Gả Muội
-
Chương 2-1
“Đau quá…”
Nghe được tiếng rên rỉ của tiểu đồng, Nguyên Phi Ngạo đang ăn cơm chiều liếc mắt hướng về phía tiểu tử đang cuộn tròn trong góc kia. Đứa nhỏ này nhìn thì âm hiểu ác độc, nhưng xương cốt thân mình lại thật mảnh mai, vặn gãy cánh tay hắn lại làm cho hắn hôn mê một ngày, một buổi tối sắp xếp ổn thỏa cho cả một đại đội ở tại huyện nha Túc huyện, hắn cũng không có tỉnh lại.
Thuộc hạ cũng sớm nghĩ tới giội nước lạnh bắt hắn tỉnh lại, nhưng Nguyên Phi Ngạo không đồng ý.Hắn hoài nghi đứa nhỏ này là giả bộ hôn mê, hắn muốn xem đối phương giả bộ đến khi nào.
Hiện tai, đứa nhỏ này rốt cục không nhịn được rồi sao?
Loáng thoáng, hắn nghe tiếng tiểu đồng rên rỉ, tiếng đứt quãng truyền vào lỗ tai hắn…
“Nương, cánh tay con đau quá, đừng đánh con nữa…”
Đứa nhỏ này mơ thấy cái gì? Chẳng lẽ trước kia nương của hắn thường đánh hắn?
Nhịn không được tò mò, Nguyên Phi Ngạo buông bát đũa trong tay, đứng dậy đi đến bên người tiểu đồng, ngồi xổm xuống đụng vào cánh tay tiểu đồng, tiểu đồng đau đến co rúm khóe miệng.
Hắn gặp qua không ít vết thương, biết loại vẻ mặt thống khổ này cũng không thể giả bộ được. cách quần áo, hắn cảm thấy đứa nhỏ này đang phát sốt? hắn dùng tay sờ thử làn da bên ngoài quần áo, quả nhiên là như vậy.
Hắn trở lại kêu phó tướng tùy thân “Tiêu Điển, gọi đại phu lại đây!”
Tiêu Điển tò mò hỏi “Tướng quân, còn muốn xem bệnh cho hắn? Không phải hắn muốn giết ngài sao?”
“Một mã trả lại một mã, hắn muốn giết ta, chờ khi hắn tỉnh lại, ta sẽ hỏi rõ ràng, nên phạt sẽ phạt tuyệt không buông tha, nhưng hiện tại không thể để hắn chết trong này.” Nguyên Phi Ngạo mặt bình tĩnh “Nhanh đi.”
Trong huyện nha có một đại phu, rất nhanh đại phu tiến vào khám và trị bệnh.
Sau khi bắt mạch, tiểu đồng quả nhiên bị sốt. Khi thầy thuốc nhìn đến cánh tay, không khỏi hoảng sợ “Cánh tay đứa nhỏ này giống như bị chặt đứt, nhanh nối xương lại, nếu không nửa đời sau sẽ tàn phế.”
Tiêu Điển bĩu môi “Không cần nối, miễn cho hắn lại đi ám sát tướng quân.”
Nguyên Phi Ngạo mắt lạnh nhìn thấy, trầm ngâm một lát nói “Đem hắn cứu tỉnh, ta có chuyện muốn hỏi hắn.”
“Thần trí hắn hiện tại mê man, cho dù có thức tỉnh, chỉ sợ nói cái gì cũng không rõ ràng.” Tuy rằng thân phận thầy thuốc của hắn nhỏ nhoi so với Nguyên Phi Ngạo, nhưng thân là kẻ hành y, tấm lòng tư bi làm cho hắn không thể không khuyên can.
Tiểu đồng như cảm ứng được có người bên cạnh mình, dựa vào cánh tay chưa bị thương, nắm chặt góc áo người bên cạnh, giọng run run nói “Đau quá, nương, tay con thật sự rất đau!”
Mọi người nhất thời im lặng, bởi góc áo hắn nắm lại là áo của Nguyên Phi Ngạo.
Nguyên Phi Ngạo ngẫn người, cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ đang nắm chặt góc áo của hắn. lúc trước không nhìn kĩ, lúc này hắn mới chú ý, cái tay này thật sự rất nhỏ, thực nhìn không ra lúc trước lại muốn đưa mình vào chỗ chết.
Hắn ngồi xổm xuống bên cạnh tiểu đồng, nhìn tỉ mỉ, sau đó kéo áo của mình ra ngoài, dường như tiểu đồng kia càng quyết tâm, chẳng những nắm càng chặt mà còn khóc cầu xin “Nương, con nhất định sẽ ngoan, sẽ không bao giờ… chạy loạn nữa, con không bao giờ… so đo với ca ca nữa.”
Tâm tư Nguyên Phi Ngạo như bị điều này nặng đề đụng một cái, hắn không có thẳng tay kéo vạt áo trở về, ngược lại vỗ vỗ tay tiểu đồng, dùng giọng điệu mềm mại nói “Được, sẽ không đánh ngươi, buông tay đi.”
Nghe được cam đoan của hắn, khóe miệng tiểu đồng lộ ra một lúm đồng tiền trẻ con, năm ngón tay đang nắm chặt cũng từ từ buông ra.
Nguyên Phi Ngạo quay đầu nói với đại phu “Nối xương cho hắn.”
Phó tướng Tiêu Điển ở một bên nhìn thấy mà choáng váng, theo hiểu biết về tướng quân của hắn từ trước đến giờ, chưa từng thấy tướng quân dùng khẩu khí ôn nhu như vậy nói chuyện với ai, huống chi là nói với một tên thích khách.
Lúc này Nguyên Phi Ngạo trầm mặt nhìn tiểu đồng, nói “Ta không muốn hắn chết, hiểu chưa?”
Đại phu cười khổ nói “Tướng quân nghĩ muốn hắn sống, có thể cho phép tiểu nhân đưa hắn đến phòng ở khác sạch sẽ hơn được không, nối xương không thể qua loa được, trên mặt đất không tốt lắm.”
“Làm ngay tại nơi này.” Nguyên Phi Ngạo nhịn không được phân phó “Thời điểm chúng ta ở trên chiến trường, chính là trong núi xương biển máu tùy tiện tìm một chỗ là có thể băng bó, nối xương cần đến chổ nào chứ? Nếu ngươi làm không được, ta làm!”
Hắn đột nhiên nâng tay vỗ vỗ hai má của tiểu đồng “Này, tỉnh lại, đừng giả chết!”
Tiểu đồng mơ mơ màng màng đem hai mắt mở ra, nhìn hắn thật lâu, làm như không thể xác định, chần chờ hỏi “Ngươi,…là ai?”
“Giả ngu hay thật sự sốt đến hồ đồ?” Nguyên Phi Ngạo mắt lạnh nhìn hắn, lười nói lời vô nghĩa “Hiện tại ta nối xương lại cho ngươi, ngươi phải nhịn đau, chút nữa không được kêu cha gọi mẹ.”
Tiểu đồng quật cường nhìn hắn “Làm sao ngươi biết ta sẽ sợ?”
Nguyên Phi Ngạo bắt lấy xương cổ tay của hắn, lúc này mới phát hiện hắn không chỉ có bàn tay nhỏ nhắn, ngay cả cánh tay cũng giống như một thanh gỗ.
Nguyên Phi Ngạo nhìn chung quanh, phát hiện đôi đũa trên bàn lúc nãy hắn đang dùng bữa, hắn lấy nhét vào miệng tiểu đồng, nói một câu “Cắn!”
Tiểu đồng đưa ánh mắt mở to vô tội hoang mang nhìn hắn, nhưng vẫn làm theo.
Nguyên Phi Ngạo không nói nhiều lời nữa, đưa tay nâng cánh tay gãy của tiểu đồng, một tay chạm tới chỗ gãy, vừa bẻ lại, tiểu đồng kêu lên một tiếng, liền hôn mê bất tỉnh.
“Bốc cho hắn một phương thuốc giảm đau.” Nguyên Phi Ngạo một bên phân phó đại phu, một bên nghi hoặc nhìn khóe miệng tiểu đồng, nơi đó chảy ra một ít máu, hiển nhiên vừa rồi tiểu đồng cắn chiếc đũa cắn sai lại cắn vào môi mình.
Vốn tưởng rằng lúc nối xương đứa nhỏ này sẽ vừa khóc lại hét, không nghĩ tới hắn như vậy mà có thể chịu được.
Nguyên Phi Ngạo phi thường tôn trọng những người có thể chịu được đau khổ, lại kiên kị những người như vậy. người như vậy nếu là bằng hữu thì tốt, nếu là kẻ thù thì thật phiền toái.
Hắn bất quá chỉ là một đứa nhỏ, có thể có năng lực lợi hại vậy sao?
Nguyên Phi Ngạo hai tay duỗi ra, ôm lấy tiểu đồng, lúc này mới phát hiện hắn thật nhẹ, ôm vào trong ngực lại không bằng xách một túi khoai tây.
“Tướng quân, kêu hạ quan cõng hắn là được.” Tiêu Điển vội vàng gọi người “Không phải nói bên kia còn phòng sao? Đem phòng thu dọn một chút, đem tên tiểu tử này ném vào.”
“Không cần.” Nguyên Phi Ngạo mặt không đổi sắc mà đem tiểu đồng thả nhẹ lên giường của hắn, sau đó nói “Đêm nay hắn ngủ ở đây.”
“Nhưng mà… tướng quân…” Tiêu Điển rất giật mình.
“Lúc hắn tỉnh lại, ta vừa lúc thẩm vấn hắn.” Nguyên Phi Ngạo dùng sức kéo chiếc đũa còn đang bị tiểu đồng cắn trong miệng ra, trở lại bàn ăn, đem chiếc đũa chùi chùi vào áo vài cái, tiếp tục ăn cơm.
Nghe được tiếng rên rỉ của tiểu đồng, Nguyên Phi Ngạo đang ăn cơm chiều liếc mắt hướng về phía tiểu tử đang cuộn tròn trong góc kia. Đứa nhỏ này nhìn thì âm hiểu ác độc, nhưng xương cốt thân mình lại thật mảnh mai, vặn gãy cánh tay hắn lại làm cho hắn hôn mê một ngày, một buổi tối sắp xếp ổn thỏa cho cả một đại đội ở tại huyện nha Túc huyện, hắn cũng không có tỉnh lại.
Thuộc hạ cũng sớm nghĩ tới giội nước lạnh bắt hắn tỉnh lại, nhưng Nguyên Phi Ngạo không đồng ý.Hắn hoài nghi đứa nhỏ này là giả bộ hôn mê, hắn muốn xem đối phương giả bộ đến khi nào.
Hiện tai, đứa nhỏ này rốt cục không nhịn được rồi sao?
Loáng thoáng, hắn nghe tiếng tiểu đồng rên rỉ, tiếng đứt quãng truyền vào lỗ tai hắn…
“Nương, cánh tay con đau quá, đừng đánh con nữa…”
Đứa nhỏ này mơ thấy cái gì? Chẳng lẽ trước kia nương của hắn thường đánh hắn?
Nhịn không được tò mò, Nguyên Phi Ngạo buông bát đũa trong tay, đứng dậy đi đến bên người tiểu đồng, ngồi xổm xuống đụng vào cánh tay tiểu đồng, tiểu đồng đau đến co rúm khóe miệng.
Hắn gặp qua không ít vết thương, biết loại vẻ mặt thống khổ này cũng không thể giả bộ được. cách quần áo, hắn cảm thấy đứa nhỏ này đang phát sốt? hắn dùng tay sờ thử làn da bên ngoài quần áo, quả nhiên là như vậy.
Hắn trở lại kêu phó tướng tùy thân “Tiêu Điển, gọi đại phu lại đây!”
Tiêu Điển tò mò hỏi “Tướng quân, còn muốn xem bệnh cho hắn? Không phải hắn muốn giết ngài sao?”
“Một mã trả lại một mã, hắn muốn giết ta, chờ khi hắn tỉnh lại, ta sẽ hỏi rõ ràng, nên phạt sẽ phạt tuyệt không buông tha, nhưng hiện tại không thể để hắn chết trong này.” Nguyên Phi Ngạo mặt bình tĩnh “Nhanh đi.”
Trong huyện nha có một đại phu, rất nhanh đại phu tiến vào khám và trị bệnh.
Sau khi bắt mạch, tiểu đồng quả nhiên bị sốt. Khi thầy thuốc nhìn đến cánh tay, không khỏi hoảng sợ “Cánh tay đứa nhỏ này giống như bị chặt đứt, nhanh nối xương lại, nếu không nửa đời sau sẽ tàn phế.”
Tiêu Điển bĩu môi “Không cần nối, miễn cho hắn lại đi ám sát tướng quân.”
Nguyên Phi Ngạo mắt lạnh nhìn thấy, trầm ngâm một lát nói “Đem hắn cứu tỉnh, ta có chuyện muốn hỏi hắn.”
“Thần trí hắn hiện tại mê man, cho dù có thức tỉnh, chỉ sợ nói cái gì cũng không rõ ràng.” Tuy rằng thân phận thầy thuốc của hắn nhỏ nhoi so với Nguyên Phi Ngạo, nhưng thân là kẻ hành y, tấm lòng tư bi làm cho hắn không thể không khuyên can.
Tiểu đồng như cảm ứng được có người bên cạnh mình, dựa vào cánh tay chưa bị thương, nắm chặt góc áo người bên cạnh, giọng run run nói “Đau quá, nương, tay con thật sự rất đau!”
Mọi người nhất thời im lặng, bởi góc áo hắn nắm lại là áo của Nguyên Phi Ngạo.
Nguyên Phi Ngạo ngẫn người, cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ đang nắm chặt góc áo của hắn. lúc trước không nhìn kĩ, lúc này hắn mới chú ý, cái tay này thật sự rất nhỏ, thực nhìn không ra lúc trước lại muốn đưa mình vào chỗ chết.
Hắn ngồi xổm xuống bên cạnh tiểu đồng, nhìn tỉ mỉ, sau đó kéo áo của mình ra ngoài, dường như tiểu đồng kia càng quyết tâm, chẳng những nắm càng chặt mà còn khóc cầu xin “Nương, con nhất định sẽ ngoan, sẽ không bao giờ… chạy loạn nữa, con không bao giờ… so đo với ca ca nữa.”
Tâm tư Nguyên Phi Ngạo như bị điều này nặng đề đụng một cái, hắn không có thẳng tay kéo vạt áo trở về, ngược lại vỗ vỗ tay tiểu đồng, dùng giọng điệu mềm mại nói “Được, sẽ không đánh ngươi, buông tay đi.”
Nghe được cam đoan của hắn, khóe miệng tiểu đồng lộ ra một lúm đồng tiền trẻ con, năm ngón tay đang nắm chặt cũng từ từ buông ra.
Nguyên Phi Ngạo quay đầu nói với đại phu “Nối xương cho hắn.”
Phó tướng Tiêu Điển ở một bên nhìn thấy mà choáng váng, theo hiểu biết về tướng quân của hắn từ trước đến giờ, chưa từng thấy tướng quân dùng khẩu khí ôn nhu như vậy nói chuyện với ai, huống chi là nói với một tên thích khách.
Lúc này Nguyên Phi Ngạo trầm mặt nhìn tiểu đồng, nói “Ta không muốn hắn chết, hiểu chưa?”
Đại phu cười khổ nói “Tướng quân nghĩ muốn hắn sống, có thể cho phép tiểu nhân đưa hắn đến phòng ở khác sạch sẽ hơn được không, nối xương không thể qua loa được, trên mặt đất không tốt lắm.”
“Làm ngay tại nơi này.” Nguyên Phi Ngạo nhịn không được phân phó “Thời điểm chúng ta ở trên chiến trường, chính là trong núi xương biển máu tùy tiện tìm một chỗ là có thể băng bó, nối xương cần đến chổ nào chứ? Nếu ngươi làm không được, ta làm!”
Hắn đột nhiên nâng tay vỗ vỗ hai má của tiểu đồng “Này, tỉnh lại, đừng giả chết!”
Tiểu đồng mơ mơ màng màng đem hai mắt mở ra, nhìn hắn thật lâu, làm như không thể xác định, chần chờ hỏi “Ngươi,…là ai?”
“Giả ngu hay thật sự sốt đến hồ đồ?” Nguyên Phi Ngạo mắt lạnh nhìn hắn, lười nói lời vô nghĩa “Hiện tại ta nối xương lại cho ngươi, ngươi phải nhịn đau, chút nữa không được kêu cha gọi mẹ.”
Tiểu đồng quật cường nhìn hắn “Làm sao ngươi biết ta sẽ sợ?”
Nguyên Phi Ngạo bắt lấy xương cổ tay của hắn, lúc này mới phát hiện hắn không chỉ có bàn tay nhỏ nhắn, ngay cả cánh tay cũng giống như một thanh gỗ.
Nguyên Phi Ngạo nhìn chung quanh, phát hiện đôi đũa trên bàn lúc nãy hắn đang dùng bữa, hắn lấy nhét vào miệng tiểu đồng, nói một câu “Cắn!”
Tiểu đồng đưa ánh mắt mở to vô tội hoang mang nhìn hắn, nhưng vẫn làm theo.
Nguyên Phi Ngạo không nói nhiều lời nữa, đưa tay nâng cánh tay gãy của tiểu đồng, một tay chạm tới chỗ gãy, vừa bẻ lại, tiểu đồng kêu lên một tiếng, liền hôn mê bất tỉnh.
“Bốc cho hắn một phương thuốc giảm đau.” Nguyên Phi Ngạo một bên phân phó đại phu, một bên nghi hoặc nhìn khóe miệng tiểu đồng, nơi đó chảy ra một ít máu, hiển nhiên vừa rồi tiểu đồng cắn chiếc đũa cắn sai lại cắn vào môi mình.
Vốn tưởng rằng lúc nối xương đứa nhỏ này sẽ vừa khóc lại hét, không nghĩ tới hắn như vậy mà có thể chịu được.
Nguyên Phi Ngạo phi thường tôn trọng những người có thể chịu được đau khổ, lại kiên kị những người như vậy. người như vậy nếu là bằng hữu thì tốt, nếu là kẻ thù thì thật phiền toái.
Hắn bất quá chỉ là một đứa nhỏ, có thể có năng lực lợi hại vậy sao?
Nguyên Phi Ngạo hai tay duỗi ra, ôm lấy tiểu đồng, lúc này mới phát hiện hắn thật nhẹ, ôm vào trong ngực lại không bằng xách một túi khoai tây.
“Tướng quân, kêu hạ quan cõng hắn là được.” Tiêu Điển vội vàng gọi người “Không phải nói bên kia còn phòng sao? Đem phòng thu dọn một chút, đem tên tiểu tử này ném vào.”
“Không cần.” Nguyên Phi Ngạo mặt không đổi sắc mà đem tiểu đồng thả nhẹ lên giường của hắn, sau đó nói “Đêm nay hắn ngủ ở đây.”
“Nhưng mà… tướng quân…” Tiêu Điển rất giật mình.
“Lúc hắn tỉnh lại, ta vừa lúc thẩm vấn hắn.” Nguyên Phi Ngạo dùng sức kéo chiếc đũa còn đang bị tiểu đồng cắn trong miệng ra, trở lại bàn ăn, đem chiếc đũa chùi chùi vào áo vài cái, tiếp tục ăn cơm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook