Gả Cho Ta
33: Chỗ Dựa


Lăng Chính Trung nghe xong cũng ngẩn ra, trong đầu dường như căn bản phản ứng không kịp, chuyện giữa bọn họ cùng Cố Trường Đình sao lại có quan hệ với Đường Gia, còn là Đường Gia lão thái gia Đường Bỉnh Kiến tự thân ra trận?
Lăng Chính Trung đúng là có nghe nói, rằng Đường Gia đại thiếu Đường Hoài Giản yêu thầm Cố Trường Đình bấy lâu, chỉ là Cố Trường Đình trong lòng đã có người khác, cùng một tên nhà quê kết hôn, mà không lựa chọn Đường Hoài Giản.
Thế nhưng người Lăng gia nghe xong cũng chỉ xem đó như là một câu chuyện cười, đều cảm thấy lời này vô căn cứ.

Đường Hoài Giản là dạng nhân vật gì, đến Lăng Chính Trung còn chưa từng gặp, Cố Trường Đình kia làm sao có thể quen biết Đường Gia đại thiếu gia?
Ngay tại thời điểm Lăng Chính Trung ngây người, một vệ sĩ vội vàng chạy vào, nói : "Tiên sinh, tiên sinh, Đường lão tiên sinh cùng Đường Gia đại thiếu đã đến phòng khách, đang chờ tiên sinh qua!"
Lục Sang Uy hoảng hồn, nói : "Cái này.

.

.

Phải làm sao bây giờ?"
"Vội cái gì?" Lăng Chính Trung vực dậy một chút tinh thần, xụ mặt nói : "Tốt xấu gì cũng là chuyện của Lăng gia chúng ta, Cố Trường Đình là cháu ngoại của ta, cùng Đường Gia bọn họ có quan hệ gì? Cậu đi với ta đến đón tiếp bọn họ, ta không tin, người của Đường gia là Đại tôn Phật gì!"
Lăng Chính Trung nói năng hùng hồn, sau đó liền mang theo Lục Sang Uy đi đến phòng khách.
Lần này Đường Bỉnh Kiến mang theo Triệu Giản là đến hưng sư vấn tội, cho nên tự nhiên khí thế mạnh mẽ, mang một đống vệ sĩ theo.

Trước đó lúc Giang Vãn Kiều đến mang mười vệ sĩ, cũng đã tư thế rầm rộ.

Lần này Đường Bỉnh Kiến đương nhiên chuẩn bị đầy đủ, ông đảm đương Đường Gia mấy chục năm, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, giải quyết vấn đề này vẫn dễ như trở bàn tay.
Đường Bỉnh Kiến ngồi xe đến, đi theo bảo vệ ông là mười mấy chiếc xe, đội ngũ kia, chỉ sợ so với người ta kết hôn còn phô trương hơn.

Đi theo trong xe tất cả đều là vệ sĩ, đương nhiên, Đường Bỉnh Kiến còn cố ý đem theo luật sư trưởng của Đường Gia đến đây.
Lăng Chính Trung cùng Lục Sang Uy mới vừa rồi còn tự động viên chính mình, hiện tại tiến vào phòng khách lại giống như quả bóng bị xì hơi, cả một phòng khách đầy vệ sĩ đen nghịt.

Phòng khách lớn như vậy, ngày bình thường vô cùng rộng rãi, hiện tại cơ hồ đứng không đủ.
Đường Bỉnh Kiến thoải mái ngồi trên ghế sa lon, thân mặc một bộ Tôn Trung Sơn, mặc dù lớn tuổi, nhưng lại khí thế mười phần.

Triệu Giản đi theo bên cạnh, cũng không ngồi xuống, chỉ đứng bên người Đường Bỉnh Kiến.
Lăng Chính Trung vừa tiến vào, thiếu chút bị bộ dạng này dọa cho ngớ ngẩn, cảm giác chân như nhũn ra, dù sao ông ta cũng đã lớn tuổi, dễ dàng đầu váng mắt hoa.
Lục Sang Uy vội vàng đỡ Lăng Chính Trung, nhỏ giọng nói : "Lão gia tử, không có chuyện gì chứ?"
Lăng Chính Trung sợ người khác chê cười, vội vàng lắc đầu : "Không có việc gì, không có việc gì."
Đường Bỉnh Kiến ngồi trên ghế sa lon, thính tai nghe thấy thì cười lạnh : "Tuyệt đối đừng có việc gì, mới chừng này đã không xong, vậy chuyện tiếp theo chúng ta làm sao nói?"
Nhìn tư thế kia của Đường Bỉnh Kiến chắc chắn không phải nói chuyện gì tốt, lửa giận mười phần, lời nói lạnh nhạt, vừa tới đã ác miệng.
Lăng Chính Trung chống gậy, đi tới giả bộ hồ đồ : "Đường lão tiên sinh, ngài đột nhiên đến chỗ của tôi, quả thực là rồng đến nhà tôm, không biết Đường lão tiên sinh sao lại đột ngột như vậy, cũng không cho tôi chút thời gian chuẩn bị."
Đường Bỉnh Kiến mới không bị bộ dạng này của ông ta lừa.

Người ta thường nói đưa tay không đánh người mặt cười, ấy vậy mà Lăng Chính Trung khách khách khí khí, nhưng Đường Bỉnh Kiến lại không chút hoà nhã, nhất định phải đánh sưng cái mặt cười kia của ông ta.
Đường Bỉnh Kiến nói : "Được lắm, Lăng gia còn không biết mình làm sai cái gì.

Hoài Giản, con nói cho bọn họ, miễn cho người ta tưởng là chúng ta không có chuyện gì thích lớn hiếp nhỏ."
Đường Hoài Giản bị điểm danh, Đường Bỉnh Kiến còn chỉ thẳng vào Đường Hoài Giản.

Lăng Chính Trung cùng Lục Sang Uy lập tức ngẩng đầu nhìn, vừa nhìn lên lập tức giật nảy mình.
Hai người trong lòng tim đập loạn xạ, người đàn ông đứng bên cạnh Đường Bỉnh Kiến, thân hình cao lớn, khuôn mặt đường nét rõ ràng, là kiểu người nhìn qua một lần tuyệt đối sẽ không quên, cho nên Lăng Chính Trung cùng Lục Sang Uy nhìn một chút liền nhận ra.
Người đàn ông này không phải là chồng của Cố Trường Đình, tên tiểu tử nghèo không quyền không thế càng không có tiền kia sao?
Lăng Chính Trung run rẩy chỉ vào Triệu Giản, nói : "Cậu.

.

.

Cậu không phải gọi là Triệu Giản sao?"
Hiện tại Triệu Giản thân mặc âu phục đắt tiền, tóc vuốt hết ra đằng sau để lộ cái trán trơn bóng, mặt hắn vốn góc cạnh, lúc này càng lộ ra rõ ràng, khi nghiêm mặt nhìn rất hung ác, người bên ngoài tuyệt đối không dám tùy tiện trêu chọc.
Lúc này Triệu Giản cùng tiểu tử nghèo ăn mặc tùy tiện trước đó khác nhau một trời một vực, không biết có phải là ảo giác hay không.
Triệu Giản cười một tiếng : "Lăng lão gia quả nhiên mắt mờ, lỗ tai cũng không tốt.

Tôi là ai, ông nội của tôi đã nói rất rõ ràng, không phải sao?"
Lục Sang Uy so với Lăng Chính Trung còn sợ hãi hơn, dù sao hắn cũng không trải qua sóng to gió lớn nhiều như Lăng Chính Trung, thiếu chút đặt mông ngồi bệt xuống đất.
Vệ sĩ bên cạnh vội vàng gọi một tiếng tiên sinh, rồi đem Lục Sang Uy nâng dậy.
Triệu Giản nói : "Lăng lão tiên sinh, Cố Trường Đình là vợ của tôi, chúng tôi là vợ chồng hợp pháp, chuyện của Cố Trường Đình, đương nhiên là chuyện của tôi, chuyện này vốn là tôi muốn tới xử lý, thế nhưng ông nội nghe nói, cảm thấy rất tức giận, cho nên liền tự mình chạy tới."
Lăng Chính Trung trong đầu một mảnh hỗn loạn, cảm giác mình đụng trúng cái tổ ong vò vẽ rồi, không chỉ là bị chích sưng phồng cả người, mà rất có thể sẽ bị chích cho đến chết!
Đường Bỉnh Kiến lúc này nói tiếp : "Lăng gia thật đúng là lớn mật, thiếu gia cùng thiếu phu nhân của Đường Gia mà cũng dám giam giữ, ta tới bây giờ còn chưa từng nghe chuyện như vậy, hôm nay Lăng gia nhất định phải cho ta một câu trả lời, nếu không phải ta sẽ không đi, các người có bản lĩnh thì nhốt ta lại luôn đi."
Lăng Chính Trung cùng Lục Sang Uy bị dọa đến khẽ run, Triệu Giản thấy ông nội bỗng nhiên khóc lóc om sòm ăn vạ thì lại toát mồ hôi hột.
Lục Sang Uy vội vàng cười giả lả : "Đường lão tiên sinh, đây là hiểu lầm, hiểu lầm a!"
"Hiểu lầm?" Đường Bỉnh Kiến cười : "Tốt, ta thích nhất là hiểu lầm, cậu thử nói xem hiểu lầm chỗ nào?"
Lục Sang Uy mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau chảy xuống nhưng kiên trì nói : "Chúng tôi có muốn bắt ép Cố Trường Đình đâu.

Chỉ là em trai Cố Trường Đình bị bệnh.

Ngài cũng biết, bây giờ muốn thay thận, nhất định phải là người thân mới được, nếu không phải người thân, bệnh viện sẽ không đồng ý phẫu thuật, chuyện như vậy còn phải chờ điều tra quan hệ, thế nhưng em trai Cố Trường Đình đã không thể chờ được nữa, còn chờ thì sẽ không còn mạng nữa! Cho nên chúng tôi mới nghĩ đến Cố Trường Đình.

Em trai của cậu ấy chỉ mới hai mươi tuổi thôi, còn trẻ như vậy, thân thể đã yếu đến mức không thể xuống giường, ai.

.

."
Lục Sang Uy bắt đầu chơi trò khổ nhục kế, vừa nói vừa khóc lóc thảm thiết.
Đường Bỉnh Kiến một chút mặt mũi cũng không cho, cười lạnh nói : "Chỉ là như vậy? Cần một quả thận, cho nên mới nghĩ đến Cố Trường Đình? Ta nghe nói Cố Trường Đình từ nhỏ đến lớn đều chưa từng gặp mặt người nhà họ Lăng, có đúng không? Hiện tại muốn một quả thận, ngược lại trước tiên nghĩ đến một Cố Trường Đình chưa từng gặp mặt, nhớ được cái người tên Cố Trường Đình này cũng thật là vất vả các người vắt hết dịch não a!"
Lục Sang Uy bị nói đến sắc mặt trắng bệch, vội đáp : "Đường lão tiên sinh, chúng tôi cũng là không còn cách nào, huống hồ, Cố Trường Đình đứa nhỏ này giống mẹ của cậu ấy, là một người hiền lành, chúng tôi biết cậu ấy tuyệt đối sẽ không đành lòng nhìn em trai của mình cứ như vậy chết đi.

Cậu ấy làm sao có thể nhẫn tâm trơ mắt nhìn em trai của mình bị bệnh chết chứ? Cũng quá máu lạnh đi? Tôi cảm thấy, trong lòng cậu ấy hẳn sẽ muốn hỗ trợ."
Lúc này Đường Bỉnh Kiến còn chưa kịp mở miệng, Triệu Giản đã đột nhiên vỗ tay, thanh âm giòn tan : "Lục tiên sinh nói hay lắm, nói rất hay.

Trơ mắt nhìn con mình chết, không phải là Lục tiên sinh sao? Lăng Sơ Nam là con trai của Lục tiên sinh, ông không hiến thận cho cậu ta, lại nghĩ hết biện pháp tính toán lên đầu người khác.

Ông nói tôi nghe thử xem, kẻ máu lạnh vô tình, vì tư lợi mà tính toán người khác, kẻ đến súc sinh cũng không bằng trong miệng ông kia đến cùng là ai?"
Đường Bỉnh Kiến đã nói chuyện khó nghe, Triệu Giản lại càng khó nghe hơn, Lục Sang Uy bị mắng cẩu huyết lâm đầu cũng không biết nói lại cái gì cho phải.
"Đủ rồi!" Lăng Chính Trung tức giận đến đỏ mặt, giống như lập tức sẽ lên tăng xông ngã ra đó.
Triệu Giản nghe ông ta hét lên thì hoàn toàn không sợ hãi, cười lạnh nói : "Đủ? Nhưng mà tôi còn chưa mắng đủ đâu."
Lăng Chính Trung tức giận đến run rẩy : "Đường Gia các người đúng là khinh người quá đáng! Chạy đến Lăng gia chúng ta mắng chửi! Cố Trường Đình là người của Lăng gia, chuyện của nhà bọn ta, bọn ta muốn thế nào thì làm thế đó, Đường Gia các người không được xen vào."
Đường Bỉnh Kiến nghe xong liền nổi giận, lập tức từ trên ghế salon đứng bật dậy.
Triệu Giản vội vàng ngăn ông nội hắn lại : "Ông nội, đừng tức giận."
Đường Bỉnh Kiến nói : "Đừng tức giận? Con nhìn đi, con nhìn đi, Lăng gia này sao có thể mặt dày như vậy? Ta sống tới từng tuổi này, lần đầu tiên nhìn thấy cả nhà người buồn nôn như vậy."
Triệu Giản nghiêm mặt : "Lăng lão tiên sinh, chắc là ngài đã lầm? Cố Trường Đình là vợ của tôi, chuyện của em ấy làm sao có thể không quan hệ tới tôi? Huống hồ trước đó là Lăng gia các người định giam giữ tôi cùng Cố Trường Đình, chẳng lẽ Lăng lão tiên sinh không nhớ rõ?"
Lăng Chính Trung đang muốn cãi lại, Triệu Giản lại nói tiếp : "Lăng lão tiên sinh yên tâm, lần này tới chúng tôi có mang luật sư theo cùng, Đường Gia chúng ta cũng không phải người cố tình gây sự."
Hắn nói xong, Đường Bỉnh Kiến liền vẫy vẫy tay, luật sư liền nhanh chóng tiến đến, đem một bản văn kiện đặt lên bàn : "Lăng lão tiên sinh, theo chúng tôi được biết, mẹ Cố Trường Đình có lưu lại cho Cố Trường Đình một số tài sản không nhỏ, nhưng Lăng gia các người chưa từng báo cho Cố Trường Đình biết, đồng thời dưới tình huống Cố Trường Đình không biết, tự mình chiếm đoạt phần tài sản này mười mấy năm."
"Cái này.

.

." Lăng Chính Trung ngẩn ra, không ngờ tới bọn họ còn muốn phanh phui chuyện tài sản.
Đường Bỉnh Kiến không khách khí nói : "Thối lắm, Lăng gia đúng là bần cùng, ngay cả tài sản mẹ để lại cho con cũng đoạt, da mặt đúng là dày không bình thường."
Năm đó mẹ Cố Trường Đình xác thực để lại cho Cố Trường Đình không ít tiền, còn có một vài bất động sản.

Buổi sáng khi Lăng Sơ Nam đem hộp gỗ đưa đến cho Cố Trường Đình, ở trong đó đúng là có di vật của mẹ cậu, nhưng cũng không phải là tất cả.
Lăng gia từng suy tàn đến mức thiếu chút không gượng dậy nổi, khi đó bọn họ thực sự rất cần tiền, khi phát hiện di chúc của mẹ Cố Trường Đình, nó đã sớm được lập, cũng đã được công cứng, tất cả tài sản đều đê lại cho con trai Cố Trường Đình.
Người nhà họ Lăng phát hiện tài sản thế mà không ít.

Mẹ Cố Trường Đình vì muốn cho Cố Trường Đình về sau có thể sống tốt một chút, nên đã để dành không ít tiền.

Lăng gia liền dứt khoát không đem di chúc đến cho Cố Trường Đình mà trực tiếp đem tất cả tiền bạc đầu tư hết vào Lăng gia, chỉ còn lại một vài thứ đồ nhỏ, chính là những thứ Lăng Sơ Nam đưa cho Cố Trường Đình.
Kỳ thật bất động sản của mẹ Cố Trường Đình cũng đã sớm bị bán từ lâu.

Thế nhưng trước đó vài ngày vì muốn dụ Cố Trường Đình vào tròng, cho nên bọn họ đã mua lại mấy căn biệt thự kia.
Triệu Giản sốt ruột về khách sạn cùng Cố Trường Đình, cho nên không định ở Lăng gia quá lâu : "Ông nội, nơi này của Lăng gia không sạch sẽ, không bằng để luật sư lưu lại còn chúng ta đi về trước, tránh cho Lăng gia chó cùng rứt giậu, làm ra chuyện gì nguy hiểm."
Đường Bỉnh Kiến còn chưa mắng đủ, thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Triệu Giản, liền biết hắn sốt ruột muốn trở về, Triệu Giản vẫn luôn nhìn đồng hồ, mới tới không bao lâu đã nhìn mấy chục lần rồi.
Đường Bỉnh Kiến không có cách, đành nói : "Cũng đúng, chúng ta đi về trước, nhìn thấy bọn họ ta liền bực bội."
Đường Bỉnh Kiến đứng lên, Triệu Giản đỡ cánh tay của ông, sau đó mười mấy vệ sĩ vây lấy, họ mới rời khỏi Lăng gia.
Chỉ là Đường Bỉnh Kiến cùng Triệu Giản rời đi, nhưng luật sư của Đường Gia thì ở lại, không chỉ có luật sư, còn có vệ sĩ, nhân số cũng không ít.
Lăng gia tư chiếm tài sản đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.

Luật sư Đường Gia sau khi đem chuyện bán biệt thự công bố rõ ràng, tiếp tục công khai chuyện Lăng gia dùng tài sản trong di chúc đầu tư hạng mục gì, lời lỗ chênh lệch bao nhiêu, người Lăng gia muốn phản bác cũng không tìm ra được lý do.
Lăng Chính Trung sợ hãi, vội nói : "Nhanh, nhanh đi lấy mấy thứ mẹ Cố Trường Đình chừa lại cho cậu ta tới đây để bọn họ mang đi."
Mặc dù bọn họ đã sử dụng gần như toàn bộ số tài sản, nhưng vẫn còn lại một vài thứ không đáng tiền, cho nên Lăng gia vẫn không động vào mấy thứ đó.
Lục Sang Uy vừa định đi, bỗng nhiên nghe được một thanh âm nhỏ bé yếu ớt nói: "Không cần đi, con đã mang cho Cố Trường Đình rồi."
Bọn họ nhìn lên, liền thấy Lăng Thúc ôm Lăng Sơ Nam từ trên lầu đi xuống.
Lăng Chính Trung vừa nhìn thấy cháu trai đã vô cùng đau lòng, Lăng Sơ Nam sắc mặt mỗi ngày một kém, càng ngày càng khó coi.
Lục Sang Uy gấp gáp hỏi : "Chuyện là thế nào? Con đưa cho Cố Trường Đình khi nào?"
Lăng Sơ Nam nói : "Những thứ kia vốn đều là cô để lại cho Cố Trường Đình, con vừa rồi đã đưa cho anh ấy."
Lục Sang Uy trừng mắt nói : "Con đi gặp Cố Trường Đình? Thân thể đã như vậy lại còn ra ngoài chạy lung tung?"
Lăng Sơ Nam cười đến bất lực : "Con sắp chết rồi, không đi ra ngoài đi nữa chỉ sợ về sau đều không có cơ hội."
Cậu ta nói xong, Lục Sang Uy liền ngậm miệng, không dám nói lời nào.
Lăng Chính Trung đau lòng không thôi, nói : "Con đừng nói như vậy, ông nội có thể trị hết cho con."
"Trị thế nào?" Lăng Sơ Nam cười nhìn Lăng Chính Trung : "Ông nội, trong lòng ông rất rõ ràng, con thật sự không thể sống bao nhiêu ngày nữa, ông là đang gạt con, hay là đang gạt chính mình?"
Lăng Chính Trung nói : "Con đừng nói vậy, đừng nói vậy, nhất định có thể, Lăng gia về sau còn muốn giao lại trong tay con.

Cố Trường Đình cái đồ ích kỷ, cậu ta không chịu hiến thận cho con cũng không sao, ông nội có biện pháp, có biện pháp, còn có biện pháp.

.

."
Lăng Sơ Nam cười càng thê thảm hơn : "Ông nội, Cố Trường Đình cùng con chưa từng gặp mặt, anh ấu vì sao phải cứu con? Cố Trường Đình là đồ ích kỷ, vậy ba con thì sao? Ba con cũng không nguyện ý cứu con, sao có thể mắng người khác?"
Lục Sang Uy nghe xong, có chút hoảng hồn, hắn ta sợ nhất là Lăng Sơ Nam nói đến chuyện này.

Quả nhiên cậu ta vừa nói đến, Lăng Chính Trung đã nhìn hắn ta chằm chằm, ánh mắt đặc biệt khủng bố.
Lăng Chính Trung nói : "Lục Sang Uy, hiện tại không còn cách nào nữa, chỉ có cậu mới có thể cứu cháu trai tôi, cậu nhất định phải hiến thận cho nó!"
Lục Sang Uy sợ đến giật nảy lên : "Lão gia tử, không được a lão gia tử!"
Lăng Sơ Nam nhìn thấy cha của cậu ta phản đối, trên mặt không có biểu hiện gì, vô cùng lạnh nhạt.
Lăng Thúc vội ôm Lăng Sơ Nam, còn ở trên cánh tay cậu ta vỗ nhẹ một cái, tựa hồ an ủi.
Lăng Chính Trung quát : "Làm sao không được? Cậu định trơ mắt nhìn con mình chết sao!"
Lục Sang Uy ánh mắt dao động, nhưng không phải bởi vì Lăng Chính Trung nói mà dao động, ngược lại đang nghĩ biện pháp thuyết phục Lăng Chính Trung.
Lục Sang Uy vẻ mặt đau khổ : "Lão gia tử, không phải con không muốn cứu con trai, mà là.

.

.

Mà là.

.

.

Con hiện tại đã hơn bốn mươi tuổi, mặc dù không còn trẻ, nhưng con còn có thể giúp lão gia tử chia sẻ gánh nặng ở Lăng gia, ít nhất còn có thể cùng lão gia tử chia sẻ bốn mươi, năm mươi năm nữa.

Nhưng.

.

.

Nhưng nếu con hiến thận cho Lăng Sơ Nam, liền không đủ sức lực bồi lão gia tử nữa.

Lão gia tử ngài ngẫm lại đi, bác sĩ đã nói, thay thận cũng không thể cam đoan Lăng Sơ Nam nhất định sẽ khoẻ lại, cho dù lúc ấy không có việc gì, cũng không thể cam đoan Lăng Sơ Nam có thể tiếp tục sống bốn mươi, năm mươi năm nữa.

Như vậy tính cả hai lại, thật.

.

.

Thật không đáng a!"
Lăng Sơ Nam biểu hiện đạm mạc, nhưng khi nghe đến đó, nước mắt vẫn rơi xuống, khuôn mặt tái nhợt, dị thường đáng sợ.
"Thiếu gia.

.

."
Lăng Thúc đau lòng nói : "Thiếu gia, tôi đưa ngài lên lầu?"
"Không.

.

." Lăng Sơ Nam ngăn cản : "Không, những lời này tôi muốn nghe, cảm giác mình sống hai mươi năm chính là luôn chờ những lời này.

Ba nói rất đúng, mạng của tôi không đáng giá."
Lăng Chính Trung mặc dù rất giận Lục Sang Uy, nhưng ông ta cũng bị Lục Sang Uy làm dao động.

Lục Sang Uy là phụ tá đắc lực của ông ta, vạn nhất Lăng Sơ Nam đổi thận mà vẫn sống không được bao lâu, chẳng phải là cái có bù không nổi cái không, quá có nguy hiểm, như vậy Lăng gia.

.

.
Lăng Chính Trung dao động, Lăng Sơ Nam sao có thể nhìn không ra.
Lăng Sơ Nam cười nói : "Xem đi, ông ngoại, ngài thường nói là hiểu rõ con nhất, nhưng sự thật thì sao? Cái gì thương hay không thương, thân tình hay không thân tình, nguyên lai đều không đáng giá! Con trước kia không tin, nhưng vẫn luôn hoài nghi, hôm nay rốt cục nghe được từ chính miệng ba nói ra, con không biết nên cảm thấy may mắn vì mình đã nhìn thấy trước rõ ràng, hay là nên bi ai vì mình khó mà tiếp tục sống được nữa."
Lăng Chính Trung nghe Lăng Sơ Nam nói, lập tức quát lên : "Không! Ông ngoại thương con, ông sẽ không từ bỏ con."
Mặc dù ông ta nói như vậy, nhưng trên mặt Lăng Sơ Nam vẫn nguội lạnh.
Lăng Chính Trung cầm lấy gậy ba tong, định đánh lên người Lục Sang Uy : "Mày nhìn xem mày nói cái gì khốn nạn, mày nhất định phải cứu Lăng Sơ Nam, nhất định phải hiến thận cho nó!"
"Lão gia tử, lão gia tử!" Lục Sang Uy quỳ xuống, ôm lấy chân lão gia tử : "Lão gia tử ngài nhất định phải suy nghĩ kỹ, Lăng Sơ Nam thật sự không cứu được! Thật không đáng.

Lại nói, lại nói.

.

.

Lão gia tử ngài vẫn luôn xem con là con trai ruột, con mới hơn bốn mươi tuổi, con còn có thể cho Lăng gia một đứa con trai khác, như vậy vẫn có thể kế thừa sự nghiệp Lăng gia."
Lăng Chính Trung điểm ấy cũng không hồ đồ, trực hệ Lăng gia không có cháu trai, Lăng Sơ Nam là ngoại tôn, chẳng qua là theo họ Lăng, Lăng Chính Trung liền miễn cưỡng coi hắn là cháu trai của mình.
Thế nhưng, Lục Sang Uy lại không phải họ Lăng, Lăng Chính Trung làm sao có thể coi hắn ta như là con trai, kỳ thật vẫn chỉ là người ngoài mà thôi.


Lăng Sơ Nam tốt xấu gì cũng là con của con gái Lăng Chính Trung cùng Lục Sang Uy.

Con gái Lăng Chính Trung chết sớm, bây giờ Lục Sang Uy lại nói sinh thêm một đứa con trai, hắn ta muốn sinh cũng là cùng người đàn bà nào đó không biết sinh, cùng Lăng gia một chút quan hệ cũng không có, căn bản không phải dòng máu của Lăng gia.
Lăng Chính Trung cảm thấy Lục Sang Uy chính là muốn chiếm đoạt tài sản của Lăng gia, lập tức tức giận.
Mà lại Lục Sang Uy, kỳ thật là cho Lăng Chính Trung một đầu mối.

Hắn ta không cần Lăng Sơ Nam phải sống mấy chục năm, chỉ cần Lăng Sơ Nam có thể sống thêm hai ba năm, kéo dài một chút.

Trong khoảng thời gian đó trang thủ tìm cho Lăng Sơ Nam một người vợ, để Lăng Sơ Nam cùng người đàn bà đó sinh con, nếu sinh ra con trai, Lăng gia sẽ có người thừa kế.
Lăng Chính Trung hạ quyết tâm : "Chó má! Chỉ có Lăng Sơ Nam mới là cháu ta, mày nhất định phải cứu nó! Người đâu! Vệ sĩ đâu! Đem Lục Sang Uy bắt lại cho ta, dẫn nó đi kiểm tra, mau chóng làm giải phẫu."
"Không không không!" Lục Sang Uy đứng dậy, giống như bị điên, bắt đầu đấm đánh, làm sao cũng không đi.
Hắn ta đánh bậy, đụng vào Lăng Chính Trung.

Lục Sang Uy, Lăng Chính Trung, còn có một đám vệ sĩ loạn thành một đoàn, vô cùng khó coi, giống như bầy khỉ làm xiếc, người ngã người đánh.
Lăng Thúc ôm Lăng Sơ Nam đứng ở một bên, hai người đều lạnh lùng nhìn bọn họ.
Bên kia luật sư của Đường Gia cùng vệ sĩ vẫn chưa đi, vở kịch miễn phí lúc này mới bắt đầu a.
Những người kia lăn thành một đoàn, Lục Sang Uy kêu khóc nói : "Lão gia tử, ngài không thể như vậy, ta toàn tâm toàn ý làm việc cho Lăng gia, ngài không thể bỏ ta.

Lăng Sơ Nam chết là chuyện chắc chắn, chúng ta không thể cưỡng cầu."
Lăng Chính Trung la lên : "Nó là cháu của ta, là con của mày a! Mày dám nói như thế?"
Lăng Sơ Nam nhìn bọn họ, nước mắt đã không còn chảy, dường như chuyện trước mắt không có gì đáng để cậu ta tức giận.
Lăng Sơ Nam nhàn nhạt nói : "Không cần gây nữa, tôi không cần thay thận."
Cậu ta vừa nói xong, Lục Sang Uy liền lập tức ngừng kêu, nước mắt tuôn đầy mặt nói : "Con trai, con trai! Ba biết con hiểu chuyện mà, con phải thông cảm cho ba."
Lăng Sơ Nam cười lạnh : "Ba? Nực cười! Ông cũng đừng gọi tôi là con trai, tôi không phải con của ông, gánh không nổi loại xưng hô này."
Lăng Chính Trung cho là Lăng Sơ Nam đang tức giận, vội dỗ dành : "Sơ Nam, con đừng nóng giận, ông nhất định có thể trị hết cho con, con yên tâm."
Lăng Sơ Nam lạnh lùng nhìn Lăng Chính Trung : "Tôi không phải là con của ông ta, cũng không phải cháu của ông, tôi không cần các người chữa bệnh cho tôi."
Lăng Chính Trung bị cậu ta nói cho sửng sốt.
Lăng Sơ Nam nói tiếp : "Tôi biết trong lòng ông ngoại nghĩ như thế nào, ngoài miệng nói thương tôi, nhưng kỳ thật đều là lừa gạt.

Chẳng qua là vì tôi có một nửa dòng máu của Lăng gia mà thôi, nếu như Lăng gia còn một người thừa kế, chỉ sợ tôi đã sớm bị vứt bỏ?"
"Không, sẽ không." Lăng Chính Trung nói.
Lăng Sơ Nam nói : "Ông ngoại, ông đừng tưởng tôi cái gì cũng không biết.

Tôi biết ông trước khi tìm Cố Trường Đình, đã phái người đi tìm một người khác.

Người kia là con riêng của ngài, chỉ tiếc, người đi tìm trở về nói, người kia đã sớm chết, bị tai nạn xe cộ, có đúng hay không?"
"Con.

.

." Lăng Chính Trung không dám tin nhìn Lăng Sơ Nam.
Lăng Chính Trung thời điểm biết Lăng Sơ Nam bị bệnh đã ngay lập tức muốn từ bỏ cậu ta, thế nhưng Lăng gia không ai kế thừa, Lăng Chính Trung lại nghĩ đến mình trước kia phong lưu một thời, có một đứa con riêng lưu lạc bên ngoài, đáng tiếc người đó đã chết, Lăng gia lại không có người kế thừa, lúc này mới vội vàng hoảng loạn tìm cách chữa bệnh cho Lăng Sơ Nam.
Cũng bởi vì như vậy, giai đoạn đầu Lăng Sơ Nam bị bệnh không có ai quan tâm, cho nên mới chuyển biến xấu rất nhanh.
Lăng Sơ Nam nói : "Hiện tại tôi cũng nói cho ông biết, ông ngoại, tôi cũng không phải cháu của ông.

Cho dù Cố Trường Đình đồng ý hiến thận thì anh ấy cũng không cứu được tôi.

Cho dù người cha này của tôi có nguyện ý hiến thận, cũng không cứu được tôi."
"Con.

.

.

Con nói cái gì mà hồ đồ vậy!" Lăng Chính Trung nói.
"Tôi không có hồ đồ." Lăng Sơ Nam cười nói : "Đó là sự thật."
Cậu ta nói xong, đem một quyển sổ da cũ ném xuống đất : "Đây là nhật ký của mẹ tôi, phía trong viết rất rõ ràng.

Mẹ không sinh được, tôi là bà ôm về, một chút quan hệ với Lăng gia cũng không có."
Lăng Chính Trung vẻ mặt không thể tin, còn Lục Sang Uy thì lại thở ra một hơi.
Diễn biến này thật sự quá nhanh.

Thật ra Lăng Sơ Nam trước đó cũng không biết thân thế của mình, bệnh tình của cậu ta đã quá nguy cấp, trước khi đến Cố Trường Đình, cậu ta cảm thấy bản thân mình chắc chắn sẽ chết, cho nên bắt đầu chỉnh lý di vật của mình.
Ai biết thời điểm cậu ta chỉnh lý di vật lại phát hiện ra một quyển nhật ký bị cất giấu rất tốt, là nhật ký của mẹ cậu ta.
Bên trong quyển nhật ký ghi lại một bí mật.

.

.
Lăng Sơ Nam đọc mà vô cùng khiếp sợ không dám tin.

Mẹ cậu viết, khi bác sĩ nói bà cả đời cũng không thể có con, bà đã rất đau khổ.

Bà biết ở Lăng gia không có con đại biểu cho cái gì, thời gian sau này sẽ được đối xử như thế nào.
Lục Sang Uy mặc dù ở rể nhưng lại rất hoa tâm.

Cha bà, Lăng Chính Trung, trước kia nữ nhân càng không ít, nghe nói còn có cả con riêng.
Nếu như bà sinh không được, Lăng gia không có người thừa kế, Lăng gia khẳng định sẽ đại náo, địa vị của bà cũng sẽ rớt xuống ngàn trượng.
Thế là bà liền nghĩ đến một cách, giả bộ mang thai, sau đó ôm một đứa bé về vờ như là mình sinh, đứa bé kia chính là Lăng Sơ Nam.
Thần không biết quỷ không hay, bí mật này cứ thế bị che giấu hai mươi năm.
Lăng Sơ Nam quá khiếp sợ, cậu ta không dám tin cho nên lén lút đi làm xét nghiệm, kết quả giám định cho thấy cậu ta thật sự không phải là người của Lăng gia, càng không có bất cứ quan hệ nào với Lục Sang Uy.
Lăng Sơ Nam tuyệt vọng, nhưng cậu ta càng cảm thấy tuyệt vọng hơn chính là, Lục Sang Uy dù không biết cậu ta không phải con trai ruột của hắn ta, nhưng vẫn không nguyện ý cứu cậu.
Lăng Sơ Nam lúc ấy cảm thấy, có lẽ không phải con cháu Lăng gia thật ra lại là may mắn, như vậy chí ít có thể an ủi chính mình.
"Thiếu gia, chúng ta đi thôi." Lăng Thúc nói.
Lăng Sơ Nam nhẹ gật đầu : "Đi thôi, mang tôi rời khỏi Lăng gia, sau này không trở về nữa."
Lăng Thúc lập tức đáp : "Vâng, thiếu gia, cậu yên tâm, tôi sẽ ở bên cậu."
Lăng Chính Trung cùng Lục Sang Uy xem quyển nhật ký xong trong lòng cũng chết sững, căn bản không có tinh lực chú ý ngăn cản Lăng Sơ Nam cùng Lăng Thúc, cứ thế để Lăng Thúc đem người ôm đi.
Bên kia Triệu Giản vội vã chạy về khách sạn, trên đường đi bị Đường Bỉnh Kiến quở trách nửa ngày.
Đường Bỉnh Kiến nói : "Sốt ruột cái gì? Người nhà họ Lăng sẽ cho là chúng ta không có cách bắt bọn họ."
Triệu Giản bất đắc dĩ nói : "Ông nội, ông không phải nói không ở lại đến giờ cơm chiều sao? Còn chờ nữa, ngay cả cơm cũng ăn xong rồi."
"Con.

.

." Đường Bỉnh Kiến tức giận đến trợn mắt : "Con thật sự muốn tức chết ta đúng không?"
Triệu Giản vội vàng cười nói : "Đừng nóng giận đừng nóng giận, ông nội hạ hoả."
Đường Bỉnh Kiến lại liếc mắt : "Hiện tại biết lấy lòng ta? Trước đó không phải giận sao? Vì một Cố Trường Đình, nói cái gì mà nguyện ý từ bỏ sự nghiệp Đường Gia, con thật là học được bản lĩnh tốt đấy?"
Triệu Giản cười xấu hổ, lời này đúng là hắn đã từng nói, kỳ thật Triệu Giản có chút liều lĩnh, dù sao hắn từ nhỏ đã độc lập, trước kia đi theo mẹ, chuyện làm ăn của Đường Gia rất ít khi hỏi đến, hắn trong tay cũng tự có sản nghiệp, dù không có ở đó vẫn có thể làm ăn rất tốt, không có vấn đề gì.
Triệu Giản cảm thấy, cho dù không kế thừa gia sản của Đường Gia mà chỉ dựa vào chính hắn cũng có thể chăm sóc tốt cho Cố Trường Đình, sẽ không để Cố Trường Đình bị người khác khi dễ, cho nên gia sản Đường Gia có cũng được không có cũng được.
Triệu Giản nói : "Ông nội, Cố Trường Đình thật sự là người tốt, nhân hậu, có mắt nhìn người, còn rất tài giỏi."
"Ha ha, còn có một đám thân thích cực phẩm nữa." Đường Bỉnh Kiến một dao cắm vô cùng chuẩn xác.
Triệu Giản nói : "Vậy cũng không thể trách Cố Trường Đình, em ấy cũng rất đáng thương."
Cũng đúng, nhà ai mà không có mấy kẻ cực phẩm, nhất là khi động đến mấy chuyện tiền của với tính mạng, ngay lập tức tất cả đều lộ ra.
Triệu Giản nói tiếp: "Ông nội, Cố Trường Đình nếu biết ông vì chuyện của em ấy mà lặn lội đến đây ra mặt, nhất định em ấy sẽ rất vui."

"Thật sao?" Đường Bỉnh Kiến cười, chẳng qua nụ cười lại chẳng có chút ý tốt : "Được, vậy một hồi ông liền đi gặp nó một chút."
"Ông nội.

.

." Triệu Giản nói : "Ông tha cho con đi, Cố Trường Đình bệnh vừa mới khỏi, cần nghỉ ngơi thật tốt."
Đường Bỉnh Kiến nói : "Ông không ngờ là con lại biết quan tâm người khác như vậy đấy? Quan tâm vợ thì hết lòng, sao không thấy con quan tâm ông nội hả?"
Triệu Giản nói : "Vợ con không phải bị bệnh sao, kỳ thật bình thường đều là em ấy chiếu cố con, nấu cơm siêu ngon."
Đường Bỉnh Kiến nhìn hắn cười ngây ngô, liền trợn mắt khinh thường.
Triệu Giản ho khan một tiếng nói tiếp: "Với lại ông nội suy nghĩ xem, thân thể Cố Trường Đình kỳ thật không giống người khác."
Đường Bỉnh Kiến đương nhiên biết, Cố Trường Đình là song tính nhân, đây cũng không phải là bí mật gì.
Triệu Giản nói : "Ha ha, nói không chừng vợ con sau này có thể cho con cho con đấy."
Đường Bỉnh Kiến ngẩn ra, dường như trước kia chưa từng nghĩ tới chuyện này.

Lúc trước ông còn suy nghĩ, Triệu Giản nếu cùng Giang Vãn Kiều kết hôn, vấn đề lớn nhất chính là con cái, phải đi bệnh viện tìm người đẻ thay, thực sự rất phiền phức.
Hiện tại nhớ tới Cố Trường Đình là song tính nhân, đúng là chuyện tốt.

Chuyện xấu như vậy Triệu Giản lại có thể nói thành tốt, Đường Bỉnh Kiến nhất thời cảm thấy rất có đạo lý.
Nhớ đến vẻ ngoài Cố Trường Đình, lại ngẫm đến cháu trai Triệu Giản của ông, nếu sinh con, hẳn sẽ không quá kém.
Kỳ thật Đường lão gia tử rất nhan khống, dù sao người ở Đường Gia nhan giá trị đều rất cao.
Triệu Giản bị quở trách một đường đi, cuối cùng cũng được về đến khách sạn, vội vàng đi tìm Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình giữa trưa chưa ăn cơm, vẫn xem di vật của mẹ, có lẽ là bệnh còn chưa hết, nên cứ thể mà ngủ mất.
Đường Quý Khai cùng Giang Vãn Kiều đứng ở cửa, giống như hai ông thần trấn môn, Triệu Giản trở về nhìn thấy liền hỏi : "Vợ anh thế nào?"
Đường Quý Khai nói : "Còn thế nào nữa? Ngủ.

Anh thì sao? Tay chân vẫn còn chứ, ông nội không đem anh ngũ mã phân thây sao?"
Triệu Giản nói : "Khẩu khí của em sao tiếc nuối vậy hả."
"Hình như có một chút." Đường Quý Khai nói.
Triệu Giản cười một tiếng không rõ ra sao, rồi lấy điện thoại di động ra đưa cho Đường Quý Khai : "Điện thoại di động của chú đây, nhớ xoá đoạn video nào đó trong điện thoại đi."
Đường Quý Khai lập tức xù lông : "Nguyên lai là anh lấy điện thoại của em! Còn nhìn trộm nữa chứ."
"Video?" Giang Vãn Kiều nhíu mày.
Đường Quý Khai mặt đỏ tới mang tai : "Em về phòng đây!"
Cậu ta nói xong liền chạy mất, Giang Vãn Kiều vội vàng đuổi theo cười nói : "Video gì? Sẽ không phải là video chúng ta hôn nhau đấy chứ? Nguyên lai là em vẫn còn giữ."
Đường Quý Khai nói : "Cút, có quỷ mới giữ."
Giang Vãn Kiều trêu chọc : "Giữ lại làm gì vậy? Hay em nghe lời anh, vừa xem vừa tuốt súng?"
"Anh còn không cút tôi liền cắn anh đó!"
Triệu Giản nghe bọn hắn cãi nhau, hơn nữa còn lớn tiếng như vậy, thật sự cảm thấy quá mất mặt.
Hắn đang định vào phòng thì sực nhớ ra, vội cởi áo vest, cào loạn tóc, miễn cho vợ nhìn thấy bộ dạng này của hắn lại giật mình.
Bất quá là hắn suy nghĩ nhiều, Cố Trường Đình vẫn còn đang ngủ, vẫn chưa tỉnh.
Triệu Giản tranh thủ thời gian thay đồ, sau đó nằm lên giường, đưa thay sờ trán Cố Trường Đình, biết người không phát sốt hắn mới nhẹ nhàng thở ra.
Triệu Giản dứt khoát ôm Cố Trường Đình nghỉ ngơi một chút, chờ Cố Trường Đình tỉnh, liền cùng nhau đi ăn cơm.
Lúc Cố Trường Đình tỉnh lại, Triệu Giản vẫn còn đang ngủ, cậu vừa mở mắt ra đã liền thấy Triệu Giản, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Cố Trường Đình trước đó tâm tình không tốt, thế nhưng vừa mở mắt đã có thể nhìn thấy Triệu Giản, tâm tình liền tốt hơn nhiều.
Cậu nhịn không được đưa tay sờ trán Triệu Giản, lại sờ cái mũi, lại đi xương gò má, cảm giác Triệu Giản ngũ quan đều quá hoàn mỹ, nhất là cái mũi, vừa cao vừa thẳng.
Còn môi.

.

.
Ngón tay Cố Trường Đình vừa trượt đến môi, liền lập tức bị Triệu Giản ngậm lấy.
Triệu Giản bắt lấy tay Cố Trường Đình, dùng sức hôn hai lần, mới nói : "Vợ, em muốn đánh lén anh sao."
Cố Trường Đình bị hắn trêu chọc đến đỏ mặt : "Là anh ngủ đến chảy nước miếng, cho nên em mới giúp anh lau thôi."
Triệu Giản bị cậu chọc cười, nguyên lai vợ cũng biết nói dối.
Triệu Giản ôm Cố Trường Đình, ở trên mặt cậu hôn mấy cái liền, rồi làm nũng như chú chó lớn : "Vợ, em có đói bụng không, chúng ta đi ăn cơm đi?"
Cố Trường Đình thật có chút đói : "Được, ăn chút gì thanh đạm thôi, không muốn ăn dầu mỡ."
Triệu Giản nghe xong liền cười : "Được, anh đột nhiên nghĩ đến một món đặc biệt thanh đạm, mà lại chắc chắn siêu ngon, rất thích hợp cho vợ bổ sung dinh dưỡng."
"Cái gì?" Cố Trường Đình hỏi : "Nơi này em chưa tới bao giờ, thật không rõ món gì thì ngon.

Nếu không chúng ta gọi Đào Kỳ cùng Lê tiên sinh đi cùng."
Triệu Giản nói : "Vợ, em sao cứ mở miệng là nói đến Đào Kỳ Đào Kỳ, anh ghen đấy."
"Cậu ấy là em trai của anh đó.

Chúng ta mang cậu ấy đến, không thể không quản." Cố Trường Đình nói.
Đương nhiên, Lê tiên sinh là tiện đường, Đào Kỳ thích Lê tiên sinh như vậy, Cố Trường Đình đương nhiên muốn tạo cho Đào Kỳ một cơ hội.
Cố Trường Đình định đứng lên, Triệu Giản lại giống như mãnh hổ vồ mồi, đè cậu ngã nhào xuống giường : "Vợ, anh ghen anh ghen anh ghen."
Cố Trường Đình nói : "Mau dậy đi, không phải nói phải đi ăn đồ ngon sao?"
Triệu Giản lại cười, nhưng lần này không phải cười ngây ngô mà là một nụ cười tà mị quyến rũ khiến Cố Trường Đình có chút sợ hãi.

.

.
Triệu Giản nói : "Cái này không thể ăn chung, không thể chia sẻ."
Cố Trường Đình vẫn chưa hiểu gì đã nghe Triệu Giản nói tiếp : "Vợ, em không muốn ăn anh sao? Đại bổ mà lại không dầu mỡ."
Cố Trường Đình trên mặt một mảnh đỏ bừng, tức giận đến trợn mắt, cậu còn tưởng rằng Triệu Giản nói ăn món gì ngon, không ngờ Triệu Giản lại nói đùa.
Triệu Giản nói : "Vợ, chẳng lẽ là anh dáng vẻ quá xấu? Em sao lại không muốn ăn anh?"
Cố Trường Đình thật sự là vừa buồn cười vừa tức giận, nếu Triệu Giản mà gọi là xấu, thì không biết ai dám nói mình đẹp?
Cố Trường Đình nói : "Anh to con như thế, em làm sao cắn được? Thịt quá dai, chắc chắn sẽ ngán, cũng quá cứng, cắn không nổi."
Triệu Giản nói : "Nếu là vợ không dám ăn, vậy thì để anh ăn vợ."
Triệu Giản nói xong, liền trực tiếp hôn xuống, hai người hôn đến thở hồng hộc, Cố Trường Đình có chút chống đỡ không được thế công của Triệu Giản, cảm giác toàn thân như nhũn ra.
Bất quá cậu xác thực là đói bụng, trong bụng không có gì, bị hôn xuống thì kém chút thở không nổi.
Triệu Giản vội vàng buông cậu ra, ôm cậu rồi vuốt phía sau lưng : "Kỹ thuật của anh tốt đến mức vợ không chịu được sao."
Cố Trường Đình tức giận đến trợn mắt, thật ra là cậu vừa khỏi bệnh cho nên thể lực theo không kịp.
Cố Trường Đình vừa định đáp lại, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.
Cố Trường Đình nói : "Em đi mở cửa."
"Đừng, để anh đi." Triệu Giản nói : "Vợ nằm nghỉ ngơi đi, để anh mở cửa."
Triệu Giản chạy ra mở cửa, kết quả vừa mở ra, phát hiện người đứng ngoài cửa lại là luật sư Đường Gia.
Luật sư nói : "Vừa rồi ở Lăng gia nghe được một ít chuyện.

Đường lão tiên sinh sau khi nghe xong thì bảo tôi sang báo với tiên sinh một tiếng."
"Chuyện gì?" Triệu Giản nghi hoặc.
Triệu Giản cùng Đường Bỉnh Kiến đi trước, đương nhiên không biết vở kịch xảy ra đằng sau kia, thế nhưng luật sư lại nhìn thấy tất cả, sau khi trở về liền đem sự tình nói cho Đường Bỉnh Kiến, nguyên lai Lăng gia tiểu thiếu gia, vậy mà lại không phải là con cháu của Lăng gia.
Đường Bỉnh Kiến suy đi nghĩ lại, vẫn để luật sư đi một chuyến đến báo sự tình lại cho Triệu Giản.
Lăng gia hiện tại nhân mạch thưa thớt, nếu Lăng Sơ Nam không phải là con cháu Lăng gia, như vậy người còn lại chỉ có mình Cố Trường Đình, mặc dù chỉ là cháu ngoại của Lăng Chính Trung, nhưng cơ hội kế thừa Lăng gia là phi thường lớn.
Đường Bỉnh Kiến đang nghĩ cách muốn để Lăng gia biết hai chữ "Hối hận" viết như thế nào, đột nhiên nghe tin tức này thì lại cảm thấy tới thật đúng lúc, dứt khoát thông báo cho Triệu Giản, ý định rất rõ ràng, hi vọng Cố Trường Đình có thể nắm chặt lấy Lăng gia.
Triệu Giản cũng rất rõ ràng cho nên mới đau đầu, Lăng gia lung tung ngổn ngang, hắn tuyệt không muốn để Cố Trường Đình gánh lấy, gánh rồi còn phải dọn dẹp, thật sự không đáng.
Triệu Giản nói : "Tôi biết rồi."
Sau khi luật sư gật đầu rời đi, Triệu Giản đóng cửa lại rồi trở về.
Cố Trường Đình trong phòng đang mặc quần áo, chuẩn bị ra ngoài ăn cơm : "Sao thế? Là ai vậy?."
Triệu Giản nói : "Là người đến truyền lời, vợ, anh có chuyện muốn nói với em."
Dù sao cũng là chuyện của Lăng gia, Triệu Giản vẫn phải nói cho Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình nghe xong sững sờ : "Nguyên lai Lăng Sơ Nam cũng không phải là người Lăng gia, trách không được.

.

."
Trách không được trước đó Lăng Sơ Nam nói những lời kỳ quái kia, cậu ta đã biết, Cố Trường Đình không cứu được mình, ai cũng cứu không được.
Cố Trường Đình nói : "Lăng Sơ Nam không làm gì sai, ngược lại còn rất đáng thương.

Cậu ta bị người bắt đến, vậy cha mẹ ruột của cậu ta đâu? Có còn sống không? Nếu có thể tìm được, có lẽ sẽ có cơ hội cứu chữa."
Triệu Giản biết được thân thế Lăng Sơ Nam thì cũng có chút thương hại.

Lăng Sơ Nam không phải người Lăng gia, Triệu Giản cũng không cần phải giận chó đánh mèo, huống hồ Lăng Sơ Nam còn mang di vật của mẹ Cố Trường Đình tới.
Triệu Giản nói : "Không biết, đều đã là chuyện của hai mươi năm trước, chỉ sợ không tra được."
Cố Trường Đình nói : "Trước tiên điều tra bệnh viện nơi Lăng Sơ Nam ra đời, hẳn là là có thể tra ra được?"
Triệu Giản nói : "Có lẽ."
Cố Trường Đình hiển nhiên là muốn quản chuyện này, Lăng Sơ Nam là người không xấu lại còn đáng thương, cậu ta bây giờ rời khỏi Lăng gia, không biết có tiền tiếp tục chữa bệnh hay không? Lăng gia chắc chắn sẽ không quản cậu ta, nếu thật sự mặc kệ, chỉ sợ cậu ta sẽ không sống được mấy ngày nữa.
"Vợ à, đi ăn cơm trước đã." Triệu Giản nói : "Những chuyện này chờ ăn cơm xong lại nói có được không?"
Cố Trường Đình gật đầu, cậu cũng biết, chuyện này cũng không phải vội vàng là có thể làm xong được.
Hai người xuống lầu ăn cơm, vừa vặn đụng phải Đào Kỳ cùng Lê Thịnh Uyên.

Cố Trường Đình gặp được Đào Kỳ thì rất cao hứng, thế nhưng khi nhìn lại thì kinh ngạc nói : "Đào Kỳ, tay của em?"
Tay của Đào Kỳ trước đó bị cháo làm bỏng, cháo không giống canh, vì chất sền sệt cho nên không dễ nguội.

Trên mu bàn tay Đào Kỳ bị bỏng đến nổi bong bóng, sưng lên rất lợi hại.
Lê Thịnh Uyên gọi bác sĩ đến xem, thoa thuốc để bong bóng vỡ ra, chẳng qua vết bỏng không thể trong một lần đã tốt nhanh như vậy, ngày thứ hai vừa tỉnh lại liền phát hiện bong bóng lại phồng lên.
Trên tay cần thông gió, cũng không thể bọc lại, thời tiết quá nóng, cũng dễ dàng bị viêm nhiễm, cho nên Đào Kỳ chỉ có thể giơ tay lên cao, chỗ nào cũng không được đụng.
Đào Kỳ nói : "Không có gì, đều đã tốt rồi."
Cố Trường Đình lúc ấy mơ mơ màng màng, căn bản không rõ lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, giờ mới biết Đào Kỳ bị thương.

Lúc này vừa vặn đến giờ ăn tối, vì vậy bốn người quyết định cùng nhau ăn, vừa lúc có thể bàn luận một chút chuyện của Lăng Sơ Nam, thuận tiện nhờ Lê tiên sinh hỗ trợ hỏi thăm về cha mẹ ruột của Lăng Sơ Nam.
Lê Thịnh Uyên đồng ý, lập tức gọi điện thoại cho người đi nghe ngóng, nhưng dù sao cũng đã là chuyện của hai mươi năm trước, cho nên thăm dò có hơi khó khăn.
Ngược lại Lê Thịnh Uyên biết được, Lăng Sơ Nam sau khi được Lăng Thúc mang ra khỏi Lăng gia, thì đang ở một nhà trọ nhỏ gần trung tâm thành phố.
Lăng Thúc từ trước đến nay đều ở tại Lăng gia, mặc dù tiền lương không thấp, nhưng lại không có nhà riêng, cho nên khi mang Lăng Sơ Nam ra, chỉ có thể tìm nhà trọ ở tạm.
Người Lăng gia hình như biết bọn họ đi đâu, nhưng lại không có ý định đi tìm, xem ra Lăng gia thật sự từ bỏ Lăng Sơ Nam, xem chừng bây giờ còn đang hối hận nuôi không cho người ta hai mươi năm.
Cố Trường Đình nói : "Em muốn đi gặp cậu ta một lần."
Triệu Giản đồng ý, coi như mang theo Cố Trường Đình chấm dứt mối quan hệ này, miễn cho Cố Trường Đình ở trong phòng lại nhìn vật nhớ người, nhớ đến mẹ cậu, như vậy đối với thân thể của cậu cũng không tốt.
Hai người Cố Trường Đình cùng Triệu Giản bắt xe đến nhà trọ, đó là một nhà trọ nhỏ, mặc dù sạch sẽ, nhưng nhìn qua có chút loạn, an ninh không tốt lắm, bước lên tầng là có thể nhìn thấy trên mặt đất cùng trên cửa bay đầy tờ giấy quảng cáo.
Cố Trường Đình gõ cửa một căn phòng, rất nhanh bên trong liền có tiếng đáp lại, bởi vì căn phòng không được cách âm tốt, cho nên có thể nghe được rõ ràng ở bên trong.
Người ra mở cửa là Lăng Thúc.
Lăng Thúc vẫn mặc một thân âu phục đen, nhìn thấy bọn họ cũng không kinh ngạc, chỉ nói : "Thiếu gia đã ngủ, cậu ấy hơi mệt."
Căn phòng chỉ tầm mười mét vuông, đứng ở ngoài cũng có thể nhìn thấy hết mọi thứ bên trong, trên một cái giường đôi, Lăng Sơ Nam đang nằm truyền nước, bên cạnh có dụng cụ truyền dịch, hai bình nước thuốc lớn mới chỉ vơi đi nửa bình.
Cố Trường Đình nói : "Tôi đến gặp cậu ấy, xem có thể hỗ trợ gì không."
Lăng Thúc nhìn thoáng qua cậu, Cố Trường Đình nói tiếp : "Lăng Sơ Nam đã mang di vật của mẹ tôi đến cho tôi, tôi rất cảm kích, cho nên muốn giúp cậu ấy, cậu ấy là người tốt."
Lăng Thúc nói : "Thiếu gia đích thật là người tốt, chỉ là số quá khổ."
Lăng Thúc nói xong, tránh ra một bên để bọn họ vào.
Cố Trường Đình tới gần, không dám lên tiếng.

Lăng Sơ Nam sắc mặt rất khó coi, nếu không phải còn hô hấp, thật sự giống như đã chết, so với lúc gặp nhau buổi sáng còn khó coi hơn.
Cố Trường Đình thấy mà một trận đau lòng, Lăng Sơ Nam gặp biến cố lớn như vậy, thân thể lại không tốt, Cố Trường Đình vô cùng thương cảm cho cậu ta : "Tôi đã nhờ người đi tìm cha mẹ ruột của Lăng Sơ Nam, hi vọng có thể tới kịp."
Lăng Thúc lại đưa mắt nhìn Cố Trường Đình, chần chờ một chút mới nói : "Cha mẹ ruột của thiếu gia.

.

.

Đã tìm được."
"A?" Cố Trường Đình kinh ngạc : "Tìm được? Ở đâu? Vậy tại sao không làm phẫu thuật? Là họ không nguyện ý hiến thận sao?"
Lăng Thúc lắc đầu : "Là thiếu gia không muốn quấy rầy bọn họ."
Lăng Sơ Nam sau khi đọc xong nhật ký đã phi thường suy sụp, cảm thấy giống như cả trời sập xuống, khóc lớn một hồi.

Lăng Thúc vẫn luôn đi theo chiếu cố cậu ta, bởi vì Lăng Sơ Nam là người mang hắn vào Lăng gia, nói đúng hơn Lăng Sơ Nam là ân nhân của hắn, cho nên hắn ta đối với Lăng Sơ Nam tận tâm tận lực, cho nên chuyện này hắn cũng biết.
Lăng Thúc ngay lập tức đi tìm người thân của Lăng Sơ Nam, nếu không bệnh tình của Lăng Sơ Nam chỉ sợ không kịp.
Lăng Thúc mặc dù chỉ là vệ sĩ ở Lăng gia, nhưng nhân mạch vẫn rất rộng, nghe ngóng khắp nơi, vậy mà thật sự thăm dò được.
Lúc trước Lăng gia tiểu thư giả bộ mang thai, sau đó vụng trộm ôm một đứa bé trong bệnh viện, cha đứa bé kia họ Lâm, là thương nhân giàu có gia thế hiển hách, so với Lăng gia giàu có hơn không biết bao nhiêu lần.
Đứa con trai Lâm tiên sinh cùng Lâm phu nhân sinh được bị bắt đi, vậy mà bệnh viện không hề phát hiện, về sau có báo cảnh sát, nhưng vẫn không tìm được đứa bé, dường như một chút manh mối cũng không có.
Lăng Sơ Nam kỳ thật rất muốn gặp cha mẹ của mình một lần, nhưng lại không dám, mặc dù là cha mẹ ruột, nhưng là từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng gặp mặt, một chút tình cảm cũng không có.

Cha với ông nuôi cậu ta hai mươi năm, sớm chiều chung đụng còn đối với cậu như vậy, khiến Lăng Sơ Nam rất tuyệt vọng, cậu ta không muốn bị tổn thương tiếp nữa.
Huống hồ.

.

.
Lăng Thúc nói : "Lâm tiên sinh cùng Lâm phu nhân về sau sinh thêm một đứa, hiện tại cũng đã mười tám tuổi."
Lâm gia đã sinh thêm đứa nữa, Lăng Sơ Nam cảm thấy, mình không cần thiết phải trở về, trở về chỉ khiến Lâm gia thêm ngột ngạt, còn không bằng trải qua quãng thời gian còn lại thật tốt.
Cố Trường Đình nghe xong thì trong lòng vô cùng chua xót, Triệu Giản ở bên cạnh đột nhiên hỏi : "Lâm gia? Là Lâm gia nào?"
Lâm gia bị mất con, Lâm phu nhân lúc ấy rất thương tâm, Lâm tiên sinh vì không muốn vợ phải khổ sở, liền mang phu nhân đi du lịch cho khuẩy khoả, sau này cũng đến nơi khác phát triển.
Lăng Thúc nói xong, thật đúng là trùng hợp, Triệu Giản vậy mà biết người của Lâm gia.
Hắn hỏi một câu rồi lại không nói gì nữa, sau đó cùng Cố Trường Đình ngồi chốc lát.

Một hồi lâu thấy Lăng Sơ Nam vẫn không tỉnh, bọn họ liền rời đi.
Sau khi hai người về khách sạn, Cố Trường Đình chuẩn bị đi tắm, chạy một vòng bên ngoài, cả một thân đều là mồ hôi.

Triệu Giản đặc biệt ngoan ngoãn gật đầu, chờ Cố Trường Đình vào phòng tắm, liền chạy ra khỏi phòng.
Hắn đi ra ngoài tìm Đường Quý Khai, muốn hỏi Đường Quý Khai một chút chuyện của Lâm gia.
Liên quan tới Lâm gia, kỳ thật Triệu Giản cảm thấy nên đi tìm Giang Vãn Kiều mới đúng, bởi vì Lâm gia cùng Giang gia là quan hệ thông gia phi thường tốt, cũng bởi vì như thế, cho nên Triệu Giản mới biết mấy chuyện của Lâm gia.
Triệu Giản nghe Lăng Thúc nói Lâm gia bị bắt mất đứa con, đã cảm thấy có chút quen, giống như từng nghe nói qua, không nghĩ tới vậy mà trùng hợp như vậy.
Triệu Giản nhanh chân đi tìm Đường Quý Khai, không nghĩ tới Giang Vãn Kiều cũng ở trong phòng Đường Quý Khai, dứt khoát liền đem chuyện này nói với hắn ta.
Giang Vãn Kiều vô cùng khiếp sợ : "Chuyện này là thật? Tôi từng nghe cô nói, chính xác là có sinh một đứa con trai, vừa ra đời mẹ con mới chỉ nhìn thoáng qua liền bị bắt mất."
Đường Quý Khai nói : "Vậy còn chờ gì nữa, mau gọi điện thoại, mau kêu người Lâm gia đến, bọn họ có muốn cứu Lăng Sơ Nam hay không, Lăng Sơ Nam cũng thật đáng thương."
Giang Vãn Kiều nói : "Tôi đi gọi điện thoại hỏi một chút."
Triệu Giản là vụng trộm đi ra, cho nên phải nhanh chóng trở về, chuyện này liền giao lại cho Đường Quý Khai cùng Giang Vãn Kiều, dặn bọn họ có hồi âm thì nhất định phải nói cho hắn biết, sau đó liền chạy về.
Chỉ là ai ngờ, Triệu Giản vừa trở về phòng liền phát hiện Cố Trường Đình không thấy đâu!
Cố Trường Đình có vẻ đã tắm xong, nhưng lại không biết đi đâu, trong phòng không có ai, doạ cho Triệu Giản hoảng sợ phát khiếp.
Triệu Giản vội vàng đi ra ngoài tìm.

Cố Trường Đình kỳ thật đã tắm xong, sau khi đi ra không thấy Triệu Giản liền đi ra ngoài tìm.
Hắn còn tưởng rằng Triệu Giản đi tìm hai người Đào Kỳ, cho nên đi xuống phòng Đào Kỳ xem thử, không ngờ Đào Kỳ nói không nhìn thấy Triệu Giản, không biết Triệu Giản đi đâu.
Cố Trường Đình buồn bực chuẩn bị trở về phòng, nhưng khi cậu đang chờ thang máy, bỗng nhiên phía sau bị người vỗ một cái, quay đầu nhìn lại phát hiện thì ra là một lão nhân.
Một ông lão mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, nhìn qua rất có tinh thần, khuôn mặt dáng dấp rất hòa ái, có vẻ là một vị trưởng bối rất tốt.
Nếu bây giờ Triệu Giản ở bên cạnh, đoán chừng có thể hù chết, vị lão nhân này không ai khác chính là ông nội của Triệu Giản, gia chủ Đường Gia, Đường lão tiên sinh Đường Bỉnh Kiến.
Đường Bỉnh Kiến vừa cùng hai người Đường Quý Khai ở tầng một, ăn cơm xong định đi ra ngoài tản bộ một chút, không nghĩ tới liền nhìn thấy Cố Trường Đình đang một mình chờ thang máy, không thấy cháu trai lớn Triệu Giản của ông đâu.
Đường Bỉnh Kiến lập tức liền đi qua, vỗ vai Cố Trường Đình một cái.
Cố Trường Đình không nhận ra Đường Bỉnh Kiến, Đường Bỉnh Kiến cũng giả vờ như không biết cậu : "Ai nha, người trẻ tuổi, tôi hình như bị lạc đường rồi, tìm không thấy phòng của mình đâu cả, tôi lo lắng quá, làm sao bây giờ đây?."
Đường Bỉnh Kiến đúng là gừng càng già càng cay, giả vờ cứ gọi là thượng thừa, đoán chừng kỹ năng diễn xuất của Triệu Giản tất cả đều là học theo Đường Bỉnh Kiến, nhưng chỉ mới học được tám phần công lực.
Cố Trường Đình nhìn lão nhân vẻ mặt lo lắng, gấp đến mặt đều đỏ lên thì vội vàng mở miệng an ủi.
Kỳ thật Đường Bỉnh Kiến không phải là lo lắng đến đỏ mặt, mà là nhịn cười đến đỏ mặt a.
Cố Trường Đình nói : "Ông đừng gấp, phòng của ông số bao nhiêu, ông có nhớ không?"
Đường Bỉnh Kiến giả ngu nói : "Hình như là 2108? Không không không phải, cậu đợi tôi ngẫm lại, 2908?"
Khách sạn hết thảy có hai mươi sáu tầng, hai số trước số phòng là chỉ số tầng, Đường Bỉnh Kiến mới mở miệng đã bịa đến tầng hai mươi chín.
Cố Trường Đình nghe xong thì hiểu ra ông lão này không nhớ rõ, liền nói : "Ông ơi, ngài có mang thẻ phòng không?"
Đường Bỉnh Kiến nói : "Ai nha, cái đó không có a, thẻ phòng là cái gì? Cháu trai lớn của ông ở trong phòng, nhưng nó bất hiếu lắm, đều mặc kệ tôi, tôi một mình đi ra cho nên không tìm được đường về."
Triệu Giản bên kia tìm không thấy Cố Trường Đình thì vội cả lên, còn hắt hơi một cái, hoàn toàn không biết mình nằm không cũng trúng đạn.
Đường Bỉnh Kiến vẻ mặt sốt ruột : "Vậy phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?"
Cố Trường Đình nói : "Lão tiên sinh, ngài có mang điện thoại không?"
"Ai nha, điện thoại là cái gì?" Đường Bỉnh Kiến bắt đầu giả hồ đồ, hỏi cái gì cũng không biết.
Cố Trường Đình nói : "Vậy như thế này đi lão tiên sinh, tôi mang ngài đến quầy tiếp tân của khách sạn, để bọn họ giúp ngài tìm phòng, ở đây khẳng định có camera, không cần phải gấp."
"Tốt tốt, cậu dẫn tôi đến chỗ tiếp tân đi, nhưng mà.

.

." Đường Bỉnh Kiến tròng mắt đảo loạn, nói : "Thế nhưng, ai nha, chân của tôi đau quá a, thời tiết này lúc mưa lúc nắng, chân tôi có bệnh cũ, đau muốn chết, không đi được, gậy chống tôi cũng không mang."
Cố Trường Đình nói : "Để tôi cõng ngài."
"Đừng đừng." Đường Bỉnh Kiến nói : "Cậu nhìn gầy như vậy, tôi sợ đè hỏng cậu mất, như vậy đi, cậu dìu tôi là tốt rồi."
Cố Trường Đình vội dìu lấy Đường Bỉnh Kiến, vừa hay thang máy đến, cậu dứt khoát dìu Đường Bỉnh Kiến vào thang máy đi xuống đại sảnh tầng một.
Cửa thang máy vừa mở, Đường Bỉnh Kiến cũng cười ha hả nói : "Ai nha, người trẻ tuổi, cậu thật tốt bụng, không ghét bỏ cái ông già như tôi."
Ông nói xong mới thấy trong thang máy có người.
Người kia nhìn lên liền đi ra bên ngoài nói với Cố Trường Đình : "Vợ, em sao lại ở chỗ này, làm anh lo lắng muốn chết, tìm em nửa ngày mà không thấy."
Hắn nói xong, lập tức câm nín, lúc này hắn mới để ý Đường Bỉnh Kiến đang được Cố Trường Đình dìu lấy.
Triệu Giản ngẩn ra, mình chỉ mới rời đi có vài phút mà sao ông nội với vợ đã đứng chung một chỗ rồi?
"Vợ...vợ...vợ! Em làm sao.

.

." Triệu Giản bắt đầu cà lăm.
Cố Trường Đình nói : "Triệu Giản, anh tới thật đúng lúc, giúp em cõng ông lão này đi, ông ấy tìm không thấy phòng, giờ chúng ta đưa ông ấy đến tầng một nhờ giúp đỡ."
"A?" Triệu Giản khuôn mặt vặn vẹo, nghĩ một chút liền minh bạch, chắc chắn là ông nội lại giả vờ, cái gì mà tìm không thấy phòng, rõ ràng là ở ngay tầng này.
Đường Bỉnh Kiến lập tức nói : "A cái gì mà a, cậu cái người trẻ tuổi này, có phải là ghét bỏ tôi, không nghĩ cõng tôi hay không!"
Triệu Giản : ".

.

."
Triệu Giản đành kiên trì cõng diễn viên hạng A Đường Bỉnh Kiến lên, sau đó ba người bước vào thang máy.
Cố Trường Đình lại hỏi : "Anh vừa rồi đi đâu, em tắm ra không thấy anh."
Triệu Giản cả người toát mồ hôi lạnh : "A a, anh đi tìm Đào Kỳ?"
"Hửm?" Cố Trường Đình nói : "Em mới từ chỗ Đào Kỳ ra, cậu ấy nói không nhìn thấy anh, anh căn bản không có đi tìm cậu ấy a."
Triệu Giản : ".

.

."
Triệu Giản hối hận muốn cắn đứt lưỡi của mình đi, hắn quên mất Đào Kỳ là đứa nhỏ thật thà, chắc chắn sẽ không biết nói dối yểm trợ.
Triệu Giản gượng cười một tiếng, muốn hồ đồ cho qua chuyện.
Kết quả Đường Bỉnh Kiến vỗ vai Triệu Giản nói : "Ai nha, người trẻ tuổi này thật không tốt, cậu ta nói dối, cậu ta chắc chắn là đang lừa gạt cậu, cậu xem đi, dáng vẻ lấm la lấm lét."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương