Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính
-
Chương 18
Thấy Hạ Văn Chương vịn khung cửa không nhúc nhích, Vu Hàn Châu lập tức hỏi: “Sao thế, không thoải mái sao?”
Ngón tay Hạ Văn Chương cuộn tròn, rủ mắt xuống, lắc đầu: “Không có.”
Hắn mím môi, gắng sức vứt đi những ảnh hưởng nàng mang đến cho hắn, nhấc chân bước đi, chậm rãi đi vào trong phòng.
Chẳng bao lắm, một nha hoàn từ bên ngoài đến, là nha hoàn trong viện Hầu phu nhân, nói mấy câu với Thúy Châu rồi giao một cái hộp nhỏ cho nàng ta.
Thúy Châu mang hộp vào trong phòng, hành lễ với Vu Hàn Châu, mới nói: “Nãi nãi, đây là vật Nhị gia nhận lỗi với người.”
Vừa nói, vừa giao cái hộp cho Vu Hàn Châu.
Vu Hàn Châu tò mò: “Đệ ấy thật sự đưa vật nhận lỗi cho ta? Không biết mẫu thân khuyên đệ ấy như thế nào nhỉ?” Lấy tính nết của Hạ Văn Cảnh, Hầu phu nhân lại có thể khuyên được hắn ta, không thể không nói rất lợi hại. Nhưng mà lúc mở hộp ra nhìn thì nàng không khỏi cứng đờ.
Chỉ thấy trong hộp lẳng lặng nằm một cặp trâm vàng. Cặp trâm vàng này, Vu Hàn Châu đã từng nhìn thấy, là vào ngày thứ hai nàng gả vào cửa, lúc dâng trà cho cha mẹ chồng, Hạ Văn Cảnh bất kính với nàng, Hầu phu nhân muốn trừ vốn cưới tức phụ của hắn để bồi tội cho nàng.
Lúc ấy nàng không nhận, Hầu phu nhân bèn giữ lại, nói là sau này Hạ Văn Cảnh chống đối nàng nữa, thì sẽ lấy cái này nhận tội với nàng.
“Ta không thể nhận.” Nàng lập tức đậy hộp lại, đứng lên, đưa hộp cho cho Thúy Châu: “Trả lại cho Nhị gia đi.”
Nếu như là thứ khác, ví dụ như phạt lấy những thứ như bạc, điền sản của Hạ Văn Cảnh để nhận tội với nàng thì Vu Hàn Châu sẽ nhận. Nhưng đây là vốn tức phụ mà, cái này thì bảo người ta làm sao không biết ngượng mà nhận chứ?
Hầu phu nhân cũng là kỳ nữ, lại có thể nghĩ ra cách như vậy trừng phạt con trai mình.
Thúy Châu nhận lấy, nhưng không động đậy, chỉ nói: “Đây là đồ từ chỗ phu nhân đưa đến, hay là nãi nãi nhận đi, nếu không phu nhân sẽ cho rằng nãi nãi không tha thứ cho Nhị gia.” Dừng một chút, “Nhị gia vừa bị đánh.”
“Cái gì?!” Vu Hàn Châu kinh ngạc, mắt cũng hơi mở to, Hạ Văn Cảnh bị đánh?!
Lúc Hầu phu nhân đưa Hạ Văn Cảnh đi, trên mặt còn ôn hòa, làm sao vừa quay đầu thì đã động tay đánh? Nàng vốn cho rằng quở mắng một trận cũng đủ rồi.
Nàng nghĩ đến gì đó, quay đầu nhìn về phía Hạ Văn Chương, chỉ thấy Hạ Văn Chương sóng yên biển lặng ngồi ở nơi đó, dường như không hiếm lạ với kết quả này: “Ngươi đã sớm biết rồi?”
“Quy củ của của mẫu thân vẫn luôn rất nghiêm.” Hạ Văn Chương nhìn sang, nói: “Văn Cảnh bất kính nàng, chính là bất kính ta, mẫu thân tự nhiên sẽ trách phạt đệ ấy.”
Vu Hàn Châu: “…”
Bỗng nhiên trong lòng thấy hơi không vững dạ.
Hầu phu nhân coi trọng quy củ như vậy, vậy sau này chuyện nàng ngủ nướng…
“Nàng không cần sợ.” Hạ Văn Chương như thể biết được nàng đang lo lắng chuyện gì, chìa tay ra, kéo nhẹ tay áo dưới của nàng, “Trong viện chúng ta không cần thiết phải quá tuân thủ quy củ.”
Dừng một chút, bổ sung: “Là ta không cần tuân thủ. Nàng, nàng cũng cũng không cần sợ.”
Vừa nói, ánh mắt hắn quét qua người Thúy Châu và các nha hoàn khác.
Đám nha hoàn rối rít cúi đầu, làm như không nghe thấy những lời này.
Vu Hàn Châu nhất thời thấy hơi buồn cười, lại có chút cảm động. Bất kể như thế nào, hắn đối xử với nàng thật sự rất tốt.
“Chúng ta đi thăm Nhị đệ một chút nhé?” Vu Hàn Châu quay lại nói, cúi đầu, tầm mắt rơi vào trên chiếc hộp trong ngực Thúy Châu: “Thứ này, phải trả cho đệ ấy mới được.”
Hạ Văn Chương nghe thấy nàng muốn đi thăm đê đệ, tức khắc mím môi. Suy nghĩ rối loạn trong đầu lập tức dâng lên.
Hắn gắng sức áp chế lại, sau đó nhìn về phía Thúy Châu: “Nhị gia bị thương có nặng không?”
Thúy Châu nói: “Hầu gia đã về, là đích thân Hầu gia tiến hành xử phạt.”
Vậy là rất nặng.
“Có thể xuống giường không?” Hạ Văn Chương lại hỏi.
Thúy Châu lắc đầu, trên mặt mang theo vẻ không đành lòng: “Nhị gia lúc này đang nằm sấp trong phòng.”
Nghe đến đây, Hạ Văn Chương đứng lên, nói: “Nếu Văn Cảnh bị thương nặng như vậy, chúng ta đi thăm đệ ấy chút đi.”
Vu Hàn Châu đương nhiên muốn đi theo, còn nói: “Thúy Châu, cùng đi đi.”
Nàng phải trả trâm vàng lại cho Hạ Văn Cảnh. Đây là đồ vật dùng để cho hắn cưới vợ, ý nghĩa không giống.
Hạ Văn Chương lại nói: “Người phải trả giá vì chuyện mình đã làm. Đây là lời nàng đã nói, ta vô cùng đồng ý. Văn Cảnh đắc tội nàng, đây là vật nhận lỗi của đệ ấy, huống chi mẫu thân cũng đã đồng ý rồi, nàng hãy nhận đi.”
Nói gì mà mẫu thân cũng đã đồng ý, đây không phải là ý của Hầu phu nhân sao?
“Nhận đi!” Thấy nàng không lập tức đồng ý, Hạ Văn Chương mới phát hiện da mặt của tức phụ nhà mình có hơi mỏng, không khỏi khẽ mỉm cười, tự mình đưa tay lấy chiếc hộp đó, chuyển sang cho nha hoàn hồi môn của Vu Hàn Châu, “Nhận cho nãi nãi các ngươi đi.”
Vu Hàn Châu thấy vậy, cũng không quấn quýt nữa. Dù sao thì Hầu phu nhân và Hạ Văn Chương cũng đã nói như vậy rồi, vậy thì nhận thôi.
Hai người cùng đi ra ngoài.
Bởi vì Hạ Văn Chương bệnh, nên ra cửa sẽ ngồi xe đẩy. Từ ra cửa đến vào viện của Hạ Văn Cảnh, luôn ngồi trên xe đẩy.
Mãi đến khi vào sân, tới trước cửa mới đứng lên đi vào.
“Đại gia và Đại nãi nãi đến.” Có đầy tớ đi vào thông báo.
Hạ Văn Cảnh bị Hầu gia đánh mười roi, đang nằm ở trên giường. Hầu gia là võ tướng, lực tay không phải nói, mười roi đánh xuống, sau lưng hắn ta trầy da sứt thịt.
Hắn ta lớn như vậy, cũng chưa từng bị trách phạt nặng như vậy. Vừa xấu hổ giận dữ, lại vừa uất ức, lúc này hắn ta đang nằm sấp ở trên giường, cắn răng nhịn đau.
Nhưng Hầu phu nhân nói, vết thương là ở trên lưng, không ảnh hưởng đến chuyện đi lại, bảo hắn ta ngày mai tiếp tục đến thái học viện. Hạ Văn Cảnh bực bội trong ngực, nằm sấp trên giường, làm sao cũng không khạc ra được ngụm uất ức này.
Nhưng vào lúc này, lại nghe thấy đại ca và nữ nhân kia tới.
“Các ngươi tới làm gì?” Hắn ta cũng không thèm nhìn hai người, quay đầu nhìn vào trong giường, lạnh lùng nói.
Có tôn kính đại ca đến đâu thì giờ phút này cũng có mấy phần oán giận. Bởi vì tại đại ca tố cáo nên hắn ta mới bị đòn roi!
“Đến thăm đệ.” Hạ Văn Chương nói, “Biết lỗi chưa?”
Hạ Văn Cảnh thấy hắn vừa vào cửa không quan tâm hắn ta trước, mà lại hỏi hắn ta biết lỗi chưa trước, lập tức thấy giận đến mức đỉnh đầu bốc khói!
Ầm! Hắn nện xuống giường.
Ca ca gì chứ! Ngủ cùng một nữ nhân mấy đêm thôi mà đã trở nên không nhận đệ đệ nữa rồi à?
“Không biết.” Hắn ta cứng rắn nói, mặt hướng vào trong giường, cũng không thèm nhìn hai người.
Dáng vẻ tức giận của hắn, lọt vào trong mắt Hạ Văn Chương, không khỏi thở dài.
“Tất cả lui ra.” Hắn nói.
Đợi đầy tớ trong phòng lui ra hết, Thúy Châu cũng canh ngoài cửa, Hạ Văn Chương mới thấp giọng chậm rãi nói: “Huynh biết đệ uất ức. Nhưng Văn Cảnh, chuyện này là đệ không đúng trước.”
Hạ Văn Cảnh trong lòng rất không phục, nhưng bởi vì giọng điệu Hạ Văn Chương đã hòa hoãn xuống, không khiển trách hắn ta nữa, mà lại nói chuyện với hắn ta như lúc bình thường, hắn ta không còn giận dỗi nữa, xoay đầu lại nhìn hắn: “Đệ không đúng chỗ nào?”
Vừa rồi hắn ta nghiêng đầu nằm sấp trên giường, lúc này nửa gương mặt hướng ra phía ngoài, cả khuôn mặt bị ép hằn dấu, một khuôn mặt đang anh tuấn êm đẹp cũng không còn anh tuấn nữa.
Hắn ta còn trừng mắt về phía Vu Hàn Châu.
Nhưng bởi vì lúc này hắn nhếch nhác nằm sấp ở trên giường, phát quan không ngay ngắn, trên mặt còn hằn dấu, Hạ Văn Chương cũng không nỡ lòng tức giận hắn ta.
Lắc lắc đầu, hắn nói: “Nếu đệ không hiểu, huynh sẽ nói cho đệ biết.”
Hắn kéo Vu Hàn Châu ngồi xuống bên cạnh bàn, chậm rãi nói: “Chuyện của ba chúng ta, đệ biết, huynh biết, Nhan Nhan biết.”
Thấy hắn ta còn nhớ rõ chuyện đó, Hạ Văn Cảnh lập tức hừ một tiếng.
“Đệ hiểu sai về Nhan Nhan, ta có thể hiểu được.” Hạ Văn Chương nói, “Ban đầu, ta cũng hiểu sai về nàng. Nhưng nàng ấy biết lỗi rồi, cũng hối hận rồi, chúng ta nên cho nàng một cơ hội.”
“Người không phải là thánh hiền, ai có thể không sai lầm? Tiên sinh đã từng dạy đệ, đúng không? Bây giờ nàng biết lỗi rồi, đã cam đoan với huynh sẽ không làm chuyện hồ đồ nữa, huynh sẽ cho nàng một cơ hội.” Hạ Văn Chương tiếp tục nói, “Huynh hy vọng đệ cũng vậy, trước khi nàng ấy chưa làm ra chuyện gì, đệ không được hiểu sai nàng ấy nữa, thậm chí là không kính trọng nàng.”
Nói tới đây, giọng điệu của hắn trầm xuống: “Cho dù nàng đã làm gì, điều đệ nên làm cũng chỉ là nói cho huynh biết, để huynh xử trí. Nhớ chưa?”
Đây coi là cái gì chứ?! Hạ Văn Cảnh cắn răng, hai tay nắm chặt thành quả đấm, gân xanh bật lên, hiển nhiên đang cố gắng áp chế tức giận.
“Ca ca, nàng ta nói gì thì huynh sẽ tin sao?” Hắn ta áp chế tức giận nói.
Ca ca đã bị nữ nhân xấu xa này lừa mất rồi, hắn ta không thể cứng rắn với huynh ấy nữa, nếu không chỉ sẽ đẩy huynh ấy ra càng xa mà thôi, sau này ca ca sẽ không nghe lời hắn ta nói nữa, sẽ khiến nữ nhân xấu xa này được toại nguyện.
“Bằng không thì sao?” Hạ Văn Chương hỏi ngược lại, “Nếu đệ không tin, vậy nàng ấy phải làm sao thì đệ mới có thể tin?”
Vu Hàn Châu vốn luôn cúi đầu, lắng nghe huynh đệ họ nói chuyện. Lúc nghe đến đây, không khỏi ngẩng đầu lên, có phần bất ngờ nhìn Hạ Văn Chương.
Lời này, vốn là lúc nàng mới vừa xuyên qua, hắn cảnh cáo nàng, nàng hỏi ngược lại một câu này của hắn. Không ngờ, hôm nay bị hắn lấy ra để hỏi ngược lại Hạ Văn Cảnh.
Tâm trạng có chút kỳ diệu, có một cảm giác hắn đứng về phía nàng.
Suy nghĩ kỹ chút, hắn dường như vẫn luôn đứng về phía nàng, chưa từng quăng nàng sang một bên.
Hạ Văn Chương thấy nàng nhìn sang, bèn cho nàng một ánh mắt trấn an, sau đó mới nhìn về phía đệ đệ nói: “Nàng mỗi ngày sinh hoạt chung một chỗ cùng huynh, làm gì, huynh nhìn thấy cả. Huynh chỉ biết cho đến bây giờ, nàng chưa từng làm chuyện nào khác người.”
“Nàng gả đến mới mấy ngày chứ?” Hạ Văn Cảnh không phục nói, “Ca ca, bây giờ mà huynh đã tin nàng, quá sớm!”
Hạ Văn Chương cũng không tức giận, rất bình tĩnh hỏi hắn ta: “Vậy đệ muốn như thế nào, mới chịu tin nàng?” Nói xong, không đợi Hạ Văn Cảnh trả lời, lại nói: “Huỵnh cũng không yêu cầu đệ cũng tín nhiệm nàng. Huỵnh chỉ yêu cầu đệ khách quan công chính một chút, nếu như nàng không làm gì thì đệ không nên kích động giống như hôm nay.”
Nàng và hắn đánh cờ, đệ đệ mắng nàng.
Nàng chải đầu cho hắn, đệ đệ vẫn mắng nàng.
Nếu như đây không phải đệ đệ hắn, mà là người khác, Hạ Văn Chương và hắn ta sẽ không xong!
Hắn là ma ốm, cho nên ai cũng đều cảm thấy hắn dễ bắt nạt, phải không? Bắt nạt người bên gối hắn, cho rằng hắn không có cách nào cả phải không?
Hạ Văn Cảnh nghe thấy lời của hắn, dần dần tỉnh táo lại. Hắn ta biết tại sao ca ca tức giận rồi. Bây giờ nghĩ lại, hắn ta thấy hơi hối hận, xác thật là hắn quá xúc động, chọc ca ca không vui.
Thật ra thì ca ca giống mẫu thân nhất, là người coi trọng quy củ nhất. Bây giờ nữ nhân kia không làm gì cả mà hắn ta đã vung tay múa chân, khó tránh khỏi ca ca thấy không vui.
Tâm trạng căng thẳng ban đầu của hắn dần dần thanh tĩnh lại. Khá tốt, ca ca chẳng qua là tuân thủ quy củ, cũng không phải bị nữ nhân xấu xa đó mê hoặc.
“Đệ sai rồi.” Hắn sảng khoái nói, sau đó nhìn về phía Vu Hàn Châu, ánh mắt vẫn không thể nào hòa nhã, “Chuyện hôm nay, là ta không đúng, ta xin lỗi ngươi. Nhưng, ngươi cũng chớ đắc ý, ngươi tốt nhất đừng có lòng dạ nào khác, nếu không bị ta phát hiện thì ai cũng không bảo vệ được ngươi!”
Là đang uy hiếp nàng.
Vu Hàn Châu không yên lặng như trước nữa, nàng trực tiếp đứng lên nói: “Tự quản tốt chính đệ đi! Ta làm sao thì có Chương ca dạy dỗ ta. Đệ là cái thá gì chứ?”
Hạ Văn Cảnh lập tức bị chọc tức khủng khiếp: “Ngươi nói gì?!”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Bây giờ ta là tẩu tử đệ, đệ cần phải tôn kính ta, mà không phải là nhìn chằm chằm ta, vắt óc suy tính xoi mói tật xấu của ta.” Vu Hàn Châu nói, “Nếu như ta có gây chuyện vặt nào đó thì Chương ca tự nhiên sẽ dạy dỗ ta, mẫu thân cũng sẽ. Chỉ có đệ là không có tư cách!”
Nàng và Hạ Văn Chương là phu thê, ăn cùng bàn, ngủ cùng giường, ngày đêm gặp nhau, nào có chuyện sẽ không có lúc xảy ra xung đột chứ?
Một khi xảy ra chuyện vặt gì, hoặc là nàng lỡ lời, lỡ tay, làm sai chuyện gì, chẳng lẽ phải bị Hạ Văn Cảnh cho thành có dụng ý xấu? Lại giống như hôm nay vậy, thậm chí là la đánh đòi giết nàng?
Một lần hai lần thì thôi. Nhưng nhìn dáng vẻ của Hạ Văn Cảnh, như thể không xong, đây là chuyện mà Vu Hàn Châu không thể khoan nhượng.
“Nếu như đệ thật sự lo lắng cho Chương ca như vậy, thì ban đầu không nên cho phép ta gả vào.” Vu Hàn Châu nói, “Hôm nay ta đã gả vào rồi thì đệ phải nhận!”
Hạ Văn Cảnh giận đến oa oa kêu to!
Không ngừng nện giường!
“Ngươi! Ngươi lòng lang dạ sói! Ban đầu ta không nên giữ bí mật thay ngươi!” Hạ Văn Cảnh giận đến mức mặt xanh mét.
Chỗ nào ban đầu hắn ta không muốn chứ? Lúc nàng quậy phá phải gả qua đây, hắn ta đã muốn nói cho mẫu thân biết! Là ca ca không cho phép hắn ta nói!
“Ban đầu đệ giữ bí mật giúp ta, vậy thì là người tốt, vậy người tốt thì tốt đến cùng, đệ không cần để ý việc vớ vẩn của ta nữa.” Vu Hàn Châu lại nói.
Nàng càng đồng ý với lời của Hạ Văn Chương. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nếu chuyện đó ban đầu đã không nói thì sau này càng đừng nói, ai cũng đừng nhắc đến nữa. Cứ sống như bình thường dựa theo gia quy gia pháp cơ bản, nếu như nàng phạm sai lầm thì sẽ do Hạ Văn Chương chỉnh đốn nàng. Hạ Văn Chương không gánh vác được thì để Hầu phu nhân làm.
Thế nào đi nữa, cũng không liên quan tới tiểu thúc như Hạ Văn Cảnh!
“Ngươi, ngươi!” Hạ Văn Cảnh giận vô cùng, nện xuống giường, nhìn về phía Hạ Văn Chương nói: “Ca ca! Huynh thấy chưa? Nàng ta ngay trước mặt huynh mà còn dám phách lối như vậy!”
Hạ Văn Chương thản nhiên nói: “Huynh không cảm thấy lời nàng nói có gì không ổn.”
“…” Hạ Văn Cảnh.
Hắn ta coi như biết, hôm nay hắn ta nói gì cũng vô ích. Chỉ cần nữ nhân này không lộ ra chút sơ hở, người chịu thiệt vĩnh viễn là hắn ta.
“Đệ suy nghĩ cho tốt đi.” Hạ Văn Chương nói xong những lời nên nói thì đứng lên, “Huynh và tẩu tử đệ đi về trước.”
Hai từ tẩu tử hết sức chói tai, Hạ Văn Cảnh nằm sấp trên giường níu chặt tấm chăn, khó chịu nói: “Ca ca đi thong thả.”
Bọn họ đến chuyến này, trong lòng hắn ta không hề thấy thoải mái hơn chút nào. Ngược lại còn có phần lo lắng, lo âu nữ nhân kia tâm cơ thâm trầm đến mức người thông minh như ca ca cũng không nhìn ra được, mà hắn ta cũng không bắt được thóp của nàng ta. Nếu như nàng ta làm ra chuyện gì, thì phải làm sao đây?
Hắn vô cùng lo lắng, nhưng lại không có cách gì để ngăn chặn cải thiện, lại thêm bị kích thích bởi vết thương trên lưng, càng thấy bực dọc.
Lúc Vu Hàn Châu cùng Hạ Văn Chương trở lại viện, thì đã sắp đến giờ dùng cơm tối.
Rửa tay, ngồi bên cạnh bàn, Vu Hàn Châu hỏi hắn: “Ngươi thế nào rồi? Có khỏe không? Hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, có gì khó chịu hơn không?”
Nàng cảm thấy Hạ Văn Chương cũng thảm, thân thể không khỏe như vậy, đệ đệ hắn cũng không biết thông cảm một chút, cứ la to rống lớn, quậy phá không ngừng trước mặt hắn, cũng không sợ làm hắn khó chịu.
Nhưng, cũng là vì nguyên thân đã cho hắn ta ấn tượng quá tồi tệ khiến hắn ta nhìn thấy nàng thì tóc dựng ngược, đến mức quên mất chuyện Hạ Văn Chương không chịu được tức giận, không chịu được bị giật mình. Nghĩ đến đây, Vu Hàn Châu ngượng ngùng vê vê khăn tay.
“Vẫn tốt.” Hạ Văn Chương chịu đựng kích thích xoa xoa ấn đường, nở nụ cười trấn an với nàng.
Hắn quả thật đang không quá thoải mái. Hắn vốn bị bệnh, hôm nay lại bị tức giận mấy lần, thân thể quả thực không thoải mái. Nhưng lại không muốn nàng lo lắng, bèn nói không sao.
Cơm tối hắn dùng không nhiều, khiến người trong phòng đều rất lo lắng, mời Thường đại phu đến.
Thường đại phu bắt mạch cho hắn, nói: “Buổi tối nếu thấy không khỏe, nhớ gọi ta đến lại.”
Lời này vừa thốt ra thì cơ bản buổi tối sẽ xảy ra tình huống đó. Đám nha hoàn tiễn Thường đại phu rời đi, rồi thần sắc mới như bình thường tiến vào phòng hầu hạ.
Hạ Văn Chương từ sau khi nghe xong lời chẩn bệnh của Thường đại phu, tâm trạng thì càng thêm không tốt. Tối hôm qua hắn đã ồn ào đến nàng, tối nay chẳng lẽ còn phải làm ồn nàng nữa sao?
Nàng bị mình ầm ĩ đến mức không ngủ ngon giấc, đệ đệ còn mắng nàng, Hạ Văn Chương cảm thấy áy náy cực kỳ, nói: “Tối nay, nàng đến phòng khác ngủ đi, được không?”
“Không được.” Vu Hàn Châu nói.
Hạ Văn Chương không biết làm sao, nói: “Không có chuyện gì đâu, cứ nói ta muốn ngủ một mình, mẫu thân sẽ không trách tội nàng.”
“Cũng được.” Vu Hàn Châu suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy ngươi để cho ta sờ tóc của ngươi đi.”
Hạ Văn Chương ngạc nhiên: “Cái, cái gì?”
Tại sao phải sờ tóc hắn?
Hắn quẫn bách cực kỳ, không biết sao tóc hắn lại lọt vào mắt nàng, ban ngày đã chải đầu cho hắn, buổi tối còn muốn sờ tóc hắn.
“Ngươi không đồng ý thì ta không đi.” Vu Hàn Châu nói.
Hạ Văn Chương nhớ tới lúc được nàng chải đầu, cảm giác tê dại kia, sảng khoái đến mức cả người như bay bổng dục tiên, rơi vào trong sự xoắn xuýt cực độ.
Hắn vô cùng muốn được nàng sờ vào tóc mình, nhưng, nhưng hắn không nói ra.
“Cứ quyết định như vậy!” Vu Hàn Châu thấy hắn không sảng khoái cự tuyệt, coi như hắn lại ngại ngùng, quả quyết đánh nhịp ra quyết định.
Hạ Văn Chương thấy nàng quả quyết bá đạo như vậy, trên mặt lập tức có chút không biết làm sao. Trong lòng nghĩ, không phải là tại hắn muốn, hắn không muốn, là nàng khăng khăng muốn. Hắn không muốn chọc nàng tức giận.
“Vậy cũng được.” Hắn rủ mắt xuống, giọng nói nhẹ nhàng, nghe không ra mong đợi gì.
Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi ăn xong rồi uống thuốc, không bao lâu đã đến giờ Hạ Văn Chương lên giường.
Hắn nói với Thúy Châu: “Ôm một bộ chăn đệm khác bày ở gian thứ, tối nay nãi nãi không ngủ ở phòng chính.”
Thúy Châu ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía Vu Hàn Châu.
“Đi đi.” Vu Hàn Châu nháy mắt với nàng ta.
Thúy Châu do dự một chút, mới nói: “Vâng ạ.”
Vu Hàn Châu đưa Hạ Văn Chương lên giường.
“Nàng, sao nàng cũng lên đây?” Hạ Văn Chương thấy nàng cũng cởi giày bò lên giường, nhịp tim không khỏi đập hơi nhanh.
Vu Hàn Châu vừa bò vào trong, vừa nói: “Không thì sao? Ngươi để cho ta ngồi ở dưới chơi sao? Ta không muốn.”
Lúc nói chuyện, nàng đã bò vào trong giường, ngồi trên chăn đệm của mình.
Hạ Văn Chương thấy dáng vẻ nàng đã ngồi xếp bằng, không biết làm sao, trên mặt lại hơi nóng lên.
“Vậy cũng được.” Hắn rủ mắt xuống, ngón tay cuộn tròn, do dự hỏi: “Vậy ta, ta phải ngồi, hay nằm, hay nằm sấp?”
“Ngươi nằm xuống đi.” Vu Hàn Châu nói.
Hạ Văn Chương nói ngay: “Được.”
Chậm rãi nằm xuống, cầm chăn đắp lên người, che kĩ càng từ cổ trở xuống, ngay ngắn, sau đó nằm thẳng tắp.
Vu Hàn Châu thấy hắn như vậy, thấy hơi buồn cười. Cũng không báo trước cho hắn biết, trực tiếp vươn tay nắm lấy một lọn tóc của hắn rồi chơi đùa trong tay. Sau khi tóc hắn khô, cảm giác tốt hơn nhiều, hơi hơi lạnh, mềm mại mà lại trơn trượt.
Nàng yêu thích không buông tay, sờ rồi lại sờ.
Mà Hạ Văn Chương lại cảm nhận được nhột nhột tê dại từ sợi tóc truyền đến, nghĩ đến đây là cảm giác người mình thích mang đến, mà nàng còn cách hắn gần như vậy, trong không khí tràn đầy mùi hương của nàng.
Hắn không muốn ngửi, nhưng lại không có cách nào khác, ngửi được mùi thơm lấp đầy lồng ngực, trái tim đập dồn dập lạ lùng, khiến hắn thật nghi ngờ đã bị nàng nghe thấy rồi, cơ thể nằm thẳng tắp càng thêm cứng đờ.
Vu Hàn Châu đương nhiên nghe thấy hô hấp hắn dồn dập, ở gần như vậy, nàng chỉ nhìn lồng ngực hắn phập phồng cũng đã biết lúc này hắn khẩn trương nhiều thế nào.
Nàng cho là tại trước kia hắn không vui đùa cùng người bạn nào, nên mới không quá thích ứng được cách tiếp xúc thân thiết như vậy. Nhất là, người này một nữ tử, cho nên hắn mới xấu hổ và khẩn trương.
“Ngươi lại nằm lên đùi ta đi.” Vu Hàn Châu duỗi thẳng chân mình ra, rồi nói với hắn.
Là chính Hạ Văn Chương nói hai người là bạn. Cho nên, nhất định hắn không có ý nghĩ nào khác với nàng.
Mà nàng đối với hắn cũng không có ý nghĩ nào khác. Thân thể hắn như vậy, dù sao chăng nữa nàng cũng sẽ không thích hắn. Nàng không muốn mình thích một người mà kết quả hắn sẽ sớm tạ thế, như vậy quá tàn nhẫn.
Cho nên, đã là đồng bọn thì sẽ không cần để ý đến giới tính, đơn thuần chơi đùa chút, thời gian lâu dài cũng sẽ không ngượng ngùng nữa.
Hạ Văn Chương làm sao có thể không ngượng ngùng chứ?!
Mặc dù làm bằng hữu là hắn nói, nhưng hắn không khống chế được mình, hắn có cảm tình với nàng. Trước đó nàng sờ tóc của hắn thì thôi, bây giờ còn bảo hắn nằm lên đùi nàng?
Như vậy sao được!
Trên mặt hắn đỏ rực, gần như lập tức nắm tóc mình lại nhét vào trong chăn: “Không, không muốn, như vậy không tốt.”
“Có gì không tốt?” Vu Hàn Châu kinh ngạc hỏi, “Chúng ta là bằng hữu, ngươi đang suy nghĩ gì thế?”
Hạ Văn Chương đang suy nghĩ gì, làm sao có thể nói cho nàng?!
“Không được.” Hắn chỉ lắc đầu nói.
Vu Hàn Châu nâng cằm, nói: “Chúng ta cũng đã ngủ cùng một chiếc giường, ngày đêm bên nhau, ngươi không phải vẫn còn xấu hổ đó chứ? Vậy ngươi coi ta như huynh đệ, là huynh đệ với nhau thì được chưa?”
Lúc ngủ cùng giường, cũng không thấy hắn xấu hổ. Bây giờ chỉ là bảo hắn nằm lên đùi, còn cách một lớp chăn, hắn túng quẫn cái gì chứ?
“Ta xem ngươi như tỷ muội.” Nàng thành thực nói với hắn, “Cho nên ta cũng không xấu hổ. Ngươi cũng đừng xấu hổ, thế nào? Chúng ta phải sống cùng nhau một thời gian rất dài đấy, ngươi cứ luôn xấu hổ, nếu ngươi để bụng nam nữ khác biệt thì làm sao sống cùng nhau đây?”
Mỗi ngày để ý chuyện này, chuyện kia, thật là phiền phức.
Nghe thấy “Ta xem ngươi như tỷ muội”, trong lòng Hạ Văn Chương trào lên cảm xúc xấu hổ và giận dữ. Cái gì mà tỷ muội chứ? Cho dù hắn ốm yếu đến đâu thì hắn cũng là nam nhi tám thước, là nam tử hán đường đường!
“Được không?” Vu Hàn Châu thấy hắn rủ mắt, gương mặt kéo căng không nói lời nào, bèn vươn tay đẩy hắn, “Ta bảo đảm rất thoải mái, có nằm lên không?”
Hạ Văn Chương quay đầu: “Không.”
Vu Hàn Châu không để ý tới hắn, trực tiếp ôm đầu hắn đặt lên đùi mình.
Hạ Văn Chương kinh hãi: “Nàng, nàng buông ra ta!”
“Ngoan.” Vu Hàn Châu nói, “Để cho ta sờ chút đi, chúng ta là bằng hữu mà, ngươi còn nói sẽ đối xử tốt với ta, kết quả bây giờ ta ngủ thẳng giấc thôi mà cũng không được, ta sờ tóc của ngươi chút cũng không được sao?”
Hạ Văn Chương tức khắc xoắn xuýt không thôi.
Mà Vu Hàn Châu đã dứt khoát bắt đầu. Mười ngón tay thon dài leo vào trong tóc hắn, chải chuốt tóc cho hắn, rồi nhẹ nhàng xoa bóp đầu hắn.
Cảm giác quá mức khoan khoái, khiến cho lòng muốn giãy dụa của Hạ Văn Chương cũng trở nên không còn sức lực, hắn giãy nhẹ hai cái rồi nằm trên đùi nàng không nhúc nhích nữa.
“Được chứ?” Vu Hàn Châu thấy hắn không động đậy nữa, cười nói: “Đã nói sẽ không lừa gạt ngươi mà.”
Hạ Văn Chương há miệng, hồi lâu mới nói: “Ừ.”
Vu Hàn Châu cười một tiếng, tiếp tục chải chuốt cho hắn.
Hạ Văn Chương ban đầu mắt vẫn mở, nhưng chẳng bao lâu sau thì mí mắt trĩu xuống.
Vu Hàn Châu tiếp tục xoa bóp cho hắn đến khi hắn chìm vào giấc ngủ, mới nhẹ nhàng đặt hắn về.
Đúng vậy, nàng không chỉ là muốn sờ tóc hắn chơi, mà còn muốn giúp hắn ngủ. Trên đầu người có vô số thần kinh và huyệt vị, xoa bóp nhẹ nhàng có thể trợ giúp giấc ngủ.
Mà ngủ ngon, thân thể sẽ khá hơn chút. Vu Hàn Châu trước kia cho dù bị thương nặng đến đâu, thì khi ngủ một giấc dậy, cả người cũng sẽ nhẹ nhàng thoải mái hơn rất nhiều. Nàng cảm thấy, thân thể con người khi đi vào giấc ngủ, sẽ tiến hành tự hồi phục.
Cho nên, nếu như Hạ Văn Chương có thể ngủ sâu hơn chút, thân thể hắn sẽ tự hồi phục hết mức có thể. Mà hôm nay hắn trải qua không ít trắc trở, e là cả thể xác lẫn tinh thần đều sẽ rất mệt mỏi, ngủ một giấc thật ngon, sẽ có lợi với hắn.
Vu Hàn Châu không giúp được những chuyện khác cho hắn, nhưng làm chút chuyện nhỏ trong khả năng cho phép thì vẫn có thể làm được.
Hắn là bằng hữu của nàng, nàng tự đáy lòng hy vọng hắn được khỏe hơn một chút.
Ngón tay Hạ Văn Chương cuộn tròn, rủ mắt xuống, lắc đầu: “Không có.”
Hắn mím môi, gắng sức vứt đi những ảnh hưởng nàng mang đến cho hắn, nhấc chân bước đi, chậm rãi đi vào trong phòng.
Chẳng bao lắm, một nha hoàn từ bên ngoài đến, là nha hoàn trong viện Hầu phu nhân, nói mấy câu với Thúy Châu rồi giao một cái hộp nhỏ cho nàng ta.
Thúy Châu mang hộp vào trong phòng, hành lễ với Vu Hàn Châu, mới nói: “Nãi nãi, đây là vật Nhị gia nhận lỗi với người.”
Vừa nói, vừa giao cái hộp cho Vu Hàn Châu.
Vu Hàn Châu tò mò: “Đệ ấy thật sự đưa vật nhận lỗi cho ta? Không biết mẫu thân khuyên đệ ấy như thế nào nhỉ?” Lấy tính nết của Hạ Văn Cảnh, Hầu phu nhân lại có thể khuyên được hắn ta, không thể không nói rất lợi hại. Nhưng mà lúc mở hộp ra nhìn thì nàng không khỏi cứng đờ.
Chỉ thấy trong hộp lẳng lặng nằm một cặp trâm vàng. Cặp trâm vàng này, Vu Hàn Châu đã từng nhìn thấy, là vào ngày thứ hai nàng gả vào cửa, lúc dâng trà cho cha mẹ chồng, Hạ Văn Cảnh bất kính với nàng, Hầu phu nhân muốn trừ vốn cưới tức phụ của hắn để bồi tội cho nàng.
Lúc ấy nàng không nhận, Hầu phu nhân bèn giữ lại, nói là sau này Hạ Văn Cảnh chống đối nàng nữa, thì sẽ lấy cái này nhận tội với nàng.
“Ta không thể nhận.” Nàng lập tức đậy hộp lại, đứng lên, đưa hộp cho cho Thúy Châu: “Trả lại cho Nhị gia đi.”
Nếu như là thứ khác, ví dụ như phạt lấy những thứ như bạc, điền sản của Hạ Văn Cảnh để nhận tội với nàng thì Vu Hàn Châu sẽ nhận. Nhưng đây là vốn tức phụ mà, cái này thì bảo người ta làm sao không biết ngượng mà nhận chứ?
Hầu phu nhân cũng là kỳ nữ, lại có thể nghĩ ra cách như vậy trừng phạt con trai mình.
Thúy Châu nhận lấy, nhưng không động đậy, chỉ nói: “Đây là đồ từ chỗ phu nhân đưa đến, hay là nãi nãi nhận đi, nếu không phu nhân sẽ cho rằng nãi nãi không tha thứ cho Nhị gia.” Dừng một chút, “Nhị gia vừa bị đánh.”
“Cái gì?!” Vu Hàn Châu kinh ngạc, mắt cũng hơi mở to, Hạ Văn Cảnh bị đánh?!
Lúc Hầu phu nhân đưa Hạ Văn Cảnh đi, trên mặt còn ôn hòa, làm sao vừa quay đầu thì đã động tay đánh? Nàng vốn cho rằng quở mắng một trận cũng đủ rồi.
Nàng nghĩ đến gì đó, quay đầu nhìn về phía Hạ Văn Chương, chỉ thấy Hạ Văn Chương sóng yên biển lặng ngồi ở nơi đó, dường như không hiếm lạ với kết quả này: “Ngươi đã sớm biết rồi?”
“Quy củ của của mẫu thân vẫn luôn rất nghiêm.” Hạ Văn Chương nhìn sang, nói: “Văn Cảnh bất kính nàng, chính là bất kính ta, mẫu thân tự nhiên sẽ trách phạt đệ ấy.”
Vu Hàn Châu: “…”
Bỗng nhiên trong lòng thấy hơi không vững dạ.
Hầu phu nhân coi trọng quy củ như vậy, vậy sau này chuyện nàng ngủ nướng…
“Nàng không cần sợ.” Hạ Văn Chương như thể biết được nàng đang lo lắng chuyện gì, chìa tay ra, kéo nhẹ tay áo dưới của nàng, “Trong viện chúng ta không cần thiết phải quá tuân thủ quy củ.”
Dừng một chút, bổ sung: “Là ta không cần tuân thủ. Nàng, nàng cũng cũng không cần sợ.”
Vừa nói, ánh mắt hắn quét qua người Thúy Châu và các nha hoàn khác.
Đám nha hoàn rối rít cúi đầu, làm như không nghe thấy những lời này.
Vu Hàn Châu nhất thời thấy hơi buồn cười, lại có chút cảm động. Bất kể như thế nào, hắn đối xử với nàng thật sự rất tốt.
“Chúng ta đi thăm Nhị đệ một chút nhé?” Vu Hàn Châu quay lại nói, cúi đầu, tầm mắt rơi vào trên chiếc hộp trong ngực Thúy Châu: “Thứ này, phải trả cho đệ ấy mới được.”
Hạ Văn Chương nghe thấy nàng muốn đi thăm đê đệ, tức khắc mím môi. Suy nghĩ rối loạn trong đầu lập tức dâng lên.
Hắn gắng sức áp chế lại, sau đó nhìn về phía Thúy Châu: “Nhị gia bị thương có nặng không?”
Thúy Châu nói: “Hầu gia đã về, là đích thân Hầu gia tiến hành xử phạt.”
Vậy là rất nặng.
“Có thể xuống giường không?” Hạ Văn Chương lại hỏi.
Thúy Châu lắc đầu, trên mặt mang theo vẻ không đành lòng: “Nhị gia lúc này đang nằm sấp trong phòng.”
Nghe đến đây, Hạ Văn Chương đứng lên, nói: “Nếu Văn Cảnh bị thương nặng như vậy, chúng ta đi thăm đệ ấy chút đi.”
Vu Hàn Châu đương nhiên muốn đi theo, còn nói: “Thúy Châu, cùng đi đi.”
Nàng phải trả trâm vàng lại cho Hạ Văn Cảnh. Đây là đồ vật dùng để cho hắn cưới vợ, ý nghĩa không giống.
Hạ Văn Chương lại nói: “Người phải trả giá vì chuyện mình đã làm. Đây là lời nàng đã nói, ta vô cùng đồng ý. Văn Cảnh đắc tội nàng, đây là vật nhận lỗi của đệ ấy, huống chi mẫu thân cũng đã đồng ý rồi, nàng hãy nhận đi.”
Nói gì mà mẫu thân cũng đã đồng ý, đây không phải là ý của Hầu phu nhân sao?
“Nhận đi!” Thấy nàng không lập tức đồng ý, Hạ Văn Chương mới phát hiện da mặt của tức phụ nhà mình có hơi mỏng, không khỏi khẽ mỉm cười, tự mình đưa tay lấy chiếc hộp đó, chuyển sang cho nha hoàn hồi môn của Vu Hàn Châu, “Nhận cho nãi nãi các ngươi đi.”
Vu Hàn Châu thấy vậy, cũng không quấn quýt nữa. Dù sao thì Hầu phu nhân và Hạ Văn Chương cũng đã nói như vậy rồi, vậy thì nhận thôi.
Hai người cùng đi ra ngoài.
Bởi vì Hạ Văn Chương bệnh, nên ra cửa sẽ ngồi xe đẩy. Từ ra cửa đến vào viện của Hạ Văn Cảnh, luôn ngồi trên xe đẩy.
Mãi đến khi vào sân, tới trước cửa mới đứng lên đi vào.
“Đại gia và Đại nãi nãi đến.” Có đầy tớ đi vào thông báo.
Hạ Văn Cảnh bị Hầu gia đánh mười roi, đang nằm ở trên giường. Hầu gia là võ tướng, lực tay không phải nói, mười roi đánh xuống, sau lưng hắn ta trầy da sứt thịt.
Hắn ta lớn như vậy, cũng chưa từng bị trách phạt nặng như vậy. Vừa xấu hổ giận dữ, lại vừa uất ức, lúc này hắn ta đang nằm sấp ở trên giường, cắn răng nhịn đau.
Nhưng Hầu phu nhân nói, vết thương là ở trên lưng, không ảnh hưởng đến chuyện đi lại, bảo hắn ta ngày mai tiếp tục đến thái học viện. Hạ Văn Cảnh bực bội trong ngực, nằm sấp trên giường, làm sao cũng không khạc ra được ngụm uất ức này.
Nhưng vào lúc này, lại nghe thấy đại ca và nữ nhân kia tới.
“Các ngươi tới làm gì?” Hắn ta cũng không thèm nhìn hai người, quay đầu nhìn vào trong giường, lạnh lùng nói.
Có tôn kính đại ca đến đâu thì giờ phút này cũng có mấy phần oán giận. Bởi vì tại đại ca tố cáo nên hắn ta mới bị đòn roi!
“Đến thăm đệ.” Hạ Văn Chương nói, “Biết lỗi chưa?”
Hạ Văn Cảnh thấy hắn vừa vào cửa không quan tâm hắn ta trước, mà lại hỏi hắn ta biết lỗi chưa trước, lập tức thấy giận đến mức đỉnh đầu bốc khói!
Ầm! Hắn nện xuống giường.
Ca ca gì chứ! Ngủ cùng một nữ nhân mấy đêm thôi mà đã trở nên không nhận đệ đệ nữa rồi à?
“Không biết.” Hắn ta cứng rắn nói, mặt hướng vào trong giường, cũng không thèm nhìn hai người.
Dáng vẻ tức giận của hắn, lọt vào trong mắt Hạ Văn Chương, không khỏi thở dài.
“Tất cả lui ra.” Hắn nói.
Đợi đầy tớ trong phòng lui ra hết, Thúy Châu cũng canh ngoài cửa, Hạ Văn Chương mới thấp giọng chậm rãi nói: “Huynh biết đệ uất ức. Nhưng Văn Cảnh, chuyện này là đệ không đúng trước.”
Hạ Văn Cảnh trong lòng rất không phục, nhưng bởi vì giọng điệu Hạ Văn Chương đã hòa hoãn xuống, không khiển trách hắn ta nữa, mà lại nói chuyện với hắn ta như lúc bình thường, hắn ta không còn giận dỗi nữa, xoay đầu lại nhìn hắn: “Đệ không đúng chỗ nào?”
Vừa rồi hắn ta nghiêng đầu nằm sấp trên giường, lúc này nửa gương mặt hướng ra phía ngoài, cả khuôn mặt bị ép hằn dấu, một khuôn mặt đang anh tuấn êm đẹp cũng không còn anh tuấn nữa.
Hắn ta còn trừng mắt về phía Vu Hàn Châu.
Nhưng bởi vì lúc này hắn nhếch nhác nằm sấp ở trên giường, phát quan không ngay ngắn, trên mặt còn hằn dấu, Hạ Văn Chương cũng không nỡ lòng tức giận hắn ta.
Lắc lắc đầu, hắn nói: “Nếu đệ không hiểu, huynh sẽ nói cho đệ biết.”
Hắn kéo Vu Hàn Châu ngồi xuống bên cạnh bàn, chậm rãi nói: “Chuyện của ba chúng ta, đệ biết, huynh biết, Nhan Nhan biết.”
Thấy hắn ta còn nhớ rõ chuyện đó, Hạ Văn Cảnh lập tức hừ một tiếng.
“Đệ hiểu sai về Nhan Nhan, ta có thể hiểu được.” Hạ Văn Chương nói, “Ban đầu, ta cũng hiểu sai về nàng. Nhưng nàng ấy biết lỗi rồi, cũng hối hận rồi, chúng ta nên cho nàng một cơ hội.”
“Người không phải là thánh hiền, ai có thể không sai lầm? Tiên sinh đã từng dạy đệ, đúng không? Bây giờ nàng biết lỗi rồi, đã cam đoan với huynh sẽ không làm chuyện hồ đồ nữa, huynh sẽ cho nàng một cơ hội.” Hạ Văn Chương tiếp tục nói, “Huynh hy vọng đệ cũng vậy, trước khi nàng ấy chưa làm ra chuyện gì, đệ không được hiểu sai nàng ấy nữa, thậm chí là không kính trọng nàng.”
Nói tới đây, giọng điệu của hắn trầm xuống: “Cho dù nàng đã làm gì, điều đệ nên làm cũng chỉ là nói cho huynh biết, để huynh xử trí. Nhớ chưa?”
Đây coi là cái gì chứ?! Hạ Văn Cảnh cắn răng, hai tay nắm chặt thành quả đấm, gân xanh bật lên, hiển nhiên đang cố gắng áp chế tức giận.
“Ca ca, nàng ta nói gì thì huynh sẽ tin sao?” Hắn ta áp chế tức giận nói.
Ca ca đã bị nữ nhân xấu xa này lừa mất rồi, hắn ta không thể cứng rắn với huynh ấy nữa, nếu không chỉ sẽ đẩy huynh ấy ra càng xa mà thôi, sau này ca ca sẽ không nghe lời hắn ta nói nữa, sẽ khiến nữ nhân xấu xa này được toại nguyện.
“Bằng không thì sao?” Hạ Văn Chương hỏi ngược lại, “Nếu đệ không tin, vậy nàng ấy phải làm sao thì đệ mới có thể tin?”
Vu Hàn Châu vốn luôn cúi đầu, lắng nghe huynh đệ họ nói chuyện. Lúc nghe đến đây, không khỏi ngẩng đầu lên, có phần bất ngờ nhìn Hạ Văn Chương.
Lời này, vốn là lúc nàng mới vừa xuyên qua, hắn cảnh cáo nàng, nàng hỏi ngược lại một câu này của hắn. Không ngờ, hôm nay bị hắn lấy ra để hỏi ngược lại Hạ Văn Cảnh.
Tâm trạng có chút kỳ diệu, có một cảm giác hắn đứng về phía nàng.
Suy nghĩ kỹ chút, hắn dường như vẫn luôn đứng về phía nàng, chưa từng quăng nàng sang một bên.
Hạ Văn Chương thấy nàng nhìn sang, bèn cho nàng một ánh mắt trấn an, sau đó mới nhìn về phía đệ đệ nói: “Nàng mỗi ngày sinh hoạt chung một chỗ cùng huynh, làm gì, huynh nhìn thấy cả. Huynh chỉ biết cho đến bây giờ, nàng chưa từng làm chuyện nào khác người.”
“Nàng gả đến mới mấy ngày chứ?” Hạ Văn Cảnh không phục nói, “Ca ca, bây giờ mà huynh đã tin nàng, quá sớm!”
Hạ Văn Chương cũng không tức giận, rất bình tĩnh hỏi hắn ta: “Vậy đệ muốn như thế nào, mới chịu tin nàng?” Nói xong, không đợi Hạ Văn Cảnh trả lời, lại nói: “Huỵnh cũng không yêu cầu đệ cũng tín nhiệm nàng. Huỵnh chỉ yêu cầu đệ khách quan công chính một chút, nếu như nàng không làm gì thì đệ không nên kích động giống như hôm nay.”
Nàng và hắn đánh cờ, đệ đệ mắng nàng.
Nàng chải đầu cho hắn, đệ đệ vẫn mắng nàng.
Nếu như đây không phải đệ đệ hắn, mà là người khác, Hạ Văn Chương và hắn ta sẽ không xong!
Hắn là ma ốm, cho nên ai cũng đều cảm thấy hắn dễ bắt nạt, phải không? Bắt nạt người bên gối hắn, cho rằng hắn không có cách nào cả phải không?
Hạ Văn Cảnh nghe thấy lời của hắn, dần dần tỉnh táo lại. Hắn ta biết tại sao ca ca tức giận rồi. Bây giờ nghĩ lại, hắn ta thấy hơi hối hận, xác thật là hắn quá xúc động, chọc ca ca không vui.
Thật ra thì ca ca giống mẫu thân nhất, là người coi trọng quy củ nhất. Bây giờ nữ nhân kia không làm gì cả mà hắn ta đã vung tay múa chân, khó tránh khỏi ca ca thấy không vui.
Tâm trạng căng thẳng ban đầu của hắn dần dần thanh tĩnh lại. Khá tốt, ca ca chẳng qua là tuân thủ quy củ, cũng không phải bị nữ nhân xấu xa đó mê hoặc.
“Đệ sai rồi.” Hắn sảng khoái nói, sau đó nhìn về phía Vu Hàn Châu, ánh mắt vẫn không thể nào hòa nhã, “Chuyện hôm nay, là ta không đúng, ta xin lỗi ngươi. Nhưng, ngươi cũng chớ đắc ý, ngươi tốt nhất đừng có lòng dạ nào khác, nếu không bị ta phát hiện thì ai cũng không bảo vệ được ngươi!”
Là đang uy hiếp nàng.
Vu Hàn Châu không yên lặng như trước nữa, nàng trực tiếp đứng lên nói: “Tự quản tốt chính đệ đi! Ta làm sao thì có Chương ca dạy dỗ ta. Đệ là cái thá gì chứ?”
Hạ Văn Cảnh lập tức bị chọc tức khủng khiếp: “Ngươi nói gì?!”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Bây giờ ta là tẩu tử đệ, đệ cần phải tôn kính ta, mà không phải là nhìn chằm chằm ta, vắt óc suy tính xoi mói tật xấu của ta.” Vu Hàn Châu nói, “Nếu như ta có gây chuyện vặt nào đó thì Chương ca tự nhiên sẽ dạy dỗ ta, mẫu thân cũng sẽ. Chỉ có đệ là không có tư cách!”
Nàng và Hạ Văn Chương là phu thê, ăn cùng bàn, ngủ cùng giường, ngày đêm gặp nhau, nào có chuyện sẽ không có lúc xảy ra xung đột chứ?
Một khi xảy ra chuyện vặt gì, hoặc là nàng lỡ lời, lỡ tay, làm sai chuyện gì, chẳng lẽ phải bị Hạ Văn Cảnh cho thành có dụng ý xấu? Lại giống như hôm nay vậy, thậm chí là la đánh đòi giết nàng?
Một lần hai lần thì thôi. Nhưng nhìn dáng vẻ của Hạ Văn Cảnh, như thể không xong, đây là chuyện mà Vu Hàn Châu không thể khoan nhượng.
“Nếu như đệ thật sự lo lắng cho Chương ca như vậy, thì ban đầu không nên cho phép ta gả vào.” Vu Hàn Châu nói, “Hôm nay ta đã gả vào rồi thì đệ phải nhận!”
Hạ Văn Cảnh giận đến oa oa kêu to!
Không ngừng nện giường!
“Ngươi! Ngươi lòng lang dạ sói! Ban đầu ta không nên giữ bí mật thay ngươi!” Hạ Văn Cảnh giận đến mức mặt xanh mét.
Chỗ nào ban đầu hắn ta không muốn chứ? Lúc nàng quậy phá phải gả qua đây, hắn ta đã muốn nói cho mẫu thân biết! Là ca ca không cho phép hắn ta nói!
“Ban đầu đệ giữ bí mật giúp ta, vậy thì là người tốt, vậy người tốt thì tốt đến cùng, đệ không cần để ý việc vớ vẩn của ta nữa.” Vu Hàn Châu lại nói.
Nàng càng đồng ý với lời của Hạ Văn Chương. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nếu chuyện đó ban đầu đã không nói thì sau này càng đừng nói, ai cũng đừng nhắc đến nữa. Cứ sống như bình thường dựa theo gia quy gia pháp cơ bản, nếu như nàng phạm sai lầm thì sẽ do Hạ Văn Chương chỉnh đốn nàng. Hạ Văn Chương không gánh vác được thì để Hầu phu nhân làm.
Thế nào đi nữa, cũng không liên quan tới tiểu thúc như Hạ Văn Cảnh!
“Ngươi, ngươi!” Hạ Văn Cảnh giận vô cùng, nện xuống giường, nhìn về phía Hạ Văn Chương nói: “Ca ca! Huynh thấy chưa? Nàng ta ngay trước mặt huynh mà còn dám phách lối như vậy!”
Hạ Văn Chương thản nhiên nói: “Huynh không cảm thấy lời nàng nói có gì không ổn.”
“…” Hạ Văn Cảnh.
Hắn ta coi như biết, hôm nay hắn ta nói gì cũng vô ích. Chỉ cần nữ nhân này không lộ ra chút sơ hở, người chịu thiệt vĩnh viễn là hắn ta.
“Đệ suy nghĩ cho tốt đi.” Hạ Văn Chương nói xong những lời nên nói thì đứng lên, “Huynh và tẩu tử đệ đi về trước.”
Hai từ tẩu tử hết sức chói tai, Hạ Văn Cảnh nằm sấp trên giường níu chặt tấm chăn, khó chịu nói: “Ca ca đi thong thả.”
Bọn họ đến chuyến này, trong lòng hắn ta không hề thấy thoải mái hơn chút nào. Ngược lại còn có phần lo lắng, lo âu nữ nhân kia tâm cơ thâm trầm đến mức người thông minh như ca ca cũng không nhìn ra được, mà hắn ta cũng không bắt được thóp của nàng ta. Nếu như nàng ta làm ra chuyện gì, thì phải làm sao đây?
Hắn vô cùng lo lắng, nhưng lại không có cách gì để ngăn chặn cải thiện, lại thêm bị kích thích bởi vết thương trên lưng, càng thấy bực dọc.
Lúc Vu Hàn Châu cùng Hạ Văn Chương trở lại viện, thì đã sắp đến giờ dùng cơm tối.
Rửa tay, ngồi bên cạnh bàn, Vu Hàn Châu hỏi hắn: “Ngươi thế nào rồi? Có khỏe không? Hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, có gì khó chịu hơn không?”
Nàng cảm thấy Hạ Văn Chương cũng thảm, thân thể không khỏe như vậy, đệ đệ hắn cũng không biết thông cảm một chút, cứ la to rống lớn, quậy phá không ngừng trước mặt hắn, cũng không sợ làm hắn khó chịu.
Nhưng, cũng là vì nguyên thân đã cho hắn ta ấn tượng quá tồi tệ khiến hắn ta nhìn thấy nàng thì tóc dựng ngược, đến mức quên mất chuyện Hạ Văn Chương không chịu được tức giận, không chịu được bị giật mình. Nghĩ đến đây, Vu Hàn Châu ngượng ngùng vê vê khăn tay.
“Vẫn tốt.” Hạ Văn Chương chịu đựng kích thích xoa xoa ấn đường, nở nụ cười trấn an với nàng.
Hắn quả thật đang không quá thoải mái. Hắn vốn bị bệnh, hôm nay lại bị tức giận mấy lần, thân thể quả thực không thoải mái. Nhưng lại không muốn nàng lo lắng, bèn nói không sao.
Cơm tối hắn dùng không nhiều, khiến người trong phòng đều rất lo lắng, mời Thường đại phu đến.
Thường đại phu bắt mạch cho hắn, nói: “Buổi tối nếu thấy không khỏe, nhớ gọi ta đến lại.”
Lời này vừa thốt ra thì cơ bản buổi tối sẽ xảy ra tình huống đó. Đám nha hoàn tiễn Thường đại phu rời đi, rồi thần sắc mới như bình thường tiến vào phòng hầu hạ.
Hạ Văn Chương từ sau khi nghe xong lời chẩn bệnh của Thường đại phu, tâm trạng thì càng thêm không tốt. Tối hôm qua hắn đã ồn ào đến nàng, tối nay chẳng lẽ còn phải làm ồn nàng nữa sao?
Nàng bị mình ầm ĩ đến mức không ngủ ngon giấc, đệ đệ còn mắng nàng, Hạ Văn Chương cảm thấy áy náy cực kỳ, nói: “Tối nay, nàng đến phòng khác ngủ đi, được không?”
“Không được.” Vu Hàn Châu nói.
Hạ Văn Chương không biết làm sao, nói: “Không có chuyện gì đâu, cứ nói ta muốn ngủ một mình, mẫu thân sẽ không trách tội nàng.”
“Cũng được.” Vu Hàn Châu suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy ngươi để cho ta sờ tóc của ngươi đi.”
Hạ Văn Chương ngạc nhiên: “Cái, cái gì?”
Tại sao phải sờ tóc hắn?
Hắn quẫn bách cực kỳ, không biết sao tóc hắn lại lọt vào mắt nàng, ban ngày đã chải đầu cho hắn, buổi tối còn muốn sờ tóc hắn.
“Ngươi không đồng ý thì ta không đi.” Vu Hàn Châu nói.
Hạ Văn Chương nhớ tới lúc được nàng chải đầu, cảm giác tê dại kia, sảng khoái đến mức cả người như bay bổng dục tiên, rơi vào trong sự xoắn xuýt cực độ.
Hắn vô cùng muốn được nàng sờ vào tóc mình, nhưng, nhưng hắn không nói ra.
“Cứ quyết định như vậy!” Vu Hàn Châu thấy hắn không sảng khoái cự tuyệt, coi như hắn lại ngại ngùng, quả quyết đánh nhịp ra quyết định.
Hạ Văn Chương thấy nàng quả quyết bá đạo như vậy, trên mặt lập tức có chút không biết làm sao. Trong lòng nghĩ, không phải là tại hắn muốn, hắn không muốn, là nàng khăng khăng muốn. Hắn không muốn chọc nàng tức giận.
“Vậy cũng được.” Hắn rủ mắt xuống, giọng nói nhẹ nhàng, nghe không ra mong đợi gì.
Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi ăn xong rồi uống thuốc, không bao lâu đã đến giờ Hạ Văn Chương lên giường.
Hắn nói với Thúy Châu: “Ôm một bộ chăn đệm khác bày ở gian thứ, tối nay nãi nãi không ngủ ở phòng chính.”
Thúy Châu ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía Vu Hàn Châu.
“Đi đi.” Vu Hàn Châu nháy mắt với nàng ta.
Thúy Châu do dự một chút, mới nói: “Vâng ạ.”
Vu Hàn Châu đưa Hạ Văn Chương lên giường.
“Nàng, sao nàng cũng lên đây?” Hạ Văn Chương thấy nàng cũng cởi giày bò lên giường, nhịp tim không khỏi đập hơi nhanh.
Vu Hàn Châu vừa bò vào trong, vừa nói: “Không thì sao? Ngươi để cho ta ngồi ở dưới chơi sao? Ta không muốn.”
Lúc nói chuyện, nàng đã bò vào trong giường, ngồi trên chăn đệm của mình.
Hạ Văn Chương thấy dáng vẻ nàng đã ngồi xếp bằng, không biết làm sao, trên mặt lại hơi nóng lên.
“Vậy cũng được.” Hắn rủ mắt xuống, ngón tay cuộn tròn, do dự hỏi: “Vậy ta, ta phải ngồi, hay nằm, hay nằm sấp?”
“Ngươi nằm xuống đi.” Vu Hàn Châu nói.
Hạ Văn Chương nói ngay: “Được.”
Chậm rãi nằm xuống, cầm chăn đắp lên người, che kĩ càng từ cổ trở xuống, ngay ngắn, sau đó nằm thẳng tắp.
Vu Hàn Châu thấy hắn như vậy, thấy hơi buồn cười. Cũng không báo trước cho hắn biết, trực tiếp vươn tay nắm lấy một lọn tóc của hắn rồi chơi đùa trong tay. Sau khi tóc hắn khô, cảm giác tốt hơn nhiều, hơi hơi lạnh, mềm mại mà lại trơn trượt.
Nàng yêu thích không buông tay, sờ rồi lại sờ.
Mà Hạ Văn Chương lại cảm nhận được nhột nhột tê dại từ sợi tóc truyền đến, nghĩ đến đây là cảm giác người mình thích mang đến, mà nàng còn cách hắn gần như vậy, trong không khí tràn đầy mùi hương của nàng.
Hắn không muốn ngửi, nhưng lại không có cách nào khác, ngửi được mùi thơm lấp đầy lồng ngực, trái tim đập dồn dập lạ lùng, khiến hắn thật nghi ngờ đã bị nàng nghe thấy rồi, cơ thể nằm thẳng tắp càng thêm cứng đờ.
Vu Hàn Châu đương nhiên nghe thấy hô hấp hắn dồn dập, ở gần như vậy, nàng chỉ nhìn lồng ngực hắn phập phồng cũng đã biết lúc này hắn khẩn trương nhiều thế nào.
Nàng cho là tại trước kia hắn không vui đùa cùng người bạn nào, nên mới không quá thích ứng được cách tiếp xúc thân thiết như vậy. Nhất là, người này một nữ tử, cho nên hắn mới xấu hổ và khẩn trương.
“Ngươi lại nằm lên đùi ta đi.” Vu Hàn Châu duỗi thẳng chân mình ra, rồi nói với hắn.
Là chính Hạ Văn Chương nói hai người là bạn. Cho nên, nhất định hắn không có ý nghĩ nào khác với nàng.
Mà nàng đối với hắn cũng không có ý nghĩ nào khác. Thân thể hắn như vậy, dù sao chăng nữa nàng cũng sẽ không thích hắn. Nàng không muốn mình thích một người mà kết quả hắn sẽ sớm tạ thế, như vậy quá tàn nhẫn.
Cho nên, đã là đồng bọn thì sẽ không cần để ý đến giới tính, đơn thuần chơi đùa chút, thời gian lâu dài cũng sẽ không ngượng ngùng nữa.
Hạ Văn Chương làm sao có thể không ngượng ngùng chứ?!
Mặc dù làm bằng hữu là hắn nói, nhưng hắn không khống chế được mình, hắn có cảm tình với nàng. Trước đó nàng sờ tóc của hắn thì thôi, bây giờ còn bảo hắn nằm lên đùi nàng?
Như vậy sao được!
Trên mặt hắn đỏ rực, gần như lập tức nắm tóc mình lại nhét vào trong chăn: “Không, không muốn, như vậy không tốt.”
“Có gì không tốt?” Vu Hàn Châu kinh ngạc hỏi, “Chúng ta là bằng hữu, ngươi đang suy nghĩ gì thế?”
Hạ Văn Chương đang suy nghĩ gì, làm sao có thể nói cho nàng?!
“Không được.” Hắn chỉ lắc đầu nói.
Vu Hàn Châu nâng cằm, nói: “Chúng ta cũng đã ngủ cùng một chiếc giường, ngày đêm bên nhau, ngươi không phải vẫn còn xấu hổ đó chứ? Vậy ngươi coi ta như huynh đệ, là huynh đệ với nhau thì được chưa?”
Lúc ngủ cùng giường, cũng không thấy hắn xấu hổ. Bây giờ chỉ là bảo hắn nằm lên đùi, còn cách một lớp chăn, hắn túng quẫn cái gì chứ?
“Ta xem ngươi như tỷ muội.” Nàng thành thực nói với hắn, “Cho nên ta cũng không xấu hổ. Ngươi cũng đừng xấu hổ, thế nào? Chúng ta phải sống cùng nhau một thời gian rất dài đấy, ngươi cứ luôn xấu hổ, nếu ngươi để bụng nam nữ khác biệt thì làm sao sống cùng nhau đây?”
Mỗi ngày để ý chuyện này, chuyện kia, thật là phiền phức.
Nghe thấy “Ta xem ngươi như tỷ muội”, trong lòng Hạ Văn Chương trào lên cảm xúc xấu hổ và giận dữ. Cái gì mà tỷ muội chứ? Cho dù hắn ốm yếu đến đâu thì hắn cũng là nam nhi tám thước, là nam tử hán đường đường!
“Được không?” Vu Hàn Châu thấy hắn rủ mắt, gương mặt kéo căng không nói lời nào, bèn vươn tay đẩy hắn, “Ta bảo đảm rất thoải mái, có nằm lên không?”
Hạ Văn Chương quay đầu: “Không.”
Vu Hàn Châu không để ý tới hắn, trực tiếp ôm đầu hắn đặt lên đùi mình.
Hạ Văn Chương kinh hãi: “Nàng, nàng buông ra ta!”
“Ngoan.” Vu Hàn Châu nói, “Để cho ta sờ chút đi, chúng ta là bằng hữu mà, ngươi còn nói sẽ đối xử tốt với ta, kết quả bây giờ ta ngủ thẳng giấc thôi mà cũng không được, ta sờ tóc của ngươi chút cũng không được sao?”
Hạ Văn Chương tức khắc xoắn xuýt không thôi.
Mà Vu Hàn Châu đã dứt khoát bắt đầu. Mười ngón tay thon dài leo vào trong tóc hắn, chải chuốt tóc cho hắn, rồi nhẹ nhàng xoa bóp đầu hắn.
Cảm giác quá mức khoan khoái, khiến cho lòng muốn giãy dụa của Hạ Văn Chương cũng trở nên không còn sức lực, hắn giãy nhẹ hai cái rồi nằm trên đùi nàng không nhúc nhích nữa.
“Được chứ?” Vu Hàn Châu thấy hắn không động đậy nữa, cười nói: “Đã nói sẽ không lừa gạt ngươi mà.”
Hạ Văn Chương há miệng, hồi lâu mới nói: “Ừ.”
Vu Hàn Châu cười một tiếng, tiếp tục chải chuốt cho hắn.
Hạ Văn Chương ban đầu mắt vẫn mở, nhưng chẳng bao lâu sau thì mí mắt trĩu xuống.
Vu Hàn Châu tiếp tục xoa bóp cho hắn đến khi hắn chìm vào giấc ngủ, mới nhẹ nhàng đặt hắn về.
Đúng vậy, nàng không chỉ là muốn sờ tóc hắn chơi, mà còn muốn giúp hắn ngủ. Trên đầu người có vô số thần kinh và huyệt vị, xoa bóp nhẹ nhàng có thể trợ giúp giấc ngủ.
Mà ngủ ngon, thân thể sẽ khá hơn chút. Vu Hàn Châu trước kia cho dù bị thương nặng đến đâu, thì khi ngủ một giấc dậy, cả người cũng sẽ nhẹ nhàng thoải mái hơn rất nhiều. Nàng cảm thấy, thân thể con người khi đi vào giấc ngủ, sẽ tiến hành tự hồi phục.
Cho nên, nếu như Hạ Văn Chương có thể ngủ sâu hơn chút, thân thể hắn sẽ tự hồi phục hết mức có thể. Mà hôm nay hắn trải qua không ít trắc trở, e là cả thể xác lẫn tinh thần đều sẽ rất mệt mỏi, ngủ một giấc thật ngon, sẽ có lợi với hắn.
Vu Hàn Châu không giúp được những chuyện khác cho hắn, nhưng làm chút chuyện nhỏ trong khả năng cho phép thì vẫn có thể làm được.
Hắn là bằng hữu của nàng, nàng tự đáy lòng hy vọng hắn được khỏe hơn một chút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook