Gả Cho Góa Nam Nhân
-
Chương 38
Dương Thanh Tùng biết có điểm không ổn, thấy Trần thị nhìn mình đầy lo lắng cũng không dám nghĩ nhiều, vội vàng rẽ sang một hướng tắt khác, mong tránh được mọi người.
Không ngờ hắn vừa đi được vài bước đã bị Vương thị nhìn thấy, bà vội vàng gọi to: "Thanh Tùng, ngươi đứng lại, ngươi đi đâu?"
Mấy người còn lại cũng nhanh chóng vọt tới chặn đường Dương Thanh Tùng, Dương Đức Tài nói: "Thanh Tùng, ngươi mau nói cho cha biết, ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?" Con trai càng muốn né tránh bọn họ, đáy lòng ông càng bất an.
Dương Thanh Tùng nói qua loa mấy câu, lại tìm cớ muốn thoát thân, mấy người còn lại nhất định muốn hắn đem chuyện kể rõ ràng, nhất định không để cho hắn đi.
A Vi thấy tình thế không ổn mới tiến lên kéo Trần thị lại khuyên bảo một hồi, Dương Thanh Tùng thừa dịp này mới thoát ra, đi nhanh về phía trước, đi thêm mấy bước liền gặp được một thôn dân dắt ngựa đợi sẵn, lúc này hắn chỉ cần phi thẳng đến Hồng Ngõa trấn thì mọi chuyện liền trót lọt. Dương Thanh Tùng thấy sự tình đã thành một nửa, mặc kệ cha mẹ gọi to truy đuổi, phi ngựa nhanh như ma đuổi, mặc kệ cục diện phía sau.
Vương thị không thu được tin tức gì liền biết đứa con nhà mình đã làm chuyện tày đình ngốc nghếch không chút ít lợi gì cho bản thân, nhất thời liền muốn kêu trời gọi đất.
Trần thị đành đi tới vừa khuyên giải vừa an ủi, Vương thị quay đầu nhìn thấy A Vi đứng nơi đó, cơn giận không có chỗ phát tiết càng thêm dâng cao. Cái loại tiểu yêu tinh này sao lại vừa vặn xuất hiện ở đây? Rõ ràng là có điểm không đúng, nói không chừng chính loại hồ ly này dụ dỗ Thanh Tùng làm chuyện điên rồ, với tính tình của Thanh Tùng chắc chắn sẽ không cự tuyệt được.
A Vi nhìn ngựa phi nước đại trên đường, trong lòng thở phào một hơi, nhớ đến nơi này gần xưởng Quan Diêu, không thể tụ tập nhiều người còn ồn ào kêu la om sòm gây sự chú ý được. Lo lắng đại sự không toàn, nàng liền muốn đi tới cùng Trần thị thương lượng, xem xem có cách nào để cho bọn họ trở về nhà sớm một chút hay không. Chuyện trong nhà, đóng cửa bảo nhau mới là tốt nhất.
Đúng lúc này, Vương thị mang theo vẻ mặt u ám hùng hùng hổ hổ tiến đến chỗ nàng…
** ** **
Bên trong Tam Tiên Cư, Hứa Tụng Công ra lệnh cưỡng chế An Tử Phú quỳ xuống cung khai, An Tử Phú bị Hứa Tụng Công đè ép nhưng vẫn nhất định không khuất phục, vẻ mặt hắn lúc này vô cùng nghiêm nghị, cao giọng nói: "Ta có công danh trên người, ngươi chỉ là một đốc công nho nhỏ cũng chỉ hoành hành ngang dọc trong cái trấn nhỏ này, đáng để ta quỳ hay sao?"
Hứa Tụng Công cười ha ha: "Công danh? Công danh của ngươi bao lớn? Từ giây phút ngươi muốn ăn cắp thì cái công danh của ngươi cũng không còn nữa rồi, còn muốn diễu võ giương oai trước mặt ta sao?" Hắn đập mạnh tay xuống bàn, phẫn nộ quát: "Mau thành thật nói, ngươi muốn chạy đến đại viện của ta để lấy cái gì?"
An Tử Phú im lặng, coi như bỏ ngoài tai.
Hứa Tụng Công phất tay, tùy tùng của hắn liền gật đầu, vươn tay muốn cởi xiêm y của An Tử Phú, có ý muốn soát người. An Tử Phú sao có thể chịu được loại khuất nhục này, lập tức vung tay giãy dụa muốn đứng lên, bất quá sức lực của hắn sao có thể là đối thủ của mấy tên sai dịch. Rất nhanh từ trên người An Tử Phú liền rơi xuống một vật, sai dịch lập tức nhặt lên dâng đến trước mặt Hứa Tụng Công.
Hứa Tụng Công vừa thấy, không khỏi cười thật to. Còn không phải hai quyển sổ hắn làm giả sao? An Tử Phú đúng là bụng dạ khó lường, đường đường là một lão sư mở trường học thế mà lại đánh chủ lên chuyện này.
"Ăn cắp sổ sách ghi chú tình hình làm ăn mấy năm qua của xưởng Quan Diêu cùng nơi phân bố của các mỏ đất sét trắng…. Như thế nào? An tiên sinh cũng muốn mở xưởng gốm sao?" Hứa Tụng Công quét mắt nhìn hắn một cái, cười nói: "Chỉ cần nói thẳng với ta là được rồi!"
An Tử Phú chật vật chỉnh đốn xiêm y, phẫn nộ nhìn Hứa Tụng Công. Mấy ngày trước hắn cùng một vài vị thân hào cùng bàn chuyện, nghe nói Lãng Đình đại nhân muốn tới Thanh Dụ trấn tuần tra, ai ai cũng mong chờ vị đại quan này có thể cứu thôn dân Thủy Trúc thôn khỏi tình cảnh khốn khổ hiện tại. An Tử Phú cũng đã nghe qua Tiểu Cẩn nhắc chuyện thôn dân Thủy Trúc thôn sắp bị cưỡng chế mà rời đi nơi khác, lại nhớ tới chuyện đốc công tác oai tác quái đánh người giữa lộ, bức xúc với xưởng Quan Diêu lại càng dâng cao.
Thân là người gốc Thanh Dụ trấn, An Tử Phú vô cùng đồng cảm với số phận khốn khó của mọi người nhưng bao nhiêu năm gian khổ học tập, trau dồi đạo lý muốn hồi báo cho quê hương của hắn cũng chỉ đành bất lực trước sự tung hoành ngang ngược của xưởng Quan Diêu. Nay nghe đến chuyện này hắn không khỏi tính toán một chút, nếu có thể tìm được sổ sách ghi lại tình hình khai thác cùng nơi phân bố của các mỏ đất sét thì vừa có thể lập công trước mặt đại quan, vừa có thể ngăn xưởng Quan Diêu làm bậy.
Hứa Tụng Công tung hoành bao nhiêu năm, bản thân An Tử Phú hắn cũng có công danh trong người, nếu có được sổ sách dâng cho Lãng Đình đại nhân, đại quan nhất định có thể trừng gian diệt ác.
An Tử Phú dụng tâm nghe ngóng một phen, biết hôm nay Hứa Tụng Công không có ở trong đại viện, lại phỏng đoán loại sổ sách quan trọng đến thế hẳn phải cất kĩ ở nơi có người canh gác vì vậy liền muốn lẻn vào tìm kiếm một chút, không ngờ lại rất nhanh bại lộ, bất quá hắn vẫn không biết, thứ hắn trộm được lại là giả.
"Nói mau, ngươi có đồng bọn hay không?" Hứa Tụng Công không tin một thư sinh như An Tử Phú lại liều lĩnh không cần công danh mà làm ra loại chuyện tày đình hủy hoại tiền đồ của mình thế này.
Thấy hắn không nói, Hứa Tụng Công rút roi bên người ra, vung mấy phát xuống trước mặt An Tử Phú, sàn gỗ lập tức hằn rõ dấu vết, có thể thấy được, một roi này hạ xuống thân người thì là loại bong da tróc thịt đau đớn đến mức nào…
An Tử Phú không phải lường trước hậu quả thế này, lần trước Dương Thanh Tùng bị đánh thế nào là hắn tận mắt chứng kiến được. Bất quá sắc diện của An Tử Phú cũng không đổi, không thể vì chút chuyện này mà đánh mất tôn nghiêm.
Du Bách Ngạn nhìn ngọn roi vun vút, cánh tay cầm ly rượu không tự chủ mà run lên. Nếu người bị bắt đến đây là Dương Thanh Tùng thì làm sao… Vị thư sinh này là ai? Vì sao giữa đường lại xuất hiện?
Thần Hiên đang bắt đầu mang bình sứ đun sôi thả vào chậu nước lạnh, két một tiếng, hết thảy lâm vào yên lặng….
Lạnh cùng nóng chạm nhau giống như có ẩn lực, bình sứ trong nước rung động kịch liệt như nội tâm thấp thỏm của Thần Hiên lúc này, bất quá hắn vẫn tận lực duy trì vẻ mặt bình tĩnh…
Cố gắng bình phục tâm tình, Thần Hiên nhìn Hứa Tụng Công tùy ý ném hai quyển sổ lên bàn, cả hai đều rất mỏng, thoạt nhìn qua cũng không có mấy trang, đáy lòng hắn lập tức có hoài nghi.
Hứa Tụng Công thấy An Tử Phú còn chưa trả lời, đáy lòng cảm thấy có chút khác thường, vừa đi vừa suy nghĩ, dần dần cảm thấy sự tình hôm nay rất kỳ quái. Nhìn thấy Du Bách Ngạn đổ mồ hôi đầy đầu, rũ mắt ngồi trước bàn không nhúc nhích, hắn liền đi tới, đón lấy ánh mắt hoảng sợ của đối phương: "Du lão bản, ngươi có vẻ rất khẩn trương?"
Ngữ khí của hắn thập phần khách khí ôn hòa, Du Bách Ngạn lại nhịn không được run lập cập, khớp hàm run run: "Đại nhân, thảo dân là bị uy nghiêm của người làm chói mắt… Nhất thời. . . Nhất thời không kềm chế được, không phải là khẩn trương, mà là. . . Mà là kính sợ!" Dứt lời, Du Bách Ngạn còn cố bày ra ý cười có chút gượng ép.
Hứa Tụng Công híp mắt: "Du lão bản là người từ Đàm Châu tới sao? Không quen biết vị An tiên sinh này à?"
Du Bách Ngạn kinh hãi, nguyên lai Hứa Tụng Công hoài nghi mình cùng cái người nửa đường xuất hiện này sao?
"Không biết, không biết!" Du Bách Ngạn vội vàng giải thích, "Thảo dân thương nhân, làm sao có thể quen biết người có công danh thế này được."
Vừa dứt lời, ngọn roi trước mắt vung lên, đánh lên bàn cơm bên người hắn, chén đĩa rơi vỡ hỗn độn đầy đất. Du Bách Ngạn sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, theo bản năng đứng lên gọi to: "A! Đại điểu…. Cứu ta!"
Hứa Tụng Công vốn muốn dùng đòn tâm lý, cũng không chắc chắn điều gì, không nghĩ tới đối phương lại kinh hoảng đến như thế, hơn nữa. . . Du lão bản không phải không quen biết Phạm đại sư hay sao?
Trong lòng hừ lạnh một tiếng, Hứa Tụng Công phát giác mình thế mà rơi vào một cái bẫy cực lớn, buồn cười, thật sự là buồn cười, cũng may hắn đã cẩn thận chuẩn bị sổ sách giả, nếu không đám người ô hợp này thiếu chút nữa đã đạt được ý nguyện rồi?
"Thế nào? Thì ra là không chỉ có Du lão bản, ngay cả Phạm đại sư cũng tham dự trong đó?" Hứa Tụng Công chất vấn, sai dịch của hắn lập tức muốn bắt người, Hứa Tụng Công vung tay ngăn lại, rút thanh đao bên người, từng bước tiến đến gần bọn họ.
Du Bách Ngạn sợ tới mức thân mình run run, níu chặt tay Thần Hiên, lùi mấy bước ra sau. Thần Hiên nhìn Hứa Tụng Công như đồ tể hùng hổ đi tới, nắm chặt quả đấm.
An Tử Phú ở bên hô to một tiếng, "Cẩu quan, ngươi muốn làm gì? Việc này là một mình ta làm, không hề liên quan đến bọn họ, ngươi còn định làm liên lụy người vô tội hay sao? Đao của ngươi mang đến đây, để ta xem cái tên cẩu quan như ngươi có bản lĩnh đâm người không!"
Hứa Tụng Công nghe được mấy lời này lại càng thêm khẳng định bọn họ có quan hệ, ánh mắt càng thêm hung ác nham hiểm, trên đao giống như tỏa ra một tầng hàn khí.
Nhã gian bên cạnh vô cùng im lặng, cơ hồ như không có chút tiếng động, bất quá Thần Hiên thính tai lại nghe ra có thanh âm của người rút kiếm, rất nhẹ, tựa hồ như hư vô… Sao lại có tiếng rút kiếm? Chẳng lẽ đúng như phán đoán của hắn, mấy người ở nhã gian kia luôn chú ý đến động tĩnh của bọn họ, giờ phút này ý muốn tương trợ?
Hứa Tụng Công đã đến rất gần, người ở nhã gian kia giống như đã tiến sát đến cánh cửa ngăn cách hai gian nhưng vẫn không hề có động tĩnh muốn tương trợ. Đối phương đang do dự cái gì? Sợ giúp đỡ sẽ bứt dây động rừng hay không thể đoán được mục đích của bọn hắn hôm nay? Đầu óc Thần Hiên suy nghĩ không ngừng.
Bình sứ trong chậu nước rốt cuộc nổ lớn một tiếng, mảnh sứ cùng đậu tương vung khắp nơi…
Hứa Tụng Công quay đầu nhìn thoáng qua, lạnh nhạt nói: "Tay nghề của Phạm đại sư tốt như vậy, bản quan kính nể không thôi. Bất quá lần này hình như không chú ý đúng thời gian rồi, đáng tiếc…"
Thần Hiên lập tức hành động, đẩy Du Bách Ngạn ra sau lưng, xoay người đá văng cửa gỗ. Ngay sau cánh cửa quả nhiên để lộ ra tùy tùng của Vân lão bản, đang cầm kiếm thủ thế…
Hứa Tụng Công vừa rồi tức giận đến quên trời quên đất, quên cả nhã gian bên cạnh còn có vị Vân lão bản này. Tuy rằng người này không quan trọng gì nhưng Hứa Tụng Công cũng không định ở trước mặt người ngoài mà đâm người. Nói thế nào đi nữa hắn vẫn còn là một vị quan, chưa từng nghĩ qua sẽ ở trước mắt bao nhiêu người mà rút đao đả thương người, vừa rồi động thủ cũng chỉ muốn đe dọa một chút, để cho đám người này khai hết mọi chuyện. Lúc này thấy đối phương chó cùng giậu, không khỏi thầm cười nhạo, một thương nhân nho nhỏ, còn có thể cứu được bọn họ? Thương nhân kia còn đang muốn cầu cạnh bản quan đây.
Chủ vị Vân lão bản vẫn ngồi yên tại chỗ, vẻ mặt không hề có chút ngạc nào nhìn về phía hai người vừa phá cửa. Lúc này nét mặt mới khẽ biến, từ một thương nhân khôn khéo thoắt cái đã trở thành một người chức vị cao cao tại thượng, không giận tự uy.
Thần Hiên lôi kéo Du Bách Ngạn còn chưa tỉnh hồn đến trước mặt Vân lão bản, cung kính cúi đầu, cất cao giọng nói: "Đàm Châu tú tài Phạm Thần Hiên, gặp qua Lãng đại nhân."
Lời vừa nói ra, ngoài Vân lão bản, mọi người còn lại đều vô cùng kinh hãi.
Du Bách Ngạn không tự chủ được trừng mắt nhìn Thần Hiên: "Ta bị hư tai à? . . . Ngươi mới vừa nói gì?" Chẳng lẽ Thần Hiên còn có kế hoạch khác? Còn muốn giấu không cho ai biết?
"Còn không mau hành lễ với đại nhân." Thần Hiên nhắc nhở, hắn không phải biết trước, cũng không phải cố ý giấu diếm, mà là chậm rãi phỏng đoán thôi. Ban nãy khi quyết định động thủ, bản thân hắn cũng không hề chắc chắn, thẳng đến khi nhìn thấy dung mạo giống đến chín phần với bức họa đêm qua cùng ung dung khí độ khó có được kia thì hắn mới có thể khẳng định thân phận của người này.
Du Bách Ngạn xác định mình không nghe lầm, đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống, hắn không giống Thần Hiên có công danh trên người, vị quan lớn lớn như vậy, chỉ có thể quỳ xuống bái kiến mới đúng lễ.
Tay cầm đao của Hứa Tụng Công run lên, hắn không tin nhưng trước mắt đang diễn ra hết thảy…
Vân lão bản cho Du Bách Ngạn đứng dậy, xem như thầm chấp nhận thân phận của mình, Lãng Đình cười nhìn về phía Thần Hiên: "Ngươi thế nào lại đoán được thân phận của lão phu?" Trong lòng mặc dù vô cùng tò mò, trên mặt lại như gió nhẹ mây nhạt.
"Tại hạ từng ở kinh thành luyện tay nghề, đã nghe qua đại danh của đại nhân từ lâu. Lần trước tham dự bữa tiệc ở Vương phủ Lệ Chi đã từng ở xa xa nhìn thấy đại nhân một lần, trước đây vài ngày lại có duyên gặp được đại nhân ở núi Đại Từ một lần. Hôm nay trong tình thế cấp bách này lại đột nhiên so sánh mới biết quả nhiên là đại nhân đích thân tới." Hắn đương nhiên không thể nói chính mắt mình đã thấy qua bức họa của Lãng đại nhân, hơn nữa lại biết được vị quan này có thói quen tự mình vi hành cho nên mới đoán ra thân phận đối phương. Tùy tiện dò xét cùng hỏi thăm chuyện riêng của đại quan của triều đình cũng không phải là chuyện tốt.
Sợ Lãng đại nhân không tín nhiệm, Thần Hiên nói thêm: "Ở kinh thành thì từng nghe nói đại nhân năm mới đã tiêu diệt được thủy phỉ ở phía nam, trấn an dân chúng, khó trách được đại nhân đối với tên bắn phá lệ đề phòng, tùy bên người đều là oai hùng mạnh mẽ, thân thủ bất phàm. Chỉ tại thảo dân lúc ấy ngu muội, có mắt như mù, không thể nhìn ra thân phận của đại nhân." Nay nghĩ đến, xem ra Lãng đại nhân đã sớm đến Thanh Dụ trấn, tự mình xem qua tình hình nơi này.
Du Bách Ngạn đứng một bên không dám chen lời, trong lòng vẫn không hiểu gì. Bức họa kia hắn cũng chưa kịp nhìn qua, nếu không có lẽ đã sớm nhận ra thân phận của đại quan này. Bất quá hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ cần nhìn thấy Hứa Tụng Công đứng như trời trồng không chút huyết sắc, trong lòng Du Bách Ngạn thống khoái không thôi rồi.
Lãng Đình nghe xong cũng không vội phân thật giả, chỉ hỏi: "Bọn ngươi định ăn cắp sổ sách của xưởng Quan Diêu để làm gì?"
An Tử Phú nghe tới chuyện này vội vàng lên tiếng: ""Tại hạ An Tử Phú, khoa cử Đinh Dậu, bái kiến đại nhân." An Tử Phú cung kính thi lễ một cái, sau đó nói hết toàn bộ chuyện xấu xa Hứa Tụng Công đã làm cùng quá trình hắn bị bắt. Trong toàn bộ câu chuyện không hề nhắc tới Phạm đại sư cùng Du lão bản giúp đỡ. Lãng Đình mặc dù nghi ngờ nhưng cũng không vội hỏi, ra hiệu cho người mang sổ sách từ trong đống đổ nát trên bàn đem tới. Chỉ nhìn qua một lần, liền biết mấy quyển sổ kia là đồ ngụy tạo, trang giấy cố ý làm cũ nhưng thật ra tốn không ít tâm tư, trong lòng Lãng ĐÌnh không khỏi thở dài, xem ra là An Tử Phú phí công rồi.
Thần Hiên cùng An Tử Phú gặp qua hai lần, còn chưa từng nói với nhau câu nào. Ấn tượng của Thần Hiên về người này cũng chỉ dừng lại ở chỗ là một nam nhân tự cho là đúng, thích can thiệp vào chuyện người khác. Lúc này đối phương nói về ý định cùng kế hoạch của hắn, Thần Hiên lại phát hiện ra hắn cũng là người không thiếu lương thiện chi tâm, đáng tiếc làm việc lại không đủ chu đáo, hữu dũng vô mưu mà thôi.
Hứa Tụng Công lúc này cũng đã kịp nhận ra vì sao Lãng đại quan lại ngụy trang thành phú thương, vội vàng quỳ xuống trước mặt Lãng Đình, thề thốt trời cao chứng giám hắn theo luật mà làm. Hắn biết rõ chỉ dựa vào hai quyển sổ ngụy tạo kia, hiện tượng bị khai thác quá độ của Thanh Dụ trấn là hoàn toàn không tồn tại, cho dù có muốn định tội hắn cũng chỉ vài tội nho nhỏ lặt vặt. Hắn có thể lên làm quan đương nhiên là có người ở kinh thành chiếu ứng, đến lúc đó lót thêm ít tiền, lập tức lại đâu vào đấy ngay thôi. Hắn lặng lẽ cho tùy tùng phía sau một ánh mắt, đối phương lập tức hiểu, không tiếng động xoay người xuống lầu, định nhanh chóng đem sổ sách gốc tiêu hủy.
Đúng vào lúc này, dưới lầu truyền đến một tiếng ghìm ngựa vang dội, bậc thang lập tức truyền đến một loạt tiếng bước chân gấp gáp, một hộ vệ cao lớn đi vào, nhìn thấy Lãng Đình liền lập tức bẩm bảo: "Đại nhân, thuộc hạ ở Hồng Ngõa trấn gặp được mấy vị thôn dân muốn tố cáo đốc công Hứa Tụng Công, còn có cả vật chứng rõ ràng, thỉnh đại nhân xem qua." Dứt lời liền đem một tờ tranh cuốn cùng một quyển sổ dày lấy ra, cung kính đưa cho Lãng Đình.
Thần Hiên thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi hắn chỉ biết An Tử Phú trộm phải sổ sách giả, nay biết được Dương Thanh Tùng đã an toàn đem vật chứng thật đi tố cáo, hắn thật sự vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ đến không nói nên lời.
Lãng Đình xem qua sổ, ánh mắt càng thêm bình tĩnh, trầm giọng nói với Hứa Tụng Công: "Thế nào?"
Hứa Tụng Công đương nhiên biết mọi chuyện đã bại lộ, thất thần xong lập tức dập đầu như giã tỏi, ô ô nói: "Đại nhân biết rõ, hạ quan xác thực có chỗ nào không thích đáng nhưng đã nhiều năm qua, không có công lao cũng có khổ lại, mong đại nhân khai ân."
Lãng Đình ra hiệu cho Hình Lâm giải Hứa Tụng Công đi, lại sai hộ vệ đem thôn dân vừa tố cáo kia đến Tam Tiên Cư, cũng phong tỏa xưởng Quan Diêu ngay tức khắc, nội bất xuất ngoại bất nhập, phòng trừ vọng động.
Hứa Tụng Công biết mình không thoát tội được, ngã ngồi xuống đất….
** ** **
Chạng vạng, ráng đỏ chiếu soi khắp Thanh Dụ trấn, thi thoảng lại điểm xuyết một vài tia pháo nhàn nhạt…
Đi đôi với từng tiếng vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ kêu vang, tiếng pháo tiếng trống lan đi khắp mọi ngõ ngách…
Xưởng Quan Diêu cuối cùng cũng phải trả giá rồi!
Thôn dân Thủy Trúc thôn nghe tin xưởng Quan Diêu rốt cuộc cũng bị trừng trị liền vô cùng cao hứng. Khi biết mình không cần phải dời đi, có thể tiếp tục trồng lúa kiếm cái ăn, có thể tiếp tục sinh sống ở nơi chôn nhau cắt rốn, có người vui mừng chân múa tay vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙, có lão nhân mừng chảy nước mắt… Hết thảy hết thảy đều vui vẻ vô cùng…
Du Bách Ngạn cùng Dương Thanh Tùng đứng một bên nhìn Hứa Tụng Công bị áp giải ra khỏi Tam Tiên Cư liền cảm thấy vừa tức giận vừa không phục. Cái người kia hành hạ bọn họ như vậy, làm bọn họ mất mặt như vậy, bọn họ còn chưa kịp phục hận thì đã chui vào lao mà trốn là thế nào?
Thần Hiên bị một đám người vây quanh khen ngợi, khiến hắn có chút ngượng ngùng không quen. Từ trước đến giờ hầu hết mọi người cũng chỉ nói hắn là tài nghệ cao siêu linh tinh, cái gì mà đa mưu túc trí, ban ơn cho dân chúng, hắn làm sao làm với tới được… Càng nhiều người vây quanh, càng nhiều lời khen lọt vào tai hắn lại có chút bất tri bất giác muốn tìm thân ảnh nho nhỏ của người hắn mong chờ…
Kiều lão đầu cùng Tiểu Cẩn cũng đứng trong đám người, nghe thôn dân khen Thần Hiên như vậy không hiểu sao cũng có chút hư vinh. Tiểu Cẩn đi tới níu tay áo tỷ phu, Thần Hiên thấy vậy liền khom người cười cười: "Sao vậy?"
Giữa một đám người huyên náo, Tiểu Cẩn sợ tỷ phu nghe không rõ liền kề sát tai đối phương nói: "Về sau nếu tỷ tỷ có khi dễ tỷ phu thì cứ nói với đệ, đệ giúp huynh cầu tình!"
Thần Hiên buồn cười, gật đầu chấp nhận. Đáy lòng Tiểu Cẩn càng thêm vui vẻ, ha ha, tỷ phu là anh hùng, mà mình có thể bảo hộ anh hùng đây!
Kiều lão đầu nhìn bốn phía, chần chờ hỏi Thần Hiên: "Sao không thấy A Vi đâu?"
Thần Hiên đang muốn hỏi ông nội, lại nghe lão nhân nói vậy liền nghi hoặc không thôi. Kiều lão đầu mới nói thêm: "Đứa nhỏ lo lắng cho ngươi, đã sớm xuống núi rồi!"
Thần Hiên lo lắng nói: "Ta cũng chưa thấy qua nàng, bằng không chúng ta đi tìm đi thôi."
Tiểu Cẩn cũng thấy có điểm không đúng, sao tỷ tỷ lại không có ở đây? Hắn vội vàng hỏi thăm mấy người xung quanh.
Lúc này trong đám người đột nhiên xuất hiện một nữ tử vô cùng hốt hoảng, nhìn thấy Thần Hiên cùng Tiểu Cẩn và Kiều lão đầu đứng nơi đó, nàng vừa mở miệng liền không biết nói thế nào cho phải.
Tiểu Cẩn phát hiện ra nàng đầu tiên, hô to: "Trần tỷ.", thấy vẻ mặt đối phương không thích hợp liền hỏi thêm: "Người làm sao thế?"
Đối với ba người đang khó hiểu nhìn mình, Trần thị không biết nói thế nào, bất quá mạng người là quan trọng, không thể dây dưa, cho nên nàng lắp bắp nói: "A Vi… A Vi bị rơi xuống vách núi rồi!"
Không ngờ hắn vừa đi được vài bước đã bị Vương thị nhìn thấy, bà vội vàng gọi to: "Thanh Tùng, ngươi đứng lại, ngươi đi đâu?"
Mấy người còn lại cũng nhanh chóng vọt tới chặn đường Dương Thanh Tùng, Dương Đức Tài nói: "Thanh Tùng, ngươi mau nói cho cha biết, ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?" Con trai càng muốn né tránh bọn họ, đáy lòng ông càng bất an.
Dương Thanh Tùng nói qua loa mấy câu, lại tìm cớ muốn thoát thân, mấy người còn lại nhất định muốn hắn đem chuyện kể rõ ràng, nhất định không để cho hắn đi.
A Vi thấy tình thế không ổn mới tiến lên kéo Trần thị lại khuyên bảo một hồi, Dương Thanh Tùng thừa dịp này mới thoát ra, đi nhanh về phía trước, đi thêm mấy bước liền gặp được một thôn dân dắt ngựa đợi sẵn, lúc này hắn chỉ cần phi thẳng đến Hồng Ngõa trấn thì mọi chuyện liền trót lọt. Dương Thanh Tùng thấy sự tình đã thành một nửa, mặc kệ cha mẹ gọi to truy đuổi, phi ngựa nhanh như ma đuổi, mặc kệ cục diện phía sau.
Vương thị không thu được tin tức gì liền biết đứa con nhà mình đã làm chuyện tày đình ngốc nghếch không chút ít lợi gì cho bản thân, nhất thời liền muốn kêu trời gọi đất.
Trần thị đành đi tới vừa khuyên giải vừa an ủi, Vương thị quay đầu nhìn thấy A Vi đứng nơi đó, cơn giận không có chỗ phát tiết càng thêm dâng cao. Cái loại tiểu yêu tinh này sao lại vừa vặn xuất hiện ở đây? Rõ ràng là có điểm không đúng, nói không chừng chính loại hồ ly này dụ dỗ Thanh Tùng làm chuyện điên rồ, với tính tình của Thanh Tùng chắc chắn sẽ không cự tuyệt được.
A Vi nhìn ngựa phi nước đại trên đường, trong lòng thở phào một hơi, nhớ đến nơi này gần xưởng Quan Diêu, không thể tụ tập nhiều người còn ồn ào kêu la om sòm gây sự chú ý được. Lo lắng đại sự không toàn, nàng liền muốn đi tới cùng Trần thị thương lượng, xem xem có cách nào để cho bọn họ trở về nhà sớm một chút hay không. Chuyện trong nhà, đóng cửa bảo nhau mới là tốt nhất.
Đúng lúc này, Vương thị mang theo vẻ mặt u ám hùng hùng hổ hổ tiến đến chỗ nàng…
** ** **
Bên trong Tam Tiên Cư, Hứa Tụng Công ra lệnh cưỡng chế An Tử Phú quỳ xuống cung khai, An Tử Phú bị Hứa Tụng Công đè ép nhưng vẫn nhất định không khuất phục, vẻ mặt hắn lúc này vô cùng nghiêm nghị, cao giọng nói: "Ta có công danh trên người, ngươi chỉ là một đốc công nho nhỏ cũng chỉ hoành hành ngang dọc trong cái trấn nhỏ này, đáng để ta quỳ hay sao?"
Hứa Tụng Công cười ha ha: "Công danh? Công danh của ngươi bao lớn? Từ giây phút ngươi muốn ăn cắp thì cái công danh của ngươi cũng không còn nữa rồi, còn muốn diễu võ giương oai trước mặt ta sao?" Hắn đập mạnh tay xuống bàn, phẫn nộ quát: "Mau thành thật nói, ngươi muốn chạy đến đại viện của ta để lấy cái gì?"
An Tử Phú im lặng, coi như bỏ ngoài tai.
Hứa Tụng Công phất tay, tùy tùng của hắn liền gật đầu, vươn tay muốn cởi xiêm y của An Tử Phú, có ý muốn soát người. An Tử Phú sao có thể chịu được loại khuất nhục này, lập tức vung tay giãy dụa muốn đứng lên, bất quá sức lực của hắn sao có thể là đối thủ của mấy tên sai dịch. Rất nhanh từ trên người An Tử Phú liền rơi xuống một vật, sai dịch lập tức nhặt lên dâng đến trước mặt Hứa Tụng Công.
Hứa Tụng Công vừa thấy, không khỏi cười thật to. Còn không phải hai quyển sổ hắn làm giả sao? An Tử Phú đúng là bụng dạ khó lường, đường đường là một lão sư mở trường học thế mà lại đánh chủ lên chuyện này.
"Ăn cắp sổ sách ghi chú tình hình làm ăn mấy năm qua của xưởng Quan Diêu cùng nơi phân bố của các mỏ đất sét trắng…. Như thế nào? An tiên sinh cũng muốn mở xưởng gốm sao?" Hứa Tụng Công quét mắt nhìn hắn một cái, cười nói: "Chỉ cần nói thẳng với ta là được rồi!"
An Tử Phú chật vật chỉnh đốn xiêm y, phẫn nộ nhìn Hứa Tụng Công. Mấy ngày trước hắn cùng một vài vị thân hào cùng bàn chuyện, nghe nói Lãng Đình đại nhân muốn tới Thanh Dụ trấn tuần tra, ai ai cũng mong chờ vị đại quan này có thể cứu thôn dân Thủy Trúc thôn khỏi tình cảnh khốn khổ hiện tại. An Tử Phú cũng đã nghe qua Tiểu Cẩn nhắc chuyện thôn dân Thủy Trúc thôn sắp bị cưỡng chế mà rời đi nơi khác, lại nhớ tới chuyện đốc công tác oai tác quái đánh người giữa lộ, bức xúc với xưởng Quan Diêu lại càng dâng cao.
Thân là người gốc Thanh Dụ trấn, An Tử Phú vô cùng đồng cảm với số phận khốn khó của mọi người nhưng bao nhiêu năm gian khổ học tập, trau dồi đạo lý muốn hồi báo cho quê hương của hắn cũng chỉ đành bất lực trước sự tung hoành ngang ngược của xưởng Quan Diêu. Nay nghe đến chuyện này hắn không khỏi tính toán một chút, nếu có thể tìm được sổ sách ghi lại tình hình khai thác cùng nơi phân bố của các mỏ đất sét thì vừa có thể lập công trước mặt đại quan, vừa có thể ngăn xưởng Quan Diêu làm bậy.
Hứa Tụng Công tung hoành bao nhiêu năm, bản thân An Tử Phú hắn cũng có công danh trong người, nếu có được sổ sách dâng cho Lãng Đình đại nhân, đại quan nhất định có thể trừng gian diệt ác.
An Tử Phú dụng tâm nghe ngóng một phen, biết hôm nay Hứa Tụng Công không có ở trong đại viện, lại phỏng đoán loại sổ sách quan trọng đến thế hẳn phải cất kĩ ở nơi có người canh gác vì vậy liền muốn lẻn vào tìm kiếm một chút, không ngờ lại rất nhanh bại lộ, bất quá hắn vẫn không biết, thứ hắn trộm được lại là giả.
"Nói mau, ngươi có đồng bọn hay không?" Hứa Tụng Công không tin một thư sinh như An Tử Phú lại liều lĩnh không cần công danh mà làm ra loại chuyện tày đình hủy hoại tiền đồ của mình thế này.
Thấy hắn không nói, Hứa Tụng Công rút roi bên người ra, vung mấy phát xuống trước mặt An Tử Phú, sàn gỗ lập tức hằn rõ dấu vết, có thể thấy được, một roi này hạ xuống thân người thì là loại bong da tróc thịt đau đớn đến mức nào…
An Tử Phú không phải lường trước hậu quả thế này, lần trước Dương Thanh Tùng bị đánh thế nào là hắn tận mắt chứng kiến được. Bất quá sắc diện của An Tử Phú cũng không đổi, không thể vì chút chuyện này mà đánh mất tôn nghiêm.
Du Bách Ngạn nhìn ngọn roi vun vút, cánh tay cầm ly rượu không tự chủ mà run lên. Nếu người bị bắt đến đây là Dương Thanh Tùng thì làm sao… Vị thư sinh này là ai? Vì sao giữa đường lại xuất hiện?
Thần Hiên đang bắt đầu mang bình sứ đun sôi thả vào chậu nước lạnh, két một tiếng, hết thảy lâm vào yên lặng….
Lạnh cùng nóng chạm nhau giống như có ẩn lực, bình sứ trong nước rung động kịch liệt như nội tâm thấp thỏm của Thần Hiên lúc này, bất quá hắn vẫn tận lực duy trì vẻ mặt bình tĩnh…
Cố gắng bình phục tâm tình, Thần Hiên nhìn Hứa Tụng Công tùy ý ném hai quyển sổ lên bàn, cả hai đều rất mỏng, thoạt nhìn qua cũng không có mấy trang, đáy lòng hắn lập tức có hoài nghi.
Hứa Tụng Công thấy An Tử Phú còn chưa trả lời, đáy lòng cảm thấy có chút khác thường, vừa đi vừa suy nghĩ, dần dần cảm thấy sự tình hôm nay rất kỳ quái. Nhìn thấy Du Bách Ngạn đổ mồ hôi đầy đầu, rũ mắt ngồi trước bàn không nhúc nhích, hắn liền đi tới, đón lấy ánh mắt hoảng sợ của đối phương: "Du lão bản, ngươi có vẻ rất khẩn trương?"
Ngữ khí của hắn thập phần khách khí ôn hòa, Du Bách Ngạn lại nhịn không được run lập cập, khớp hàm run run: "Đại nhân, thảo dân là bị uy nghiêm của người làm chói mắt… Nhất thời. . . Nhất thời không kềm chế được, không phải là khẩn trương, mà là. . . Mà là kính sợ!" Dứt lời, Du Bách Ngạn còn cố bày ra ý cười có chút gượng ép.
Hứa Tụng Công híp mắt: "Du lão bản là người từ Đàm Châu tới sao? Không quen biết vị An tiên sinh này à?"
Du Bách Ngạn kinh hãi, nguyên lai Hứa Tụng Công hoài nghi mình cùng cái người nửa đường xuất hiện này sao?
"Không biết, không biết!" Du Bách Ngạn vội vàng giải thích, "Thảo dân thương nhân, làm sao có thể quen biết người có công danh thế này được."
Vừa dứt lời, ngọn roi trước mắt vung lên, đánh lên bàn cơm bên người hắn, chén đĩa rơi vỡ hỗn độn đầy đất. Du Bách Ngạn sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, theo bản năng đứng lên gọi to: "A! Đại điểu…. Cứu ta!"
Hứa Tụng Công vốn muốn dùng đòn tâm lý, cũng không chắc chắn điều gì, không nghĩ tới đối phương lại kinh hoảng đến như thế, hơn nữa. . . Du lão bản không phải không quen biết Phạm đại sư hay sao?
Trong lòng hừ lạnh một tiếng, Hứa Tụng Công phát giác mình thế mà rơi vào một cái bẫy cực lớn, buồn cười, thật sự là buồn cười, cũng may hắn đã cẩn thận chuẩn bị sổ sách giả, nếu không đám người ô hợp này thiếu chút nữa đã đạt được ý nguyện rồi?
"Thế nào? Thì ra là không chỉ có Du lão bản, ngay cả Phạm đại sư cũng tham dự trong đó?" Hứa Tụng Công chất vấn, sai dịch của hắn lập tức muốn bắt người, Hứa Tụng Công vung tay ngăn lại, rút thanh đao bên người, từng bước tiến đến gần bọn họ.
Du Bách Ngạn sợ tới mức thân mình run run, níu chặt tay Thần Hiên, lùi mấy bước ra sau. Thần Hiên nhìn Hứa Tụng Công như đồ tể hùng hổ đi tới, nắm chặt quả đấm.
An Tử Phú ở bên hô to một tiếng, "Cẩu quan, ngươi muốn làm gì? Việc này là một mình ta làm, không hề liên quan đến bọn họ, ngươi còn định làm liên lụy người vô tội hay sao? Đao của ngươi mang đến đây, để ta xem cái tên cẩu quan như ngươi có bản lĩnh đâm người không!"
Hứa Tụng Công nghe được mấy lời này lại càng thêm khẳng định bọn họ có quan hệ, ánh mắt càng thêm hung ác nham hiểm, trên đao giống như tỏa ra một tầng hàn khí.
Nhã gian bên cạnh vô cùng im lặng, cơ hồ như không có chút tiếng động, bất quá Thần Hiên thính tai lại nghe ra có thanh âm của người rút kiếm, rất nhẹ, tựa hồ như hư vô… Sao lại có tiếng rút kiếm? Chẳng lẽ đúng như phán đoán của hắn, mấy người ở nhã gian kia luôn chú ý đến động tĩnh của bọn họ, giờ phút này ý muốn tương trợ?
Hứa Tụng Công đã đến rất gần, người ở nhã gian kia giống như đã tiến sát đến cánh cửa ngăn cách hai gian nhưng vẫn không hề có động tĩnh muốn tương trợ. Đối phương đang do dự cái gì? Sợ giúp đỡ sẽ bứt dây động rừng hay không thể đoán được mục đích của bọn hắn hôm nay? Đầu óc Thần Hiên suy nghĩ không ngừng.
Bình sứ trong chậu nước rốt cuộc nổ lớn một tiếng, mảnh sứ cùng đậu tương vung khắp nơi…
Hứa Tụng Công quay đầu nhìn thoáng qua, lạnh nhạt nói: "Tay nghề của Phạm đại sư tốt như vậy, bản quan kính nể không thôi. Bất quá lần này hình như không chú ý đúng thời gian rồi, đáng tiếc…"
Thần Hiên lập tức hành động, đẩy Du Bách Ngạn ra sau lưng, xoay người đá văng cửa gỗ. Ngay sau cánh cửa quả nhiên để lộ ra tùy tùng của Vân lão bản, đang cầm kiếm thủ thế…
Hứa Tụng Công vừa rồi tức giận đến quên trời quên đất, quên cả nhã gian bên cạnh còn có vị Vân lão bản này. Tuy rằng người này không quan trọng gì nhưng Hứa Tụng Công cũng không định ở trước mặt người ngoài mà đâm người. Nói thế nào đi nữa hắn vẫn còn là một vị quan, chưa từng nghĩ qua sẽ ở trước mắt bao nhiêu người mà rút đao đả thương người, vừa rồi động thủ cũng chỉ muốn đe dọa một chút, để cho đám người này khai hết mọi chuyện. Lúc này thấy đối phương chó cùng giậu, không khỏi thầm cười nhạo, một thương nhân nho nhỏ, còn có thể cứu được bọn họ? Thương nhân kia còn đang muốn cầu cạnh bản quan đây.
Chủ vị Vân lão bản vẫn ngồi yên tại chỗ, vẻ mặt không hề có chút ngạc nào nhìn về phía hai người vừa phá cửa. Lúc này nét mặt mới khẽ biến, từ một thương nhân khôn khéo thoắt cái đã trở thành một người chức vị cao cao tại thượng, không giận tự uy.
Thần Hiên lôi kéo Du Bách Ngạn còn chưa tỉnh hồn đến trước mặt Vân lão bản, cung kính cúi đầu, cất cao giọng nói: "Đàm Châu tú tài Phạm Thần Hiên, gặp qua Lãng đại nhân."
Lời vừa nói ra, ngoài Vân lão bản, mọi người còn lại đều vô cùng kinh hãi.
Du Bách Ngạn không tự chủ được trừng mắt nhìn Thần Hiên: "Ta bị hư tai à? . . . Ngươi mới vừa nói gì?" Chẳng lẽ Thần Hiên còn có kế hoạch khác? Còn muốn giấu không cho ai biết?
"Còn không mau hành lễ với đại nhân." Thần Hiên nhắc nhở, hắn không phải biết trước, cũng không phải cố ý giấu diếm, mà là chậm rãi phỏng đoán thôi. Ban nãy khi quyết định động thủ, bản thân hắn cũng không hề chắc chắn, thẳng đến khi nhìn thấy dung mạo giống đến chín phần với bức họa đêm qua cùng ung dung khí độ khó có được kia thì hắn mới có thể khẳng định thân phận của người này.
Du Bách Ngạn xác định mình không nghe lầm, đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống, hắn không giống Thần Hiên có công danh trên người, vị quan lớn lớn như vậy, chỉ có thể quỳ xuống bái kiến mới đúng lễ.
Tay cầm đao của Hứa Tụng Công run lên, hắn không tin nhưng trước mắt đang diễn ra hết thảy…
Vân lão bản cho Du Bách Ngạn đứng dậy, xem như thầm chấp nhận thân phận của mình, Lãng Đình cười nhìn về phía Thần Hiên: "Ngươi thế nào lại đoán được thân phận của lão phu?" Trong lòng mặc dù vô cùng tò mò, trên mặt lại như gió nhẹ mây nhạt.
"Tại hạ từng ở kinh thành luyện tay nghề, đã nghe qua đại danh của đại nhân từ lâu. Lần trước tham dự bữa tiệc ở Vương phủ Lệ Chi đã từng ở xa xa nhìn thấy đại nhân một lần, trước đây vài ngày lại có duyên gặp được đại nhân ở núi Đại Từ một lần. Hôm nay trong tình thế cấp bách này lại đột nhiên so sánh mới biết quả nhiên là đại nhân đích thân tới." Hắn đương nhiên không thể nói chính mắt mình đã thấy qua bức họa của Lãng đại nhân, hơn nữa lại biết được vị quan này có thói quen tự mình vi hành cho nên mới đoán ra thân phận đối phương. Tùy tiện dò xét cùng hỏi thăm chuyện riêng của đại quan của triều đình cũng không phải là chuyện tốt.
Sợ Lãng đại nhân không tín nhiệm, Thần Hiên nói thêm: "Ở kinh thành thì từng nghe nói đại nhân năm mới đã tiêu diệt được thủy phỉ ở phía nam, trấn an dân chúng, khó trách được đại nhân đối với tên bắn phá lệ đề phòng, tùy bên người đều là oai hùng mạnh mẽ, thân thủ bất phàm. Chỉ tại thảo dân lúc ấy ngu muội, có mắt như mù, không thể nhìn ra thân phận của đại nhân." Nay nghĩ đến, xem ra Lãng đại nhân đã sớm đến Thanh Dụ trấn, tự mình xem qua tình hình nơi này.
Du Bách Ngạn đứng một bên không dám chen lời, trong lòng vẫn không hiểu gì. Bức họa kia hắn cũng chưa kịp nhìn qua, nếu không có lẽ đã sớm nhận ra thân phận của đại quan này. Bất quá hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ cần nhìn thấy Hứa Tụng Công đứng như trời trồng không chút huyết sắc, trong lòng Du Bách Ngạn thống khoái không thôi rồi.
Lãng Đình nghe xong cũng không vội phân thật giả, chỉ hỏi: "Bọn ngươi định ăn cắp sổ sách của xưởng Quan Diêu để làm gì?"
An Tử Phú nghe tới chuyện này vội vàng lên tiếng: ""Tại hạ An Tử Phú, khoa cử Đinh Dậu, bái kiến đại nhân." An Tử Phú cung kính thi lễ một cái, sau đó nói hết toàn bộ chuyện xấu xa Hứa Tụng Công đã làm cùng quá trình hắn bị bắt. Trong toàn bộ câu chuyện không hề nhắc tới Phạm đại sư cùng Du lão bản giúp đỡ. Lãng Đình mặc dù nghi ngờ nhưng cũng không vội hỏi, ra hiệu cho người mang sổ sách từ trong đống đổ nát trên bàn đem tới. Chỉ nhìn qua một lần, liền biết mấy quyển sổ kia là đồ ngụy tạo, trang giấy cố ý làm cũ nhưng thật ra tốn không ít tâm tư, trong lòng Lãng ĐÌnh không khỏi thở dài, xem ra là An Tử Phú phí công rồi.
Thần Hiên cùng An Tử Phú gặp qua hai lần, còn chưa từng nói với nhau câu nào. Ấn tượng của Thần Hiên về người này cũng chỉ dừng lại ở chỗ là một nam nhân tự cho là đúng, thích can thiệp vào chuyện người khác. Lúc này đối phương nói về ý định cùng kế hoạch của hắn, Thần Hiên lại phát hiện ra hắn cũng là người không thiếu lương thiện chi tâm, đáng tiếc làm việc lại không đủ chu đáo, hữu dũng vô mưu mà thôi.
Hứa Tụng Công lúc này cũng đã kịp nhận ra vì sao Lãng đại quan lại ngụy trang thành phú thương, vội vàng quỳ xuống trước mặt Lãng Đình, thề thốt trời cao chứng giám hắn theo luật mà làm. Hắn biết rõ chỉ dựa vào hai quyển sổ ngụy tạo kia, hiện tượng bị khai thác quá độ của Thanh Dụ trấn là hoàn toàn không tồn tại, cho dù có muốn định tội hắn cũng chỉ vài tội nho nhỏ lặt vặt. Hắn có thể lên làm quan đương nhiên là có người ở kinh thành chiếu ứng, đến lúc đó lót thêm ít tiền, lập tức lại đâu vào đấy ngay thôi. Hắn lặng lẽ cho tùy tùng phía sau một ánh mắt, đối phương lập tức hiểu, không tiếng động xoay người xuống lầu, định nhanh chóng đem sổ sách gốc tiêu hủy.
Đúng vào lúc này, dưới lầu truyền đến một tiếng ghìm ngựa vang dội, bậc thang lập tức truyền đến một loạt tiếng bước chân gấp gáp, một hộ vệ cao lớn đi vào, nhìn thấy Lãng Đình liền lập tức bẩm bảo: "Đại nhân, thuộc hạ ở Hồng Ngõa trấn gặp được mấy vị thôn dân muốn tố cáo đốc công Hứa Tụng Công, còn có cả vật chứng rõ ràng, thỉnh đại nhân xem qua." Dứt lời liền đem một tờ tranh cuốn cùng một quyển sổ dày lấy ra, cung kính đưa cho Lãng Đình.
Thần Hiên thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi hắn chỉ biết An Tử Phú trộm phải sổ sách giả, nay biết được Dương Thanh Tùng đã an toàn đem vật chứng thật đi tố cáo, hắn thật sự vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ đến không nói nên lời.
Lãng Đình xem qua sổ, ánh mắt càng thêm bình tĩnh, trầm giọng nói với Hứa Tụng Công: "Thế nào?"
Hứa Tụng Công đương nhiên biết mọi chuyện đã bại lộ, thất thần xong lập tức dập đầu như giã tỏi, ô ô nói: "Đại nhân biết rõ, hạ quan xác thực có chỗ nào không thích đáng nhưng đã nhiều năm qua, không có công lao cũng có khổ lại, mong đại nhân khai ân."
Lãng Đình ra hiệu cho Hình Lâm giải Hứa Tụng Công đi, lại sai hộ vệ đem thôn dân vừa tố cáo kia đến Tam Tiên Cư, cũng phong tỏa xưởng Quan Diêu ngay tức khắc, nội bất xuất ngoại bất nhập, phòng trừ vọng động.
Hứa Tụng Công biết mình không thoát tội được, ngã ngồi xuống đất….
** ** **
Chạng vạng, ráng đỏ chiếu soi khắp Thanh Dụ trấn, thi thoảng lại điểm xuyết một vài tia pháo nhàn nhạt…
Đi đôi với từng tiếng vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ kêu vang, tiếng pháo tiếng trống lan đi khắp mọi ngõ ngách…
Xưởng Quan Diêu cuối cùng cũng phải trả giá rồi!
Thôn dân Thủy Trúc thôn nghe tin xưởng Quan Diêu rốt cuộc cũng bị trừng trị liền vô cùng cao hứng. Khi biết mình không cần phải dời đi, có thể tiếp tục trồng lúa kiếm cái ăn, có thể tiếp tục sinh sống ở nơi chôn nhau cắt rốn, có người vui mừng chân múa tay vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙, có lão nhân mừng chảy nước mắt… Hết thảy hết thảy đều vui vẻ vô cùng…
Du Bách Ngạn cùng Dương Thanh Tùng đứng một bên nhìn Hứa Tụng Công bị áp giải ra khỏi Tam Tiên Cư liền cảm thấy vừa tức giận vừa không phục. Cái người kia hành hạ bọn họ như vậy, làm bọn họ mất mặt như vậy, bọn họ còn chưa kịp phục hận thì đã chui vào lao mà trốn là thế nào?
Thần Hiên bị một đám người vây quanh khen ngợi, khiến hắn có chút ngượng ngùng không quen. Từ trước đến giờ hầu hết mọi người cũng chỉ nói hắn là tài nghệ cao siêu linh tinh, cái gì mà đa mưu túc trí, ban ơn cho dân chúng, hắn làm sao làm với tới được… Càng nhiều người vây quanh, càng nhiều lời khen lọt vào tai hắn lại có chút bất tri bất giác muốn tìm thân ảnh nho nhỏ của người hắn mong chờ…
Kiều lão đầu cùng Tiểu Cẩn cũng đứng trong đám người, nghe thôn dân khen Thần Hiên như vậy không hiểu sao cũng có chút hư vinh. Tiểu Cẩn đi tới níu tay áo tỷ phu, Thần Hiên thấy vậy liền khom người cười cười: "Sao vậy?"
Giữa một đám người huyên náo, Tiểu Cẩn sợ tỷ phu nghe không rõ liền kề sát tai đối phương nói: "Về sau nếu tỷ tỷ có khi dễ tỷ phu thì cứ nói với đệ, đệ giúp huynh cầu tình!"
Thần Hiên buồn cười, gật đầu chấp nhận. Đáy lòng Tiểu Cẩn càng thêm vui vẻ, ha ha, tỷ phu là anh hùng, mà mình có thể bảo hộ anh hùng đây!
Kiều lão đầu nhìn bốn phía, chần chờ hỏi Thần Hiên: "Sao không thấy A Vi đâu?"
Thần Hiên đang muốn hỏi ông nội, lại nghe lão nhân nói vậy liền nghi hoặc không thôi. Kiều lão đầu mới nói thêm: "Đứa nhỏ lo lắng cho ngươi, đã sớm xuống núi rồi!"
Thần Hiên lo lắng nói: "Ta cũng chưa thấy qua nàng, bằng không chúng ta đi tìm đi thôi."
Tiểu Cẩn cũng thấy có điểm không đúng, sao tỷ tỷ lại không có ở đây? Hắn vội vàng hỏi thăm mấy người xung quanh.
Lúc này trong đám người đột nhiên xuất hiện một nữ tử vô cùng hốt hoảng, nhìn thấy Thần Hiên cùng Tiểu Cẩn và Kiều lão đầu đứng nơi đó, nàng vừa mở miệng liền không biết nói thế nào cho phải.
Tiểu Cẩn phát hiện ra nàng đầu tiên, hô to: "Trần tỷ.", thấy vẻ mặt đối phương không thích hợp liền hỏi thêm: "Người làm sao thế?"
Đối với ba người đang khó hiểu nhìn mình, Trần thị không biết nói thế nào, bất quá mạng người là quan trọng, không thể dây dưa, cho nên nàng lắp bắp nói: "A Vi… A Vi bị rơi xuống vách núi rồi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook