Gái Già Gả Bảy Lần
Quyển 2 - Chương 1

Tôi là một Thủy quỷ (ma nước.)

Một Thủy Quỷ sống trong nước.

Là Thủy Quỷ, đương nhiên là phải sống dưới nước, tôi sống ở dưới lòng sông này gọi là Vong Xuyên, trên sông có một cây cầu Kiều, nên gọi là sông Kiều.

Tôi chỉ là một Thủy Quỷ, nhưng là một Thủy Quỷ không rõ lai lịch.

Tôi không có cha cũng không có mẹ, tôi không biết mình từ đâu đến, cũng không biết mình đi về đâu, càng không biết tên thật của tôi là gì, ruộng đất có mấy thổ, phòng trong nhà có mấy gian, tỷ muội huynh đệ có mấy người, tôi ở hàng thứ mấy. Vấn đề này tôi ý thức được mình là một Thủy Quỷ không rõ lai lịch, thật sự phức tạp.

Đối diện với tôi là một quán bán canh của lão bà bà, gọi là Mạnh bà.

Mạnh bà là một nữ nhân mỹ lệ, thật ra tôi không biết xinh đẹp là gì, chỉ là nghe bà nói thế. Mỗi khi đến hoàng hôn, trên cầu không có người, bà thu quán, tôi sẽ hiện lên bên bờ sông nghe bà kể chuyện xưa.

Khi mở đầu mỗi một câu chuyện, bà đều nói: “Lúc ta còn ở trên thế gian, là một nữ nhân xinh đẹp.” Bà bà nói thật ra bà không phải tên là Mạnh Bà, mà tên là Liễu Dương Thu, tức dương liễu che phủ, bởi vì thầm mến Minh Vương, vì thế ở dưới phủ mở quán bán canh.

Tôi hỏi: “Thầm mến là gì?”

Bà Bà đưa tay ra xoa đầu tôi, nói: “Đến khi ngươi bắt đầu thích một người thì ngươi sẽ biết.”

Thích là gì, tôi không biết.

Tôi hỏi bà từ đâu tới, cha mẹ bà là nhân sĩ phương nào, trông như nào, là yêu nhân hay thần tiên, hay là giống như chúng ta, là quỷ.

Bà Bà lắc đầu thở dài: ‘Vấn đề này ngươi đã hỏi hai trăm năm rồi.”

Tôi cảm thấy thật uể oải.

Bởi vì nhóm quỷ có cha có mẹ trên sông này luôn cười nhạo tôi, bọn họ nói, ai có cha là ngọc bảo, ai không có cha là căn thảo, không có cha có mẹ thì đổ bỏ đi.”

Nói xong, bọn chúng cười loạn với tôi, nói: “Này này này, tiểu quỷ không cha không mẹ, đồ bỏ đi.”

Vì thế, tôi ở trong lòng sông hai tay cầm hai hòn đá đuổi theo bọn chúng chạy vòng quanh sông mười mấy vòng.

Tôi thường ngồi bên bờ nhìn những người đi qua sông Kiều, Mạnh bà đã đun sẵn nồi canh đổ vào chiếc bát, đon đả tiếp đón họ: “Khách quan à, đi mệt mỏi rồi, vào đây vào đây, uống bát canh nghỉ chân một chút đi.”

Có đôi khi tôi sẽ theo dòng nước chui ra, ngồi bên cạnh Mạnh bà, bà sẽ cho thìa vào nồi múc một chén đưa cho tôi, để tôi ngồi bên cạnh nàng chậm rãi uống.

Có đôi khi là cạnh đậu hũ nấu cá, có khi là canh trứng rong biển, cũng có khi là một chút nước thêm chút muối vào.

Người đứng mua canh rất nhiều, vẻ mặt mỗi người đều không giống nhau.

Ví dụ như, người nào mà khóc rống nước mắt bước đi cẩn trọng, Mạnh Bà nói: “Hắn nhất dịnh là lấy vợ được bảy tám thiếp rồi, hoặc là đến thiếp thứ chín, chưa kịp động phòng thì đã chết.”

Tôi suy tư mọt lúc, vẫn không nghĩ ra tiểu thiếp là gì, động phòng là gì, vì thế hỏi: “Vì sao?”

Mạnh Bà trả lời: ‘Đời người bi ai lớn nhất là hắn gặp lại bạn cố tri, bạn cố tri lại là kẻ lừa đảo, càng bi ai hơn là được đề tên trên bản vàng, tên đề lên rồi lại bị thất tâm điên, càng bi ai hơn nữa là khi động phòng hoa chúc, còn chưa kịp động phòng, chưa kịp làm gì thì chết bất đắc kỳ tử.”

Lại ví dụ như người bước chân máy móc, hai mắt trống rỗng kia, Mạnh Bà nói: ‘Kiếp trước của nàng nhất định là vì tình mà u uất, sống vô cùng u buồn.”

Tôi hỏi: “Vì sao?”

Mạnh Bà đáp: “Bởi vì lúc nàng chết trong lòng trống rỗng hai mắt tràn ngập nỗi đau thương.”

Lại ví như cái người hiếu động, cao hứng hát điệu dân gian kia, Mạnh Bà nói: ‘Hắn nhất định giống dạng người đem cuộc đời so với các triết học gia vĩ đại.”

Tôi hỏi Mạnh Bà: “Họ uống canh rồi thì đi đâu?”

Mạnh Bà đáp: ‘Uống canh thì phải đuổi đi đầu thai, một lần nữa luân hồi làm người, hoặc là làm heo chó trâu ngựa.”

Tôi ôm bát, suy tư một lúc, hỏi: ‘Tôi cũng có thể đầu thai được không?”

Mạnh Bà đáp: “Quỷ ở giữa lòng sông Vong xuyên thì không thể đi đầu thai được.”

Tôi ôm lấy chiếc bát, có chút buồn bã: “Tôi ngay cả cơ hội làm heo cũng không có.”

Mạnh Bà là một quỷ nhiệt tâm lương thiện, bà đã đặt tên cho tôi, gọi là bé con bé con, bà nói: “Tiểu hài tử lấy ngốc danh, để dễ nuôi nhanh lớn”

Lúc ba trăm tuổi, tôi vừa cao bằng nồi đun canh của Mạnh Bà.

Một ngày nọ, vào một đêm đen gió lớn, tôi gặp một tiểu nam quỷ.

Lúc đó, tôi vừa mới thức dậy, đang ở trong đám san hô đỏ tự hỏi làm một Thủy Quỷ có ý nghĩa gì, chợt nghe trên bờ có tiếng khóc thút thít.

Thủy Quỷ tôi thấy phấn chấn, chồi đầu lên mặt nước để xem.

Là một cậu nhóc rất đẹp trai, ước chừng năm sáu trăm tuổi, hàng lông mi dài đẹp, mắt đẹp, ngay cả quần áo trên người cũng đẹp, đang ngồi trên bờ, vừa gạt nước mắt vừa khóc, hàng mi nhăn lại, giống như hai con sâu lông ở trên trán.

Thủy Quỷ tôi liền mon men lên bờ, lại mon men chạy tới bên cạnh cậu ta, buồn bã hỏi: ‘Huynh làm sao vậy?”

Cậu ta kinh ngạc giương mắt nhìn tôi, giật mình, chợt quay mặt đi, lau nước mắt, không trả lời.

Thủy Quỷ liền chuyển tới ngồi trước mặt cậu ta, nhìn chăm chú, xem xét cậu ta chốc lát, rồi cười hì hì nói: ‘Tiểu ca ca, huynh thật là đẹp.”

Cậu ta lại liếc nhìn tôi một cái, sau đó mặt không chút gì thay đổi lại quay sang bên kia, rồi xê dịch một chút, cách xa tôi hai bước.

Tôi nghĩ nghĩ, lại xê dịch lại gần cậu ta.

Cậu ta vung tay áo, hất một cái rồi đứng lên, trừng mắt với tôi, trên mặt còn vương hai giọt nước mắt to trong veo.

Trong đầu tôi chợt lóe lên, Mạnh bà thường giảng chuyện xưa trên trần gian cho tôi nghe, có một chuyện gọi là “Tây sương ký”, tỷ muội của nó là “đông sương ký” từng nói, có một cách để ngăn nước mắt một nữ nhân là dùng miệng che miệng nàng ta lại.

Tôi hỏi Mạnh Bà: ‘Vậy nam nhân thì sao?’

Mạnh Bà do dự đáp: ‘Đại để là nam nhân cũng như thế.”

Tôi nói: ‘Quỷ có giống thế được không?”

Mạnh Bà đáp: ‘Con người có thất tình lục dục, quỷ cũng có thất tình lục dục…đại để là…cũng giống nhau.”

Vì thế Thủy Qủy mon men chạy tới tảng đá bên bờ sông, lại mon men đi tới trước mặt cậu ta, sau đó hân hoan vui mừng kiễng chân lên, giữ vai cậu ta và áp miệng mình vào.

Cậu ta ngạc nhiên mở to mắt nhìn tôi, tôi cùng nhìn cậu ta.

Nhìn nhìn, đột nhiên cậu ta đẩy tôi ra, giận giữ nói: ‘To gan, ngươi..ngươi chỉ là một tiểu quỷ?”

Tôi nói: ‘Tôi gọi là bé con bé con.”

Cậu ta tiếp tục trừng mắt lạnh lùng nói: “Họ gì? Nhà ở đâu? Cha mẹ tên là gì?”

Vấn đề phức tạp này tôi đã tự hỏi ba trăm năm rồi, giờ lại bị cậu ta nhắc đến, tôi vô cùng thương tâm, rủ mắt xuống, rì rầm nói: ‘Tôi cũng không biết.”

Cậu ta sửng sốt: ‘Ngươi, ngươi không có cha mẹ?”

Tôi gật gật đầu, nói: ‘Nhóm tiểu quỷ ở đây đều nói tôi không có cha mẹ, không ai muốn chơi với tôi.”

Sắc mặt cậu ta hơi tái đi, bước đến nhìn tôi chốc lát, nói: ‘Ta cũng không có cha mẹ, ca ca và các tỷ tỷ của ta cũng không muốn chơi với ta, luôn cười nhạo ta, ta vừa mới phá đồ của ca ca ta.”

Tôi chợt nhớ Mạnh Bà từng giảng về điển tích tri âm tri kỷ, lập tức liệt cậu ta vào tri âm của mình.

Cậu ta hỏi: ‘Ngươi mấy tuổi?”

Tôi đáp: ‘ba trăm tuổi.”

Cậu ta nói: ‘Ta năm trăm tuổi.” Dừng lại, tiếp tục bổ sung: “Ta tên là Vong Xuyên.”

Lời tác giả: Cuốn thứ nhất, viết về A Ly và Vân Phi Bạch, bởi vì trong lòng A Ly, Vân Phi Bạch là một ánh trăng rực rỡ, rất đẹp, nhưng lại vĩnh viễn không nắm bắt được. Cuốn thứ hai là nói về A Ly và Vân Châu, cuốn thứ nhất hình ảnh Vân Châu hơi mơ hồ, trong cuốn này, dần dần hình ảnh Vân Châu sẽ rõ nét nhiều lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương