Gái Già Gả Bảy Lần
-
Quyển 2 - Chương 16
Tôi nói: ‘Ngọc Hành công tử, tôi thật sự thích huynh.”
Vong Xuyên đang cầm tay tôi liền dừng lại, hơi thở trở nên nghiêm trọng nhưng không lên tiếng.
Ngọc Hành giương đèn lên soi rõ mặt, trong mắt có ý cười, nhìn tôi cười nhẹ nhàng: ‘Ta cũng thích A Ly.”
Bàn tay của Vong Xuyên chợt cứng đờ.
Tôi cúi đầu nhìn nhìn ngón chân, ngượng ngùng cười: “Thật sao?”
Trong giọng nói của Ngọc Hành cũng có ý cười: ‘Đương nhiên là thật rồi.”
Vong Xuyên nghiến răng.
Tôi ngượng ngùng, nói: “Hoa đăng của huynh thật đẹp.”
Ngọc Hành nói: “Nếu A Ly thích, ta tặng cho A Ly.”
Vong Xuyên nghiến răng ken két.
Tôi nói: “Được.”
Nào ngờ, Thủy quỷ tôi vừa mới nói xong, đã nghe tiếng kêu thảm thiết của con gà trong tay, chấn động, dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai, ..
Thủy Quỷ tôi lập tức chấn động
Quay sang nhìn lên, chỉ thấy con gà đó đang u oán lườm tôi, lắc lắc cái cổ, hai mắt lộn ngược, hai chân đạp đạp, ôm nỗi hận mà ra đi
Thủy Quỷ tôi cả người lập tức cứng đờ.
Còn lại con vịt kia nằm rạp dưới đất, hai mắt kinh hãi nhìn Vong Xuyên, thân hình gầy yếu của nó cũng chấn động.
Ngọc Hành ho khan một tiếng: ‘Thái tử điện hạ, hà tất phải làm thế?”
Thủy quỷ tôi nghiêng mắt nhìn sang, chỉ thấy trên mặt Vong Xuyên mây đen sầm sì, môi nhếch lên, một luồng hồng quang mạnh mẽ phát trong lòng bàn tay.
A, rõ ràng là con gà ôm mối hận dưới bàn tay của Vong Xuyên rồi.
Tôi sợ hãi kéo kéo tay áo Vong Xuyên, lúng túng nói: “Tiểu …tiểu ca ca, huynh…huynh làm sao vậy?”
“Sao, là, sao…”Anh nghiến răng nhìn tôi chòng chọc một lát, lòng bàn tay chợt lật lại, chỉ nghe ầm ầm một tiếng, quán bánh bao đối diện trong nháy mắt đổ sụp xuống. Bánh bao trắng trẻo thơm phức mùi dầu mỡ lăn lốc dưới chân tôi.
Tôi sửng sốt.
Những người đang dừng chân để xem cũng sửng sốt, chợt nghe có tiếng thét chói tai: “Yêu quái!’
Thoáng chốc, già trẻ nam nữ trên đường ôm đầu bỏ chạy, trong khoảnh khắc, trên đường phố thật dài, hàng ngàn hoa đăng, sáng rực đẹp đẽ tức thì trơ trụi, chỉ còn lại ba người chúng tôi.
Con vịt trên mặt đất chết sùi bọt mép ra, nằm sấp xuống đất, con thỏ thét một tiếng chói tai, nhào tới bên con rùa, một thỏ một rùa ôm chầm lấy nhau run rẩy, run rẩy…
Thủy Quỷ tôi cũng run rẩy.
Tôi túm lấy tay áo Vong Xuyên, giọng nói cũng run rẩy: ‘Tiểu …tiểu ca ca, huynh..rốt cuộc huynh làm sao vậy?”
Vong Xuyên quay mặt lại, oán trách nhìn tôi chăm chú, gân xanh trên trán nổi lên. Một lát sau, anh hít một hơi thật sâu, quay mặt đi, lạnh lùng nói: “Không có gì, chỉ là…thấy con gà và cái sạp bánh kia không vừa mắt mà thôi.”
Ngọc Hành ho khan một tiếng, miệng gần như là cười, nhìn sang những ngọn đèn trơ trụi.
Tôi lúng túng nửa ngày, lại kéo kéo tay áo Vong Xuyên, sợ hãi lên tiếng gọi: ‘Tiểu ca ca…”
Anh quét mắt qua, nhìn tôi trách móc, ánh mắt dừng lại một quầy hàng phía sau tôi, chợt dừng lại.
Thủy quỷ tôi theo đó mà nhìn qua. Hả, một quầy tạp hóa.
Nét mặt Vong Xuyên chợt chuyển biến, rồi bắt đầu cầm lấy tay tôi, mang tôi đến trước quầy hàng, lục lọi nhặt nhặt một hồi, rồi cầm lên một chiếc lắc chân, hỏi tôi: “Thích không?”
Thủy Quỷ tôi có chút buồn bực.
Lại nghe anh nói: “Lắc chuông nhé, có thể trị tật nghiến răng vào ban đêm.”
Tôi buồn bực hỏi: ‘Nghiến răng?”
Trên mặt Vong Xuyên tươi cười tràn ngập xuân ý, chỉ chỉ vào mũi tôi, than thở: “Muội đó, buổi tối ngủ không yên chút nào, không chỉ có nghiến răng, lại còn thích gác lên người ta, chỗ này một ít chỗ kia một ít, không gặm chỗ này thì lại cắn chỗ kia.”
Anh dừng lại, rồi nói tiếp: “Đêm hôm đó đến nhân gian, muội cứ túm chặt lấy ta, còn cắn mặt ta, rồi gặm cổ ta, thế nào, không nhớ à?”
Hả! Sét đánh! Sét đánh! Thủy quỷ tôi sao lại có loại sở thích này chứ?
Ngọc Hành chợt lẩm bẩm gọi: ‘A Ly…”
Tôi quay sang nhìn Ngọc Hành, thấy mặt anh trắng bệch. Tôi nghĩ đại khái anh đã bị sở thích này của tôi dọa cho sợ rồi.
Thủy quỷ tôi thật sự phát sầu mà. Thủy Quỷ tôi thật quá ấm ức.
Tôi vặn vẹo ngón tay, nói: “Chiếc lắc chuông đó thật sự dùng được sao?”
Vong Xuyên ‘ừ” một tiếng, khẽ đong đưa tay, trong nháy mắt chiếc lắc chuông đã ngân lên: “Sợi dây trắng này quá to, đợi quay về ta dùng hai sợi chỉ hồng vừa mua xong giúp muội xâu lại chiếc chuông này, sau đó buộc vào chân muội, có được không?”
Thủy quỷ tôi cuống quýt gật đầu.
Tôi nói: ‘Tiểu ca ca, huynh thật tốt.”
Khóe môi Vong Xuyên khẽ nở nụ cười, ho khan, nói: “A Ly ngoan, ta đúng là tốt mà”
Con vịt chết trên mặt đất run lên, con gà vừa mới chết cũng nổi cả da gà.
Ngọc Hành đưa mắt nhìn qua tôi, trong ánh mắt có gì đó mờ ảo, không nói gì.
Buổi tối, Vong Xuyên ngồi dưới đèn, dùng sợi chỉ hồng xâu chiếc chuông.
Tôi ngồi trên ghế băng nhỏ bên cạnh anh. Lan Xuyên hăng hái bừng bừng đề nghị Ngọc Hành đánh cờ.
Ánh nến dịu dàng, mang cho tôi cảm giác quyến luyến, tôi nghiêng đầu nhìn Vong Xuyên, suy nghĩ một chút, hỏi: “Tiểu ca ca, buổi tối muội thật sự cắn huynh sao?”
Vong Xuyên buộc sợi dây lại ngước mặt lên, ho một tiếng, đáp: “Ừ.”
Tôi hỏi: “Vậy có đau không?”
Mặt anh đỏ lên, lại ho khan tiếp: “Không đau.” Dừng lại, lại nói tiếp: “Ta…rất thích.”
Thủy Quỷ tôi sửng sốt.
Vong Xuyên làm xong, kéo tôi lại, nói: “Xong rồi, muội cởi giầy ra, ta buộc chiếc lắc cho muội.”
Tôi cởi giầy. Anh cúi người ngồi xổm xuống, lấy chiếc lắc chuông đeo vào chân tôi, tay chạm vào, lập tức phát ra tiếng leng keng.
Bên ngoài, tiếng Lan Xuyên chợt vọng đến: ‘Ha ha! Chiếu tướng! Ngọc Hành tinh quân, ta lại thắng rồi!”
Vong Xuyên lại lắc lắc chiếc chuông, hỏi: ‘Thích không?”
Tôi cười khúc khích, đáp: “Thích.”
Vong Xuyên đang cầm tay tôi liền dừng lại, hơi thở trở nên nghiêm trọng nhưng không lên tiếng.
Ngọc Hành giương đèn lên soi rõ mặt, trong mắt có ý cười, nhìn tôi cười nhẹ nhàng: ‘Ta cũng thích A Ly.”
Bàn tay của Vong Xuyên chợt cứng đờ.
Tôi cúi đầu nhìn nhìn ngón chân, ngượng ngùng cười: “Thật sao?”
Trong giọng nói của Ngọc Hành cũng có ý cười: ‘Đương nhiên là thật rồi.”
Vong Xuyên nghiến răng.
Tôi ngượng ngùng, nói: “Hoa đăng của huynh thật đẹp.”
Ngọc Hành nói: “Nếu A Ly thích, ta tặng cho A Ly.”
Vong Xuyên nghiến răng ken két.
Tôi nói: “Được.”
Nào ngờ, Thủy quỷ tôi vừa mới nói xong, đã nghe tiếng kêu thảm thiết của con gà trong tay, chấn động, dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai, ..
Thủy Quỷ tôi lập tức chấn động
Quay sang nhìn lên, chỉ thấy con gà đó đang u oán lườm tôi, lắc lắc cái cổ, hai mắt lộn ngược, hai chân đạp đạp, ôm nỗi hận mà ra đi
Thủy Quỷ tôi cả người lập tức cứng đờ.
Còn lại con vịt kia nằm rạp dưới đất, hai mắt kinh hãi nhìn Vong Xuyên, thân hình gầy yếu của nó cũng chấn động.
Ngọc Hành ho khan một tiếng: ‘Thái tử điện hạ, hà tất phải làm thế?”
Thủy quỷ tôi nghiêng mắt nhìn sang, chỉ thấy trên mặt Vong Xuyên mây đen sầm sì, môi nhếch lên, một luồng hồng quang mạnh mẽ phát trong lòng bàn tay.
A, rõ ràng là con gà ôm mối hận dưới bàn tay của Vong Xuyên rồi.
Tôi sợ hãi kéo kéo tay áo Vong Xuyên, lúng túng nói: “Tiểu …tiểu ca ca, huynh…huynh làm sao vậy?”
“Sao, là, sao…”Anh nghiến răng nhìn tôi chòng chọc một lát, lòng bàn tay chợt lật lại, chỉ nghe ầm ầm một tiếng, quán bánh bao đối diện trong nháy mắt đổ sụp xuống. Bánh bao trắng trẻo thơm phức mùi dầu mỡ lăn lốc dưới chân tôi.
Tôi sửng sốt.
Những người đang dừng chân để xem cũng sửng sốt, chợt nghe có tiếng thét chói tai: “Yêu quái!’
Thoáng chốc, già trẻ nam nữ trên đường ôm đầu bỏ chạy, trong khoảnh khắc, trên đường phố thật dài, hàng ngàn hoa đăng, sáng rực đẹp đẽ tức thì trơ trụi, chỉ còn lại ba người chúng tôi.
Con vịt trên mặt đất chết sùi bọt mép ra, nằm sấp xuống đất, con thỏ thét một tiếng chói tai, nhào tới bên con rùa, một thỏ một rùa ôm chầm lấy nhau run rẩy, run rẩy…
Thủy Quỷ tôi cũng run rẩy.
Tôi túm lấy tay áo Vong Xuyên, giọng nói cũng run rẩy: ‘Tiểu …tiểu ca ca, huynh..rốt cuộc huynh làm sao vậy?”
Vong Xuyên quay mặt lại, oán trách nhìn tôi chăm chú, gân xanh trên trán nổi lên. Một lát sau, anh hít một hơi thật sâu, quay mặt đi, lạnh lùng nói: “Không có gì, chỉ là…thấy con gà và cái sạp bánh kia không vừa mắt mà thôi.”
Ngọc Hành ho khan một tiếng, miệng gần như là cười, nhìn sang những ngọn đèn trơ trụi.
Tôi lúng túng nửa ngày, lại kéo kéo tay áo Vong Xuyên, sợ hãi lên tiếng gọi: ‘Tiểu ca ca…”
Anh quét mắt qua, nhìn tôi trách móc, ánh mắt dừng lại một quầy hàng phía sau tôi, chợt dừng lại.
Thủy quỷ tôi theo đó mà nhìn qua. Hả, một quầy tạp hóa.
Nét mặt Vong Xuyên chợt chuyển biến, rồi bắt đầu cầm lấy tay tôi, mang tôi đến trước quầy hàng, lục lọi nhặt nhặt một hồi, rồi cầm lên một chiếc lắc chân, hỏi tôi: “Thích không?”
Thủy Quỷ tôi có chút buồn bực.
Lại nghe anh nói: “Lắc chuông nhé, có thể trị tật nghiến răng vào ban đêm.”
Tôi buồn bực hỏi: ‘Nghiến răng?”
Trên mặt Vong Xuyên tươi cười tràn ngập xuân ý, chỉ chỉ vào mũi tôi, than thở: “Muội đó, buổi tối ngủ không yên chút nào, không chỉ có nghiến răng, lại còn thích gác lên người ta, chỗ này một ít chỗ kia một ít, không gặm chỗ này thì lại cắn chỗ kia.”
Anh dừng lại, rồi nói tiếp: “Đêm hôm đó đến nhân gian, muội cứ túm chặt lấy ta, còn cắn mặt ta, rồi gặm cổ ta, thế nào, không nhớ à?”
Hả! Sét đánh! Sét đánh! Thủy quỷ tôi sao lại có loại sở thích này chứ?
Ngọc Hành chợt lẩm bẩm gọi: ‘A Ly…”
Tôi quay sang nhìn Ngọc Hành, thấy mặt anh trắng bệch. Tôi nghĩ đại khái anh đã bị sở thích này của tôi dọa cho sợ rồi.
Thủy quỷ tôi thật sự phát sầu mà. Thủy Quỷ tôi thật quá ấm ức.
Tôi vặn vẹo ngón tay, nói: “Chiếc lắc chuông đó thật sự dùng được sao?”
Vong Xuyên ‘ừ” một tiếng, khẽ đong đưa tay, trong nháy mắt chiếc lắc chuông đã ngân lên: “Sợi dây trắng này quá to, đợi quay về ta dùng hai sợi chỉ hồng vừa mua xong giúp muội xâu lại chiếc chuông này, sau đó buộc vào chân muội, có được không?”
Thủy quỷ tôi cuống quýt gật đầu.
Tôi nói: ‘Tiểu ca ca, huynh thật tốt.”
Khóe môi Vong Xuyên khẽ nở nụ cười, ho khan, nói: “A Ly ngoan, ta đúng là tốt mà”
Con vịt chết trên mặt đất run lên, con gà vừa mới chết cũng nổi cả da gà.
Ngọc Hành đưa mắt nhìn qua tôi, trong ánh mắt có gì đó mờ ảo, không nói gì.
Buổi tối, Vong Xuyên ngồi dưới đèn, dùng sợi chỉ hồng xâu chiếc chuông.
Tôi ngồi trên ghế băng nhỏ bên cạnh anh. Lan Xuyên hăng hái bừng bừng đề nghị Ngọc Hành đánh cờ.
Ánh nến dịu dàng, mang cho tôi cảm giác quyến luyến, tôi nghiêng đầu nhìn Vong Xuyên, suy nghĩ một chút, hỏi: “Tiểu ca ca, buổi tối muội thật sự cắn huynh sao?”
Vong Xuyên buộc sợi dây lại ngước mặt lên, ho một tiếng, đáp: “Ừ.”
Tôi hỏi: “Vậy có đau không?”
Mặt anh đỏ lên, lại ho khan tiếp: “Không đau.” Dừng lại, lại nói tiếp: “Ta…rất thích.”
Thủy Quỷ tôi sửng sốt.
Vong Xuyên làm xong, kéo tôi lại, nói: “Xong rồi, muội cởi giầy ra, ta buộc chiếc lắc cho muội.”
Tôi cởi giầy. Anh cúi người ngồi xổm xuống, lấy chiếc lắc chuông đeo vào chân tôi, tay chạm vào, lập tức phát ra tiếng leng keng.
Bên ngoài, tiếng Lan Xuyên chợt vọng đến: ‘Ha ha! Chiếu tướng! Ngọc Hành tinh quân, ta lại thắng rồi!”
Vong Xuyên lại lắc lắc chiếc chuông, hỏi: ‘Thích không?”
Tôi cười khúc khích, đáp: “Thích.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook