Gả Muội
-
Chương 5-2
Hắn cúi đầu, tâm cứng rắng nói “Trong quân cuả ta, trừ bỏ quân kỹ ra không còn nữ nhân khác, ngươi muốn ta giải thích thân phận của ngươi như thế nào cho quân lính bên dưới đây?”
Song Nhi hô nhỏ một tiếng, vội vàng lấy tay sờ sờ lên mặt, vừa sờ nàng đã biết rồi. nhưng nàng không có giải thích, hai tay chỉ gắt gao che mặt, hai vai run rẩy, như tùy lúc có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.
Nguyên Phi Ngạo nhịn không được kéo tay nàng “Nếu như người Cổ gia làm khó ngươi….”
Câu nói kế tiếp nghẹn lại cổ họng, sau khi hắn kéo tay nàng ra, lại thấy từng giọt, từng giọt nước mắt của nàng rơi xuống, cứ như vậy, rớt xuống mu bàn tay hắn.
“Song Nhi…” trong lòng Nguyên Phi Ngạo cảm thấy rối rắm, hắn bị thương nặng như thế nào cũng chưa từng thấy đau, vì sao vài giọt nước mắt lại làm hắn đaunhư vậy “Nàng vì sao muốn tiếp cận ta?”
Nàng cúi đầu nức mở “ta… là ta ngưỡng mộ ngài, chính là muốn gặp được ngài,… ai ngờ gặp được lại ở cùng một chỗ, … ngài tốt với ta, chưa từng có ai tốt với ta như vậy, … chính là ngài hung dữ với ta, ta cũng cảm thấy vui vẻ.”
Nguyên Phi Ngạo cười khổ “Nhưng nàng không phải là nam tử, không thể nhập ngũ.”
“Ngài không nói sẽ không ai biết.” nàng nắm chặt tay hắn, cầu xin “để cho ta theo bên cạnh ngài đi, cho dù làm nha hoàn cũng được.”
“Ta không cần nha hoàn.”
“Vậy để ta làm tùy tùng của ngài đi, tuy rằng võ công ta không cao, nhwung ta cam đoan lúc địch nhân công lích ta có thể chắn đao thay ngài.”
Nguyên Phi Ngạo lại than thở “Ta hận nhất là người ta thay ta chắn đao. Nếu nàng bởi vậy mà chết, ta chẳng phải là sống trên đời hối hận cả đời sao?”
“Ta nguyện ý chếtvì ngài.” Nàng vội vàng nói “cầu xin ngài không cần đuổi ta đi”
Nguyên Phi Ngạo nhìn thẳng khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc như mưa kia, một lúc sau, hắn vươn tay, nhưng lại là lau nước mắt trên khóe mắt nàng, hỏi ‘Ai dạy nàng thuật dịch dung?”
“Trước đây lúc ta học võ công vô tình biết được khả năng này của sư phụ, ta vừa cầu xin vừa dụ dỗ, ông ấy mới dạy cho ta. Trong nhà không ai biết ta có khả năng này, ta mới có thể từ Cổ gia chạy đến đây.” Ánh mắt nàng tỏa sáng, “Sau này ngài muốn ra ngoài, nếu không muốn địch nhân nhận ra ngài, ta có thể giúp ngài dịch dung thành bộ dạng khác, địch nhân nhất định sẽ không thể nhận ra ngài, nhưu vậy ngài có thể yên lặng lẻn vào quân địch mà không gây ra một tiếng động nào, đem bọn họ đánh ngã. Lưu ta lại đi, ta có ích mà!”
Không biết do nước mắt của nàng làm mềm lòng phòng ngự của hắn, hay lí do của nàng đưa ra đả động tới hắn, Nguyên Phi Ngạo suy nghĩ thật lâu, sau đó chậm rãi gật đầu “Được rồi, ta có thể mang theo nàng, nhưng điều kiện kiên quyết là nàng không thể để bọn thuộc hạ của ta biết nàng là nữ nhân, ta không muốn nhận cho mình một phiền toái vô vị.”
“Tuân lệnh.” Nàng nín khóc mỉm cười.
“hiện tại, nàng nằm xuống cho ta.”Nguyên Phi Ngạo đè nàng xuống “Ngươi mau nhanh chóng bình phục, nếu không ta cũng không muốn đem một người tàn phế bên người.”
“Vâng.” Song Nhi cười duyên, tinh quang trong mắt lóe sáng, nhưng Nguyên Phi Ngạo nhìn thấy, nhất thời tâm thần như là bị ánh sáng đó cuốn đi…
Trãi qua kiểm chức, đám người đêm qua cùng Nguyên Phi Ngạo xảy ra cuộc chiến kia là võ sĩ Thu Kế quốc. trừ bỏ mười mấy người này, còn khoảng trăm người còn lại hẳn là đang trốn ở rừng sâu.
Dựa theo phương pháp lúc trước Song Nhi đưa ra, Đặng Lan cũng đã tìm ra được chõ quân giặc ẩn náo, vì thế toàn lực truy kích, kết quả ở cửa sơn động cùng đoàn người Thu kế quốc ác chiến, bắt sống được mười mấy người, giết chết mấy chục người, còn lại đều bỏ trốn.
Nhóm võ sĩ bị bắt được đưa đến, Nguyên Phi Ngạo lạnh lùng hỏi “Là ai phái các người đến Hạo Nguyệt quốc? hiện tại hai nước đã hòa bình, công chúa điện hạ chúng ta cũng sắp gã cho hoàng tử của các ngươi, quốc gia các ngươi còn chuyện gì chưa hài lòng?”
Nhóm tù nhân im lặng không ai dám hé răng.
Tiêu Điển tức giận nói “Tướng quân đừng khách khí với bọn họ, không cho bọn họ biết tay, bọn họ chưa cung khai ra đâu.”
Chân bị thương của Song Nhi đã sắp khỏi, lại dịch dung đứng gần bọn họ, tuy rằng cánh tay cùng bả vai chưa khỏi hẳn, nhưng nàng lại kiêng trì muốn theo bên cạnh Nguyên Phi Ngạo.
Lúc này nàng nhìn những người này nói “Ta nghe nói có một loại khổ hình, là đem mọi người nấu trong một các bình to. Bắt đầu là đổ nước lạnh vào, lại thêm củi lửa, vô hình có thể nấu chín người ta, người bị nấu chín da tróc thịt bong, ngay cả xương cũng muốn mềm ra, không phải có thật hay không?”
Nguyên Phi Ngạo thản nhiên nói “Không phải quá dễ dàng sao? lấy một cái bình lại là được.”
Tiêu Điển vội kêu người nâng cái vạc nấu rượu lại, đốt lửa lên, bắt đầu nấu nước.
Các võ sĩ phía dưới đã có người bắt đầu biến sắc.
Nguyên Phi Ngạo lấy tay chỉ một người trong số đó “Nấu hắn trước đi.”
Hai chân người nọ đã sớm nhũn ra, ngay cả đứng dậy cũng không được, lúc bị kéo đến đống lửa rốt cục nhịn không được hô to “Ta nói! Ta nói! Không phải Thu Kế quốc phái chúng ta tới, là Tần Vương!”
“Tần vương?” Nguyên Phi Ngạo khoát tay, binh lính buông người nọ ra.
Người nọ liền dập đầu liên tục trước mặt Nguyên Phi Ngạo “Tướng quân tha mạng, tướng quân tha mạng!”
“Đem mọi chuyện nói rõ ràng, ta có thể tha cho ngươi một mạng. Tần vương là huynh đệ của bệ hạ, nếu ngươi gian dối, tội càng thêm tội.”
Người nọ nhanh chóng nói “Tiểu nhân không dám! Tiểu nhân không dám! Là Tần Vương ghen tị với tướng quân ngài danh cao đức trọng, vài lần trước mặt bệ hạ xin quân cũng không thành công, vì thế bảo chúng ta giả trang thành người Thu kế quốc chờ ở đây để phục kích tướng quân, nếu tướng quân có chuyện gì thì giá họa cho người Thu Kế quốc làm…”
“Thật vô liêm sĩ!” Tiêu Điển ở bên cạnh tức giận, rút bảo kiếm trên lưng định chém người nọ - Nguyên Phi Ngạo trừng mắt “Ta đã nói uqa sẽ tha cho hắn một mạng.”
Tiêu Điển không cam lòng thu hồi bảo kiếm.
Mắt lạnh Nguyên Phi Ngạo đảo qua đám người, cao giọng hỏi “Các ngươi là người của Tần Vướng sao?”
Những người nọ cúi đầu như trước không dám trả lời.
Nguyên Phi Ngạo hừ nói “Ta biết là các ngươi phụng mệnh làm việc, cũng không phải là chủ ý của các ngươi. Nhưng các ngươi nhớ rõ khi về bẩm báo lại với Tần vương, nếu có gì bất mãn với Nguyên Phi Ngạo ta, liền công khai mà tới, Nguyên Phi Ngạo ta đều tiếp đón. Nếu là âm thầm đến, mười mấy năm sống trên lưng ngựa chiến ta đây cũng không phải hư danh, ta không quan tâm hắn là hoàng thân quốc thích, Nguyên Phi Ngạo ta sẽ trả lại hắn gấp đôi. Thả bọn họ ra!”
Tiêu điển nhìn Nguyên Phi Ngạo “Tướng quân thả bọn họ đi, như là thả hổ về rừng.”
“Hổ? bọn họ không xứng, nhiều lắm chỉ là đám chó Tần vương nuôi mà thôi.” Hắn xem thường không thèm liếc nhìn bọn người kia, xoay người bước vào nội viện.
Song Nhi đi lại gần Tiêu Điển nói “Có thể thả họ đi, nhưng dù sao cũng để lại chút kí hiệu đi!”
Mắt Tiêu Điển sáng lên “Kí hiệu gì?”
Song nhi cười giả tạo “Không ngại thì trên mặt bọn họ đều viết ‘Ta là thích khách của Tần vương’ , lại đê cho bọ họ quay về bên Tần vương, coi như là châu về hợp phố, sau này bọ họ sẽ không sợ bị chủ tử đuổi đi nữa.”
( Châu về hợp Phố; của về chủ cũ (thời Chiến quốc nước Triệu có viên ngọc họ Hoà của nước Sở, Tần Triệu Vương dùng 15 ngôi thành để đổi viên ngọc này. Triệu Vương phái Lạn Tương Như mang ngọc đi đổi thành, Tương Như đến nước Tần dâng ngọc, nhìn thấy Tần Vương không có thành ý, không muốn giao thành, bèn nghĩ cách mang ngọc trở về, phái người trả lại cho nước Triệu. Ví với vật còn nguyên vẹn quy trả về cho chủ cũ)
Tiêu Điển nghe xong cười ha hả “Ý kiến hay, cứ làm vậy đi."
Song Nhi hô nhỏ một tiếng, vội vàng lấy tay sờ sờ lên mặt, vừa sờ nàng đã biết rồi. nhưng nàng không có giải thích, hai tay chỉ gắt gao che mặt, hai vai run rẩy, như tùy lúc có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.
Nguyên Phi Ngạo nhịn không được kéo tay nàng “Nếu như người Cổ gia làm khó ngươi….”
Câu nói kế tiếp nghẹn lại cổ họng, sau khi hắn kéo tay nàng ra, lại thấy từng giọt, từng giọt nước mắt của nàng rơi xuống, cứ như vậy, rớt xuống mu bàn tay hắn.
“Song Nhi…” trong lòng Nguyên Phi Ngạo cảm thấy rối rắm, hắn bị thương nặng như thế nào cũng chưa từng thấy đau, vì sao vài giọt nước mắt lại làm hắn đaunhư vậy “Nàng vì sao muốn tiếp cận ta?”
Nàng cúi đầu nức mở “ta… là ta ngưỡng mộ ngài, chính là muốn gặp được ngài,… ai ngờ gặp được lại ở cùng một chỗ, … ngài tốt với ta, chưa từng có ai tốt với ta như vậy, … chính là ngài hung dữ với ta, ta cũng cảm thấy vui vẻ.”
Nguyên Phi Ngạo cười khổ “Nhưng nàng không phải là nam tử, không thể nhập ngũ.”
“Ngài không nói sẽ không ai biết.” nàng nắm chặt tay hắn, cầu xin “để cho ta theo bên cạnh ngài đi, cho dù làm nha hoàn cũng được.”
“Ta không cần nha hoàn.”
“Vậy để ta làm tùy tùng của ngài đi, tuy rằng võ công ta không cao, nhwung ta cam đoan lúc địch nhân công lích ta có thể chắn đao thay ngài.”
Nguyên Phi Ngạo lại than thở “Ta hận nhất là người ta thay ta chắn đao. Nếu nàng bởi vậy mà chết, ta chẳng phải là sống trên đời hối hận cả đời sao?”
“Ta nguyện ý chếtvì ngài.” Nàng vội vàng nói “cầu xin ngài không cần đuổi ta đi”
Nguyên Phi Ngạo nhìn thẳng khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc như mưa kia, một lúc sau, hắn vươn tay, nhưng lại là lau nước mắt trên khóe mắt nàng, hỏi ‘Ai dạy nàng thuật dịch dung?”
“Trước đây lúc ta học võ công vô tình biết được khả năng này của sư phụ, ta vừa cầu xin vừa dụ dỗ, ông ấy mới dạy cho ta. Trong nhà không ai biết ta có khả năng này, ta mới có thể từ Cổ gia chạy đến đây.” Ánh mắt nàng tỏa sáng, “Sau này ngài muốn ra ngoài, nếu không muốn địch nhân nhận ra ngài, ta có thể giúp ngài dịch dung thành bộ dạng khác, địch nhân nhất định sẽ không thể nhận ra ngài, nhưu vậy ngài có thể yên lặng lẻn vào quân địch mà không gây ra một tiếng động nào, đem bọn họ đánh ngã. Lưu ta lại đi, ta có ích mà!”
Không biết do nước mắt của nàng làm mềm lòng phòng ngự của hắn, hay lí do của nàng đưa ra đả động tới hắn, Nguyên Phi Ngạo suy nghĩ thật lâu, sau đó chậm rãi gật đầu “Được rồi, ta có thể mang theo nàng, nhưng điều kiện kiên quyết là nàng không thể để bọn thuộc hạ của ta biết nàng là nữ nhân, ta không muốn nhận cho mình một phiền toái vô vị.”
“Tuân lệnh.” Nàng nín khóc mỉm cười.
“hiện tại, nàng nằm xuống cho ta.”Nguyên Phi Ngạo đè nàng xuống “Ngươi mau nhanh chóng bình phục, nếu không ta cũng không muốn đem một người tàn phế bên người.”
“Vâng.” Song Nhi cười duyên, tinh quang trong mắt lóe sáng, nhưng Nguyên Phi Ngạo nhìn thấy, nhất thời tâm thần như là bị ánh sáng đó cuốn đi…
Trãi qua kiểm chức, đám người đêm qua cùng Nguyên Phi Ngạo xảy ra cuộc chiến kia là võ sĩ Thu Kế quốc. trừ bỏ mười mấy người này, còn khoảng trăm người còn lại hẳn là đang trốn ở rừng sâu.
Dựa theo phương pháp lúc trước Song Nhi đưa ra, Đặng Lan cũng đã tìm ra được chõ quân giặc ẩn náo, vì thế toàn lực truy kích, kết quả ở cửa sơn động cùng đoàn người Thu kế quốc ác chiến, bắt sống được mười mấy người, giết chết mấy chục người, còn lại đều bỏ trốn.
Nhóm võ sĩ bị bắt được đưa đến, Nguyên Phi Ngạo lạnh lùng hỏi “Là ai phái các người đến Hạo Nguyệt quốc? hiện tại hai nước đã hòa bình, công chúa điện hạ chúng ta cũng sắp gã cho hoàng tử của các ngươi, quốc gia các ngươi còn chuyện gì chưa hài lòng?”
Nhóm tù nhân im lặng không ai dám hé răng.
Tiêu Điển tức giận nói “Tướng quân đừng khách khí với bọn họ, không cho bọn họ biết tay, bọn họ chưa cung khai ra đâu.”
Chân bị thương của Song Nhi đã sắp khỏi, lại dịch dung đứng gần bọn họ, tuy rằng cánh tay cùng bả vai chưa khỏi hẳn, nhưng nàng lại kiêng trì muốn theo bên cạnh Nguyên Phi Ngạo.
Lúc này nàng nhìn những người này nói “Ta nghe nói có một loại khổ hình, là đem mọi người nấu trong một các bình to. Bắt đầu là đổ nước lạnh vào, lại thêm củi lửa, vô hình có thể nấu chín người ta, người bị nấu chín da tróc thịt bong, ngay cả xương cũng muốn mềm ra, không phải có thật hay không?”
Nguyên Phi Ngạo thản nhiên nói “Không phải quá dễ dàng sao? lấy một cái bình lại là được.”
Tiêu Điển vội kêu người nâng cái vạc nấu rượu lại, đốt lửa lên, bắt đầu nấu nước.
Các võ sĩ phía dưới đã có người bắt đầu biến sắc.
Nguyên Phi Ngạo lấy tay chỉ một người trong số đó “Nấu hắn trước đi.”
Hai chân người nọ đã sớm nhũn ra, ngay cả đứng dậy cũng không được, lúc bị kéo đến đống lửa rốt cục nhịn không được hô to “Ta nói! Ta nói! Không phải Thu Kế quốc phái chúng ta tới, là Tần Vương!”
“Tần vương?” Nguyên Phi Ngạo khoát tay, binh lính buông người nọ ra.
Người nọ liền dập đầu liên tục trước mặt Nguyên Phi Ngạo “Tướng quân tha mạng, tướng quân tha mạng!”
“Đem mọi chuyện nói rõ ràng, ta có thể tha cho ngươi một mạng. Tần vương là huynh đệ của bệ hạ, nếu ngươi gian dối, tội càng thêm tội.”
Người nọ nhanh chóng nói “Tiểu nhân không dám! Tiểu nhân không dám! Là Tần Vương ghen tị với tướng quân ngài danh cao đức trọng, vài lần trước mặt bệ hạ xin quân cũng không thành công, vì thế bảo chúng ta giả trang thành người Thu kế quốc chờ ở đây để phục kích tướng quân, nếu tướng quân có chuyện gì thì giá họa cho người Thu Kế quốc làm…”
“Thật vô liêm sĩ!” Tiêu Điển ở bên cạnh tức giận, rút bảo kiếm trên lưng định chém người nọ - Nguyên Phi Ngạo trừng mắt “Ta đã nói uqa sẽ tha cho hắn một mạng.”
Tiêu Điển không cam lòng thu hồi bảo kiếm.
Mắt lạnh Nguyên Phi Ngạo đảo qua đám người, cao giọng hỏi “Các ngươi là người của Tần Vướng sao?”
Những người nọ cúi đầu như trước không dám trả lời.
Nguyên Phi Ngạo hừ nói “Ta biết là các ngươi phụng mệnh làm việc, cũng không phải là chủ ý của các ngươi. Nhưng các ngươi nhớ rõ khi về bẩm báo lại với Tần vương, nếu có gì bất mãn với Nguyên Phi Ngạo ta, liền công khai mà tới, Nguyên Phi Ngạo ta đều tiếp đón. Nếu là âm thầm đến, mười mấy năm sống trên lưng ngựa chiến ta đây cũng không phải hư danh, ta không quan tâm hắn là hoàng thân quốc thích, Nguyên Phi Ngạo ta sẽ trả lại hắn gấp đôi. Thả bọn họ ra!”
Tiêu điển nhìn Nguyên Phi Ngạo “Tướng quân thả bọn họ đi, như là thả hổ về rừng.”
“Hổ? bọn họ không xứng, nhiều lắm chỉ là đám chó Tần vương nuôi mà thôi.” Hắn xem thường không thèm liếc nhìn bọn người kia, xoay người bước vào nội viện.
Song Nhi đi lại gần Tiêu Điển nói “Có thể thả họ đi, nhưng dù sao cũng để lại chút kí hiệu đi!”
Mắt Tiêu Điển sáng lên “Kí hiệu gì?”
Song nhi cười giả tạo “Không ngại thì trên mặt bọn họ đều viết ‘Ta là thích khách của Tần vương’ , lại đê cho bọ họ quay về bên Tần vương, coi như là châu về hợp phố, sau này bọ họ sẽ không sợ bị chủ tử đuổi đi nữa.”
( Châu về hợp Phố; của về chủ cũ (thời Chiến quốc nước Triệu có viên ngọc họ Hoà của nước Sở, Tần Triệu Vương dùng 15 ngôi thành để đổi viên ngọc này. Triệu Vương phái Lạn Tương Như mang ngọc đi đổi thành, Tương Như đến nước Tần dâng ngọc, nhìn thấy Tần Vương không có thành ý, không muốn giao thành, bèn nghĩ cách mang ngọc trở về, phái người trả lại cho nước Triệu. Ví với vật còn nguyên vẹn quy trả về cho chủ cũ)
Tiêu Điển nghe xong cười ha hả “Ý kiến hay, cứ làm vậy đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook