Gả Muội
Chương 1-1

Kinh thành Hạo Nguyệt quốc gần đây rất là náo nhiệt.

Đầu tiên là cùng Thu Kế quốc ký hiệp ước hòa bình, không xâm phạm lẫn nhau, lại gả Nguyệt Hồ công chúa cho hoàng thái tử của Thu Kế quốc, cuối tháng này là ngày tiễn công chúa đi Thu kế quốc thành thân. Vì thế các thương nhân ở các nước láng giềng xung quanh đều đi vào kinh thành Hạo Nguyệt, muốn mượn cơ hội này giới thiệu hàng hóa buôn bán, một là tạo thanh danh cho gia đình mình, hai là hoàng gia xưa nay đều hào phóng, hàng hóa lại nhiều, nếu đạt thành giao dịch có thể thu lợi hơn những ba phần so với bán ở nhân gian.

Thứ hai là, đại hội bảo vật ở kinh thành Hạo Nguyệt mỗi năm một lần sắp bắt đầu.

Đây là do ngân hàng tư nhân Thiên hạ tổ chức, vì các bảo vật hiếm thấy mà người ta tranh nhau tham dự không biết mệt.

Trong đại hội, tập hợp các kì trân dị bảo khắp thiên hạ, bút tích thật của danh gia thi họa, thậm chí còn có rất nhiều bảo bối ở hoàng cung cấm viện cũng được đem ra.

Cho nên không chỉ các khách đếm trong kinh thành Hạo Nguyệt, ngay cả ở ngoài mấy thành trấn, thôn trấn đều có khách nhân ở đầy.

Khó được chính là, nhiều người tiến vào kinh thành như vậy, nhưng lại rất tuân theo quy củ, chưa từng có xích mích náo loạn, hoặc phát sinh trường hợp tăng giá hàng hóa. Đương nhiên điều này không phải do người dân ở đây chất phát mà ra, suy cho cùng, là bởi vì trong kinh thành tồn tại hai nhân vật.

Một trong hai người, là Tịnh Biên tướng quân Nguyên Phi Ngạo, Hạo Nguyệt quốc nếu như có năm mươi vạn binh mã, thì hắn đã thống lĩnh ba mươi vạn, trấn thủ kinh thành cùng mười sáu thành xung quanh, quân luật nghiêm minh, chấp pháp nghiêm cẩn (nghiêm túc + cẩn thận), được toàn bộ quân lính và người dân kính yêu và kính sợ. Địa phương nơi hắn đóng quân, không ai dám vi phạm pháp luật, nghe nói gần đây hắn nhận được thánh chỉ quay về kinh thành báo cáo công tác.

Người còn lại chính là Thiếu Đông, ngân hàng tư nhân Thiên Hạ, xưng là “Cổ Đại Thiếu” – Cổ Liên Thành. Ngân hàng tư nhân Thiên Hạ là đại thương hộ lớn nhất Hạo Nguyệt quốc, tài sản hùng hậu, phú khả địch quốc, tuy trên danh nghĩa là ngân hàng tư nhân, kì thật là buôn bán kinh doanh tất cả các ngành nghề, thậm chí lần này Nguyệt Hồ công chúa qua đó, của hồi môn, đều là do ngân hàng tư nhân Cổ Đại Thiếu tự mình lựa chọn, sau đó mới đưa lên kinh thành trình lên hoàng thượng xem qua.

Ngày thường nếu thương gia có tranh chấp gì, chỉ cần là Cổ Đại Thiếu ra mặt giải quyết, thì sẽ không có chuyện bất bình xảy ra. Nhờ có hắn, thương gia bên trong và bên ngoài kinh thành mới có thể hòa hợp êm ấm.

Nhưng giờ khắc này, trong nhà Cổ Đại thiếu cũng không có an tĩnh như bên ngoài…

Canh bốn, trời còn chưa sáng, đại viện Cổ gia liền vang lên tiếng đàn boong boong, tiếng đàn này thật làm cho người khác không dám khen tặng, một khúc nhạc từ đầu đến cuối không có một âm đúng, đàn hồi lâu, nhưng không ai có thể đoán ra đây là khúc nhạc gì. Chết người chính là, tiếng đàn này đem mọi người trong viện đều đánh thức.

Nhưng kì quái chính là, không ai dám đi ngăn cản người đang đánh đàn kia, cả đám người liền che chăn làm bộ như mình chẳng hề nghe thấy. Liền ngay cả con gà, con chó trông cửa, gà trống buổi sáng đều giống như nhận mệnh trốn ở trong góc của mình, cổ họng cũng không dám phát ra một tiếng.

Suốt trong ngày, tiếng đàn chợt thùng thùng biến thành tiếng trống lúc to lúc nhỏ, lúc chậm lúc nhanh, trực tiếp đánh cho đất ở Cổ gia như muốn nhảy lên.

Lúc này một chiếc xe ngựa từ ngã tư đường từ từ tiến lại, dừng ở trước cửa Cổ gia đại viện.

Vốn gia đinh gác cửa đang bịt lỗ tai ngủ gà ngủ gật thì cái mông bị đâm đâm một chút, đột nhiên nhảy dựng lên, từ cái bàn trên bốn bậc thang nhảy xuống đường, cầm lấy ghế nhỏ, mở cửa xe, trên mặt tươi cười nói “Đại Thiếu, ngài đã trở lại.”

Một người chầm chậm đi ra từ trong xe, quần áo màu xanh nhạt, mái tóc đen như mun, mày rậm, một đôi mắt hơi hẹp dài, đôi môi mỏng như đang mím chặt.

Lúc này hắn mới xuống xe, tùy ý nhướn mi hỏi “tiểu thư lại đang nổi điên phải không?”

Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, làm cho người khác không tự chủ được cúi đầu trước hắn.

“Hình như đêm qua tiểu thư cùng lão gia cãi nhau một trận…” – gia đinh nhỏ giọng trả lời.

Cổ Liên Thành nhẹ nhàng nâng khóe môi lên, tựa tiếu phi tiếu, không nói gì nữa tiêu sái đi vào cửa.

Trừ tiếng trống ầm ỉ ra, trong viện thật yên tĩnh, đã có người hầu quét dọn đình viện, nhưng vẫn nhìn ra được mắt mỗi người đều sưng phù, rõ ràng là do ngủ không đủ giấc.

Nhìn thấy Cổ Liên Thành, mọi người vui vẻ như được đại xá, vội vàng cúi đầu thỉnh an “Đại thiếu, ngài đã trở lại.” Đêm nay bọn họ đã có thể ngủ ngon giấc rồi.

Hắn thản nhiên gật đầu, sau đó hướng Nhật Mộ các đi tới, đó là nơi ở của phụ thân hắn Cổ Kế Hải, đi được vài bước hắn bỗng nhiên dừng lại xoay người hướng nam viện đi tới.

Nam viện Hương Ly các là nơi ở của muội muội hắn Cổ Vô Song.

Người chưa bước vào cửa viện đã cảm giác có một trận gió hướng hắn đánh tới, theo bản năng hắn nghiêng người “Phanh!” chỉ thấy sau lưng hắn, xác một chiếc đàn cổ, chia năm bảy mảnh.

Ánh mắt trầm xuống, Cổ Liên Thành thản nhiên nói “Vô Song, ngay cả đàn ca đưa cho muội mà muội cũng dám quẳng đi sao?”

Trong viện giống như có vài tiếng kêu của tiểu quái thú, tiếp theo chỉ thấy một bóng đen lao ra trước người hắn, một phen ôm lấy cổ hắn, nhảy lên người hắn quấn như bạch tuộc tiếp tục gào khóc.

Cổ Liên Thành không hờn giận đẩy muội muội ra, đem hai người cách nhau khoảng chừng nửa thước, mới nói “Rốt cuộc là chuyện gì, như thế nào lại thành như vậy? Ca mới một ngày không ở nhà, muội liền muốn tạo phản.”

Cô gái mặt bộ trang phục màu tím lấy tay áo lau nước mắt, khóc thúc thích lên án “Là cha nổi điên, tự nhiên đem muội hứa gả cho một lão già sát nhân. Ca, ca không ở nhà, cũng không thể để người khác tùy ý khi dễ muội như vậy! Ô, ô…”

“Cái gì lão già sát nhân?” Cổ Liên Thành nhíu mày suy tư “Lúc trước, cha có nhắc với ca cửa hôn sự với Nguyên Phi Ngạo, nhưng muội không gật đầu, ở đâu ra lão già sát nhân?”

Cổ Vô Song liều mình gật đầu “Chính là tên Nguyên Phi Ngạo kia! Hắn ở biên quan, giết người vô số, tuổi lại một bó to, dựa vào cái gì muốn muội gả cho hắn? rõ ràng là trâu già còn muốn gặm cỏ non.”

Cổ Liên Thành nghe vậy liền cười khanh khách “Hắn bất quá chỉ ba mươi bốn tuổi, làm sao là lão già được.”

“Muội mới mười tám tuổi a, tuổi của hắn đã sắp gấp đôi của muội rồi.” nàng giơ chân kêu lên.

“Mười tám tuổi, lúc ấy nương đã muốn sinh ca rồi.” Cổ Liên Thành quay đầu lại phía sau phân phó người hầu “Nơi này của tiểu thư loạn như vậy, sao không dọn dẹp đi.” Nói xong muốn chạy lấy người.

Cổ Vô Song vội vàng dính lấy hắn, một phen nước mắt nước mũi nói “Ca, muội không phải công chúa, nhà chúng ta cũng không phải muốn dựa vào quan hệ thông gia để mở rộng thanh danh, vì sao muốn muội lấy hắn? Ca sẽ không trơ mắt nhìn muội muội của mình nhảy vào hố lửa đi?”

“Kia cũng không phải là đến mức đó.” Cổ Liên Thành thật vất vả gỡ một bàn tay của nàng ra, sờ sờ cằm “Dù sao Nguyên Phi Ngạo cũng không phải là hố lửa, muội cũng không phải là con dê đợi làm thịt. Hiên tại không phải là muội có đồng ý gả hay không, mà là người ta có đồng ý cưới muội hay không.” Hắn hơi liếc mắt nhìn nàng khinh thường “Nhìn muội gầy như vậy, ngay cả nhét kẻ răng của hắn hắn còn ngại không đủ.”

Cổ Vô Song nín khóc mỉm cười, liên tục gật đầu “Đúng vậy, đúng vậy, nếu đã như vậy, muội đây sẽ không cần gả cho hắn, vẫn là để cho hắn cưới một nữ nhân cao to vạm vỡ tốt hơn.” Bọn họ thật sự không thích hợp.

“Chuyện này ca không làm chủ được.” hắn cúi thắt lưng, dán vào lỗ tai muội muội mình nói nhỏ “Đêm qua chính miệng Hoàng thượng nói với ta, sẽ tứ hôn cho hai người. ca ca phải chúc mừng muội, ca nên chuẩn bị quà mừng cho muội mới đúng.”

Cổ Vô Song nhất thời thất thần, buông lỏng hai tay đang ôm hắn, cắn chặt hàm răng, thốt ra một câu “Ca làm sao biết được muội sẽ đồng ý chứ?”

Cổ Liên Thành ánh mắt sâu thẳm “Không lấy chồng? ca đây đem muội trói đưa tới trước mặt Nguyên Phi Ngạo, ca không sợ đắc tội với muội, chỉ là không thể kháng chỉ.”

Cổ Vô Song nghe vậy cúi đầu trầm mặt, như là tự hỏi cái gì, một lát sau nàng ngẩng đầu lên, đối với ca ca tràn ra một nụ cười cổ quái “Nếu là Nguyên Phi Ngạo kháng chỉ không cưới muội, hoàng thượng cũng sẽ không thể nói gì đi?”

Dứt lời, nàng thay đổi bộ dáng vừa khóc vừa nháo vừa rồi, phản ứng như bệnh tâm thần, bỏ lại ca ca, lấy tay quấn quấn đầu tóc rối, xách làn váy lên, đi vào phòng.

“Đại thiếu,… tiểu thư sẽ không nghĩ lẫn quẩn trong lòng đi?” bọn người hầu bất an nhỏ giọng hỏi.

Cổ Liên Thành cười lạnh nói “Không có khả năng! Chỉ sợ có người sắp đau đầu rồi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương