Gả Thế Thành Sủng Phi
-
Chương 51: Ngươi quá lùn
Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Xe ngựa vô tình rời đi, đội thị vệ theo sát phía sau.
Từ Oản nhặt một cục đá nhỏ trên mặt đất ném về phía xe ngựa vừa rời đi.
Cái gì chứ?
Hắn bảo nàng đoán!
Chuyện này mà còn cần đoán à? Cữu mẫu nàng đã đưa biểu tỷ lên miếu tạ lễ, nhất định là đã đồng ý, đời trước cũng là như vậy, cửa hôn sự này vốn chính là định cho biểu tỷ, bảo nàng đoán, nàng dĩ nhiên đoán đồng ý.
Kết quả người lại không lên tiếng, nhìn thoáng qua nàng rồi gật một cái, xoay người lên xe.
Chi bằng không hỏi, hỏi ra lại khiến trong lòng càng thêm buồn phiền.
Xoay người lại, phụ thân nàng đang nhìn nàng, gọi nàng nhanh vào xem trạch viện mới mua, cửa đều đã được sơn mới, mặc dù không cách nào cùng phủ Tướng quân so sánh, nhưng mà đi vào, vẫn cản thấy trạch viện rất chỉnh tề.
Hai phụ nữ (cha và con gái) đi vào trong, Triệu Lan Chi dẫn nữ nhi đi tham quan nhà mới một vòng, chỉ là một trạch viện bình thường, nhưng nhìn song cửa sổ cũng có thể nhận ra là mới, khuê phòng của nàng cũng được bài trí, đồ dùng đã được mang vào.
Tiền viện không có gì, nên chỉ nhìn đại khái một chút, hậu viện có một mảnh rừng trúc không nhìn thấy được rìa, nàng nhìn hai cái rồi quay lại. Vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, vào phòng, mới nhớ đến là thiếu cái gì.
Không có chăn nệm, không có đồ ăn, ngoại trừ hai phụ nữ (cha và con gái) cũng không có bất kỳ ái khác.
Nàng nói ra, Triệu Lan Chi vỗ trán, trong lòng lại có chút nóng vội, ông giả vờ như có chuyện gấp, vội vàng mang nàng đi ra, đưa nữ nhi lên xe, vội vã muốn đi.
Từ Oản cũng không phải trẻ con, tự nhiên biết khúc mắc của ông ở đâu, gọi ông cùng ngồi lên xe, nói muốn đi tìm mẫu thân.(d.đ_le<quy?đ0n) Triệu Lan Chi kháng cự, vuốt mái tóc rối bời của mình, giấu đi vẻ nhếch nhác.
Xe ngựa đi không nhanh, Từ Oản thở dài: "Người muốn biết chuyện gì, thì cứ việc đến hỏi, chuyện gì người cũng không hỏi, bản thân lại ở một đây giận dỗi, mẫu thân làm sao trông nom nổi."
Ông là không đủ tự tin để hỏi, thật sự sợ một khi hỏi ra sẽ châm lại tình cũ, liếc nữ nhi, càng ngày càng phát hiện bộ dạng nữ nhi thật sự giống mẫu thân nàng, muốn lừa gạt để nhờ nữ nhi thăm dò một chút, nhưng người lại không muốn phối hợp với ông.
"Con về hỏi mẫu thân con một chút là có muốn cùng chúng ta đến sống ở trạch viện mới hay không nhé?"
"Con không hỏi, chính người tự hỏi."
Ông nằm sấp lên cửa sổ, hứng gió, toàn thân tĩch mịch.
Từ Oản nhìn bóng lưng ông, im lặng: "Có cái gì không thể mở miệng, con thấy mấy năm nay Nhị Hoàng tử kia cũng có được gì đâu, nhìn còn không trẻ tuổi tuấn tú như người, có cái gì phải lo lắng chứ?"
Nam nhân đưa lưng về phía nàng, thật lâu mới quay đầu lại: "Con còn nhỏ, hiểu cái gì, năm đó phụ thân con tốt xấu gì cũng lăn lộn ở Đông cung, bây giờ chỉ là một dân đen, tiền bạc đều phải cân nhắc nên dùng hàng phế phẩm nào, còn người ta từ khi bắt đầu đã là Hoàng tử Hoàng tôn, mấy năm nay, ta chỉ có hai bàn tay trắng, người ta thì vẫn cao cao tại thượng, ta lấy cái gì mà so với người ta!"
Từ Oản sửng sốt, chưa bao giờ nghĩ đến từ trong miệng phụ thân, còn có thể nghe được những lời này.
Lúc trước ông vẫn luôn tự xưng bản thân là thiên hạ đệ nhất lang quân, lúc nào cũng trêu chọc mẫu thân nàng, nói may mắn mới gặp được ông, nếu không không ai có thể chịu đựng được tính khí mẫu thân, bây giờ ông cũng chỉ mới qua ba mươi tuổi, tại sao lại đột nhiên mất tinh thần như thế?
Những câu ông nói rất có lý, nhưng chuyện tình cảm, sao có thể có nhiều nguyên tắc được.
Nếu như theo nguyên tắc, sao nàng có thể được sinh ra.
Không biết phải an ủi ông thế nào, nhưng có lẽ ông cũng chẳng cần an ủi, Từ Oản âm thầm than thở, đã rất lâu rồi, nàng cũng từng có những suy nghĩ như vậy, nhưng những ký ức đó đã rất xa xôi, hình như là sau khi thành thân lần đầu tiên nhìn thấy công chúa An Bình?
Cố Thanh Thành lần đầu tiên dẫn nàng ra ngoài ngắm hoa.
Thật sự rất giống những vì sao vây quanh mặt trăng, các vị tiểu thư cũng vây quanh công chúa An Bình như vậy,(d.đ+lê!quy^đ0n) ngay cả nha hoàn của Quận Vương phủ cũng nói với nàng, phải chú ý lễ nghi trước mặt công chúa, đó là tiểu nữ nhi mà đương triều Thiên Tử sủng ái nhất, vừa sinh ra đã nhận được ngàn vạn sủng ái, một người ăn nhờ ở đậu như nàng, làm sao có thể so với người ta.
Hay có thể là sau khi rơi xuống hồ nước, trong lòng cũng có suy nghĩ như vậy.
Nếu công chúa có chút viêc bất trắc, e là tính mạng một mình nàng cũng không đủ trả, đến lúc đó sẽ liên lụy cả Từ gia, nàng sẽ trở thành tội nhân, cả đời đều phải nhìn ánh mắt người khác mà sống, có lẽ vì suy nghĩ như vậy, nên khi nhìn thấy người kia cứu công chúa lên, trong lòng cũng cho là phải như vậy, cũng nghĩ là chuyện hiển nhiên, tuy có chút thất vọng, nhưng có lẽ đây là chuyện vẫn khiến nàng đau lòng.
Thất thần, Từ Oản ngẩng mặt, nén nước mắt rơi ra.
Mẫu thân nói đúng, thân là nữ tử, có thể xuất đầu đã rất khó khăn, vì một người nam nhân mà lo lắng không yên, hoặc là chờ đợi một mối hôn sự, chuyện như vậy, quá nhiều người làm, nàng không muốn.
Phụ mẫu nàng đều ở đây, so với đời trước, tốt hơn rất nhiều.
Vì điều này, phụ thân và mẫu thân đã trả giá rất nhiều, hai bàn tay trắng cũng được, có chuyện gì khác xảy ra cũng được, tuy nàng là nữ nhi, lại cũng cảm thấy tiếc nuối, nếu bọn họ có thể vì nàng, sau này nàng cũng có thể sống vì phụ mẫu.
Trong lòng quyết định, thúc giục xa phu đi nhanh lên.
Đến trước Từ gia, Triệu Lan Chi không xuống xe, nàng cũng không miễn cưỡng, chỉ vẫy tay với ông: "Vậy phụ thân cứ đi mua đồ dùng tiếp đi nhé, có cơ hội con sẽ hỏi mẫu thân giúp người, người yên tâm, con sẽ chú ý mẫu thân."
Triệu Lan Chi không nhìn cánh cửa Từ gia, đang nhìn những đám mây trên trời, quay đầu nhìn nàng cười cười: "Ừ, hai ngày này nhờ con đó, làm xong chuyện ta sẽ đến đón con."
Hai phụ nữ (cha và con gái) ăn ý trao đổi ánh mắt với nhau, mới xoay người rời đi.
Xe ngựa nhanh chóng chạy đi, Từ Oản đi vào Từ gia, bước chân nàng nhẹ nhàng, làn váy như là mang theo gió, những nếp gấp ở góc váy xoay tròn theo, đi thật nhanh vào hậu viện.
Hoa Quế chơi đùa với con trai trong sân, Hồng Châu và Hồng Phúc đang dọn dẹp đồ đạc trong phòng, nhìn thấy Từ Oản về, liền vội vàng tiến đến. Vào phòng, Từ Oản lục tung y phục của mình, tìm thật lâu mới thấy được hộp gấm cũ trong tủ. Mở hộp ra, một khối ngọc bội đang lẵng lặng nằm bên trong.
Nhìn kỹ, trên ngọc bội còn có ám văn, hiện lên một chữ Hiển.
Nàng nắm chặt trong tay, mặt mày hớn hở vui mừng.
Hồng Phúc và Hồng Châu cũng cũng đến xem là vật gì, hỏi nàng nàng lại không nói, Từ Oản bảo các nàng dọn dẹp cái tủ đã bị xới tung, vội vàng chạy đi, đến Tiền viện, gặp nha hoàn, vội hỏi mẫu thân nàng đã về chưa.
Cửa thư phòng mở ra, Từ Hồi vẫn chưa về.
Từ Oản siết chặt ngọc bội trong tay, bước đi qua lại trong sân, thỉnh thoảng nàng nhìn ra cửa lớn, tâm tâm niệm niệm* mẫu thân mau chút trở về.
*tâm tâm niệm niệm: tâm niệm; luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm; tâm tâm niệm niệm
Có xe dừng lại, Từ Oản ngẩng đầu.
Kết quả người trở vè không phải mẫu thân nàng, mà là mẫu nữ Từ Vân đi dâng hương về
Vương Phu nhân đi phía trước, Từ Vân bước từng bước nhỏ đi phía sau.
Bình Nhi và Cầm Thư cũng theo sát phía sau, cũng không biết vì cái gì, sắc mặt Vương Phu nhân âm trầm, trực tiếp đi thẳng vào Thiên viện, Từ Vân vốn là cũng cùng tiến vào, nhưng mà rất nhanh đã lùi lại rồi đi ra ngoài.
Từ Oản nhìn thấy, không khỏi bật cười.
Từ Vân đuổi nha hoàn đi theo mẫu thân nàng ấy, bước nhanh đến chỗ Từ Oản.
Thời điểm không có người bên cạnh, bước chân tiểu cô nương thật nhanh, đến trước mặt Từ Oản, nàng nhìn hai bên một chút, thấy không có ai, mới kéo cánh tay Từ Oản, nhón chân lên.
Từ Vân lùn hơn Từ Oản, Từ Oản không thể không phối hợp cúi đầu xuống.
Tiểu biểu tỷ thần bí nói nhỏ với nàng: "A Man, hôm qua ta tặng muội cái túi thơm, muội có mang trên người không? Mai ta thêu cái mới cho muội, cái đó trả lại cho ta đi!"
Chuyện này có gì đâu, sao lại trông thần bí như vậy?
Từ Oản nói thật: "Ở trong phòng muội, lát nữa đưa qua cho tỷ."
Từ Vân liên tục gật đầu, nhìn về hướng mẫu thân nàng vừa đi qua, chỉ chỉ: "Nhìn thấy không, mẫu thân ta là bị nữ tế vừa ý chọc giận, bây giờ phải lôi ta lên miếu xin quẻ cầu nhân duyên đấy!"
Từ Oản nắm chặt ngọc bội trong tay, ngạc nhiên: "Là sao? Cầu xin nhân duyên cái gì, mẫu thân ta không phải đã hỏi thăm rồi à?"
Từ Vân nhướng mi: "Đã hỏi, nhưng vị ca ca này của muội, làm người thật tệ, không muốn thì nói không muốn, tìm lý do từ chối cũng nên tìm cho tốt một chút chứ, hôm qua ở trước mặt mẫu thân ta, nói không thể thú ta,(dien.dan^l$quy-đ@n) hỏi hắn tại sao, hắn suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc nói vì ta quá lùn, ta còn không ghét bỏ hắn quá cao đấy..."
Này là sao, quá lùn?
Thấy tiểu biểu tỷ khinh bỉ đến tận trời, Từ Oản càng không nhịn được cười, đưa tay khẽ xoa đầu nàng, thuận tiện vỗ hai cái cho nàng thuận khí: "Tỷ thật sự rất lùn, nhưng mà nhất định sẽ có nhân duyên tốt."
Biết nàng đang nói đùa, Từ Vân mỉm cười rồi đập nàng một cái.
Nói đến cũng kỳ quái, rõ ràng trước đây còn tâm tâm niệm niệm muốn biết, hắn có đồng ý không, lúc này lại cảm thấy thật thừa thãi, đồng ý hay không đồng ý, thì có làm sao chứ? Trong mắt Từ Oản cũng nở nụ cười, ngẩng mặt lên lại thấy bóng dáng Từ Hồi ở cửa, tạm biệt Từ Vân, vội vàng chạy đến chỗ Từ Hồi.
"Mẫu thân!"
Xe ngựa vô tình rời đi, đội thị vệ theo sát phía sau.
Từ Oản nhặt một cục đá nhỏ trên mặt đất ném về phía xe ngựa vừa rời đi.
Cái gì chứ?
Hắn bảo nàng đoán!
Chuyện này mà còn cần đoán à? Cữu mẫu nàng đã đưa biểu tỷ lên miếu tạ lễ, nhất định là đã đồng ý, đời trước cũng là như vậy, cửa hôn sự này vốn chính là định cho biểu tỷ, bảo nàng đoán, nàng dĩ nhiên đoán đồng ý.
Kết quả người lại không lên tiếng, nhìn thoáng qua nàng rồi gật một cái, xoay người lên xe.
Chi bằng không hỏi, hỏi ra lại khiến trong lòng càng thêm buồn phiền.
Xoay người lại, phụ thân nàng đang nhìn nàng, gọi nàng nhanh vào xem trạch viện mới mua, cửa đều đã được sơn mới, mặc dù không cách nào cùng phủ Tướng quân so sánh, nhưng mà đi vào, vẫn cản thấy trạch viện rất chỉnh tề.
Hai phụ nữ (cha và con gái) đi vào trong, Triệu Lan Chi dẫn nữ nhi đi tham quan nhà mới một vòng, chỉ là một trạch viện bình thường, nhưng nhìn song cửa sổ cũng có thể nhận ra là mới, khuê phòng của nàng cũng được bài trí, đồ dùng đã được mang vào.
Tiền viện không có gì, nên chỉ nhìn đại khái một chút, hậu viện có một mảnh rừng trúc không nhìn thấy được rìa, nàng nhìn hai cái rồi quay lại. Vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, vào phòng, mới nhớ đến là thiếu cái gì.
Không có chăn nệm, không có đồ ăn, ngoại trừ hai phụ nữ (cha và con gái) cũng không có bất kỳ ái khác.
Nàng nói ra, Triệu Lan Chi vỗ trán, trong lòng lại có chút nóng vội, ông giả vờ như có chuyện gấp, vội vàng mang nàng đi ra, đưa nữ nhi lên xe, vội vã muốn đi.
Từ Oản cũng không phải trẻ con, tự nhiên biết khúc mắc của ông ở đâu, gọi ông cùng ngồi lên xe, nói muốn đi tìm mẫu thân.(d.đ_le<quy?đ0n) Triệu Lan Chi kháng cự, vuốt mái tóc rối bời của mình, giấu đi vẻ nhếch nhác.
Xe ngựa đi không nhanh, Từ Oản thở dài: "Người muốn biết chuyện gì, thì cứ việc đến hỏi, chuyện gì người cũng không hỏi, bản thân lại ở một đây giận dỗi, mẫu thân làm sao trông nom nổi."
Ông là không đủ tự tin để hỏi, thật sự sợ một khi hỏi ra sẽ châm lại tình cũ, liếc nữ nhi, càng ngày càng phát hiện bộ dạng nữ nhi thật sự giống mẫu thân nàng, muốn lừa gạt để nhờ nữ nhi thăm dò một chút, nhưng người lại không muốn phối hợp với ông.
"Con về hỏi mẫu thân con một chút là có muốn cùng chúng ta đến sống ở trạch viện mới hay không nhé?"
"Con không hỏi, chính người tự hỏi."
Ông nằm sấp lên cửa sổ, hứng gió, toàn thân tĩch mịch.
Từ Oản nhìn bóng lưng ông, im lặng: "Có cái gì không thể mở miệng, con thấy mấy năm nay Nhị Hoàng tử kia cũng có được gì đâu, nhìn còn không trẻ tuổi tuấn tú như người, có cái gì phải lo lắng chứ?"
Nam nhân đưa lưng về phía nàng, thật lâu mới quay đầu lại: "Con còn nhỏ, hiểu cái gì, năm đó phụ thân con tốt xấu gì cũng lăn lộn ở Đông cung, bây giờ chỉ là một dân đen, tiền bạc đều phải cân nhắc nên dùng hàng phế phẩm nào, còn người ta từ khi bắt đầu đã là Hoàng tử Hoàng tôn, mấy năm nay, ta chỉ có hai bàn tay trắng, người ta thì vẫn cao cao tại thượng, ta lấy cái gì mà so với người ta!"
Từ Oản sửng sốt, chưa bao giờ nghĩ đến từ trong miệng phụ thân, còn có thể nghe được những lời này.
Lúc trước ông vẫn luôn tự xưng bản thân là thiên hạ đệ nhất lang quân, lúc nào cũng trêu chọc mẫu thân nàng, nói may mắn mới gặp được ông, nếu không không ai có thể chịu đựng được tính khí mẫu thân, bây giờ ông cũng chỉ mới qua ba mươi tuổi, tại sao lại đột nhiên mất tinh thần như thế?
Những câu ông nói rất có lý, nhưng chuyện tình cảm, sao có thể có nhiều nguyên tắc được.
Nếu như theo nguyên tắc, sao nàng có thể được sinh ra.
Không biết phải an ủi ông thế nào, nhưng có lẽ ông cũng chẳng cần an ủi, Từ Oản âm thầm than thở, đã rất lâu rồi, nàng cũng từng có những suy nghĩ như vậy, nhưng những ký ức đó đã rất xa xôi, hình như là sau khi thành thân lần đầu tiên nhìn thấy công chúa An Bình?
Cố Thanh Thành lần đầu tiên dẫn nàng ra ngoài ngắm hoa.
Thật sự rất giống những vì sao vây quanh mặt trăng, các vị tiểu thư cũng vây quanh công chúa An Bình như vậy,(d.đ+lê!quy^đ0n) ngay cả nha hoàn của Quận Vương phủ cũng nói với nàng, phải chú ý lễ nghi trước mặt công chúa, đó là tiểu nữ nhi mà đương triều Thiên Tử sủng ái nhất, vừa sinh ra đã nhận được ngàn vạn sủng ái, một người ăn nhờ ở đậu như nàng, làm sao có thể so với người ta.
Hay có thể là sau khi rơi xuống hồ nước, trong lòng cũng có suy nghĩ như vậy.
Nếu công chúa có chút viêc bất trắc, e là tính mạng một mình nàng cũng không đủ trả, đến lúc đó sẽ liên lụy cả Từ gia, nàng sẽ trở thành tội nhân, cả đời đều phải nhìn ánh mắt người khác mà sống, có lẽ vì suy nghĩ như vậy, nên khi nhìn thấy người kia cứu công chúa lên, trong lòng cũng cho là phải như vậy, cũng nghĩ là chuyện hiển nhiên, tuy có chút thất vọng, nhưng có lẽ đây là chuyện vẫn khiến nàng đau lòng.
Thất thần, Từ Oản ngẩng mặt, nén nước mắt rơi ra.
Mẫu thân nói đúng, thân là nữ tử, có thể xuất đầu đã rất khó khăn, vì một người nam nhân mà lo lắng không yên, hoặc là chờ đợi một mối hôn sự, chuyện như vậy, quá nhiều người làm, nàng không muốn.
Phụ mẫu nàng đều ở đây, so với đời trước, tốt hơn rất nhiều.
Vì điều này, phụ thân và mẫu thân đã trả giá rất nhiều, hai bàn tay trắng cũng được, có chuyện gì khác xảy ra cũng được, tuy nàng là nữ nhi, lại cũng cảm thấy tiếc nuối, nếu bọn họ có thể vì nàng, sau này nàng cũng có thể sống vì phụ mẫu.
Trong lòng quyết định, thúc giục xa phu đi nhanh lên.
Đến trước Từ gia, Triệu Lan Chi không xuống xe, nàng cũng không miễn cưỡng, chỉ vẫy tay với ông: "Vậy phụ thân cứ đi mua đồ dùng tiếp đi nhé, có cơ hội con sẽ hỏi mẫu thân giúp người, người yên tâm, con sẽ chú ý mẫu thân."
Triệu Lan Chi không nhìn cánh cửa Từ gia, đang nhìn những đám mây trên trời, quay đầu nhìn nàng cười cười: "Ừ, hai ngày này nhờ con đó, làm xong chuyện ta sẽ đến đón con."
Hai phụ nữ (cha và con gái) ăn ý trao đổi ánh mắt với nhau, mới xoay người rời đi.
Xe ngựa nhanh chóng chạy đi, Từ Oản đi vào Từ gia, bước chân nàng nhẹ nhàng, làn váy như là mang theo gió, những nếp gấp ở góc váy xoay tròn theo, đi thật nhanh vào hậu viện.
Hoa Quế chơi đùa với con trai trong sân, Hồng Châu và Hồng Phúc đang dọn dẹp đồ đạc trong phòng, nhìn thấy Từ Oản về, liền vội vàng tiến đến. Vào phòng, Từ Oản lục tung y phục của mình, tìm thật lâu mới thấy được hộp gấm cũ trong tủ. Mở hộp ra, một khối ngọc bội đang lẵng lặng nằm bên trong.
Nhìn kỹ, trên ngọc bội còn có ám văn, hiện lên một chữ Hiển.
Nàng nắm chặt trong tay, mặt mày hớn hở vui mừng.
Hồng Phúc và Hồng Châu cũng cũng đến xem là vật gì, hỏi nàng nàng lại không nói, Từ Oản bảo các nàng dọn dẹp cái tủ đã bị xới tung, vội vàng chạy đi, đến Tiền viện, gặp nha hoàn, vội hỏi mẫu thân nàng đã về chưa.
Cửa thư phòng mở ra, Từ Hồi vẫn chưa về.
Từ Oản siết chặt ngọc bội trong tay, bước đi qua lại trong sân, thỉnh thoảng nàng nhìn ra cửa lớn, tâm tâm niệm niệm* mẫu thân mau chút trở về.
*tâm tâm niệm niệm: tâm niệm; luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm; tâm tâm niệm niệm
Có xe dừng lại, Từ Oản ngẩng đầu.
Kết quả người trở vè không phải mẫu thân nàng, mà là mẫu nữ Từ Vân đi dâng hương về
Vương Phu nhân đi phía trước, Từ Vân bước từng bước nhỏ đi phía sau.
Bình Nhi và Cầm Thư cũng theo sát phía sau, cũng không biết vì cái gì, sắc mặt Vương Phu nhân âm trầm, trực tiếp đi thẳng vào Thiên viện, Từ Vân vốn là cũng cùng tiến vào, nhưng mà rất nhanh đã lùi lại rồi đi ra ngoài.
Từ Oản nhìn thấy, không khỏi bật cười.
Từ Vân đuổi nha hoàn đi theo mẫu thân nàng ấy, bước nhanh đến chỗ Từ Oản.
Thời điểm không có người bên cạnh, bước chân tiểu cô nương thật nhanh, đến trước mặt Từ Oản, nàng nhìn hai bên một chút, thấy không có ai, mới kéo cánh tay Từ Oản, nhón chân lên.
Từ Vân lùn hơn Từ Oản, Từ Oản không thể không phối hợp cúi đầu xuống.
Tiểu biểu tỷ thần bí nói nhỏ với nàng: "A Man, hôm qua ta tặng muội cái túi thơm, muội có mang trên người không? Mai ta thêu cái mới cho muội, cái đó trả lại cho ta đi!"
Chuyện này có gì đâu, sao lại trông thần bí như vậy?
Từ Oản nói thật: "Ở trong phòng muội, lát nữa đưa qua cho tỷ."
Từ Vân liên tục gật đầu, nhìn về hướng mẫu thân nàng vừa đi qua, chỉ chỉ: "Nhìn thấy không, mẫu thân ta là bị nữ tế vừa ý chọc giận, bây giờ phải lôi ta lên miếu xin quẻ cầu nhân duyên đấy!"
Từ Oản nắm chặt ngọc bội trong tay, ngạc nhiên: "Là sao? Cầu xin nhân duyên cái gì, mẫu thân ta không phải đã hỏi thăm rồi à?"
Từ Vân nhướng mi: "Đã hỏi, nhưng vị ca ca này của muội, làm người thật tệ, không muốn thì nói không muốn, tìm lý do từ chối cũng nên tìm cho tốt một chút chứ, hôm qua ở trước mặt mẫu thân ta, nói không thể thú ta,(dien.dan^l$quy-đ@n) hỏi hắn tại sao, hắn suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc nói vì ta quá lùn, ta còn không ghét bỏ hắn quá cao đấy..."
Này là sao, quá lùn?
Thấy tiểu biểu tỷ khinh bỉ đến tận trời, Từ Oản càng không nhịn được cười, đưa tay khẽ xoa đầu nàng, thuận tiện vỗ hai cái cho nàng thuận khí: "Tỷ thật sự rất lùn, nhưng mà nhất định sẽ có nhân duyên tốt."
Biết nàng đang nói đùa, Từ Vân mỉm cười rồi đập nàng một cái.
Nói đến cũng kỳ quái, rõ ràng trước đây còn tâm tâm niệm niệm muốn biết, hắn có đồng ý không, lúc này lại cảm thấy thật thừa thãi, đồng ý hay không đồng ý, thì có làm sao chứ? Trong mắt Từ Oản cũng nở nụ cười, ngẩng mặt lên lại thấy bóng dáng Từ Hồi ở cửa, tạm biệt Từ Vân, vội vàng chạy đến chỗ Từ Hồi.
"Mẫu thân!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook