Gả Vào Phủ Thái Tử FULL
-
Chương 11
Vì thế ta đã nấu cháo cho nàng ta bằng cách biến tấu, tỉ dụ như bên trong thêm chút bào ngư, sợi gà xé nhỏ và thêm sườn heo chiên mặn vào các món ăn phụ.
Gần đây, nàng ta bí mật đến tìm ta, hỏi:
“Phúc Thọ, ngươi có biết thái tử thích ăn gì không?”
Ta suy nghĩ một lúc, nói: “Thái tử hình như không có gì đặc biệt thích ăn.
”
Dù sao cũng là thái tử, sở thích của thái tử, tự nhiên không thể dễ dàng cho người ta biết.
Thế là nàng ôm má nghĩ nửa ngày, lại mừng rỡ nói nói: “A!”
“Ta biết rồi!”
Nàng ta bảo ta dạy nàng ta làm canh cá tống tẩu, trời ạ, chọn món luộc không tốt hơn sao, lại cứ phải chọn món khó làm như vậy.
Xét thấy nàng ta đang mang thai, ta nói: “Lương đệ, hay là ta làm món đó cho người.
”
Nàng ta cười hì hì nói hai chữ:
“Không được.
”
Ta đã không phát hiện ra rằng lương đệ lại là loại thiên tài trù nghệ như vậy.
Sau một ngày, nhà bếp của ta không phát nổ.
Mà là mồ mả tổ tiên của ta đã bốc khói xanh.
Lần này đổi lại là ta mặt mày ủ rũ, ta bất lực nói với nàng ta: “Lương đệ, coi như ta cầu xin người, hay là chúng ta không làm nữa? Nô tài làm sẵn cho người không được sao?”
Nàng lại cười hì hì nói hai chữ:
“Không được.
”
Hoàng thiên không phụ người quyết tâm, vài ngày sau, lương đệ rốt cục cũng làm ra một chén canh.
Nghe nói lương đệ mang canh đi tìm thái tử.
Nghe nói thái tử mỉm cười ăn hết cả chén.
Nghe nói thái tử sau khi ăn xong, sắc mặt đen sầm, hôm đó thiếu chút nữa người suýt bị bế vào thái y viện.
Lương đệ lại tới tìm ta, nói từ giờ không dám nhanh chóng làm trong ba ngày nữa.
Nàng ta thành thành thật thật học nấu ăn suốt một tháng, quy củ làm ra ba món một canh, sau đó đi tìm thái tử.
Đồ đệ Tiểu Khang của ta lén hỏi: “Sư phụ, lương đệ đây là muốn làm gì vậy?”
Ta suy nghĩ sâu xa: “Có lẽ là tranh sủng.
”
Hắn như được khai sáng: “Khó trách! Ta nói gần đây thái tử cũng không để ý tới thái tử phi nữa, mỗi ngày đều ở cùng với lương đệ.
”
“Thì ra là thái tử đổi khẩu vị rồi.
”
Phải.
Gần đây thái tử và thái tử phi, quả thật không giống như trước kia, cùng với lương đệ ba người ra ngoài du ngoạn.
Nhưng thái tử phi dường như không có vẻ gì là tức giận.
Cũng không nhìn ra lương đệ và thái tử phi có chỗ nào bất hoà.
Tình cảm của hai người rất tốt, nhàn rỗi không có việc gì làm còn rủ nhau đi câu cá.
Tiểu Khang cảm khái: “Thái tử phi không hổ là thái tử phi, chính là có phong thái hơn người.
”
Ta ngược lại cảm giác thái tử phi không phải có phong thái.
Mà giống như nàng ta không quan tâm.
Dù nói thế nào đi nữa, bầu không khí trong phủ thái tử đột nhiên từ “Thái tử và thái tử phi rất ân ái" biến thành “Thái tử và lương đệ rất ân ái, bọn họ đều là bằng hữu của thái tử phi”, chính là loại bầu không khí quỷ dị này.
Nhưng thái tử nhìn qua, dường như so với lúc trước còn vui vẻ hơn.
Đồ đệ Tiểu Khang của ta tấm tắc khen ngợi: “Nam nhân, quả nhiên lúc đổi nương tử mới là vui vẻ nhất.
”
Chỉ là không nghĩ tới.
Thái tử và lương đệ tốt lên không bao lâu.
Một nương tử mới đã đến cửa rồi.
43
Gần đây, tâm tình của ta rất tốt.
Từ sau hôm đó, thái tử rốt cục cũng không giận dỗi ta nữa.
Thái tử phi nói: “Muội xem, muội xem.
Như thế này thật tốt.
”
Nàng vừa nói, vừa nắm tay ta cọ xát trên mặt nàng: “Tiểu Minh Minh, mềm mềm thơm thơm~”
Lúc này, thái tử sầm mặt cầm tay ta kéo ra, nói:
“Ăn nói cho đàng hoàng, đừng có động chút liền động tay động chân.
”
Thái tử phi cười ha ha, mặt ta đều đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Đại ca, ngươi có lầm không vậy, thái tử phi là nữ tử.
”
“Không được.
” Hắn vẫn nghiêm mặt: “Dù sao, nàng vẫn phải tránh xa nàng ta ra.
”
“Yên tâm đi, hũ giấm lớn.
” Thái tử phi cười tủm tỉm nhéo mặt ta: “Ta sẽ không động đến Tiểu Minh Minh của ngươi nữa.
”
Không biết vì cái gì, từ sau tối hôm đó, thái tử phi đi không cùng thái tử đến đây nữa.
Theo như lời của nàng mà nói: Lão nương đã công thành thân thoái, không cần phải dựa vào nam nhân thối cho có lệ nữa.
*Công thành thân thoái: là chỉ công thành danh toại sau đó liền lui về ở ẩn.
Chơi cùng với nữ nhân, không thơm sao?
Thái tử phi quả nhiên là đôi mắt sắc bén nhất trần đời, liếc mắt đã nhìn thấu được nam nhân thối khó nhằn nhất, nam nhân thối liên tục ở cùng ta suốt một tháng, thật sự là một tháng khó khăn nhất của ta.
Nhưng ta cũng không phải là loại người dễ đối phó.
Thái tử dẫn ta đi ra ngoài chơi, cô nương thanh lâu đi lên hỏi: “Hai vị công tử, có muốn nghe một điệu hát không?”
Thái tử còn chưa nói gì, ta liền nói: “Không cần, hắn có người hầu hạ rồi.
”
“Người đó chính là ta.
”
Lúc này các cô nương thanh lâu liền dùng một loại kinh ngạc mang theo hưng phấn, trong hưng phấn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc đá.
nh giá bọn ta từ trên xuống dưới, liên tục gật đầu, có người đi chậm còn có thể nghe thấy nàng ta nói:.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook