Thực sự chịu đả kích rồi.

Thái tử phi kéo tay ta cười, ta kéo tay nàng khóc.

Hai bọn ta vừa khóc vừa cười, cho đến khi ngoài cửa truyền đến một giọng nói:

“Hai người đang làm gì vậy?”

28
Hôm nay là mùng ba, sinh thần ta.

Từ sau lần trước Cửu vương tới, thái tử không hiểu sao thường đến thăm ta, hôm nay ngược lại không có tới.

Trước khi gả vào phủ thái tử, nương ta đã kéo tay ta, dặn dò nghìn lần, nói ta từ nhỏ nhìn qua vừa ngốc nghếch vừa ngây thơ, không nghĩ tới ta lại có tâm nhãn, tìm cho mình một đoạn nhân duyên tốt như vậy.

“Hầu hạ thái tử cho tốt, sau này chỉ chờ con sinh cho hắn một thế tử, con của ta, như vậy con có thể làm hoàng hậu rồi!”

Nghiêm túc mà nói, nhân duyên này thật sự không phải như những gì ta mong muốn.

Ta cũng không có thai.

Nhưng nương ta rất cao hứng, sau khi nghe được tin tức này, lập tức mang theo cha ta tới cửa thăm hỏi, trái là bí kíp dưỡng sinh, phải là sinh nam bảo điển, bà còn thì thầm nói với ta:

“Con ấy mà, phải có tâm nhãn, phải đề phòng vị thái tử phi này.

Vi nương nói cho con biết, đừng chỉ nhìn vẻ mặt tươi cười của nàng ta, trong lòng chắc chắn đang hận không thể đem con xé thành trăm mảnh!”


Nương, người thật sự nghĩ nhiều rồi.

Cha ta thì ngược lại, vẻ mặt lo lắng nhìn ta, lặng lẽ hỏi:

“Minh nhi, thái tử đối với con có tốt không?”

Ta đáp: “Tốt, rất tốt.”

“Thái tử làm sao có thể đối với Minh Minh không tốt chứ?” Nương cười nói: “Xem ra Minh Minh nhà ta sau khi mang thai lại có thêm nhiều phúc tướng.

Ông nhìn đi, mặt tròn như cái mâm!”

Nương, đa tạ sự hài hước nho nhỏ của người.

Trông cha nương ta trên mặt tươi cười sáng lạn, nếu như bọn họ biết trong bụng ta chỉ có không khí, không biết họ có thể tức giận lập tức hay không.

Thái tử nói: ”Ồ? Phải không? Chỉ có không khí?”

“Trong bụng nàng không phải còn có chân giò buổi trưa sao?”

29
Ta nói: “Có gì thì cứ nói.

Đừng động chút liền nhắc đến chân giò.”

Từ sau lần bị thái tử ép ăn đến phát ngấy, ta bây giờ không thích ăn thịt nữa, mỗi ngày đều uống cháo.

Người khác vừa hỏi tới ta liền nói hại hỉ.

“Ngươi đến phòng ta làm gì?”

“Ngủ.” Thái tử ngồi ở bên giường, biểu tình tự nhiên: “Mẫu hậu nói nàng mang thai rồi, muốn ta đến ở với nàng.”

Nương ta chớp lấy thời cơ, lập tức kéo kéo cha ta: “Ai da, ông xem, đến đây cả nửa ngày, trời cũng đã muộn, chúng ta cũng nên quay về rồi.

Đi thôi đi thôi.”

Đợi sau khi cha nương rời đi, căn phòng cuối cùng đã trở nên yên tĩnh.

Hay lắm.

Phòng của ta tám trăm năm nay chưa từng náo nhiệt như vậy.
Trong một ngày ngắn ngủi, ta tiếp đãi cha nương ta, thái tử phi, thừa huy, chiêu huấn và phụng nghi*, phụ mẫu thái tử, cả nhà thái tử, buổi tối ta còn phải gặp thái tử.

Đây chẳng lẽ chính là tăng ca không trả lương trong truyền thuyết?

*Các chức vị thứ phi của thái tử.


Ba người này lần lượt là tài nữ, ca nữ, vũ nữ mà lần trước thái tử đã nạp vào.

Thái tử nhắm mắt lại nói: “Đi ngủ đi, ngày mai còn phải dẫn nàng đi bái gia miếu cầu phúc.”

Ta ngập ngừng: “Thái tử, đây chỉ có một chiếc giường, ngươi...”

Đây chỉ có một chiếc giường, hay là ngươi xuống đất ngủ đi?

Hắn như hiểu ý, nhìn thấu tâm tư của ta: “Không sao, niệm tình nàng là nữ tử, bản cung sẽ không để nàng ngủ ở dưới đất.”

“Cùng nhau ngủ trên giường đi.”

Không, ý ta không phải là ta sẽ ngủ dưới đất.

Tại sao ý nghĩ của ta và thái tử luôn đối ngược lại với nhau vậy? Ta nằm ở mép giường, mắt đẫm lệ.

Lần đầu tiên trong đời, ta nghi ngờ vào khả năng biểu đạt ngôn ngữ của mình.

Tuy rằng, ta vào phủ đã ba năm.

Nhưng đây là lần đầu tiên ta ngủ chung giường với thái tử.

Ta không khỏi len lén quay đầu lại, quan sát thái tử.

Ta phát hiện thái tử thực ra rất anh tuấn.

Lông mày của hắn giống như lưỡi đao, sắc bén lại sáng sủa, đội mắt phượng khẽ nhíu lại có lông mi cực dài.

Như thể ở trên mặt chải ra một mảnh trăng khuyết.

Sống mũi cao thẳng mơ hồ trong ánh trăng vẽ ra một đường cong cao thấp lên xuống, nối liền với một làn môi đỏ mọng.


Làn môi này, dường như đang chuyển động.

Nó hơi mở ra, trong đêm yên tĩnh, phát ra thanh âm như băng ngọc chạm nhau:

“Không bằng, chúng ta làm loại chuyện đó đi?”

30
Thì ra, loại chuyện đó mà thái tử nói chính là chơi cờ.

Ta tự vỗ n.g.ự.c nói: “Doạ chếc ta rồi, ta còn tưởng là loại chuyện đó.”

“Ồ?” Thái tử cầm một quân cờ, giương mắt nhìn ta: “Loại chuyện đó?”

Ta lúng túng nói: “Tỉ như bình thơ, vẽ tranh, đối câu đối, chèo thuyền, hái sen…gì gì đó.”

“Vậy cũng không phải là không thể.”

Vạn vạn không ngờ tới, đêm nay, ta vẫn phải nhìn thấy bộ dạng thái tử không mặc y phục.

Nửa đêm, hắn thật sự nghe lời của ta, hai người bọn ta chèo thuyền trong bóng tối.

Trước đó ta nói bình thơ vẽ tranh gì đó, hắn đều coi như không nghe thấy.

Ta tự an ủi mình: “Chắc là thái tử tự biết rằng bài thơ của hắn quá tệ, vì vậy mới chọn đưa ta đi chèo thuyền.”

Đêm nay, ánh trăng rất đẹp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương