Gả Cho Tôi
-
20: Không Phục Cũng Phải Kìm Nén
Cậu là người song tính, từ nhỏ đã là vậy, không biết vì sao người khác đều biết rồi chế giễu cậu, nói cậu là quái vật.
Cố Trường Đình đã từng nghĩ tới tìm bác sĩ tư vấn thay đổi cơ thể.
Chỉ là về sau Cố Trường Đình chợt phát hiện ra, cậu có thể thay đổi thân thể của mình nhưng không thể thay đổi suy nghĩ của người khác.
Cố Trường Đình bề ngoài rất xuất chúng, nếu như không biết chắc chắn sẽ không ngờ cậu là người song tính, sẽ chỉ nhìn thấy cậu là một thanh niên bình thường.
Cố Trường Đình hiểu, cho dù mình làm giải phẫu thì có thể như thế nào? Bề ngoài không thay đổi, chẳng lẽ muốn cậu cầm loa xông ra giữa đám đông hô lên, tôi đã không còn là người song tính, tôi là một người đàn ông bình thường, chẳng lẽ muốn cậu cởi sạch cho mọi người xem?
Chuyện người khác không tin cậu, muốn cười cợt cậu, căn bản không phải làm giải phẫu liền có thể thay đổi.
Đây chẳng qua là lừa mình dối người, một biện pháp ngu xuẩn mà thôi.
Cố Trường Đình cảm thấy chỉ có một cách duy nhất có thể thay đổi hết thảy, chính là cậu phải không ngừng mạnh lên, mạnh đến mức những người kia không còn dám tùy tiện cười cậu nữa.
Kỳ thật còn có một nguyên nhân khác để Cố Trường Đình lúc ấy từ bỏ làm giải phẫu.
Thời điểm đi tư vấn, Cố Trường Đình cũng làm kiểm tra toàn diện, bác sĩ nói Cố Trường Đình có thể mang thai, trên lý luận là có thể sinh con nhưng trên thực tế phải cần quan sát thêm, nếu như muốn sinh con có thể sẽ không quá thuận lợi.
Cố Trường Đình lúc ấy rất khiếp sợ, dù sao cậu sống nhiều năm như vậy, mặc dù vẫn nghĩ mình là người song tính, nhưng cũng không nghĩ mình là con gái.
Bất quá về sau ngẫm lại, cái này có lẽ cũng không phải là một chuyện quá xấu.
Cố Trường Đình sinh ra ở Cố gia, sau khi mẫu thân qua đời liền không nhận được một chút xíu tình cảm nào từ người thân.
Cố gia giống như một cái thùng nhuộm, người rơi vào chậm rãi bị nhiễm bẩn, bị ăn mòn đến tận xương, tất cả đều trở nên vì tiền mà mất hết nhân tính, nhưng Cố Trường Đình lại khát vọng loại cảm tình này.
Cậu ảo tưởng hai mươi năm, nghĩ đến mình cố gắng một chút liền có thể thay đổi tất cả.
Ai sinh ra mà lại hi vọng cha ruột luôn trừng mắt nhìn mình, thấy mình liền chửi rủa chứ?
Hiện tại Cố Trường Đình biết mình không có khả năng có được tình cảm từ Cố gia, nhưng cậu không muốn giống người Cố gia máu lạnh vô tình.
Cố Trường Đình nghĩ đến, có lẽ cậu có thể có một đứa con riêng của mình, đây là chuyện tốt, cậu sẽ vô cùng vô cùng yêu thương con, dạy bảo con thật tốt, sẽ không để cho con dẫm vào vết xe đổ của mình.
Cố Huy vẫn còn nói không ngừng: "Anh, anh nhìn cái này, vị bác sĩ tư này là em cảm thấy tốt nhất.
Ông ta đã từng làm qua rất nhiều loại giải phẫu như vậy, cũng chỉ một lần thất bại, còn lại đều thành công, nhiều nhất là làm sáu lần giải phẫu, không tốn mấy năm là xong.
Đến lúc đó ai còn dám chế giễu anh nữa, anh nói có đúng không? Cậu khẳng định cũng sẽ tha thứ cho anh..."
Hắn ta nói tới đây, Triệu Giản mặt đen rốt cục nhịn không được nữa, "Ba" một tiếng dùng sức vỗ bàn, thanh âm kia rung trời lệch đất, dường như hắn còn cảm thấy chưa đủ, liền dùng chân đạp cái bàn lật ngửa.
Tư liệu trên bàn "Soạt" một tiếng liền đổ hết ra đất, trong phòng nghỉ trở nên lung tung ngổn ngang, cái bàn kia rất rắn chắc vậy mà thiếu chút nữa bị đạp nát thành từng mảnh.
Cố Huy bị dọa cho sợ.
Triệu Giản bình thường đã rất đáng sợ rồi, dù sao dáng người cao lớn như vậy, cảm giác áp bách mười phần, mà bây giờ, bộ dáng quả thực giống như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Cố Huy mở miệng một tiếng "Người bình thường", mở miệng một tiếng "Quái vật", còn nói cái gì mà để Cố tiên sinh tha thứ cho Cố Trường Đình, quả thực khiến Triệu Giản giận không chịu nổi.
Triệu Giản trầm giọng: "Mang theo đồ của cậu lập tức cút ra ngoài! Vợ tôi rất tốt, không có chỗ nào là không phải người, các người, mấy thứ dơ bẩn này mới là quái vật!"
Cố Huy bị dọa đến trừng lớn mắt, nhất thời có chút sợ hãi, nhưng hắn ta là thiếu gia được vây quanh cưng chiều, nào đã từng bị tức giận, bị người mắng vào mặt thế này, lập tức gân cổ lên: "Mày cái đồ nông dân thì biết cái gì? Tao đang cùng anh tao nói chuyện, mày là người ngoài ai cho chen miệng vào?"
"Cố tiên sinh."
Cố Trường Đình đánh gãy lời Cố Huy, so với Triệu Giản phẫn nộ, Cố Trường Đình lại bình tĩnh hơn nhiều, giống như chút chuyện nhỏ này căn bản không đủ làm cậu tức giận.
Cố Huy bị Cố Trường Đình gọi là Cố tiên sinh có chút phản ứng không kịp.
Cố Trường Đình gọi người cha đã đoạn tuyệt quan hệ với cậu là Cố tiên sinh, gọi Cố Huy cũng là Cố tiên sinh, nghe thì có chút lộn xộn, nhưng đây lại chính là thái độ của Cố Trường Đình.
Lạnh lùng, xa cách.
Ở trong mắt Cố Trường Đình, bọn họ đều là Cố tiên sinh, không có hàm nghĩa khác, xưng hô thế này đủ khái quát toàn diện.
Cố Trường Đình nói: "Cố tiên sinh, mời anh đối với người yêu của tôi tôn trọng một chút."
Cố Huy trong lúc nhất thời lại tiếp tục trợn tròn mắt: "Em..."
Cố Trường Đình không cho hắn ta cơ hội nói tiếp: "Mời Cố tiên sinh cầm những thứ rác rưởi này của cậu rời đi.
Nơi này là công ty, người không có phận sự không được tùy ý ra vào."
Cố Trường Đình nói xong rủ mắt xuống nhìn tư liệu trên đất: "Mặt khác, chuyện riêng của tôi, người ngoài không có quyền hỏi đến."
Cố Huy tức giận đến mặt tái xanh, hắn ta cảm thấy mình có ý tốt, lãng phí bao nhiêu thời gian mới giúp Cố Trường Đình tìm hiểu nhiều bệnh viện như vậy, không nghĩ tới Cố Trường Đình vậy mà không biết điều.
Hắn ta ba ba chạy tới nịnh bợ Cố Trường Đình, không vuốt được mông ngựa lại vỗ nhầm đùi ngựa.
Tính tình đại thiếu gia của Cố Huy lập tức trỗi dậy, cảm thấy mình dù sao cũng đã chọc giận Cố Trường Đình còn không bằng vò mẻ chẳng sợ nát.
Cố Huy nhổ xuống đất một bãi, nói: "Nghĩ mình là ai, chẳng qua là cái thứ quái vật còn làm bộ làm tịch với tao? Tao có ý tốt giúp đỡ cho mày, nguyên lai mày làm quái vật còn làm đến nghiện, có cơ hội để thành người bình thường mày còn không làm, ha ha, đúng là loại hạ tiện!"
Cố Huy cứ thế nói cho sướng miệng, vừa nói xong liền bị Triệu Giản một cước đạp qua, dáng người cao lớn phủ xuống một bóng đen lớn.
Cố Huy giật nảy mình vội vàng lui về sau, chẳng qua một chân dẫm trúng giấy tờ rơi lả tả trên đất, "xẹt" một tiếng, Cố Huy hét to, hai tay bắt loạn, lại "đông" một tiếng ngã sấp xuống đất.
Cú ngã khá là mạnh, đầu đập xuống đất trước, không chấn thương não mới là lạ.
Cố Trường Đình lông mày cũng nhịn không được nhảy một cái, nhanh chóng ngăn Triệu Giản lại: "Chớ động thủ với loại người này, coi chừng bẩn tay."
Triệu Giản đành phải mặt đen kéo cửa phòng nghỉ, định đi tìm bảo vệ đến đem người ném ra ngoài.
Có lẽ là vì trong phòng nghỉ động tĩnh quá lớn cho nên khi Triệu Giản vừa mở cửa ra, bên ngoài đã có không ít người tụ tập.
Đại đa số đều là từ phòng hội nghị đi ra chưa kịp đi về phòng thì nghe được trong phòng nghỉ cách đó không xa có động tĩnh, vì vậy liền đến xem náo nhiệt, mà cái này náo nhiệt này lại còn là của Cố tổng, người không phục Cố tổng đương nhiên càng thích xem chuyện náo nhiệt này.
Thư ký cũng có ở đây, Triệu Giản vừa đi ra cô liền vội vàng chạy tới: "Đã gọi điện thoại cho bảo vệ rồi."
Thư ký còn có chuyện muốn báo cáo cho nên ở ngoài cửa chờ Cố Trường Đình, không nghĩ tới bên trong ầm ĩ lên, cô cũng nhanh nhạy, tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho bảo vệ.
Bảo vệ rất nhanh lại xuất hiện đem Cố Huy ngã trên mặt đất ôm đầu không đứng dậy nổi kéo ra ngoài.
Cố Huy bị kéo đi thế nhưng người vây quanh bên ngoài phòng nghỉ cũng không lập tức giải tán.
Mơ hồ nghe được có người nhỏ giọng nghị luận: "Vừa rồi làm sao vậy, có chuyện gì hả?"
Một người khác nói: "Cậu không nghe thấy hả? Em trai Cố tổng muốn tìm người chữa bệnh cho Cố tổng, bị Cố tổng ném ra ngoài."
"Chữa bệnh gì?"
"Tào quản lý."
Cố Trường Đình từ trong phòng nghỉ đi ra, tiếng nói chuyện của cậu không lớn nhưng khi cậu vừa mở miệng, bên ngoài liền lập tức yên tĩnh lại.
Tào quản lý bị điểm danh lập tức toát mồ hôi lạnh, đi tới một bước cười làm lành: "Cố tổng, có chuyện gì sao?"
Cố Trường Đình nói: "Tào quản lý vừa rồi đang nói chuyện gì vậy? Không bằng lớn tiếng một chút để mọi người cùng nghe."
Nguyên lai trong hai người vừa rồi khe khẽ bàn luận, có một người là Tào quản lý.
Tào quản lý nào nghĩ tới ông ta trốn ở đằng sau rồi vẫn bị bắt được, hết sức xấu hổ.
Tào quản lý là cánh tay đắc lực của cha Cố Trường Đình, tuổi cũng không nhỏ, bốn mươi lăm tuổi, xem như nhân viên có thâm niên ở công ty, vẫn một mực đi theo Cố tiên sinh làm việc.
Cố tiên sinh những năm gần đây tâm tư cũng không ở công ty, cái gì cũng mặc kệ không hỏi thăm tới, tất cả đều để cho Tào quản lý làm.
Tào quản lý bây giờ chính là xuân phong đắc ý.
Nhưng ai ngờ đến, Cố Trường Đình đột nhiên thượng vị không hề báo trước, Cố tiên sinh giả vờ bị bệnh còn bị Cố Trường Đình lấy lại mấy cái dự án, một chút thể diện cũng không để lại.
Tào quản lý vừa rồi ở phòng họp bị Cố Trường Đình giết gà doạ khỉ, trong lòng sao có thể thoải mái? Ông ta không cam tâm, nghĩ đến nếu mấy hạng mục đều giao cho Cố Trường Đình, sau này ông ta kiếm chát được gì nữa?
Tào quản lý trong lòng tức giận bất bình, vừa hay nhìn thấy trò cười của Cố Trường Đình liền âm thầm nói xấu sau lưng.
Tào quản lý đầu đầy mồ hôi lạnh, vội vàng nói: "Cố tổng hiểu lầm rồi, tôi vừa rồi không nói gì cả."
Cố Trường Đình cười lạnh: "Thật sao? Tôi hình như nghe thấy Tào quản lý nói 'Chữa bệnh'?"
Tào quản lý nhịn không được đưa tay lau mồ hôi trên mặt, định giải thích lại bị Cố Trường Đình ngăn cản.
Cố Trường Đình ánh mắt đảo qua tất cả mọi người bên ngoài: "Mọi người là cảm thấy tôi có bệnh, tôi không phải người bình thường, tôi rất kỳ quái, thậm chí là quái vật?"
"Không không không, " Có người chân chó muốn nịnh bợ Cố Trường Đình vội vàng nói: "Cố tổng ngài nói đùa, chúng tôi làm sao có thể nghĩ như vậy."
Cố Trường Đình cười lạnh: "Không nghĩ như vậy là tốt nhất, nhưng nếu có người nghĩ như vậy, cũng không sao."
Mọi người vừa nghe đến lời này của cậu đều có chút sững sờ, dường như không hiểu có ý gì.
"Bởi vì những người đó không phải đều nghe một tên quái vật chỉ đạo, làm chân chạy việc cho một tên quái vật sao?" Cố Trường Đình nói tiếp: "Tôi không phải nói mấy người ngay cả một tên quái vật cũng không bằng, quá khó nghe, tôi thay các người tự thấy khó xử.
Nhưng có mấy lời vẫn phải nói, hi vọng mọi người nghiêm túc lắng nghe..."
Hiện giờ mấy nhân viên cao tầng vây quanh cửa phòng nghỉ này đều xanh cả mặt, dường như đặc biệt hối hận mới vừa rồi không lập tức rời đi, bây giờ muốn rời đi căn bản là không thể, chỉ có thể nghe Cố Trường Đình lạnh nhạt chế nhạo bọn họ.
Bọn họ lúc này mới biết, Cố Trường Đình trước kia ôn hòa tốt bụng căn bản không tồn tại, hiện giờ cậu giống như biến thành người khác vậy.
Cố Trường Đình nói: "Nơi này không ít người là chú bác của Cố gia, tôi trước kia đối với các vị tôn kính khách khí, đó là bởi vì tôi cảm thấy mình dù sao cũng là người của Cố gia, đối với trưởng bối nên tôn kính một chút, nếu không liền không xứng làm người.
Nhưng hiện tại, khả năng các vị cũng nghe nói rồi, tôi đã cùng cha ruột của mình ký kết hiệp nghị đoạn tuyệt quan hệ cha con cho nên các vị không cần xem tôi là người của Cố gia nữa, chỉ cần xem tôi là Cố tổng của mọi người là được.
Mọi người trước kia là trưởng bối nhưng hiện tại chỉ là nhân viên, vì vậy nên làm gì và không nên làm gì, xin mọi người nhớ kỹ.
Nếu như một ngày kia, các người có thể lên đến vị trí cao hơn tôi, muốn báo thù không thành vấn đề nhưng hiện tại bất mãn gì thì cũng mời kìm nén, tôi tạm thời không muốn nghe.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook