Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma
-
Chương 10: Hai người đàn ông cãi nhau
Dư Tử Cường định đến đón Đinh Tiểu Nhiên tan ca, mời cô đi ăn cơm để xin lỗi chuyện hôm qua, ai ngờ thấy cô bị Điền Vĩ lôi kéo trên đường, nhanh dừng xe sang bên đường ,chạy tới ra lệnh: “Buông cô ấy ra."
Sau khi nói xong, không đợi Điền Vĩ buông tay, hắn đã kéo Đinh Tiểu Nhiên ra phía sau lưng mình để bảo vệ cho cô.
Điền Vĩ vừa thấy Dư Tử Cường, trong lòng hơi sợ nhưng hắn không thể lùi bước, bởi vì Đinh Tiểu Nhiên là hy vọng cuối cùng, hắn nhất định phải đoạt về: “Ra là cậu, chuyện cậu và Tiểu Nhiên đóng kịch ở nhà hàng tôi đã biết, cậu không cần diễn nữa đâu."
“Quả thực lúc ở nhà hàng chỉ là đóng kịch, nhưng bây giờ không phải, chỉ cần cô ấy không muốn theo anh, anh đừng hòng đoạt cô ấy ra khỏi tay tôi, dù cô ấy đồng ý tôi cũng không cho cô ấy đi theo anh đâu." Dư Tử Cường dùng hai tay kéo vạt áo da trước ngực lại, dùng quyền lực và chiều cao của mình áp đảo Điền Vĩ.
Quả thật Điền Vĩ hơi giật mình, dù sao người đang đối đầu mình bây giờ là chủ tịch ngân hàng Thiên Tường, nhưng nếu bỏ cuộc sẽ mất hết cho nên không thể thua? “Chủ tịch Dư, anh chỉ là chủ tịch ngân hàng không phải ông trời, sao thích xen vào chuyện của người khác?"
“Dựa vào tôi là bạn trai cô ấy."
"Buồn cười, tôi đã biết hai người chỉ đang đóng kịch, anh nói những lời này ra không thấy mình rất buồn cười sao?"
“Một chút cũng không, bởi vì cô ấy sắp làm bạn gái của tôi.” Dư Tử Cường nắm lấy tay Đinh Tiểu Nhiên, giơ ra trước mặt Điền Vĩ để cho hắn mở to mắt nhìn.
“A.... chuyện này....”Đinh Tiểu Nhiên cực kỳ kinh ngạc, không biết nên làm gì, ngơ ngác đứng.
“Cho dù các người diễn giỏi mấy, tôi cũng không tin. Tiểu Nhiên, đừng vì tránh mặt anh mà đóng kịch với cậu ta nữa, anh không tin, bất kể hai người diễn tình cảm mấy anh cũng không tin, anh đã bị em lừa một lần tuyệt đối không để mình bị lừa lần thứ hai." Điền Vĩ chân thành nhìn Đinh Tiểu Nhiên, mặc dù tay cô bị Dư Tử Cường nắm, hắn cũng không tin quan hệ hai người họ.
Cho dù bọn họ thật sự là bồ bịch, hắn cũng có cách tách họ ra, bởi vì Đinh Tiểu Nhiên là của hắn.
Đinh Tiểu Nhiên giật tay ra khỏi tay Dư Tử Cường, không để hắn nắm, tức giận nhìn hai người đàn ông trước mặt, quát lớn: “Hai người tránh xa tôi ra ,đừng bám theo tôi nữa."
“Ah, hôm nay tức giận thế có phải bị chó mèo bắt nạt không? Nói cho anh biết anh trút giận giúp em." Dư Tử Cường vừa dịu dàng vừa trêu chọc Đinh Tiểu Nhiên ngay trước mặt Điền Vĩ, nhưng thực chất hắn không phải đùa hay diễn trò, tất cả đều là thật.
Dường như hắn thật sự đã thích cô gái này.
“Tiểu Nhiên, đừng tin lời tên lãng tử này, những gì cậu ta nói đều không đáng tin." Không đợi Đinh Tiểu Nhiên trả lời, Điền Vĩ lập tức nói.
“Nhìn bộ dạng anh chắc thuộc loại lãng tử phong lưu đa tình, nhất định đã chung sống rất nhiều cô gái, có tôi ở đây cậu đừng hòng gạt Tiểu Nhiên ngây thơ lương thiện." Điền Vĩ không chịu thua, cãi lại hắn.
“Chỉ sợ cả anh cũng đã chung sống không ít cô rồi, có tư cách gì nói tôi? Không nói những người khác, chỉ cần nói đến Tiêu Vũ Huyên thôi, thời gian anh ở trên giường cùng Tiêu Vũ Huyên mây mưa, có nghĩ đến cảm nhận của Tiểu Nhiên không?"
“Cậu không phải tôi, làm sao cậu biết tôi không nghĩ đến?"
“Lời này của anh nói, có phải anh đã sớm lên giường với Tiêu Vũ Huyên rồi không?"
“Đúng thì sao, chẳng qua vui đùa một chút thôi, thời nay đâu phải xã hội phong kiến, lên giường cũng không chứng minh được gì."
"Quả thực lên giường không thể chứng minh được gì, nhưng lại nhìn ra anh là hạng người gì. Tốt nhất sau này đừng bám theo Tiểu Nhiên, nếu không tôi sẽ không tha cho anh đâu." Dư Tử Cường kéo Đinh Tiểu Nhiên sang bên cạnh mình, dùng ngón trỏ bên tay khác chỉ vào Điền Vĩ, lạnh lùng cảnh cáo hắn.
Điền Vĩ vừa lo lại vừa tức, kéo mạnh Đinh Tiểu Nhiên trở về, cảnh cáo ngược lại Dư Tử Cường, “Cậu là người không nên bám theo Tiểu Nhiên mới đúng, loại đàn ông có tiền như cậu, không mấy ai thật lòng cả."
“Tôi không thật lòng, chẳng lẽ anh thực lòng sao? Đừng quên chính anh là người bỏ rơi Tiểu Nhiên trước để chạy theo cô gái khác." Dư Tử Cường kéo Đinh Tiểu Nhiên trở lại bên mình, lần này còn kéo cô ra sau lưng mình, cho rằng thế có thể an toàn hơn, ai ngờ. . . . . .
Điền Vĩ lại bước lên trên kéo Đinh Tiểu Nhiên ra khỏi sau lưng Dư Tử Cường, trở về bên cạnh mình.
Cứ như vậy, hai chàng trai lôi kéo một cô gái, ai cũng không chịu nhường ai còn không ngừng cãi nhau.
"Điền Vĩ, anh mau bỏ tay ra, lúc đầu cũng do anh bỏ rơi cô ấy trước, nên đừng bám theo cô ấy nữa."
“Cậu buông tay mới đúng, Tiểu Nhiên vốn không thích người nhỏ hơn cô ấy, cậu lại nhỏ hơn cô ấy hai tuổi cho nên người buông tay phải là cậu."
"Tuổi tác không quan trọng, tôi có cách để cô ấy tiếp nhận tôi, huống chi tôi chỉ nhỏ hơn cô ấy hai tuổi, không phải hai mươi tuổi, chuyện này không to tát gì."
"Đối với Tiểu Nhiên mà nói, nhỏ hơn hai ngày cũng là vấn đề, buông tay đi."
“Anh buông tay ra."
“Cậu buông tay ra."
“Anh buông."
“Cậu buông."
“ . . . . . ."
Vì thế, Đinh Tiểu Nhiên bị hai người đàn ông kéo tới kéo lui, nhức cả đầu, vì vậy ra sức hất tay hai người, “Hai người mau buông tay tôi ra."
Dư Tử Cường và Điền Vĩ đều buông ra, nhưng lại không chịu ngừng cãi nhau, liên tục khiêu khích đối phương.
Khiêu khích không bao lâu, lại bắt đầu gây ầm ĩ.
“Dư Tử Cường, cậu là chủ tịch ngân hàng Thiên Tường, một người có gia thế và bối cảnh như cậu, chắc chắn gia đình cậu sẽ không chấp nhận cho cậu chung sống với Tiểu Nhiên đâu."
“Chuyện này không cần anh bận tâm, tự tôi biết giải quyết."
“Giải quyết, cậu nói cậu có thể giải quyết, vậy chứng minh gia đình cậu đã phản đối chuyện cậu quen Tiểu Nhiên rồi."
“Vậy còn anh, anh không có gì hết, anh lấy gì ra giành,chả lẽ muốn cô ấy theo anh đi lừa tiền người khác để sinh sống qua ngày sao?"
Tiểu Nhiên không phải đứa con nít, cho dù tôi chỉ có hai bàn tay trắng, cậu cũng không nên sỉ nhục tôi, đúng không Tiểu Nhiên?" Điền Vĩ chân thành hỏi Đinh Tiểu Nhiên, hồi tưởng lại những lời thề non hẹn biển khi xưa, cảm thấy mình sẽ thắng được Dư Tử Cường.
Người nhà Dư Tử Cường không chấp nhận Đinh Tiểu Nhiên, vậy bọn họ không thể bên nhau rồi, cho nên hắn có cơ hội thắng nhiều hơn.
“Lúc trước anh lấy lòng Tiêu Vũ Huyên không phải muốn dựa vào cô ta để bước lên trời sao, hôm nay biết mình không thể cưới Tiêu Vũ Huyên nên quay lại tìm Tiểu Nhiên, loại đàn ông như anh đáng tin lắm sao? Nghĩ lại những gì anh đã đối xử với Tiểu Nhiên đi, hừm." Dư Tử Cường giễu cợt phản bác.
"Đó là chuyện giữa tôi và Tiểu Nhiên, không liên quan tới cậu."
"Tương lai cô ấy sắp trở thành bạn gái của tôi, chuyện của cô ấy chính là chuyện của tôi."
"Tương lai sắp trở thành thôi, bây giờ vẫn chưa phải, Tiểu Nhiên không gật đầu đồng ý,cậu vĩnh viễn không phải bạn trai cô ấy."
“Cô ấy sẽ gật đầu đồng ý."
"Cô ấy sẽ không."
"Cô ấy sẽ."
"Không."
"Sẽ."
Hai thằng đàn ông to xác lại bắt đầu cãi nhau, Đinh Tiểu Nhiên thật sự không chịu nổi, dứt khoát bỏ mặc bọn họ, liền đi.
“Tiểu Nhiên, em đi đâu vậy?" Dư Tử Cường đuổi sát theo.
Điền Vĩ cũng muốn đuổi theo, ai ngờ bị người gọi lại, hơn nữa người này làm hắn thấy sợ.
Tiêu Vũ Huyên tìm không thấy Điền Vĩ trong công ty, cho rằng hắn tan ca liền về nên tự mình đi ra ngoài, không ngờ vừa ra khỏi cửa công ty liền thấy hắn đứng bên cạnh Đinh Tiểu Nhiên, mặc dù có Dư Tử Cường ở đó nhưng điều khiến cô tức giận chính là tên Điền Vĩ này, khi thấy hắn muốn đuổi theo Đinh Tiểu Nhiên, lập tức gọi hắn lại, sau đó đi tới trước mặt hắn, tát hắn một cái cảnh cáo nói: "Điền Vĩ, nếu anh còn dám lén lút đi tìm Đinh Tiểu Nhiên, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu."
“Anh. . . . . ." Toàn bộ dũng khí vừa rồi đều bị cái tát này đánh mất hết, Điền Vĩ vốn muốn rời khỏi cô gái này, nhưng sau khi gặp lại cô, hắn lại không có gan nói chia tay, bởi vì ra đi thế này chỉ còn hai bàn tay trắng, nhất là khi hắn chưa được Đinh Tiểu Nhiên tha thứ.
Nếu bây giờ hắn bỏ Tiêu Vũ Huyên ra, Đinh Tiểu Nhiên lại không tha thứ cho hắn, vậy hắn làm sao bây giờ?
“Đừng cho rằng tôi không biết ý đồ của anh, anh muốn lôi kéo Đinh Tiểu Nhiên quay về để giúp anh bò lên chỗ cao sao, đời này làm gì có chuyện tốt thế? Nếu như tôi bắt gặp anh bám theo Đinh Tiểu Nhiên, tôi sẽ khiến anh vĩnh viễn không thể ngốc đầu lên."
“Vũ Huyên, chuyện không phải như em nghĩ, anh, anh chỉ là. . . . ."
“Những lời giả dối của anh không lừa được tôi đâu, anh là loại người thế nào tôi đây quá rõ, mặc dù tôi không yêu anh, nhưng tôi cũng không để anh kết hôn với cô ta đâu, tôi không cho phép anh quay lại bên cạnh Tiểu Nhiên đâu, chỉ cần anh ở cạnh cô ta, tôi sẽ phá hủy hết tất cả mọi thứ của anh."
"Em đã không yêu anh, vậy tại sao lại đối xử với anh như thế?"
"Bởi vì tôi thích, nếu như muốn trách hãy trách Đinh Tiểu Nhiên kìa, ai biểu cô ta dám làm cho tôi mất hết thể diện tại nhà hàng, mối nhục này tôi sẽ mãi không quên, nếu không phải muốn trả thù cô ta, tôi thèm nhìn lại bản mặt anh sao.”
"Em ——" Điền Vĩ nổi giận, vươn tay muốn đánh Tiêu Vũ Huyên.
Tiêu Vũ Huyên ngẩng đầu ưỡn ngực, không sợ hãi chút nào nói: "Đánh đi, anh đánh đi, anh đánh tôi thử xem?"
Sau đó Điền Vĩ lại do dự, cuối cùng vẫn không dám đánh, thu hồi tay lại rầu rĩ cúi đầu, không biết vì sao lại thấy hối hận.
Lúc đầu hắn cho rằng ở bên cạnh Tiêu Vũ Huyên sẽ được thăng tiến, ai ngờ chuyện lại biến thành như vậy?
"Quả thật không có chút bản lĩnh đàn ông, nhìn bộ dạng hèn nhát của anh đi, muốn tôi lấy anh sao, nằm mơ đi. Hãy ngoan ngoãn cho tôi, bởi vì tôi sẽ phái người theo dõi anh, nếu để cho tôi biết anh lén qua lại với Đinh Tiểu Nhiên, anh nhất định phải chết." Tiêu Vũ Huyên thay đổi phương pháp, cảnh cáo Điền Vĩ lần nữa sau đó đắc ý rời đi, nhưng đi vài bước liền dừng lại, nhắc nhở hắn, "Ngày mai tôi có hẹn với bạn, anh đừng tới làm phiền tôi, làm xong chuyện của anh đi, đừng quên lời cảnh cáo của tôi."
". . . . . ." Điền Vĩ không nói gì nữa, tức giận nhìn theo bóng lưng rời đi của cô, giận đến nghiến răng, hai tay nắm chặc thành nấm đấm, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng.
Hắn bây giờ còn có thể làm gì? Đành kiên nhẫn chờ.
Sau khi nói xong, không đợi Điền Vĩ buông tay, hắn đã kéo Đinh Tiểu Nhiên ra phía sau lưng mình để bảo vệ cho cô.
Điền Vĩ vừa thấy Dư Tử Cường, trong lòng hơi sợ nhưng hắn không thể lùi bước, bởi vì Đinh Tiểu Nhiên là hy vọng cuối cùng, hắn nhất định phải đoạt về: “Ra là cậu, chuyện cậu và Tiểu Nhiên đóng kịch ở nhà hàng tôi đã biết, cậu không cần diễn nữa đâu."
“Quả thực lúc ở nhà hàng chỉ là đóng kịch, nhưng bây giờ không phải, chỉ cần cô ấy không muốn theo anh, anh đừng hòng đoạt cô ấy ra khỏi tay tôi, dù cô ấy đồng ý tôi cũng không cho cô ấy đi theo anh đâu." Dư Tử Cường dùng hai tay kéo vạt áo da trước ngực lại, dùng quyền lực và chiều cao của mình áp đảo Điền Vĩ.
Quả thật Điền Vĩ hơi giật mình, dù sao người đang đối đầu mình bây giờ là chủ tịch ngân hàng Thiên Tường, nhưng nếu bỏ cuộc sẽ mất hết cho nên không thể thua? “Chủ tịch Dư, anh chỉ là chủ tịch ngân hàng không phải ông trời, sao thích xen vào chuyện của người khác?"
“Dựa vào tôi là bạn trai cô ấy."
"Buồn cười, tôi đã biết hai người chỉ đang đóng kịch, anh nói những lời này ra không thấy mình rất buồn cười sao?"
“Một chút cũng không, bởi vì cô ấy sắp làm bạn gái của tôi.” Dư Tử Cường nắm lấy tay Đinh Tiểu Nhiên, giơ ra trước mặt Điền Vĩ để cho hắn mở to mắt nhìn.
“A.... chuyện này....”Đinh Tiểu Nhiên cực kỳ kinh ngạc, không biết nên làm gì, ngơ ngác đứng.
“Cho dù các người diễn giỏi mấy, tôi cũng không tin. Tiểu Nhiên, đừng vì tránh mặt anh mà đóng kịch với cậu ta nữa, anh không tin, bất kể hai người diễn tình cảm mấy anh cũng không tin, anh đã bị em lừa một lần tuyệt đối không để mình bị lừa lần thứ hai." Điền Vĩ chân thành nhìn Đinh Tiểu Nhiên, mặc dù tay cô bị Dư Tử Cường nắm, hắn cũng không tin quan hệ hai người họ.
Cho dù bọn họ thật sự là bồ bịch, hắn cũng có cách tách họ ra, bởi vì Đinh Tiểu Nhiên là của hắn.
Đinh Tiểu Nhiên giật tay ra khỏi tay Dư Tử Cường, không để hắn nắm, tức giận nhìn hai người đàn ông trước mặt, quát lớn: “Hai người tránh xa tôi ra ,đừng bám theo tôi nữa."
“Ah, hôm nay tức giận thế có phải bị chó mèo bắt nạt không? Nói cho anh biết anh trút giận giúp em." Dư Tử Cường vừa dịu dàng vừa trêu chọc Đinh Tiểu Nhiên ngay trước mặt Điền Vĩ, nhưng thực chất hắn không phải đùa hay diễn trò, tất cả đều là thật.
Dường như hắn thật sự đã thích cô gái này.
“Tiểu Nhiên, đừng tin lời tên lãng tử này, những gì cậu ta nói đều không đáng tin." Không đợi Đinh Tiểu Nhiên trả lời, Điền Vĩ lập tức nói.
“Nhìn bộ dạng anh chắc thuộc loại lãng tử phong lưu đa tình, nhất định đã chung sống rất nhiều cô gái, có tôi ở đây cậu đừng hòng gạt Tiểu Nhiên ngây thơ lương thiện." Điền Vĩ không chịu thua, cãi lại hắn.
“Chỉ sợ cả anh cũng đã chung sống không ít cô rồi, có tư cách gì nói tôi? Không nói những người khác, chỉ cần nói đến Tiêu Vũ Huyên thôi, thời gian anh ở trên giường cùng Tiêu Vũ Huyên mây mưa, có nghĩ đến cảm nhận của Tiểu Nhiên không?"
“Cậu không phải tôi, làm sao cậu biết tôi không nghĩ đến?"
“Lời này của anh nói, có phải anh đã sớm lên giường với Tiêu Vũ Huyên rồi không?"
“Đúng thì sao, chẳng qua vui đùa một chút thôi, thời nay đâu phải xã hội phong kiến, lên giường cũng không chứng minh được gì."
"Quả thực lên giường không thể chứng minh được gì, nhưng lại nhìn ra anh là hạng người gì. Tốt nhất sau này đừng bám theo Tiểu Nhiên, nếu không tôi sẽ không tha cho anh đâu." Dư Tử Cường kéo Đinh Tiểu Nhiên sang bên cạnh mình, dùng ngón trỏ bên tay khác chỉ vào Điền Vĩ, lạnh lùng cảnh cáo hắn.
Điền Vĩ vừa lo lại vừa tức, kéo mạnh Đinh Tiểu Nhiên trở về, cảnh cáo ngược lại Dư Tử Cường, “Cậu là người không nên bám theo Tiểu Nhiên mới đúng, loại đàn ông có tiền như cậu, không mấy ai thật lòng cả."
“Tôi không thật lòng, chẳng lẽ anh thực lòng sao? Đừng quên chính anh là người bỏ rơi Tiểu Nhiên trước để chạy theo cô gái khác." Dư Tử Cường kéo Đinh Tiểu Nhiên trở lại bên mình, lần này còn kéo cô ra sau lưng mình, cho rằng thế có thể an toàn hơn, ai ngờ. . . . . .
Điền Vĩ lại bước lên trên kéo Đinh Tiểu Nhiên ra khỏi sau lưng Dư Tử Cường, trở về bên cạnh mình.
Cứ như vậy, hai chàng trai lôi kéo một cô gái, ai cũng không chịu nhường ai còn không ngừng cãi nhau.
"Điền Vĩ, anh mau bỏ tay ra, lúc đầu cũng do anh bỏ rơi cô ấy trước, nên đừng bám theo cô ấy nữa."
“Cậu buông tay mới đúng, Tiểu Nhiên vốn không thích người nhỏ hơn cô ấy, cậu lại nhỏ hơn cô ấy hai tuổi cho nên người buông tay phải là cậu."
"Tuổi tác không quan trọng, tôi có cách để cô ấy tiếp nhận tôi, huống chi tôi chỉ nhỏ hơn cô ấy hai tuổi, không phải hai mươi tuổi, chuyện này không to tát gì."
"Đối với Tiểu Nhiên mà nói, nhỏ hơn hai ngày cũng là vấn đề, buông tay đi."
“Anh buông tay ra."
“Cậu buông tay ra."
“Anh buông."
“Cậu buông."
“ . . . . . ."
Vì thế, Đinh Tiểu Nhiên bị hai người đàn ông kéo tới kéo lui, nhức cả đầu, vì vậy ra sức hất tay hai người, “Hai người mau buông tay tôi ra."
Dư Tử Cường và Điền Vĩ đều buông ra, nhưng lại không chịu ngừng cãi nhau, liên tục khiêu khích đối phương.
Khiêu khích không bao lâu, lại bắt đầu gây ầm ĩ.
“Dư Tử Cường, cậu là chủ tịch ngân hàng Thiên Tường, một người có gia thế và bối cảnh như cậu, chắc chắn gia đình cậu sẽ không chấp nhận cho cậu chung sống với Tiểu Nhiên đâu."
“Chuyện này không cần anh bận tâm, tự tôi biết giải quyết."
“Giải quyết, cậu nói cậu có thể giải quyết, vậy chứng minh gia đình cậu đã phản đối chuyện cậu quen Tiểu Nhiên rồi."
“Vậy còn anh, anh không có gì hết, anh lấy gì ra giành,chả lẽ muốn cô ấy theo anh đi lừa tiền người khác để sinh sống qua ngày sao?"
Tiểu Nhiên không phải đứa con nít, cho dù tôi chỉ có hai bàn tay trắng, cậu cũng không nên sỉ nhục tôi, đúng không Tiểu Nhiên?" Điền Vĩ chân thành hỏi Đinh Tiểu Nhiên, hồi tưởng lại những lời thề non hẹn biển khi xưa, cảm thấy mình sẽ thắng được Dư Tử Cường.
Người nhà Dư Tử Cường không chấp nhận Đinh Tiểu Nhiên, vậy bọn họ không thể bên nhau rồi, cho nên hắn có cơ hội thắng nhiều hơn.
“Lúc trước anh lấy lòng Tiêu Vũ Huyên không phải muốn dựa vào cô ta để bước lên trời sao, hôm nay biết mình không thể cưới Tiêu Vũ Huyên nên quay lại tìm Tiểu Nhiên, loại đàn ông như anh đáng tin lắm sao? Nghĩ lại những gì anh đã đối xử với Tiểu Nhiên đi, hừm." Dư Tử Cường giễu cợt phản bác.
"Đó là chuyện giữa tôi và Tiểu Nhiên, không liên quan tới cậu."
"Tương lai cô ấy sắp trở thành bạn gái của tôi, chuyện của cô ấy chính là chuyện của tôi."
"Tương lai sắp trở thành thôi, bây giờ vẫn chưa phải, Tiểu Nhiên không gật đầu đồng ý,cậu vĩnh viễn không phải bạn trai cô ấy."
“Cô ấy sẽ gật đầu đồng ý."
"Cô ấy sẽ không."
"Cô ấy sẽ."
"Không."
"Sẽ."
Hai thằng đàn ông to xác lại bắt đầu cãi nhau, Đinh Tiểu Nhiên thật sự không chịu nổi, dứt khoát bỏ mặc bọn họ, liền đi.
“Tiểu Nhiên, em đi đâu vậy?" Dư Tử Cường đuổi sát theo.
Điền Vĩ cũng muốn đuổi theo, ai ngờ bị người gọi lại, hơn nữa người này làm hắn thấy sợ.
Tiêu Vũ Huyên tìm không thấy Điền Vĩ trong công ty, cho rằng hắn tan ca liền về nên tự mình đi ra ngoài, không ngờ vừa ra khỏi cửa công ty liền thấy hắn đứng bên cạnh Đinh Tiểu Nhiên, mặc dù có Dư Tử Cường ở đó nhưng điều khiến cô tức giận chính là tên Điền Vĩ này, khi thấy hắn muốn đuổi theo Đinh Tiểu Nhiên, lập tức gọi hắn lại, sau đó đi tới trước mặt hắn, tát hắn một cái cảnh cáo nói: "Điền Vĩ, nếu anh còn dám lén lút đi tìm Đinh Tiểu Nhiên, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu."
“Anh. . . . . ." Toàn bộ dũng khí vừa rồi đều bị cái tát này đánh mất hết, Điền Vĩ vốn muốn rời khỏi cô gái này, nhưng sau khi gặp lại cô, hắn lại không có gan nói chia tay, bởi vì ra đi thế này chỉ còn hai bàn tay trắng, nhất là khi hắn chưa được Đinh Tiểu Nhiên tha thứ.
Nếu bây giờ hắn bỏ Tiêu Vũ Huyên ra, Đinh Tiểu Nhiên lại không tha thứ cho hắn, vậy hắn làm sao bây giờ?
“Đừng cho rằng tôi không biết ý đồ của anh, anh muốn lôi kéo Đinh Tiểu Nhiên quay về để giúp anh bò lên chỗ cao sao, đời này làm gì có chuyện tốt thế? Nếu như tôi bắt gặp anh bám theo Đinh Tiểu Nhiên, tôi sẽ khiến anh vĩnh viễn không thể ngốc đầu lên."
“Vũ Huyên, chuyện không phải như em nghĩ, anh, anh chỉ là. . . . ."
“Những lời giả dối của anh không lừa được tôi đâu, anh là loại người thế nào tôi đây quá rõ, mặc dù tôi không yêu anh, nhưng tôi cũng không để anh kết hôn với cô ta đâu, tôi không cho phép anh quay lại bên cạnh Tiểu Nhiên đâu, chỉ cần anh ở cạnh cô ta, tôi sẽ phá hủy hết tất cả mọi thứ của anh."
"Em đã không yêu anh, vậy tại sao lại đối xử với anh như thế?"
"Bởi vì tôi thích, nếu như muốn trách hãy trách Đinh Tiểu Nhiên kìa, ai biểu cô ta dám làm cho tôi mất hết thể diện tại nhà hàng, mối nhục này tôi sẽ mãi không quên, nếu không phải muốn trả thù cô ta, tôi thèm nhìn lại bản mặt anh sao.”
"Em ——" Điền Vĩ nổi giận, vươn tay muốn đánh Tiêu Vũ Huyên.
Tiêu Vũ Huyên ngẩng đầu ưỡn ngực, không sợ hãi chút nào nói: "Đánh đi, anh đánh đi, anh đánh tôi thử xem?"
Sau đó Điền Vĩ lại do dự, cuối cùng vẫn không dám đánh, thu hồi tay lại rầu rĩ cúi đầu, không biết vì sao lại thấy hối hận.
Lúc đầu hắn cho rằng ở bên cạnh Tiêu Vũ Huyên sẽ được thăng tiến, ai ngờ chuyện lại biến thành như vậy?
"Quả thật không có chút bản lĩnh đàn ông, nhìn bộ dạng hèn nhát của anh đi, muốn tôi lấy anh sao, nằm mơ đi. Hãy ngoan ngoãn cho tôi, bởi vì tôi sẽ phái người theo dõi anh, nếu để cho tôi biết anh lén qua lại với Đinh Tiểu Nhiên, anh nhất định phải chết." Tiêu Vũ Huyên thay đổi phương pháp, cảnh cáo Điền Vĩ lần nữa sau đó đắc ý rời đi, nhưng đi vài bước liền dừng lại, nhắc nhở hắn, "Ngày mai tôi có hẹn với bạn, anh đừng tới làm phiền tôi, làm xong chuyện của anh đi, đừng quên lời cảnh cáo của tôi."
". . . . . ." Điền Vĩ không nói gì nữa, tức giận nhìn theo bóng lưng rời đi của cô, giận đến nghiến răng, hai tay nắm chặc thành nấm đấm, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng.
Hắn bây giờ còn có thể làm gì? Đành kiên nhẫn chờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook