Gã Đàn Ông Xấu Xa
-
Chương 6: Anh hùng cứu mỹ nhân
Mặc dù thân thể Lâm Lang chả khỏe mạnh gì mấy, nhưng chưa từng sinh bệnh quá nặng, nghiêm trọng nhất cũng chích một mũi lên mông là cùng, thường thì chỉ cảm mạo ho khan, chịu đựng rồi cũng qua, thực sự không chịu nổi mới mua hai gói thuốc về uống. Cho nên, lần tỉnh lại này thật khiến cậu giật mình không thôi.
Việc đáng giật mình đầu tiên, tất nhiên là cái bình ngược treo cao cao trên đỉnh đầu.
Việc đáng giật mình thứ hai, chính là gương mặt tươi cười rạng rỡ nom vừa khẩn trương vừa vui mừng đối diện cậu.
Từ khi lên phổ thông, Lâm Lang đã biết đại học không có giáo viên chủ nhiệm, nhưng sẽ có một giáo viên hướng dẫn. Giáo viên hướng dẫn của khoa Tiếng Anh là một phụ nữ rất ưu nhã. Sở dĩ dùng từ ưu nhã là bởi cậu thực tình tìm không ra từ nào hay hơn để hình dung. Ngay từ lần đầu tiên gặp giáo viên hướng dẫn, cả đám đã sững sờ không thôi. Lâm Lang quan sát hết lần này tới lần khác mà chẳng lần nào móc nối người phụ nữ trẻ xinh đẹp kia với bốn mươi tuổi được, càng miễn bàn đến lời đồn cô đã có hai đứa con học cấp hai. Tại thôn Thập Lý Câu của họ, phụ nữ bốn mươi hay năm mươi không có gì khác nhau, ngay cả mẹ Quan Bằng – người phụ nữ thời thượng nhất cậu từng thấy – có đắp nhiều lớp trang điểm đến đâu cũng khó lòng che giấu dấu vết năm tháng trên mặt. Nhưng giáo viên hướng dẫn của họ trông rất trẻ, hơn nữa khí chất xuất chúng, nam sinh khoa họ thường xuyên lén lút bàn tán về cô.
Tuy nhiên, giờ đây vị giáo viên xinh đẹp kia đang nhoài tới trước giường cậu, nhìn cậu đầy thân thiết: "Em tỉnh rồi à?"
Lâm Lang được cưng mà hãi, luống cuống ngồi dậy. Giáo viên hướng dẫn vội đè cậu xuống: "Bác sĩ nói em thiếu máu nên tiếp cho em một chai. Giờ thấy thế nào rồi?"
Lâm Lang đang do dự không biết có nên cho cô biết mình ngất xỉu là do sợ máu hay không, thì bỗng dưng nhớ đến Cao Chí Kiệt, tim lập tức nảy lên: "Dạ... Cao Chí Kiệt cùng ký túc xá với em..."
"À, em đừng lo, trò ấy không việc gì đâu, chỉ bị té trầy đầu thôi. Giờ đã về rồi. Trần Lâm cho cô biết rồi, nghe nói lúc đuổi theo em nên bất cẩn trượt chân, không phải lỗi tại em."
Bấy giờ Lâm Lang mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn giáo viên hướng dẫn trẻ trung ôn hòa, cậu cứ thấy ngường ngượng. Giáo viên đứng lên, cười bảo: "Thấy em tỉnh cô cũng yên tâm. Cô còn có việc, không quấy rầy em nghỉ ngơi nữa, sau này nhớ chú ý bổ sung dinh dưỡng."
Lâm Lang nhìn cô, trong lòng hơi cảm động, cậu rất dễ mềm lòng, chỉ không quen người ta đối tốt với mình. Giáo viên mới đi không lâu, Trần Lâm đã cầm cà mên tiến vào, thấy Lâm Lang ngồi trên giường, cười nói: "Em tỉnh rồi, ban nãy làm tụi anh sợ gần chết, lần trước ngất xỉu chưa đi khám hả, sao lại xỉu?"
Lâm Lang cười gượng: "Em... em hơi sợ máu."
Trần Lâm sửng sốt, lập tức cười ha ha: "Bởi anh mới nói lúc Cao Chí Kiệt lăn xuống, em còn đang đứng bình thường mà sao tự dưng ngã được." Trần Lâm cười, đưa cà mên qua: "Mua cho em phần cơm này, chịu khó ăn chút đi, anh nghe bác sĩ bảo em thiếu máu nặng lắm."
Lâm Lang cám ơn rồi nhận lấy, vừa ăn hai miếng, Trần Lâm chợt nhìn cậu mỉm cười. Mặt cậu đỏ lên, hỏi: "Sao thế?"
Trần Lâm cười lắc đầu: "Hàn Tuấn nói em còn nhẹ hơn nữ sinh, không ngờ em gầy dữ vậy, về sau ăn nhiều nhiều chút."
Lâm Lang cười xấu hổ, hỏi: "Hàn Tuấn đưa em tới đây hả?"
"Ừ, anh ta chạy tới nâng Cao Chí Kiệt thì bị em đột nhiên bất tỉnh dọa sợ, Cao Chí Kiệt đứng lên còn tính đạp em, bị anh ta ngăn lại, rồi vội vã mang em đến đây, tiền thuốc men của em cũng là anh ta ứng trước."
Lâm Lang nghe xong, mới rồi còn áy náy với Cao Chí Kiệt, loáng cái đã tan thành mây khói: "Hàn Tuấn trả giùm em bao nhiêu vậy, để mốt em đưa lại."
Trần Lâm cười cười: "Bảo đảm anh ta chẳng để ý mấy đồng đó đâu, mọi người còn ở chung ký túc xá với nhau, em trả có khi anh ta còn không vui ấy chứ."
Lâm Lang nhớ tới tình cảnh nhìn thấy trên ban công hôm ấy, Hàn Tuấn kia có vẻ lắm tiền, chắc Trần Lâm nói không sai đâu. Nhưng lúc ra khỏi phòng y tế, Lâm Lang cân nhắc nhiều lần, cảm thấy nên trả tiền cho Hàn Tuấn, lấy hay không là việc của hắn, mình vẫn cần tỏ vẻ một chút. Thế nên, cậu quay lại phòng y tế hỏi một lần, vừa hỏi xong liền xót của, nhoáng cái đi đời hơn năm mươi đồng, tiền cơm nước hơn một tuần của cậu đấy.
Lâm Lang về ký túc xá, dời cái ghế đến trước bàn, ngồi xuống tính toán cẩn thận, lập kế hoạch cơm nước lại lần nữa, may mà thắt chặt kinh tế chút đỉnh cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày, coi như vạn hạnh trong bất hạnh.
Hàn Tuấn và Cao Chí Kiệt rất ít khi về ký túc xá, thời khóa biểu của họ lại không trùng với cậu, cũng chẳng rõ lúc nào mới có cơ hội gặp. Do đó, cậu đặt tiền lên đầu giường Hàn Tuấn, bên dưới còn đè một tờ giấy viết vài câu cám ơn này nọ, dùng từ cũng đắn đo kỹ càng.
Việc đáng giật mình đầu tiên, tất nhiên là cái bình ngược treo cao cao trên đỉnh đầu.
Việc đáng giật mình thứ hai, chính là gương mặt tươi cười rạng rỡ nom vừa khẩn trương vừa vui mừng đối diện cậu.
Từ khi lên phổ thông, Lâm Lang đã biết đại học không có giáo viên chủ nhiệm, nhưng sẽ có một giáo viên hướng dẫn. Giáo viên hướng dẫn của khoa Tiếng Anh là một phụ nữ rất ưu nhã. Sở dĩ dùng từ ưu nhã là bởi cậu thực tình tìm không ra từ nào hay hơn để hình dung. Ngay từ lần đầu tiên gặp giáo viên hướng dẫn, cả đám đã sững sờ không thôi. Lâm Lang quan sát hết lần này tới lần khác mà chẳng lần nào móc nối người phụ nữ trẻ xinh đẹp kia với bốn mươi tuổi được, càng miễn bàn đến lời đồn cô đã có hai đứa con học cấp hai. Tại thôn Thập Lý Câu của họ, phụ nữ bốn mươi hay năm mươi không có gì khác nhau, ngay cả mẹ Quan Bằng – người phụ nữ thời thượng nhất cậu từng thấy – có đắp nhiều lớp trang điểm đến đâu cũng khó lòng che giấu dấu vết năm tháng trên mặt. Nhưng giáo viên hướng dẫn của họ trông rất trẻ, hơn nữa khí chất xuất chúng, nam sinh khoa họ thường xuyên lén lút bàn tán về cô.
Tuy nhiên, giờ đây vị giáo viên xinh đẹp kia đang nhoài tới trước giường cậu, nhìn cậu đầy thân thiết: "Em tỉnh rồi à?"
Lâm Lang được cưng mà hãi, luống cuống ngồi dậy. Giáo viên hướng dẫn vội đè cậu xuống: "Bác sĩ nói em thiếu máu nên tiếp cho em một chai. Giờ thấy thế nào rồi?"
Lâm Lang đang do dự không biết có nên cho cô biết mình ngất xỉu là do sợ máu hay không, thì bỗng dưng nhớ đến Cao Chí Kiệt, tim lập tức nảy lên: "Dạ... Cao Chí Kiệt cùng ký túc xá với em..."
"À, em đừng lo, trò ấy không việc gì đâu, chỉ bị té trầy đầu thôi. Giờ đã về rồi. Trần Lâm cho cô biết rồi, nghe nói lúc đuổi theo em nên bất cẩn trượt chân, không phải lỗi tại em."
Bấy giờ Lâm Lang mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn giáo viên hướng dẫn trẻ trung ôn hòa, cậu cứ thấy ngường ngượng. Giáo viên đứng lên, cười bảo: "Thấy em tỉnh cô cũng yên tâm. Cô còn có việc, không quấy rầy em nghỉ ngơi nữa, sau này nhớ chú ý bổ sung dinh dưỡng."
Lâm Lang nhìn cô, trong lòng hơi cảm động, cậu rất dễ mềm lòng, chỉ không quen người ta đối tốt với mình. Giáo viên mới đi không lâu, Trần Lâm đã cầm cà mên tiến vào, thấy Lâm Lang ngồi trên giường, cười nói: "Em tỉnh rồi, ban nãy làm tụi anh sợ gần chết, lần trước ngất xỉu chưa đi khám hả, sao lại xỉu?"
Lâm Lang cười gượng: "Em... em hơi sợ máu."
Trần Lâm sửng sốt, lập tức cười ha ha: "Bởi anh mới nói lúc Cao Chí Kiệt lăn xuống, em còn đang đứng bình thường mà sao tự dưng ngã được." Trần Lâm cười, đưa cà mên qua: "Mua cho em phần cơm này, chịu khó ăn chút đi, anh nghe bác sĩ bảo em thiếu máu nặng lắm."
Lâm Lang cám ơn rồi nhận lấy, vừa ăn hai miếng, Trần Lâm chợt nhìn cậu mỉm cười. Mặt cậu đỏ lên, hỏi: "Sao thế?"
Trần Lâm cười lắc đầu: "Hàn Tuấn nói em còn nhẹ hơn nữ sinh, không ngờ em gầy dữ vậy, về sau ăn nhiều nhiều chút."
Lâm Lang cười xấu hổ, hỏi: "Hàn Tuấn đưa em tới đây hả?"
"Ừ, anh ta chạy tới nâng Cao Chí Kiệt thì bị em đột nhiên bất tỉnh dọa sợ, Cao Chí Kiệt đứng lên còn tính đạp em, bị anh ta ngăn lại, rồi vội vã mang em đến đây, tiền thuốc men của em cũng là anh ta ứng trước."
Lâm Lang nghe xong, mới rồi còn áy náy với Cao Chí Kiệt, loáng cái đã tan thành mây khói: "Hàn Tuấn trả giùm em bao nhiêu vậy, để mốt em đưa lại."
Trần Lâm cười cười: "Bảo đảm anh ta chẳng để ý mấy đồng đó đâu, mọi người còn ở chung ký túc xá với nhau, em trả có khi anh ta còn không vui ấy chứ."
Lâm Lang nhớ tới tình cảnh nhìn thấy trên ban công hôm ấy, Hàn Tuấn kia có vẻ lắm tiền, chắc Trần Lâm nói không sai đâu. Nhưng lúc ra khỏi phòng y tế, Lâm Lang cân nhắc nhiều lần, cảm thấy nên trả tiền cho Hàn Tuấn, lấy hay không là việc của hắn, mình vẫn cần tỏ vẻ một chút. Thế nên, cậu quay lại phòng y tế hỏi một lần, vừa hỏi xong liền xót của, nhoáng cái đi đời hơn năm mươi đồng, tiền cơm nước hơn một tuần của cậu đấy.
Lâm Lang về ký túc xá, dời cái ghế đến trước bàn, ngồi xuống tính toán cẩn thận, lập kế hoạch cơm nước lại lần nữa, may mà thắt chặt kinh tế chút đỉnh cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày, coi như vạn hạnh trong bất hạnh.
Hàn Tuấn và Cao Chí Kiệt rất ít khi về ký túc xá, thời khóa biểu của họ lại không trùng với cậu, cũng chẳng rõ lúc nào mới có cơ hội gặp. Do đó, cậu đặt tiền lên đầu giường Hàn Tuấn, bên dưới còn đè một tờ giấy viết vài câu cám ơn này nọ, dùng từ cũng đắn đo kỹ càng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook