Gả Cho Ta
38: Tai Mèo


Triệu Giản nghe không nổi nữa liền dứt khoát cúp điện thoại, để bọn họ bên kia dây dưa đi.
Triệu Giản trở về phòng Cố Trường Đình, nhưng vừa tới cửa, điện thoại di động của hắn lại vang lên, còn tưởng là Đường Quý Khai gọi lại, ai ngờ lại là một số điện thoại lạ.
Hắn bắt máy, liền nghe trong điện thoại nói : "Alo, xin chào, đây là chuyển phát nhanh, trong nhà anh có người không? Chuyển phát nhanh đã tới, xin hãy mở cửa ra."
Triệu Giản nghe xong mới biết là chuyển phát nhanh tới.

Hắn hôm qua ở trên mạng mua một đống đơn, rau quả tươi mới cùng hải sản thì được đưa đến trong ngày, mấy thứ còn lại thì không chuyển kịp, không ngờ ngày thứ hai thì đến.
Triệu Giản vội nói : "Trong nhà không có ai, anh đặt ở ngoài cổng là được."
Dù sao mỗi tầng là một hộ gia đình, đặt ở ngoài cổng cũng không mất được.

Chuyển phát nhanh đồng ý, sau đó bỏ cái thùng xuống rồi đi.
Triệu Giản cúp điện thoại, xoa xoa tay, hắn hôm qua đặt một đống đồ tình thú, vợ còn đồng ý về nhà cùng hắn thảo luận vấn đề này thật kỹ, nói không chừng mấy đồ tình thú này liền có thể phát huy tác dụng.
Triệu Giản đắc ý trở về văn phòng, cũng không quấy rầy công việc của Cố Trường Đình, ngồi đàng hoàng trên ghế sa lon, bắt đầu nghiêm túc cầm điện thoại học tập, các loại đồ tình thú dùng như thế nào, dù sao hắn trước kia cũng chưa từng dùng qua, bây giờ tìm hiểu mới biết, thật đúng là đa dạng các chủng loại.
Cố Trường Đình không biết Triệu Giản đang làm gì, nhưng bộ dạng lại đặc biệt chăm chú, mãi cho đến trước khi tan tầm, Triệu Giản vẫn buồn bực, đầu cũng chưa từng ngẩng lên, ly nước trong tay vẫn đầy ắp, một chút cũng không uống.
Cố Trường Đình nghĩ đến chuyện trước đó đã đáp ứng Triệu Giản, liền lề mề không muốn về nhà.
Cũng phải nói, bọn họ đã sớm là vợ chồng hợp pháp, giấy hôn thú, hôn lễ cũng đều đã làm xong, bình thường cầm tay là nhiều nhất, ngẫu nhiên cũng sẽ hôn môi, thế nhưng khi đến mấy chuyện thân mật hơn ở phía sau thì đều im lặng mà dừng lại.
Cố Trường Đình có chút bất an, mặc dù cậu không để ý người khác chế giễu thân thể mình, nhưng bởi vì cậu thích Triệu Giản, cho nên tự nhiên cũng sẽ để ý đến suy nghĩ của Triệu Giản.

Cho nên trong lòng Cố Trường Đình có chút bồn chồn, không dám cùng Triệu Giản thân mật.

Hai người cũng không phải người lãnh cảm, nhưng bởi thế mà cứ phải nhịn lại.
Cố Trường Đình vụng trộm nhìn bộ dáng Triệu Giản nghiêm túc xem điện thoại thêm vài lần, đẹp trai không biên giới a, lúc Triệu Giản nghiêm túc dường như khí tức đặc biệt cường đại.

Chẳng qua Cố Trường Đình nếu mà biết hắn đang nghiêm túc nhìn cái gì, chắc sẽ bị tức chết a.
Triệu Giản định nhìn lên xem đồng hồ, vừa ngẩng đầu liền đâm phải ánh mắt của Cố Trường Đình.
Triệu Giản liền vội vàng đứng lên nói : "Vợ, đã muộn như vậy rồi, chúng ta trở về thôi!"
Cố Trường Đình dọn dẹp đồ trong tay nói : "A được, để em thu thập một chút."
Cố Trường Đình đem đồ trong tay thu thập tổng cộng năm lần, kết quả ngẩng đầu phát hiện chỉ mới qua có năm phút, căn bản không kéo dài được bao lâu.
Cuối cùng cậu cắn răng, đi theo Triệu Giản ra khỏi văn phòng, chuẩn bị cùng nhau về nhà.
Hai người lái xe về nhà, Triệu Giản một đường đều rất cao hứng, hắn nghĩ đến cái thùng còn ở ngoài cửa, muốn về nhà nhanh một chút xem thử mấy đồ trong đó.
Trên đường có hơi chút kẹt xe, nhưng lúc về đến nhà sắc trời còn sáng, thời gian vẫn rất sớm, hai người liền vào thang máy lên lầu.
Cửa thanh máy vừa mở ra, Triệu Giản liền liếc mắt nhìn thấy, trước cửa nhà hắn có một cái thùng rất lớn, không biết còn tưởng bên trong là đồ nội thất.
Chẳng qua ngoại trừ cái thùng lớn, còn có hai người đang đứng chờ trước cửa nhà bọn họ.
Cố Trường Đình kinh ngạc nói : "Trâu Tung? Hai người trở về rồi?"
Trâu Tung cùng Tống Hữu Trình đứng ở trước cửa nhà bọn họ, có vẻ đã chờ được một lát.
Trâu Tung nói : "Đúng vậy a, trong nhà cậu sao lại không có ai, Đào Kỳ còn chưa trở về sao?"
Bởi vì Trâu Tung cùng Tống Hữu Trình xuất hiện, cho nên Cố Trường Đình liền xem nhẹ cái thùng lớn trong hành lang, vừa mở cửa để bọn họ đi vào vừa nói : "Đào Kỳ bị Lê tiên sinh mang đi rồi, sau này sẽ ở cùng Lê tiên sinh."
"Cậu ấy không có sao chứ?" Trâu Tung hỏi.
Cố Trường Đình nói : "Không có việc gì."
Trâu Tung nhẹ nhàng thở ra : "Hôm qua hù chết tôi, đều do Tống Hữu Trình cái tên chuyên gây họa này."
Tống Hữu Trình vô cùng bất đắc dĩ, nhưng rất ngoan ngoãn, không nói gì, chỉ xin lỗi cười cười.
Anh cũng không biết Phạm Hân Nhi thế mà còn có hậu chiêu, còn là ám chiêu chó cùng rứt giậu, càng không nghĩ tới Phạm Hân Nhi sẽ tìm đến thầy của Đào Kỳ, Sầm Tưởng xin giúp đỡ.
Tống Hữu Trình nói : "Thật sự là có lỗi, tôi hôm qua ở ngoại ô chuẩn bị quay, lúc nhận điện thoại thực sự là không kịp về, không ngờ lại mang đến cho Đào Kỳ phiền toái lớn như vậy."
Sau phong ba về Phạm Hân Nhi, Tống Hữu Trình muốn bắt đầu công việc trở lại, người đại diện trước tiên để anh làm một vài thông cáo nhẹ nhàng, sau đó tiếp tục ra ngoài quay vài quảng cáo ngắn ngắn.

Tống Hữu Trình muốn mang theo Trâu Tung, coi như là đi nghỉ phép.
Ai biết bọn họ vừa đi, công việc còn chưa bắt đầu, người của Phạm Hân Nhi đã gọi điện thoại đến, còn cưỡng ép Đào Kỳ.
Tống Hữu Trình không kịp trở về, mới gọi điện thoại nhờ Triệu Giản giúp đỡ.
Hai người cũng ngay trong đêm lái xe trở về, chưa về nhà đã liền chạy tới nhà Cố Trường Đình, muốn xem thử Đào Kỳ có sao không, thế nhưng trong nhà Cố Trường Đình không có ai, hai người nhìn đồng hồ khẳng định Cố Trường Đình đang về, cho nên dứt khoát đứng cửa chờ.
Cố Trường Đình mang hai người vào, để bọn họ ngồi xuống, thấy bọn họ phong trần mệt mỏi thì nói : "Đã không có chuyện gì rồi, không cần lo lắng, chính là những người khi dễ Đào Kỳ kia còn chưa bị giáo huấn.

Tôi đã nhờ người hỗ trợ, nhưng vẫn không biết tình huống cụ thể thế nào."
Tống Hữu Trình nói : "Chuyện này là do tôi, tôi sẽ xử lý tốt, sẽ cho Đào Kỳ một câu trả lời thích đáng."
Chuyện này chính xác là có quan hệ với Tống Hữu Trình, cho nên Cố Trường Đình cũng không tiện nói gì, chỉ gật đầu.
Trâu Tung nói : "Không có việc gì thì tốt, làm tôi sợ muốn chết, hôm qua cũng không có máy bay, lái xe cả một đường, mệt chết tôi rồi."
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Triệu Giản đã đem cái thùng lớn ôm vào trong nhà, sau đó liền ném vào phòng kho bên cạnh cửa lớn.
Cố Trường Đình bỗng nhiên nói : "Như vậy đi, thấy hai người mệt mỏi như vậy, liền ở lại chỗ này của tôi ăn cơm đi."
Trâu Tung lập tức nói : "Được được, tôi đói quá, trong nhà hai người có cái gì ăn không?"
Cố Trường Đình bị hỏi đến sững sờ, suy nghĩ một chút, phòng bếp hình như còn sáu ký rau hẹ.

.

.
Cố Trường Đình bởi vì không biết phải làm sao cùng Triệu Giản bàn luận "Vấn đề kia", cho nên mới mời Trâu Tung cùng Tống Hữu Trình lưu lại ăn cơm, cũng có thể kéo dài thời gian một chút.
Cố Trường Đình nói : "Phòng bếp hẳn là còn, để tôi đi nhìn thử."
Trâu Tung cũng đứng lên : "Vậy để tôi đi hỗ trợ."
Hai người một trước một sau tiến vào phòng bếp, Trâu Tung vừa vào liền lập tức nhìn thấy sáu ký rau hẹ kia, mắt trợn thật lớn : "Cái này.

.

.

Đây là cái gì?"
Cố Trường Đình bình tĩnh nói : "Là rau hẹ."
"Tôi đương nhiên biết là rau hẹ!" Trâu Tung nói : "Tôi chính là hỏi, cậu mua nhiều rau hẹ như vậy làm cái gì? Định bán phá giá sao? Để như vậy rất dễ dàng bị hư, nhất là khi trời nóng."
Cố Trường Đình một trận bất đắc dĩ, cậu cũng không muốn mua a, hôm qua còn buồn bực Triệu Giản mua nhiều rau hẹ như vậy làm cái gì.
Cố Trường Đình nói : "Trong tủ lạnh còn có một ít hải sản."
Bởi vì Triệu Giản đặt rất nhiều hải sản, cho nên hôm qua tất cả nồi đều được lấy ra dùng, thế mà còn một ít không có chỗ để, thế là dứt khoát bỏ vào trong tủ lạnh, hôm nay nhìn lại, những hải sản ki vẫn là rất nhiều, đủ cho cả bốn người ăn một bữa.
Trâu Tung nhìn hải sản chất đầy cả một tủ lạnh, cùng một đống rau hẹ, bỗng nhiên nhỏ giọng nói : "Trường Đình, cái tên to con kia nhà cậu, hắn sẽ không phải là không được chứ?"
"Cái gì?" Cố Trường Đình đang chuẩn bị đem rau hẹ phân ra mang đi rửa, nghe Trâu Tung nói thì không kịp phản ứng, không hiểu ra sao.
Trâu Tung chững chạc đàng hoàng nói : "Tôi nói hắn có phải là không được hay không, cậu mua nhiều rau hẹ cùng hải sản như vậy, không phải rõ ràng muốn tráng dương cho hắn sao?"
Cố Trường Đình xem như nghe rõ ràng, sắc mặt nháy mắt liền đỏ, bởi vì rau hẹ cùng hải sản không phải là mình mua, mà là Triệu Giản mua cho cậu ăn.

.

.
Cố Trường Đình nói : "Đừng có nói hươu nói vượn, làm cơm nhanh lên, cậu rốt cuộc có đói bụng không?"
Cố Trường Đình cùng Trâu Tung hai người ở trong phòng bếp nấu cơm, Tống Hữu Trình ở ngoài này điện thoại lại vang lên, không biết là ai gọi tới, anh liền đi đến ban công nghe điện thoại.
Triệu Giản nhìn thấy tất cả mọi người đều bận việc liền dứt khoát đem caia thùng được chuyển phát nhanh tới mở ra, bên trong toàn bộ đều là mấy thứ kỳ quái.
Triệu Giản nhanh chóng lấy ra đếm, đầy đủ không sót một đơn nào.
Sau đó Triệu Giản liền ôm đống lớn đồ đó đi lên lầu, chuẩn bị đem bỏ vào trong phòng mình.
Phòng ngủ rất lớn, cũng có không ít ngăn tủ, Triệu Giản kéo tủ đầu giường ra, đem dầu bôi trơn, bao cao su, khiêu đản, tai mèo, đuôi mèo các loại, tất cả đều nhét vào trong tủ đầu giường.
Bởi vì quá nhiều, thiếu chút liền nhét không lọt, Triệu Giản ngồi xổm trên mặt đất dùng sức loay hoay hơn nửa ngày, cả người đổ mồ hôi.
Triệu Giản hết nhồi vào tủ đầu giường, lại nhồi vào tủ chứa đồ trong phòng tắm, sau đó lại xem trong thùng lớn, vẫn còn tới hai phần ba, thật sự rất nhiều.
Triệu Giản dứt khoát ôm cái thùng đi xuống lầu, quyết định ở phòng khách, ban công, phòng bếp cũng phải nhét một ít, như vậy đi tới chỗ nào cũng đều có đồ để dùng.
Lúc hắn ôm cái thùng đi xuống lầu, Tống Hữu Trình vừa vặn từ ban công trở lại, chỉ thấy Triệu Giản ôm một cáu thùng rất lớn, ngay cả thân thể to cao của cũng không nhìn thấy được.
Tống Hữu Trình kỳ quái nhíu mày, có chút hiếu kì trong đó là cái gì, liền đi qua nhìn xem.
Cố Trường Đình cùng Trâu Tung ở phòng bếp loay hoay, hai người bận đến chân không chạm đất.
Hai người bọn họ đều biết làm cơm, tự nhiên không thể chỉ hấp một chút hải sản là xong, muốn làm nhiều món một chút, cho nên liền tương đối tốn thời gian tốn sức.
Trâu Tung bận quá, muốn gọi Tống Hữu Trình tiến vào hỗ trợ, thế nhưng gọi một tiếng, không ai trả lời, lại gọi tiếng nữa, vẫn không có ai đáp lại.
Trâu Tung giận đỏ mặt : "Tống Hữu Trình chạy đi đâu rồi."
Cố Trường Đình nói : "Có thể là không nghe thấy."

Trâu Tung từ phòng bếp đi ra, muốn đem Tống Hữu Trình kéo vào hỗ trợ, kết quả vừa đến phòng khách liền không thấy bóng dáng Tống Hữu Trình, cũng không thấy Triệu Giản, không biết bọn họ đi làm gì rồi.
Trâu Tung tìm bốn phía mới phát hiện hai người này đều đang ở ban công, lại còn ngồi xổm giống như ăn trộm, vây quanh một cái thùng lớn.
Tống Hữu Trình phát hiện Triệu Giản mua một thùng lớn đồ chơi tình thú liền lập tức tinh thần tỉnh táo, dứt khoát cùng Triệu Giản chia sẻ một chút kinh nghiệm, hai người liền ngồi xổm ở ban công, bắt đầu giao lưu kinh nghiệm tâm đắc.
Lúc Trâu Tung đến ban công, chỉ thấy Tống Hữu Trình trong tay đang cầm một cái còng tay bằng lông, Tống Hữu Trình nói : "Nhãn hiệu này dùng tương đối tốt, rất mỏng."
Triệu Giản nghe xong gật đầu.
Tống Hữu Trình lại từ trong thùng lấy ra một cái đuôi to, đặt ở trong tay sờ sờ : "Cái này.

.

.

Nhìn rất thích hợp với Trâu Tung."
Trâu Tung vừa lúc tới, liền thấy Tống Hữu Trình trong tay nắm một cái đuôi tình thú làm người ta xấu hổ vạn phần, cái đuôi màu trắng siêu lớn, dáng vẻ còn rất mềm mại.
Trâu Tung lập tức giận muốn chết, hơn nữa cũng xấu hổ muốn chết, tiến đến một chân đá vào mông Tống Hữu Trình.
Tống Hữu Trình đang ngồi xổm trên mặt đất, trong lúc không chú ý thiếu chút bị Trâu Tung đạp nhào vào trong thùng lớn.
Tống Hữu Trình lúc này mới quay đầu lại : "Bà xã ơi, em sao lại ra tới, cơm làm xong chưa?"
"Anh cút, ai là bà xã của anh." Trâu Tung tức giận : "Đây là cái thứ bậy bạ gì hả."
Tống Hữu Trình giơ cái đuôi lông xù kia lên, cười nói : "Bà xã đừng thẹn thùng, em nhìn xem có phải cái này đặc biệt đáng yêu hay không, không phải em rất thích lông xù hay sao?"
Trâu Tung lại tức giận muốn giẫm vào mặt Tống Hữu Trình một cái, Triệu Giản vội vàng đem cái thùng bảo bối của hắn lôi đi, miễn cho hai người kia làm hỏng mất.
Triệu Giản vừa lôi kéo cái thùng ra khỏi ban công thì đụng phải vợ mình đang đến xem tình huống.
Cố Trường Đình còn tưởng xảy ra chuyện gì, ở phòng bếp cũng có thể nghe được tiếng Trâu Tung hét to, dứt khoát đi ra nhìn xem, không nghĩ tới liền nhìn thấy một thùng lớn.

.

.
Mấy thứ gay mắt.
Mặc dù chưa ăn qua thịt heo nhưng cũng đã thấy heo chạy, Cố Trường Đình cho tới bây giờ chưa từng chạm vào đồ chơi tình thú, nhưng nhìn một thùng lớn như vậy cũng biết rõ đây là cái gì.
Cố Trường Đình có chút không thể tin trừng lớn mắt, da mặt cũng bắt đầu run rẩy.
Triệu Giản nhìn thấy liền nhanh chóng đem cái thùng để qua một bên : "Vợ, anh giúp em đi nấu cơm."
Triệu Giản vì bảo vệ cái thùng này của bản thân, vội vàng đẩy Cố Trường Đình đi vào phòng bếp nấu cơm.
Cố Trường Đình nói : "Những cái kia là cái gì vậy hả."
Triệu Giản nói : "Ha ha, anh còn chưa nghiên cứu kỹ, nếu không lát nữa chúng ta có thể cùng nhau nghiên cứu."
Hắn nói mập mờ như thế, Cố Trường Đình lập tức đỏ mặt : "Ai mà đi nghiên cứu với anh hả?"
Triệu Giản cười nói : "Vợ sáng nay đã nói, em không thể quỵt nợ được đâu."
Cố Trường Đình tức giận nói : "Anh trước đem mấy thứ đó vứt đi cho em, quả thực là.

.

." không có mặt mũi.
Cố Trường Đình mới nói đến đó, liền cảm giác Triệu Giản chụp cái gì lên đầu của cậu.
Cố Trường Đình đưa tay sờ sờ, nhưng chưa sờ được đã bị Triệu Giản bắt lấy cổ tay.
Triệu Giản cười nói : "Vợ siêu đáng yêu!"
"Cái gì vậy?" Cố Trường Đình nói.
Triệu Giản nói : "Là tai mèo, siêu dễ thương, đặc biệt thích hợp với em."
Cố Trường Đình mặt chuyển từ đỏ sáng tím, cậu từ tấm kính trên tủ chén nhìn thấy bộ dạng của mình, trên đầu quả nhiên mang một cái tai mèo, hai cái lỗ tai màu trắng, thoạt nhìn rất đáng yêu, nhưng khi mang trên đầu một đại nam nhân như cậu thì xấu hổ muốn chết.
Không chỉ như vậy, Cố Trường Đình vừa rồi còn đang nấu cơm, cho nên đang mang tạp dề rất nghiêm chỉnh, còn là màu trắng, cùng với tai mèo hợp chịu không được.
Triệu Giản vây Cố Trường Đình giữa bàn ăn với mình, cười nhìn Cố Trường Đình, còn cúi đầu ở trên tai mèo của cậu hôn một cái.
Cố Trường Đình cảm giác, đôi tai mèo kia đột nhiên biến thành của chính mình, Triệu Giản hôn một cái, khiến cậu không khỏi run lên một cái, đầu gối cũng muốn mềm nhũn.
Triệu Giản nói : "Vợ siêu đáng yêu."
Cố Trường Đình nhìn hắn chằm chằm, còn chưa lên tiếng, đã bị Triệu Giản hôn lên.
Triệu Giản hôn đến đặc biệt ôn nhu, Cố Trường Đình vừa lúc bắt đầu còn phản kháng, bất quá về sau thực sự là chống cự không được, thiếu chút đắm chìm trong ôn nhu của Triệu Giản.
Trâu Tung cùng Tống Hữu Trình ở ban công đánh một trận, Trâu Tung cũng vội vàng trở về phòng bếp chuẩn bị nấu cơm, nhưng khi đi tới cửa liền trợn tròn mắt, hai người bên trong vậy mà hôn nhau rồi, không chỉ như vậy, Cố Trường Đình trên đầu còn mang tai mèo!
Tống Hữu Trình đi theo y cũng nhìn thấy, nhịn không được nói : "Bà xã em xem người ta dịu dàng ngoan ngoãn chưa kia, em sao lại không để anh mang cho em chứ?"
Trong phòng bếp hai người hôn đến thiếu không khí, Cố Trường Đình cảm giác chính mình đã nhanh đứng không vững, sớm quên mất bên ngoài phòng bếp còn có hai người.
Cố Trường Đình môi có chút sưng, Triệu Giản lại đi hôn tai mèo trên đầu cậu.
Cố Trường Đình mặc dù có chút vô lực, bất quá động tác vẫn rất nhanh đem tai mèo kéo xuống, sau đó đeo lên đầu Triệu Giản.
Triệu Giản cười, cũng không lấy xuống, chỉ vào tai mèo trên đầu nói : "Thế nào? Vợ thấy anh đáng yêu không?"
Cố Trường Đình bị hắn làm cho cạn lời : "Chỗ nào mà đáng yêu, xấu chết đi được."
Triệu Giản thân hình cao lớn, cái tai kia trên đầu hắn trông đặc biệt nhỏ nhắn, nhưng lại không có chút nào phản cảm, một chút cũng không phá hư độ đẹp trai của Triệu Giản, thật sự là có chút đáng yêu.
Cố Trường Đình sẽ không thừa nhận mình bị Triệu Giản đánh gục, đột nhiên cảm giác thứ đồ chơi này có chút ý tứ.
Cố Trường Đình còn nói : "Anh đừng mang tai mèo, hẳn là mang tai chó mới đúng."
"Thật sao?" Triệu Giản nói : "Vậy vợ lần sau mua tai chó cho anh đi, anh mang tai chó, vợ mang tai mèo."
Cố Trường Đình bất đắc dĩ liếc mắt nói : "Có quỷ mới mua cho anh, anh lập tức xử lý cái đống kia cho em, tất cả đều ném đi."
"Không được, vợ, như vậy lãng phí lắm." Triệu Giản nói.
Bên này hai người ở trong phòng bếp tình chàng ý thiếp, Tống Hữu Trình cùng Trâu Tung nhìn không nổi nữa, dứt khoát để lại tờ giấy, rồi rời đi về nhà của mình ở lầu trên.
Cố Trường Đình cùng Triệu Giản ở trong phòng bếp tình chàng ý thiếp đủ rồi mới nhớ tới trong nhà còn có hai người.

Cố Trường Đình vội vàng chạy ra, phát hiện người cũng không còn ở đây nữa, trên bàn có một tờ giấy, là Trâu Tung để lại.
Cố Trường Đình mặt có chút đỏ, Trâu Tung nói không muốn quấy rầy bọn họ, cho nên không ở lại dùng cơm.
Triệu Giản cũng ở trong thùng lớn của mình phát hiện một tờ giấy, là Tống Hữu Trình để lại, Tống Hữu Trình vậy mà thuận tay cầm đi vài món đồ chơi tình thú của hắn, nói nhìn đống đồ giàu có này của hắn cho nên liền lấy mượn dùng vài cái, còn nói dùng xong sẽ cùng hắn trao đổi kinh nghiệm a.
Triệu Giản ngược lại rất hào phóng, dù sao nhiều như vậy, thực sự là dùng thế nào cũng không hết.
Phòng bếp làm một đống đồ ăn, kết quả Trâu Tung cùng Tống Hữu Trình chạy mất, Cố Trường Đình liền phát sầu, nhiều rau hẹ với hải sản như vậy, tuyệt đối sẽ đau dạ dày giống như hôm qua.
Cố Trường Đình đem thức ăn bưng ra, liền thấy Triệu Giản đã ngồi bên cạnh bàn ăn, một bộ nhu thuận, ở trên đầu còn mang cái tai mèo màu trắng kia.
Cố Trường Đình bất đắc dĩ nói : "Nhanh đem cái kia lấy xuống."
Triệu Giản nói : "Không lấy, không lấy, vợ thích, anh đương nhiên không thể lấy xuống."
"Em lúc nào thì nói thích hả?" Cố Trường Đình nói.
Triệu Giản nói : "Vợ trên miệng không nói, nhưng trong lòng tuyệt đối thích.

Bởi vì vợ nhìn thấy, liền đỏ mặt."
Cố Trường Đình bị hắn nói trúng, liền cảm thấy mình lúc này trên mặt khẳng định cũng đỏ, quả thực đỏ muốn chết rồi.
Kỳ thật Cố Trường Đình rất thích nhìn Triệu Giản mang tai nhỏ, siêu cấp đáng yêu, nhưng bị phát hiện, nên thẹn quá hoá giận.
Triệu Giản gắp rau hẹ cùng hải sản cho Cố Trường Đình : "Vợ, ăn nhiều một chút, nhưng cũng đừng ăn nhiều quá, nếu không đau bụng thì cái gì cũng không làm được."
Cố Trường Đình bất đắc dĩ, lại rất khẩn trương, vừa ăn cơm vừa nghĩ, bọn họ kết hôn lâu như vậy rồi, đúng là phải làm một chút chuyện thân mật mới đúng, nhưng nghĩ đến Cố Trường Đình trong lòng lại bồn chồn.
Cố Trường Đình dứt khoát đứng lên, sau đó lên lầu hai.
Triệu Giản cũng đứng lên đi theo : "Vợ, đi đâu vậy?"
Cố Trường Đình lên lầu một chút liền trở lại, trong tay còn cầm một bình rượu, là rượu đế!
Triệu Giản có chút nghẹn họng : "Vợ, em có thể uống rượu đế sao?"
Triệu Giản còn tưởng rằng Cố Trường Đình không biết uống rượu, bởi vì Cố Trường Đình trước đó căn bản đều không động đến rượu, lúc xã giao, nhiều nhất cũng chỉ nhấp một ngụm mà thôi.
Cố Trường Đình hào khí vượt mây nói : "Có thể a, em đương nhiên có thể uống rượu."
Triệu Giản đoán không sai, Cố Trường Đình tửu lượng rất kém, mới uống một chút liền đỏ mặt, cho nên cậu bình thường đều không uống rượu, xã giao cũng rất ít uống, tránh cho mặt đỏ khó coi.
Bất quá hôm nay Cố Trường Đình cảm thấy mình hẳn nên uống nhiều một chút, như vậy có thể củng cố thêm một chút can đảm.
Cố Trường Đình ngồi trở lại, cầm hai cái ly loại pha lê ba trăm ml, uống cái khác không cần lớn, nhưng uống rượu đế thì phải lớn, Cố Trường Đình một mình rót một ly đầy, vậy mà đã đem bình rượu rót hết.
Triệu Giản thấy mà dựng tóc gáy, mặc dù mình uống rất trâu, nhưng rót hết một chén như thế này tuyệt đối rất dễ say.
Triệu Giản vội vàng ngăn Cố Trường Đình lại : "Vợ, như thế này nhiều quá."
Cố Trường Đình nói : "Không nhiều."
Cố Trường Đình vừa uống rượu vừa ăn hải sản, không đến một lát liền ra rất nhiều mồ hôi, gương mặt đỏ lên, cổ đỏ lên, cả người cũng đỏ bừng, nhìn đặc biệt mê người.
Triệu Giản cũng uống hai ngụm, chẳng qua uống không nhanh, không giống như Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình uống quá nhanh, không bao lâu liền có chút say, bắt đầu gắp thức ăn cho Triệu Giản, vừa gắp vừa nói : "Anh ăn nhiều rau hẹ, ân, ăn rau hẹ.

.


.

Tráng dương.

.

."
Triệu Giản dở khóc dở cười : "Vợ, anh không cần ăn nữa, ăn nữa sẽ nghẹn chết mất."
"Không được!" Cố Trường Đình mơ hồ không rõ nói : "Ăn, anh nhất định phải ăn."
"Được được, anh ăn." Triệu Giản nhanh chóng ăn hai miếng rau hẹ Cố Trường Đình gắp cho.
Sau đó Cố Trường Đình đứng lên, run rẩy gắp lấy một đũa, một hai muốn đút cho Triệu Giản.
Triệu Giản có chút dở khóc dở cười, vội vàng nghênh đón, nếu không một đũa rau hẹ của cậu sẽ rơi trên mặt đất mất.
Bất quá lúc hắn đón lấy liền phát hiện vợ uống say lắm rồi, đũa cứ run run, không hướng vào trong miệng hắn mà cứ đâm vào mắt hắn.
Triệu Giản vội vàng nắm lấy đũa của Cố Trường Đình bỏ xuống : "Vợ, anh ăn no rồi, chúng ta đi lên lầu đi."
"Ăn no rồi?" Cố Trường Đình phản ứng có chút chậm, nói chuyện tốc độ cũng chậm : "A a, vậy được rồi.

.

.

Được tốt, chúng ta đi lên lầu thôi!"
Cố Trường Đình nói xong liền đứng lên muốn đi, kết quả thiếu chút nữa vấp cái ghế ngã nhào.
Triệu Giản phi thường chấn kinh vội vàng đỡ lấy vợ, không ngờ vợ uống nhiều như vậy, vội vàng ôm lấy Cố Trường Đình.
Triệu Giản dứt khoát đem người ôm ngang lên, miễn cho lúc lên cầu thang Cố Trường Đình lại ngã lăn xuống.
Cố Trường Đình bị hắn ôm liền đưa tay túm lấy tai mèo, cười nói : "Thật đáng yêu, để em bóp một chút đi.

.

."
Cố Trường Đình mới vừa rồi còn không thừa nhận, bây giờ say cái gì cũng nói.

Triệu Giản một đường này ôm cậu lên lầu, Cố Trường Đình bên miệng vẫn luôn nói thật đẹp trai, thật đáng yêu.
Triệu Giản mặt dày như cái tường thành lúc này cũng đã chịu không được, vợ mà nhiệt tình quả thực như lửa, vừa khen vừa thổ lộ với hắn, làm cho Triệu Giản đỏ cả mặt.
Cố Trường Đình ngồi không yên, lúc đầu thì được ôm ngang, sau khi đi lên lầu lại đổi thành ngồi trên cánh tay Triệu Giản, còn ôm cổ của hắn, ghé vào tai hắn nhắc đi nhắc lại.
"Em.

.

.

Rất thích em, thích, rất thích.

.

."
"Cái.

.

.

Cái đuôi kia cũng rất đáng yêu, anh đeo lên cho em nhìn một chút được không?"
"Siêu dễ thương, siêu đáng yêu, đặc biệt đẹp trai, thấy anh em cảm thấy nhịp tim đập thật nhanh.

.

."
Triệu Giản nói : "Vợ, anh hiện tại nhịp tim cũng đập rất nhanh, em đừng khen anh nữa."
Cố Trường Đình không biết có phải là nghe hiểu hay không, dù sao cũng không tiếp tục khen Triệu Giản nữa, chỉ treo trên cổ Triệu Giản, sau đó bắt đầu chủ động hôn Triệu Giản, hôn miệng của hắn, hôn mũi, hôn đến cả mắt.
Triệu Giản cảm thấy, mình từ dưới lầu ôm Cố Trường Đình đi lên thật sự không dễ dàng.
Sau khi vào phòng, Triệu Giản muốn đem Cố Trường Đình để xuống giường, nhưng Cố Trường Đình lại bắt đầu quậy lên, làm sao cũng không chịu.
Cố Trường Đình mơ hồ lớn tiếng nói : "Không muốn không muốn! Em muốn.

.

.

Muốn thử cái bồn tắm lớn kia!"
Cố Trường Đình chỉ vào cái bồn tắm lớn trong phòng ngủ, cứ phải cùng Triệu Giản đến xem.
Trước đó Cố Trường Đình cảm thấy quá xấu hổ, làm sao cũng không chịu dùng cái bồn tắm lộ liễu đó, thế nhưng lúc này say mèm lại nhất định phải thử cái bồn tắm lớn kia.
Triệu Giản ngược lại là rất nguyện ý : "Vợ ngoan, em trước tiên nằm một chút, anh đi cho nước vào bồn, chờ một lát có được không?"
"Thật sao.

.

." Cố Trường Đình ngoan ngoãn, đặc biệt nghe lời nghiêng đầu nhìn Triệu Giản.
Triệu Giản điều chỉnh nhiệt độ nước xong liền chạy tới tủ đầu giường, chuẩn bị lấy dầu bôi trơn ra, miễn cho lần đầu tiên của Cố Trường Đình không thoải mái.
Thế nhưng bởi vì trong tủ đầu giường nhét quá nhiều đồ, cho nên dầu bôi trơn bị đẩy sâu vào bên trong, nhất thời lấy không ra.
Triệu Giản gấp đến đầu đầy mồ hôi, vội vàng đào hết đồ trong đó ra, chuẩn bị lấy dầu bôi trơn ở bên trong.
Ngay tại lúc Triệu Giản đang quỳ lấy đồ, Cố Trường Đình đã từ trên giường bò xuống, sau đó một mình lung la lung lay, yên lặng không một tiếng động đi tới bồn tắm lớn kia, cúi đầu nhìn một chút, sau đó mặc nguyên quần áo nhấc chân bước vào.
Thế nhưng bồn tắm pha lê rất trơn, Cố Trường Đình lại uống say cân bằng không tốt, cậu một chân vừa bước vào nháy mắt đã bị trượt, trực tiếp "Phù" một tiếng nằm trong bồn tắm, nước trong bồn lập tức bị bắn ra không ít.
Triệu Giản cảm giác mình bị tưới ướt, nhanh chóng quay đầu nhìn lại, lập tức nhức đầu không thôi, vợ bò vào trong bồn tắm, lại còn vẫn mặc quần áo.
Không chỉ như vậy, Cố Trường Đình trượt vào thì đau muốn chết, hơn nữa còn bị hất một mặt nước, sặc một ngụm nhỏ.
Cố Trường Đình quá say, lập tức la hét lên : "Khụ khụ khụ, chết đuối, chết đuối! Cứu mạng!"
Nước trong bồn tắm vốn đổ không bao nhiêu, lúc này còn bắn ra một nửa, căn bản chưa đến nửa người Cố Trường Đình, Cố Trường Đình lại một bộ giống như rơi xuống sông.
Triệu Giản đột nhiên có cảm giác, vợ mình cũng rất có thiên phú diễn kịch a.
Triệu Giản vội đem Cố Trường Đình từ trong bồn tắm lôi ra : "Vợ ơi, ngoan, không có chết đuối, quần áo ướt hết rồi này."
Cố Trường Đình vẫn còn mặc đồ vét, lần này ngâm nước nóng đều ướt sũng.
Cố Trường Đình sau khi được vớt ra vẫn còn rất ủy khuất, say khướt ôm Triệu Giản, có chút đáng thương nói : "Em, em chuẩn bị kỹ rồi, anh.

.

.

Anh sẽ không cảm thấy em là quái vật, không cần em chứ?"
Triệu Giản nghe thấy thì sửng sốt, đặc biệt đau lòng, vội ôm Cố Trường Đình nói : "Vợ, em nói cái gì vậy, sao anh lại không cần em chứ, em không phải là quái vật, em là bảo bối của anh, biết chưa?"

Cố Trường Đình khẳng định không nghe rõ, bởi vì vẫn đang lẩm bẩm : "Em thích anh, thích chết mất, không cho anh đi, coi như anh không quan tâm tới em, em cũng không để anh đi."
Triệu Giản vừa vui vẻ vừa đau lòng : "Vợ anh không đi, anh không đi, anh cũng thích em."
Triệu Giản dỗ Cố Trường Đình nửa ngày, Cố Trường Đình rốt cục mới không kích động nữa, bất quá vẫn ôm Triệu Giản không buông.

Lần này hai người đều ướt như chuột lột.
Cố Trường Đình ôm cổ Triệu Giản, bỗng nhiên ở bên tai Triệu Giản nói : "Triệu Giản, đau quá a, em là lần đầu tiên, anh làm em quá đau."
"A?"
Triệu Giản sững sờ, có chút theo không kịp tốc độ của Cố Trường Đình, không biết Cố Trường Đình đang nói cái gì.
Cố Trường Đình còn nói : "Đau quá, đau quá, đau quá."
Triệu Giản càng trợn tròn mắt, mình còn chưa làm đâu, sao lại đau, đây quả thực là oan uổng quá đi?
Lại nghĩ đến lúc nãy, Triệu Giản liền minh bạch, khẳng định là vừa rồi Cố Trường Đình trượt vào trong bồn tắm bị đau? Đập mạnh như vậy có thể không bị thương sao, cho dù mông nhiều thịt, nhưng nói không chừng cũng có thể bị bầm a.
Cố Trường Đình một mực nói đau, Triệu Giản lại dỗ cậu nửa ngày.
Thật vất vả Cố Trường Đình mới không kêu đau nữa thì Triệu Giản lại nghe "Rầm" một tiếng.
Triệu Giản sững sờ, vội cúi đầu nhìn, Cố Trường Đình vẫn còn đang treo trên cổ hắn, khi hắn cúi đầu đặc biệt khó khăn, ngăn cản hơn nửa ánh mắt của hắn.
Cho dù vậy, Triệu Giản cũng nhìn thấy nước khắp nơi tràn lan.
Nước trong bồn tắm vẫn đang mở, vừa rồi lúc Cố Trường Đình bước vào có tràn ra một chút, kết quả hiện tại nước lại được đổ đầy vào còn chảy ra ngoài.
Bởi vì vấn đề tình thú cho nên bồn tắm lớn được để trong phòng ngủ, cũng không phải là trong phòng tắm, bên cạnh bồn tắm lớn chính là thảm lông, căn bản không chống được nước, Triệu Giản nháy mắt cảm giác có thể ướt đến tận giường.
Mà nước trong bồn tắm còn đang liên tục không ngừng chảy ra ngoài.

.

.
Triệu Giản hô một tiếng "Hỏng bét", nhanh chóng đem Cố Trường Đình thả ở trên ghế sa lon, mình thì đi qua xử lý bồn tắm.
Thế nhưng Cố Trường Đình không chịu để Triệu Giản đem mình buông xuống : "Anh không quan tâm em hả? Không muốn, em không chịu!"
Cố Trường Đình không để hắn đi, Triệu Giản mắt thấy bàn đọc sách bên kia bị ngập nước, gấp không chịu được, chỉ có thể đem Cố Trường Đình ôm lên, một bên ôm Cố Trường Đình, một bên đi đóng vòi nước.
Nước mặc dù đã đóng lại, nhưng bên trong phòng đã mênh mông nào là nước, nhìn vô cùng hỏng bét.
Triệu Giản cảm thấy về sau không nên để Cố Trường Đình uống rượu nữa, mặc dù được vợ thổ lộ khiến hắn rất vui, thế nhưng vợ lực phá hoại quá lớn, thiếu chút đem cả phòng này hủy rồi.
Cũng may nhà mới của bọn họ nhiều phòng, Triệu Giản dứt khoát ôm Cố Trường Đình đến phòng khách ngủ, dù sao phòng khách cũng đều là phòng mới, chăn mền cái gì cũng có.
Triệu Giản ôm Cố Trường Đình đi ra, Cố Trường Đình dường như có chút buồn ngủ, nhưng vẫn cố mở to mắt không muốn ngủ.
Cố Trường Đình nói : "Chúng ta.

.

.

Chúng ta đi đâu vậy?"
Triệu Giản nói : "Vừa rồi có tên nhóc nhấm chìm cả phòng rồi, giờ chúng ta đến phòng cho khách ngủ."
Cố Trường Đình hiển nhiên không nghe rõ hắn nói, bỗng nhiên cười : "Em biết.

.

.

Anh, anh muốn mang em đến phòng khách làm đúng không?"
Triệu Giản nuốt nước miếng một cái, đột nhiên cảm giác, vợ không chỉ là lực phá hoại hạng nhất, mà châm lửa cũng là đứng đầu luôn.
Chẳng qua phòng khách không có giường, ghế sô pha mặc dù lớn, nhưng là khẳng định không thoải mái bằng phòng ngủ.

Triệu Giản cũng không nhẫn tâm để Cố Trường Đình không thoải mái : "Ngoan, chúng ta đến phòng dành cho khách."
"Không muốn." Cố Trường Đình bắt đầu giãy dụa : "Muốn, muốn đến phòng khách! Muốn.

.

.

Muốn đến phòng bếp!"
"A?" Triệu Giản mắt trợn tròn, còn muốn phòng bếp? Nếu so sánh, thì vẫn nên đến phòng khách đi.
Triệu Giản đem Cố Trường Đình đưa đến phòng khách, kết quả Cố Trường Đình nhất định phải tới phòng bếp, Triệu Giản dỗ cậu nửa ngày, mãi mới chờ được đến lúc Cố Trường Đình đáp ứng, bỗng nhiên cậu lại muốn ói.
Khẳng định là uống rượu quá nhiều, không ăn được bao nhiêu, trong dạ dày không thoải mái, lại vừa mới quậy banh lên, không ói mới lạ.
Triệu Giản lại ôm Cố Trường Đình đi toilet, Cố Trường Đình sau khi nôn đến trời đất quay cuồng, cuối cùng mới dễ chịu một chút, cũng không làm ầm ĩ nữa, chẳng qua vẫn muốn ngủ ở phòng khách.
Triệu Giản đem cậu đặt ở trên ghế sa lon trong phòng khách, để cậu nằm ngửa, lại đi rót cho cậu một ly nước ấm, kết quả trở về liền thấy Cố Trường Đình đã ngủ mất, còn ngủ rất ngon.
Triệu Giản thật sự là dở khóc dở cười, cảm giác mình hôm nay thật sự là quá thảm, dứt khoát đem Cố Trường Đình lặng lẽ ôm lên phòng dành cho khách, hai người cùng một chỗ nằm ngủ.
Cố Trường Đình uống quá nhiều cho nên bây giờ đầu cực kỳ đau, chỉ nhớ rõ một vài đoạn ngắn, nhưng lại nhớ kỹ mình ôm lấy cổ Triệu Giản, còn muốn Triệu Giản mang mình tới phòng khách phòng bếp.
Cố Trường Đình nhẹ nhàng mở mắt ra, bây giờ đã là hừng đông, bất quá thời gian vẫn còn sớm, chuông báo thức còn chưa vang.
Cố Trường Đình trừng lớn mắt, trong đầu vẫn còn đình trệ, bất quá khi cậu hơi động đậy, lập tức phát ra một tiếng "Tê".
Cố Trường Đình chỉ nhớ rõ mình quấn lấy Triệu Giản muốn làm chuyện không biết xấu hổ, nhưng sau đó như thế nào thì cậu không nhớ nổi.

Bất quá bây giờ Cố Trường Đình cảm thấy mình giống như muốn tan ra thành từng mảnh, nơi nào cũng đau, đau muốn chết, khẽ động một chút cũng đau, cổ họng cũng đau rát, còn có chút khàn khàn nói không nên lời.
Triệu Giản ngủ ngay bên cạnh cậu, vẫn còn chưa tỉnh lại.
Cố Trường Đình liền lập tức hiểu lầm, còn tưởng rằng hai người thật sự đã làm, nếu không mình vì sao chỗ nào cũng đau?
Cậu hơi giật giật rồi ngồi dậy.

Quần áo chỉnh tề, vẫn là áo ngủ, Cố Trường Đình kéo vạt áo lên nhìn một chút, phát hiện trên người mình lại có một vết tím xanh lớn.
Trên da thịt trắng nõn thật sự là rất mập mờ, nhưng đó căn bản là do Cố Trường Đình ngã vào bồn tắm đập trúng, cùng Triệu Giản một chút quan hệ cũng không có.
Nhưng Cố Trường Đình không biết, còn tưởng rằng hôm qua kịch liệt rồi lưu lại vết tích, càng kiên định không thay đổi.
Triệu Giản cảm giác được người bên cạnh động đậy, cũng mở mắt ra, bất quá hắn vẫn còn rất buồn ngủ, Cố Trường Đình ban đêm lại không thoải mái, giày vò hơn nửa ngày, Triệu Giản thiếu chút mang Cố Trường Đình đến bệnh viện.
Triệu Giản híp mắt hỏi : "Chào buổi sáng vợ ơi, thân thể còn khó chịu không?"
Cố Trường Đình nghe hắn hỏi như vậy, lập tức đỏ mặt, nhanh chóng lắc đầu : "Không có việc gì không có việc gì, em không sao."
Triệu Giản buồn ngủ cho nên không nhìn ra Cố Trường Đình có cái gì không đúng, hắn ôm Cố Trường Đình nói : "Không có việc gì là tốt, vợ, thời gian còn sớm, chúng ta lại ngủ một chút đi, anh buồn ngủ quá, đêm qua anh rất mệt."
Cố Trường Đình bị Triệu Giản ôm nằm xuống, cẩn thận nhìn lên, vành mắt Triệu Giản thâm quầng, nhìn ra chính xác là bộ dáng rất mệt mỏi, lại có chút thận hư.
Cố Trường Đình nhịn không được não bổ, trước đó Triệu Giản nhiều lần lấy cớ đau bụng đi nhà vệ sinh, Cố Trường Đình lúc này mới nhớ, hình như có người nói tiêu chảy cùng thận hư có liên quan đến nhau.
Triệu Giản còn ngủ, căn bản không biết vợ mình suy nghĩ xa đến mức nào, Triệu Giản đúng là tự đào hố cho chính mình.
Cố Trường Đình suy nghĩ lung tung nửa ngày, cuối cùng nghĩ đến sẽ không phải Triệu Giản thật sự thận hư chứ, nhìn thì dáng người to lớn, nhưng mới làm một đêm liền đặc biệt mệt mỏi.
Cố Trường Đình cảm thấy mình chỉ hơi đau một chút, cũng không có cảm giác quá mệt mỏi, hình như so với Triệu Giản mạnh hơn.
Triệu Giản ngủ thêm nửa giờ, đều không biết Cố Trường Đình đã suy nghĩ bậy bạ đến nơi nào.
Cuối cùng chuông báo thức vang lên, Cố Trường Đình cùng Triệu Giản liền từ trên giường ngồi dậy.
Lúc Cố Trường Đình mặc quần áo, động tác cứ cứng đờ, cảm giác đau đến muốn phế, nhưng rất kỳ quái, vì sao giống như là xương cốt đau hơn?
Triệu Giản căn bản không biết vợ mình đang suy nghĩ gì : "Vợ, buổi sáng chúng ta ăn gì? Bằng không tiện đường đi ăn cháo đi, vợ hiện tại tốt nhất là nên ăn chút cháo."
Triệu Giản sợ Cố Trường Đình đau dạ dày, cho nên cảm thấy ăn cháo rất tốt, có thể dưỡng dạ dày.
Cố Trường Đình nhẹ gật đầu, cũng cảm thấy ăn cháo là tốt nhất, dù sao hôm qua cũng là lần đầu tiên.
Hai người đi thang máy xuống lầu, ai ngờ hôm nay càng khéo, trong thang máy liền gặp phải Đường Bỉnh Kiến.
Triệu Giản lại một trận bất đắc dĩ, cảm thấy ông nội thật sự rất biết nắm rõ thời gian.
Đường Bỉnh Kiến cười tủm tỉm nói : "Người trẻ tuổi, chào buổi sáng."
Cố Trường Đình lễ phép chào hỏi, Đường Bỉnh Kiến quay đầu nhìn về phía Triệu Giản nói : "Người trẻ tuổi, sắc mặt ngươi nhìn không tốt a, đêm qua có phải là làm chuyện trộm gà trộm chó gì không vậy?"
Triệu Giản : ".

.

."
Triệu Giản cực kỳ buồn ngủ, sắc mặt đương nhiên không tốt, hắn còn hơi bị sái cổ, nhịn không được đưa tay vuốt vuốt.
Lúc hắn giơ tay, Cố Trường Đình cùng Đường Bỉnh Kiến đều nhìn thấy, trên cổ Triệu Giản có một dấu hôn ngân, còn có dấu răng, đặc biệt rõ ràng.
Cố Trường Đình thoắt cái đỏ mặt, cậu nhớ tới hôm qua mình hình như là đặc biệt "Nhiệt tình", ôm Triệu Giản không ngừng thổ lộ hôn môi, dấu hôn kia khẳng định là do mình lưu lại.
Triệu Giản còn không biết mình bị vợ hãm hại, Đường Bỉnh Kiến mặc dù lớn tuổi, nhưng ánh mắt vẫn còn rất tốt, nhìn hắn cười tủm tỉm.
Lúc bọn họ vừa ra khỏi thang máy, điện thoại Cố Trường Đình liền vang lên.
Cố Trường Đình thấy là số lạ, không biết là ai, bất quá vẫn nhận máy.
Triệu Giản cũng không biết là ai gọi điện thoại cho Cố Trường Đình, nhưng nhìn sắc mặt Cố Trường Đình lập tức có chút không tốt.
Cố Trường Đình đáp ứng : "Vậy tôi sẽ lập tức tới nhìn một chút."
Triệu Giản hỏi : "Làm sao vậy vợ? Xảy ra chuyện gì sao?"
Cố Trường Đình nói : "Là bảo vệ ở căn biệt thử kia của em gọi điện thoại tới, nói biệt thự đột nhiên bị người phá, nói em đến xem thử có chuyện gì xảy ra."
Triệu Giản nghe xong cũng giật nảy mình.
Biệt thự Cố Trường Đình tiết kiện tiền mua vị trí không phải đặc biệt tốt, chỉ có hai tầng, chỗ kia quản lý cũng không nghiêm, tùy tiện ai cũng có thể ra vào, căn bản không có nghi ngờ.
Ngay buổi sáng hôm nay, bỗng nhiên có mấy người tiến đến biệt thự, sau đó đập cửa, âm thanh rất lớn, bởi vì quấy nhiễu hàng xóm cung quanh, bị người khiếu nại cho nên bảo vệ mới không thể không tới xem.
Ai ngờ bảo vệ nhìn thấy mấy người cầm gậy sắt đập vào nhà Cố Trường Đình, cửa sổ tầng một bị đập phá, cửa cũng đập đến biến dạng.
Bản vệ trực ban chỉ có một người, nhìn thấy nhiều người đang đập biệt thự như vậy, căn bản không dám đi ra, nhanh chóng bỏ chạy, sau đó tìm số chủ nhà, gọi điện thoại cho Cố Trường Đình, thông báo cho cậu để Cố Trường Đình tự mình giải quyết.
Bảo vệ còn nói nghe được mấy người đàn ông kia vừa đập phòng vừa la hét, nói cái gì mà trả tiền, nếu không trả sẽ đốt nhà của cậu vân vân.
Cố Trường Đình đơn giản nói lại một lần với Triệu Giản, rồi quyết định : "Em muốn đến đó xem một chút."
Triệu Giản vội nói : "Vợ để anh đi với em."
Đường Bỉnh Kiến vẫn còn ở bên cạnh cũng nghe thấy, khá lắm, có người dám đập phá nhà của Cố Trường Đình.


Đường Bỉnh Kiến ngược lại không nói có muốn tham gia hay không mà trực tiếp nhấc chân rời đi.
Cố Trường Đình cùng Triệu Giản mặc dù đã chuyển nhà mới, nhưng do chuyển đi vội vàng cho nên biệt thự kia vẫn để đó, chưa có bán đi.
Cố Trường Đình còn tính qua mấy ngày nữa sẽ đem nó, dù sao chỗ kia cũng không có người ở, như vậy có thể bán được ít tiền.
Bất quá cậu không ngờ tới, phòng ở còn chưa bán lại đột nhiên xảy ra chuyện này.
Cố Trường Đình cũng không biết ai chạy tới đập phá nhà của mình, cho nên sốt ruột muốn đi xem một chút.
Triệu Giản sợ Cố Trường Đình bị thiệt thòi, đương nhiên là phải đi cùng.
Cố Trường Đình vội vàng lái xe, sau đó mang theo Triệu Giản về biệt thự lúc trước.
Hai người về đến nơi, quả nhiên thấy một mảnh hỗn độn, nhưng người phá biệt thự đã rời đi từ lâu.
Trước biệt thự vốn có camera giám sát, là do dân cư ở đây thống nhất lắp đặt, nhưng camera đã cũ cho nên không thể quay rõ ràng.
Cố Trường Đình yêu cầu khu dân cư trích xuất camera sau đó báo cảnh sát, thế nhưng nhất thời chưa thể có kết quả.
Triệu Giản nói : "Vợ, em đừng gấp cũng đừng lo lắng."
Bọn họ cả một buổi sáng bận bịu cứ vậy mà trôi qua, Triệu Giản mặc dù an ủi Cố Trường Đình nhưng kỳ thật cũng rất tức giận, mặc dù căn biệt thự này trong mắt Triệu Giản không đáng bao nhiêu tiền, nhưng tốt xấu gì cũng là thứ mà vợ hắn từng chút từng chút phấn đấu mới có được, đột nhiên có người tới quấy rối, hắn sao có thể không tức giận.
Triệu Giản lập tức gửi tin nhắn, cho người đi thăm dò chuyện này đến cùng là thế nào.
Chẳng qua Đường Bỉnh Kiến so với hắn nhanh hơn nhiều, trong lúc Cố Trường Đình cùng Triệu Giản đi đến chỗ biệt thự thì đã tra ra được chuyện này.
Cố Trường Đình cùng Triệu Giản bận bịu tới trưa, buổi sáng không kịp ăn, cơm trưa cũng chưa ăn, lại đột nhiên nhận được điện thoại của thư ký Triệu Đan Tình.
Cố Trường Đình nhận điện thoại liền nghe Triệu Đan Tình nói : "Cố tổng, Đường Quý Khai tiên sinh đến công ty, nói là muốn mời ngài ăn trưa."
Cố Trường Đình có chút giật mình, Đường Quý Khai sao đột nhiên lại đến? Mặc dù bọn họ có hợp tác, nhưng cũng không nhớ hôm nay có chuyện gì cần bàn bạc hoặc gặp mặt.
Thế nhưng vì lễ phép, Cố Trường Đình vẫn nói : "Được rồi, mời Đường tiên sinh ở phòng nghỉ ngồi một lát, tôi chừng 30 nữa sẽ đến."
"Được." Triệu Đan Tình nói.
Cố Trường Đình cùng Triệu Giản vội vội vàng vàng chạy về công ty, Triệu Giản nghe Cố Trường Đình nói cũng cảm thấy kỳ quái, Đường Quý Khai sao đột nhiên lại đến, không biết có phải có chuyện gì gấp hay không.
Cố Trường Đình cùng Triệu Giản đến công ty, vừa lên lâu liền nhìn thấy Đường Quý Khai một mình ngồi ở trong phòng nghỉ.
Đường Quý Khai thực sự là nhàm chán, ngồi trong phòng nghỉ đang cầm điện thoại chơi game, thế nhưng Đường tiểu thiếu gia chơi game quá tệ, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, thua một lần lại một lần, thiếu chút đập điện thoại luôn.
Cố Trường Đình vừa đến, Đường Quý Khai liền lập tức nhảy dựng lên, cao hứng nói : "Anh tới rồi, tôi muốn mời anh ăn cơm trưa, lần trước anh mời tôi, tôi còn chưa đáp lễ đâu, thật ngại quá."
Triệu Giản nhìn Đường Quý Khai vô sự ân cần, cảm thấy đặc biệt hoài nghi.
Cố Trường Đình nói : "Đường tiên sinh hôm nay từ xa chạy tới, đương nhiên vẫn là tôi mời Đường tiên sinh đi."
"Được!" Đường Quý Khai cũng không chối từ, lập tức đồng ý, không biết còn tưởng rằng cậu ta muốn ăn chùa đâu.
Đường Quý Khai lại nói : "Như vậy đi, anh mời tôi ăn cơm trưa, tôi mời anh ăn cơm chiều, thế nào?"
Cậu ta nói xong, Cố Trường Đình cùng Triệu Giản đều có chút choáng váng, bọn họ còn tưởng rằng Đường Quý Khai ăn cơm xong sẽ đi, không nghĩ còn chuyển đến cả cơm tối, đây không phải muốn ở lại đến tối sao?
Triệu Giản đau đầu, cảm thấy Đường Quý Khai khẳng định là có âm mưu, càng xem càng giống.
Cố Trường Đình cũng không tiện cự tuyệt, liền mang Đường Quý Khai đi ăn cơm.
Ba người ngồi trong phòng, Triệu Giản thừa dịp Cố Trường Đình đi toilet, lập tức hỏi : "Chú đột nhiên chạy qua làm gì? Lại muốn chơi cái gì đúng không?"
Đường Quý Khai nói : "Em không thể mời chị dâu ăn một bữa cơm sao, anh đúng là nhỏ nhen, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhàm chán."
Triệu Giản : ".

.

."
Triệu Giản không lý do bị mắng, khóe miệng bắt đầu run rẩy.
Đường Quý Khai khẳng định chính mình chỉ muốn mời Cố Trường Đình ăn một bữa cơm, ý tứ khác đều không có.
Cố Trường Đình rất nhanh đã trở lại, Triệu Giản cũng không ép hỏi được gì, ba người liền cùng lên xe đi ăn cơm.
Trên bàn cơm Đường Quý Khai cùng Cố Trường Đình bàn chuyện hợp tác, bởi vì hợp tác rất thuận lợi, cho nên kỳ thật cũng không có gì để nói.
Đường Quý Khai nói nửa ngày, sau đó liền bắt đầu kể chuyện cười, chẳng qua chuyện cười của cậu ta rất nhạt a, Triệu Giản nghe được cũng xấu hổ giùm.
Sau đó Đường Quý Khai đột nhiên đổi hướng nói : "Ai nha, Cố tiên sinh, tôi có một yêu cầu quá đáng."
"Là gì? Đường tiên sinh gặp chuyện gì phiền toái sao?" Cố Trường Đình nói.
Đường Quý Khai khó xử nói : "Là như vậy, không biết Cố tiên sinh trong nhà có thừa phòng trống hay không, tôi gặp một chút phiền toái nhỏ, cho nên muốn Cố tiên sinh giúp thu lưu tôi mấy ngày."
Triệu Giản lập tức trợn trắng mắt, nguyên lai Đường Quý Khai quấn một vòng lớn như vậy thật ra là muốn Cố Trường Đình thu lưu mình.
Triệu Giản xem như minh bạch, bởi vì hôm qua Đường Quý Khai được đưa tới Giang gia gặp cha mẹ chồng.
Tình huống bên đó đương nhiên là hỏng bét.
Đường Quý Khai hôm qua nghe Giang Vãn Kiều nói cái gì mà muốn sinh con cho mình, thiếu chút nữa nóng đầu đáp ứng đính hôn.
Cũng may Đường Quý Khai phản ứng nhanh, Giang Vãn Kiều này rõ ràng là đang đùa giỡn cậu, Đường Quý Khai lập tức cho Giang Vãn Kiều một quyền rồi sau đó chạy đi.
Thế nhưng Đường Quý Khai còn chưa chạy ra khỏi Giang gia đã bị cha cậu đụng phải, còn để cha mình nhìn thấy mình đánh Giang Vãn Kiều một quyền, chuyện này coi như lớn rồi.
Cha Đường là lão cáo già, không giống Đường Bỉnh Kiến cùng Triệu Tức Thu thích nói đùa, mà tính tình ngược lại tương đối cứng nhắc.
Thế nhưng cha Đường lại là người duy nhất ủng hộ Triệu Giản.

Cha Đường cảm thấy Cố Trường Đình mặc dù không phải là người con dâu ông hài lòng nhất, nhưng là người Triệu Giản định, thì chắc chắn có chỗ tốt, lại nói Triệu Giản cùng Cố Trường Đình đều đã kết hôn, thời gian đều cũng qua lâu lắm rồi, cho nên đương nhiên phải tán thành.
Cha Đường nhìn thấy Đường Quý Khai đánh Giang Vãn Kiều, còn tưởng rằng Đường Quý Khai lại tại khi dễ người khác.

Đường Quý Khai bởi vì là con út cho nên cả Đường Gia đều sủng ái cậu, từ nhỏ đã có chuat ngang ngược càn rỡ, so với Giang lão tam từ nhỏ đã giáo dưỡng tốt đẹp, nói chuyện phóng khoáng lễ độ đúng là không bằng.
Đường Quý Khai nháy mắt liền cảm thấy mình xong đời rồi, cha Đường quả nhiên nắm lấy cậu ta giáo dục nửa ngày, sau đó đem cậu mang trở về.
Giang gia ăn tối tương đối trễ cho nên Giang lão gia tử mời bọn họ lưu lại, Giang Vãn Kiều liền đem Đường Quý Khai đưa đến gian phòng của mình.
Đường Quý Khai cảm thấy mình một đêm không ngủ ngon nhưng vẫn rất tỉnh táo, trời còn chưa sáng liền vụng trộm trốn đi, ra khỏi Giang gia liền tỉ mỉ suy tính, về nhà tuyệt đối sẽ bị bắt, dứt khoát đến chỗ Triệu Giản cùng Cố Trường Đình tránh một chút.
Cố Trường Đình đương nhiên không biết trong bụng cậu ta suy tính những thứ kia.

Đường Quý Khai đã mở miệng cầu mình, lại là đối tác hợp tác trọng yếu cho nên Cố Trường Đình cảm thấy dường như không có lý do gì phải cự tuyệt, huống hồ trong nhà cũng lớn, phòng trống vẫn có.
Ngay lúc Triệu Giản trợn tròn mắt, Cố Trường Đình đã nghĩ xong : "Trong nhà của tôi đúng là có phòng trống, nếu như Đường tiên sinh không chê liền tới nhà của tôi ở lại cũng được."
"Vợ ơi.

.

."
Triệu Giản lập tức ai oán, Đào Kỳ mới từ trong nhà dọn ra ngoài, hiện tại lại muốn tới thêm một cái Đường Quý Khai? Triệu Giản không nghĩ tới vợ sẽ sảng khoái đáp ứng như vậy, vô cùng ai oán.
Đường Quý Khai nghe Cố Trường Đình nguyện ý thu lưu mình, liền cực kỳ kích động.

Cậu ta cảm thấy mình phi thường thông minh, trốn đến trong nhà Cố Trường Đình, ông nội, ba mẹ đều không thể đến bắt mình.

Cha dù mọi người có chạy tới bắt cậu ta, không phải còn có Triệu Giản giúp cậu che giấu sao?
Đường Quý Khai thực sự là quá vui vẻ, lập tức nói : "Quá tốt, tôi sẽ không ăn ở không đâu, anh yên tâm, như vậy đi, hợp đồng của chúng ta, tôi trả thêm 5%, thế nào?"
Cố Trường Đình giật nảy mình, năm phần trăm, đó là bao nhiêu tiền a, Đường Quý Khai ra tay cũng quá hào phóng rồi.
Cố Trường Đình là muốn cùng Đường Quý Khai hợp tác lâu dài, cho nên cũng không muốn chiếm chút tiện nghi ấy của cậu ta : "Đường tiên sinh nói quá rồi, chúng ta hợp tác trước đó đều đã bàn bạc ổn thoả, không cần Đường tiên sinh nhượng thêm, Đường tiên sinh ở lại trong nhà tôi, cũng không có gì bất tiện.
Triệu Giản ở bên cạnh nghiến răng nghiến lợi, trong lòng tự nhủ rất không tiện, phi thường không tiện, Đường Quý Khai chạy đến trong nhà hắn quấy rối, vạn nhất để lộ thì làm sao bây giờ? Đây không phải là thêm phiền sao?
Lại nói, hôm qua Cố Trường Đình nhiệt tình như vậy, nhưng lại do uống say có chút "cuồng dã", cho nên bọn họ vẫn còn chuyện chưa hoàn thành, Triệu Giản muốn rèn sắt khi còn nóng, nếu như Đường Quý Khai vào ở, chẳng phải là rất bất tiện.
Chẳng qua Cố Trường Đình cùng Đường Quý Khai rất hợp ý, Triệu Giản căn bản chen không lọt một câu.
Ba người ăn cơm, Triệu Giản nhiều lần nháy mắt, muốn Đường Quý Khai cùng hắn ra ngoài nói chuyện, thế nhưng Đường Quý Khai toàn làm như không thấy, chính là không muốn đi ra, cậu ta biết Triệu Giản muốn nói cái gì, chính là cậu ta không muốn cho Triệu Giản cơ hội này.
Triệu Giản vô cùng bất đắc dĩ, kết quả điện thoại đột nhiên vang lên.
Triệu Giản nhìn lên, mau nói : "Vợ, anh đi nghe điện thoại."
Triệu Giản đứng lên ra ngoài nghe điện thoại, sau khi nghe xong sắc mặt liền không tốt.
Buổi sáng hôm nay có người đập phá biệt thự của Cố Trường Đình, Triệu Giản cho người đi thăm dò, không lâu lắm đã tra được rõ ràng, vậy mà là một đám cho vay nặng lãi, còn nói Cố Trường Đình thiếu tiền bọn chúng, bảo Cố Trường Đình trả tiền.
Thế nhưng Cố Trường Đình căn bản không biết bọn chúng, người có quan hệ với bọn chúng là một người hoàn toàn khác, chính là người ngày hôm qua đột nhiên xuất hiện chạy tới xin Cố Trường Đình giúp đỡ, Đồng tiểu thư.
Triệu Giản vốn đã không thích Đồng tiểu thư, nào ngờ chuyện này cùng Đồng tiểu thư có quan hệ.
Đồng tiểu thư đi theo một người đàn ông Đào Yến Cần giới thiệu, xuất ngoại bỏ trốn.
Đồng gia trước đó còn đồng ý chuyện Đồng tiểu thư bỏ trốn, căn bản không đuổi theo Đồng tiểu thư, bởi vì Đồng gia cùng Đồng tiểu thư đều bị người đàn ông kia lừa gạt, người kia nói mình có rất nhiều tiền, ở Mỹ có rất nhiều công ty, quen biết rất nhiêud người, tài sản nhiều vô số kể.
Đồng tiểu thư liền theo người đàn ông kia chạy trốn, kết quả không quen được người nào giàu có, ngược lại còn bị lừa hết tất cả tiền bạc.

Không chỉ như vậy, Đồng tiểu thư lại còn mượn rất nhiều tiền cho người đàn ông kia, còn là cho vay nặng lãi.
Người đàn ông kia đột nhiên bỏ trốn, còn đem một đống nợ nần để lại cho Đồng tiểu thư, Đồng tiểu thư sững sờ, cũng muốn chạy trốn, thế nhưng chủ nợ uy hiếp, nếu như cô ta không trả tiền liền đem ảnh nude của cô ta bán đi.
Đồng tiểu thư bị dọa sợ, mấy chủ nợ kia thật đúng là có ảnh nude của cô ta, còn là rất nhiều.

Đồng tiểu thư không dám chạy, đành phải khắp nơi vay tiền, nhưng không ai nguyện ý cho cô ta vay, cô ta liền mặt dày chạy tới tìm Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình vốn không muốn gặp cô ta, Đồng tiểu thư trước đây đào hôn, hiện tại thiếu tiền lại chạy trở về nói Cố Trường Đình là vị hôn phu của mình, Cố Trường Đình chỉ cảm thấy buồn nôn.
Đồng tiểu thư cùng đường mạt lộ, dứt khoát liền nói với mấy chủ nợ kia, Cố Trường Đình là vị hôn phu của mình, rất có tiền, còn đem địa chỉ căn biệt thự của Cố Trường Đình cho mấy người kia, để mấy người kia đến biệt thự tìm Cố Trường Đình đòi tiền.
Đồng tiểu thư không biết Cố Trường Đình đã dọn nhà, những chủ nợ kia tìm tới biệt thự đương nhiên là tìm không thấy Cố Trường Đình, liền đập phá biệt thự cho hả giận.
Triệu Giản nghe xong tiền căn hậu quả liền tức giận, không nghĩ tới Đồng tiểu thư kia không biết xấu hổ như vậy.
Cố Trường Đình nửa ngày không thấy Triệu Giản trở về, định đi ra ngoài tìm hắn, còn tưởng hắn gặp chuyện gì.
Nhưng Triệu Giản rất nhanh liền trở về, vừa về liền nhìn thấy Đường Quý Khai đang kích động.
Cố Trường Đình nói : "Em dự định trước tiên mang Đường tiên sinh về nhà một chuyến, chúng ta cơm nước xong xuôi liền đi."
Triệu Giản nghe xong vẻ mặt đau khổ nói : "A, được vợ.

.

."
Triệu Giản vội ăn hai ngụm cơm, sau đó cùng Cố Trường Đình và Đường Quý Khai về công ty lấy xe, chuẩn bị mang Đường Quý Khai về nhà.
Đường Quý Khai cố ý dịch ra hai bước, vỗ bả vai Triệu Giản, lén lút nói : "Đường lão đại, anh yên tâm, em sẽ không ăn ở không đâu, em nhất định sẽ giúp anh giải quyết chị dâu."
Triệu Giản nói : "Định làm cái gì?"
Đường Quý Khai nói : "Anh đừng lo, em đánh cược là anh vẫn chưa ăn được chị dâu, em sẽ giúp anh, có em chắc chắn thành công."
Triệu Giản nói : "Chú đừng đến, anh hôm nay liền có thể thành công!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương