Gái Già Xì Tin
-
Chương 8: Éo le như cây tre trăm đốt
Huhu, sao cô lại khổ thế này cơ chứ. Dương vừa kêu rên trong lòng vừa lấy hết can đảm thò đầu ra ngoài cửa, dáo dác nhìn quanh.
Dãy hành lang im ắng.
Dương liếc sang bên nhà Định. Cửa đóng im ỉm. Dương thở phào rồi co giò chạy thục mạng xuống cầu thang, lòng cáu kỉnh, bực bội không ít. Tự dưng cô lại đi lén lén lút lút chui ra khỏi ngôi nhà của mình không khác gì một thằng trộm.
Nhưng nếu thò cổ ra mà gặp Định ngay thì cô lại thấy... nhùng nhục. Thôi, cứ tránh được vài hôm đã, có gì sau này gây dựng... hình tượng sau.
định phải éo le như cây tre trăm đốt thì mới đúng nghĩa cuộc đời hay sao í. Dương vừa hí hửng chạy xuống dưới dưới đường thì một ngón tay như ở trên trời gõ gõ xuống đầu cô.
"Hey".
Dương quay ngoắt lại thì chạm phải một bờ vai rộng rãi. Ôi, mình lùn thế này sao? Dương vội ngẩng phắt lên thì thì phát hiện ra một cái miệng đang toét ra cười, còn đôi mắt một mí thì tít lại với giọng nói bỡn cợt.
"Nhái bén đi đâu đấy".
Dương lại nhớ đến mối hận tối hôm qua. Chính cái thằng khỉ này là nguyên nhân khiến cô cả đêm trằn trọc u uất vì sụp đổ hình tượng. Lại còn phải lay hoay ủ mưu nghĩ giải pháp tình thế để lần sau đối diện với sơ mi đen một cách ổn thỏa nhất...
Cả một đêm không ngủ, sáng dậy thì tọt ra khỏi nhà như một tên trộm. Đấy, tất cả chỉ vì cái thằng nhãi này nó nhào đến và cứ rú rít gọi cô là "thím" nó đấy.
(Mặc dù, khi biết Định là chú của cái thằng đang nhe nhởn đứng kia thì cô hình như cũng có chút thích thú với viễn tưởng làm... thím nó thật ^^ ặc ặc)
Suy đi tính lại thì, thằng này là cháu của Định, mà Định là hàng xóm của cô, cô đối với anh lại đang đầy... "âm mưu", có vẻ sẽ còn giáp mặt dài dài, thế nên không thể nào xung đột vũ trang mạnh mẽ với nó được. Bởi vậy, khi đối diện với cái khuôn mặt bỡn cợt kia, cô đành cố kìm để cái giọng của mình xuống xuống một tông.
"Đi làm chứ đi đâu. Có phải sinh viên như em đâu mà tung tăng nhảy múa".
Quân trợn tròn mắt nhìn cái cô nàng trước mắt này. Hôm qua cô ta hung hăng như một con gà chọi khiến cậu cực kì sửng sốt và tưởng mình sắp có một bà thím cá tính. Đến khi chú của Quân xuất hiện thì cô nàng cụp tai như một con mèo, còn bây giờ thì lại ra vẻ rất chi là đường hoàng chững chạc lên vai bà chị.
Làm gì có chuyện Quân để con gái lên mặt với mình bao giờ. Không có mùa xuân ấy đâu.
"Này, không phải... thím của anh thì quên đi nhé. Ai là sinh viên? Anh đây hay là cô em đấy????
Dương nghĩ mình lại chuẩn bị lao vào một cuộc chiến mà cách nào cô cũng sẽ thiệt thòi. Cái mặt nhơn nhơn này chỉ hợp với một cái chảo, một quả mít, hay một quả sầu riêng nó phang vào mặt chứ không thể nào hợp với những lời nói phải trái thiệt hơn được.
Thế nên, Dương ra vẻ lạnh như tiền.
"Rốt cục là cậu bao nhiêu tuổi mà... tinh vi?"
Đôi mắt một mí lại cười tít lên.
"Thì anh đã nói rồi, anh 27".
Dương quan sát cái khuôn mặt trắng trẻo phúng phính, thậm chí vẫn còn đầy lông măng, trên cái miệng rộng ngoác là cả mấy sợi râu lún phún, giọng ra vẻ chán chường.
"Hai bảy là đã khai man thêm mấy tuổi???".
"Man là man thế nào? Vớ vẩn. Anh đây 27 tuổi đàn ông man lì thế này còn gì? Sao? Em thì bao nhiêu?
Dương cười nhẹ.
"Này, chú em. Em 24 tuổi là hết chân tiền. Chuẩn chưa? Còn chị đây thì 28 rồi. Thế nên nói năng cho phải phép vào không đừng trách chị không... nương tình"
Mặt Quân lại trở lại đầy vẻ gian tà "Không nương tình là... dư lào?".
Dương quay ngoắt đi "Chị bận lắm, sắp muộn làm rồi. Gần đây có mấy trường mẫu giáo ấy, thích thì vào đấy mà chơi".
Vừa nói vừa đi, nhưng Dương vẫn bị Quân túm lại chỉ bằng một cái sải tay.
"Ế, Nhái bén. Đi đâu mà vội mà vàng hả! Em mới là người cần nhốt vào chỗ mấy đứa trẻ con vẫn cần thay bỉm ấy...
Dương điên tiết, mở ba lô, lục tìm cái ví, rồi rút ra tờ chứng minh thư, dí sát vào mặt Quân.
"Đó... Nhìn cho kĩ đi. Còn mở miệng gọi tôi là cô em thì đừng có trông mong còn răng mà ăn cháo!"
Quân tỉnh queo cầm cái chứng minh thư. Đôi mắt một mí chăm chú nhìn kĩ, vẻ ngạc nhiên dần chiếm lĩnh khuôn mặt.
"Ủa, thế là đúng là... gái già thật đấy à"?
Dương trợn mắt nhìn cái thằng oắt con này. Huhu, tự cô nhận mình là gái già thì không sao, nhưng để một thằng oắt con chưa ráo máu đầu gọi mình là gái già thì cô vẫn... Hận.
Cô thò tay ra giằng lấy cái chứng minh thư lại. Nhưng Quân đã kịp giơ tay lên cao khiến Dương không thể nào với tới.
Dương nghiến răng.
"Trả lại chị mau".
Nhưng Quân chỉ giật lùi một bước, rồi tỉnh bơ nhét chiếc chứng minh thư vào sau túi quần khiến Dương nhìn nó muốn rách mắt.
Ak Ak Ak, tại sao? Tại sao cái chứng minh thư của cô lại nằm sau cái... mông của nó cơ chứ??? Hả???)
Làm gái cho người ta trêu
Dương vẫn tự nhủ, may mình huyết áp thấp, chứ huyết áp cao thì có khi... đoản mệnh vì cái thằng ranh này. Lấy hết vẻ kiên nhẫn và sự đĩnh đạc có thể, Dương xòe tay ra.
"Trả cho chị. Nhanh cho chị còn đi làm".
Nhưng Quân chỉ nhởn nhơ nhìn vào bàn tay Dương, mắt ra vẻ chớp chớp "Tự dưng đưa tay ra cho người khác làm gì? Thích được... cầm hả?"
làm sao lại rút chứng minh ra đưa cho nó...
Phew, thôi kệ... cùng lắm là làm lại chứng minh, mất vài trăm nghìn còn hơn dây vào cái đồ dai như đ********* đói này.
Nhưng mới đi được vài bước, giọng của Quân đã sán lại bên tai.
"Ơ thế là giận thật đấy à?"
Dương không thèm quay ra, vẫn nhằm bến xe buýt thẳng tiến. Cô cố dụ dỗ mình không việc gì phải lên máu vì cái thằng dở hơi cám hấp kia, nhưng Dương vẫn không nén nổi mình phải nghiến răng trèo trẹo. Giá mà có thể, cô lại chẳng vặt cái đầu của nó ra mà chấm muối tiêu ấy chứ.
Chân Dương vô thức đi nhanh hơn. Ở bên cạnh, sải chân của Quân cũng gấp gáp theo.
"Này, Nhái Bén ơi... Thế không thích lấy lại chứng minh đấy à?"
Dương kiên quyết không nhìn sang, lòng quyết tâm mặc kệ thằng này nó lải nhải những gì cũng không động lòng. Hờ hờ, mà biết đâu, vì cái chứng minh này mình lại có cớ gặp lại Định cũng nên. Môi Dương bất giác nhướn lên cười ranh mãnh...
"Ây, Nhái Bén, đành là tôi của trẻ khỏe đẹp trai và đang chạy bám theo thật, nhưng đừng cười tự mãn thế có được không hả?"
Dương ngậm chặt miệng, lòng hốt hoảng không biết mình có cười tự mãn thật không nhỉ? Sau khi nhìn dáo dác xung quanh, cô lấy bộ mặt lạnh như tiền polyme 500 nghìn, chỉ vào một cái đống gạch gần đó.
"Có thấy gì đấy không"
Quân gật gật "Thấy. Một đống gạch. Để xây cho nhà cao cao mãi..."
Dương khệnh khạng "Gạch này không phải để xây nhà, gạch này dùng để phang vào mặt một số đứa lắm điều, nhiều chuyện, quấy phá và lấy chứng minh thư của người khác một cách vô tội vạ. Hiểu chưa".
Quân trợn mắt một lúc rồi ôm bụng cười rũ rượi, cười đến mức đôi mắt một mí chảy ra mấy dòng như là nước mắt.
"há há há há há há...".
Dương gầm lên "Ngậm cái miệng lại. Hở cả a bi đan rồi kia kìa....".
Nhưng Quân vẫn cười như bị ma làm. Dương đành quay ngoắt người bỏ đi, bụng thầm mong cái đồ dở hơi đó lát nữa thế nào cũng vập mặt vào bàn chông cho hết cười.
Phía cuối đường một chiếc xe buýt vừa trờ tới. Dương phải nháo nhào chạy theo mới kịp đến bến, rồi phi lên khi chiếc xe buýt vừa dừng lại. Đợt này con Atila béo ỉn của cô đã không thể nào động đậy, nên cô đành xếp xó nó lại, đi xe buýt tạm mấy hôm.
May, sáng nay xe không đông lắm, Dương nhìn quanh quất, mắt vô tình lướt về phía ô cửa kính phía sau xe. Qua khung kính lờ mờ, cô vẫn nhìn rõ, ở bên góc đường, có gã thanh niên vẫn đang cười rũ rượi.
******
Định lúi húi khóa cửa nhà, rồi nhét chìa khóa vào túi, thong thả đi về phía cầu thang. Khi ngang qua phòng của Dương, đột nhiên môi anh thấp thoáng nụ cười. Không ngờ hàng xóm của anh đúng là cô bé đó. Kể ra, thì cũng có duyên...
Định vẫn không quên cái hình ảnh cô nàng lúc gặp ở Rainbow. Khi đó, trông Dương như một chú tắc kè đổi màu, xanh xanh đỏ đỏ, và nhìn con nít một cách kì cục, nhưng giọng lại ra vẻ chững chạc đòi Mây một cốc café đậm. Nhớ đến Mây, Định lại nhớ đến câu chuyện tỏ tình ở hàng rào râm bụt nọ, anh còn nhớ cả khuôn mặt cố tỏ vẻ tỉnh bơ của Dương khi đi qua đó. Chắc chắn Dương có nghe thấy câu chuyện, thế nên cô nàng mới phải cố làm ra vẻ tự nhiên để "đánh động" như thế...
Nếu đúng như Tân nói, thì Dương 28 tuổi. Nhưng khi nhìn Dương sừng sộ với thằng cháu anh, Định thấy hai người như cùng một lứa. Hình như anh đã qua cái quãng thời gian thanh xuân đó lâu lắm rồi.
Hay, có phải vì anh đã quá mệt mỏi, quá già nua? Định lắc mạnh đầu, cố xua đi những ý nghĩ không đầu không cuối, rồi lững thững đi xuống cầu thang. Vừa được vài bậc thì đã thấy Quân phi hai bậc một lao lên. Định ngạc nhiên.
"Chú tưởng mày đi rồi".
"Đâu có, sáng dậy đói quá cháu phải chạy đi làm bát phở. Thấy chú vẫn đang ngủ nên cháu không gọi".
Định nghiêm mặt.
"Hôm nay về nhà đi. Đừng để ở nhà lo. Giờ chú phải ra công trường rồi..."
Quân nhăn nhó.
"Mình không nói chuyện này nữa nhá. Cháu đã nói là cháu không về mà. Chú đưa cháu mượn chùm chìa khóa"
"Để làm gì?"
"Thì cháu đánh luôn một chùm nữa cho tiện. Chứ lỡ cháu đi đâu về sớm không có chìa lại vất vưởng bên ngoài, cô hàng xóm của chú lại xù lông nhím lên..."
Nói đến đây, Quân lại phá ra cười một cách đầy khoái chí. Định cũng bật cười.
"Đừng có mà trêu chọc người ta"...
Quân tủm tỉm.
"Chỉ để chú trêu chọc thôi à!"
Định đập bốp vào vai Quân "Vớ vẩn!"
Quân cười cười nhìn Định vẻ láu lỉnh "Vớ vẩn là vớ vẩn thế nào. Các cụ đã bảo là làm hoa cho người ta hái, làm gái cho người ta trêu. Chú có cô láng giềng ngộ thế không trêu thì có phải phí của không?"
Định nghiêm nghị "Đừng có mà lộn xộn..."
Quân vẫn nhơn nhơn mặt "Chú mà không lộn xộn thì cháu sẽ lộn xộn... hộ luôn đấy. Lúc ấy thì đừng trách sao cháu không nói trước nhé, he he...
Trái đất vừa tròn vừa méo
Trời nắng gắt.
Công trường lộn xộn ngổn ngang. Định đội chiếc mũ bảo hộ, rảo chân qua đống gạch đá lổn nhổn, về phía lán ngồi. Vài công nhân đang ngồi nghỉ, thấy Định thì cười thân tình, ném cho anh chai nước. Định không khách khí ngửa cổ uống cạn.
Dân công trường xuề xòa, thân tình, cũng chẳng nhiều lời. Tính Định lại là người nếu không có chuyện gì, tuyệt không lên tiếng, anh chỉ nói những điều cần nói, còn lại, thích lắng nghe hơn. Nhưng đám công nhân rất nể sợ anh, biết anh ôn hòa nhưng rất cứng rắn. Dự án đã đình trệ hơn một năm, để bắt đầu trở lại vào một guồng quay mới, cũng không phải là chuyện đơn giản. Từ dạo Định về dự án này, mọi thứ vào quy củ hơn. Ông Thụ từng vỗ vai Định nói, có Định, ông như mọc ra một cánh tay nữa...
Vừa nghĩ đến ông, thì đã thấy ông rảo bước đến. Dáng dấp đồ sộ nhưng bước chân linh hoạt, ông nheo nheo đôi mắt vì chói nắng nhìn Định.
"Thế nào?"
"Chú ạ. Cháu đang định điều thêm hai máy xúc, nội trong nay mai xong để công nhân người ta còn làm. Giá dầu đợt này lên quá nên chắc cũng phải điều chỉnh mức giá chú ạ...
Ông Thụ vỗ vai Định bồm bộp.
"Ừ, có gì cứ đề xuất. làm cho gọn gàng nhé"...
Định nhẹ cười, im lặng. Ông Thụ sực nhớ, quay ra Định.
"À quên, mấy ông sếp đang định tối nay mời bọn giám sát của Nhật một bữa, cho bọn nó làm thoáng thoáng tí. Mày thu xếp đi cùng nhé..."
Định ngần ngừ rồi gật đầu "Vâng".
Ông Thụ cười lớn.
"Làm gì dè dặt thế. Có phải chú bảo về nhà xem mắt cháu gái chú đâu mà ngại thế hả?
Định cười trầm lặng "Cháu đâu có ngại. Hôm đó cháu có việc thật mà..."
Ông Thụ cười cười "Nhìn mày chú biết ngay chỉ lấy cớ thôi. Hôm đó cô ở nhà trách chú mãi đấy..."
Định nói vô thưởng vô phạt "Nếu có duyên thì tất sẽ gặp thôi mà chú. Lo gì?".
Ông Thụ nhìn Định, nói đơn giản "Chú cũng chẳng thích mấy trò mai mối. Nó làm cho mọi thứ thành gượng ép đi. Nhưng nếu mày chưa có người yêu thật, thì cháu gái chú được lắm đấy!"
cháu không?".
"Chú chỉ sợ mày chê nó. Con bé ngoan, được nết lắm. Chỉ có điều không hấp dẫn đến nỗi đập ngay vào mắt thôi..."
Định im lặng. Bỗng dưng anh cười bâng quơ. Năm nay có vẻ như đường tình duyên của anh "nở rộ" hay sao đó. Mọi mối quan hệ quen biết đều có nhu cầu mối mai cho anh. Anh lại không đủ kiên nhẫn để trình bày, hay giải thích với từng người một chuyện vì sao anh không hứng thú yêu đương hay lập gia đình ở thời điểm này.
Định bỗng nhớ đến đêm qua, cái thằng cháu mắc dịch của anh đã thì thà thì thào hỏi này, đúng thật là chú không hứng thú với đàn bà con gái đấy à, làm anh suýt thì sặc. Nhìn đôi mắt 1 mí tinh quái của nó, anh đoán thế nào nó cũng đang nghĩ không biết ông chú của nó "thẳng" hay "cong" cho xem. Định chả buồn đáp, để mặc thằng cháu lăn lộn với những suy tư quái gở của nó.
Đôi khi anh thường tự hỏi, mình đã từng có giai đoạn nào như Quân chưa, sống một cách bản năng hoang dã, yêu nói là yêu, ghét nói là ghét, lúc nào cũng rừng rực sức sống. Quân như chiếc mô tô phân khối lớn, lao vùn vụt về phía trước, với những gì nó thích. Còn anh, như một người đạp chiếc xe cũ kĩ, tiến từng bước một chậm rãi.
Vì anh đã từng ngã nên anh sợ ngã. Vì anh từng đau nên anh sợ đau. Vì anh mãi mãi không có cái nhìn tươi rói về cuộc đời như Quân. Thằng bé thấy gái đẹp là tán, thấy cuộc chơi là lao vào, thấy gia đình quản chế là muốn bung ra.
Quân không biết, đôi khi anh thèm được như nó biết mấy.
Mải chìm vào suy nghĩ, đến khi Định quay ra thì đã thấy ông Thụ đi lúc nào. Anh đứng dậy, đội lại mũ bảo hộ, ra công trường. Đúng lúc đó, thì điện thoại của anh rung lên báo một tin nhắn vừa đến.
Định mở tin nhắn, sững người, không tin vào mắt mình.
****
Dương hét váng lên, tay bấm nút dừng nhưng không kịp nữa. Huhu, làm sao lại có thể thế cơ chứ? Cả buổi sáng nay ấm ích vì chuyện bị giật mất cái chứng minh thư một cách rất trời ơi, Dương an ủi mình mãi với ý nghĩ, okie, chiếc chứng minh đó sẽ là cái cớ để cô nói chuyện với Định một cách đường hoàng nhất. Cô vội vàng lục lại trong email lần trước Tân gửi cho cô khi cô đang ở Rainbow có số điện thoại của Định.
Cô đã gọi cho anh một lần hồi đó, nhưng sau nghĩ ngợi chẳng có dịp gặp mặt lần nữa, nên chẳng lưu số vào. Có ai mà ngờ, trái đất này vừa tròn vừa méo, bắt cô gặp lại anh đã đành, lại nhét anh luôn vào làm hàng xóm của cô nữa. Và ai mà ngờ, có 1, 2 lần gặp rất... ngớ ngẩn, cô lại đâm ra có... tình ý với anh cơ chứ. Ôi, cô cũng chả hiểu nổi mình, cô đâu còn là con bé 16 tuổi đỏ rực mặt vì cái nhìn của cậu bé cùng xóm đâu. Thế mà....
Lục được số điện thoại của Định, Dương cẩn thận nhẩm số, rồi add vào danh bạ. Cô để tên đơn giản A Dinh. Nhưng đầu óc trên mây, nên cô không nhớ ra trong tòa soạn, có ông anh nhiếp ảnh tên là Dinh, cô cũng đề tên A Dinh. Bị Tân giục bài, Dương quáng lên, vì cả buổi mải tơ tơ tưởng tưởng nên không làm được việc mấy. May bài thì đã viết rồi, nhưng ảnh minh họa thì chưa có. Cô mới nhắn cho Dinh "Muốn chết hả! Không gửi ảnh cho em ngay, trưa nay em bóp cổ"...
Ai mà dè, cô lại gửi đúng cho Định cơ chứ!
Ôi trời ơi....
Chương 6.4: Vì cuộc sống là không chờ đợi
Dương nín thở ngồi nhìn cái điện thoại. Nó im ỉm, không động đậy.
Đủ mọi tình huống xẹt xẹt qua đầu của Dương. Nếu như Định chưa lưu số điện thoại của cô, thì có thể anh nghĩ đó là của đứa ất ơ vô duyên nào đó nhắn nhầm. Vậy cũng đỡ...
Ê, nhưng nếu sau này cô cho anh số của mình thì sao... Thế nào anh chẳng nhận ra? Lúc í còn mệt hơn ấy.
Còn nếu anh đã lưu số của cô rồi, thì chắc chắn anh đã biết được hai điều.
Một: Cô nhắn nhầm.
Hai: anh đã biết cô... hiền thục cỡ nào! Híc híc!
Cô đâu có biết thói quen dùng động từ "mạnh" lại có ngày khiến mình há miệng mắc quả... thanh long thế này cơ chứ. Huhu!
Dương cầm điện thoại lên, lấy hết tinh thần "tấn công là cách phòng ngự tốt nhất" để bấm số của Định. Những ngón tay cô xoắn lại một cách vô thức khi đợi tiếng chuông vang lên.
cay ghét đắng "Ò e í, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...".
Dương thở hắt. Vậy là sao? Không lẽ anh sợ khủng bố đến mức tắt lịm luôn rồi!???
Đúng lúc Dương còn đang chán đời, thì Dinh, anh chàng gầy như một chiếc que và có cái cổ sinh ra để cho người khác... bóp bỗng ló đầu vào: Tình yêu ơi, anh vừa email ảnh cho em rồi đấy.
Đang cơn điên tiết, Dương rú lên: Đấy... đấy cái con khỉ! Anh giết em rồi biết chưa?
Dinh ôm đầu rất kịch: Ôi, anh mà giết được em á! Thế quá bằng Trung Quốc tự dưng nó lại hết đông dân, chuồng bò nó không còn muỗi hở...
Dương ấm ích không thèm tung hứng mấy trò trêu chọc của Dinh, quay ra mở mail, lấy ảnh rồi gửi bài cho Tân, bụng dạ nghĩ hôm nay ra đường không biết có dẫm phải... đống phân nào không mà đen thủi đen thui thế không biết...
Để tô điểm thêm bức tranh đen sì trong ngày của Dương, điện thoại của cô báo cuộc gọi đến. Là mẹ cô. Dương nhăn nhó. Thôi chết toi rồi. Sắp đến ngày nghỉ 30.4, mẹ cô sẽ lại ca thán bài ca quen thuộc: Có về nhà không? Quan trọng hơn là: Có dắt thằng nào về không?
Dương chép miệng, quyết định sử dụng tuyệt chiêu "Ta cứ lờ đi rồi mọi việc sẽ ổn cả", cô để điện thoại tắt chuông, miệng cố huýt sáo thật to, trấn an rằng mình không đến nỗi chán đời lắm. Ây da, cuối cùng điện thoại nó cũng đã im lìm. Hê hê, cuộc đời bắt đầu le lói tí ánh sáng đây.
Nhưng ngay lúc đó, tí ánh sáng le lói ấy cũng tắt phụt, và chứng minh luôn cái mệnh đề rằng "Ta cứ lờ đi thì mọi việc cũng chẳng ổn hơn tí nào".
Điện thoại của Dương lại rung lên báo tin nhắn. Dương run run cầm điện thoại lên. Tin báo tử đến từ ai đây, mẹ, hay Định??? Cả hai đều thảm khốc như nhau. Dương nhắm mắt mở đại.
Cuối cùng cô cũng thở ra nhẹ nhõm khi thấy tin của mẹ. "Mày dám không nghe điện thoại của mẹ??? Giết bây giờ!!!!".
Đọc tin nhắn sặc mùi súng đạn "yêu thương" của mẹ, Dương thở dài. Hóa ra, thói quen dùng động từ "mạnh" của cô không phải tự nhiên mà có. Nó có tính di truyền!
Dương bấm số gọi lại. Vừa thấy mẹ hét toáng lên "Ỉn kia", Dương vội vã ra giọng thì thà thì thào "Mẹ... tối con gọi cho mẹ nhá. Con đang họp. Nói nhiều là sếp giết con chứ không phải mẹ đâu. Thế nhá. Bái bai mẹ"
Dương cúp máy, phủi tay. Xong! Vậy đấy. Đối phó nhiều là nó cũng thành bản năng mà ^^
Thò tay tắt máy tính, xách ba lô lên, Dương ngẫm nghĩ không biết làm gì để khiến mình vui hơn, và quên đi cái tin nhắn trái khoáy vừa rồi. Dương liệt kê trong đầu vài thứ mình hứng thú, rồi bốc máy gọi cho Giáng Châu.
"Ê, ku, đi chơi bi – a với ta không?"
********
Rất nhiều người thường hỏi vì sao một đứa trông rất "Nông Văn Rền" như Dương lại thích chơi bi – a? Dương chơi không giỏi, chọc 5 quả chắc mới trúng một quả. Nhưng cô yêu thích cảm giác khi viên bi tìm được đúng đường đi của nó. Cả cảm giác vừa tức vừa buồn cười, khi ngắm chán ngắm chê rồi mà vẫn trượt.
Với trò chơi không hề có năng khiếu này, Dương vẫn thích nó vì một lí do ít người biết. Chuyện đó gắn với Giáng Châu, cô bạn thân thiết thời đại học của Dương và một cậu bạn khác. Cậu bạn này rất hâm mộ Giáng Châu. Có một lần, khi cô và Giáng Châu đang chơi bowling trên Starbow, cậu ấy rủ hai đứa xuống The One ngay gần đó chơi Bi – a. Ban đầu hai đứa còn õng ẹo chán, nhưng sau, bị tò mò dụ dỗ nên cả hai cũng lót tót chạy xuống.
Lần đầu chơi, cả Dương và Giáng Châu cầm gậy đều như cầm que chọc ổi, trông rất tức cười. Nhưng khi chọc được bi vào lỗ thì hai đứa thích mê tơi rụng rời, đập tay nhau chan chát đầy hỉ hả.
Sau lần đầu đầy phấn khích đó, cậu ấy dắt hai đứa đi chơi vài lần nữa. Chuyện đeo đuổi của cậu ấy với Giáng Châu cũng khá dài kì nhưng không đâu vào đâu. Về sau, dường như cậu ấy cũng mang máng nhận ra, Giáng Châu đã có người yêu rồi.
Dương vẫn nhớ, cậu ấy thường để trên status của mình "Vì cuộc sống là không chờ đợi". Cách sống của cậu ấy cũng thế, nồng nhiệt và luôn tăng tốc. Thế nhưng, sau đó ít lâu, cậu ấy bị một tai nạn xe máy thảm khốc và qua đời. Cùng thời điểm đó, quán The One ở Đông Tác mà họ chơi lần đầu cũng đóng cửa...
Đó là một cú sốc, với cả hai đứa. Sau một thời gian rất lâu không dám bén mảng đến bàn bi – a, hai đứa lại quay lại chơi, như một cách để nhớ về cậu bạn ấy. Chơi rất lâu và không hề tiến bộ, nhưng cả Dương và Châu vẫn thường rủ nhau đi chơi, khi buồn, khi rảnh rỗi, và đôi khi, chỉ là vì muốn nghĩ rằng, có thể, ở nơi nào đó, cậu ấy sẽ vui vì hai đứa vẫn tiếp tục trò chơi cậu ấy đã từng dạy.
Vì cuộc sống là không chờ đợi. Cho nên, sau đó Giáng Châu kết hôn với người mà cô ấy yêu. Còn Dương, vì không chờ đợi, nên cũng cố mà sống kiếp Gái già một cách vui vẻ nhất. Cô không muốn mình buồn dù một phút.
Bởi vì Dương ý thức rất rõ một điều rằng, nỗi buồn không đáng sợ.
Nó chỉ đáng sợ khi thành thói quen...
Dãy hành lang im ắng.
Dương liếc sang bên nhà Định. Cửa đóng im ỉm. Dương thở phào rồi co giò chạy thục mạng xuống cầu thang, lòng cáu kỉnh, bực bội không ít. Tự dưng cô lại đi lén lén lút lút chui ra khỏi ngôi nhà của mình không khác gì một thằng trộm.
Nhưng nếu thò cổ ra mà gặp Định ngay thì cô lại thấy... nhùng nhục. Thôi, cứ tránh được vài hôm đã, có gì sau này gây dựng... hình tượng sau.
định phải éo le như cây tre trăm đốt thì mới đúng nghĩa cuộc đời hay sao í. Dương vừa hí hửng chạy xuống dưới dưới đường thì một ngón tay như ở trên trời gõ gõ xuống đầu cô.
"Hey".
Dương quay ngoắt lại thì chạm phải một bờ vai rộng rãi. Ôi, mình lùn thế này sao? Dương vội ngẩng phắt lên thì thì phát hiện ra một cái miệng đang toét ra cười, còn đôi mắt một mí thì tít lại với giọng nói bỡn cợt.
"Nhái bén đi đâu đấy".
Dương lại nhớ đến mối hận tối hôm qua. Chính cái thằng khỉ này là nguyên nhân khiến cô cả đêm trằn trọc u uất vì sụp đổ hình tượng. Lại còn phải lay hoay ủ mưu nghĩ giải pháp tình thế để lần sau đối diện với sơ mi đen một cách ổn thỏa nhất...
Cả một đêm không ngủ, sáng dậy thì tọt ra khỏi nhà như một tên trộm. Đấy, tất cả chỉ vì cái thằng nhãi này nó nhào đến và cứ rú rít gọi cô là "thím" nó đấy.
(Mặc dù, khi biết Định là chú của cái thằng đang nhe nhởn đứng kia thì cô hình như cũng có chút thích thú với viễn tưởng làm... thím nó thật ^^ ặc ặc)
Suy đi tính lại thì, thằng này là cháu của Định, mà Định là hàng xóm của cô, cô đối với anh lại đang đầy... "âm mưu", có vẻ sẽ còn giáp mặt dài dài, thế nên không thể nào xung đột vũ trang mạnh mẽ với nó được. Bởi vậy, khi đối diện với cái khuôn mặt bỡn cợt kia, cô đành cố kìm để cái giọng của mình xuống xuống một tông.
"Đi làm chứ đi đâu. Có phải sinh viên như em đâu mà tung tăng nhảy múa".
Quân trợn tròn mắt nhìn cái cô nàng trước mắt này. Hôm qua cô ta hung hăng như một con gà chọi khiến cậu cực kì sửng sốt và tưởng mình sắp có một bà thím cá tính. Đến khi chú của Quân xuất hiện thì cô nàng cụp tai như một con mèo, còn bây giờ thì lại ra vẻ rất chi là đường hoàng chững chạc lên vai bà chị.
Làm gì có chuyện Quân để con gái lên mặt với mình bao giờ. Không có mùa xuân ấy đâu.
"Này, không phải... thím của anh thì quên đi nhé. Ai là sinh viên? Anh đây hay là cô em đấy????
Dương nghĩ mình lại chuẩn bị lao vào một cuộc chiến mà cách nào cô cũng sẽ thiệt thòi. Cái mặt nhơn nhơn này chỉ hợp với một cái chảo, một quả mít, hay một quả sầu riêng nó phang vào mặt chứ không thể nào hợp với những lời nói phải trái thiệt hơn được.
Thế nên, Dương ra vẻ lạnh như tiền.
"Rốt cục là cậu bao nhiêu tuổi mà... tinh vi?"
Đôi mắt một mí lại cười tít lên.
"Thì anh đã nói rồi, anh 27".
Dương quan sát cái khuôn mặt trắng trẻo phúng phính, thậm chí vẫn còn đầy lông măng, trên cái miệng rộng ngoác là cả mấy sợi râu lún phún, giọng ra vẻ chán chường.
"Hai bảy là đã khai man thêm mấy tuổi???".
"Man là man thế nào? Vớ vẩn. Anh đây 27 tuổi đàn ông man lì thế này còn gì? Sao? Em thì bao nhiêu?
Dương cười nhẹ.
"Này, chú em. Em 24 tuổi là hết chân tiền. Chuẩn chưa? Còn chị đây thì 28 rồi. Thế nên nói năng cho phải phép vào không đừng trách chị không... nương tình"
Mặt Quân lại trở lại đầy vẻ gian tà "Không nương tình là... dư lào?".
Dương quay ngoắt đi "Chị bận lắm, sắp muộn làm rồi. Gần đây có mấy trường mẫu giáo ấy, thích thì vào đấy mà chơi".
Vừa nói vừa đi, nhưng Dương vẫn bị Quân túm lại chỉ bằng một cái sải tay.
"Ế, Nhái bén. Đi đâu mà vội mà vàng hả! Em mới là người cần nhốt vào chỗ mấy đứa trẻ con vẫn cần thay bỉm ấy...
Dương điên tiết, mở ba lô, lục tìm cái ví, rồi rút ra tờ chứng minh thư, dí sát vào mặt Quân.
"Đó... Nhìn cho kĩ đi. Còn mở miệng gọi tôi là cô em thì đừng có trông mong còn răng mà ăn cháo!"
Quân tỉnh queo cầm cái chứng minh thư. Đôi mắt một mí chăm chú nhìn kĩ, vẻ ngạc nhiên dần chiếm lĩnh khuôn mặt.
"Ủa, thế là đúng là... gái già thật đấy à"?
Dương trợn mắt nhìn cái thằng oắt con này. Huhu, tự cô nhận mình là gái già thì không sao, nhưng để một thằng oắt con chưa ráo máu đầu gọi mình là gái già thì cô vẫn... Hận.
Cô thò tay ra giằng lấy cái chứng minh thư lại. Nhưng Quân đã kịp giơ tay lên cao khiến Dương không thể nào với tới.
Dương nghiến răng.
"Trả lại chị mau".
Nhưng Quân chỉ giật lùi một bước, rồi tỉnh bơ nhét chiếc chứng minh thư vào sau túi quần khiến Dương nhìn nó muốn rách mắt.
Ak Ak Ak, tại sao? Tại sao cái chứng minh thư của cô lại nằm sau cái... mông của nó cơ chứ??? Hả???)
Làm gái cho người ta trêu
Dương vẫn tự nhủ, may mình huyết áp thấp, chứ huyết áp cao thì có khi... đoản mệnh vì cái thằng ranh này. Lấy hết vẻ kiên nhẫn và sự đĩnh đạc có thể, Dương xòe tay ra.
"Trả cho chị. Nhanh cho chị còn đi làm".
Nhưng Quân chỉ nhởn nhơ nhìn vào bàn tay Dương, mắt ra vẻ chớp chớp "Tự dưng đưa tay ra cho người khác làm gì? Thích được... cầm hả?"
làm sao lại rút chứng minh ra đưa cho nó...
Phew, thôi kệ... cùng lắm là làm lại chứng minh, mất vài trăm nghìn còn hơn dây vào cái đồ dai như đ********* đói này.
Nhưng mới đi được vài bước, giọng của Quân đã sán lại bên tai.
"Ơ thế là giận thật đấy à?"
Dương không thèm quay ra, vẫn nhằm bến xe buýt thẳng tiến. Cô cố dụ dỗ mình không việc gì phải lên máu vì cái thằng dở hơi cám hấp kia, nhưng Dương vẫn không nén nổi mình phải nghiến răng trèo trẹo. Giá mà có thể, cô lại chẳng vặt cái đầu của nó ra mà chấm muối tiêu ấy chứ.
Chân Dương vô thức đi nhanh hơn. Ở bên cạnh, sải chân của Quân cũng gấp gáp theo.
"Này, Nhái Bén ơi... Thế không thích lấy lại chứng minh đấy à?"
Dương kiên quyết không nhìn sang, lòng quyết tâm mặc kệ thằng này nó lải nhải những gì cũng không động lòng. Hờ hờ, mà biết đâu, vì cái chứng minh này mình lại có cớ gặp lại Định cũng nên. Môi Dương bất giác nhướn lên cười ranh mãnh...
"Ây, Nhái Bén, đành là tôi của trẻ khỏe đẹp trai và đang chạy bám theo thật, nhưng đừng cười tự mãn thế có được không hả?"
Dương ngậm chặt miệng, lòng hốt hoảng không biết mình có cười tự mãn thật không nhỉ? Sau khi nhìn dáo dác xung quanh, cô lấy bộ mặt lạnh như tiền polyme 500 nghìn, chỉ vào một cái đống gạch gần đó.
"Có thấy gì đấy không"
Quân gật gật "Thấy. Một đống gạch. Để xây cho nhà cao cao mãi..."
Dương khệnh khạng "Gạch này không phải để xây nhà, gạch này dùng để phang vào mặt một số đứa lắm điều, nhiều chuyện, quấy phá và lấy chứng minh thư của người khác một cách vô tội vạ. Hiểu chưa".
Quân trợn mắt một lúc rồi ôm bụng cười rũ rượi, cười đến mức đôi mắt một mí chảy ra mấy dòng như là nước mắt.
"há há há há há há...".
Dương gầm lên "Ngậm cái miệng lại. Hở cả a bi đan rồi kia kìa....".
Nhưng Quân vẫn cười như bị ma làm. Dương đành quay ngoắt người bỏ đi, bụng thầm mong cái đồ dở hơi đó lát nữa thế nào cũng vập mặt vào bàn chông cho hết cười.
Phía cuối đường một chiếc xe buýt vừa trờ tới. Dương phải nháo nhào chạy theo mới kịp đến bến, rồi phi lên khi chiếc xe buýt vừa dừng lại. Đợt này con Atila béo ỉn của cô đã không thể nào động đậy, nên cô đành xếp xó nó lại, đi xe buýt tạm mấy hôm.
May, sáng nay xe không đông lắm, Dương nhìn quanh quất, mắt vô tình lướt về phía ô cửa kính phía sau xe. Qua khung kính lờ mờ, cô vẫn nhìn rõ, ở bên góc đường, có gã thanh niên vẫn đang cười rũ rượi.
******
Định lúi húi khóa cửa nhà, rồi nhét chìa khóa vào túi, thong thả đi về phía cầu thang. Khi ngang qua phòng của Dương, đột nhiên môi anh thấp thoáng nụ cười. Không ngờ hàng xóm của anh đúng là cô bé đó. Kể ra, thì cũng có duyên...
Định vẫn không quên cái hình ảnh cô nàng lúc gặp ở Rainbow. Khi đó, trông Dương như một chú tắc kè đổi màu, xanh xanh đỏ đỏ, và nhìn con nít một cách kì cục, nhưng giọng lại ra vẻ chững chạc đòi Mây một cốc café đậm. Nhớ đến Mây, Định lại nhớ đến câu chuyện tỏ tình ở hàng rào râm bụt nọ, anh còn nhớ cả khuôn mặt cố tỏ vẻ tỉnh bơ của Dương khi đi qua đó. Chắc chắn Dương có nghe thấy câu chuyện, thế nên cô nàng mới phải cố làm ra vẻ tự nhiên để "đánh động" như thế...
Nếu đúng như Tân nói, thì Dương 28 tuổi. Nhưng khi nhìn Dương sừng sộ với thằng cháu anh, Định thấy hai người như cùng một lứa. Hình như anh đã qua cái quãng thời gian thanh xuân đó lâu lắm rồi.
Hay, có phải vì anh đã quá mệt mỏi, quá già nua? Định lắc mạnh đầu, cố xua đi những ý nghĩ không đầu không cuối, rồi lững thững đi xuống cầu thang. Vừa được vài bậc thì đã thấy Quân phi hai bậc một lao lên. Định ngạc nhiên.
"Chú tưởng mày đi rồi".
"Đâu có, sáng dậy đói quá cháu phải chạy đi làm bát phở. Thấy chú vẫn đang ngủ nên cháu không gọi".
Định nghiêm mặt.
"Hôm nay về nhà đi. Đừng để ở nhà lo. Giờ chú phải ra công trường rồi..."
Quân nhăn nhó.
"Mình không nói chuyện này nữa nhá. Cháu đã nói là cháu không về mà. Chú đưa cháu mượn chùm chìa khóa"
"Để làm gì?"
"Thì cháu đánh luôn một chùm nữa cho tiện. Chứ lỡ cháu đi đâu về sớm không có chìa lại vất vưởng bên ngoài, cô hàng xóm của chú lại xù lông nhím lên..."
Nói đến đây, Quân lại phá ra cười một cách đầy khoái chí. Định cũng bật cười.
"Đừng có mà trêu chọc người ta"...
Quân tủm tỉm.
"Chỉ để chú trêu chọc thôi à!"
Định đập bốp vào vai Quân "Vớ vẩn!"
Quân cười cười nhìn Định vẻ láu lỉnh "Vớ vẩn là vớ vẩn thế nào. Các cụ đã bảo là làm hoa cho người ta hái, làm gái cho người ta trêu. Chú có cô láng giềng ngộ thế không trêu thì có phải phí của không?"
Định nghiêm nghị "Đừng có mà lộn xộn..."
Quân vẫn nhơn nhơn mặt "Chú mà không lộn xộn thì cháu sẽ lộn xộn... hộ luôn đấy. Lúc ấy thì đừng trách sao cháu không nói trước nhé, he he...
Trái đất vừa tròn vừa méo
Trời nắng gắt.
Công trường lộn xộn ngổn ngang. Định đội chiếc mũ bảo hộ, rảo chân qua đống gạch đá lổn nhổn, về phía lán ngồi. Vài công nhân đang ngồi nghỉ, thấy Định thì cười thân tình, ném cho anh chai nước. Định không khách khí ngửa cổ uống cạn.
Dân công trường xuề xòa, thân tình, cũng chẳng nhiều lời. Tính Định lại là người nếu không có chuyện gì, tuyệt không lên tiếng, anh chỉ nói những điều cần nói, còn lại, thích lắng nghe hơn. Nhưng đám công nhân rất nể sợ anh, biết anh ôn hòa nhưng rất cứng rắn. Dự án đã đình trệ hơn một năm, để bắt đầu trở lại vào một guồng quay mới, cũng không phải là chuyện đơn giản. Từ dạo Định về dự án này, mọi thứ vào quy củ hơn. Ông Thụ từng vỗ vai Định nói, có Định, ông như mọc ra một cánh tay nữa...
Vừa nghĩ đến ông, thì đã thấy ông rảo bước đến. Dáng dấp đồ sộ nhưng bước chân linh hoạt, ông nheo nheo đôi mắt vì chói nắng nhìn Định.
"Thế nào?"
"Chú ạ. Cháu đang định điều thêm hai máy xúc, nội trong nay mai xong để công nhân người ta còn làm. Giá dầu đợt này lên quá nên chắc cũng phải điều chỉnh mức giá chú ạ...
Ông Thụ vỗ vai Định bồm bộp.
"Ừ, có gì cứ đề xuất. làm cho gọn gàng nhé"...
Định nhẹ cười, im lặng. Ông Thụ sực nhớ, quay ra Định.
"À quên, mấy ông sếp đang định tối nay mời bọn giám sát của Nhật một bữa, cho bọn nó làm thoáng thoáng tí. Mày thu xếp đi cùng nhé..."
Định ngần ngừ rồi gật đầu "Vâng".
Ông Thụ cười lớn.
"Làm gì dè dặt thế. Có phải chú bảo về nhà xem mắt cháu gái chú đâu mà ngại thế hả?
Định cười trầm lặng "Cháu đâu có ngại. Hôm đó cháu có việc thật mà..."
Ông Thụ cười cười "Nhìn mày chú biết ngay chỉ lấy cớ thôi. Hôm đó cô ở nhà trách chú mãi đấy..."
Định nói vô thưởng vô phạt "Nếu có duyên thì tất sẽ gặp thôi mà chú. Lo gì?".
Ông Thụ nhìn Định, nói đơn giản "Chú cũng chẳng thích mấy trò mai mối. Nó làm cho mọi thứ thành gượng ép đi. Nhưng nếu mày chưa có người yêu thật, thì cháu gái chú được lắm đấy!"
cháu không?".
"Chú chỉ sợ mày chê nó. Con bé ngoan, được nết lắm. Chỉ có điều không hấp dẫn đến nỗi đập ngay vào mắt thôi..."
Định im lặng. Bỗng dưng anh cười bâng quơ. Năm nay có vẻ như đường tình duyên của anh "nở rộ" hay sao đó. Mọi mối quan hệ quen biết đều có nhu cầu mối mai cho anh. Anh lại không đủ kiên nhẫn để trình bày, hay giải thích với từng người một chuyện vì sao anh không hứng thú yêu đương hay lập gia đình ở thời điểm này.
Định bỗng nhớ đến đêm qua, cái thằng cháu mắc dịch của anh đã thì thà thì thào hỏi này, đúng thật là chú không hứng thú với đàn bà con gái đấy à, làm anh suýt thì sặc. Nhìn đôi mắt 1 mí tinh quái của nó, anh đoán thế nào nó cũng đang nghĩ không biết ông chú của nó "thẳng" hay "cong" cho xem. Định chả buồn đáp, để mặc thằng cháu lăn lộn với những suy tư quái gở của nó.
Đôi khi anh thường tự hỏi, mình đã từng có giai đoạn nào như Quân chưa, sống một cách bản năng hoang dã, yêu nói là yêu, ghét nói là ghét, lúc nào cũng rừng rực sức sống. Quân như chiếc mô tô phân khối lớn, lao vùn vụt về phía trước, với những gì nó thích. Còn anh, như một người đạp chiếc xe cũ kĩ, tiến từng bước một chậm rãi.
Vì anh đã từng ngã nên anh sợ ngã. Vì anh từng đau nên anh sợ đau. Vì anh mãi mãi không có cái nhìn tươi rói về cuộc đời như Quân. Thằng bé thấy gái đẹp là tán, thấy cuộc chơi là lao vào, thấy gia đình quản chế là muốn bung ra.
Quân không biết, đôi khi anh thèm được như nó biết mấy.
Mải chìm vào suy nghĩ, đến khi Định quay ra thì đã thấy ông Thụ đi lúc nào. Anh đứng dậy, đội lại mũ bảo hộ, ra công trường. Đúng lúc đó, thì điện thoại của anh rung lên báo một tin nhắn vừa đến.
Định mở tin nhắn, sững người, không tin vào mắt mình.
****
Dương hét váng lên, tay bấm nút dừng nhưng không kịp nữa. Huhu, làm sao lại có thể thế cơ chứ? Cả buổi sáng nay ấm ích vì chuyện bị giật mất cái chứng minh thư một cách rất trời ơi, Dương an ủi mình mãi với ý nghĩ, okie, chiếc chứng minh đó sẽ là cái cớ để cô nói chuyện với Định một cách đường hoàng nhất. Cô vội vàng lục lại trong email lần trước Tân gửi cho cô khi cô đang ở Rainbow có số điện thoại của Định.
Cô đã gọi cho anh một lần hồi đó, nhưng sau nghĩ ngợi chẳng có dịp gặp mặt lần nữa, nên chẳng lưu số vào. Có ai mà ngờ, trái đất này vừa tròn vừa méo, bắt cô gặp lại anh đã đành, lại nhét anh luôn vào làm hàng xóm của cô nữa. Và ai mà ngờ, có 1, 2 lần gặp rất... ngớ ngẩn, cô lại đâm ra có... tình ý với anh cơ chứ. Ôi, cô cũng chả hiểu nổi mình, cô đâu còn là con bé 16 tuổi đỏ rực mặt vì cái nhìn của cậu bé cùng xóm đâu. Thế mà....
Lục được số điện thoại của Định, Dương cẩn thận nhẩm số, rồi add vào danh bạ. Cô để tên đơn giản A Dinh. Nhưng đầu óc trên mây, nên cô không nhớ ra trong tòa soạn, có ông anh nhiếp ảnh tên là Dinh, cô cũng đề tên A Dinh. Bị Tân giục bài, Dương quáng lên, vì cả buổi mải tơ tơ tưởng tưởng nên không làm được việc mấy. May bài thì đã viết rồi, nhưng ảnh minh họa thì chưa có. Cô mới nhắn cho Dinh "Muốn chết hả! Không gửi ảnh cho em ngay, trưa nay em bóp cổ"...
Ai mà dè, cô lại gửi đúng cho Định cơ chứ!
Ôi trời ơi....
Chương 6.4: Vì cuộc sống là không chờ đợi
Dương nín thở ngồi nhìn cái điện thoại. Nó im ỉm, không động đậy.
Đủ mọi tình huống xẹt xẹt qua đầu của Dương. Nếu như Định chưa lưu số điện thoại của cô, thì có thể anh nghĩ đó là của đứa ất ơ vô duyên nào đó nhắn nhầm. Vậy cũng đỡ...
Ê, nhưng nếu sau này cô cho anh số của mình thì sao... Thế nào anh chẳng nhận ra? Lúc í còn mệt hơn ấy.
Còn nếu anh đã lưu số của cô rồi, thì chắc chắn anh đã biết được hai điều.
Một: Cô nhắn nhầm.
Hai: anh đã biết cô... hiền thục cỡ nào! Híc híc!
Cô đâu có biết thói quen dùng động từ "mạnh" lại có ngày khiến mình há miệng mắc quả... thanh long thế này cơ chứ. Huhu!
Dương cầm điện thoại lên, lấy hết tinh thần "tấn công là cách phòng ngự tốt nhất" để bấm số của Định. Những ngón tay cô xoắn lại một cách vô thức khi đợi tiếng chuông vang lên.
cay ghét đắng "Ò e í, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...".
Dương thở hắt. Vậy là sao? Không lẽ anh sợ khủng bố đến mức tắt lịm luôn rồi!???
Đúng lúc Dương còn đang chán đời, thì Dinh, anh chàng gầy như một chiếc que và có cái cổ sinh ra để cho người khác... bóp bỗng ló đầu vào: Tình yêu ơi, anh vừa email ảnh cho em rồi đấy.
Đang cơn điên tiết, Dương rú lên: Đấy... đấy cái con khỉ! Anh giết em rồi biết chưa?
Dinh ôm đầu rất kịch: Ôi, anh mà giết được em á! Thế quá bằng Trung Quốc tự dưng nó lại hết đông dân, chuồng bò nó không còn muỗi hở...
Dương ấm ích không thèm tung hứng mấy trò trêu chọc của Dinh, quay ra mở mail, lấy ảnh rồi gửi bài cho Tân, bụng dạ nghĩ hôm nay ra đường không biết có dẫm phải... đống phân nào không mà đen thủi đen thui thế không biết...
Để tô điểm thêm bức tranh đen sì trong ngày của Dương, điện thoại của cô báo cuộc gọi đến. Là mẹ cô. Dương nhăn nhó. Thôi chết toi rồi. Sắp đến ngày nghỉ 30.4, mẹ cô sẽ lại ca thán bài ca quen thuộc: Có về nhà không? Quan trọng hơn là: Có dắt thằng nào về không?
Dương chép miệng, quyết định sử dụng tuyệt chiêu "Ta cứ lờ đi rồi mọi việc sẽ ổn cả", cô để điện thoại tắt chuông, miệng cố huýt sáo thật to, trấn an rằng mình không đến nỗi chán đời lắm. Ây da, cuối cùng điện thoại nó cũng đã im lìm. Hê hê, cuộc đời bắt đầu le lói tí ánh sáng đây.
Nhưng ngay lúc đó, tí ánh sáng le lói ấy cũng tắt phụt, và chứng minh luôn cái mệnh đề rằng "Ta cứ lờ đi thì mọi việc cũng chẳng ổn hơn tí nào".
Điện thoại của Dương lại rung lên báo tin nhắn. Dương run run cầm điện thoại lên. Tin báo tử đến từ ai đây, mẹ, hay Định??? Cả hai đều thảm khốc như nhau. Dương nhắm mắt mở đại.
Cuối cùng cô cũng thở ra nhẹ nhõm khi thấy tin của mẹ. "Mày dám không nghe điện thoại của mẹ??? Giết bây giờ!!!!".
Đọc tin nhắn sặc mùi súng đạn "yêu thương" của mẹ, Dương thở dài. Hóa ra, thói quen dùng động từ "mạnh" của cô không phải tự nhiên mà có. Nó có tính di truyền!
Dương bấm số gọi lại. Vừa thấy mẹ hét toáng lên "Ỉn kia", Dương vội vã ra giọng thì thà thì thào "Mẹ... tối con gọi cho mẹ nhá. Con đang họp. Nói nhiều là sếp giết con chứ không phải mẹ đâu. Thế nhá. Bái bai mẹ"
Dương cúp máy, phủi tay. Xong! Vậy đấy. Đối phó nhiều là nó cũng thành bản năng mà ^^
Thò tay tắt máy tính, xách ba lô lên, Dương ngẫm nghĩ không biết làm gì để khiến mình vui hơn, và quên đi cái tin nhắn trái khoáy vừa rồi. Dương liệt kê trong đầu vài thứ mình hứng thú, rồi bốc máy gọi cho Giáng Châu.
"Ê, ku, đi chơi bi – a với ta không?"
********
Rất nhiều người thường hỏi vì sao một đứa trông rất "Nông Văn Rền" như Dương lại thích chơi bi – a? Dương chơi không giỏi, chọc 5 quả chắc mới trúng một quả. Nhưng cô yêu thích cảm giác khi viên bi tìm được đúng đường đi của nó. Cả cảm giác vừa tức vừa buồn cười, khi ngắm chán ngắm chê rồi mà vẫn trượt.
Với trò chơi không hề có năng khiếu này, Dương vẫn thích nó vì một lí do ít người biết. Chuyện đó gắn với Giáng Châu, cô bạn thân thiết thời đại học của Dương và một cậu bạn khác. Cậu bạn này rất hâm mộ Giáng Châu. Có một lần, khi cô và Giáng Châu đang chơi bowling trên Starbow, cậu ấy rủ hai đứa xuống The One ngay gần đó chơi Bi – a. Ban đầu hai đứa còn õng ẹo chán, nhưng sau, bị tò mò dụ dỗ nên cả hai cũng lót tót chạy xuống.
Lần đầu chơi, cả Dương và Giáng Châu cầm gậy đều như cầm que chọc ổi, trông rất tức cười. Nhưng khi chọc được bi vào lỗ thì hai đứa thích mê tơi rụng rời, đập tay nhau chan chát đầy hỉ hả.
Sau lần đầu đầy phấn khích đó, cậu ấy dắt hai đứa đi chơi vài lần nữa. Chuyện đeo đuổi của cậu ấy với Giáng Châu cũng khá dài kì nhưng không đâu vào đâu. Về sau, dường như cậu ấy cũng mang máng nhận ra, Giáng Châu đã có người yêu rồi.
Dương vẫn nhớ, cậu ấy thường để trên status của mình "Vì cuộc sống là không chờ đợi". Cách sống của cậu ấy cũng thế, nồng nhiệt và luôn tăng tốc. Thế nhưng, sau đó ít lâu, cậu ấy bị một tai nạn xe máy thảm khốc và qua đời. Cùng thời điểm đó, quán The One ở Đông Tác mà họ chơi lần đầu cũng đóng cửa...
Đó là một cú sốc, với cả hai đứa. Sau một thời gian rất lâu không dám bén mảng đến bàn bi – a, hai đứa lại quay lại chơi, như một cách để nhớ về cậu bạn ấy. Chơi rất lâu và không hề tiến bộ, nhưng cả Dương và Châu vẫn thường rủ nhau đi chơi, khi buồn, khi rảnh rỗi, và đôi khi, chỉ là vì muốn nghĩ rằng, có thể, ở nơi nào đó, cậu ấy sẽ vui vì hai đứa vẫn tiếp tục trò chơi cậu ấy đã từng dạy.
Vì cuộc sống là không chờ đợi. Cho nên, sau đó Giáng Châu kết hôn với người mà cô ấy yêu. Còn Dương, vì không chờ đợi, nên cũng cố mà sống kiếp Gái già một cách vui vẻ nhất. Cô không muốn mình buồn dù một phút.
Bởi vì Dương ý thức rất rõ một điều rằng, nỗi buồn không đáng sợ.
Nó chỉ đáng sợ khi thành thói quen...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook