Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma
-
Chương 68: Phát thiệp cưới
Dư Tử Cường đưa Chung Mẫn Liên đến bệnh viện, chờ sau khi kiểm tra xong lập tức chạy nhanh đến hỏi: "Bác sĩ, tình trạng mẹ tôi thế nào rồi?"
Lúc này Chung Mẫn Liên đã tỉnh, nằm ở trên giường bệnh sinh hờn dỗi không chịu nói tiếng nào?
Lúc này bác sĩ nhìn Chung Mẫn Liên nằm ở trên giường, mới bắt đầu từ từ nói: "Chỉ là bị kích động mạnh, nhất thời buồng tim không chịu nổi mới hôn mê bất tỉnh. Bất quá sau này không nên để bà ấy bị đả kích mạnh, bằng không dễ mắc bệnh tim lắm. Người lớn tuổi, nếu không an dưỡng tốt, thân thể rất dễ xảy ra chuyện, nhất là loại bệnh trạng ngất xỉu này cần phải cẩn thận chú ý nhiều, người có huyết áp ổn định thì sẽ tốt hơn, nhưng nếu là người có huyết áp cao thì không nên để thường xuyên bị chọc tức là tốt nhất."
Bác sĩ nói ra những lời này rất hợp ý Chung Mẫn Liên, liền lên mặt nghiêm túc hỏi Dư Tử Cường, "Có nghe không? Bác sĩ nói không được để mẹ bị kích động nữa, nếu con không muốn lấy cái mạng già của mẹ, vậy thì mau kết hôn với Tuyết Phi đi."
"Mẹ, mẹ đang nói lạc đi đâu vậy?" mặc dù Dư Tử Cường rất ghét việc cưới Hà Tuyết Phi, nhưng lại không dám kiên quyết lớn tiếng chống đối lại Chung Mẫn Liên, sợ bà lại ngất xỉu.
"Không phải mẹ, mà là con đang lãng tránh vấn đề đó. Vì muốn con mau chóng cắt đứt mọi quan hệ dây dưa với Đinh Tiểu Nhiên, hôm nay con nhất định phải hứa với mẹ cưới Hà Tuyết Phi."
"Cho dù cắt đứt quan hệ với Tiểu Nhiên, cũng không nhất thiết cưới Hà Tuyết Phi, con có quyền cưới cô gái khác chứ?"
"Nếu con muốn chọc bà già này tức chết, bây giờ con có thể cự tuyệt mẹ." Chung Mẫn Liên lại lấy sinh mệnh mình ra uy hiếp Dư Tử Cường.
Dư Tử Cường rất lấy làm khó xử, không biết nói sao đành hít sâu một hơi cố gắng dằn nén đau khổ trong lòng mình.
Bác sĩ nghe một hồi, phát hiện đây là chuyện gia đình người ta, người ngoài không tiện xen vào, vì vậy thức thời bỏ đi ra ngoài để hai người họ tự mình giải quyết.
Vậy mà bác sĩ vừa mới đi, Hà Tuyết Phi và Hoắc Thanh Cúc liền chạy tới, nhất là Hoắc Thanh Cúc, vừa thấy mặt đã giả vờ thân thiện quan tâm hỏi, "Mẫn Liên, vì sao bà lại bị đưa vào trong bệnh viện?"
Chung Mẫn Liên vừa nhìn thấy người bên đầu chuyến tuyến của mình, tâm trạng liền tốt lên, vả lại còn ở ngay trước mặt Dư Tử Cường trực tiếp tố khổ, "Cũng tại thằng con bất hiếu này chọc tức tôi đó, nếu nó còn chọc tôi giận nữa, chắc không bao lâu sau tôi phải đi gặp cha nó quá."
Nghe những lời hờn mát này, Dư Tử Cường càng cảm thấy khó chịu hơn, nhưng lại không biết phải nói sao đành cố nhẫn nhịn.
Vừa vào cửa Hà Tuyết Phi liền nhìn sắc mặt Dư Tử Cường trước, mặc dù vẻ mặt hơi khó coi nhưng lại không tức giận như trước, trong lòng liền không quá mức căng thẳng, mạnh dạn tiến đến hỏi thăm Chung Mẫn Liên, "Dì à, dì phải cố giữ gìn sức khỏe bằng không thì nguy hiểm lắm."
"Nếu như có người không xem trọng cái mạng già này, cứ thích đả kích chọc giận dì thì cứ để nó làm." Chung Mẫn Liên nhìn Dư Tử Cường, bây giờ không phải Dư Tử Cường đả kích bà, mà là bà đang đả kích Dư Tử Cường,
Dư Tử Cường dĩ nhiên biết ý Chung Mẫn Liên, trong lòng bức rức ngổng ngang, ngẩng đầu lên lạnh lùng hỏi: "Mẹ, có phải chỉ cần cưới Hà Tuyết Phi mẹ sẽ vui lên đúng không?"
"Đúng vậy, nếu con kết hôn với Tuyết Phi, mẹ nhất định sẽ rất vui trẻ thêm mười tuổi"
"Cũng không thèm nghĩ con có thích cô ta không sao?"
"Tử Cường, Tuyết Phi có chỗ nào không tốt, con cưới được nó chính là phúc phận của con. Đừng nhớ đến con nhỏ Đinh Tiểu Nhiên kia nữa, trừ phi mẹ chết bằng không con đừng hòng quen nó. Nếu như con cứ si mê không giác ngộ, vậy hãy làm tang sự giúp mẹ trước rồi sau đó sống cùng với cô ta."
Chung Mẫn Liên vẫn không thay đổi ý, nói thẳng ra những lời này với Dư Tử Cường, sau đó quay ngược lại hỏi Hà Tuyết Phi, "Còn cháu, quyết định của cháu thế nào?"
Hà Tuyết Phi biết Dư Tử Cường không muốn cưới cô, nhưng cô lại rất muốn gả cho anh, nhất là sau khi gặp mấy tên lưu manh kia, vô cùng sợ tương lai của mình sẽ rơi vào vực sâu bóng tối không nhìn thấy ánh mặt trời, cho nên biết rõ đây là một cuộc hôn nhân cưỡng ép cũng đồng ý, "Cháu đồng ý gả cho anh ấy."
Trong lòng Dư Tử Cường còn ôm chút hi vọng với Hà Tuyết Phi, hi vọng cô không đồng ý hôn sự này, ai ngờ câu trả lời cuối cùng của cô lại là ——
Chung Mẫn Liên nghe Hà Tuyết Phi nói đồng ý, lập tức thúc giục Dư Tử Cường, "Tử Cường, Tuyết Phi đã đồng ý rồi, con còn do dự cái gì? Thôi thì xem như hôm sự của hai đứa đã định xong, mẹ sẽ chọn ngày lành gần nhất để hai đứa thành hôn."
Hoắc Thanh Cúc vô cùng vui sướng nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ ra vẻ nói, "Mẫn Liên à, như vậy có quá nóng vội không, dù sao thì——"
"Đây là rèn sắt khi còn nóng có biết không? Để tránh mọi chuyện càng thêm phức tạp, hôn sự của bọn chúng phải mau tiến hành nhanh hơn một chút."
"Nói cũng phải, vậy tùy bà định đoạt."
"Tốt tốt, cứ quyết định thế đi, một hồi chúng ta cùng nhau đi chọn ngày lành tháng tốt để cho hai đứa nó kết hôn. Đúng rồi, tổ chức nhanh vậy chồng bà có tới tham dự hôn lễ kịp không?" Chung Mẫn Liên hoàn toàn tự mình quyết định, căn bản không để ý cảm thụ Dư Tử Cường có chịu hay không, lúc này đã vui đến mức quên hết tất cả phiền muộn trong lòng.
Vốn Hoắc Thanh Cúc cũng rất vui, nhưng vừa nghe nhắc đến chuyện chồng mình vẻ mặt có chút cứng ngắc, bất quá cũng rất nhanh khôi phục lại bình thường, mượn đại cái cớ để lãng tránh câu hỏi, "Về chuyện này, không cần để ý đến ông ấy, dù sao trong mắt ông ấy cũng chỉ có kinh doanh, còn nói gần đây phải đến Châu Phi để tìm mỏ than gì đó rất là bận rộn, cho nên hôn sự của Tuyết Phi đều để mình tôi làm chủ."
"Đó là chuyện rất bình thường, đàn ông luôn lấy sự nghiệp làm trọng mà."
"Cũng đúng."
"Không bằng như vậy đi Thanh Cúc, chúng ta tổ chức hôn lễ ở nơi này trước, sau đó mới đến nơi của bà làm thêm một lần nữa, để nó tăng thêm phần sôi động hơn, có được không?"
"Nơi đây là địa bàn của bà, bà nói sao thì cứ làm vậy." Cái gì Hoắc Thanh Cúc cũng chìu theo ý Chung Mẫn Liên, rất giỏi trong việc che giấu niềm vui sướng trong lòng.
Cuối cùng những năm tháng khổ sở của bà cũng sắp qua rồi.
Hà Tuyết Phi biết Hoắc Thanh Cúc đang nói dối, nên thấy hơi chột dạ không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Chung Mẫn Liên, khóe mắt hơi liếc nhìn sang Dư Tử Cường, phát hiện thái độ của anh lạnh lùng như một tản băng, không có chút sức sống hay tình cảm của con người, đột nhiên trong lòng có một loại cảm giác sợ hãi.
Dư Tử Cường đã nản lòng thoái chí, ngay cả cuộc sống của bản thân mình không thể quyết định liền xoay lưng về phía mọi người, lạnh lùng đến bên cạnh Hà Tuyết Phi nói: "Một ngày nào đó, cô sẽ hối hận với quyết định hôm nay của chính mình."
"Em ——" trong lòng Hà Tuyết Phi càng thêm bất an, căng thẳng đến mức không nói thành lời, chỉ biết cúi đầu, mười ngón tay đan xen vào nhau, mồ hôi lạnh ẩm ướt trong lòng bàn tay.
"Dù tôi đã kết hôn với cô, nhưng cũng sẽ không yêu cô."
"Em ——"
"Tử Cường, sao con lại nói thế với Tuyết Phi hả?" Chung Mẫn Liên không chịu đựng nổi thái độ của Dư Tử Cường, liền la rầy anh.
Hoắc Thanh Cúc lại mặc kệ tất cả, chỉ muốn hôn sự này được hoàn thành thuận lợi, vì vậy ra mặt giản hòa một chút, "Mẫn Liên, bà cũng đừng trách Tử Cường, chuyện này xảy ra quá bất ngờ, hãy cho Tử Cường thêm chút thời gian để bình tĩnh lại đi."
"Tôi chỉ lo sẽ ủy khuất cho Tuyết Phi thôi."
"Tuyết Phi là đứa bé rất hiểu chuyện, nó sẽ thông cảm cho mà, có phải không Tuyết Phi?" Hoắc Thanh Cúc cho Hà Tuyết Phi một ánh mắt, ý bảo cô gật đầu trả lời.
Hà Tuyết Phi vẫn lẳng lặng nhìn Dư Tử Cường, rất lâu sau mới phục hồi lại tinh thần trả lời Hoắc Thanh Cúc, "A —— dạ?"
"Vậy cô tự lo thân mình đi là vừa, hừm", Dư Tử Cường hừ lạnh một tiếng, bỏ đi không quay đầu lại. Quả nhiên đã hoàn toàn thay đổi, biến thành một con người lạnh lùng vô cảm.
Chung Mẫn Liên bị sự lạnh lùng của anh làm cho cả người run rẫy, nhưng rất nhanh bị bà gạt sang một bên tiếp tục bàn bạc chuyện hôn sự với Hoắc Thanh Cúc, "Thanh Cúc à, hay là chúng ta quyết định chọn cuối tháng này đi, hiện tại chúng ta bắt đầu lo phát thiệp cưới để hôn lễ này càng thêm huy hoàng, bà thấy có được không?"
"Không phải tôi đã nói rồi sao, đây là địa bàn của bà, bà nói sao thì chính là thế." Việc gì Hoắc Thanh Cúc cũng chìu theo ý Chung Mẫn Liên, vì lo sợ chuyện này có biến, cố ý gián tiếp hỏi: "Mẫn Liên, có muốn gửi thiệp cưới cho Đinh Tiểu Nhiên không?"
Vừa nói đến Đinh Tiểu Nhiên, Chung Mẫn Liên liền biến sắc tức giận hỏi: "Gửi thiệp cưới cô ta làm gì, để cô ta tới phá hư sao?"
"Không phải đến phá hư, mà là để cô ta từ bỏ. Hơn nữa cứ phát thiệp cưới cho cô ta trước cũng tốt, nếu cô ta muốn đến gây rối chúng ta có thể giải quyết trước, tránh cho cô ta đến gây sự trong hôn lễ."
"Bà nói rất đúng, phải phát thiệp cưới cho Đinh Tiểu Nhiên. Tôi chẳng những gửi thiệp cưới cho Đinh Tiểu Nhiên, mà còn muốn cô ta là người đầu tiên nhận thiếp nữa kìa. Đi thôi Thanh Cúc, bây giờ chúng ta phải mau chóng chọn ngày lành tháng tốt, để chuẩn bị cho hôn lễ, sau đó gửi thiệp cưới cho Đinh Tiểu Nhiên." Chung Mẫn Liên nói là làm, lập tức từ trên giường bệnh bước xuống, vội vàng mang giày sau đó đi ra ngoài.
Hoắc Thanh Cúc ở sau lưng cười đắc ý, hài lòng với kế sách mình đã bày ra với Chung Mẫn Liên.
Hà Tuyết Phi thì lại không vui nổi, tâm tình so với lúc trước càng nặng nề hơn, cảm thấy quyết định hôm nay là một sự sai lầm, nhưng cô lại không muốn đứng ra phá hư chuyện này, lại càng không muốn bị đám lưu manh làm nhục, cho nên dù biết quyết định này là sai, cô cũng phải thuận theo.
Đinh Tiểu Nhiên đi chơi vui vẻ với Tạ Thiên Ngưng hết một ngày, tâm trạng mới vừa có chút chuyển biến tốt ,ai ngờ sáng hôm sau lại nhận được thiệp cưới, còn là của Dư Tử Cường và Hà Tuyết Phi, thời gian trên đó được viết rất rõ ràng, vừa đúng ngày sinh nhật 28 tuổi của cô.
Không ngờ bọn họ lại kết hôn nhanh thế, khiến cô không thể nào cho bọn họ lời chúc phúc ngay được.
Mẹ Đinh và cha Đinh đều nhìn thấy thiệp cưới, càng lo lắng Đinh Tiểu Nhiên sẽ đau lòng cho nên liền ở lại bên cô an ủi.
"Tiểu Nhiên, mẹ thấy hôn lễ này con không nên đi, họ kết hôn cứ để họ kết hôn đi, không liên quan gì đến chúng ta."
"Cha thấy không cần thiết phải đi. Mẹ con nói đúng đó Tiểu Nhiên, chuyện của bọn họ không liên quan đến chúng ta, hôm đó là sinh nhật con, cha đã xin nghỉ để cả gia đình chúng ta cùng đi du lịch, con thấy có được không?"
"Đúng rồi, cả nhà chúng ta cùng nhau đi du lịch, hơn nữa còn phải đi thật nhiều nơi vì vậy chúng ta phải mau chóng đi lo chuẩn bị đồ đạc trước. Tiểu Nhiên, lâu rồi mẹ không có đi du lịch, nên con nhất định phải đồng ý đó."
Trên mặt Đinh Tiểu Nhiên vẫn mang theo nụ cười khổ, hai mắt nhìn chằm chằm thiệp cưới trong tay, mặc dù cha mẹ không ngừng nói chuyện ở bên tai, nhưng lại không thể khiến cô giảm bớt đau khổ trong lòng, nước mắt không tiền đồ lại rơi xuống, nhỏ xuống thiệp cưới, "Anh ấy muốn kết hôn sao?"
Đáng tiếc cô dâu không phải cô.
Thấy con gái khóc, mẹ Đinh cũng rất đau lòng, ngồi bên cạnh khẽ ôm cô vào lòng, buồn bã nói: "Con gái ngoan của mẹ, mấy ngày gần đây con khóc quá nhiều rồi, con khóc làm lòng mẹ cũng muốn tan nát theo, phải làm sao con mới có thể trở về thành đứa con gái ngoan trước đây của mẹ chứ?"
Cha Đinh cũng ngồi xuống, vỗ vỗ bả vai khích lệ Đinh Tiểu Nhiên, "Tiểu Nhiên, có những thứ cần phải cố bỏ xuống, nếu không bỏ được chỉ có mình khổ, con hiểu không?"
Đinh Tiểu Nhiên vẫn không trả lời lại cha Đinh và mẹ Đinh, hít sâu một hơi, không cho nước mắt rơi xuống nữa, lấy hai tay xé tấm thiệp cưới làm đôi vứt vào trong thùng rác, vui vẻ nói: "Bắt đầu từ bây giờ, con muốn trở về làm Đinh Tiểu Nhiên của trước kia. Cha, mẹ, ngày sinh nhật của con cả gia đình chúng ta cùng nhau đi du lịch đi."
"Đây mới là con gái ngoan của mẹ, vậy cả nhà chúng ta đều sẽ đi du lịch."
"Vậy ngày mai cha sẽ đến công ty xin nghỉ, chúng ta đi trước một hai ngày, sau đó cùng nhau du lịch ba bốn hoặc năm ngày cho thỏa thích, mọi người vừa ý không?" Cha Đinh cũng dí dỏm theo, chỉ vì muốn chiếm được nụ cười của con gái.
Có tình yêu thương của cha mẹ, những vết thương trong lòng Đinh Tiểu Nhiên cũng từ từ vơi đi không ít, ôm lấy cha mẹ mình hưởng thụ tình yêu thương của hai người họ.
Con đường tình yêu của cô mặc dù đầy rẫy chông gai, nhưng bù lại cô có được tình thân và tình bạn xem ra cũng rất công bằng.
Tin Dư Tử Cường kết hôn với Hà Tuyết Phi được truyền đi rất nhanh, chẳng những Tạ Thiên Ngưng biết được tin tức này, ngay cả thiếp mời cũng nhận được, rất tức giận muốn gọi điện thoại tới chửi Dư Tử Cường, nhưng không biết chửi thế nào, đành ôm lấy tâm sự buồn bực một mình.
Phong Khải Trạch lo lắng cô kiềm chế cơn giận sẽ hư hại thân thể, đành đến bên an ủi cô, "Được rồi, lúc trước anh đã đề nghị mọi người, hãy làm cho Hà Tuyết Phi chỉ còn hai bàn tay trắng, nhưng mọi người không chịu nghe, cho nên cứ tiếp tục chấp nhận kết quả hiện tại đi. Không cần nghĩ quá nhiều, nếu như Dư Tử Cường và Đinh Tiểu Nhiên thật sự có duyên phận, cuối cùng hai người bọn họ cũng sẽ ở bên nhau thôi."
"Khỉ con, anh cũng tin vào duyên phận này đúng không?"
"Trước kia không tin, nhưng giờ thì tin."
"Tại sao?"
"Nếu như không phải duyên phận để anh gặp lại em, có lẽ cả đời này chúng ta cũng sẽ không thể gặp nhau, nếu không phải duyên phận khiến cho quan hệ của em và Ôn Thiếu Hoa xảy ra vấn đề, có lẽ bây giờ chúng ta đã không thể hạnh phúc bên nhau, không phải sao?"
Hiện tại Tạ Thiên Ngưng chẳng có tâm tình để nói giỡn, luôn phiền não vì chuyện Đinh Tiểu Nhiên, cảm thấy mình cần làm chút gì đó, nghĩ đi nghĩ lại đột nhiên nghĩ đến bối cảnh gia đình Hà Tuyết Phi, nghi hoặc hỏi: "Khỉ con, tại sao Chung Mẫn Liên lại thích Hà Tuyết Phi đến vậy chứ? Không phải nói Hà Tuyết Phi là con gái cưng của một gia đình giàu có sao, sao em chưa từng nghe qua về cô ta chứ?"
"Trên thế giới này có rất nhiều gia đình giàu có, em có thể nghe hết tất cả sao?"
"Chung Mẫn Liên là người rất yêu quyền thế, bà ta thích Hà Tuyết Phi, chứng tỏ Hà Tuyết Phi không phải là một nhân vật bình thường. Khỉ con, anh điều tra giúp em một chút về người này có được không?"
"Điều tra cô ta làm gì?"
"Cái này à, thì anh cứ giúp em điều tra chút đi, em muốn hiểu rõ hơn xem có thể giúp Tiểu Nhiên không, phải điều tra nhanh hơn một chút đó nha?"
Phong Khải Trạch khẽ cười, cưng chìu đáp: "Được, chỉ cần chuyện em muốn biết, anh nhất định sẽ điều tra rõ ràng giúp em, rất rõ ràng?"
Lúc này Chung Mẫn Liên đã tỉnh, nằm ở trên giường bệnh sinh hờn dỗi không chịu nói tiếng nào?
Lúc này bác sĩ nhìn Chung Mẫn Liên nằm ở trên giường, mới bắt đầu từ từ nói: "Chỉ là bị kích động mạnh, nhất thời buồng tim không chịu nổi mới hôn mê bất tỉnh. Bất quá sau này không nên để bà ấy bị đả kích mạnh, bằng không dễ mắc bệnh tim lắm. Người lớn tuổi, nếu không an dưỡng tốt, thân thể rất dễ xảy ra chuyện, nhất là loại bệnh trạng ngất xỉu này cần phải cẩn thận chú ý nhiều, người có huyết áp ổn định thì sẽ tốt hơn, nhưng nếu là người có huyết áp cao thì không nên để thường xuyên bị chọc tức là tốt nhất."
Bác sĩ nói ra những lời này rất hợp ý Chung Mẫn Liên, liền lên mặt nghiêm túc hỏi Dư Tử Cường, "Có nghe không? Bác sĩ nói không được để mẹ bị kích động nữa, nếu con không muốn lấy cái mạng già của mẹ, vậy thì mau kết hôn với Tuyết Phi đi."
"Mẹ, mẹ đang nói lạc đi đâu vậy?" mặc dù Dư Tử Cường rất ghét việc cưới Hà Tuyết Phi, nhưng lại không dám kiên quyết lớn tiếng chống đối lại Chung Mẫn Liên, sợ bà lại ngất xỉu.
"Không phải mẹ, mà là con đang lãng tránh vấn đề đó. Vì muốn con mau chóng cắt đứt mọi quan hệ dây dưa với Đinh Tiểu Nhiên, hôm nay con nhất định phải hứa với mẹ cưới Hà Tuyết Phi."
"Cho dù cắt đứt quan hệ với Tiểu Nhiên, cũng không nhất thiết cưới Hà Tuyết Phi, con có quyền cưới cô gái khác chứ?"
"Nếu con muốn chọc bà già này tức chết, bây giờ con có thể cự tuyệt mẹ." Chung Mẫn Liên lại lấy sinh mệnh mình ra uy hiếp Dư Tử Cường.
Dư Tử Cường rất lấy làm khó xử, không biết nói sao đành hít sâu một hơi cố gắng dằn nén đau khổ trong lòng mình.
Bác sĩ nghe một hồi, phát hiện đây là chuyện gia đình người ta, người ngoài không tiện xen vào, vì vậy thức thời bỏ đi ra ngoài để hai người họ tự mình giải quyết.
Vậy mà bác sĩ vừa mới đi, Hà Tuyết Phi và Hoắc Thanh Cúc liền chạy tới, nhất là Hoắc Thanh Cúc, vừa thấy mặt đã giả vờ thân thiện quan tâm hỏi, "Mẫn Liên, vì sao bà lại bị đưa vào trong bệnh viện?"
Chung Mẫn Liên vừa nhìn thấy người bên đầu chuyến tuyến của mình, tâm trạng liền tốt lên, vả lại còn ở ngay trước mặt Dư Tử Cường trực tiếp tố khổ, "Cũng tại thằng con bất hiếu này chọc tức tôi đó, nếu nó còn chọc tôi giận nữa, chắc không bao lâu sau tôi phải đi gặp cha nó quá."
Nghe những lời hờn mát này, Dư Tử Cường càng cảm thấy khó chịu hơn, nhưng lại không biết phải nói sao đành cố nhẫn nhịn.
Vừa vào cửa Hà Tuyết Phi liền nhìn sắc mặt Dư Tử Cường trước, mặc dù vẻ mặt hơi khó coi nhưng lại không tức giận như trước, trong lòng liền không quá mức căng thẳng, mạnh dạn tiến đến hỏi thăm Chung Mẫn Liên, "Dì à, dì phải cố giữ gìn sức khỏe bằng không thì nguy hiểm lắm."
"Nếu như có người không xem trọng cái mạng già này, cứ thích đả kích chọc giận dì thì cứ để nó làm." Chung Mẫn Liên nhìn Dư Tử Cường, bây giờ không phải Dư Tử Cường đả kích bà, mà là bà đang đả kích Dư Tử Cường,
Dư Tử Cường dĩ nhiên biết ý Chung Mẫn Liên, trong lòng bức rức ngổng ngang, ngẩng đầu lên lạnh lùng hỏi: "Mẹ, có phải chỉ cần cưới Hà Tuyết Phi mẹ sẽ vui lên đúng không?"
"Đúng vậy, nếu con kết hôn với Tuyết Phi, mẹ nhất định sẽ rất vui trẻ thêm mười tuổi"
"Cũng không thèm nghĩ con có thích cô ta không sao?"
"Tử Cường, Tuyết Phi có chỗ nào không tốt, con cưới được nó chính là phúc phận của con. Đừng nhớ đến con nhỏ Đinh Tiểu Nhiên kia nữa, trừ phi mẹ chết bằng không con đừng hòng quen nó. Nếu như con cứ si mê không giác ngộ, vậy hãy làm tang sự giúp mẹ trước rồi sau đó sống cùng với cô ta."
Chung Mẫn Liên vẫn không thay đổi ý, nói thẳng ra những lời này với Dư Tử Cường, sau đó quay ngược lại hỏi Hà Tuyết Phi, "Còn cháu, quyết định của cháu thế nào?"
Hà Tuyết Phi biết Dư Tử Cường không muốn cưới cô, nhưng cô lại rất muốn gả cho anh, nhất là sau khi gặp mấy tên lưu manh kia, vô cùng sợ tương lai của mình sẽ rơi vào vực sâu bóng tối không nhìn thấy ánh mặt trời, cho nên biết rõ đây là một cuộc hôn nhân cưỡng ép cũng đồng ý, "Cháu đồng ý gả cho anh ấy."
Trong lòng Dư Tử Cường còn ôm chút hi vọng với Hà Tuyết Phi, hi vọng cô không đồng ý hôn sự này, ai ngờ câu trả lời cuối cùng của cô lại là ——
Chung Mẫn Liên nghe Hà Tuyết Phi nói đồng ý, lập tức thúc giục Dư Tử Cường, "Tử Cường, Tuyết Phi đã đồng ý rồi, con còn do dự cái gì? Thôi thì xem như hôm sự của hai đứa đã định xong, mẹ sẽ chọn ngày lành gần nhất để hai đứa thành hôn."
Hoắc Thanh Cúc vô cùng vui sướng nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ ra vẻ nói, "Mẫn Liên à, như vậy có quá nóng vội không, dù sao thì——"
"Đây là rèn sắt khi còn nóng có biết không? Để tránh mọi chuyện càng thêm phức tạp, hôn sự của bọn chúng phải mau tiến hành nhanh hơn một chút."
"Nói cũng phải, vậy tùy bà định đoạt."
"Tốt tốt, cứ quyết định thế đi, một hồi chúng ta cùng nhau đi chọn ngày lành tháng tốt để cho hai đứa nó kết hôn. Đúng rồi, tổ chức nhanh vậy chồng bà có tới tham dự hôn lễ kịp không?" Chung Mẫn Liên hoàn toàn tự mình quyết định, căn bản không để ý cảm thụ Dư Tử Cường có chịu hay không, lúc này đã vui đến mức quên hết tất cả phiền muộn trong lòng.
Vốn Hoắc Thanh Cúc cũng rất vui, nhưng vừa nghe nhắc đến chuyện chồng mình vẻ mặt có chút cứng ngắc, bất quá cũng rất nhanh khôi phục lại bình thường, mượn đại cái cớ để lãng tránh câu hỏi, "Về chuyện này, không cần để ý đến ông ấy, dù sao trong mắt ông ấy cũng chỉ có kinh doanh, còn nói gần đây phải đến Châu Phi để tìm mỏ than gì đó rất là bận rộn, cho nên hôn sự của Tuyết Phi đều để mình tôi làm chủ."
"Đó là chuyện rất bình thường, đàn ông luôn lấy sự nghiệp làm trọng mà."
"Cũng đúng."
"Không bằng như vậy đi Thanh Cúc, chúng ta tổ chức hôn lễ ở nơi này trước, sau đó mới đến nơi của bà làm thêm một lần nữa, để nó tăng thêm phần sôi động hơn, có được không?"
"Nơi đây là địa bàn của bà, bà nói sao thì cứ làm vậy." Cái gì Hoắc Thanh Cúc cũng chìu theo ý Chung Mẫn Liên, rất giỏi trong việc che giấu niềm vui sướng trong lòng.
Cuối cùng những năm tháng khổ sở của bà cũng sắp qua rồi.
Hà Tuyết Phi biết Hoắc Thanh Cúc đang nói dối, nên thấy hơi chột dạ không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Chung Mẫn Liên, khóe mắt hơi liếc nhìn sang Dư Tử Cường, phát hiện thái độ của anh lạnh lùng như một tản băng, không có chút sức sống hay tình cảm của con người, đột nhiên trong lòng có một loại cảm giác sợ hãi.
Dư Tử Cường đã nản lòng thoái chí, ngay cả cuộc sống của bản thân mình không thể quyết định liền xoay lưng về phía mọi người, lạnh lùng đến bên cạnh Hà Tuyết Phi nói: "Một ngày nào đó, cô sẽ hối hận với quyết định hôm nay của chính mình."
"Em ——" trong lòng Hà Tuyết Phi càng thêm bất an, căng thẳng đến mức không nói thành lời, chỉ biết cúi đầu, mười ngón tay đan xen vào nhau, mồ hôi lạnh ẩm ướt trong lòng bàn tay.
"Dù tôi đã kết hôn với cô, nhưng cũng sẽ không yêu cô."
"Em ——"
"Tử Cường, sao con lại nói thế với Tuyết Phi hả?" Chung Mẫn Liên không chịu đựng nổi thái độ của Dư Tử Cường, liền la rầy anh.
Hoắc Thanh Cúc lại mặc kệ tất cả, chỉ muốn hôn sự này được hoàn thành thuận lợi, vì vậy ra mặt giản hòa một chút, "Mẫn Liên, bà cũng đừng trách Tử Cường, chuyện này xảy ra quá bất ngờ, hãy cho Tử Cường thêm chút thời gian để bình tĩnh lại đi."
"Tôi chỉ lo sẽ ủy khuất cho Tuyết Phi thôi."
"Tuyết Phi là đứa bé rất hiểu chuyện, nó sẽ thông cảm cho mà, có phải không Tuyết Phi?" Hoắc Thanh Cúc cho Hà Tuyết Phi một ánh mắt, ý bảo cô gật đầu trả lời.
Hà Tuyết Phi vẫn lẳng lặng nhìn Dư Tử Cường, rất lâu sau mới phục hồi lại tinh thần trả lời Hoắc Thanh Cúc, "A —— dạ?"
"Vậy cô tự lo thân mình đi là vừa, hừm", Dư Tử Cường hừ lạnh một tiếng, bỏ đi không quay đầu lại. Quả nhiên đã hoàn toàn thay đổi, biến thành một con người lạnh lùng vô cảm.
Chung Mẫn Liên bị sự lạnh lùng của anh làm cho cả người run rẫy, nhưng rất nhanh bị bà gạt sang một bên tiếp tục bàn bạc chuyện hôn sự với Hoắc Thanh Cúc, "Thanh Cúc à, hay là chúng ta quyết định chọn cuối tháng này đi, hiện tại chúng ta bắt đầu lo phát thiệp cưới để hôn lễ này càng thêm huy hoàng, bà thấy có được không?"
"Không phải tôi đã nói rồi sao, đây là địa bàn của bà, bà nói sao thì chính là thế." Việc gì Hoắc Thanh Cúc cũng chìu theo ý Chung Mẫn Liên, vì lo sợ chuyện này có biến, cố ý gián tiếp hỏi: "Mẫn Liên, có muốn gửi thiệp cưới cho Đinh Tiểu Nhiên không?"
Vừa nói đến Đinh Tiểu Nhiên, Chung Mẫn Liên liền biến sắc tức giận hỏi: "Gửi thiệp cưới cô ta làm gì, để cô ta tới phá hư sao?"
"Không phải đến phá hư, mà là để cô ta từ bỏ. Hơn nữa cứ phát thiệp cưới cho cô ta trước cũng tốt, nếu cô ta muốn đến gây rối chúng ta có thể giải quyết trước, tránh cho cô ta đến gây sự trong hôn lễ."
"Bà nói rất đúng, phải phát thiệp cưới cho Đinh Tiểu Nhiên. Tôi chẳng những gửi thiệp cưới cho Đinh Tiểu Nhiên, mà còn muốn cô ta là người đầu tiên nhận thiếp nữa kìa. Đi thôi Thanh Cúc, bây giờ chúng ta phải mau chóng chọn ngày lành tháng tốt, để chuẩn bị cho hôn lễ, sau đó gửi thiệp cưới cho Đinh Tiểu Nhiên." Chung Mẫn Liên nói là làm, lập tức từ trên giường bệnh bước xuống, vội vàng mang giày sau đó đi ra ngoài.
Hoắc Thanh Cúc ở sau lưng cười đắc ý, hài lòng với kế sách mình đã bày ra với Chung Mẫn Liên.
Hà Tuyết Phi thì lại không vui nổi, tâm tình so với lúc trước càng nặng nề hơn, cảm thấy quyết định hôm nay là một sự sai lầm, nhưng cô lại không muốn đứng ra phá hư chuyện này, lại càng không muốn bị đám lưu manh làm nhục, cho nên dù biết quyết định này là sai, cô cũng phải thuận theo.
Đinh Tiểu Nhiên đi chơi vui vẻ với Tạ Thiên Ngưng hết một ngày, tâm trạng mới vừa có chút chuyển biến tốt ,ai ngờ sáng hôm sau lại nhận được thiệp cưới, còn là của Dư Tử Cường và Hà Tuyết Phi, thời gian trên đó được viết rất rõ ràng, vừa đúng ngày sinh nhật 28 tuổi của cô.
Không ngờ bọn họ lại kết hôn nhanh thế, khiến cô không thể nào cho bọn họ lời chúc phúc ngay được.
Mẹ Đinh và cha Đinh đều nhìn thấy thiệp cưới, càng lo lắng Đinh Tiểu Nhiên sẽ đau lòng cho nên liền ở lại bên cô an ủi.
"Tiểu Nhiên, mẹ thấy hôn lễ này con không nên đi, họ kết hôn cứ để họ kết hôn đi, không liên quan gì đến chúng ta."
"Cha thấy không cần thiết phải đi. Mẹ con nói đúng đó Tiểu Nhiên, chuyện của bọn họ không liên quan đến chúng ta, hôm đó là sinh nhật con, cha đã xin nghỉ để cả gia đình chúng ta cùng đi du lịch, con thấy có được không?"
"Đúng rồi, cả nhà chúng ta cùng nhau đi du lịch, hơn nữa còn phải đi thật nhiều nơi vì vậy chúng ta phải mau chóng đi lo chuẩn bị đồ đạc trước. Tiểu Nhiên, lâu rồi mẹ không có đi du lịch, nên con nhất định phải đồng ý đó."
Trên mặt Đinh Tiểu Nhiên vẫn mang theo nụ cười khổ, hai mắt nhìn chằm chằm thiệp cưới trong tay, mặc dù cha mẹ không ngừng nói chuyện ở bên tai, nhưng lại không thể khiến cô giảm bớt đau khổ trong lòng, nước mắt không tiền đồ lại rơi xuống, nhỏ xuống thiệp cưới, "Anh ấy muốn kết hôn sao?"
Đáng tiếc cô dâu không phải cô.
Thấy con gái khóc, mẹ Đinh cũng rất đau lòng, ngồi bên cạnh khẽ ôm cô vào lòng, buồn bã nói: "Con gái ngoan của mẹ, mấy ngày gần đây con khóc quá nhiều rồi, con khóc làm lòng mẹ cũng muốn tan nát theo, phải làm sao con mới có thể trở về thành đứa con gái ngoan trước đây của mẹ chứ?"
Cha Đinh cũng ngồi xuống, vỗ vỗ bả vai khích lệ Đinh Tiểu Nhiên, "Tiểu Nhiên, có những thứ cần phải cố bỏ xuống, nếu không bỏ được chỉ có mình khổ, con hiểu không?"
Đinh Tiểu Nhiên vẫn không trả lời lại cha Đinh và mẹ Đinh, hít sâu một hơi, không cho nước mắt rơi xuống nữa, lấy hai tay xé tấm thiệp cưới làm đôi vứt vào trong thùng rác, vui vẻ nói: "Bắt đầu từ bây giờ, con muốn trở về làm Đinh Tiểu Nhiên của trước kia. Cha, mẹ, ngày sinh nhật của con cả gia đình chúng ta cùng nhau đi du lịch đi."
"Đây mới là con gái ngoan của mẹ, vậy cả nhà chúng ta đều sẽ đi du lịch."
"Vậy ngày mai cha sẽ đến công ty xin nghỉ, chúng ta đi trước một hai ngày, sau đó cùng nhau du lịch ba bốn hoặc năm ngày cho thỏa thích, mọi người vừa ý không?" Cha Đinh cũng dí dỏm theo, chỉ vì muốn chiếm được nụ cười của con gái.
Có tình yêu thương của cha mẹ, những vết thương trong lòng Đinh Tiểu Nhiên cũng từ từ vơi đi không ít, ôm lấy cha mẹ mình hưởng thụ tình yêu thương của hai người họ.
Con đường tình yêu của cô mặc dù đầy rẫy chông gai, nhưng bù lại cô có được tình thân và tình bạn xem ra cũng rất công bằng.
Tin Dư Tử Cường kết hôn với Hà Tuyết Phi được truyền đi rất nhanh, chẳng những Tạ Thiên Ngưng biết được tin tức này, ngay cả thiếp mời cũng nhận được, rất tức giận muốn gọi điện thoại tới chửi Dư Tử Cường, nhưng không biết chửi thế nào, đành ôm lấy tâm sự buồn bực một mình.
Phong Khải Trạch lo lắng cô kiềm chế cơn giận sẽ hư hại thân thể, đành đến bên an ủi cô, "Được rồi, lúc trước anh đã đề nghị mọi người, hãy làm cho Hà Tuyết Phi chỉ còn hai bàn tay trắng, nhưng mọi người không chịu nghe, cho nên cứ tiếp tục chấp nhận kết quả hiện tại đi. Không cần nghĩ quá nhiều, nếu như Dư Tử Cường và Đinh Tiểu Nhiên thật sự có duyên phận, cuối cùng hai người bọn họ cũng sẽ ở bên nhau thôi."
"Khỉ con, anh cũng tin vào duyên phận này đúng không?"
"Trước kia không tin, nhưng giờ thì tin."
"Tại sao?"
"Nếu như không phải duyên phận để anh gặp lại em, có lẽ cả đời này chúng ta cũng sẽ không thể gặp nhau, nếu không phải duyên phận khiến cho quan hệ của em và Ôn Thiếu Hoa xảy ra vấn đề, có lẽ bây giờ chúng ta đã không thể hạnh phúc bên nhau, không phải sao?"
Hiện tại Tạ Thiên Ngưng chẳng có tâm tình để nói giỡn, luôn phiền não vì chuyện Đinh Tiểu Nhiên, cảm thấy mình cần làm chút gì đó, nghĩ đi nghĩ lại đột nhiên nghĩ đến bối cảnh gia đình Hà Tuyết Phi, nghi hoặc hỏi: "Khỉ con, tại sao Chung Mẫn Liên lại thích Hà Tuyết Phi đến vậy chứ? Không phải nói Hà Tuyết Phi là con gái cưng của một gia đình giàu có sao, sao em chưa từng nghe qua về cô ta chứ?"
"Trên thế giới này có rất nhiều gia đình giàu có, em có thể nghe hết tất cả sao?"
"Chung Mẫn Liên là người rất yêu quyền thế, bà ta thích Hà Tuyết Phi, chứng tỏ Hà Tuyết Phi không phải là một nhân vật bình thường. Khỉ con, anh điều tra giúp em một chút về người này có được không?"
"Điều tra cô ta làm gì?"
"Cái này à, thì anh cứ giúp em điều tra chút đi, em muốn hiểu rõ hơn xem có thể giúp Tiểu Nhiên không, phải điều tra nhanh hơn một chút đó nha?"
Phong Khải Trạch khẽ cười, cưng chìu đáp: "Được, chỉ cần chuyện em muốn biết, anh nhất định sẽ điều tra rõ ràng giúp em, rất rõ ràng?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook