngại. Muốn khóc thì khóc, kìm nén nó về lâu dài không tốt đâu."
Ai mà chẳng từng yêu phải một người không yêu mình chứ.
Tiếng sụt sịt cũng bớt dần, hắn khóc cũng được một lúc lâu rồi.
"Vậy bây giờ chúng ta về nhà nhé?" Tài xế Dương quay sang hỏi.
Anh Tuấn nhìn điện thoại của mình một lúc, đăm chiêu rồi gật đầu.
"Được, tôi còn chút việc trong Nhất Thế, về sớm cũng tốt."
Tài xế Dương gật đầu.
Anh Tuần khá thân thiết với người làm của mình.
Thậm chí anh còn chơi Nhất Thế cùng vài người, trong đó có tài xế Dương.
Tuy ngực hắn vẫn đau, mắt còn sưng đỏ, nhưng hắn hiểu chú Dương đang lo lắng cho mình.
"À, tôi nhớ là từ sáng cậu chủ đã đi hoạt động hằng ngày với tôi và cô chủ rồi mà nhỉ ?"
"Vâng, tôi có chút việc khác thôi."
.
.
.
"Bẩm Yêu Vương..."
Thiên Vỹ Yêu Vương gật đầu.
Yêu Thố kia cũng im lặng theo.
Làm việc với ngài, bị chặn họng hằng ngày, chán chả buồn nói.
"Vâng ạ."
Yêu Thố kia chạy đi đón tiếp người tiếp theo vào đại điện.
Hôm nay tính ra Yêu Vương gặp rất nhiều người.
Chả trách tối qua hắn thấy đại nhân ngủ từ rất sớm.
Hửm ? Người này ?
Lại một người muốn nhận dại nhân làm sư phụ sao ?
Trông không giống, trang phục này...
Là người của Hắc Y Hội.
Nghiêm túc mà quỳ xuống hành lễ.
"Tại hạ là Vô Nhất, đệ tử của Hắc Y Thiên Ma, xin được diện kiến Thiên Vỹ Yêu Vương."
"Ta không có nhốt Tuyết Nguyệt đâu, đừng có lo."
"Hơ...!?"
"Được rồi, ngươi đi đi."
Yêu Thố vừa nghe lời của Yêu Vương, liền nắm áo Vô Nhất kéo đi.
Hả hả ?
Nhanh gọn vậy sao ?
Ơ...?
Thiên Vỹ nâng lên một tách trà, uống một ngụm mà mệt mỏi.
"Người tiếp theo..."
Chỉ cần nói một câu như thế là đủ.
Vô Nhất sẽ nhắn cho Tuyết Nguyệt.
Tuyết Nguyệt sẽ hiểu không phải là ta giam nàng vì làm gián điệp.
Giữ mối quan hệ tốt với Hiệp Hội Phương Xa lúc này là vô cùng cần thiết, tại sao lại phải làm vậy cơ chứ ?
Thiên Vỹ tiếp tục thở dài.
Những việc liên quan tới Hiệp Hội Phương Xa, nàng khó có thể dùng đôi mắt của mình nhìn thấu.
Như có một thế lực vô hình chặn đôi mắt của nàng có thể nhìn xa vạn năm như xưa.
Lúc này, Thiên Vỹ Yêu Vương đang ở tình trạng mong manh nhất.
Sự trợ giúp của Hiệp Hội Phương Xa là vô cùng cần thiết.
Người tiếp theo bước vào, có lẽ là kẻ hôm nay Thiên Vỹ Yêu Vương không muốn gặp nhất.
Hắc Y Thiên Ma nàng gặp cả ngày cũng được, Ngô Công, Tuyết Nguyệt, Vô Nhất cũng không có gì làm nàng quá muộn phiền.
Biến số lớn nhất ngày hôm nay là kẻ tiếp theo.
Một người chơi.
Hắn cũng đến vì giao thương.
Tuy nhiên bởi việc hắn là người chơi, nội tại Trùm Trả Giá, Mị Lực Vô Biên đều không có khả năng cho nàng lợi thế.
Lúc này, một nam nhân to lớn vạm vỡ bước vào.
Gương mặt đã ở tuổi trung niên.
Mái tóc pha tạp màu trắng và đen.
Mang trong mình một bộ giáp với thân giáp được chạm khắc một con hổ đang gầm.
Là Ngạo Thiên.
Bang chủ Tiệm Bún.
Tại sao bang của hắn có cái tên đó? Nàng chịu.
Hắn khác biệt với những kẻ bình thường, đa phần sẽ hành lễ.
Ngạo Thiên từ lúc bước vào, không chút cúi đầu.
Có chút thú vị.
Nhưng.
Nếu không làm gì, cái uy của bản thân sẽ bị ảnh hưởng.
"Ngạo Thiên, đúng không?"
Hắn gật đầu.
"Thế vì lý do gì, bước vào đại điện của ta, ngươi lại không thèm hành lễ?"
"Đế Vương không cúi đầu trước Đế Vương."
Rầm.
Yêu Thố lập tức nằm xuống đất mà ôm đầu.
Hai Yêu Tướng cũng cảm nhận được áp lực khổng lồ mà Yêu Vương đang phát ra.
Nặng tới ngộp thở.
Thế nhưng Ngạo Thiên đứng trước nàng lại không có một chút chuyển động.
Hào quang vàng kim phát ra từ thân thể lão ta.
"Đồ tốt nhỉ?"
Rầm.
Chưa đủ tốt.
Ngọc bội đeo bên hông của Ngạo Thiên vỡ nát.
Mãnh vỡ rơi đầy đất.
"Lần này phạt ngươi một món đồ rởm, đừng nghĩ tới lần sau."
Lúc này Yêu Thố đang đứng gần Ngạo Thiên, chỉ cần nhìn là nhận ra.
"Đây... Đây là Uy Thế Đế Vương !'
"Đồ giả thôi." Thiên Vỹ Yêu Vương lắc đầu.
Một bản sao.
Uy Thế Đế Vương thật sẽ không bị phá hủy bởi uy áp của nàng.
Ngạo Thiên nhìn ngọc bội vừa vỡ dưới mặt đất.
【Ngọc Bội Yêu Hổ-Uy Thế Đế Vương-Bản Sao-】- HỎNG -
【Ngọc Bội được chạm khắc bởi nghệ nhân đứng thứ hai Thiên Vỹ Thành. Dựa theo hình ảnh Thần Hổ.】
【Ngọc Bội đã vỡ, khi nhìn vào đường vân bên trong mới biết được đây không phải là loại ngọc nên dùng. Chỉ là một bản sao.】
【Hiệu ứng duy nhất: Khi không trong trạng thái tấn công, sẽ không phải nhận hiệu ứng khống chế.】
Một ngọc bội Sử Thi.
Trước khi bị Thiên Vỹ Yêu Vương làm vỡ, nó không có hai chữ bản sao.
Một sản phẩm làm giả tinh tế đến mức phải phá hỏng mới biết được nó chỉ là bản sao.
"Món đồ kia được làm bởi nghệ nhân Tòng Thông. Tài nghệ của hắn phi phàm, chỉ tiếc là trời sinh tính ghen ghét."
"Hắn sống từ rất lâu, từ thời đại Thần Hổ còn sống. Khi được biết nghệ nhân số một Thiên Vỹ Thành - lúc đó được gọi là Thần Hổ Thành được đích thân Thần Hổ trao cho ngọc quý, yêu cầu chế tạo ra ngọc bội kia thì sinh lòng ghen tức."
"Hắn tự bảo với lòng, ta sẽ làm ra ngọc bội còn chất lượng hơn tên kia gấp vạn lần. Rồi mài đầu vào chạm khắc vô số bản sao."
"Chỉ tiếc là không có ngọc bội nào có thể so sánh được với ngọc bội do vị nghệ nhân kia làm nên."
"Hắn đổ lỗi cho bản thân không có loại ngọc quý kia, liền liều mạng vào xưởng của vị nghệ nhân số một ấy hòng trộm phần ngọc quý còn sót lại mà Thần Hổ tặng cho anh ta."
"Vô tình trong lúc trộm loại ngọc quý kia thì bị bại lộ, thế là hắn liều mạng chạy trốn, trong cơn hỗn loạn, đã đâm chết vị nghệ nhân kia."
Ngạo Thiên lắc đầu ngao ngán.
Lão mua nó giá 25 triệu nguyên bảo.
Hóa ra chỉ là đồ dỏm.
"Đa tạ Yêu Vương ban cho một câu chuyện thú vị."
Lão chắp hai tay mà hành lễ với Yêu Vương.
Yêu Vương chỉ gật đầu.
"Đạt được điều mình muốn rồi, thì đi đi. Ta biết hôm nay ngươi không có ý định thương thảo."
Ngạo Thiên giật mình.
Sau đó lão cười lớn.
"Được nghe rằng Thiên Vỹ Yêu Vương nhìn xa trông rộng, không ngờ như vậy cũng biết được."
Thiên Vỹ lắc đầu.
Không cần phải dùng thần nhãn đoán biết.
Một kẻ đến để thương thảo, đời nào lại bắt đầu bằng hiềm khích ?
Ngạo Thiên cười lớn, vô cùng sảng khoái.
Thiên Vỹ nhìn hắn, kỳ thực có nhớ đến bóng hình một người.
Trước đây từng có một Yêu Vương cũng phóng túng như vậy.
Chỉ thấy Ngạo Thiên vẫn tiếp tục bước lên.
"Này ! Ngươi không được đến gần Yêu Vương !"
Yêu Thố ngay lập tức nhảy phóc lên, chạy theo Ngạo Thiên.
Hai Yêu Tướng liếc mắt nhìn Ngạo Thiên.
Còn chưa đến Cửu Lưu. Không có chút áp lực.
Chạm vào một cọng lông của Thiên Vỹ còn không được.
Nhưng theo lễ nghi, bọn chúng vẫn phải giương vũ khí chỉa vào hắn.
Thiên Vỹ Yêu Vương nhìn Ngạo Thiên, đợi xem hắn làm gì.
"Vốn nghe nói Thiên Vỹ Yêu Vương nhìn xa trông rộng, đứng trên vạn yêu, lại còn là đóa hoa đẹp nhất yêu tộc."
"Hóa ra cũng chỉ là một lời đồn."
"Ngươi...!" Yêu Thố tức giận, nhe răng nanh mà nhìn hắn.
Lời đồn ? Ngươi có mắt nhìn không ?
Dám phạm thượng với Yêu Vương, ta liều mạng với ngươi !
Yêu Thố ta là trưởng câu lạc bộ hâm mộ Thiên Vỹ đại nhân !
"Nàng còn hơn cả lời đồn."
"Là đóa hoa đẹp nhất thế gian."
Ể ?
Ờ thì thế thì cũng được.
Coi như ngươi có mắt nhìn.
"Thiên Vỹ Yêu Vương, ta tuyên bố, nàng sẽ là của ta ! Ha ha ha ha !"
Hả ?
Ngạo Thiên cười thật sảng khoái.
Mặc cho sát khí toát ra từ tất cả mọi người trong đại điện, trừ chính Thiên Vỹ Yêu Vương.
"Những lời vừa rồi của người, đủ để Yêu Vương khác đem ngươi chết cả dòng họ."
Nàng chỉ mỉm cười.
"Yêu Tộc có một câu."
"Đủ thực lực, đoạt cả thiên hạ."
"Không đủ thực lực, thiên hạ đoạt mạng."
"Ngươi đủ không?"
Ngạo Thiên vỗ mạnh ngực, dang hai tay mà nhìn lên trời.
"Tên ta là Ngạo Thiên."
"Ngạo với cả trời, nàng nghĩ xem?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook