Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma
-
Chương 21: Nhìn cô rất quen
Tạ Thiên Ngưng không thèm để ý những lời cảnh cáo này, khiêu khích nói: " Có giỏi thì anh cứ làm đi!"
Bất quá nhìn dáng vẻ của anh cũng chỉ là người bình thường, chảnh cái quái gì?
"Hôm nay tôi có không rảnh để lãng phí thời gian với cô, giờ tôi phải ra sân bay, lần sau gặp lại nhất định sẽ không bỏ qua cho cô." Phong Khải Trạch không muốn lãng phí thời gian với cô, nói xong liền xoay người đi.
Anh còn có chuyện quan trọng hơn cần làm, càng không muốn lãng phí thời gian với cô thêm nữa.
"Chết mà còn sĩ diện (*), người như anh vậy tôi gặp nhiều rồi, cắt." Cô nhỏ giọng chế giễu anh, dùng tay nâng chân của mình lên, cố gắng đứng lên.
(phồng má giả làm người mập)
Nhưng do chân của cô rất quá, không thể nào đứng dậy nổi.
Mỗi lần gặp người đàn ông này cô đều rất xui xẻo, có phải anh chính là người đem vận xui truyền đến cho cô hay không?
Đinh Tiểu Nhiên phát giác Tạ Thiên Ngưng bỏ đi đã lâu nhưng vẫn chưa trở về, hơi chút bất an vì vậy liền đi đến phòng rửa tay xem qua một chút, vừa đến chỗ quẹo liền nhìn thấy cô đang ngồi dưới đất, liền chạy tới hô to.
"Thiên Ngưng, cậu bị làm sao vậy?"
Thiên Ngưng?
Nghe hai chữ này, Phong Khải Trạch kinh ngạc liền dừng bước, xoay người lại, thình lình đôi mắt của anh dán chặt vào cô gái đang ngồi dưới đất.
Thiên Ngưng, cô ta cũng có tên là Thiên Ngưng sao?
Có phải cô ấy chính là người mà anh đang tìm hay không?
"Thiên Ngưng, sao cậu lại ngồi trên đất vậy hả ?" Đinh Tiểu Nhiên chỉ lướt qua Phong Khải Trạch, chạy đến đỡ Tạ Thiên Ngưng đang ngồi dưới đất đứng lên.
"Không cẩn thận nên bị trượt chân thôi."
"Để mình xem, cậu có bị thương ở đâu không."
"Không có gì đâu, cậu giúp mình nhặt giầy lại sau đó đỡ mình trở về bàn đi."
"Bị vậy mà nói không sao, đầu gối của cậu chảy máu rồi, để mình đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra một chút, đầu gối đã bị thương như thế này thì không thể đùa được đâu, ngộ nhỡ nó để lại di chứng thì sau này không tốt đâu." Đinh Tiểu Nhiên đi tới nhặt giầy cô lại, sau đó đưa cho cô xỏ vào chân.
"Không sao đâu, trong túi của mình có thuốc, tùy tiện băng bó một chút là được rồi. Chiều nay còn rất nhiều việc phải làm, mau về thôi." Tạ Thiên Ngưng kiên quyết không đi đến bệnh viện kiểm tra, đi khập khiễng về phía trước.
Đinh Tiểu Nhiên không thể lay chuyển được cô, đành phải chấp nhận nghe theo cô: "Được rồi, đi, giờ chúng ta đi về, mình sẽ bôi thuốc giúp cậu."
"Uh."
Phong Khải Trạch vẫn còn đứng đó, nhìn hai cô gái từ từ đi tới đây, không dám nhúc nhích vẫn cứ im lặng, hoàn toàn không biết mình đang chắn lối đi.
Đinh Tiểu Nhiên không vui, tức giận nói: "Tiên sinh, phiền anh tránh qua một chút."
Đối phương không có phản ứng, liền lặp lại lần nữa: "Tiên sinh, anh đang cản đường đi đó, xin hãy tránh qua một bên."
Vẫn là không có phản ứng.
Phong Khải Trạch không nghe thấy Đinh Tiểu Nhiên nói gì, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào Tạ Thiên Ngưng.
Trước đây gặp cô rất nhiều lần, anh cũng không có quan sát cô cẩn thận, bây giờ nhìn lại đột nhiên cảm thấy gương mặt của cô rất quen thuộc.
Thật sự là cô sao?
Tạ Thiên Ngưng phát hiện người kia cứ chăm chú nhìn mình, nhất là một người mà cô ghét, trong lòng cực kỳ khó chịu vì vậy liền rống to hỏi: "Đồ đàn ông thối, nhìn cái gì mà nhìn, còn chưa chịu tránh ra sao."
Từ trước đến nay mỗi khi nói chuyện cô không bao giờ gắt gỏng với ai, cũng không bao giờ nói khó nghe như vậy, chỉ cần cô gặp tên đàn ông khiến cho cô giận đến ói máu, lửa giận tận trong xương tủy cô đều bộc phát ra ngoài.
Đinh Tiểu Nhiên thấy cô quát lên như thế, quăng tới một ánh mắt kinh ngạc nhìn cô: "Chà, Tạ Thiên Ngưng, mình biết cậu lâu như vậy, đây là lần đầu tiên mình thấy cậu nổi nóng đó nha."
"Mỗi người mỗi khác. Tiểu Nhiên, chúng ta đi qua bên kia, đừng để ý đến hắn, hình như hắn là người bị bệnh thần kinh."
"A."
Đinh Tiểu Nhiên cũng có cảm giác như vậy, cho nên không có nói thêm nữa, đỡ cô đi qua bên cạnh.
Phong Khải Trạch vẫn như cũ cứ đứng bất động, cho đến bây giờ mà anh vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Tạ Thiên Ngưng.
Cô cũng họ Tạ, chẳng lẽ cô thật sự là quả táo hung dữ của anh sao?
Anh cần phải mau chóng tìm hiểu tất cả mọi chuyện của cô càng sớm càng tốt.
Bất quá nhìn dáng vẻ của anh cũng chỉ là người bình thường, chảnh cái quái gì?
"Hôm nay tôi có không rảnh để lãng phí thời gian với cô, giờ tôi phải ra sân bay, lần sau gặp lại nhất định sẽ không bỏ qua cho cô." Phong Khải Trạch không muốn lãng phí thời gian với cô, nói xong liền xoay người đi.
Anh còn có chuyện quan trọng hơn cần làm, càng không muốn lãng phí thời gian với cô thêm nữa.
"Chết mà còn sĩ diện (*), người như anh vậy tôi gặp nhiều rồi, cắt." Cô nhỏ giọng chế giễu anh, dùng tay nâng chân của mình lên, cố gắng đứng lên.
(phồng má giả làm người mập)
Nhưng do chân của cô rất quá, không thể nào đứng dậy nổi.
Mỗi lần gặp người đàn ông này cô đều rất xui xẻo, có phải anh chính là người đem vận xui truyền đến cho cô hay không?
Đinh Tiểu Nhiên phát giác Tạ Thiên Ngưng bỏ đi đã lâu nhưng vẫn chưa trở về, hơi chút bất an vì vậy liền đi đến phòng rửa tay xem qua một chút, vừa đến chỗ quẹo liền nhìn thấy cô đang ngồi dưới đất, liền chạy tới hô to.
"Thiên Ngưng, cậu bị làm sao vậy?"
Thiên Ngưng?
Nghe hai chữ này, Phong Khải Trạch kinh ngạc liền dừng bước, xoay người lại, thình lình đôi mắt của anh dán chặt vào cô gái đang ngồi dưới đất.
Thiên Ngưng, cô ta cũng có tên là Thiên Ngưng sao?
Có phải cô ấy chính là người mà anh đang tìm hay không?
"Thiên Ngưng, sao cậu lại ngồi trên đất vậy hả ?" Đinh Tiểu Nhiên chỉ lướt qua Phong Khải Trạch, chạy đến đỡ Tạ Thiên Ngưng đang ngồi dưới đất đứng lên.
"Không cẩn thận nên bị trượt chân thôi."
"Để mình xem, cậu có bị thương ở đâu không."
"Không có gì đâu, cậu giúp mình nhặt giầy lại sau đó đỡ mình trở về bàn đi."
"Bị vậy mà nói không sao, đầu gối của cậu chảy máu rồi, để mình đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra một chút, đầu gối đã bị thương như thế này thì không thể đùa được đâu, ngộ nhỡ nó để lại di chứng thì sau này không tốt đâu." Đinh Tiểu Nhiên đi tới nhặt giầy cô lại, sau đó đưa cho cô xỏ vào chân.
"Không sao đâu, trong túi của mình có thuốc, tùy tiện băng bó một chút là được rồi. Chiều nay còn rất nhiều việc phải làm, mau về thôi." Tạ Thiên Ngưng kiên quyết không đi đến bệnh viện kiểm tra, đi khập khiễng về phía trước.
Đinh Tiểu Nhiên không thể lay chuyển được cô, đành phải chấp nhận nghe theo cô: "Được rồi, đi, giờ chúng ta đi về, mình sẽ bôi thuốc giúp cậu."
"Uh."
Phong Khải Trạch vẫn còn đứng đó, nhìn hai cô gái từ từ đi tới đây, không dám nhúc nhích vẫn cứ im lặng, hoàn toàn không biết mình đang chắn lối đi.
Đinh Tiểu Nhiên không vui, tức giận nói: "Tiên sinh, phiền anh tránh qua một chút."
Đối phương không có phản ứng, liền lặp lại lần nữa: "Tiên sinh, anh đang cản đường đi đó, xin hãy tránh qua một bên."
Vẫn là không có phản ứng.
Phong Khải Trạch không nghe thấy Đinh Tiểu Nhiên nói gì, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào Tạ Thiên Ngưng.
Trước đây gặp cô rất nhiều lần, anh cũng không có quan sát cô cẩn thận, bây giờ nhìn lại đột nhiên cảm thấy gương mặt của cô rất quen thuộc.
Thật sự là cô sao?
Tạ Thiên Ngưng phát hiện người kia cứ chăm chú nhìn mình, nhất là một người mà cô ghét, trong lòng cực kỳ khó chịu vì vậy liền rống to hỏi: "Đồ đàn ông thối, nhìn cái gì mà nhìn, còn chưa chịu tránh ra sao."
Từ trước đến nay mỗi khi nói chuyện cô không bao giờ gắt gỏng với ai, cũng không bao giờ nói khó nghe như vậy, chỉ cần cô gặp tên đàn ông khiến cho cô giận đến ói máu, lửa giận tận trong xương tủy cô đều bộc phát ra ngoài.
Đinh Tiểu Nhiên thấy cô quát lên như thế, quăng tới một ánh mắt kinh ngạc nhìn cô: "Chà, Tạ Thiên Ngưng, mình biết cậu lâu như vậy, đây là lần đầu tiên mình thấy cậu nổi nóng đó nha."
"Mỗi người mỗi khác. Tiểu Nhiên, chúng ta đi qua bên kia, đừng để ý đến hắn, hình như hắn là người bị bệnh thần kinh."
"A."
Đinh Tiểu Nhiên cũng có cảm giác như vậy, cho nên không có nói thêm nữa, đỡ cô đi qua bên cạnh.
Phong Khải Trạch vẫn như cũ cứ đứng bất động, cho đến bây giờ mà anh vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Tạ Thiên Ngưng.
Cô cũng họ Tạ, chẳng lẽ cô thật sự là quả táo hung dữ của anh sao?
Anh cần phải mau chóng tìm hiểu tất cả mọi chuyện của cô càng sớm càng tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook