Gả Tam Thúc
-
Chương 20
Chu Oanh đã mười mấy ngày không gặp Cố Trường Quân.
Tất cả những gì đã xảy ra ngày hôm đó, chỉ từ những ký ức đứt quãng không nối liền được cũng khiến bản thân nhớ lại mình rốt cuộc có bao nhiêu chật vật.
Sau đó, nàng suy nghĩ kỹ lại, xâu chuỗi tất cả các sự việc đã xảy ra ngày hôm đó, nàng biết rằng vấn đề đến từ ly rượu kỳ lạ không rõ nguồn gốc kia, nhớ rằng cô nương họ Lục kia đã ân cần bằng mọi cách thuyết phục nàng uống nhiều một chút.
Nàng bí mật dò hỏi lai lịch của vị Lục cô nương này, phát hiện cả gia đình của nhà họ Lục đã nhanh chóng biến mất khỏi kinh thành rồi, manh mối hoàn toàn bị mất sạch, nàng không tiếp tục truy tìm tiếp nữa, bởi vì nàng mơ hồ đoán được Cố Trường Quân đã làm điều gì đó bên trong.
Giống như Ninh gia đột nhiên gặp xui xẻo, giống như Diệp Cửu công tử cũng không bao giờ gặp lại.
Càng như vậy, nàng lại càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Cố Trường Quân vốn đã không thích nàng nhưng lại vì nàng mà gây ra quá nhiều rắc rối như vậy.
Bao nhiêu năm nay, nàng vẫn luôn cẩn thận dè dặt, an phận sống cuộc đời của mình nhưng không hiểu sao chuyện lại không như ý nguyện.
Cố Trường Quân siết chặt tay, ho khan một tiếng, Chu Oanh sửng sốt, như từ trong mộng tỉnh lại, cúi đầu nhún gối: “Tam thúc…”
Cố Trường Quân thờ ơ liếc nhìn căn nhà treo rèm thêu phía sau nàng, gật đầu thấp giọng nói: “Ừ.”
Hắn đứng trước cửa, chần chừ không đi.
Chu Oanh căng da đầu nói: “Tam thúc giờ này qua đây, là…”
Sẽ không phải là cố tình đến đây, còn muốn vào ngồi ngồi một chút đó chứ? Nàng đoán hắn đa phần là sắp cáo từ rồi.
Gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy, cả hai đều ngượng ngùng, không phải sao?
“Khát nước.” Hắn cụp mắt xuống, giọng nói rất thấp: “Có trà không?”
Thấp đến mức nàng nghĩ rằng mình đã nghe nhầm rồi.
Chu Oanh kinh ngạc nhìn hắn, dáng người cao lớn đứng dưới cổng vòm, chiều cao gần bằng cổng.
Một nửa khuôn mặt của hắn bị che khuất trong bóng đen của mái hiên nhà, vì vậy nàng không thể nhìn rõ hắn đang dùng biểu cảm gì để nói ra câu này.
Không đợi Chu Oanh trả lời, Cố Thường Quân đã sải bước bước từng bước tới trước mặt nàng.
Chu Oanh vội vàng tránh ra, Cố Trường Quân lướt qua nàng, ngồi trên ghế đá trong viện.
Trăng sáng hiếm sao, thỉnh thoảng có mấy tiếng bọ kêu ở xa xăm, xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Chu Oanh cố ý tách ra khỏi đám người trong viện, muốn một mình hóng gió không bị ai quấy rầy, suy nghĩ một chút chuyện trong lòng.
Sự hiện diện của vị khách không mời này quá mãnh liệt, đến mức khiến người ta khó có thể bỏ qua sự tồn tại của hắn.
Chu Oanh quay lại thì thấy hắn đang thản nhiên ngồi ở đó, dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn, chờ nàng phục vụ trà.
Trong lòng Chu Oanh không thoải mái nhưng trong phủ này không có nơi nào không thuộc về hắn, bản thân có tư cách gì mà mời hắn đi chứ?
Chu Oanh mím môi cười: “Tam thúc chờ một chút.”
Nàng quay người, bức màn lúc này được vén lên từ bên trong, Lạc Vân bưng khay bước ra, ngạc nhiên nhìn hai người.
“Hầu … Hầu gia?”
Cố Trường Quân hờ hững gật đầu, Chu Oanh cầm lấy khay trong tay nàng ấy, ra lệnh nói: “Rót một tách trà cho tam thúc, Bích Loa Xuân, dùng bộ ấm trà của Lò nung Thiên Thanh đó đi.”
Lạc Vân vội vàng đáp lại.
Cố Trường Quân liếc nhìn cái khay kia, thuốc cùng một đĩa bánh hoa quế khác có lẽ là dùng để giảm đắng.
Chu Oanh đẩy dĩa bánh hoa quế lại gần hắn một chút: “Nếu như Tam thúc không chê thì có thể nếm thử xem.
Nó được làm từ hoa quế chưa rụng được hái từ năm ngoái và phơi khô.”
Nhớ đến món canh đã bị hắn từ chối kia, nàng chỉ là có lòng, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần bị từ chối.
Cố Trường Quân không nói lời nào, cầm một miếng bánh hoa quế trên tay, nhẹ nhấm nháp một miếng rồi nói: “Không tồi.”
Ngẩng đầu nhìn Chu Oanh đang sững sờ, nói: “Ngồi đi.”
Nàng ngồi đối diện với hắn, lại nghe hắn nói: “Nhân lúc còn nóng uống thuốc đi…… Mấy ngày nay vẫn ổn chứ?”
Chu Oanh cầm bát thuốc, đầu ngón tay vô thức siết chặt.
“Rất tốt, ta…”
Lạc Vân bưng trà ra, cuộc trò chuyện tạm dừng một lúc.
Sự im lặng càng làm tăng thêm mấy phần ngượng ngùng cho bầu không khí không thoải mái vốn có, Chu Oanh trộm nhìn Cố Trường Quân nhưng lại không nhìn ra cái gì trên khuôn mặt hắn.
Hắn ung dung như vậy, không giống như nàng, quá thận trọng đến cử động cũng không dám.
Cố Trường Quân uống hết nửa tách trà rồi đặt chiếc cốc sứ sang một bên, dường như không tìm được chủ đề thích hợp nào, chuyển sự chú ý sang đĩa bánh hoa quế, chậm rãi nói: “Nếu như ít mật ong một chút, hương thơm của hoa quế sẽ càng rõ ràng hơn.”
Hắn đột nhiên nhướng mắt nhìn thẳng vào đôi mắt không kịp né tránh của nàng, “Ngày mai ta mở tiệc mời khách, tiện thể làm vài đĩa rồi mang qua.”
Chu Oanh tim đập loạn nhịp, hai người nhìn nhau, nàng bối rối đến mức không hiểu hắn đang nói gì.
Cũng may Cố Trường Quân cũng không có ý định ở lại lâu, hắn đứng lên, Chu Oanh cũng đứng lên theo, ánh mắt Cố Trường Quân rơi vào bụng dưới của nàng, liếc nhìn một cách cực kỳ cực kỳ nhanh chóng.
“Không cần tiễn.” Hắn nói xong thì chắp tay, chậm rãi bước ra ngoài trong ánh mắt dõi theo của nàng.
Chu Oanh thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngồi lại trên ghế đá.
Lạc Vân kinh ngạc: “Tại sao Hầu gia lại đến đây?”
Bao nhiêu năm nay, Hầu gia chưa từng đặt chân tới viện này, chưa từng bước chân vào cổng vòm này.
Hôm nay đột ngột đến, không lẽ thực sự là khát quá muốn uống một tách trà sao?
Lạc Vân không thể nghĩ thông, Chu Oanh càng không thể nghĩ thông.
Ngay cả Cố Trường Quân, người đang đi ở bên ngoài, bản thân cũng không thể nghĩ thông được.
Có lẽ chỉ là động lòng trắc ẩn không đáng tiền phải không? Hắn mở lòng bàn tay ra, có vài dấu móng tay in sâu trên lòng bàn tay.
Trong lòng hắn suy nghĩ như thế nào, Chu Oanh không thể nào biết được.
Khi nàng cố gắng muốn lấy lòng hắn, bao nhiêu lần bị hắn vô tình đẩy lùi ra.
Bây giờ nàng quyết tâm không đến gần nữa, hắn lại bằng lòng để nàng bỏ ra chút sức lực.
**
Chu Oanh vẫn theo lời làm bánh hoa quế, gói kỹ vào hai hộp thức ăn.
Khi đưa đến trước bàn, Cố Trường Quân liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Ai đưa đến?”
Bắc Minh cúi đầu: “Là Thiển Nguyệt cô nương của Thanh La Uyển, nói là Oanh cô nương dặn dò đưa tới.”
Cố Trường Quân nhìn những chiếc bánh tinh xảo được sắp xếp gọn gàng đó, đột nhiên cảm thấy mất hết hứng thú.
**
La quốc công phủ, La Bách Ích ở trước cổng lật người xuống ngựa, ném roi trên tay cho người hầu, sải bước đi về phía phòng chính.
Tiếng cười từ nói trong phòng từ xa xa truyền đến, La Bách Ích cắn răng hàm sau, căng da đầu gượng cười.
Người hầu vén rèm lên, hắn ngồi đợi trong sảnh nhỏ một lúc, nghe thấy La phu nhân ở bên trong gọi tên mình, mới mỉm cười bước vào, chắp tay hành lễ nói: “Cô mẫu, Mẫn Quận chúa, xin chào.”
“Ồ! La tướng quân của chúng ta đã trở về rồi?”
Ngồi ở trên cùng là đại cô mẫu của hắn ta, Ngô phu nhân La Phù, bên cạnh là một cô nương duyên dáng yêu kiều, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, khóe miệng có một đôi má lúm đồng tiền, vị này chính là Mẫn quận chúa Ngô Mẫn Tuệ trong miệng của La Bách Ích.
“Biểu ca thật là xa cách, đâu có ai người nhà mà còn gọi là quận chúa?”
La Bách Ích gượng cười nói: “Đây không phải là tôn trọng quận chúa người sao?”
Một câu nói xong, sắc mặt của Ngô Mẫn Tuệ trầm xuống.
La phu nhân quát: “Lại chạy đi đâu chơi vậy? Cả ngày không ở nhà, nếu không phải là ta sai người đi bắt con về đây, có phải lại mấy ngày nữa không thấy bóng người không?”
Nói xong lại liếc nhìn hắn ta và phàn nàn với Ngô phu nhân La Phù: “Cái tên khốn này không nghe lời chút nào, nếu như muội cũng giống như đại tỷ người, sinh được một khuê nữ ngoan ngoãn như Mẫn Tuệ thì có phúc biết bao.
Tên tiểu tử khốn này chỉ biết chọc tức muội! ”
Ngô phu nhân cười nói, “Bách Ích là người mà ta đánh giá cao, con người lương thiện lại hiếu thảo, không thể nào sai được.”
Giơ tay ra hiệu với La Bách Ích: “Lại đây, xem cô mẫu mang gì cho con?”
Bà vú sau lưng bước tới trước, đưa ra một cái hộp dài có chạm khắc hoa văn bằng vàng, mở ra trước mặt La Bách Ích, La Bách Ích liếc nhìn qua, nhất thời đôi mắt sáng lên: “Ồ, đây không phải là Đông Doanh Kiếm sao?”
Lập tức rút ra vung lên trời hai lần, nhướng mày, cuối cùng cười thật lòng nói: “Vẫn là cô mẫu hiểu con.
Mấy ngày trước nhìn thấy một cái ở nhà người ta, còn đang nghĩ cũng tìm người làm một cái chơi.”
La phu nhân và Ngô phu nhân nhìn thấy hắn ta chơi đùa với kiếm, không khỏi sợ hãi, sợ thanh kiếm có thể quét trúng hắn ta.
La phu nhân hét lên: “Được rồi, xem con dọa muội muội của con kìa!”
Khóe miệng La Bách Ích giật giật: “Con có thể dọa được nàng ấy sao?”
Sắc mặt La phu nhân đen lại nói: “Được rồi, ta nói chuyện với cô mẫu của con, con bớt làm loạn ở đây.”
La Bách Ích nói: “Nương, không phải người cho người gọi con về sao? Còn nói, nội trong một canh giờ nếu như không nhìn thấy con thì sẽ đập phá phòng chứa vũ khí của con.
Con nghe lời người quay về rồi, mới nói vài câu đã chê con phiền rồi sao?”
“Được rồi, bớt luyên thuyên!” La phu nhân ngăn hắn ta lại, “Đưa muội muội của con ra ngoài ngắm hoa, đi dạo vườn đi!”
Vẻ mặt La Bách Ích chua xót nói: “Nương …” Việc vặt này đối với hắn ta quá khó rồi, đúng không? Thà cho người đánh đập ở bên ngoài còn hơn ở trong nhà đi theo ôn thần đó.
“Còn chưa đi!” La phu nhân hung hãn hét lên, quay đầu lại nhìn Ngô Mẫn Tuệ, đổi thành bộ mặt cực kỳ hiền hoà: “Nếu tên tiểu tử khốn này ức hiếp con, quay về con cứ việc nói với ta, xem cái miệng lớn này của ta trừng trị nó.”
Ngô Mẫn Tuệ cười khúc khích, nàng ta lấy tay áo che miệng lại, trộm nhìn La Bách Ích.
La Bách Ích tức giận nhảy dựng lên: “Nương, có người mẹ nào đối xử với con trai của mình như thế này không?”
La phu nhân lại mắng thêm vài câu mới thúc giục được La Bách Ích miễn cưỡng đưa Ngô Mẫn Tuệ đi.
Ngô phu nhân đưa mắt nhìn theo hai người ra ngoài cửa, quay đầu lại, nụ cười trên mặt vụt tắt, bưng tách trà thở dài nói: “Ta nghe nói Bách Ích của chúng ta có người trong lòng rồi sao? ”
La phu nhân tim nhảy dựng lên: “Đại tỷ, tỷ nghe nói từ đâu vậy?”
Ngô phu nhân mím môi cười: “Xem ra là thật rồi.”
La phu nhân xua tay: “Đại tỷ, không có chuyện gì đâu, tỷ đừng nghe người ngoài khua môi múa mép.
Bách Ích và Mẫn Tuệ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.
Nó như thế nào, tỷ là người biết rõ nhất, đứa trẻ này từ nhỏ đã thiếu tình cảm rồi.
Nói nó uống rượu và gây ra rắc rối thì không phải là giả, nhưng nhìn trúng cô nương nào đó thì không có đâu.”
Ngô phu nhân đặt chén trà sang một bên, lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau khóe miệng, “Em dâu, đừng căng thẳng như vậy, ta chẳng qua chỉ tiện miệng hỏi qua một câu thôi.
Ta cũng nghe người ta nói là hình như gần đây Bách Ích và Cố Trường Quân qua lại thân thiết.”
La phu nhân cười nói: “Đây không phải là quan hệ công việc qua lại, tránh không được sao? Tính khí của Bách Ích như thế nào, tỷ còn không biết sao, nó và Cố Trường Quân không phải là người chung đường, làm sao có thể đi cùng nhau? Hơn nữa, Cố gia đó chỉ có một đại cô nương.
Nghe nói muốn kết thông gia với Xương Bình Hầu phủ, khoảng tháng này sẽ đưa ra quyết định, đại tỷ không nghe nói gì sao? ”
Cuộc hôn nhân giữa hai phủ Cố – Tô được coi là một sự kiện trọng đại, một bên là triều đình mới nổi tiếng tăm lẫy lừng, bên kia là một gia tộc lâu đời đã tồn tại qua nhiều triều đại.
Hai lực lượng như vậy kết hợp lại với nhau, trong triều tất nhiên sớm đã có vô số con mắt nhìn chằm chằm và đề phòng.
Ngô phu nhân thản nhiên phủi tay áo: “Tình cờ nghe qua.
Tô gia này nghĩ không thông.
Để lấy lòng tâm phúc Ngự tiền Cố Trường Quân này, Tô lão Hầu gia đến cả mặt mũi của con trai cũng không cần.
Đường đường là thế tử, chọn một nữ nhân phụ mẫu thân phận không rõ, đến con thứ cũng không bằng.
Một người như Cố Trường Quân, đến huynh đệ ruột còn không quan tâm, có thể quan tâm một đứa cháu gái nuôi sao? Chỉ e rằng, Tô gia sau cùng sẽ đi vào ngõ cụt.
Nhìn Trần Khải Tri đó, không phải là một ví dụ sao? Làm thông gia với An Bình Hầu phủ, An Bình Hầu phủ muốn loại bỏ ông ta, không phải cứ tùy tiện mà tống khứ ông ta đi sao?”
La phu nhân thở dài một hơi, đưa tay vẫy tất cả những người đang hầu hạ bên cạnh thoái lui, bà ta cúi người về phía trước, đích thân pha trà cho Ngô phu nhân.
“Đại tỷ, muội cũng không giấu tỷ.
Muội luôn trì hoãn không cho Bách Ích bàn đến chuyện cưới xin, không phải là không muốn nó thành gia.
Thật sự là Bách Ích đứa trẻ này.
Với tính khí này của nó, muội sợ sau này khuê nữ nhà người ta sẽ chịu uất ức.”
“Đại tỷ biết muội rồi.
Con người muội mạnh mẽ, không dễ dàng chịu thua, nhưng sinh ra một đứa con không có dũng khí như Bạch Ích, muội thật sự không còn cách nào khác.” La phu nhân vừa nói vừa đưa tay lên lau mắt: “Lần trước Bách Ích say rượu và gây rắc rối trong bữa tiệc của Tấn Vương phủ, cha nó đã cầm kiếm đuổi nó trên ba con đường.
Nó vừa chạy, vừa còn có thể cười khúc khích chọc tức cha nó.
Đại tỷ, tỷ nói xem một nữ tế như vậy, ai có thể yên tâm giao khuê nữ của mình cho nó chứ? Lại thích chơi với gươm giáo.
Vừa rồi chơi với thanh kiếm Đông Doanh đó, suýt nữa đến cả muội cũng bị đâm trúng.
Tỷ nói xem nếu cưới một nàng dâu về, không phải sẽ dọa chết khuê nữ của nhà người ta sao?”
Ngô phu nhân đã nhiều lần nói bóng gió về chuyện kết thân, bị La phu nhân lấy lệ như vậy nên không dễ chủ động, ai bảo bên kia của bà ta là khuê nữ chứ? Đâu có khuê nữ nào lại vội vàng muốn gả vào nhà người ta chứ? Tính cách của La Bách Ích, bà ta biết, ăn chơi đàng điếm không nghiêm túc, nhưng bà ta không biết tại sao con gái mình không phải là La Bách Ích thì không gả.
Một khóc lóc, hai náo loạn, ba treo cổ cũng phải gả cho La Bách Ích, khuyên thế nào cũng không nghe, bà ta làm sao không đau đầu được chứ?
“Cái này.” Ngô phu nhân dè dặt cười, “Dạy dỗ từ từ là được, sẽ có lúc hiểu chuyện.
Suy cho cùng, Bách Ích cũng không còn nhỏ nữa, những người khác bằng tuổi nó đều đã sinh con rồi.
Muội quản nó không nghe, nói không chừng cưới nàng dâu về cũng sẽ yên tâm hơn, có người trong nhà biết lạnh biết nóng canh giữ, cũng sẽ không bôn tẩu ở bên ngoài nữa.”
**
Trong hoa viên, La Bách Ích vừa đi vừa nghịch thanh kiếm Đông Doanh trên tay, Mẫn Tuệ không thể lại gần được, tức giận giậm chân, ở phía sau hét lớn: “La Bách Ích, huynh đứng lại cho ta!”
La Bách Ích vung kiếm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đứng làm cái gì, còn chờ muội cắn ta sao?”
Mẫn Tuệ tức giận đến đỏ bừng mặt: “Ai cắn huynh? Huynh … huynh không biết xấu hổ!”
Lần này La Bách Ích dừng lại, ở trên cầu quay đầu lại, xắn tay áo lên, lộ ra vết sẹo hình mặt trăng trên cánh tay: “Đây không phải là muội cắn, chẳng lẽ là chó cắn sao?”
Mẫn Tuệ giật mình: “Huynh … đây đều là chuyện cũ 800 năm rồi, không lẽ huynh còn mang hận sao?”
La Bách Ích cười lạnh: “La Bách Ích ta mang hận.
Chuyện này ai cũng biết.
Muội còn nói là ta không biết xấu hổ.
Nếu như muội thật sự biết xấu hổ thì bớt đến nhà chúng ta đi, bớt đi theo ám ta không được sao? Tiểu gia còn có chuyện quan trọng, đều là muội quấy nhiễu, phiền phức chết đi được! ”
Mẫn Tuệ tức giận trừng to mắt: “La Bách Ích, huynh nói ai không biết xấu hổ? Huynh nói ai làm phiền người khác? Ta quấn lấy huynh sao? Ta… là cửu mẫu bảo huynh đi cùng ta, không phải là ta cầu xin huynh đi cùng! Ai quan tâm đến huynh chứ?”
“Tốt quá rồi!” La Bách Ích tán thưởng, “Đa tạ quận chúa không thích, vậy tiểu nhân đành đi thôi, không làm chướng mắt trước mặt quận chúa, được không?”
La Bách Ích đạp chân bỏ đi.
Mẫn Tuệ ở phía sau hét vài tiếng, không gọi được hắn ta, vẫy tay gọi người tới, lớn tiếng nói: “Đi theo huynh ấy cho ta, ta muốn xem thử, huynh ấy ngày ngày nay bận làm cái gì!”
Chuyện La Bách Ích thích Chu Oanh là không thể che giấu, cả ngày chạy đến An Bình Hầu phủ.
Bất cứ khi nào có việc hay không có việc đều mượn cớ đi tuần trên các con phố gần ngõ Xuân Nghi và nhìn chằm chằm vào Chu Oanh một cách trắng trợn.
Chu Oanh cùng Trần thị đến chùa dâng hương, hắn ta muốn đi theo để thử “chạm mặt”.
Chu Oanh thỉnh thoảng ra ngoài chọn chỉ thêu, hắn ta cũng thường lấy cớ đi “mua” thứ gì đó.
Mẫn Tuệ dù gì cũng là một nữ tử, từ những lời nói và việc làm không bình thường của hắn ta đã rất nhanh chóng nắm bắt được điểm mấu chốt.
Biểu ca thích đến An Bình Hầu phủ, không thể nào là muốn tiếp cận An Bình Hầu.
Diệp Cửu Gia vì Chu Oanh mà sống dở chết dở, Mẫn Tuệ cũng vô tình nghe được chuyện này, bên ngoài lan truyền dưỡng nữ của nhà họ Cố dung mạo vô song, tài tình không sánh được, thậm chí còn cường điệu đến mức khó tin.
Lúc trước Mẫn Tuệ không muốn hạ thấp giá trị của bản thân mà chơi với mấy cô nương quan gia không có cấp bậc này, bây giờ trong lòng đã nghi ngờ, nàng ta đột nhiên dốc sức muốn tìm hiểu Cố tiểu thư này..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook