Gã Độc Thân Vàng Mười
-
Chương 72
Lần này Ngải Đông Đông bỏ nhà đi hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Chu Cương, Chu Cương vẫn cứ lêu lổng cả ngày, đêm hôm mới mò mặt về. Cuối cùng đến bà Chu cũng phải ngứa mắt bảo: “Thằng này trước có thế đâu, giờ suốt ngày chơi bời không lo làm ăn gì cả.”
Thụy Linh nghe vậy thì nói: “Anh cả ở trong tù lâu ngày chồn chân thôi bà ạ, để anh ấy thoải mái mấy hôm lại bình thường thôi mà.”
Ngải Đông Đông ngồi cạnh chọc chọc bát, nó nuốt mãi không trôi miếng cơm trong miệng, mặt nó cau có đến là khó chịu.
Nó quyết định phải cho Chu Cương một bài học.
Thế là tối hôm đó nó khóa trái cổng từ sớm, khóa hết cả cửa hông cửa ngách rồi đi lên lầu, nằm trên giường xem TV.
Sắp Tết nên nhiều kênh truyền hình bắt đầu chiếu nào kịch nào phim cuối năm, rất nhiều tiết mục đặc sắc. Đương nhiên là Ngải Đông Đông chẳng có hứng thú gì cả, nó đổi kênh liên tục đến khi mở trúng kênh thiếu nhi, nó xem một lèo hết hai tập “Truyền kỳ Na Tra”.
Bấy giờ bên ngoài mới có tiếng xe vào sân, Ngải Đông Đông nhìn lên thấy đồng hồ chỉ mười giờ.
Ở quê không như trên phố, mùa đông qua chín giờ là đường cái đã vắng tanh, tiếng xe của Chu Cương làm chó những nhà hàng xóm thi nhau sủa ăng ẳng. Ngải Đông Đông chạy ra cửa sổ nhìn xuống thấy xe đã dừng trước cổng bên kia sân.
Nhà rất ít khi khóa cửa nên Chu Cương ra ngoài không bao giờ cầm chìa theo. Ngải Đông Đông thấy đèn xe đã tắt, bên dưới tối om.
Sau đó là tiếng đập cửa rầm rầm, Chu Cương đứng ngoài gọi nó: “Ngải Đông Đông, xuống mở cửa đi.”
Ngải Đông Đông kéo rèm cửa sổ, tắt TV rồi mò mẫm trong bóng tối leo lên giường, trùm chăn.
Nó nằm trong chăn một hồi mới đầu còn nghe thấy Chu Cương gọi, lúc sau thì im ru. Nó lại nằm cố một lúc rồi ngồi bật dậy. Ngôn Tình Hay
Chu Cương không vào được nhà có khi nào lại lái xe đi tìm bồ nhí tiếp không??
Đúng là nó chưa nghĩ đến chuyện này thật. Ngải Đông Đông vội vàng khoác áo nhảy xuống giường, nó kéo giật rèm cửa ra ngó xuống, bên ngoài tối om, xe chắc vẫn còn trong sân nếu không nó đã nghe thấy tiếng động cơ hoặc thấy đèn xe bật sáng.
Nó xỏ dép vào, mò mẫm đi xuống lầu, dưới sân có ánh sáng trăng nên vẫn thấy mờ mờ, nó lén chạy đến áp tai vào cổng nghe động tĩnh bên kia.
Êm ru không có tiếng động nào. Thế là nó lén mở cổng, thò đầu sang.
Không thấy ai, chỉ có xe của Chu Cương đậu ở đó dưới trăng.
Nhìn quanh quất vẫn không thấy người, thế là nó đi đến cạnh xe ô tô, bấy giờ mới thấy Chu Cương đang nằm ngật ngưỡng trong xe, hình như ngủ mất rồi.
Nó đập kính xe, gọi: “Chu Cương.”
Chu Cương cựa cựa đầu nhưng không mở mắt ra. Nó lại đập cửa mạnh hơn: “Chu Cương!”
Chắc Chu Cương uống nhiều lắm nên gã chẳng phản ứng gì cả. Ngải Đông Đông co cẳng đạp cửa rầm một cái, bấy giờ Chu Cương mới sực tỉnh, trợn mắt nhìn nó qua kính cửa sổ.
Nó vẫy tay gọi: “Con đây, Ngải Đông Đông.”
Chu Cương vuốt mặt, mở cửa ra, lè nhè hỏi nó: “Sao lại khóa cổng không cho ba vào?”
“Sao ba uống lắm thế, không sợ bị công an bắt à?” Nói rồi nó khom người đỡ Chu Cương ra, mùi rượu nồng nặc phả vào mặt nó, không đến nỗi hôi hám nhưng Ngải Đông Đông thấy rất khó chịu, nó tức tối bảo: “Uống uống uống uống, uống đến đâm đầu vào cột điện đi.”
Tự nhiên Chu Cương bật cười, chẳng biết cười cái gì, Ngải Đông Đông xốc gã qua cổng, vừa vào đến sân Chu Cương ợ lên một cái, nó tránh không kịp thế là hứng cả bãi nôn vào người, mùi chua nồng xộc lên mũi nó, Ngải Đông Đông xô Chu Cương ra, nó nhảy lùi lại, cởi áo khoác vắt lên dây phơi gần đó rồi gắt: “Nôn hết ra người con rồi đây này!”
Chu Cương còn bận chổng mông nôn ọe, nghe tiếng có vẻ rất khổ sở. Ngải Đông Đông mím môi rồi cuối cùng vẫn tiến tới, vỗ lưng cho gã.
Lần này Chu Cương uống nhiều thật, nôn xong gã bước đi cũng ngật ngưỡng. Lôi được gã vào phòng khách thì Ngải Đông Đông đã thở hồng hộc, nó cố kéo gã lên lầu nhưng hai chân nó bủn rủn làm cả hai cùng ngã ngửa ra sàn. Chu Cương đè nửa người trên người nó, Ngải Đông Đông mắm môi mắm lợi mà không đẩy được gã ra, cuối cùng nó kiệt sức nằm vật ra thở hổn hển.
Chu Cương bị ngã thì có vẻ tỉnh táo lại một tí, gã cười hề hề ôm đầu nó, lè nhè bảo: “Nào nào, thơm cái nào.”
Cái giọng này đúng là giọng đi bia ôm về mà, chắc chắn là nhầm nó thành gái dịch vụ rồi. Ngải Đông Đông tức điên người, nó bịt mồm Chu Cương lại, Chu Cương lại dí môi vào lòng bàn tay nó, nó giãy ra bằng được: “Chu Cương, điên vừa vừa thôi!”
Thụy Linh nghe vậy thì nói: “Anh cả ở trong tù lâu ngày chồn chân thôi bà ạ, để anh ấy thoải mái mấy hôm lại bình thường thôi mà.”
Ngải Đông Đông ngồi cạnh chọc chọc bát, nó nuốt mãi không trôi miếng cơm trong miệng, mặt nó cau có đến là khó chịu.
Nó quyết định phải cho Chu Cương một bài học.
Thế là tối hôm đó nó khóa trái cổng từ sớm, khóa hết cả cửa hông cửa ngách rồi đi lên lầu, nằm trên giường xem TV.
Sắp Tết nên nhiều kênh truyền hình bắt đầu chiếu nào kịch nào phim cuối năm, rất nhiều tiết mục đặc sắc. Đương nhiên là Ngải Đông Đông chẳng có hứng thú gì cả, nó đổi kênh liên tục đến khi mở trúng kênh thiếu nhi, nó xem một lèo hết hai tập “Truyền kỳ Na Tra”.
Bấy giờ bên ngoài mới có tiếng xe vào sân, Ngải Đông Đông nhìn lên thấy đồng hồ chỉ mười giờ.
Ở quê không như trên phố, mùa đông qua chín giờ là đường cái đã vắng tanh, tiếng xe của Chu Cương làm chó những nhà hàng xóm thi nhau sủa ăng ẳng. Ngải Đông Đông chạy ra cửa sổ nhìn xuống thấy xe đã dừng trước cổng bên kia sân.
Nhà rất ít khi khóa cửa nên Chu Cương ra ngoài không bao giờ cầm chìa theo. Ngải Đông Đông thấy đèn xe đã tắt, bên dưới tối om.
Sau đó là tiếng đập cửa rầm rầm, Chu Cương đứng ngoài gọi nó: “Ngải Đông Đông, xuống mở cửa đi.”
Ngải Đông Đông kéo rèm cửa sổ, tắt TV rồi mò mẫm trong bóng tối leo lên giường, trùm chăn.
Nó nằm trong chăn một hồi mới đầu còn nghe thấy Chu Cương gọi, lúc sau thì im ru. Nó lại nằm cố một lúc rồi ngồi bật dậy. Ngôn Tình Hay
Chu Cương không vào được nhà có khi nào lại lái xe đi tìm bồ nhí tiếp không??
Đúng là nó chưa nghĩ đến chuyện này thật. Ngải Đông Đông vội vàng khoác áo nhảy xuống giường, nó kéo giật rèm cửa ra ngó xuống, bên ngoài tối om, xe chắc vẫn còn trong sân nếu không nó đã nghe thấy tiếng động cơ hoặc thấy đèn xe bật sáng.
Nó xỏ dép vào, mò mẫm đi xuống lầu, dưới sân có ánh sáng trăng nên vẫn thấy mờ mờ, nó lén chạy đến áp tai vào cổng nghe động tĩnh bên kia.
Êm ru không có tiếng động nào. Thế là nó lén mở cổng, thò đầu sang.
Không thấy ai, chỉ có xe của Chu Cương đậu ở đó dưới trăng.
Nhìn quanh quất vẫn không thấy người, thế là nó đi đến cạnh xe ô tô, bấy giờ mới thấy Chu Cương đang nằm ngật ngưỡng trong xe, hình như ngủ mất rồi.
Nó đập kính xe, gọi: “Chu Cương.”
Chu Cương cựa cựa đầu nhưng không mở mắt ra. Nó lại đập cửa mạnh hơn: “Chu Cương!”
Chắc Chu Cương uống nhiều lắm nên gã chẳng phản ứng gì cả. Ngải Đông Đông co cẳng đạp cửa rầm một cái, bấy giờ Chu Cương mới sực tỉnh, trợn mắt nhìn nó qua kính cửa sổ.
Nó vẫy tay gọi: “Con đây, Ngải Đông Đông.”
Chu Cương vuốt mặt, mở cửa ra, lè nhè hỏi nó: “Sao lại khóa cổng không cho ba vào?”
“Sao ba uống lắm thế, không sợ bị công an bắt à?” Nói rồi nó khom người đỡ Chu Cương ra, mùi rượu nồng nặc phả vào mặt nó, không đến nỗi hôi hám nhưng Ngải Đông Đông thấy rất khó chịu, nó tức tối bảo: “Uống uống uống uống, uống đến đâm đầu vào cột điện đi.”
Tự nhiên Chu Cương bật cười, chẳng biết cười cái gì, Ngải Đông Đông xốc gã qua cổng, vừa vào đến sân Chu Cương ợ lên một cái, nó tránh không kịp thế là hứng cả bãi nôn vào người, mùi chua nồng xộc lên mũi nó, Ngải Đông Đông xô Chu Cương ra, nó nhảy lùi lại, cởi áo khoác vắt lên dây phơi gần đó rồi gắt: “Nôn hết ra người con rồi đây này!”
Chu Cương còn bận chổng mông nôn ọe, nghe tiếng có vẻ rất khổ sở. Ngải Đông Đông mím môi rồi cuối cùng vẫn tiến tới, vỗ lưng cho gã.
Lần này Chu Cương uống nhiều thật, nôn xong gã bước đi cũng ngật ngưỡng. Lôi được gã vào phòng khách thì Ngải Đông Đông đã thở hồng hộc, nó cố kéo gã lên lầu nhưng hai chân nó bủn rủn làm cả hai cùng ngã ngửa ra sàn. Chu Cương đè nửa người trên người nó, Ngải Đông Đông mắm môi mắm lợi mà không đẩy được gã ra, cuối cùng nó kiệt sức nằm vật ra thở hổn hển.
Chu Cương bị ngã thì có vẻ tỉnh táo lại một tí, gã cười hề hề ôm đầu nó, lè nhè bảo: “Nào nào, thơm cái nào.”
Cái giọng này đúng là giọng đi bia ôm về mà, chắc chắn là nhầm nó thành gái dịch vụ rồi. Ngải Đông Đông tức điên người, nó bịt mồm Chu Cương lại, Chu Cương lại dí môi vào lòng bàn tay nó, nó giãy ra bằng được: “Chu Cương, điên vừa vừa thôi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook