Gã Độc Thân Vàng Mười
-
Chương 7
“Chu Cương là tay có số má ở huyện Cố Thành này, anh nghe tiếng ổng từ lúc chưa đi tù cơ nhưng hồi đó anh không biết nhiều lắm, chỉ nghe nói ổng quen biết rộng, việc gì cần nhờ ổng thì chắc chín phần là thành. Hơi giống kiểu đại ca xã hội đen ấy, thấy bảo tính ổng trượng nghĩa, không chấp nhặt, chẳng qua dân thường không hiểu nên cứ đồn thổi ổng thành đầu gấu bặm trợn thôi. À mà ổng giàu lắm, dân mình thì ai giàu cũng ghét nên toàn nói xấu ổng. Nhưng trong giới xã hội thì ai cũng nể ổng hết.”
Khải Tử nói một hồi thì khịt khịt mũi, đấy là thói quen của gã: “Nhưng đấy là anh nghe nói hồi trước thôi, vào đây mới tận mắt thấy ổng, thấy bảo ổng đắc tội với nhà quyền quý nên phải vào đây tránh họa, không biết có phải thật không nhưng mà anh thì anh không tin. Ổng ghê gớm như thế còn sợ gì ai? Chắc cũng có điều gì ẩn khuất đấy. À mà con người thật của ổng đúng là tốt hơn người ta đồn nhiều, trông hung dữ thế thôi mà không bao giờ làm khó ai cả, nhiều khi ổng cũng thân thiện lắm. Từ từ rồi mày sẽ thấy.”
“Ổng ở đây bao lâu rồi anh?”
“Mới mấy hôm, vào từ tuần trước thì phải, chắc được năm sáu ngày.” Khải Tử lại ghé sát vào nó hơn: “Ông này là anh em kết nghĩa với tay Triệu Đắc Ý trưởng đồn đấy, thế nên ổng ở tù còn sướng hơn mình ở ngoài, muốn gì được nấy mày ạ.”
Ngải Đông Đông “à” lên một tiếng, trong đầu nó đã manh nha ý đồ, nó nghĩ thầm Chu Cương này lợi hại như thế mà nó ké được một tí thì tốt, kể cả không được thả thì ít nhất ở trong tù này cũng không ai dám bắt nạt nó nữa.
Lại nghĩ đến bài hát của Dương Ngọc Oánh nghe thấy đêm qua, nó bật cười rồi đằng hắng mấy tiếng, lại hỏi: “Lúc vào em có thấy ổng, sao nhạc trẻ ổng không nghe mà lại đi nghe Dương Ngọc Oánh nhỉ?”
Khải Tử cười cười: “Sao thế, mày ghét Dương Ngọc Oánh à?”
“Đâu có, em thấy bả cũng bình thường, nhưng em cứ tưởng tầm mà thích bả phải là các ông chú ông bác cơ, Chu lão đại mấy tuổi vậy?”
“Chắc độ ba mấy.”
“Thế thì cũng lớn, mấy đứa bạn học em hồi trước ba chúng nó toàn hơn ba mươi.”
Vừa nói đến đó thì có người gọi Ngải Đông Đông, nó vội đứng dậy, giũ vải vụn trên người, Trịnh Dung đứng ngoài cửa sổ gọi: “Đi lĩnh quần áo với chăn đi.”
Ngải Đông Đông từ trong xưởng đi ra thì thấy Trịnh Dung đang đánh bài giết thời gian với mấy quản giáo nữa, ai nấy đều ngậm điếu thuốc trên môi chỉ có Trịnh Dung là không, gã cầm bài trên tay, hỏi nó: “Biết lĩnh ở đâu chưa?”
Ngải Đông Đông nhìn nhìn, nó hiểu ngay bọn quản giáo đang đánh hăng, nếu nó đòi một người đưa nó đi thì người đó chắc chắn sẽ bực mình, thế là nó gật vội: “Biết rồi ạ, sáng nay em đi một lần rồi.”
Trịnh Dung nhìn bài trên tay: “Thế thì tự đi đi, đừng có chạy lung tung không thì mày biết tay đấy.”
“Dạ vâng.” Ngải Đông Đông cuống quýt cười bồi với mấy tay quản giáo rồi chạy đi. Nhà giam này thực ra rất rộng, xưởng ở đầu phía Đông, ra khỏi khu xưởng phải qua sân tập, rồi qua khu nhà ở mới đến, chỗ thì dễ tìm nhưng vào trong mới biết có rất nhiều dãy nhà, nó nhận không ra hành lang nào mới đúng. Giờ này phạm nhân đều đang lao động ở phân xưởng nên khu nhà tù hầu như không còn quản giáo nào trông, thế là nó được tự do lượn lờ. Đi một hồi chẳng hiểu sao lại đến nhà giam của Chu Cương, nó hiếu kỳ ngó vào một cái mới biết bên trong chẳng có ai.
Lúc này là hơn mười giờ sáng, phòng sáng sủa nên nó thấy rõ được đồ đạc bài trí bên trong. Vừa nhìn là nó bất bình rồi, chu choa ơi, cùng là ở tù mà sao khác nhau quá vậy!
Buồng giam của Chu Cương ngoại trừ cái cửa song sắt ra thì không có một điểm nào giống nhà tù, bên trong có giường trải ra trắng bốp, chăn trên giường không phải gấp, đang rủ xuống mép giường, bên cạnh giường là một cái tủ, có cả bàn, cạnh bàn có một cái ghế tựa. Quá đáng nhất là trên bàn lại có cả một cái máy tính xách tay, thêm hai cục loa nữa.
Đây mà là ở tù à, như này thì khác gì khách sạn. Điều kiện này đặt giữa huyện Cố Thành nghèo mạt rệp thì phải gọi là ngàn sao!
Đang cảm thán xã hội bất công thì nghe thấy tiếng chân từ sau hành lang, Ngải Đông Đông quay lại, thấy quản giáo buổi sáng dẫn nó đi lĩnh đồ đã đứng đó, gã hỏi nó: “Làm cái gì đấy?”
Nó vội vàng cúi chào, đáp: “Thưa lãnh đạo, em đi lĩnh chăn với quần áo ạ.”
Quản giáo nọ thấy nó gọi “lãnh đạo” thì rất vừa ý, gã cười khoe cả hàm răng rồi chỉ một lối rẽ gần đó: “Thế thì cậu phải đi lối kia.”
“Cảm ơn lãnh đạo ạ!”
Ngải Đông Đông lại cúi chào rồi chạy đi như bay. Đến chỗ ban sáng, người quản lý hậu cần giao đồ cho nó, đưa mắt nhìn nó một cái người nọ có vẻ thương cảm vì thấy nó còn nhỏ liền tốt bụng nhắc: “Chắc lâu chưa tắm hả, đi nhà tắm tắm đi rồi thay quần áo vào, vừa hay giờ này không có ai đâu.”
Ngải Đông Đông cảm ơn rối rít, nó trở lại buồng giam cất chăn rồi ôm quần áo mới được phát đi tắm.
Vừa đến cửa nhà tắm nó đã nghe thấy tiếng nước giội ào ào bên trong, trời tháng 11 đã hơi lạnh nên khói nước ấm lãng đãng tỏa ra. Nó vẫn ôm quần áo đi vào, và thế là nó gặp được cảnh tượng làm cả đời nó khó mà quên được.
Một cơ thể trưởng thành trần truồng cường tráng, dòng nước chạy men theo những múi thịt nơi bụng, uốn lượn lách vào mớ lông mao dày rậm, rồi róc rách chảy trên bộ phận thật lớn nọ, vuốt qua cái túi rồi nhỏ xuống, đám lông măng trên cặp đùi dài rắn chắc cũng bị nước chuốt mềm, dán sát vào làn da màu mật. Chu Cương đang xoa xà phòng lên đầu, gã đứng nghiêng nghiêng, vì hai tay giơ cao nên cánh tay và khuôn ngực tạo thành một đường cong mỹ miều trơn tru, vóc dáng phô bày ôi là hoàn hảo.
Xã hội hiện đại nhiều người cũng có ý thức tập thể thao để trông khỏe mạnh, cường tráng hơn, nhưng cơ bắp rèn luyện trong phòng tập làm sao sánh được với hình thành tự nhiên từ sinh hoạt hàng ngày, đôi bên có những khác biệt rất tinh tế, tập luyện ra thì trông rất hoành tráng, đô con làm người nhìn hoa cả mắt, còn sinh hoạt rèn giũa ra thì lại duyên dáng trơn tru, bừng bừng sinh khí nguyên sơ khiến người ta rụng cả tim. Vóc dáng Chu Cương là từ sinh hoạt mà thành, thế nên Ngải Đông Đông đứng xem mà sững sờ, mồm miệng khô khốc.
Ngay sau đó, khi nó đang ngơ ngẩn nhìn thì tình huống xấu hổ đã đến, Chu Cương đột nhiên vuốt bọt nước trên mặt, mở mắt ra, ngoái đầu lại nhìn nó.
Khải Tử nói một hồi thì khịt khịt mũi, đấy là thói quen của gã: “Nhưng đấy là anh nghe nói hồi trước thôi, vào đây mới tận mắt thấy ổng, thấy bảo ổng đắc tội với nhà quyền quý nên phải vào đây tránh họa, không biết có phải thật không nhưng mà anh thì anh không tin. Ổng ghê gớm như thế còn sợ gì ai? Chắc cũng có điều gì ẩn khuất đấy. À mà con người thật của ổng đúng là tốt hơn người ta đồn nhiều, trông hung dữ thế thôi mà không bao giờ làm khó ai cả, nhiều khi ổng cũng thân thiện lắm. Từ từ rồi mày sẽ thấy.”
“Ổng ở đây bao lâu rồi anh?”
“Mới mấy hôm, vào từ tuần trước thì phải, chắc được năm sáu ngày.” Khải Tử lại ghé sát vào nó hơn: “Ông này là anh em kết nghĩa với tay Triệu Đắc Ý trưởng đồn đấy, thế nên ổng ở tù còn sướng hơn mình ở ngoài, muốn gì được nấy mày ạ.”
Ngải Đông Đông “à” lên một tiếng, trong đầu nó đã manh nha ý đồ, nó nghĩ thầm Chu Cương này lợi hại như thế mà nó ké được một tí thì tốt, kể cả không được thả thì ít nhất ở trong tù này cũng không ai dám bắt nạt nó nữa.
Lại nghĩ đến bài hát của Dương Ngọc Oánh nghe thấy đêm qua, nó bật cười rồi đằng hắng mấy tiếng, lại hỏi: “Lúc vào em có thấy ổng, sao nhạc trẻ ổng không nghe mà lại đi nghe Dương Ngọc Oánh nhỉ?”
Khải Tử cười cười: “Sao thế, mày ghét Dương Ngọc Oánh à?”
“Đâu có, em thấy bả cũng bình thường, nhưng em cứ tưởng tầm mà thích bả phải là các ông chú ông bác cơ, Chu lão đại mấy tuổi vậy?”
“Chắc độ ba mấy.”
“Thế thì cũng lớn, mấy đứa bạn học em hồi trước ba chúng nó toàn hơn ba mươi.”
Vừa nói đến đó thì có người gọi Ngải Đông Đông, nó vội đứng dậy, giũ vải vụn trên người, Trịnh Dung đứng ngoài cửa sổ gọi: “Đi lĩnh quần áo với chăn đi.”
Ngải Đông Đông từ trong xưởng đi ra thì thấy Trịnh Dung đang đánh bài giết thời gian với mấy quản giáo nữa, ai nấy đều ngậm điếu thuốc trên môi chỉ có Trịnh Dung là không, gã cầm bài trên tay, hỏi nó: “Biết lĩnh ở đâu chưa?”
Ngải Đông Đông nhìn nhìn, nó hiểu ngay bọn quản giáo đang đánh hăng, nếu nó đòi một người đưa nó đi thì người đó chắc chắn sẽ bực mình, thế là nó gật vội: “Biết rồi ạ, sáng nay em đi một lần rồi.”
Trịnh Dung nhìn bài trên tay: “Thế thì tự đi đi, đừng có chạy lung tung không thì mày biết tay đấy.”
“Dạ vâng.” Ngải Đông Đông cuống quýt cười bồi với mấy tay quản giáo rồi chạy đi. Nhà giam này thực ra rất rộng, xưởng ở đầu phía Đông, ra khỏi khu xưởng phải qua sân tập, rồi qua khu nhà ở mới đến, chỗ thì dễ tìm nhưng vào trong mới biết có rất nhiều dãy nhà, nó nhận không ra hành lang nào mới đúng. Giờ này phạm nhân đều đang lao động ở phân xưởng nên khu nhà tù hầu như không còn quản giáo nào trông, thế là nó được tự do lượn lờ. Đi một hồi chẳng hiểu sao lại đến nhà giam của Chu Cương, nó hiếu kỳ ngó vào một cái mới biết bên trong chẳng có ai.
Lúc này là hơn mười giờ sáng, phòng sáng sủa nên nó thấy rõ được đồ đạc bài trí bên trong. Vừa nhìn là nó bất bình rồi, chu choa ơi, cùng là ở tù mà sao khác nhau quá vậy!
Buồng giam của Chu Cương ngoại trừ cái cửa song sắt ra thì không có một điểm nào giống nhà tù, bên trong có giường trải ra trắng bốp, chăn trên giường không phải gấp, đang rủ xuống mép giường, bên cạnh giường là một cái tủ, có cả bàn, cạnh bàn có một cái ghế tựa. Quá đáng nhất là trên bàn lại có cả một cái máy tính xách tay, thêm hai cục loa nữa.
Đây mà là ở tù à, như này thì khác gì khách sạn. Điều kiện này đặt giữa huyện Cố Thành nghèo mạt rệp thì phải gọi là ngàn sao!
Đang cảm thán xã hội bất công thì nghe thấy tiếng chân từ sau hành lang, Ngải Đông Đông quay lại, thấy quản giáo buổi sáng dẫn nó đi lĩnh đồ đã đứng đó, gã hỏi nó: “Làm cái gì đấy?”
Nó vội vàng cúi chào, đáp: “Thưa lãnh đạo, em đi lĩnh chăn với quần áo ạ.”
Quản giáo nọ thấy nó gọi “lãnh đạo” thì rất vừa ý, gã cười khoe cả hàm răng rồi chỉ một lối rẽ gần đó: “Thế thì cậu phải đi lối kia.”
“Cảm ơn lãnh đạo ạ!”
Ngải Đông Đông lại cúi chào rồi chạy đi như bay. Đến chỗ ban sáng, người quản lý hậu cần giao đồ cho nó, đưa mắt nhìn nó một cái người nọ có vẻ thương cảm vì thấy nó còn nhỏ liền tốt bụng nhắc: “Chắc lâu chưa tắm hả, đi nhà tắm tắm đi rồi thay quần áo vào, vừa hay giờ này không có ai đâu.”
Ngải Đông Đông cảm ơn rối rít, nó trở lại buồng giam cất chăn rồi ôm quần áo mới được phát đi tắm.
Vừa đến cửa nhà tắm nó đã nghe thấy tiếng nước giội ào ào bên trong, trời tháng 11 đã hơi lạnh nên khói nước ấm lãng đãng tỏa ra. Nó vẫn ôm quần áo đi vào, và thế là nó gặp được cảnh tượng làm cả đời nó khó mà quên được.
Một cơ thể trưởng thành trần truồng cường tráng, dòng nước chạy men theo những múi thịt nơi bụng, uốn lượn lách vào mớ lông mao dày rậm, rồi róc rách chảy trên bộ phận thật lớn nọ, vuốt qua cái túi rồi nhỏ xuống, đám lông măng trên cặp đùi dài rắn chắc cũng bị nước chuốt mềm, dán sát vào làn da màu mật. Chu Cương đang xoa xà phòng lên đầu, gã đứng nghiêng nghiêng, vì hai tay giơ cao nên cánh tay và khuôn ngực tạo thành một đường cong mỹ miều trơn tru, vóc dáng phô bày ôi là hoàn hảo.
Xã hội hiện đại nhiều người cũng có ý thức tập thể thao để trông khỏe mạnh, cường tráng hơn, nhưng cơ bắp rèn luyện trong phòng tập làm sao sánh được với hình thành tự nhiên từ sinh hoạt hàng ngày, đôi bên có những khác biệt rất tinh tế, tập luyện ra thì trông rất hoành tráng, đô con làm người nhìn hoa cả mắt, còn sinh hoạt rèn giũa ra thì lại duyên dáng trơn tru, bừng bừng sinh khí nguyên sơ khiến người ta rụng cả tim. Vóc dáng Chu Cương là từ sinh hoạt mà thành, thế nên Ngải Đông Đông đứng xem mà sững sờ, mồm miệng khô khốc.
Ngay sau đó, khi nó đang ngơ ngẩn nhìn thì tình huống xấu hổ đã đến, Chu Cương đột nhiên vuốt bọt nước trên mặt, mở mắt ra, ngoái đầu lại nhìn nó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook