Dư Tử Cường dẫn Đinh Tiểu Nhiên tới nhà riêng, đem tất cả rượu bày ra trên bàn, sau đó thảnh thơi ngồi xuống dựa vào ghế sofa, cười quỷ quyệt nói: "Này là tất cả rượu của tôi có, hôm nay tôi sẽ liều mạng với chị, uống hết đống này."

"Được, rất sảng khoái, tôi thích lắm, cạn." Đinh Tiểu Nhiên mở hai chai rượu ra, nhét cho Dư Tử Cường một chai, mình cầm một chai, chủ động cụng chai với anh, không chờ anh đáp lại, cô đã đem cả chai rượu trút vào trong miệng.

"Chị uống chậm một chút, uống rượu phải từ từ mới có vị, chị uống như bò uống nước thì có gì khác nhau?" Dư Tử Cường lo lắng cô uống rượu như vậy sẽ tổn hại đến sức khỏe, liền ngăn cản cô, không cho cô uống như vậy.

Nhưng đến lúc anh kéo chai rượu về, cô đã uống hết nửa chai, mặt càng đỏ hơn, hiển nhiên đã uống say, bắt đầu nói bậy bạ, "Dư Tử Cường, đàn ông có tiền thì thích gái đẹp, còn không có tiền thì thích con gái có tiền, có đúng không?"

"Tôi không biết đàn ông khác thế nào, tôi chỉ biết mình không giống thế." Dư Tử Cường cũng bắt đầu uống, ngồi sát lại gần cô, ngửi được mùi hương rất thơm phảng phất từ trên người cô.

"Vậy anh thuộc loại người nào? Loại đàn ông thích dùng nửa người dưới để nghĩ sao?"

"Tôi chỉ lên giường với những người con gái hợp nhãn thôi, vả lại còn có kiểu con gái thích thì đến không thích thì đi, nếu như sau khi đã lên giường rồi thì phải cưới cô ta, tôi tuyệt đối sẽ không chạm vào loại con gái đó."

"Nói sao đi nữa, cậu cũng là loại đàn ông thích dùng nửa người dưới để nghĩ, ha ha." Đinh Tiểu Nhiên tựa hồ có chút bị đả kích, lại bắt đầu uống rượu, không ai biết cô đang cố gắng khống chế nước mắt mình lại để chúng nó không rơi xuống.

Cô tuyệt đối sẽ không khóc trước mặt đàn ông, tuyệt đối không. lqd-ann.

"Đàn ông đều cùng một loại, nếu như một người đàn ông không thích lên giường với phụ nữ, vậy hắn ta chính xác không phải đàn ông, không đúng, phải nói là không giống đàn ông bình thường. Đinh Tiểu Nhiên, sao đột nhiên chị lại hỏi chuyện này?" Dư Tử Cường cảm thấy rất kỳ quái, sau khi uống hết nửa chai, xoay người lại khoảng cách hai người lại rất gần, anh nhìn chằm chằm gương mặt ửng hồng của cô, càng nhìn càng thấy thích, thật muốn hôn một cái.

Đinh Tiểu Nhiên say đến mức không còn biết gì, không còn biết giữ khoảng cách với anh, chỉ muốn hỏi rõ những nghi vấn trong đầu, mặt tiến lại gần chỉ còn cách anh vài cen ti mét, cười khổ nói: "Tôi chỉ muốn hiểu rõ hơn về đàn ông, muốn biết đàn người tốt thường ở dạng nào?"

"Nếu như chị cứ đau lòng như vậy, tôi sẽ cho rằng chị rất yêu Điền Vĩ."

"Ai nói tôi yêu hắn, tôi không thích hắn chút nào, sống chết của hắn chẳng liên quan gì đến tôi."

"Chị đã không yêu hắn, tại sao lại vì chuyện hắn bỏ rơi mình mà đau lòng chứ?"

"Ai nói tôi đau lòng vì hắn chứ?"

"Nếu không phải, tại sao chị lại buồn chứ?"

"Tôi —— tại sao tôi phải buồn? Đúng vậy, tại sao tôi phải buồn chứ?" Đinh Tiểu Nhiên cười ngây ngô, cầm chai rượu, uống một ngụm lớn, sau khi uống say, lá gan cũng lớn, nghĩ gì nói đó, hai tay níu lấy vạt áo trước ngực Dư Tử Cường, lớn tiếng hỏi anh, "Dư Tử Cường, tôi hỏi cậu, cậu có thích tôi không?"

"A ——" Dư Tử Cường rất kinh ngạc, không ngờ cô lại hỏi vấn đề này, trong khoảng thời gian ngắn không biết trả lời cô thế nào.

Anh không trả lời, cô liền hỏi tới, hai tay kéo lấy vạt áo của anh, kéo anh đến trước mặt mình, "Nói, anh có thích tôi không?"

"Thật ra thì ——" anh ấp a ấp úng, hơi khó mở miệng, đột nhiên cảm thấy mình không còn giống trước đây thẳng thắn nói rõ suy nghĩ của mình.

Trước kia anh rất lớn gan, thích thì nói thích, không thích sẽ thẳng thắng cự tuyệt, nhưng khi đối mặt cô, trong lòng anh lại không có đáp án rõ ràng, muốn nói không thích lại không dám nói, nói thích lại không dám chắc, tốt hơn hết là không trả lời.

"Nói mau lên, rốt cuộc cậu có thích tôi không? Trước kia cậu nói muốn theo đuổi tôi, có phải chỉ nói giỡn thôi đúng không?"

"Tiểu Nhiên, chị uống say rồi."

"Tôi không có say, nói thật cho tôi biết, mau lên đi."

"Tôi nói thật cũng chẳng có ý nghĩa gì, không phải chị không thích nhóc con sao, dù cho tôi thích chị, chị sẽ thích tôi sao?"

"Ha ha, Không muốn tôi đánh, thì mau trả lời câu hỏi của tôi."

Cho dù Đinh Tiểu Nhiên đã uống say, vẫn biết rõ trong lòng mình muốn hỏi cái gì, cho nên không cho Dư Tử Cường đổi chủ đề khác.

Dư Tử Cường nặng nề thở dài một cái, cầm chai rượu khác lên, mở nắp ra, chợt hướng vào trong miệng của mình, muốn mượn rượu để giúp mình tìm kiếm đáp án.

Sau khi cả chai rượu mạnh đã xuống bụng, bắt đầu say, cảnh vật trước mắt đều thay đổi trở nên mơ hồ không rõ ràng, bất quá lá gan lại lớn ra rất nhiều, không còn ấp a ấp úng, mà thẳng thắng trả lời, "Tiểu Nhiên, thật ra tôi rất thích ở cùng chị, chỉ là tôi không biết cái này có phải giống như thích giữa nam nữ không? Mới vừa rồi Thiên Ngưng gọi điện thoại tới nói cho tôi biết, chị đang hẹn với người đàn ông khác, tôi rất tức giận, giận đến mức bỏ lại Hà Tuyết Phi ở trên đường, chạy tới tìm chị, này có phải tôi đã thích chị rồi không?".

"Nói cả nửa ngày, cậu vẫn không biết mình có thích tôi không, ha ha?" Cả người Đinh Tiểu Nhiên mềm nhũng ra, ngã lưng ra sau, tựa qua người Dư Tử Cường, mở chai rượu ra uống, trên mặt là nụ cười khổ sở, nước mắt đảo quanh trong đôi mắt, sắp chảy xuống.

Thì ra người đàn ông này vẫn chưa biết rõ có thích cô không, đủ để chứng minh, tất cả những lời nói lúc trước muốn theo đuổi cô đều là giả, chỉ đùa thôi.

"Vậy còn chị, chị có thích tôi không?" Dư Tử Cường cũng tựa qua người Đinh Tiểu Nhiên, uống đến nghiện, không thể ngừng lại được, mặc dù vẫn chưa say mèm, nhưng ý thức lại bắt đầu không rõ ràng.

"Tôi, vì sao tôi có thể thích cậu chứ, cậu nhỏ hơn tôi hai tuổi, nhỏ hơn hai tuổi đó cậu có biết không?"

"Chẳng qua nhỏ hơn hai tuổi, đâu phải nhỏ hơn hai mươi tuổi chứ."

"Cho dù nhỏ hơn 2 ngày cũng là nhỏ, tôi không thích người nhỏ hơn tôi?"

"Tại sao chị không thích người nhỏ hơn?"

"Ha ha" Đinh Tiểu Nhiên không trả lời ngay, cầm chai rượu trong tay, cố đứng dậy, lảo đảo nói: "Đàn ông nhỏ hơn, sẽ không hiểu được nổi khổ của phụ nữ, hơn nữa người đàn ông đó sẽ xem cô gái như mẹ mình mà lệ thuộc vào, đó gọi là tình yêu mẹ con, cậu có hiểu không? Tôi không cần tình yêu mẹ con của đàn ông, thứ tôi muốn là một người đàn ông phải biết yêu thương vợ của mình."

"Tôi thề, tôi tuyệt đối không có tình yêu mẹ con." Dư Tử Cường cũng đứng dậy, trong tay cũng cầm một chai rượu, đi tới bên cạnh Đinh Tiểu Nhiên, cùng cô uống say.

"Lời đàn ông nói vĩnh viễn không thể tin, như tên Điền Vĩ đó, hôm nay cầm hoa tới nói với tôi, hãy tha thứ cho hắn, bắt đầu lại với hắn, thế mà ngày mai lại cầm hoa đến cầu hôn Tiêu Vũ Huyên, cậu nói xem đàn ông như các cậu đáng tin lắm sao?"

"Tôi không giống Điền Vĩ, tôi tuyệt đối là một người đàn ông tốt, hắn sao thể so với tôi chứ?"

"Một kẻ lãng tử tình trường mà cũng là đàn ông tốt sao?"

"Chị không nên bị dáng vẻ bề ngoài của tôi lừa gạt, thật ra tôi không phải kẻ phóng túng như thế đâu." Dư Tử Cường đem tay khoác lên bả vai Đinh Tiểu Nhiên, ôm cô vào trong ngực, dùng mũi ngửi lấy hương thơm nhàn nhạt trên người cô, cảm giác thật thoải mái.

"Bỏ cái móng heo của cậu ra khỏi người tôi, ha ha." Đinh Tiểu Nhiên cười khúc khích, dùng sức đẩy anh ra, kết quả làm mình đứng không vững, lui về phía sau mấy bước, cuối cùng ngã trên mặt đất, chai rượu trong tay cũng rớt xuống, mặc dù không vỡ vụn, nhưng rượu trong chai lại chảy lên trên sàn, khiến cả phòng đầy mùi rượu.

"Chị nằm trên đất làm gì?" Dư Tử Cường không còn thấy rõ nữa, chỉ biết có người đang nằm trên đất, hơn nữa biết đó là ai, cho nên vươn tay ra, muốn đỡ cô dậy, nhưng chính bản thân anh cũng say, cả người mềm nhũng ngã nhoài ra phía trước, chưa kéo được người lên thì mình cũng đã té xuống, hơn nữa không sai không lệch lại té ở trên người Đinh Tiểu Nhiên, bốn mắt nhìn nhau.

Tư thế mập mờ như vậy, khiến cho không khí nháy mắt liền ấm lên.

Đinh Tiểu Nhiên đã sớm say không còn biết gì, không còn biết che giấu suy nghĩ thật của mình, vào giờ phút này, nghĩ gì liền nói đó, còn dùng tay sờ mặt Dư Tử Cường, nhìn anh say đắm và khen ngợi, "Dáng người của cậu thật đẹp, nhất định có rất nhiều cô gái bị cậu mê hoặc, ha ha"

"Vậy còn chị, chị có bị tôi mê hoặc không?" Dư Tử Cường cũng lấy tay sờ mặt Đinh Tiểu Nhiên, hai mắt nhìn chằm chằm cô, say xưa nhìn đôi môi nhỏ nhắn của cô, càng nhìn càng thấy thích, thật muốn hôn một cái.

"Nếu như cậu lớn hơn tôi hai tuổi, tôi nhất định sẽ theo đuổi ngược lại cậu." Trời mới biết cô hi vọng anh lớn tuổi hơn cô đến mức nào, chỉ tiếc sự thật không thể thay đổi.

"Nói vậy, ngoại trừ tuổi của tôi ra, những thứ khác chị đều thích, có đúng không?" Mặt anh càng tiến lại gần hơn, thiếu chút nữa đã hôn lên môi cô rồi.

Đối với khoảng cách này, cô lại không bài xích, tiếp tục duy trì tư thế mập mờ như vậy nói chuyện với anh, "Có lẽ có thể nói như vậy, hôm qua sau khi tôi đuổi cậu đi, tim tôi đột nhiên rất đau, thật ra tôi rất thích có cậu bên cạnh, nhưng tôi lại không thích tình yêu mẹ con với đàn ông?"

"Tôi không thích tình yêu mẹ con."

"Quỷ mới biết."

"Tôi nói không có là không có."

"Lời đàn ông nói, vĩnh viễn không thể tin, trừ phi —— "

"Trừ phi cái gì?"

Đinh Tiểu Nhiên dùng hai tay giữ mặt Dư Tử Cường, cười trả lời, "Trừ phi cậu chung tình như Phong Khải Trạch."

Dư Tử Cường kéo đầu ra khỏi tay cô, hai tay anh giữ lấy mặt cô, cười xấu xa trả lời lại cô, "Này có thể nói chị quá tham lam, ngoại trừ phụ nữ ra, đàn ông còn có rất nhiều chuyện phải lo, chị có biết không?"

Cô kéo tay anh ra, không để anh giữ mặt cô, "Tôi biết, cho nên tôi đâu ép buộc gì đâu, để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, ha ha."

"Là con gái đừng nên yêu cầu quá cao, bằng không cả đời sẽ không ai thèm lấy đâu."

"Không ai lấy thì thôi, tôi tình nguyện không lấy ai, cũng không muốn sống cùng tên rác rưởi."

"Tôi phát hiện ra chị rất con gái, càng nhìn càng thấy được."

"Là sao?"

"Là?"

Cũng bởi vì men cồn, khiến hai người không còn tỉnh táo, không còn ý niệm giữ khoảng cách, ngược lại càng ngày càng tiến lại gần hơn.

Dư Tử Cường nhìn chằm chằm người ở phía dưới, cảm giác trong cơ thể như có một đoàn lửa nóng đang thiêu đốt, muốn bùng nổ, nhất là khi thấy bờ môi gợi cảm kia, liền không thể khống chế trực tiếp hôn xuống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương