Gả Cho Ta
-
52: Chính Văn Hoàn
Nhiếp Hình đang ghen tị, Phó Tranh lại còn gửi ảnh cho y, trong ảnh Phó Tranh mỗi tay ôm một tiểu bảo bảo.
Lúc này Nhiếp Hình càng ghen tức, hầm hừ thiếu chút ném điện thoại xuống đất, còn mỗi tay ôm một đứa, đây không phải là trái ôm phải ấp sao?
Nhiếp Hình tức giận nhìn Phó Tranh cười ôn nhu, cuối cùng quyết định lái xe về một mình, để Phó Tranh khỏi về luôn.
Lúc Nhiếp Hình lái xe trở về, Phó Tiểu Y đang ở trong biệt thự chuẩn bị cơm trưa, vô cùng phong phú.
Nhiếp Hình tiến vào, Phó Tiểu Y liền chạy tới : "Nhiếp đại ca, anh hai em tìm anh đấy, sao anh không mở máy a."
Nhiếp Hình vừa rồi chạy đi, sau lại có chút chột dạ, cho nên liền tắt điện thoại đi.
Nhiếp Hình nói : "A, điện thoại hết pin."
Phó Tiểu Y nói : "Nhanh nhanh rửa tay, cơm trưa đều xong rồi, các anh chậm quá."
Nhiếp Hình nói : "Có thể không chậm sao? Anh em ở trong nhà người ta vui quên trời quên đất."
Phó Tiểu Y nghe y nói, nhịn không được bật cười.
Nhiếp Hình bị cô cười thì mặt đỏ chót, lúc này mới phát giác lời nói của mình có bao nhiêu chua.
Y vội vàng chạy đến toilet rửa tay, tiện thể rửa cả mặt.
Lúc Phó Tranh từ Đường Gia đi ra thì không tìm được Nhiếp Hình.
Nhiếp Hình còn lái xe đi, khiến Phó Tranh phi thường bất đắc dĩ.
Phó Tranh đành phải gọi điện thoại cho tài xế của mình đến, ở trước cổng lớn Đường Gia đứng nửa ngày, lúc này mới được lái xe đón về.
Rất nhiều người đều nghe nói Đường Gia đại thiếu có hai vị tiểu công tử, vô cùng đáng yêu, thế nhưng Cố Trường Đình lại không bị thất sủng, vẫn ở Đường Gia vô cùng êm đẹp.
Những người khi trước châm chọc chế giễu còn chưa đợi được, ngược lại tiệc trăm ngày của hai vị tiểu thiếu gia Đường Gia lại sắp đến, Đường Bỉnh Kiến phát một đống thiệp mời, phàm là người có mặt mũi đều được mời tới.
Tống Hữu Trình cùng Trâu Tung nhận được thiệp mời, đương nhiên sẽ tới.
Đào Kỳ cùng Lê Thịnh Uyên vẫn chưa rời đi, đến lúc đó cũng sẽ tham gia.
Phó Tranh tiên sinh tự nhiên cũng nhận được thiệp mời, dù sao cũng là đối tác của Cố Trường Đình, mà Nhiếp Hình lại không có.
Nhiếp Gia cùng Đường Gia đối địch, y khẳng định không có thiệp mời.
Nhiếp Hình không có thiệp mời, Phó Tranh lại nói nhất định sẽ đi, làm Nhiếp Hình tức chết, không có thiệp mời y cũng không thể mặt dày mày dạn tới, da mặt của y không dày như Đường Hoài Giản đâu.
Nhiếp Hình trái nghĩ phải nghĩ, lại không nghĩ ra biện pháp gì, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi.
Cho dù làm tài xế cho Phó Tranh thì cũng chỉ có thể ở bãi đỗ xe, đến lúc đó căn bản là không vào được đại sảnh.
Nhiếp Hình bên này rầu rĩ, người của Đường gia bên kia lại bận rộn chuẩn bị tiệc trăm ngày.
Tên của hai tiểu bảo bảo đã sớm được quyết định, Cố Trường Đình không biết đặt tên, Đường Hoài Giản ngược lại có nghĩ mấy cái, nhưng Triệu Tức Thu đều cảm thấy không tốt, thế là sau cùng tren vẫn là do Đường Bỉnh Kiến đặt.
Anh trai gọi là Đường Cửu Sùng, em trai gọi Đường Cửu Bạch.
Lúc hai tiểu gia hỏa ra đời là một lớn một nhỏ, chênh lệch nhau rất nhiều, nhưng về sau đều được nuôi trắng trắng mập mập, em trai cũng không thiếu máu, chẳng qua do thiên tính cho nên dáng dấp vẫn không lớn bằng anh trai.
Hai cái tiểu gia hỏa một khi lớn giọng khóc, đều là mười phần lực lượng, đem Đường Hoài Giản đau muốn nổ đầu.
Tất cả mọi người ở Đường Gia đều bị hai tiểu ác ma làm xoay quanh, căn bản chưa từng yên tĩnh.
Chẳng qua cho dù có giày vò hơn nữa nhưng với khuôn mặt thiên sứ của hai tiểu bảo bảo, từ trên xuống dưới nhà họ Đường đều vui vẻ chịu đựng, ngay cả người cũng đều cảm thấy hai tiểu thiếu gia đáng yêu không chịu được.
Đường Hoài Giản mệt mỏi cả ngày, vừa thay tã cho tiểu nhi tử xong thì đi tắm rửa.
Hắn vừa tắm xong đi ra thì lại không thấy Cố Trường Đình, nhất định là đi tìm các con, tuyệt đối không ở chỗ khác.
Quả nhiên, Đường Hoài Giản đến căn phòng bên cạnh quả nhiên nhìn thấy Cố Trường Đình đang cùng hai đứa nhóc chơi, hai tiểu phôi đản hiện tại không khóc không nháo, ngược lại cười khanh khách, nhìn siêu cấp đáng yêu.
Đường Hoài Giản đi qua nói : "Vợ, muộn rồi, nhanh để hai đứa ngủ đi."
Cố Trường Đình nhìn lên, mới tám giờ, thời gian còn sớm a.
Chẳng qua tám giờ mà nói đối với tiểu hài tử cũng là muộn rồi.
Cố Trường Đình nói : "Em đang dỗ này, nhưng hình như hai đứa rất có tinh thần a."
Đường Hoài Giản muốn phun tào, tinh thần này là muốn làm hắn đau đầu đây mà.
Đường Hoài Giản nói : "Vợ, gọi mẹ anh đến dỗ bọn nó ngủ đi."
Cố Trường Đình hồ nghi nhìn hắn một cái, Đường Hoài Giản ủy khuất ôm lấy eo cậu, nam nhân đại trượng phu lại cứ thích giả vờ đáng thương.
Đường Hoài Giản nói : "Vợ, em lâu rồi không sủng hạnh anh, cầu sủng hạnh a."
Cố Trường Đình : ".
.
."
Cố Trường Đình đẩy hắn : "Anh ở trước mặt con nói gì đó."
Đường Hoài Giản nói : "Bọn nó nghe không hiểu."
Hai tiểu bảo bảo mở to mắt nhìn hai ba ba, sau đó liền cùng nhau y y nha nha, cũng không biết đang giao lưu gì, nhưng lại đặc biệt trôi chảy, nhìn rất giống như đang thảo luận.
Cố Trường Đình không lay chuyển được Đường Hoài Giản, đành phải theo hắn ra ngoài.
Triệu Tức Thu rất vui lòng chăm sóc cháu trai, hận không thể lúc nào cũng ở bên ôm lấy hai tiểu bảo bảo.
Đường Hoài Giản vất vả lắm mới đem Cố Trường Đình lừa gạt về phòng ngủ, vừa tiến vào liền khoá cửa lại, sau đó từ phía sau ôm ngang Cố Trường Đình lên.
Cố Trường Đình giật nảy mình, cũng may Đường Hoài Giản khí lực lớn, ôm phi thường chắc chắn.
Đường Hoài Giản nói : "Vợ, đi thôi, chúng ta đi vào phòng tắm chiếu cố đại bảo bối!"
Cố Trường Đình trợn mắt xem thường, chẳng qua cũng không cự tuyệt, dù sao cậu cũng muốn đi tắm, mà cậu gần đây bận bịu đúng là lơ là Đường Hoài Giản rất nhiều.
Đường Hoài Giản nhìn vợ thuận theo như vậy thì tâm hoa nộ phóng.
Cố Trường Đình bị Đường Hoài Giản giày vò một đêm, mệt đến bở hơi tai, mềm nhũn ngủ thiếp đi.
Sáng ngày thứ hai, chuông báo thức điện thoại vang lên.
Cố Trường Đình chưa mở mắt ra đã đưa tay mò mẫm, nhưng cậu không sờ đến điện thoại, mà ngược lại bị Đường Hoài Giản bên cạnh ôm lấy.
Đường Hoài Giản vội bắt tay cậu lại, sau đó giúp cậy tắt chuông điện thoại.
Đường Hoài Giản hôn Cố Trường Đình mấy cái : "Vợ, em sáng sớm châm lửa, phải chịu trách nhiệm."
Cố Trường Đình híp mắt nhìn hắn một cái, nhưng do quá buồn ngủ lại đem mắt nhắm lại.
Đường Hoài Giản thấy cậu không để ý tới mình, mà còn mơ mơ màng màng đặc biệt đáng yêu, liền bắt đầu động thủ động cước không thành thật, muốn thừa dịp buổi sáng làm một pháo.
Cố Trường Đình thật sự là không chịu nổi bị hắn quấy nhiễu.
Đường Hoài Giản hô hấp nặng nề như muốn ăn thịt người.
Bỗng nhiên, Cố Trường Đình một phát đẩy hắn ra, vội vã nhảy xuống giường, cũng không mang dép lê chạy vọt vào phòng tắm.
Đường Hoài Giản giật nảy mình, cũng nhanh chóng chạy theo : "Vợ em làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?"
Cố Trường Đình chạy tới phòng tắm nôn ra, thân thể càng vô lực, xúc miệng xong lại được Đường Hoài Giản dìu lên giường nằm.
Cố Trường Đình cảm giác toàn thân mềm nhũn, không muốn động đậy, còn có chút choáng đầu buồn nôn, dù sao chính là không thoải mái.
Đường Hoài Giản khẩn trương, ghé vào bên người Cố Trường Đình : "Vợ.
.
.
Vợ em sẽ không phải lại có thai chứ?"
Cố Trường Đình nghe hắn nói vậy liền lập tức sửng sốt, cậu lần trước cũng đích thật cảm thấy buồn nôn không thoải mái, về sau kiểm tra mới biết là có mang thai.
Cố Trường Đình vẻ mặt ngơ ngác, Đường Hoài Giản nói : "Anh vẫn là nên gọi điện thoại cho bác sĩ tới kiểm tra thân thể cho em mới yên tâm."
Đường Hoài Giản liền nhanh chóng gọi điện thoại, chẳng qua bác sĩ đang ở nhà chính, muốn tới cũng phải mất mười phút.
Đường Hoài Giản ở bên cạnh loay hoay, vẻ mặt phi thường lo lắng : "Anh nghĩ lần này không xong rồi, lần sau phải dùng biện pháp phòng hộ."
Cố Trường Đình nửa ngày mới tỉnh mộng, nhìn bộ dáng kia của hắn thì kỳ quái nói : "Anh không muốn có thêm bảo bảo sao?"
Đường Hoài Giản vội chạy lại ôm lấy Cố Trường Đình : "Đúng vậy, hai tiểu ác ma là đủ rồi.
Vợ sinh con quá khó khăn, hù anh sợ hãi, anh lúc ấy còn tưởng rằng sẽ mất em, chúng ta vẫn là đừng sinh nữa."
Cố Trường Đình có chút buồn cười, kỳ thật cậu lại cảm thấy không sao.
Mặc dù ngay lúc đó đúng là phi thường đau khổ, nhưng trôi qua cũng rất nhanh, khi cậu nhìn thấy hai tiểu thiên sứ thì càng cảm thấy mọi người không tính là gì.
Đường Hoài Giản gấp gáp không muốn để Cố Trường Đình sinh nữa.
Thời điểm Cố Trường Đình làm hắn đau lòng không thôi, mười tháng mang thai, không thể ăn không thể chơi, hắn cũng phải cấm dục.
Bác sĩ rất nhanh đã tới, ngay lập tức làm kiểm tra cho Cố Trường Đình, Đường Hoài Giản vẫn ở bên cạnh, vòng qua vòng lại.
Bác sĩ rất nhanh đã kiểm tra xong, nói Cố Trường Đình không phải mang thai mà chỉ là bị ốm, khả năng gần đây thời tiết thay đổi, thân thể không tốt rất dễ sinh bệnh, choáng đầu buồn nôn là bình thường, chỉ cần ăn thanh đạm một chút là được.
Đường Hoài Giản nghe xong lập tức nhẹ nhàng thở ra, rồi cho bác sĩ rời đi, thuốc một hồi ăn cơm sẽ có người đưa tới, những cái đó không cần lo lắng.
Đường Hoài Giản nhẹ nhàng thở phào, nhanh chóng ôm lấy Cố Trường Đình hôn một cái : "May quá may quá, không có việc gì, chỉ là cảm mạo mà thôi, vợ nhanh đắp mền lại, đừng để phát sốt, vậy thì càng khó chịu."
Cố Trường Đình nghe bác sĩ nói thì có chút thất lạc, thế nhưng nhìn bộ dáng Đường Hoài Giản, lại cảm thấy đặc biệt buồn cười.
Cố Trường Đình nói : "Anh đừng hôn em, cẩn thận lây bệnh."
Đường Hoài Giản không nghe, nhất định phải hôn Cố Trường Đình mấy lần : "Vợ em yên tâm đi, anh bệnh không được, anh từ nhỏ đến lớn số lần phát sốt cảm mạo có thể đếm trên đầu ngón tay."
Đường Hoài Giản tố chất thân thể rất tốt, chí ít so với Cố Trường Đình tốt hơn nhiều, bận trước bận sau chiếu cố Cố Trường Đình, cũng không bị lây cảm.
Bởi vì Cố Trường Đình sinh bệnh cho nên liền không thể đi xem hai tiểu gia hỏa, miễn lại lây cho con, hai tiểu gia hỏa hệ miễn dịch càng yếu hơn người lớn.
Cố Trường Đình nằm trên giường dưỡng bệnh, cảm thấy có chút nhàm chán, chẳng qua Đường Hoài Giản lại không cảm thấy như vậy, hắn rốt cuộc cũng có thời gian riêng với vợ, vô cùng cao hứng, có thời gian liền sẽ hôn trộm một cái.
Cố Trường Đình chỉ là bệnh nhẹ mà thôi, hai ngày sau liền tốt lên, nhưng cũng cần tĩnh dưỡng vài ngày.
Đường Hoài Giản nói vẫn nên tĩnh dưỡng thêm, miễn cho các con hệ miễn dịch yếu lại bị lây thì không xong.
Cố Trường Đình cũng lo lắng, cho nên liền tĩnh dưỡng thêm một ngày.
Đường Hoài Giản nhân dịp này dây dưa Cố Trường Đình làm mấy chuyện không biết xấu hổ, xem như vừa lòng thỏa ý.
Hai tiểu gia hỏa ba ngày nay đều không thấy Cố Trường Đình, vô cùng mong nhớ.
Cố Trường Đình vừa đến, hai tiểu gia hỏa liền liên thanh y y nha nha, đặc biệt dính người.
Cố Trường Đình thích không thôi, một tay ôm một đứa.
Đường Hoài Giản sợ Cố Trường Đình mệt mỏi, cho nên muốn giúp cậu ôm một đứa, kết quả khi hắn vừa đem con trai lớn ôm lên.
.
.
Con trai lớn liền đi tiểu.
.
.
Đường Hoài Giản rất tức giận, hắn lát nữa còn phải đi gặp khách hàng, cho nên đã thay xong áo sơmi, ai ngờ con trai lớn lại đi tiểu thế này.
Đường Hoài Giản đành phải thay tả cho con, sau đó chạy đi tắm rửa thay áo sơmi khác.
Hai tiểu gia hỏa mỗi ngày đều y y nha nha, được nuôi vừa trắng vừa mềm, trước đại tiệc trăm ngày, Đường Bỉnh Kiến còn kêu người làm cho bọn họ hai tiểu y phục.
Cố Trường Đình tưởng rằng Đường lão gia tử sẽ đặt cho các bảo bảo kiểu y phục tây âu như người lớn, nhưng khi nhìn thấy cậu liền lập tức không thể nhịn cười, không ngờ lão gia tử tính trẻ con như vậy.
Tiểu y phục được đưa tới rất nhiều, tất cả đều là kiểu dáng động vật đáng yêu, lông xù còn kèm theo mũ trùm: đầu thỏ, đầu hổ, đầu mèo, đầu gấu...! Hai tiểu thiên sứ vốn đã đáng yêu, mặc những y phục này vào nhất định sẽ khiến người khác càng thêm yêu thích.
Cố Trường Đình nhịn không được, liền ôm lấy hai đứa con trai cho mặc thử.
Hai tiểu bảo bảo tròn trịa, mặc thêm y phục như thế quả thực biến thành cục tuyết, đáng yêu vô cùng.
Em trai mặc đồ bé thỏ trắng, trên đỉnh đầu có hai cái lỗ tai lớn, đeo mũ lên thì sụp xuống, hai mắt chớp chớp, Cố Trường Đình nhịn không được liền hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ của bé.
Anh trai lại mặc đồ lão hổ, chẳng qua một chút uy nghiêm cũng không có, mà vẫn là bộ dáng siêu đáng yêu.
Đường Bỉnh Kiến nhìn thấy phi thường hài lòng, sau đó lại chạy đi đặt trước cho hai tiểu gia hoả một đống tiểu y phục khác.
Tiệc trăm ngày tổ chức tại Đường Gia, bởi vì hai tiểu gia hỏa không tiện mang ra ngoài.
Người tới hôm đó vô cùng nhiều, xe trước cổng Đường Gia nối liền không dứt, thật sự là có thể dùng từ người đông nghìn nghịt để hình dung.
Phàm là người cùng Đường Gia có quan hệ đều được mời đến, mang theo đống lớn lễ vật.
Mặc dù là tiệc trăm ngày, nhưng Đường Bỉnh Kiến vì sợ hai tiểu thiên sứ không quen tiếp xúc với nhiều người, nhất là nhiều người còn không sạch sẽ, cho nên hai tiểu bảo bảo chỉ xuất hiện một chút.
Thời gian rất ngắn, nhưng vì hai tiểu bảo bảo thực sự quá đáng yêu cho nên vừa ra liền trở thành tiêu điểm toàn trường.
Hai tiểu gia hỏa hoàn toàn không sợ hãi, còn cười khanh khách.
Hôm nay Phó Tranh cũng đến, là Nhiếp Hình lái xe chở hắn ta đến, đến cổng Phó Tranh muốn y cùng hắn ta đi vào chung, nhưng Nhiếp Hình xấu hổ, liền nhất định muốn ở lại trong xe chờ.
Tiệc trăm ngày thẳng đến mười giờ tối, thời gian không tính là quá dài, sau khi kết thúc khách khứa có thể lưu tại Đường Gia qua đêm, cũng có thể lái xe về nhà.
Khó được có cơ hội ở lại Đường Gia, cho nên rất nhiều người không có ý định rời đi, dù sao cũng có thể tìm cơ hội kéo quan hệ.
Nhưng Phó Tranh biết Nhiếp Hình còn ở trong xe chờ mình, cho nên mười giờ vừa điểm, tiệc rượu kết thúc, hắn ta liền rời đi.
Chỉ là ai ngờ, Phó Tranh vừa ra đến liền nhìn thấy Nhiếp Hình đang ngồi trong xe ngủ, hình như còn uống một chút rượu, ngủ rất say.
Nhiếp Hình đi cùng Phó Tranh, nhưng Phó Tranh ở bên trong uống rượu tiệc, Nhiếp Hình lại ở ngoài xe chờ, chờ đến đói bụng mà Phó Tranh vẫn chưa ra.
Y hết cách đành phải lái xe ra ngoài tìm một cửa hàng tiện lợi mua cơm hộp, thuận tay mua thêm hai chai rượu, sau đó lại lái xe trở về, ở trong tầng hầm ăn cơm hộp uống rượu.
Nhiếp Hình nghĩ dù sao Phó Tranh bình thường cũng không uống rượu, chờ hắn ta về thì để hắn lái xe, cũng không thể cứ để y làm tài xế của hắn ta được?
Thế là Nhiếp Hình liền uống hết hai chai rượu, uống xong thì buồn ngủ, liền nằm trong xe ngủ luôn.
Phó Tranh trở về thấy thì dở khóc dở cười, mặc dù hắn ta bình thường đúng là không uống rượu, nhưng hôm nay là đại tiệc trăm ngày của hai tiểu thiếu gia Đường Gia, hắn ta vẫn phải nể mặt uống một ly, hiện tại thì hay rồi, cả hai người đều uống rượu thì không thể lái xe, mà Nhiếp Hình lại còn say lợi hại như vậy.
Phó Tranh đành phải ôm Nhiếp Hình từ trong xe ra, sau đó đến khách phòng của Đường Gia nghỉ ngơi một đêm.
Dù sao Đường Gia cũng đã chuẩn bị cho Phó Tranh một căn phòng, hiện tại nó có thể phát huy tác dụng rồi.
Nhiếp Hình uống say, mơ mơ màng màng cảm giác mình nằm ở trên giường, rốt cục mới thoải mái một chút.
Y nghiêng qua ôm lấy người bên cạnh.
Phó Tranh hầu hạ Nhiếp Hình tắm rửa xong thì mới tắm, lúc này vừa nằm lên giường, chưa kịp tắt đèn đã bị Nhiếp Hình ôm eo.
Phó Tranh vuốt vuốt huyệt thái dương : "Con ma men, đừng có mượn rượu làm càn."
"Ai say?" Nhiếp Hình ôm eo hắn ta cọ xát, kết quả ngửi thấy mùi sữa tắm trên người Phó Tranh, sau đó lập tức xù lông hét lên : "Anh! Anh nói nhanh! Trên người của anh làm sao lại có mùi nước hoa của phụ nữ!"
Phó Tranh bị y mắng thì ngơ ngác, đưa tay ngửi ngửi người mình, cái gì mà mùi nước hoa phụ nữ, căn bản là không có, chỉ có nhàn nhạt mùi sữa tắm.
Nhiếp Hình say quá mũi cũng mất cảm giác, tưởng mùi sữa tắm là nước hoa phụ nữ, lập tức xù lông náo loạn, níu lấy quần áo Phó Tranh, hỏi hắn ta có phải vừa rồi đã thông đồng với cô gái nào không.
Nhiếp Hình vô cùng ủy khuất, bắt đầu khóc lên, một bên khóc một bên mắng : "Anh.
.
.
Hay cho anh Phó Tranh, tôi còn chưa ghét bỏ anh, vậy mà anh ghét bỏ tôi, còn đi tìm nữ nhân khác.
Tôi.
.
.
Tôi biết, khẳng định là anh ghét bỏ tôi sinh không được, cho nên cho nên.
.
.
Ô ô, tôi ỏ trong xe chờ anh một đêm, không ăn không uống, anh thì cùng nữ nhân khác phong lưu khoái hoạt?"
Phó Tranh : ".
.
."
Phó Tranh vuốt vuốt huyệt thái dương, sau đó rất bình tĩnh lấy điện thoại ra, bật chế độ quay phim lên, trước tiên quay lại bộ dáng Nhiếp Đại Thiếu khóc hu hu, đây là cảnh tượng không được gặp nhiều đâu.
Nhiếp Hình không biết, còn đang khóc đến thương tâm.
Phó Tranh ôm y, hôn lên gương mặt y, đem nước mắt liếm sạch : "Còn khóc nữa, Nhiếp Đại Thiếu khóc lên mặc dù không lê hoa đái vũ, nhưng lại rất giống hoa sen nhỏ đáng yêu."
Nhiếp Hình tiếp tục khóc, hoàn toàn không để ý tới hắn ta nói cái gì.
Chỉ là Nhiếp Hình khóc trong một lát thì thanh âm thay đổi, vừa khóc vừa hô không muốn.
Ngày thứ hai Nhiếp Hình tỉnh lại, cảm giác bản thân nằm mơ một giấc mơ hoang đường.
Y xoay người ngồi dậy nhìn chung quanh, Phó Tranh ở bên cạnh y, nhưng mà hoàn cảnh chung quanh vô cùng lạ lẫm, chẳng lẽ là ở trong khách sạn?
Nhiếp Hình hoàn toàn không nhớ ra được chuyện ngày hôm qua, không biết mình đã làm gì, rất tự nhiên đứng dậy chạy vào tắm, sau đó mặc quần áo, còn chuẩn bị đến nhà hàng của khách sạn ăn sáng, y không muốn đánh thức Phó Tranh, để cho hắn ta đói bụng đi.
Nhiếp Hình tưởng tượng Phó Tranh thức dậy phát hiện y đã ăn xong, nói không chừng sẽ đen mặt, nhất định rất vui.
Nhiếp Hình mặc quần áo xong, liền mở cửa đi ra ngoài, chỉ là vừa đi ra y liền trợn tròn mắt, sao lại thấy không giống khách sạn thế này?
Khách phòng ở Đường Gia so với khách sạn còn nhiều hơn, trong hành lang có không ít người hầu cùng vệ sĩ.
Có người hầu nhìn thấy Nhiếp Hình ra ngoài, lập tức đi tới hỏi thăm : "Tiên sinh cần dùng bữa sáng sao?"
Nhiếp Hình sửng sốt một chút, nói : "Đúng vậy."
Người hầu liền nói : "Được ạ, ngài muốn dùng trong phòng hay đến nhà ăn?"
Nhiếp Hình định nói đến phòng ăn là được, thế nhưng lúc này y lại thấy có hai người đi tới.
Không phải ai khác mà chính là Cố Trường Đình cùng Đường Hoài Giản.
Hôm qua trong tiệc trăm ngày, làm ba ba của hai tiểu gia hỏa, Cố Trường Đình cùng Đường Hoài Giản tự nhiên cũng là nhân vật chính, buổi sáng hôm nay còn có rất nhiều khách khứa chưa rời đi, cho nên hai người cố ý ra mặt thăm hỏi, cũng coi là cho họ đủ mặt mũi.
Đường Hoài Giản ôm eo Cố Trường Đình, đang cười nói từ bên kia hành lang đi tới, Nhiếp Hình suy nghĩ, đúng là oan gia ngõ hẹp, ở nơi này cũng có thể gặp?
Nhiếp Hình định tránh đi, nhưng không may đã bị Cố Trường Đình cùng Đường Hoài Giản nhìn thấy, cho nên trốn không được.
Cố Trường Đình có chút kinh ngạc, không ngờ Nhiếp Hình cũng ở lại, khách khí nói : "Nhiếp tiên sinh."
Đường Hoài Giản cũng rất kinh ngạc, nhíu mày cười nói : "Nhiếp tiên sinh ngủ ngon chứ?"
Nhiếp Hình không thích nói chuyện cùng người của Đường gia, nói : "Đương nhiên là ngon."
Đường Hoài Giản nói : "Vậy xem ra Đường Gia chúng ta không có chỗ nào bạc đãi Nhiếp tiên sinh."
Nhiếp Hình nghe không hiểu lời của Đường Hoài Giản, lúc đầu còn không để ý lắm, lát sau mới đột nhiên cứng đờ.
Đường Hoài Giản vừa cười vừa nói : "Nhiếp tiên sinh đừng khách khí, nếu như cảm thấy Đường Gia dễ chịu, hôm nay có thể tiếp tục ở lại."
Nhiếp Hình thế mới biết mình ở Đường Gia ngủ một đêm!
Phó Tranh còn đang ngủ, kết quả liền bị đánh hai cái, đau đến hít một hơi, nhanh chóng mở mắt ra.
Phó Tranh nói : "Bảo bối, em lại nháo gì vậy?"
Nhiếp Hình tức giận đến chết : "Chúng ta vì sao lại ở Đường Gia? Nhanh lên, chúng ta phải rời khỏi đây."
Phó Tranh cười đem người ôm lên giường : "Đừng vội, dù sao cũng đã ở lại rồi, anh mệt quá, em ngủ với anh chút đi."
"Ai muốn ngủ với anh, đi mau lên!" Nhiếp Hình nói.
Phó Tranh nói : "Bảo bối, đừng ngại nữa, dù sao cũng đã ở rồi, em thả lỏng một chút đi.
Đúng rồi, cho em xem cái này rất vui."
Hắn ta nói xong liền lấy điện thoại, đem video hôm qua quay được phát cho Nhiếp Hình xem.
Nhiếp Hình nhìn thấy liền choáng váng, trong video mình khóc sướt mướt, mượn rượu làm càn quả thực là khó coi.
Video không chỉ có như vậy, phần sau đó nó cũng quay lại, mặc dù không quá rõ ràng, nhưng cảnh tượng Nhiếp Hình bị Phó Tranh làm đến toàn thân dặt dẹo, khóc lóc cầu xin tha thứ, xấu hổ gì cũng có.
Nhiếp Hình mắt trợn tròn : "Cái này, cái này, đây là chuyện gì?"
Phó Tranh nói : "Biết ngay bảo bối sẽ không nhớ rõ, cho nên quay lại cho em, muốn xem lần nữa không?"
"Xem cái quỷ nhà anh!" Nhiếp Hình tức giận muốn cắn người, Phó Tranh nhanh tay ôm chặt lấy y, trái lại còn cắn lên môi y.
Cố Trường Đình không nghĩ tới Nhiếp Hình cũng ở lại Đường Gia, thế nhưng nhìn khuôn mặt ngơ ngác căn bản không biết gì của Nhiếp Hình, lại thấy rất buồn cười.
Đường Hoài Giản cùng Cố Trường Đình chào hỏi khách nhân xong liền rời đi.
Cố Trường Đình nói : "Anh cũng đừng chọc ghẹo Nhiếp tiên sinh nữa."
Đường Hoài Giản nghe xong, nói : "Vợ, sao em lại bên hắn chứ?"
Cố Trường Đình nói : "Nhiếp tiên sinh đang cùng Phó tiên sinh kết giao, tốt xấu gì cũng phải cho Phó tiên sinh chút mặt mũi, chúng em còn có hợp tác."
Đường Hoài Giản nói : "Nếu vợ đã mở miệng, vậy thì được rồi.
..
Có điều, em phải cho anh chút bồi thường."
Cố Trường Đình hồ nghi nhìn hắn : "Bồi thường gì?"
Đường Hoài Giản nói : "Trở về em sẽ biết.
Hôm qua vợ ngủ không được nhiều, một hồi chúng ta về ngủ bù."
Cố Trường Đình bị Đường Hoài Giản mang về viện tử, trước tiên đi xem hai tiểu gia hỏa một chút.
Hai nhóc uống sữa xong liền ngủ mất, còn ngủ rất say.
Cố Trường Đình lặng lẽ nhìn thoáng qua, sau đó liền bị Đường Hoài Giản lôi về phòng ngủ.
Vừa tiến vào phòng ngủ, Cố Trường Đình liền nhìn thấy một cái thùng giấy cực lớn, trông có chút quen mắt?
Cố Trường Đình sắc mặt đỏ bừng : "Anh.
.
.
Anh sao lại đem cái thùng này ra đây?"
Cố Trường Đình cùng Đường Hoài Giản trước kia ở tiểu khu cao cấp, lúc ấy Đường Hoài Giản đã từng ở trên mạng mua một đống đồ chơi tình thú, bất quá sau khi đến Đường Gia, cái thùng kia liền bị lãng quên, ai ngờ bây giờ nó lại đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Cố Trường Đình trừng mắt nhìn cái thùng kỳ quái kia, quả thực muốn quên nó đi cho rồi.
Đường Hoài Giản nói : "Vợ em nhìn xem, anh trước đó đã mua rất nhiều bcs, cái này bây giờ liền có tác dụng, về sau khi chúng ta làm thì vợ không cần phải lo lắng lại mang thai nữa, thế nào?"
Cố Trường Đình : ".
.
."
Đường Hoài Giản còn hỏi thế nào, Cố Trường Đình cảm thấy thế nào cái quỷ ấy.
Nhiều bcs như vậy, không đến một ngàn cũng có tám trăm, thực sự là quá dọa người.
Đường Hoài Giản còn lôi kéo Cố Trường Đình, cầm lấy một hộp giới thiệu với cậu : "Vợ, em thích gì loại nào? Mỏng dính? Bi lồi? Huỳnh quang? Còn có ô mai? Là có mùi ô mai hay là liếm lên có vị ô mai?"
Cố Trường Đình nhịn không được, thực sự là quá xấu hổ, cầm lấy một cái hộp ném trên mặt Đường Hoài Giản.
Hộp giấy không chắc, bcs bên trong soạt một cái vãi đầy ra đất, Cố Trường Đình cảm thấy xấu hổ muốn chặt tay luôn cho rồi.
Đường Hoài Giản đưa tay đón nhưng chỉ đón được cái hộp.
Hắn cầm lên nhìn, là cái hộp bcs màu xanh bạc.
Đường Hoài Giản nói : "Ách, đây là bạc hà mát lạnh.
.
.
Vợ khẩu vị của em mặn thật đấy? Lần đầu tiên đã dùng cái này.
.
.
Không có vấn đề chứ?"
Cố Trường Đình thật sự không muốn cùng hắn nói chuyện nữa, chỉ muốn đem cái thùng loạn thất bát tao này của Đường Hoài Giản ném ra ngoài.
Chẳng qua Cố Trường Đình không có cái khí lực kia, bị Đường Hoài Giản ngăn cản, cậu cũng không làm gì được.
Cố Trường Đình đành phải đến chơi với các con, không để ý Đường Hoài Giản nữa.
Đường Hoài Giản quấn lấy Cố Trường Đình cầu xin tha thứ, nhanh chóng đem tất cả đồ vật bỏ lại trong thùng, chẳng qua mặc dù phòng lớn nhưng lại không có nhiều chỗ để đồ, vì vậy Đường Hoài Giản đành đem tất cả đồ trong thùng nhét vào trong tủ quần áo.
Cố Trường Đình chơi với con trai xong liền đi ăn cơm tối, cả ngày đều làm lơ Đường Hoài Giản.
Đường Hoài Giản giống như con chó lớn vây quanh Cố Trường Đình khiến cậu hoa cả mắt, nhưng lại không có cách nào.
Đường Hoài Giản vất vả lắm mới dỗ dành được Cố Trường Đình, nghĩ tối nay xem ra là không thể thử mấy món kia rồi, chẳng qua thời gian còn dài, sau này hãy nói tiếp, vợ cũng chạy không được.
Thế là buổi tối, Đường Hoài Giản đặc biệt ngoan ngoãn, chủ động chạy đi xả nước tắm cho Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình đi đến tủ quần áo dự định lấy một bộ đồ ngủ mới, ai ngờ khi cậu vừa mới mở cửa, liền nghe "Soạt" một tiếng, ào ào một đống đồ vật rơi ra, đập lên bàn chân Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình cúi đầu xem, gân xanh trên trán đều muốn dựng lên.
Là mấy món đồ chơi tình thú kia của Đường Hoài Giản, tất cả đều được nhét vào trong tủ quần áo, hắn còn tưởng rằng chuyện này thần không biết quỷ không hay, nhưng bởi vì nhét quá vội vàng, mà đồ lại nhiều, cho nên vừa mở tủ là chúng liền rơi ra, may mắn là không chôn vùi luôn Cố Trường Đình.
Đường Hoài Giản còn ở trong phòng tắm, nghe được thanh âm bên ngoài thì hô lên : "Vợ, làm sao vậy? Làm rơi cái gì sao? Tuyệt đối đừng động đậy!"
Cố Trường Đình đen mặt không trả lời hắn, Đường Hoài Giản không yên lòng liền chạy ra xem, vừa ra tới liền trợn tròn mắt.
Hóa ra là đồ vật hắn giấu trong tủ bị vợ hắn phát hiện.
Đường Hoài Giản vội vàng chạy tới, đem những thứ kia vứt lại vào trong tủ : "Vợ, vợ, em yên tâm, anh sẽ thu dọn chỗ này! Em ngồi bên này đi, anh rất nhanh sẽ dọn xong!"
Cố Trường Đình nhìn Đường Hoài Giản còn muốn đem những thứ kia nhét vào trong tủ, giận lên nói : "Tất cả đều ném đi, không được nhét vào trong tủ."
Cái này nếu để người hầu đến quét dọn mở tủ ra thấy, vậy còn không phải là mất hết mặt mũi sao? Cố Trường Đình lúc này vừa tức giận vừa cảm thấy may mắn, may là không bị người khác nhìn thấy.
Cố Trường Đình ngày hôm sau muốn đến công ty một chuyến, cậu và Phó tiên sinh có một phần hợp đồng cần ký, thay đồ xong, cậu được Đường Hoài Giản lái xe chở đi.
Sau khi đến công ty, uống một ly cà phê lại nghỉ ngơi hai mươi phút thì Phó Tranh đến, đương nhiên còn có Nhiếp Hình đi theo.
Mọi người đến phòng hội nghị ký hợp đồng, tiểu thư ký Triệu Đan Tình rất lễ phép đem hai phần hợp đồng đặt trên bàn, mời Phó Tranh xem xét.
Phó Tranh nói : "Hợp đồng trước đó tôi đã xem qua, không có gì cần sửa chữa, nếu Cố tiên sinh cũng không muốn sửa chữa gì, vậy chúng ta trực tiếp ký hợp đồng là được."
Cố Trường Đình nói : "Vậy thì tốt, mời Phó tiên sinh."
Triệu Đan Tình nhanh chóng đưa một cây bút cho Phó Tranh, Cố Trường Đình cũng đưa tay lên túi rút bút của mình ra.
Bút này là Đường Hoài Giản đưa cho cậu.
Chỉ là khi cậu lấy bút xuống liền sững sờ, bởi vì cảm giác lúc sờ không đúng lắm.
Ngồi ở phía đối diện là Phó Tranh đang ký tên, còn Nhiếp Hình đang nhàm chán cầm điện thoại chơi, đúng lúc y tùy tiện ngẩng đầu thì cũng sửng sốt.
Y trước kia cảm thấy Cố Trường Đình đặc biệt ôn nhu, sau này lại cảm thấy Cố Trường Đình đặc biệt cuồng dã, còn bây giờ, tam quan của Nhiếp Hình lại đổi mới lần nữa, cảm thấy Cố Trường Đình thực sự là.
.
.
Siêu cấp phóng đãng a.
Cố Trường Đình định thần nhìn lại, phát hiện không phải bút của mình có vấn đề, mà là sau khi cậu rút bút ra, trên cây bút có gắn một vật.
Một cái túi mỏng, vuông vắn, chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay.
.
.
Còn là màu xanh bạc.
Bcs băng bạc hà.
.
.
.
Cố Trường Đình lập tức choáng váng, sau đó lập tức đỏ bừng mặt.
Đường Hoài Giản ngồi phía sau cậu, ngẩng đầu nhìn lên, đầu nổ đùng một tiếng, trong lòng tự nhủ xong rồi, buổi tối hôm nay phải ngủ dưới sàn rồi.
Hôm qua Đường Hoài Giản nhét một tủ đồ chơi tình thú, sau đó bị Cố Trường Đình phát hiện, đáng lẽ ra tất cả đều bị vất ra ngoài, nhưng bởi vì lúc đó nhét lung tung cho nên một ái bcs rơi vào trong túi áo Cố Trường Đình.
Còn không khéo chính là lúc Cố Trường Đình lấy bút ra, còn lôi cả cái bcs kia ra ngoài.
Phó Tranh nhịn không được nhíu mày, chẳng qua bởi vì lịch sự cho nênbvẻ mặt không biểu hiện gì.
Cố Trường Đình đỏ bừng mặt, hận không thể tìm một cái kẽ nào đó để chui xuống đất.
Nhất thời trong phòng cực kỳ tĩnh lặng, Triệu Đan Tình cảm thấy mình nên lặng lẽ chuồn đi mới đúng.
.
.
Đường Hoài Giản vội nói : "Vợ, em nghe anh giải thích một chút, anh không phải cố ý.
.
."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook