Gả Thế Thành Sủng Phi
-
Chương 69: Biển sao rơi xuống
Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Cũng giống như trong suy nghĩ của nàng, ngủ thẳng đến nửa đêm, Lý Hiển thức dậy cũng chịu uống nước.
Cũng không tiếp tục gọi nàng, Thục Nhàn cô cô vẫn bảo nàng vào giường nhỏ bên trong nghỉ ngơi như cũ, bây giờ thời gian so với nàng tưởng còn sớm hơn, cho nên sau khi rửa mặt, lập tức lên giường ngủ. Liên tục chịu đựng hai buổi tối, thật sự mệt mỏi, không lâu sau đã ngủ thiếp đi.
Nhưng giấc ngủ lại không được yên ổn, mơ mơ màng màng tiến vào giấc mộng.
Trong mộng nàng trông thấy bản thân đang đi dạo ở vườn hoa phủ Tướng quân, một lát thì ở trên lầu, một lát lại ở rừng trúc, vì mệt mỏi nên muốn đi nhanh đến điểm cuối, kết quả vẫn chỉ đi ở trên đường, trước sau đều không có ai, đi thế nào cũng không ra khỏi phủ Tướng quân.
Trong lòng biết là mộng, ở trong mộng cũng vừa nhảy vừa kêu lên, nhưng mà làm cách nào cũng không mở mắt ra được.
Nàng là bị người ta đánh thức, vừa mở mắt, đã thấy Thục Nhàn cô cô mỉm cười, sắc trời mới sáng lên, thời gian còn rất sớm, vội vàng đứng lên, Lý Hiển vẫn chưa thức dậy, nàng vội ăn mặc chỉnh tề, chạy nhanh qua hầu hạ.
Rất nhanh, Thục Nhàn đánh thức Lý Hiển, rửa tay, rửa mặt, hắn vẫn luôn mở nửa mắt, giống như vẫn chưa tỉnh lại từ trong mộng, Từ Oản theo hầu ở bên, giúp đỡ cầm khăn mặt.
Trời còn chưa sáng hẳn, trong điện nến vẫn đang cháy.
Thục Nhàn cho người đi truyền lệnh, lúc này trong điện chỉ còn lại hai tiểu cung nữ và nàng, Từ Oản cúi đầu, đứng nghiêng một bên, Lý Hiển ngồi dựa vào ghế, đột nhiên gọi nàng: "A Man, ngươi qua đây."
Nàng thản nhiên đi đến: "Điện hạ."
Đứng trước mặt hắn, một tay Lý Hiển chống lên bàn, ánh mắt khẽ quét qua khối ngọc bội trên eo nàng: "Ngươi có biết ngươi sai ở đâu không?"
Từ Oản gật đầu: "A Man biết sai."
Sai ở chỗ nếu đã nhận chủ, thì phải đặt chủ ở đầu.
Giọng nói nàng mềm mại, so với lúc còn nhỏ, trung khí hơn một chút.
Lý Hiển khoát tay,d.đ[email protected]đ bảo hai cung nữ kia lui xuống: "Việc này cũng không giấu được bao lâu, nhưng ngươi lại đúng lúc chạm vào, đáng lẽ có thể tránh thoát, vì ngươi chỉ là vô ý, nhưng tại sao ngươi lại không nói rõ với ta?"
Thực sự là vô ý, nàng ở trước mặt Cố Thanh Thành, luôn luôn muốn trốn tránh.
Vẫn thấp đầu suy nghĩ như cũ, Từ Oản cũng ảo não: "Sai cũng là sai, dù sao nguyên nhân cũng do ta, khiến Điện hạ khó xử, trong lòng ta không ngừng áy náy, sao có thể tranh cãi."
Buổi tối nàng đã nói những lời này, đương nhiên Lý Hiển nghe thấy được.
Hắn tiến đến kéo tay nàng, kéo lại gần chút, nhẹ giọng nói nhỏ: "Mỗi người bên cạnh ta, đều do người khác đưa tới, đều vì chủ của mình, ngươi khác bọn họ, nếu ngươi lại vì người khác, ta sẽ hết sức đau lòng."
Hốc mắt Từ Oản đỏ ửng, nghẹn ngào nhìn hắn: "Nếu Điện hạ không cần A Man, A Man cũng sẽ vô cùng đau lòng, về sau sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa, sẽ không có nữa."
Lý Hiển gật đầu, lộ vẻ xúc động: "Có lẽ Biểu thúc đã hối hận khi đưa ngươi tới, nhưng mà ngươi không thể hối hận, tại sao ngươi lại muốn đến Đông cung, đây là nơi ăn thịt người, ngươi biết không?"
Cố Thanh Thành cố tình gây xích mích, nhất định có suy tính của hắn, nhưng nàng lại không muốn lui về sau, Thiên Tử tương lai e là đang ở đây, nếu nàng vẫn có ý định không tìm người đó, chỉ có lưu lại đây mới có cơ hội.
Tối qua Lý Hiển cố ý giày vò người, hôm nay bộ dáng lại như vậy, điển hình cho việc đánh một bạt tai cho một quả táo ngọt, nhìn như thành khẩn, kì thực đều đang thăm dò.
Bởi vì lời nói chứa đầy hàm ý, cũng là nửa thật nửa giả, nghe cực kì rõ ràng.
Từ Oản giương mắt, hít hít cái mũi, trong đôi mắt dường như chứa đựng ao nước trong, không khóc, đáy mắt lại ngập nước: "Bên ngoài cung chẳng phải cũng là nơi ăn thịt người sao? Phụ mẫu già không chỗ dựa, ta thân là nữ tử, cũng muốn phụ mẫu được sống vui vẻ mỗi ngày. A Man ngày ngày quen với hậu trạch, kiếp này thật sự không muốn xuất giá. Lại nhớ đến tình nghĩa khi còn nhỏ với Điện hạ, vào Đông cung, tự nhiên muốn cố gắng hết sức để trở thành nữ quan, vừa chăm sóc cho Điện hạ, vừa quan tâm chính mình."
Mấy lời này đúng là tình ý chân thành, Lý Hiển nắm tay nàng: "Ở Đông cung này, ta thích nhất là ngươi, vậy về sau chúng ta sẽ cùng nhau..."
Còn chưa nói xong, bên ngoài tiểu thái giám vội vàng chạy vào tẩm cung: "Điện hạ, công chúa An Bình và Vệ Tiểu Tướng quân vào Đông cung, lúc này đang chờ ở Thiên điện, ngài nhanh đi qua đó."
Lý Hiển gật đầu đồng ý, vội vàng đứng dậy: "Ừ, biết rồi."
Sắc mặt Từ Oản thay đổi, hắn ngoái đầu nhìn thoáng qua, không khỏi nhìn nàng nhiều thêm một chút.
"A Man?"
"A Man ở đây."
"Ngươi làm sao vậy?"
"A Man không có chuyện gì."
Nghe nàng nói không có chuyện gì, Lý Hiển mới dời bước đi: "Tiểu Cô cô là công chúa Hoàng gia gia sủng ái nhất, nhất định không thể kinh động đến, đã nhớ rõ chưa?"
Không biết sáng sớm bọn họ tới làm gì, Từ Oản bắt kịp bước chân của hắn, cúi đầu: Vâng ạ
Đến Thiên điện, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng cười của Vệ Hành, hắn chính là người mà chỉ sợ thiên hạ không loạn, cũng không biết đang nói chuyện gì với An Bình, nàng hơi giương mắt thấy Lý Hiển, nở nụ cười.
"Điệt Nhi ngoan của ta, nghe nói hôm qua biểu huynh đưa một người đến cho ngươi, vì thế hai ngày nay rất thường xuyên đến Đông cung."
Nói xong, nhìn Từ Oản phía sau Lý Hiển.
Từ Oản và tiểu thái giám vội vàng tiến lên hành lễ, An Bình đánh giá nàng từ trên xuống dưới, ý cười dần dần biến mất, nàng ta chống cằm, giọng nói vẫn còn non nớt: "Chính là ngươi à? Ngươi gọi A Man?"
Từ Oản gật đầu đáp lại: "Ta là A Man."
Vệ Hành nhướng mày, vẫn cười cười với nàng: "A Man, vẫn quen sống ở Đong cung chứ?"
Bởi vì quen biết, thấy hắn cũng nhẹ nhõm chút ít, Từ Oản vội vàng đáp, nói vẫn tốt.
Lý Hiển ngồi, nàng đứng phía sau hắn.
An Bình vẫn nhìn nàng, hai ngón tay nhẹ nhàng gõ trên mặt, sau một khắc, thở thật dài: "Vệ Hành ca ca, ngươi nói sai rồi, ta thấy nàng lại chẳng chút vui mừng nào, còn lại thấy có chút chán ghét,d)iên-đa!n+lê!quý^đôn không thể nói rõ sao lại thế này, thấy nàng lại cảm thấy không thích nàng chút nào cả, vui không nổi, ngươi không phải nói nàng cực kỳ thú vị à?"
Từ nhỏ nàng ta đã quen được nuông chiều, trước giờ đều là nhanh mồm nhanh miệng.
Vệ Hành vội vàng cười gượng hai tiếng: "Đừng như vậy, A Man không điêu ngoa bốc đồng giống ngươi, người ta rất dịu dàng, ngươi không phải thường nói muốn có bằng hữu để cùng chơi đùa à, ở trong mắt Cố Thanh Thành nàng chính là một bảo vật, không thể đụng chạm."
An Bình còn nhỏ, dung mạo vẫn còn trẻ con, nhưng Từ Oản đối với gương mặt này của nàng ta là ấn tượng khắc sâu, gần như là kháng cự theo bản năng: "Công chúa cao quý, Từ Oản thật sự không dám."
Mơ hồ mang theo sự xa cách.
An Bình nhìn gương mặt nàng, cũng gật đầu: "Không dám là tốt rồi, ta cũng không thích ngươi."
Địch ý đều là trời sinh, nàng ta còn giận dữ trừng mắt nhìn Vệ Hành.
Vệ Hành che mặt: "Đừng vậy, ta rất thích A Man, ngươi đừng nhìn nàng nhu nhược có vẻ như đẩy một cái sẽ ngã, nhưng thật ra tính tình rất mạnh mẽ! Bây giờ ta phải đi săn bắn, quá trưa mới về, ngươi ngồi một lát ở Đông cung được không?"
Lý Hiển ngồi bên cạnh, hơi nhíu mày, nhưng vẫn nở nụ cười: "Đông cung buồn chán, từ trước đến nay Cô cô đều không thích, Vệ Tướng quân đi săn bắn, không muốn mang Cô cô đi thì cứ việc nói thẳng, lấy Đông cung của ta làm lá chắn làm gì."
An Bình nhất thời ngoái đầu nhìn lại, chỉ vào Vệ Hành đứng lên: "Ta nói cho ngươi biết, hôm nay bản công chúa nhất định phải đi theo ngươi, nếu ngươi không dẫn ta đi chơi, coi chừng khi ta hồi cung ta sẽ kêu Phụ hoàng tứ hôn cho ngươi!"
Vệ Hành không nói gì, càng dở khóc dở cười: "Được, đúng lúc ta ngay cả Phủ viện cũng không có, cũng chưa có mối hôn sự tốt, bảo Hoàng thúc tứ hôn cho ta đi, ban thưởng đi, ban thưởng đi, tìm cho ngươi một tiểu tẩu tử!"
An Bình hừ lạnh, ôm cánh tay: "Được, vậy giờ ta trở về, bảo Phụ hoàng gả nữ nhi người cho ngươi!"
Hả, vừa nghe gả nữ nhi, Vệ Hành vội vàng nắm lấy cổ áo nàng ta: "Gả nữ nhi cái gì, quay lại!"
An Bình quay đầu: "Tuy ta còn nhỏ, nhưng qua hai năm nữa cũng có thể xuất giá rồi, nếu ngươi chọc giận ta, ta sẽ bảo Phụ hoàng trước tiên hứa hôn ta cho ngươi, mỗi ngày đều đi theo ngươi!"
Vẻ mặt Vệ Hành lại càng đau khổ: "Ôi trời, ngươi còn chưa được mười ba, vậy mà tâm tư thật độc ác, nếu như ta thú ngươi, sợ là ta sống không quá được ba năm, tha cho ta đi!"
An Bình tránh thoát, xua tay với hắn: "Tha cho ngươi? Ta mới không buông tha, ai bảo ngươi không dẫn ta theo, còn muốn ném ta lại Đông cung..."
Nàng ta xoay người đánh Vệ Hành, chẳng qua cũng chỉ tùy tiện khoa chân múa tay, hai cánh tay Vệ Hành chéo thành chữ thập, mỉm cười đứng lên: "Thực không biết tốt xấu, ta có ý tốt dẫn ngươi tìm A Man chơi đùa, không biết ơn thì thôi, lại còn khóc lóc om sòm!"
Bọn hắn ầm ĩ, Lý Hiển đứng lên: "Thứ không phụng bồi, Điệt Nhi còn có bài tập, A Man cũng phải hầu hạ bên cạnh, không rảnh cùng các ngươi... Ách chơi đùa."
Vốn là muốn nói lời châm chọc, đến lúc nói ra lại sửa miệng.
Lý Hiển cho Từ Oản một ánh mắt đi thôi, cung kính cáo lui, An Bình tất nhiên là không quá để ý, Vệ Hành muốn gọi bọn họ lại, mới gọi hai tiếng, lại bị An Bình ngăn cản.
Rời khỏi Đại điện, thoát khỏi bầu không khí ban nãy, lúc này Từ Oản mới nhẹ nhàng thở ra thật dài.
Lý Hiển đi ở phía trước, bước chân chậm rãi: "A Man, ngươi cảm thấy Tiểu Cô cô của ta thế nào?"
Nàng theo sát hắn: "Công chúa An Bình xinh đẹp động lòng người, người gặp người thích."
Lý Hiển khoanh tay, cứ thế đá hòn đá dưới chân, nghe vậy bỗng nhiên cười: "A Man, ngươi thật đúng là trợn mắt nói dối, ngươi thật sự cảm thấy Tiểu Cô cô xinh đẹp động lòng người người gặp người thích à?"
Nói xong thong thả xoay người lại, hắn cao hơn nàng một chút, đối diện với gương mặt nàng, vẻ mặt đầy ý cười: "Ngươi xem, thời điểm A Man ngươi nói dối, ta cuối cùng cũng có thể phát hiện ra, cho nên, về sau không được gạt ta."
Từ Oản nhìn hắn: "Công chúa nhận vô vàn sủng ái, tự nhiên động lòng người, hoàng quyền ở trên, cũng tự nhiên người gặp người thích."
Lý Hiển nhướng mày, xoay người lại bước đi: "Hoàng quyền ở trên, cho nên có mấy người thật tình? Những người dân chúng bình thường chỉ thấy những người sống trong cung cao cao tại thượng, đâu ai biết được sự đau khổ của chúng ta, mỗi người đều có những nỗi khổ riêng."
Từ Oản trầm mặc, tiếp tục đi cùng hắn.
Đi chưa được mấy bước, Lý Hiển lại quay đầu, chỉ nàng: "Không được lại gạt ta, hiểu chưa?"
Từ Oản gật đầu: "Uh`m."
Hắn thấy nàng nghiêm túc, cũng mỉm cười: "Đuổi kịp."
Bước chân nhanh thêm một chút, nàng cũng bước theo nhanh hơn, nhưng lại chưa đi được mấy bước, hắn lại đột nhiên xoay người.
Nàng tránh không kịp, thiếu chút nữa đụng vào ngực hắn, thiếu niên nho nhỏ vươn ra ngón tay, d:đ>lê!quý@đôn thoáng điểm lên giữa lông mày nàng, ngừng bước chân nàng, trên mặt nở nụ cười, trong con ngươi đen nhánh sâu thẳm có thể thấy được những ngôi sao.
Hắn nói: "A Man, ta có thể tin tưởng ngươi không?"
Xung quanh không có ai khác, từ trước đến nay chưa từng biết Đông cung lại có thể yên tính như vậy, đáy mắt là khuôn mặt tươi cười hắn, bốn mắt nhìn nhau, giống như đang rơi vào một biển sao, ánh mắt Từ Oản khẽ nhúc nhích, nở nụ cười.
"Đó là đương nhiên."
Cũng giống như trong suy nghĩ của nàng, ngủ thẳng đến nửa đêm, Lý Hiển thức dậy cũng chịu uống nước.
Cũng không tiếp tục gọi nàng, Thục Nhàn cô cô vẫn bảo nàng vào giường nhỏ bên trong nghỉ ngơi như cũ, bây giờ thời gian so với nàng tưởng còn sớm hơn, cho nên sau khi rửa mặt, lập tức lên giường ngủ. Liên tục chịu đựng hai buổi tối, thật sự mệt mỏi, không lâu sau đã ngủ thiếp đi.
Nhưng giấc ngủ lại không được yên ổn, mơ mơ màng màng tiến vào giấc mộng.
Trong mộng nàng trông thấy bản thân đang đi dạo ở vườn hoa phủ Tướng quân, một lát thì ở trên lầu, một lát lại ở rừng trúc, vì mệt mỏi nên muốn đi nhanh đến điểm cuối, kết quả vẫn chỉ đi ở trên đường, trước sau đều không có ai, đi thế nào cũng không ra khỏi phủ Tướng quân.
Trong lòng biết là mộng, ở trong mộng cũng vừa nhảy vừa kêu lên, nhưng mà làm cách nào cũng không mở mắt ra được.
Nàng là bị người ta đánh thức, vừa mở mắt, đã thấy Thục Nhàn cô cô mỉm cười, sắc trời mới sáng lên, thời gian còn rất sớm, vội vàng đứng lên, Lý Hiển vẫn chưa thức dậy, nàng vội ăn mặc chỉnh tề, chạy nhanh qua hầu hạ.
Rất nhanh, Thục Nhàn đánh thức Lý Hiển, rửa tay, rửa mặt, hắn vẫn luôn mở nửa mắt, giống như vẫn chưa tỉnh lại từ trong mộng, Từ Oản theo hầu ở bên, giúp đỡ cầm khăn mặt.
Trời còn chưa sáng hẳn, trong điện nến vẫn đang cháy.
Thục Nhàn cho người đi truyền lệnh, lúc này trong điện chỉ còn lại hai tiểu cung nữ và nàng, Từ Oản cúi đầu, đứng nghiêng một bên, Lý Hiển ngồi dựa vào ghế, đột nhiên gọi nàng: "A Man, ngươi qua đây."
Nàng thản nhiên đi đến: "Điện hạ."
Đứng trước mặt hắn, một tay Lý Hiển chống lên bàn, ánh mắt khẽ quét qua khối ngọc bội trên eo nàng: "Ngươi có biết ngươi sai ở đâu không?"
Từ Oản gật đầu: "A Man biết sai."
Sai ở chỗ nếu đã nhận chủ, thì phải đặt chủ ở đầu.
Giọng nói nàng mềm mại, so với lúc còn nhỏ, trung khí hơn một chút.
Lý Hiển khoát tay,d.đ[email protected]đ bảo hai cung nữ kia lui xuống: "Việc này cũng không giấu được bao lâu, nhưng ngươi lại đúng lúc chạm vào, đáng lẽ có thể tránh thoát, vì ngươi chỉ là vô ý, nhưng tại sao ngươi lại không nói rõ với ta?"
Thực sự là vô ý, nàng ở trước mặt Cố Thanh Thành, luôn luôn muốn trốn tránh.
Vẫn thấp đầu suy nghĩ như cũ, Từ Oản cũng ảo não: "Sai cũng là sai, dù sao nguyên nhân cũng do ta, khiến Điện hạ khó xử, trong lòng ta không ngừng áy náy, sao có thể tranh cãi."
Buổi tối nàng đã nói những lời này, đương nhiên Lý Hiển nghe thấy được.
Hắn tiến đến kéo tay nàng, kéo lại gần chút, nhẹ giọng nói nhỏ: "Mỗi người bên cạnh ta, đều do người khác đưa tới, đều vì chủ của mình, ngươi khác bọn họ, nếu ngươi lại vì người khác, ta sẽ hết sức đau lòng."
Hốc mắt Từ Oản đỏ ửng, nghẹn ngào nhìn hắn: "Nếu Điện hạ không cần A Man, A Man cũng sẽ vô cùng đau lòng, về sau sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa, sẽ không có nữa."
Lý Hiển gật đầu, lộ vẻ xúc động: "Có lẽ Biểu thúc đã hối hận khi đưa ngươi tới, nhưng mà ngươi không thể hối hận, tại sao ngươi lại muốn đến Đông cung, đây là nơi ăn thịt người, ngươi biết không?"
Cố Thanh Thành cố tình gây xích mích, nhất định có suy tính của hắn, nhưng nàng lại không muốn lui về sau, Thiên Tử tương lai e là đang ở đây, nếu nàng vẫn có ý định không tìm người đó, chỉ có lưu lại đây mới có cơ hội.
Tối qua Lý Hiển cố ý giày vò người, hôm nay bộ dáng lại như vậy, điển hình cho việc đánh một bạt tai cho một quả táo ngọt, nhìn như thành khẩn, kì thực đều đang thăm dò.
Bởi vì lời nói chứa đầy hàm ý, cũng là nửa thật nửa giả, nghe cực kì rõ ràng.
Từ Oản giương mắt, hít hít cái mũi, trong đôi mắt dường như chứa đựng ao nước trong, không khóc, đáy mắt lại ngập nước: "Bên ngoài cung chẳng phải cũng là nơi ăn thịt người sao? Phụ mẫu già không chỗ dựa, ta thân là nữ tử, cũng muốn phụ mẫu được sống vui vẻ mỗi ngày. A Man ngày ngày quen với hậu trạch, kiếp này thật sự không muốn xuất giá. Lại nhớ đến tình nghĩa khi còn nhỏ với Điện hạ, vào Đông cung, tự nhiên muốn cố gắng hết sức để trở thành nữ quan, vừa chăm sóc cho Điện hạ, vừa quan tâm chính mình."
Mấy lời này đúng là tình ý chân thành, Lý Hiển nắm tay nàng: "Ở Đông cung này, ta thích nhất là ngươi, vậy về sau chúng ta sẽ cùng nhau..."
Còn chưa nói xong, bên ngoài tiểu thái giám vội vàng chạy vào tẩm cung: "Điện hạ, công chúa An Bình và Vệ Tiểu Tướng quân vào Đông cung, lúc này đang chờ ở Thiên điện, ngài nhanh đi qua đó."
Lý Hiển gật đầu đồng ý, vội vàng đứng dậy: "Ừ, biết rồi."
Sắc mặt Từ Oản thay đổi, hắn ngoái đầu nhìn thoáng qua, không khỏi nhìn nàng nhiều thêm một chút.
"A Man?"
"A Man ở đây."
"Ngươi làm sao vậy?"
"A Man không có chuyện gì."
Nghe nàng nói không có chuyện gì, Lý Hiển mới dời bước đi: "Tiểu Cô cô là công chúa Hoàng gia gia sủng ái nhất, nhất định không thể kinh động đến, đã nhớ rõ chưa?"
Không biết sáng sớm bọn họ tới làm gì, Từ Oản bắt kịp bước chân của hắn, cúi đầu: Vâng ạ
Đến Thiên điện, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng cười của Vệ Hành, hắn chính là người mà chỉ sợ thiên hạ không loạn, cũng không biết đang nói chuyện gì với An Bình, nàng hơi giương mắt thấy Lý Hiển, nở nụ cười.
"Điệt Nhi ngoan của ta, nghe nói hôm qua biểu huynh đưa một người đến cho ngươi, vì thế hai ngày nay rất thường xuyên đến Đông cung."
Nói xong, nhìn Từ Oản phía sau Lý Hiển.
Từ Oản và tiểu thái giám vội vàng tiến lên hành lễ, An Bình đánh giá nàng từ trên xuống dưới, ý cười dần dần biến mất, nàng ta chống cằm, giọng nói vẫn còn non nớt: "Chính là ngươi à? Ngươi gọi A Man?"
Từ Oản gật đầu đáp lại: "Ta là A Man."
Vệ Hành nhướng mày, vẫn cười cười với nàng: "A Man, vẫn quen sống ở Đong cung chứ?"
Bởi vì quen biết, thấy hắn cũng nhẹ nhõm chút ít, Từ Oản vội vàng đáp, nói vẫn tốt.
Lý Hiển ngồi, nàng đứng phía sau hắn.
An Bình vẫn nhìn nàng, hai ngón tay nhẹ nhàng gõ trên mặt, sau một khắc, thở thật dài: "Vệ Hành ca ca, ngươi nói sai rồi, ta thấy nàng lại chẳng chút vui mừng nào, còn lại thấy có chút chán ghét,d)iên-đa!n+lê!quý^đôn không thể nói rõ sao lại thế này, thấy nàng lại cảm thấy không thích nàng chút nào cả, vui không nổi, ngươi không phải nói nàng cực kỳ thú vị à?"
Từ nhỏ nàng ta đã quen được nuông chiều, trước giờ đều là nhanh mồm nhanh miệng.
Vệ Hành vội vàng cười gượng hai tiếng: "Đừng như vậy, A Man không điêu ngoa bốc đồng giống ngươi, người ta rất dịu dàng, ngươi không phải thường nói muốn có bằng hữu để cùng chơi đùa à, ở trong mắt Cố Thanh Thành nàng chính là một bảo vật, không thể đụng chạm."
An Bình còn nhỏ, dung mạo vẫn còn trẻ con, nhưng Từ Oản đối với gương mặt này của nàng ta là ấn tượng khắc sâu, gần như là kháng cự theo bản năng: "Công chúa cao quý, Từ Oản thật sự không dám."
Mơ hồ mang theo sự xa cách.
An Bình nhìn gương mặt nàng, cũng gật đầu: "Không dám là tốt rồi, ta cũng không thích ngươi."
Địch ý đều là trời sinh, nàng ta còn giận dữ trừng mắt nhìn Vệ Hành.
Vệ Hành che mặt: "Đừng vậy, ta rất thích A Man, ngươi đừng nhìn nàng nhu nhược có vẻ như đẩy một cái sẽ ngã, nhưng thật ra tính tình rất mạnh mẽ! Bây giờ ta phải đi săn bắn, quá trưa mới về, ngươi ngồi một lát ở Đông cung được không?"
Lý Hiển ngồi bên cạnh, hơi nhíu mày, nhưng vẫn nở nụ cười: "Đông cung buồn chán, từ trước đến nay Cô cô đều không thích, Vệ Tướng quân đi săn bắn, không muốn mang Cô cô đi thì cứ việc nói thẳng, lấy Đông cung của ta làm lá chắn làm gì."
An Bình nhất thời ngoái đầu nhìn lại, chỉ vào Vệ Hành đứng lên: "Ta nói cho ngươi biết, hôm nay bản công chúa nhất định phải đi theo ngươi, nếu ngươi không dẫn ta đi chơi, coi chừng khi ta hồi cung ta sẽ kêu Phụ hoàng tứ hôn cho ngươi!"
Vệ Hành không nói gì, càng dở khóc dở cười: "Được, đúng lúc ta ngay cả Phủ viện cũng không có, cũng chưa có mối hôn sự tốt, bảo Hoàng thúc tứ hôn cho ta đi, ban thưởng đi, ban thưởng đi, tìm cho ngươi một tiểu tẩu tử!"
An Bình hừ lạnh, ôm cánh tay: "Được, vậy giờ ta trở về, bảo Phụ hoàng gả nữ nhi người cho ngươi!"
Hả, vừa nghe gả nữ nhi, Vệ Hành vội vàng nắm lấy cổ áo nàng ta: "Gả nữ nhi cái gì, quay lại!"
An Bình quay đầu: "Tuy ta còn nhỏ, nhưng qua hai năm nữa cũng có thể xuất giá rồi, nếu ngươi chọc giận ta, ta sẽ bảo Phụ hoàng trước tiên hứa hôn ta cho ngươi, mỗi ngày đều đi theo ngươi!"
Vẻ mặt Vệ Hành lại càng đau khổ: "Ôi trời, ngươi còn chưa được mười ba, vậy mà tâm tư thật độc ác, nếu như ta thú ngươi, sợ là ta sống không quá được ba năm, tha cho ta đi!"
An Bình tránh thoát, xua tay với hắn: "Tha cho ngươi? Ta mới không buông tha, ai bảo ngươi không dẫn ta theo, còn muốn ném ta lại Đông cung..."
Nàng ta xoay người đánh Vệ Hành, chẳng qua cũng chỉ tùy tiện khoa chân múa tay, hai cánh tay Vệ Hành chéo thành chữ thập, mỉm cười đứng lên: "Thực không biết tốt xấu, ta có ý tốt dẫn ngươi tìm A Man chơi đùa, không biết ơn thì thôi, lại còn khóc lóc om sòm!"
Bọn hắn ầm ĩ, Lý Hiển đứng lên: "Thứ không phụng bồi, Điệt Nhi còn có bài tập, A Man cũng phải hầu hạ bên cạnh, không rảnh cùng các ngươi... Ách chơi đùa."
Vốn là muốn nói lời châm chọc, đến lúc nói ra lại sửa miệng.
Lý Hiển cho Từ Oản một ánh mắt đi thôi, cung kính cáo lui, An Bình tất nhiên là không quá để ý, Vệ Hành muốn gọi bọn họ lại, mới gọi hai tiếng, lại bị An Bình ngăn cản.
Rời khỏi Đại điện, thoát khỏi bầu không khí ban nãy, lúc này Từ Oản mới nhẹ nhàng thở ra thật dài.
Lý Hiển đi ở phía trước, bước chân chậm rãi: "A Man, ngươi cảm thấy Tiểu Cô cô của ta thế nào?"
Nàng theo sát hắn: "Công chúa An Bình xinh đẹp động lòng người, người gặp người thích."
Lý Hiển khoanh tay, cứ thế đá hòn đá dưới chân, nghe vậy bỗng nhiên cười: "A Man, ngươi thật đúng là trợn mắt nói dối, ngươi thật sự cảm thấy Tiểu Cô cô xinh đẹp động lòng người người gặp người thích à?"
Nói xong thong thả xoay người lại, hắn cao hơn nàng một chút, đối diện với gương mặt nàng, vẻ mặt đầy ý cười: "Ngươi xem, thời điểm A Man ngươi nói dối, ta cuối cùng cũng có thể phát hiện ra, cho nên, về sau không được gạt ta."
Từ Oản nhìn hắn: "Công chúa nhận vô vàn sủng ái, tự nhiên động lòng người, hoàng quyền ở trên, cũng tự nhiên người gặp người thích."
Lý Hiển nhướng mày, xoay người lại bước đi: "Hoàng quyền ở trên, cho nên có mấy người thật tình? Những người dân chúng bình thường chỉ thấy những người sống trong cung cao cao tại thượng, đâu ai biết được sự đau khổ của chúng ta, mỗi người đều có những nỗi khổ riêng."
Từ Oản trầm mặc, tiếp tục đi cùng hắn.
Đi chưa được mấy bước, Lý Hiển lại quay đầu, chỉ nàng: "Không được lại gạt ta, hiểu chưa?"
Từ Oản gật đầu: "Uh`m."
Hắn thấy nàng nghiêm túc, cũng mỉm cười: "Đuổi kịp."
Bước chân nhanh thêm một chút, nàng cũng bước theo nhanh hơn, nhưng lại chưa đi được mấy bước, hắn lại đột nhiên xoay người.
Nàng tránh không kịp, thiếu chút nữa đụng vào ngực hắn, thiếu niên nho nhỏ vươn ra ngón tay, d:đ>lê!quý@đôn thoáng điểm lên giữa lông mày nàng, ngừng bước chân nàng, trên mặt nở nụ cười, trong con ngươi đen nhánh sâu thẳm có thể thấy được những ngôi sao.
Hắn nói: "A Man, ta có thể tin tưởng ngươi không?"
Xung quanh không có ai khác, từ trước đến nay chưa từng biết Đông cung lại có thể yên tính như vậy, đáy mắt là khuôn mặt tươi cười hắn, bốn mắt nhìn nhau, giống như đang rơi vào một biển sao, ánh mắt Từ Oản khẽ nhúc nhích, nở nụ cười.
"Đó là đương nhiên."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook