Gả Vào Phủ Thái Tử - Mộc Yêu Nhiêu
-
Chương 23
Nơi hắn đứng, từng chút một, bóng tối dần dần biến mất, trên bầu trời xa xăm chậm rãi lộ ra một chút màu đỏ.
Hắn đứng ở giữa khoảng không đỏ rực này, nhìn ta, hết lần này đến lần khác hét lên với ta, rõ ràng là ta đi cứu hắn, lại giống như hắn đến cứu ta.
Màu đỏ?
Ta đột nhiên thức dậy từ giấc mộng.
Bên tai từng đợt sóng nhiệt ập tới, nương theo một tiếng thét chói tai đột ngột vang lên.
Đó là lửa!
Cả cung điện đều là lửa!
52
Thanh âm kinh hoảng của hoàng hậu từ ngoài điện truyền đến: “Mau! Mau cứu lương đệ!”
“Mau cứu lương đệ ra ngoài!”
Bên cạnh ta đều là cung nữ tự nhân đang hoảng loạn, ai cũng chạy trối c.h.ế.t không kịp, thanh âm hoàng hậu nương nương không lớn, căn bản không có người bận tâm đến ta.
*Tự nhân: Người trong chùa
Không ổn.
Trên người ta chỉ mặc trung y, nhìn xung quanh, trên mặt đất không biết là cung nhân nào đá.nh rơi một bộ áo choàng.
Không kịp suy nghĩ nhiều, ta nhặt lên phủ lên người, dùng tro than chà lên mặt hai cái, trà trộn vào trong cung nhân kinh hoảng, chạy ra ngoài điện.
Hai người xuất hiện ở cửa, giọng hét lớn: “Lương đệ, Từ lương đệ ——“
“Lương đệ! Chúng ta phụng mệnh hoàng hậu đến cứu người ——"
Trong khi nói, họ đi thẳng vào.
Trái tim ta co lại.
Trên người một cung nữ mang theo lửa, từ trong nội điện bò ra, lớn tiếng khóc:
“Cứu ta! Cứu ta!”
“Mau cứu ta!”
“Cứu ta! Ta là lương đệ!”
Vừa dứt lời, ta chỉ cảm thấy bên tai một trận gió thổi qua.
Hai người kia nhanh chóng xông về phía cung nữ, lúc sắp tới gần nàng, đột nhiên từ trong tay áo lấy ra một thanh đoản đao, nhanh chóng đ.â.m vào bụng nàng.
“Xoạt!”
Vị cung nữ này, ngay cả một tiếng kêu cứu tiếp theo cũng không có, liền trực tiếp ngã vào trong đống lửa.
Mọi người xung quanh đều xông ra ngoài cửa, không có ai, không ai chú ý tới cảnh tượng này.
Ngoại trừ ta.
Ta dùng quần áo che miệng mũi, không dám quay đầu lại nhìn thêm, cúi đầu xông về phía ngoài cửa.
Có người, muốn thừa dịp trận đại hỏa này, lấy mạng ta.
Ta mặc y phục của tự nhân, nhìn thấy ngoài cửa có một ít thị vệ, tay cầm chậu nước, cũng có người khoác chăn ướt đẫm, một mặt xông vào trong, một mặt hô to: “Lương đệ!”
“Lương đệ! Người đang ở đâu!”
Ta một tiếng cũng không dám trả lời.
Lúc ta sắp lao ra khỏi cửa, ta cuối cùng cũng nhìn thấy hoàng hậu.
Nàng đứng ở cửa, nhất định là cực kỳ lo lắng, nhìn thẳng vào bên trong, tóc của bản thân cũng đã rối tung.
Mũi ta chua xót, thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh về phía nàng.
Khi ta sắp bước đến trước mặt nàng. Hoàng hậu cuối cùng cũng nhận ra ta, kích động kêu lên: “Minh Minh, con của ta, nhanh lên! Nhanh đến đây với mẫu hậu!”
Nàng đưa tay ra cho ta, ta đưa tay về phía nàng.
Ngay khi ta sắp nắm lấy tay nàng.
Bên cạnh một tỳ nữ xa lạ đang đỡ nàng, đột nhiên đẩy nàng ra, từ trong tay áo lấy ra một thanh đao, hung hăng đ.â.m về phía bụng ta ——
53
Ta ngã xuống hồ sen.
Bên ngoài cung điện của ta, có một hồ sen, ta tránh thoát một đao kia, nhưng không có đứng vững. Rơi vào hồ sen này.
Hắn đứng ở giữa khoảng không đỏ rực này, nhìn ta, hết lần này đến lần khác hét lên với ta, rõ ràng là ta đi cứu hắn, lại giống như hắn đến cứu ta.
Màu đỏ?
Ta đột nhiên thức dậy từ giấc mộng.
Bên tai từng đợt sóng nhiệt ập tới, nương theo một tiếng thét chói tai đột ngột vang lên.
Đó là lửa!
Cả cung điện đều là lửa!
52
Thanh âm kinh hoảng của hoàng hậu từ ngoài điện truyền đến: “Mau! Mau cứu lương đệ!”
“Mau cứu lương đệ ra ngoài!”
Bên cạnh ta đều là cung nữ tự nhân đang hoảng loạn, ai cũng chạy trối c.h.ế.t không kịp, thanh âm hoàng hậu nương nương không lớn, căn bản không có người bận tâm đến ta.
*Tự nhân: Người trong chùa
Không ổn.
Trên người ta chỉ mặc trung y, nhìn xung quanh, trên mặt đất không biết là cung nhân nào đá.nh rơi một bộ áo choàng.
Không kịp suy nghĩ nhiều, ta nhặt lên phủ lên người, dùng tro than chà lên mặt hai cái, trà trộn vào trong cung nhân kinh hoảng, chạy ra ngoài điện.
Hai người xuất hiện ở cửa, giọng hét lớn: “Lương đệ, Từ lương đệ ——“
“Lương đệ! Chúng ta phụng mệnh hoàng hậu đến cứu người ——"
Trong khi nói, họ đi thẳng vào.
Trái tim ta co lại.
Trên người một cung nữ mang theo lửa, từ trong nội điện bò ra, lớn tiếng khóc:
“Cứu ta! Cứu ta!”
“Mau cứu ta!”
“Cứu ta! Ta là lương đệ!”
Vừa dứt lời, ta chỉ cảm thấy bên tai một trận gió thổi qua.
Hai người kia nhanh chóng xông về phía cung nữ, lúc sắp tới gần nàng, đột nhiên từ trong tay áo lấy ra một thanh đoản đao, nhanh chóng đ.â.m vào bụng nàng.
“Xoạt!”
Vị cung nữ này, ngay cả một tiếng kêu cứu tiếp theo cũng không có, liền trực tiếp ngã vào trong đống lửa.
Mọi người xung quanh đều xông ra ngoài cửa, không có ai, không ai chú ý tới cảnh tượng này.
Ngoại trừ ta.
Ta dùng quần áo che miệng mũi, không dám quay đầu lại nhìn thêm, cúi đầu xông về phía ngoài cửa.
Có người, muốn thừa dịp trận đại hỏa này, lấy mạng ta.
Ta mặc y phục của tự nhân, nhìn thấy ngoài cửa có một ít thị vệ, tay cầm chậu nước, cũng có người khoác chăn ướt đẫm, một mặt xông vào trong, một mặt hô to: “Lương đệ!”
“Lương đệ! Người đang ở đâu!”
Ta một tiếng cũng không dám trả lời.
Lúc ta sắp lao ra khỏi cửa, ta cuối cùng cũng nhìn thấy hoàng hậu.
Nàng đứng ở cửa, nhất định là cực kỳ lo lắng, nhìn thẳng vào bên trong, tóc của bản thân cũng đã rối tung.
Mũi ta chua xót, thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh về phía nàng.
Khi ta sắp bước đến trước mặt nàng. Hoàng hậu cuối cùng cũng nhận ra ta, kích động kêu lên: “Minh Minh, con của ta, nhanh lên! Nhanh đến đây với mẫu hậu!”
Nàng đưa tay ra cho ta, ta đưa tay về phía nàng.
Ngay khi ta sắp nắm lấy tay nàng.
Bên cạnh một tỳ nữ xa lạ đang đỡ nàng, đột nhiên đẩy nàng ra, từ trong tay áo lấy ra một thanh đao, hung hăng đ.â.m về phía bụng ta ——
53
Ta ngã xuống hồ sen.
Bên ngoài cung điện của ta, có một hồ sen, ta tránh thoát một đao kia, nhưng không có đứng vững. Rơi vào hồ sen này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook