Gả Cho Lão Nam Nhân
-
Chương 7
“Lát nữa, các ngươi sẽ được phân công về các sân viện, đến lúc đó, các ngươi phải nghe lời của tân chủ tử, chủ tử bảo làm gì thì phải làm cái đó, hiểu chưa?”
Vương Đại tổng quản đưa mắt quan sát mười hai nha đầu mới chọn mua về, dạy mấy ngày quy củ, những nha đầu này làm việc cũng đã có chút trình tự, có thể phân đến tất cả các sân viện để đáp ứng nhu cầu cần dùng rồi. Vốn, nhóm nha hoàn này sẽ do đại phu nhân quyết định, không tới phiên ông an bài, nhưng lão phu nhân đã phân phó, đại phu nhân cũng muốn rảnh tay, nên cấp cho Vương Đại tổng quản một cái nhân tình, không phái người tới can thiệp.
Những ngày qua, mấy viện thiếu nhân thủ cũng phái người tới hỏi thăm. Mười hai nha đầu, lão phu nhân muốn hai, đại phu nhân cũng phải phân cho hai, tất cả các viện của thiếu gia, di nương cũng phân tới một, hai người, miễn cưỡng xem như là đủ. Về phần vài di nương không được sủng ái lại thiếu nhân thủ, trực tiếp bị ông bỏ qua.
Những thứ này đều là chuyện sau này, Vương Đại tổng quản nghĩ đến câu nói hôm qua của nương tử hắn, vẻ mặt liền nặng nề.
Nhị gia đã sắp trở lại, lão phu nhân sợ bên cạnh hắn không có ai, lại không muốn nô tài không có mắt nào làm phiền đến nhi tử bảo bối, khiến hắn bực mình, liền bảo chọn hai nha hoàn tốt một chút qua hầu hạ .
Cái gì gọi là tốt một chút? Dung mạo xinh đẹp hay là khéo hiểu lòng người? Lão phu nhân cũng không đưa ra yêu cầu chắc chắn, bảo ông phải làm thế nào? Vương Đại tổng quản cười khổ, cân nhắc? Ông sao có thể cân nhắc được đây? Theo như ông nghĩ, nếu lão phu nhân thật lo lắng, thì nên chọn hai nha hoàn trong viện của bà qua, tạm thời hầu hạ Nhị gia là được. Nhưng nhớ đến Đào Hồng, Liễu Lục bị nâng về nhà, tâm tư Vương Đại tổng quản chuyển một cái, liền có chút sáng tỏ.
Ông lơ đãng nhìn lướt qua mấy nha hoàn lần nữa, trong một đám mặt hoặc đỏ bừng hoặc cố gắng bình phục thần sắc, cũng có 2, 3 người tốt hơn một chút, so với những nha hoàn đang ngượng ngùng này, quả thật có vẻ khéo léo hơn rất nhiều.
Nhớ tới lời nhận xét của Trần đại nương về đám nha đầu này, có ba người xem như là được, những người khác ít nhiều đều có chút không tốt, không phải trì độn, thì chính là để tâm quá nhiều, hoặc độc miệng. Mà nay, trong ba, thì đã có hai người ở trong nhóm này, xem ra đã thật là khá rồi. Chỉ là nha đầu đứng ở bên cạnh Dương Nghi kia, nhìn không tồi, hơi thở mạnh mẽ, giống như người đã từng gặp qua trường hợp lớn.
Vương Đại tổng quản híp mắt nghĩ, nên phái người nào đi hầu hạ này Nhị gia đây? Tốt nhất là gan lớn một chút, chững chạc một chút, sẽ không bị Nhị gia dọa sợ, còn người tinh ý, thạo việc thì không cần. Ắt hẳn Nhị gia cũng sẽ không để một nô tỳ xa lạ hầu hạ những việc thân cận, còn như vẩy nước, quét nhà, trải giường chiếu thì chắc sẽ có, tốt nhất còn nên biết làm chút món ăn. Nhị gia ở Viện phía tây, tuy hơi vắng vẻ nhưng vẫn có phòng bếp. Trời lạnh như vậy, thức ăn phòng bếp đưa đến nơi thì đã nguội cả rồi.
Lăng Tiểu Thúy hay tươi cười, tính tình ôn hòa, nhân duyên tốt. Dương Nghi làm việc kỹ lưỡng tỉ mỉ, những việc giao cho nàng, dù có bẩn, có mệt hơn đi nữa, nàng đều chưa từng oán trách hoặc tỏ thái độ không bằng lòng, giao tình không sâu với những nha đầu khác, cũng không coi là quá xấu, quan trọng nhất là miệng rất kín kẽ, Hồ Hạnh than thở không ít chuyện với nàng, cũng chưa từng thấy nàng nói qua với ai. Gặp chuyện coi như tỉnh táo, tối hôm trước, có một con chuột lớn chạy vào phòng các nàng, một đám nha hoàn ở đó chỉ biết thét chói tai, chỉ mỗi Dương Nghi ra tay, quyết đoán đóng cửa sổ lại, đánh chết con chuột.
Nhớ tới lúc nàng giơ con chuột lên đi ra, chấn kinh không ít người đứng ngoài cửa, Dương Nghi lại chẳng chút nhiều lời, chôn con chuột ở trong vườn hoa ngoài sân làm phân bón.
Nhớ tới việc được nghe kể sơ lại đó, trong mắt Vương Đại tổng quản thoáng qua một chút ý cười.
Trần ma ma nói Lăng Tiểu Thúy không tệ, nhưng ông lại càng thích Dương Nghi hơn. Theo ông nghĩ, Lăng Tiểu Thúy có tốt, nhưng có vẻ cũng hơi quá mức, nếu nói là trong đó không có chút cố ý nào, ông không tin. Những nha hoàn này chỉ cần thêm chút thời gian khảo sát, nhất định có thể lộ ra mặt thật. Ông nghĩ, phản ứng khi Lăng Tiểu Thúy nhìn thấy Nhị gia, hơn phân nửa cũng sẽ giống đại nha hoàn Thanh Hạnh. Còn Dương Nghi, ngoại trừ những ưu điểm ông vừa nhắc tới ra, cũng không thấy nàng có thêm sở trường gì, nhưng trực giác của ông lại nghiêng về phía nàng.
Nếu như người ngoài biết lý do ông chọn Dương Nghi, nhất định sẽ cảm thấy rất hoang đường. Nhưng ông đã từng làm ở vị trí Đại Tổng Quản nhiều năm như vậy, dù là nhìn người hay làm việc, cũng đều có biện pháp riêng, khi không thể hạ quyết định thì ông thường tin tưởng vào trực giác mình, mà phần trực giác này chưa từng khiến ông thất vọng qua.
Dù sao thì cứ đưa ba người này đến cho lão phu nhân chọn, muốn người nào đi hầu hạ Nhị gia, thì tùy vào ý tưởng của bà vậy.
“Mấy người các ngươi, theo Trần đại nương đến gặp lão phu nhân.” Vương Đại tổng quản chỉ Lăng Tiểu Thúy, Hồ Hạnh cùng với Dương Nghi.
Hồ Hạnh mừng đến trợn to hai mắt; mặt Lăng Tiểu Thúy bình tĩnh, nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện nàng tần suất hô hấp của nàng nhanh hơn rất nhiều; ngược lại Dương Nghi, trong mắt thoáng qua một tia ngoài ý muốn, nàng không phải nên bị phái đến một sân viện nhỏ nào đó trong phủ làm công việc vẩy nước quét nhà sao? Nhưng dù vậy nàng vẫn thức thời ngậm chặt miệng.
Ba người Dương Nghi dưới ánh mắt hoặc mong ước hoặc đố kỵ của những nha hoàn khác, đi theo sau Trần ma ma, bước vào sân lão phu nhân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook