Gả Muội
-
Chương 10-1
Cổ Vô Song bị tiếng quân hiệu ồn ào bên ngoài là cho tỉnh lại, nàng vội vàng mặc quần áo lung tung rồi chạy ra bên ngoài, vừa lúc đụng vào Nguyên Phi Ngạo đang đi vào.
“Muốn đi đâu?” Nguyên Phi Ngạo đỡ lấy nàng
“Có phải đã khai chiến hay không?” nàng ngóng cổ ra bên ngoài
“Chỉ là chiến tranh thử với quy mô nhỏ, còn chưa phải làtrận chiến thật, do Tiêu Điển chỉ đạo.” hắn đem nàng quay trở lại liều,“Cho dù là khai chiến thật, nàng cũng phải ngoan ngoãn chờ ở đây cho ta.”
“Tần vương muốn tạo phản, bệ hạ có ý gì không?”
“Bệ hạ là huynh trưởng của Tần vương, đương nhiên không muốn nhìn thấy kết cục huynh đệ tương tàn, cho nên hi vọng ta có thể bắt sống Tần vương đem về.”
Nàng dẹt miệng “Bệ hạ nhân từ, ta muốn xem nếu bệ hạ ác một một chút,cũng sẽ không nuông chiều huynh đệ mình thành hư như thế này.”
“Ta cũng có ý này, nhưng ý chỉ của bệ hạ khó trái, Nếu Tần vương đầu hàng, ta cũng sẽ không duổi tận giết tuyệt.”
Hắn ở trong liều bồi nàng một chút, lại ra ngoài chờ tin báo.
Cổ Vô Song ngồi một mình trong liều thật nhàm chán, vừa lúc đầu bếp đưa điểm tâm tới. nàng mở nắp của một cái nồi nho nhỏ, mùi cá diếp nóng thơm ngào ngạt ập vào mũi. Lúc này mừa đông rét lạnh đã sớm bắt đầu, hơi nóng này thật là thích hợp.
Nàng ngạc nhiên “ở đây có thể ăn cá sao?”
Đầu bếp cười nói “Kế bên đây là biển, ngày hôm qua vài người phụ bếp xuống bờ biển bắt cá,trước mời tướng quân và phu nhân nếm thử.”
Cổ Vô Song không nghĩ tới thân phận của mình sớm đã bị lộ, đỏ mặt, bưng một chén canh cá đã nấu chín lên, cũng không nghĩ là có nóng hay không, ừng ực vài cái liền uống hết.
Đầu bếp ở bên cạnh cười nói “bộ dáng ăn canh của phu nhân và tướng quân thật giống nhau, tướng quân chúng ta thích nhất là ăn chân heo, thích uống nhất là canh cá.”
“Thật sao?” nàng nâng mắt lên “Ta cứ nghĩ hắn thích uống cháo.”
“Tướng quân nói ăn cá rất phiền toái, nên không thường xuyên ăn cá.”
Nàng dùng ống tay lau miệng “Ta ở nhà có ăn qua một loại cá, cũng không có nhiều lắm, giống như nó gọi là… cá nheo.”
“Ở Hạo Nguyệt quốc chúng ta cá này không sống ở sông, nhưng xa xa ngoài biển một chút thì lại có rất nhiều, bất quá cá bắt được đều giao cho hoàng tộc, dân chúng bình thường không được hưởng, phủ tướng quân đại nhân lại cách kinh thành khá xa, hoàng thượng cũng sẽ không ban thưởng cá xuống.”
Nghe vậy hai mắt Cổ Vô Song phát sáng “Ở biển có? Vậy biển ở đây có hay không?”
“Có lẽ là có, nhưng loại cá lớn này sống ở vùng nước cạn sao? chúng ta lại không có công cụ bắt cá.”
Nàng cười nói “Không sợ, ở bờ biển chắc có một ít ngư dân bắt trộm cá phải không? Chúng ta mua mấy con ở chỗ bọn họ là được rồi.”
Đầu bếp thấy nàng muốn tự mình đi tìm cá, vội vàng ngăn cản “Phu nhân, ngài đừng nên đi ra ngoài, bây giờ đang có chiến, nếu làm lạc mất ngài, tướng quân có thể sẽ chém đầu chúng ta đó.”
“Ta sẽ trở về nhanh thôi, cùng lắm là một canh giờ, hắn bận chỉ huy tác chiến trời chưa tối sẽ không nhớ đến ta đâu.”
Một khi nàng đã quyết định thì đừng mong ai có thể ngăn cản được. nàng thay một bộ quần áo thoải mái, ở trong doanh tìm được một con ngựa, lại hỏi đường đi, liền xuất phát ra bờ biển.
Trước khi đi, nàng gặp Vương Hải, hắn vội hỏi “Phu nhân, ngài muốn đi đâu?”
“Đến bờ biển mua cho tướng quân vài con cá.” Nàng ở xa xa phất tay.
Vương Hải thấy nàng cưỡi ngựa đi xa, vội nói với mấy thuộc hạ của mình “Cái này không thể được, sao lại có thể để phu nhân cưỡi ngựa một mình đi ra ngoài, vài người các ngươi, theo ta đi bảo vệ phu nhân.”
Chỉ thấy Vương Hải mang theo bảy tám người đuổi theo Cổ Vô Song
Như Cổ Vô Song đã nói, một cái thôn nhỏ bên ngoài Hải thành có một vài hộ dã lao ngư, gọi là dã lao vì họ bắt cá không được triều đình cho phép, phạm pháp bắt cá.Cho nên họ đều tương đối cẩn thận, nói nhỏ, cũng không có làm lộ ra bên ngoài nghề của mình.
Nàng là người bên ngoài đến, sao có thể hỏi mua được cá nheo, ngay từ đầu đã không ai trả lời nàng, cho đến khi nàng nói nhỏ là mua cá cho Nguyên tướng quân ăn, dân chúng ở đây mới hưng phấnnói “Ngài mua cá cho Nguyên Phi Ngạo tướng quân? Nguyên tướng quân lão nhân gia có khỏe không?”
Tử Kiếm mới không già đâu! Nàng âm thầm nghẹn cười “Nguyên tướng quân lão gia thân mình thật cường tráng, nhưng là muốn ăn cá, lại ngại xương cá nhiều, nghe nói các người có nhiều cá, cá lớn sẽ ít xương?”
“Ngươi đi theo ta.” Một đại nương ngoắc ngoắc nàng, đem nàng vào trong phòng tối, chỉ thấy bên trong mấy cái lu có mấy con cá đang vẫy đuôi “Loại cá này xương rất ít, chúng ta gọi nó là ‘cá không xương’”
Cổ Vô Song thật vui mừng, vội vàng móc bạc ra trả, đại nương đè tay nàng lại nói “Cô nương, nếu là người khác mua cá, ta trăm ngàn lần cũng không đem con cá này ra, nhưng nếu là Nguyên tướng quân muốn ăn, ta cũng không lấy một xu tiền. mấy năm nay Nguyên tướng quân vì dân chúng, đẫm máu chiến trường, chiến đấu hăng hái, quên sống chết, ta tặng ngài ấy con cá có gì mà không được? nghe nói Nguyên tướng quân sắp có chuyện vui, cũng không biết là cô nương nhà ai tốt như vậy, ta không có phúc khí nhìn đại hôn của bọn họ, cho nên con cá này xem như là hạ lễ chúc mừng đi.”
Cổ Vô Song đỏ mặt, vội vàng nói cảm ơn, đại nương giúp nàng đem miệng cá xỏ vào dây thừng, để nàng thuận lợi đem cá về.
Bỗng nhiên ở cửa thôn có một đám người tiến tới, la to, hướng bên đây đi tới, đại nương hô nhỏ một tiếng “Không xong, là bọn người xấu đó, cô nương đi mau.”
“Là ai vậy?” nàng nhìn kĩ, đồ đám người đó mặc trên người không phải là quần áo của Nguyên gia quân.
“Là người của Tần Vương, thường xuyên đến đây lấy cá cho tần vương.” Đại nương muốn đóng cửa lại, nhưng đã không kịp rồi
Những người đó vừa nhìn một cái đã nhìn thấy cá trong tay Cổ Vô Song, buồn cười nói “Ta đã nói nơi này nhất định có cá! Những điêu dân này lại nói không có, cũng không cho chúng ta xem nơi này. Thủ lĩnh, con cá này nhìn có vẻ ngon, đem con cá này cùng với mỹ nhân xinh đẹp, có muốn đem về cùng hay không?”
Cổ Vô Song không nghĩ tới sẽ đụng phải người của Tần vương ở đây, trong lòng hoảng hốt, nhưng rất nhanh trấn định lại, dùng đuôi mắt đánh giá xung quanh, muốn xem thử mình có thể trốn thoát hay không, lại thấy một đầu khác của thôn lại xuất hiện một đám người, ltrong có thấp thoáng dáng của Vương Hải.
Trong lòng nàng biết là Vương Hải đến vì bảo vệ mình,nhưng trước mặt lại có đến hai mươi mấy người, mà đoàn người của Vương Hải không đến mười người. nếu thật sự đánh nhau, phần lợi chưa chắc gì về phía bọn họ, còn có thể sẽ liên lụy người vô tội. vì thế nàng dùng ánh mắt ra hiệu cho Vương Hải không được mạo hiểm cứu mình.
Trong quân địch của người cười hì hì chạy đến “Cô nương không phải là người ở đây phải không? Trong thôn lâu nay không có cô nương xinh đẹp như vậy, nàng đến Hải thành tham quan phải không? Muốn đi cùng chúng ta vào thành hay không?”
Cổ Vô Song tránh cái tay của người nọ, cười nói “Đi vào thành chơi? Được, ta và Tần vương còn là chỗ quen biết cũ nữa đấy.”
Nàng vừa nói ra, làm cả đám người kia sửng sờ.
Có người không tin cười lạnh nói “Nàng chỉ là một tiểu cô nương, sao có thể quen biết với Tần vương chứ?”
“Muốn đi đâu?” Nguyên Phi Ngạo đỡ lấy nàng
“Có phải đã khai chiến hay không?” nàng ngóng cổ ra bên ngoài
“Chỉ là chiến tranh thử với quy mô nhỏ, còn chưa phải làtrận chiến thật, do Tiêu Điển chỉ đạo.” hắn đem nàng quay trở lại liều,“Cho dù là khai chiến thật, nàng cũng phải ngoan ngoãn chờ ở đây cho ta.”
“Tần vương muốn tạo phản, bệ hạ có ý gì không?”
“Bệ hạ là huynh trưởng của Tần vương, đương nhiên không muốn nhìn thấy kết cục huynh đệ tương tàn, cho nên hi vọng ta có thể bắt sống Tần vương đem về.”
Nàng dẹt miệng “Bệ hạ nhân từ, ta muốn xem nếu bệ hạ ác một một chút,cũng sẽ không nuông chiều huynh đệ mình thành hư như thế này.”
“Ta cũng có ý này, nhưng ý chỉ của bệ hạ khó trái, Nếu Tần vương đầu hàng, ta cũng sẽ không duổi tận giết tuyệt.”
Hắn ở trong liều bồi nàng một chút, lại ra ngoài chờ tin báo.
Cổ Vô Song ngồi một mình trong liều thật nhàm chán, vừa lúc đầu bếp đưa điểm tâm tới. nàng mở nắp của một cái nồi nho nhỏ, mùi cá diếp nóng thơm ngào ngạt ập vào mũi. Lúc này mừa đông rét lạnh đã sớm bắt đầu, hơi nóng này thật là thích hợp.
Nàng ngạc nhiên “ở đây có thể ăn cá sao?”
Đầu bếp cười nói “Kế bên đây là biển, ngày hôm qua vài người phụ bếp xuống bờ biển bắt cá,trước mời tướng quân và phu nhân nếm thử.”
Cổ Vô Song không nghĩ tới thân phận của mình sớm đã bị lộ, đỏ mặt, bưng một chén canh cá đã nấu chín lên, cũng không nghĩ là có nóng hay không, ừng ực vài cái liền uống hết.
Đầu bếp ở bên cạnh cười nói “bộ dáng ăn canh của phu nhân và tướng quân thật giống nhau, tướng quân chúng ta thích nhất là ăn chân heo, thích uống nhất là canh cá.”
“Thật sao?” nàng nâng mắt lên “Ta cứ nghĩ hắn thích uống cháo.”
“Tướng quân nói ăn cá rất phiền toái, nên không thường xuyên ăn cá.”
Nàng dùng ống tay lau miệng “Ta ở nhà có ăn qua một loại cá, cũng không có nhiều lắm, giống như nó gọi là… cá nheo.”
“Ở Hạo Nguyệt quốc chúng ta cá này không sống ở sông, nhưng xa xa ngoài biển một chút thì lại có rất nhiều, bất quá cá bắt được đều giao cho hoàng tộc, dân chúng bình thường không được hưởng, phủ tướng quân đại nhân lại cách kinh thành khá xa, hoàng thượng cũng sẽ không ban thưởng cá xuống.”
Nghe vậy hai mắt Cổ Vô Song phát sáng “Ở biển có? Vậy biển ở đây có hay không?”
“Có lẽ là có, nhưng loại cá lớn này sống ở vùng nước cạn sao? chúng ta lại không có công cụ bắt cá.”
Nàng cười nói “Không sợ, ở bờ biển chắc có một ít ngư dân bắt trộm cá phải không? Chúng ta mua mấy con ở chỗ bọn họ là được rồi.”
Đầu bếp thấy nàng muốn tự mình đi tìm cá, vội vàng ngăn cản “Phu nhân, ngài đừng nên đi ra ngoài, bây giờ đang có chiến, nếu làm lạc mất ngài, tướng quân có thể sẽ chém đầu chúng ta đó.”
“Ta sẽ trở về nhanh thôi, cùng lắm là một canh giờ, hắn bận chỉ huy tác chiến trời chưa tối sẽ không nhớ đến ta đâu.”
Một khi nàng đã quyết định thì đừng mong ai có thể ngăn cản được. nàng thay một bộ quần áo thoải mái, ở trong doanh tìm được một con ngựa, lại hỏi đường đi, liền xuất phát ra bờ biển.
Trước khi đi, nàng gặp Vương Hải, hắn vội hỏi “Phu nhân, ngài muốn đi đâu?”
“Đến bờ biển mua cho tướng quân vài con cá.” Nàng ở xa xa phất tay.
Vương Hải thấy nàng cưỡi ngựa đi xa, vội nói với mấy thuộc hạ của mình “Cái này không thể được, sao lại có thể để phu nhân cưỡi ngựa một mình đi ra ngoài, vài người các ngươi, theo ta đi bảo vệ phu nhân.”
Chỉ thấy Vương Hải mang theo bảy tám người đuổi theo Cổ Vô Song
Như Cổ Vô Song đã nói, một cái thôn nhỏ bên ngoài Hải thành có một vài hộ dã lao ngư, gọi là dã lao vì họ bắt cá không được triều đình cho phép, phạm pháp bắt cá.Cho nên họ đều tương đối cẩn thận, nói nhỏ, cũng không có làm lộ ra bên ngoài nghề của mình.
Nàng là người bên ngoài đến, sao có thể hỏi mua được cá nheo, ngay từ đầu đã không ai trả lời nàng, cho đến khi nàng nói nhỏ là mua cá cho Nguyên tướng quân ăn, dân chúng ở đây mới hưng phấnnói “Ngài mua cá cho Nguyên Phi Ngạo tướng quân? Nguyên tướng quân lão nhân gia có khỏe không?”
Tử Kiếm mới không già đâu! Nàng âm thầm nghẹn cười “Nguyên tướng quân lão gia thân mình thật cường tráng, nhưng là muốn ăn cá, lại ngại xương cá nhiều, nghe nói các người có nhiều cá, cá lớn sẽ ít xương?”
“Ngươi đi theo ta.” Một đại nương ngoắc ngoắc nàng, đem nàng vào trong phòng tối, chỉ thấy bên trong mấy cái lu có mấy con cá đang vẫy đuôi “Loại cá này xương rất ít, chúng ta gọi nó là ‘cá không xương’”
Cổ Vô Song thật vui mừng, vội vàng móc bạc ra trả, đại nương đè tay nàng lại nói “Cô nương, nếu là người khác mua cá, ta trăm ngàn lần cũng không đem con cá này ra, nhưng nếu là Nguyên tướng quân muốn ăn, ta cũng không lấy một xu tiền. mấy năm nay Nguyên tướng quân vì dân chúng, đẫm máu chiến trường, chiến đấu hăng hái, quên sống chết, ta tặng ngài ấy con cá có gì mà không được? nghe nói Nguyên tướng quân sắp có chuyện vui, cũng không biết là cô nương nhà ai tốt như vậy, ta không có phúc khí nhìn đại hôn của bọn họ, cho nên con cá này xem như là hạ lễ chúc mừng đi.”
Cổ Vô Song đỏ mặt, vội vàng nói cảm ơn, đại nương giúp nàng đem miệng cá xỏ vào dây thừng, để nàng thuận lợi đem cá về.
Bỗng nhiên ở cửa thôn có một đám người tiến tới, la to, hướng bên đây đi tới, đại nương hô nhỏ một tiếng “Không xong, là bọn người xấu đó, cô nương đi mau.”
“Là ai vậy?” nàng nhìn kĩ, đồ đám người đó mặc trên người không phải là quần áo của Nguyên gia quân.
“Là người của Tần Vương, thường xuyên đến đây lấy cá cho tần vương.” Đại nương muốn đóng cửa lại, nhưng đã không kịp rồi
Những người đó vừa nhìn một cái đã nhìn thấy cá trong tay Cổ Vô Song, buồn cười nói “Ta đã nói nơi này nhất định có cá! Những điêu dân này lại nói không có, cũng không cho chúng ta xem nơi này. Thủ lĩnh, con cá này nhìn có vẻ ngon, đem con cá này cùng với mỹ nhân xinh đẹp, có muốn đem về cùng hay không?”
Cổ Vô Song không nghĩ tới sẽ đụng phải người của Tần vương ở đây, trong lòng hoảng hốt, nhưng rất nhanh trấn định lại, dùng đuôi mắt đánh giá xung quanh, muốn xem thử mình có thể trốn thoát hay không, lại thấy một đầu khác của thôn lại xuất hiện một đám người, ltrong có thấp thoáng dáng của Vương Hải.
Trong lòng nàng biết là Vương Hải đến vì bảo vệ mình,nhưng trước mặt lại có đến hai mươi mấy người, mà đoàn người của Vương Hải không đến mười người. nếu thật sự đánh nhau, phần lợi chưa chắc gì về phía bọn họ, còn có thể sẽ liên lụy người vô tội. vì thế nàng dùng ánh mắt ra hiệu cho Vương Hải không được mạo hiểm cứu mình.
Trong quân địch của người cười hì hì chạy đến “Cô nương không phải là người ở đây phải không? Trong thôn lâu nay không có cô nương xinh đẹp như vậy, nàng đến Hải thành tham quan phải không? Muốn đi cùng chúng ta vào thành hay không?”
Cổ Vô Song tránh cái tay của người nọ, cười nói “Đi vào thành chơi? Được, ta và Tần vương còn là chỗ quen biết cũ nữa đấy.”
Nàng vừa nói ra, làm cả đám người kia sửng sờ.
Có người không tin cười lạnh nói “Nàng chỉ là một tiểu cô nương, sao có thể quen biết với Tần vương chứ?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook