Gã Độc Thân Vàng Mười
-
Chương 82
Chu Cương sửng sốt hỏi lại: “Mày thích món này nữa à?”
“Con thích tiền, cái gì mắc tiền con cũng thích. Ai bảo chỉ con gái mới được thích hột xoàn?” Ngải Đông Đông vùng vằng: “Ba tính lật lọng hả, vừa bảo con thích gì cũng được cơ mà.”
Chu Cương bật cười, bảo: “Được được, thì vào xem nào, mày đừng có cho ba sạt nghiệp là được.”
Hai người bước chân vào tiệm là cô bán hàng xinh gái tươi cười ra tiếp ngay, không đợi cô nàng mở miệng Ngải Đông Đông đã phủ đầu luôn: “Hàng mình đá quý mắc nhất ở chỗ nào hả chị?”
Chu Cương đằng hắng một tiếng, Ngải Đông Đông vẫn nhìn cô bán hàng, thây kệ gã luôn. Cô nàng cười khanh khách đáp: “Mời hai vị xem bên này ạ.”
Chắc hai cô bán hàng còn lại cũng nghe thấy Ngải Đông Đông hỏi mua món gì đắt nhất nên đều xúm lại, tiệm trang sức này trông rất xa xỉ nhưng buôn bán chỉ thường thường, có khi cả ngày chẳng có khách nào ghé qua. Cô bán hàng dẫn hai người vào tận tủ trưng bày trong cùng rồi chỉ những món đá quý bên trong và bảo: “Đây là những món đắt nhất tiệm ạ… mời hai vị xem có vừa ý món nào không…”
Cô bán hàng lại cười hỏi Chu Cương: “Anh mua tặng cho ai ạ, cho chị nhà hay là đi biếu ạ?”
Ngải Đông Đông đáp thay: “Không phải ổng mua, em mua cơ.”
Cô bán hàng có vẻ rất ngạc nhiên, chắc nghĩ nó mới tí tuổi lấy đâu ra nhiều tiền nên cô ta lại quay sang nhìn Chu Cương, Chu Cương gật đầu: “Nó mua đấy.”
Cô bán hàng lập tức tươi tỉnh đổi sang nụ cười tủm tỉm rồi cúi xuống hỏi Ngải Đông Đông: “Em đã định mua món gì chưa?”
Ngải Đông Đông không trả lời cô ta mà quay sang hỏi Chu Cương: “Hay con mua nhẫn nhé?”
“Tùy con, mua cho con thôi mà, thích gì cũng được.”
Ngải Đông Đông mím môi hất mặt một cái: “Thế thôi.” Nó quay sang bảo cô bán hàng: “Chị cho em xem vòng đeo cổ đi, loại cho con trai ấy.”
“Em muốn vòng bằng gì nào?”
“Bạc đi.” Ngải Đông Đông nói rồi quay lại cười cười với Chu Cương: “Tiết kiệm cho ba nhé.”
Có điều vào đến đây chưa chắc bạc đã rẻ hơn vàng, Ngải Đông Đông lựa một sợi dây chuyền bạc cho nam, giá niêm yết 2888 đồng. Giá này kể ra vẫn là phải chăng, có mấy sợi dây bạch kim còn tới gần sáu ngàn.
“Thật ra thanh niên đeo vàng cũng đẹp lắm em ạ, tuổi trẻ năng động đeo trông cá tính chứ tầm trung niên mà đeo vàng nhiều thì lại không sang lắm. Chị có mấy dây bạch kim kiểu Hàn Quốc đeo lên đẹp lắm, em có muốn xem thử không?”
Ngải Đông Đông thử nhìn qua tem giá, cái nào cũng hơn mười ngàn, “Cái này vàng mấy hả chị?”
“Đều là 20K, chỉ có sợi này nặng hơn là 24K.”
Ngải Đông Đông làm bộ ngắm nghía một hồi rồi quay sang hỏi Chu Cương: “Hay con mua vàng nhé?”
“Ở đây an ninh không tốt đeo vàng coi chừng bị trộm cướp để ý.” nói rồi Chu Cương quay sang chìa hai bàn tay lem luốc dầu máy ra cho cô bán hàng xem và cười bảo: “Cô trông tôi làm thợ sửa xe lương tháng có bao nhiêu đâu, cô chỉ cho em nó món nào rẻ tiền thôi.”
Cô bán hàng mỉm cười, nói: “Quý khách cứ đùa, chúng em bán hàng chỉ có mỗi cái tài nhìn người thôi, trông bộ quần áo anh mặc với đôi giày da anh đi hiệu gì chúng em cũng biết ấy chứ. Anh mà không có tiền thì chắc Bill Gates cũng là người nghèo mất.”
Ngải Đông Đông phì cười: “Lộ bem rồi anh giai ơi.”
Chu Cương đành chịu, gã mỉm cười trông vừa đẹp trai vừa rất là lịch lãm: “Con nít đeo vòng chơi chơi thôi, mua đắt quá làm gì. Ba thấy cái lúc đầu được đấy, trông đơn giản mà hợp với con.”
Ý Chu Cương chính là cái vòng bạc 2888 đồng Ngải Đông Đông vẫn cầm trên tay.
Nghe thế Ngải Đông Đông gật đầu liền: “Thế lấy cái này.”
Nó nói năng hùng hồn ra chiều đại gia lắm: “Rồi xong, tính tiền thôi, ba mang ví không đó?”
Chu Cương gật đầu: “Không chọn nữa à?”
“Mua nữa được ạ?” nghe thế Ngải Đông Đông lập tức dí mặt vào tủ kính: “Đợi đấy con chọn cái nữa…”
“Này thôi đi chứ, thằng này.” Chu Cương cười cặp cổ nó lôi ra quầy tính tiền. Ngải Đông Đông cười hì hì bảo: “Ba ngàn đồng con cũng thỏa mãn rồi, chứng tỏ là ba thương con thật.”
Ở thị trấn nhỏ tẹo này ba ngàn đồng là ngang với lương cả tháng làm bạc mặt của một thợ xây rồi, tính ra không hề là một món tiền nhỏ.
“Đứt từng khúc ruột đấy ông con ạ.” đến quầy Chu Cương móc một cái thẻ trong ví ra: “Cà thẻ được không em?”
“Được ạ, anh chờ một chút.” cô bán hàng nhận thẻ, thanh toán cho gã rồi hỏi: “Có cần hộp đựng không ạ?”
“Thôi, em đeo luôn.” Ngải Đông Đông đưa cái vòng cho Chu Cương: “Ba đeo cho con.”
Chu Cương không cầm, gã bảo nó: “Tự đeo đi.”
“Con nhìn thấy đâu mà đeo.”
“Đây để chị đeo cho em.” một cô bán hàng rất không thức thời lên tiếng, Ngải Đông Đông đành để cô ta đeo cho nó: “Đẹp lắm em ạ.” cô kia còn phải nói vuốt đuôi một câu.
“Chuyện, không thì em đã chẳng mua.”
Ra khỏi tiệm trang sức, Chu Cương bảo: “Gớm thật, tiêu vèo một cái hết ba ngàn đồng, mày cũng hoang lắm đấy.”
“Ba ngàn ăn nhằm gì với ba.” Ngải Đông Đông đáp: “Ngày trước ba chẳng mua những cái túi hàng chục ngàn cho Tôn Phương Phương à?”
Chu Cương sửng sốt: “Ai bảo mày thế?”
“Chuyện ba đốt tiền cả nhà ai chẳng biết, mới hôm trước mẹ ba còn quở cô ả Tôn Phương Phương ăn dọng của ba bao nhiêu tiền kia kìa.”
“Đàn bà mới phải đắp tiền vào còn mày là con trai thì khác chứ. Tập thói tiêu hoang từ bé thì sau này núi vàng núi bạc cũng không đủ cho mày phá, hiểu chưa.”
Ngải Đông Đông không thèm đáp, nó kéo cái vòng trên cổ lên ngắm nghía rồi bảo: “Đẹp quá nhỉ?”
“Hồi bằng mày ba cũng đeo mấy cái này, giờ nghĩ lại thấy ngu thật, trông cứ như nhà giàu mới nổi.”
“Cái đấy còn tùy xem ai đeo, ba đeo thì giống nhà giàu mới nổi chứ lên cổ con trông mô-đen hẳn.”
Chu Cương bật cười: “Đâu ra mà mày tự tin thế không biết.”
“Đâu ra, không tin con thử cho ba xem nhé.” nói xong Ngải Đông Đông nhìn quanh quất rồi nó đưa hai ngón tay lên miệng huýt gió trêu hai cô bé mười mấy tuổi đang đi bên kia đường. Hai con nhỏ quay sang thấy nó thì đỏ bừng mặt, kéo nhau chạy mất.
Ngải Đông Đông đắc ý hất mặt: “Anh đẹp trai thật chứ đùa à~”
Chu Cương thật hết biết nói gì với nó: “Tí tuổi đầu đã phá làng phá xóm, mày mà không ai quản thì không biết sau này thế nào. Thôi được rồi, đừng có mừng vội, vừa xong không phải tiền cho không mày đâu, cầm cái thẻ này đi.”
Chu Cương đưa cho nó cái thẻ vừa dùng để trả tiền vòng, Ngải Đông Đông nhận lấy, săm soi rồi cười hỏi: “Ba thoáng quá vậy, thẻ hết tiền rồi à?”
“Hết là thế nào, vốn định để lì xì năm mới cho mày đấy nhưng thôi giờ tiêu hết ba ngàn rồi, đưa trước cho mày luôn cũng được. Nhưng Tết là không có nữa đâu đấy, tiêu tiết kiệm thôi nhé.”
“Trong này còn được bao nhiêu?”
“Tiêu vừa phải thì vẫn đủ chán, sau này nhập học hàng tháng ba sẽ bắn tiền vào đây cho mày. Mày xài thế nào cũng được nhưng hết thì phải tự kiếm lấy mà tiêu.”
Ngải Đông Đông chạy vào một cây ATM ven đường để tra số dư, trong thẻ còn tận hơn ba ngàn.
Đại gia quá ta ơi.
Nhưng nó vẫn tạm dẹp sự mừng rỡ sang một bên để đi ra hoạnh họe Chu Cương: “Ba đừng tưởng chỉ bơm tiền thôi là đủ nhé, nuôi con không phải cứ tiền tiền mà xong đâu, phải cả tấm lòng mới được.”
“Biết rồi, nhất là với con dê con quen thói lang chạ như mày ấy, phải có chiêu mới được.”
“Ba thì có chiêu gì?”
Chu Cương ngoác miệng cười, gã đút hai tay trong túi quần ra vẻ rất thâm sâu: “Chiêu của ba mày biết làm sao được, khi nào phải nếm mùi thật mày mới khóc không ra nước mắt.”
“Có những chuyện chưa thử làm sao biết sẽ hối hận. Ba cứ xả láng đi, làm sao để con khóc ra được nước mắt càng tốt.”
“Thế thì thôi, chuyện ấy ba chẳng phục vụ được mày đâu.” bỗng nhiên Chu Cương đổi giọng nghiêm túc: “Lâu nay ba phải làm mày ghét ba như thế cũng vì sợ về sau mày sẽ hối hận thôi. Trước kia nhận mày chỉ vì hứng lên thì nghĩ cứu vớt mày một phen, ai biết đâu mày đúng là đứa khó chiều khó dạy, giờ muốn sút mày đi cũng chẳng được nữa, mày thật… hai dà~”
“Hứ, ba không sút được hay không muốn sút?”
Chu Cương mỉm cười: “Định gài ba mày đấy?”
Ngải Đông Đông nuốt nuốt nước miếng như là đang khấp khởi chờ đợi một câu đáp tình cảm của gã, quả nhiên Chu Cương không làm nó thất vọng, gã nói: “Ba chỉ nghĩ đơn giản là mày cứng đầu đến mấy thì cũng có ngày hiểu bụng ba, rồi mày sẽ…”
“Con cũng nghĩ đơn giản vậy đó.” Ngải Đông Đông ngắt ngang lời gã, nó hấp tấp bảo: “Ba có biết lúc mới về nhà mình con chẳng biết ai với ai, đâu đâu cũng là người lạ nên hai tuần đầu con khổ lắm không?”
Chu Cương trầm tư nhìn nó. ngôn tình hay
Cái mặt Ngải Đông Đông rất lạ, lúc nó tỏ ra hoạt bát thì rõ là rất sinh động, tràn trề sức sống, nhưng cứ hễ nó xịu mặt thì trông hết sức thảm thương, ai nhìn cũng phải mủi lòng với nó. Nó nói giọng lí nhí hẳn: “Lúc đó con chỉ loanh quanh nghĩ cách nịnh nọt người nhà ba, từ bé đến giờ tính con có ra gì đâu, con nói chuyện với mẹ con còn đốp chát nữa là. Thế mà về nhà mình việc gì con cũng xin làm, ăn nói cũng phải ngọt ngào lễ phép, chỉ sợ người nhà ba không thích con… bởi vì con nghĩ chỉ cần con được cả nhà ba yêu mến thì ba có muốn cũng không bỏ con được nữa. Chỉ cần ba không bỏ được con thì sớm muộn cũng có ngày ba chết với con.”
Rồi nó ngẩng lên nhìn Chu Cương: “Thế mà ba đòi con chỉ làm con ba, con đau lòng lắm, ai thèm làm con ba. Chẳng lẽ con không biết mình mặt dày mày dạn hay sao, nhưng con làm thế nào được nữa? Ba không thích con, con mà không mặt dày sán vào thì con mất không à? Ba bảo làm thằng con trai phải có lòng tự trọng, ba tưởng con không muốn tự trọng hay sao, đổi lại là ba theo đuổi con đi con sẽ lên mặt cho ba biết… Nhưng ba có đâu, mà con thích ba quá rồi, con chỉ sợ chịu thua là mất. Ba là người đàn ông đầu tiên con thích dù gì con cũng muốn cố hết sức lần này, cùng lắm cố mãi không được thì con cũng chẳng phải hối hận.”
Chu Cương đứng ngây như tượng nhìn Ngải Đông Đông, môi gã giật giật, mấy lần gã như định nói rồi lại thôi, niềm si mê của một đứa thiếu niên với một người đàn ông thực sự khiến gã rung động.
“Con thích tiền, cái gì mắc tiền con cũng thích. Ai bảo chỉ con gái mới được thích hột xoàn?” Ngải Đông Đông vùng vằng: “Ba tính lật lọng hả, vừa bảo con thích gì cũng được cơ mà.”
Chu Cương bật cười, bảo: “Được được, thì vào xem nào, mày đừng có cho ba sạt nghiệp là được.”
Hai người bước chân vào tiệm là cô bán hàng xinh gái tươi cười ra tiếp ngay, không đợi cô nàng mở miệng Ngải Đông Đông đã phủ đầu luôn: “Hàng mình đá quý mắc nhất ở chỗ nào hả chị?”
Chu Cương đằng hắng một tiếng, Ngải Đông Đông vẫn nhìn cô bán hàng, thây kệ gã luôn. Cô nàng cười khanh khách đáp: “Mời hai vị xem bên này ạ.”
Chắc hai cô bán hàng còn lại cũng nghe thấy Ngải Đông Đông hỏi mua món gì đắt nhất nên đều xúm lại, tiệm trang sức này trông rất xa xỉ nhưng buôn bán chỉ thường thường, có khi cả ngày chẳng có khách nào ghé qua. Cô bán hàng dẫn hai người vào tận tủ trưng bày trong cùng rồi chỉ những món đá quý bên trong và bảo: “Đây là những món đắt nhất tiệm ạ… mời hai vị xem có vừa ý món nào không…”
Cô bán hàng lại cười hỏi Chu Cương: “Anh mua tặng cho ai ạ, cho chị nhà hay là đi biếu ạ?”
Ngải Đông Đông đáp thay: “Không phải ổng mua, em mua cơ.”
Cô bán hàng có vẻ rất ngạc nhiên, chắc nghĩ nó mới tí tuổi lấy đâu ra nhiều tiền nên cô ta lại quay sang nhìn Chu Cương, Chu Cương gật đầu: “Nó mua đấy.”
Cô bán hàng lập tức tươi tỉnh đổi sang nụ cười tủm tỉm rồi cúi xuống hỏi Ngải Đông Đông: “Em đã định mua món gì chưa?”
Ngải Đông Đông không trả lời cô ta mà quay sang hỏi Chu Cương: “Hay con mua nhẫn nhé?”
“Tùy con, mua cho con thôi mà, thích gì cũng được.”
Ngải Đông Đông mím môi hất mặt một cái: “Thế thôi.” Nó quay sang bảo cô bán hàng: “Chị cho em xem vòng đeo cổ đi, loại cho con trai ấy.”
“Em muốn vòng bằng gì nào?”
“Bạc đi.” Ngải Đông Đông nói rồi quay lại cười cười với Chu Cương: “Tiết kiệm cho ba nhé.”
Có điều vào đến đây chưa chắc bạc đã rẻ hơn vàng, Ngải Đông Đông lựa một sợi dây chuyền bạc cho nam, giá niêm yết 2888 đồng. Giá này kể ra vẫn là phải chăng, có mấy sợi dây bạch kim còn tới gần sáu ngàn.
“Thật ra thanh niên đeo vàng cũng đẹp lắm em ạ, tuổi trẻ năng động đeo trông cá tính chứ tầm trung niên mà đeo vàng nhiều thì lại không sang lắm. Chị có mấy dây bạch kim kiểu Hàn Quốc đeo lên đẹp lắm, em có muốn xem thử không?”
Ngải Đông Đông thử nhìn qua tem giá, cái nào cũng hơn mười ngàn, “Cái này vàng mấy hả chị?”
“Đều là 20K, chỉ có sợi này nặng hơn là 24K.”
Ngải Đông Đông làm bộ ngắm nghía một hồi rồi quay sang hỏi Chu Cương: “Hay con mua vàng nhé?”
“Ở đây an ninh không tốt đeo vàng coi chừng bị trộm cướp để ý.” nói rồi Chu Cương quay sang chìa hai bàn tay lem luốc dầu máy ra cho cô bán hàng xem và cười bảo: “Cô trông tôi làm thợ sửa xe lương tháng có bao nhiêu đâu, cô chỉ cho em nó món nào rẻ tiền thôi.”
Cô bán hàng mỉm cười, nói: “Quý khách cứ đùa, chúng em bán hàng chỉ có mỗi cái tài nhìn người thôi, trông bộ quần áo anh mặc với đôi giày da anh đi hiệu gì chúng em cũng biết ấy chứ. Anh mà không có tiền thì chắc Bill Gates cũng là người nghèo mất.”
Ngải Đông Đông phì cười: “Lộ bem rồi anh giai ơi.”
Chu Cương đành chịu, gã mỉm cười trông vừa đẹp trai vừa rất là lịch lãm: “Con nít đeo vòng chơi chơi thôi, mua đắt quá làm gì. Ba thấy cái lúc đầu được đấy, trông đơn giản mà hợp với con.”
Ý Chu Cương chính là cái vòng bạc 2888 đồng Ngải Đông Đông vẫn cầm trên tay.
Nghe thế Ngải Đông Đông gật đầu liền: “Thế lấy cái này.”
Nó nói năng hùng hồn ra chiều đại gia lắm: “Rồi xong, tính tiền thôi, ba mang ví không đó?”
Chu Cương gật đầu: “Không chọn nữa à?”
“Mua nữa được ạ?” nghe thế Ngải Đông Đông lập tức dí mặt vào tủ kính: “Đợi đấy con chọn cái nữa…”
“Này thôi đi chứ, thằng này.” Chu Cương cười cặp cổ nó lôi ra quầy tính tiền. Ngải Đông Đông cười hì hì bảo: “Ba ngàn đồng con cũng thỏa mãn rồi, chứng tỏ là ba thương con thật.”
Ở thị trấn nhỏ tẹo này ba ngàn đồng là ngang với lương cả tháng làm bạc mặt của một thợ xây rồi, tính ra không hề là một món tiền nhỏ.
“Đứt từng khúc ruột đấy ông con ạ.” đến quầy Chu Cương móc một cái thẻ trong ví ra: “Cà thẻ được không em?”
“Được ạ, anh chờ một chút.” cô bán hàng nhận thẻ, thanh toán cho gã rồi hỏi: “Có cần hộp đựng không ạ?”
“Thôi, em đeo luôn.” Ngải Đông Đông đưa cái vòng cho Chu Cương: “Ba đeo cho con.”
Chu Cương không cầm, gã bảo nó: “Tự đeo đi.”
“Con nhìn thấy đâu mà đeo.”
“Đây để chị đeo cho em.” một cô bán hàng rất không thức thời lên tiếng, Ngải Đông Đông đành để cô ta đeo cho nó: “Đẹp lắm em ạ.” cô kia còn phải nói vuốt đuôi một câu.
“Chuyện, không thì em đã chẳng mua.”
Ra khỏi tiệm trang sức, Chu Cương bảo: “Gớm thật, tiêu vèo một cái hết ba ngàn đồng, mày cũng hoang lắm đấy.”
“Ba ngàn ăn nhằm gì với ba.” Ngải Đông Đông đáp: “Ngày trước ba chẳng mua những cái túi hàng chục ngàn cho Tôn Phương Phương à?”
Chu Cương sửng sốt: “Ai bảo mày thế?”
“Chuyện ba đốt tiền cả nhà ai chẳng biết, mới hôm trước mẹ ba còn quở cô ả Tôn Phương Phương ăn dọng của ba bao nhiêu tiền kia kìa.”
“Đàn bà mới phải đắp tiền vào còn mày là con trai thì khác chứ. Tập thói tiêu hoang từ bé thì sau này núi vàng núi bạc cũng không đủ cho mày phá, hiểu chưa.”
Ngải Đông Đông không thèm đáp, nó kéo cái vòng trên cổ lên ngắm nghía rồi bảo: “Đẹp quá nhỉ?”
“Hồi bằng mày ba cũng đeo mấy cái này, giờ nghĩ lại thấy ngu thật, trông cứ như nhà giàu mới nổi.”
“Cái đấy còn tùy xem ai đeo, ba đeo thì giống nhà giàu mới nổi chứ lên cổ con trông mô-đen hẳn.”
Chu Cương bật cười: “Đâu ra mà mày tự tin thế không biết.”
“Đâu ra, không tin con thử cho ba xem nhé.” nói xong Ngải Đông Đông nhìn quanh quất rồi nó đưa hai ngón tay lên miệng huýt gió trêu hai cô bé mười mấy tuổi đang đi bên kia đường. Hai con nhỏ quay sang thấy nó thì đỏ bừng mặt, kéo nhau chạy mất.
Ngải Đông Đông đắc ý hất mặt: “Anh đẹp trai thật chứ đùa à~”
Chu Cương thật hết biết nói gì với nó: “Tí tuổi đầu đã phá làng phá xóm, mày mà không ai quản thì không biết sau này thế nào. Thôi được rồi, đừng có mừng vội, vừa xong không phải tiền cho không mày đâu, cầm cái thẻ này đi.”
Chu Cương đưa cho nó cái thẻ vừa dùng để trả tiền vòng, Ngải Đông Đông nhận lấy, săm soi rồi cười hỏi: “Ba thoáng quá vậy, thẻ hết tiền rồi à?”
“Hết là thế nào, vốn định để lì xì năm mới cho mày đấy nhưng thôi giờ tiêu hết ba ngàn rồi, đưa trước cho mày luôn cũng được. Nhưng Tết là không có nữa đâu đấy, tiêu tiết kiệm thôi nhé.”
“Trong này còn được bao nhiêu?”
“Tiêu vừa phải thì vẫn đủ chán, sau này nhập học hàng tháng ba sẽ bắn tiền vào đây cho mày. Mày xài thế nào cũng được nhưng hết thì phải tự kiếm lấy mà tiêu.”
Ngải Đông Đông chạy vào một cây ATM ven đường để tra số dư, trong thẻ còn tận hơn ba ngàn.
Đại gia quá ta ơi.
Nhưng nó vẫn tạm dẹp sự mừng rỡ sang một bên để đi ra hoạnh họe Chu Cương: “Ba đừng tưởng chỉ bơm tiền thôi là đủ nhé, nuôi con không phải cứ tiền tiền mà xong đâu, phải cả tấm lòng mới được.”
“Biết rồi, nhất là với con dê con quen thói lang chạ như mày ấy, phải có chiêu mới được.”
“Ba thì có chiêu gì?”
Chu Cương ngoác miệng cười, gã đút hai tay trong túi quần ra vẻ rất thâm sâu: “Chiêu của ba mày biết làm sao được, khi nào phải nếm mùi thật mày mới khóc không ra nước mắt.”
“Có những chuyện chưa thử làm sao biết sẽ hối hận. Ba cứ xả láng đi, làm sao để con khóc ra được nước mắt càng tốt.”
“Thế thì thôi, chuyện ấy ba chẳng phục vụ được mày đâu.” bỗng nhiên Chu Cương đổi giọng nghiêm túc: “Lâu nay ba phải làm mày ghét ba như thế cũng vì sợ về sau mày sẽ hối hận thôi. Trước kia nhận mày chỉ vì hứng lên thì nghĩ cứu vớt mày một phen, ai biết đâu mày đúng là đứa khó chiều khó dạy, giờ muốn sút mày đi cũng chẳng được nữa, mày thật… hai dà~”
“Hứ, ba không sút được hay không muốn sút?”
Chu Cương mỉm cười: “Định gài ba mày đấy?”
Ngải Đông Đông nuốt nuốt nước miếng như là đang khấp khởi chờ đợi một câu đáp tình cảm của gã, quả nhiên Chu Cương không làm nó thất vọng, gã nói: “Ba chỉ nghĩ đơn giản là mày cứng đầu đến mấy thì cũng có ngày hiểu bụng ba, rồi mày sẽ…”
“Con cũng nghĩ đơn giản vậy đó.” Ngải Đông Đông ngắt ngang lời gã, nó hấp tấp bảo: “Ba có biết lúc mới về nhà mình con chẳng biết ai với ai, đâu đâu cũng là người lạ nên hai tuần đầu con khổ lắm không?”
Chu Cương trầm tư nhìn nó. ngôn tình hay
Cái mặt Ngải Đông Đông rất lạ, lúc nó tỏ ra hoạt bát thì rõ là rất sinh động, tràn trề sức sống, nhưng cứ hễ nó xịu mặt thì trông hết sức thảm thương, ai nhìn cũng phải mủi lòng với nó. Nó nói giọng lí nhí hẳn: “Lúc đó con chỉ loanh quanh nghĩ cách nịnh nọt người nhà ba, từ bé đến giờ tính con có ra gì đâu, con nói chuyện với mẹ con còn đốp chát nữa là. Thế mà về nhà mình việc gì con cũng xin làm, ăn nói cũng phải ngọt ngào lễ phép, chỉ sợ người nhà ba không thích con… bởi vì con nghĩ chỉ cần con được cả nhà ba yêu mến thì ba có muốn cũng không bỏ con được nữa. Chỉ cần ba không bỏ được con thì sớm muộn cũng có ngày ba chết với con.”
Rồi nó ngẩng lên nhìn Chu Cương: “Thế mà ba đòi con chỉ làm con ba, con đau lòng lắm, ai thèm làm con ba. Chẳng lẽ con không biết mình mặt dày mày dạn hay sao, nhưng con làm thế nào được nữa? Ba không thích con, con mà không mặt dày sán vào thì con mất không à? Ba bảo làm thằng con trai phải có lòng tự trọng, ba tưởng con không muốn tự trọng hay sao, đổi lại là ba theo đuổi con đi con sẽ lên mặt cho ba biết… Nhưng ba có đâu, mà con thích ba quá rồi, con chỉ sợ chịu thua là mất. Ba là người đàn ông đầu tiên con thích dù gì con cũng muốn cố hết sức lần này, cùng lắm cố mãi không được thì con cũng chẳng phải hối hận.”
Chu Cương đứng ngây như tượng nhìn Ngải Đông Đông, môi gã giật giật, mấy lần gã như định nói rồi lại thôi, niềm si mê của một đứa thiếu niên với một người đàn ông thực sự khiến gã rung động.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook