Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu Bệnh Tật
-
Chương 102
Chương 70 Hành tinh Lam Chi Sa
Nghĩ đến đây, Lục Vãn Vãn cẩn thận ngẩng đầu liếc nhìn Cố Huấn Đình ở bên cạnh, anh chỉ chăm chú nhìn đường, khuôn mặt đẹp trai khó khăn lắm mới mang vẻ mạnh bạo đã không còn nữa, một lớp tuyết mùa đông phủ lên đôi mắt đen, lạnh lẽo.
Lục Vãn Vãn bất lực mỉm cười, không nhắc đến chuyện ngày hôm qua nữa.
Hai người đi trong im lặng khoảng nửa buổi sáng, bậc thang của mùa đông vẫn ổn, không hề có những thử nghiệm điên rồ như “tuyết lở” hay “bão tuyết”, ngoài trừ bậc thang hơi khó đi ra, những thứ khác đều yên bình.
Lúc gần đến buổi trưa, hai người đã đi ra khỏi phạm vi mùa đông, đi đến chòi nghỉ ngơi cuối cùng.
“Còn một đoạn cuối nữa.” Lục Vãn Vãn ngồi trên ghế dài, lau mồ hôi lạnh trên trán, lấy ra súp ngọt tinh thể tuyết nọa cuối cùng từ trong chuỗi không gian, “Cố Huấn Đình, cho anh.”
Lúc cô gọi tên anh, cô nhận thấy toàn thân chú mèo lớn run bắn lên.
Tiểu công chúa lắc đầu, “Không cần.”
Lục Vãn Vãn lắc lắc cốc súp ngọt trong tay, “Anh bổ sung thể lực đi, ngộ nhỡ lát nữa em đi không nổi còn làm phiền anh.”
Cô nói xong liền dúi cốc vào tay anh.
Lần này Cố Huấn Đình không từ chối, anh giả vờ không để ý liếc qua, nhìn thấy dưới mắt Lục Vãn Vãn đã có quầng đen nhàn nhạt, mũi cô hơi đỏ, run tay bóc thuốc dinh dưỡng, rõ ràng rất lạnh.
Cố Huấn Đình giả bộ nhấp một ngụm súp ngọt, khẽ liếm môi, rồi đưa cốc cho cô, “Anh uống rồi.”
Lục Vãn Vãn ước lượng cái cốc, sau đó liếc nhìn anh không biết nói gì hơn, cô dứt khoát bỏ cốc vào lại chuỗi không gian.
Cố Huấn Đình vốn nghĩ cô sẽ uống phần còn lại: “...”
Anh mím môi, không nói gì.
Lục Vãn Vãn cũng không bóc mẽ anh, hai người uống hai ống thuốc dinh dưỡng, rồi đi vào đoạn bậc thang cuối cùng.
Vượt ngoài dự đoán của Lục Vãn Vãn là bậc thang mùa thu không giống như lúc trước, chúng là những hòn đá trong suốt nhiều màu, nổi lềnh bềnh trong không trung và được nối với nhau bằng bậc thang trong suốt ở giữa.
Bậc thang mùa thu rất ngắn, tổng cộng có bảy hòn đá, bên trên mỗi viên đá màu khoảng hai mét, còn có những hạt châu tròn nhỏ trong suốt.
Lục Vãn Vãn và Cố Huấn Đình vừa đứng trước bậc thang, giọng nói điện truyền đến từng trận từ trong tấm bảng đá bảy màu.
“Người thử nghiệm số 5, chúc mừng các bạn đã đến được bậc thang bốn mùa đoạn cuối cùng thành công. Mùa thu là mùa thu hoạch, trong mỗi vòng tròn trong suốt trên đá màu đều có một món quà đến từ hành tinh Tử Sơ Quang, nhưng các bạn chỉ được chọn một mà thôi.”
“Chúc hai bạn có thể thuận lời vượt qua bậc thang cuối cùng.”
Tấm bảng đá bảy màu không phát ra tiếng động nữa, Lục Vãn Vãn nhìn những bậc thang trong suốt đó, chân mềm nhũn, trên trán toàn là mồ hôi.
Tiểu công chúa chú ý đến sự khác thường của cô, hàng mi rũ xuống, “Chỗ hòn đá màu không đủ chỗ cho hai người đứng, anh...”
Anh vốn muốn nói rằng sẽ cõng cô đi, nhưng thấy sợi chỉ buộc trên tay không đủ dài, môi mỏng khẽ mấp mấy, “Anh bế em đi qua.”
Lần này Lục Vãn Vãn không ngượng nghịu nữa, cô mỉm cười yếu ớt, “Anh cảm thấy chúng ta nên chọn giải thưởng trên khối đá nào?”
“Em chọn.” Tiểu công chúa nói xong, hơi cúi đầu, “Qua đây.”
Lục Vãn Vãn nhìn bờ vai rộng lớn của anh, cần cổ với độ cong tuyệt đẹp, rồi lại nhìn những bậc thang thẳng đứng xuống dưới, dường như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, cô hít thở sâu, nhưng chân vẫn mềm nhũn.
“Phiền anh rồi.” Lục Vãn Vãn tiến về trước hai bước, khẽ nhắm mắt.
Tiểu công chúa nhìn đôi môi hơi nhợt nhạt của cô, nghĩ đến cái chạm mềm mại tối hôm qua, trái tim bỗng nóng lên.
Đến khi anh ôm cô như lúc trước, cả người anh như sắp chín tới nơi, lúc Lục Vãn Vãn vùi đầu vào vai anh, người nào đó chỉ thiếu nước phun lửa ra ngoài.
Anh rất quá đáng, không ngờ lại hy vọng những bậc thang trong suốt khiến cô ấy cảm thấy sợ hãi này dài thêm một chút, thêm một chút nữa.
Anh khẽ cúi đầu, nhìn thấy nửa bên khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của Lục Vãn Vãn, cô nhắm chặt mắt, không dám nhìn phong cảnh bên dưới, mà chỉ run giọng hỏi, “Sắp đến chưa? Còn bao nhiêu hòn đá nữa?”
“Sắp đến rồi.” Cố Huấn Đình cố ý đi rất chậm, anh nói dối không biết xấu hổ, lê bước chậm như rùa, chậm chạp tiến về trước.
......
“Cố tiên sinh, sắp đến chưa?”
“Ừm.”
Cố Huấn Đình khàn giọng, nhìn hàng mi cong của cô khẽ nhấp nháy, giở trò xấu nói, “Bên dưới cao quá.”
Lục Vãn Vãn vốn muốn mở mắt lại nhắm tịt.
Ý cười không thể che dấu bên khoé môi, rốt cuộc Cố Huấn Đình không để cô khó chịu lâu nữa.
Anh bước lên hòn đá cuối cùng, giọng nói giống như trôi từ thế giới nào đó đến, “Bậc cuối cùng rồi, muốn quà không?”
Lục Vãn Vãn đột nhiên mở mắt, ánh sáng tím chiếu xuống từ những đám mây, làm hoa hết cả mắt cô.
Lục Vãn Vãn làm quen một lúc, nghiêng đầu thì thấy hạt châu trong suốt lơ lửng trên trán anh.
“Vậy thì cái này đi.” Lục Vãn Vãn cắn răng không dám nhìn bậc thang trong suốt bên cạnh mà nâng cánh tay trái lên, lấy hạt châu đó xuống.
Cố Huấn Đình có thể cảm nhận được cả người cô đang run, đến sau khi cô lấy hạt châu đó xuống bèn nói, “Có thể không cần nhìn rồi,”
Trong lòng Lục Vãn Vãn ấm áp, mỉm cười.
Bọn họ vượt qua bậc thang bốn mùa cuối cùng một cách suôn sẻ, đi qua một bức màn xanh lam, giọng nói điện tử vang lên lần nữa, “Sợi chỉ chưa đứt, giải thưởng cũng không lấy thêm, chúc mừng hai vị thuận lợi vượt qua thử nghiệm của hành tinh Tử Sơ Quang, phía trước là sảnh lớn nghỉ ngơi, bên cạnh phòng nghỉ ngơi máy bay cỡ nhỏ.”
Hai người nghỉ ngơi ở phòng một lát, rồi sắp xếp lại một số thứ mới ngồi lên máy bay nhỏ chuẩn bị rời đi.
Lúc mở chỉ đỏ, Lục Vãn Vãn mới thấy vết hằn nhàn nhạt trên cổ tay hai người, cô có chút cảm khái.
Hai ngày này, bọn họ luôn cách nhau chưa đầy nửa mét, bây giờ không còn bị hạn chế nữa, ngược lại cô cảm thấy có chút không quen.
Bọn họ mất gần hai ngày mới có thể hoàn thành thử nghiệm tính thích ứng này, hiệu quả rất rõ ràng.
Ít nhất...
Cô biết hai người đều thích nhau.
Máy bay nhanh chóng đến dưới chân núi, Lục Vãn Vãn vừa xuống đã nhìn một người thú đang nửa quỳ trên mặt đất, cầu xin giống cái đang nằm trên băng-ca tha thứ.
Cô lặng lẽ kéo tay tiểu công chúa, vòng qua những tranh chấp này, tìm được bác Lãm.
“Ấy?” Bác Lãm nhìn hạt châu trong tay cô, mắt sáng lên, “Hai người thông qua rồi sao?”
Lục Vãn Vãn và Cố Huấn Đình nhìn nhau, cười với anh ta, “Vâng.”
Bác Lãm Gửi tin nhắn cho A Sơn, để cho cậu ta mang robot của họ đến đây, trong thời gian chờ đợi, bác Lãm Không nhịn được hỏi, “Giải thưởng hai người chọn gì thế?”
Lục Vãn Vãn đưa hạt châu cho Cố Huấn Đình, tiểu công chúa vừa vặn một cái thì nó đã tách ra, lộ ra bên trong là hai viên kẹo trái cây tròn tròn, to bằng ngón tay cái.
“Kẹo mật tâm.” Bác Lãm cười ha hả, “Đây là đặc sản của hành tinh Tử Sơ Quang chúng tôi, hai người lấy được hai viên, đúng là may mắn.”
“Đây không phải là trái cây sao?” Lục Vãn Vãn cau mày.
Lãm Bác cười, “Là trái cây, nhưng rất ngọt, hơn nữa còn rất hiếm, là loại quả hiếm gặp có hiệu quả bổi bổ đối với sức mạnh tinh thần, vì vậy chúng tôi đều gọi nó là kẹo mật tâm.”
Lục Vãn Vãn vừa nghe có hiệu quả bổ ích cho sức mạnh tinh thần bèn đậy hạt châu lại.
“Nhưng loại quả này có một tác dụng phụ.” Bác Lãm suy nghĩ, “Tôi nhớ sau khi ăn quả này dường như sẽ nói những lời thật lòng hay là nói ngược lại gì đấy trong một khoảng thời gian.”
Lục Vãn Vãn: “...”
Bác Lãm sờ cằm, “Tôi nhớ không rõ nữa, tóm lại không có hại gì với cơ thể cả.”
“Vãn Vãn.”
Một giọng điện tử truyền đến, chính là 992 và Viên Viên đã xa cách hai ngày, được A Sơn đưa đến trước mặt họ. Lục Vãn Vãn ôm Viên Viên, rồi sờ cánh tay của 992, “Bác Lãm, vậy bây giờ chúng tôi có thể đi chưa?”
Bác Lãm cười, “Có thể chứ, nhưng hai người không ở lại hành tinh Tử Sơ Quang tham quan một chút sao?”
Cố Huấn Đình nhìn biểu cảm của cô, lắc đầu, “Không cần đâu.”
Nhất định cô ấy nhớ Phương Phương và Nhuyễn Nhuyễn rồi.
Nhưng rõ ràng lông của anh sờ thích hơn của Nhuyễn Nhuyễn.
......
“Vãn Vãn!” Nhuyễn Nhuyễn phản ứng nhanh hơn Viên Viên nhiều, bọn họ vừa đến dưới phi thuyền, một robot mèo đen đã bay qua, lao vào trong lòng Lục Vãn Vãn.
Lục Vãn Vãn sờ lông của nó một lúc lâu, ánh mắt liếc qua sắc mặt không mấy ưa nhìn của tiểu công chúa.
“Sao vậy?”
Ánh mắt lạnh lùng của Cố Huấn Đình rơi trên...Nhuyễn Nhuyễn trong tay cô, rồi nhanh chóng rời đi, “Hừ.”
Lục Vãn Vãn: “...”
Cô có lẽ đã đoán được gì đó, cảm thấy vô cùng hạn hán lời, xoay người đi lên phi thuyền. Phương Phương mở cái bụng tròn trịa của mình ra, lấy ra hai chiếc áo len mới cóng, “Phương Phương đan đó, rất mới.”
Lục Vãn Vãn cầm chiếc có thêu hoa nhỏ màu hồng đưa cho tiểu công chúa xem, cô nén cười, “Chà...món quà Phương Phương tặng anh.’
Cố tiểu công chúa: “...”
Anh giả vờ như không thấy ý cười trong đáy mắt/màn hình điện tử của người nhà, nhanh nhẹn cởi áo khoác, gỡ cúc áo ngay trước mặt Lục Vãn Vãn, đôi mắt hẹp dài híp lại, từ từ tiến gần cô.
Lục Vãn Vãn có hơi sợ hãi, “Anh...”
Cố Huấn Đình đứng trước mặt cô, kéo kéo cổ áo, để lộ ra xương quai xanh mê hoặc, khoé môi nhếch lên, “Đi tắm, thay áo quần mới.”
Lục Vãn Vãn: “...”
Cô thấy Cố Huấn Đình lấy chiếc áo len đó từ trong tay cô, cơ bắp đẹp đẽ ẩn hiện trên cánh tay, ánh mắt lạnh thấu xương pha lẫn dục vọng chiếm đoạt bá đạo vô tình để lộ ra, sống lưng cô có hơi tê dại.
Lẽ nào tiểu công chúa đang trêu ghẹo cô ư?
Lục Vãn Vãn đỏ mặt nghi ngờ, gò má nóng ran, “Vậy anh đi nhanh đi.”
Tiểu công chúa cũng cảm thấy ánh mắt của mình có hơi nóng bỏng nên lùi về sau hai bước, giọng nói trầm khàn, “Được.”
Lục Vãn Vãn thấy anh nhanh nhẹn xoay người, còn thấy xương bướm xinh đẹp và rõ ràng trên sống lưng hao gầy, cô vội lắc lắc đầu, ôm lấy chiếc áo thuộc về mình rồi xoay người trở về phòng.
Trong màn sương nước mù mịt, phi thuyền chuyển động, rồi chìm vào trong màn đêm dần buông xuống trên hành tinh Tử Sơ Quang.
Trạm tiếp theo làm hành tinh Lam Chỉ Sa.
Phải mất hơn ba mươi tiếng đồng hồ từ hành tinh Tử Sơ Quang đến đó, vừa hay có thể nghỉ ngơi.
Buổi tối, Lục Vãn Vãn dùng dị năng để thanh tẩy rất nhiều thực phẩm, lấy quang não xem phương án điều trị mà Tạ Kha gửi, cắt một ít thịt đề phòng.
Cố Huấn Đình đã khoẻ hơn lúc trước nhiều, bây giờ đã có thể ăn một ít thịt bổ sung năng lượng.
Cô làm cơm xong một nửa thì tiểu công chúa đến giúp.
Người nào đó nói rằng, “Sức lực của em quá yếu, lật thìa không vững.”
Anh mặc chiếc áo mà Phương Phương làm cho anh, bên ngoài còn mang thêm tạp dề. Có lẽ vì mới tắm xong, nên cả người anh đều là hơi nước lờ mờ, ngay cả đôi đồng tử như đóng băng cũng dịu dàng hơn rất nhiều, dưới ánh đèn ấm áp, cả người chú mèo lớn ánh lên màu hồng hồng.
Lục Vãn Vãn thấy những ngón tay thon dài linh hoạt của anh đang hí hoáy với các dụng cụ bếp, cô thì kiểm tra thành phố thương mại nội bộ đế quốc.
Bên trong đó cũng có ghi chép về kẹo mật tâm, giá cả không hề rẻ, nó đắt gấp hai lần so với đá hệ huyết, cột viết tác dụng phụ là...
“Một số người ăn vào sẽ nói thật, một số ăn vào sẽ nói ngược lại, nhưng thời gian duy trì thường chỉ trong 12 tiếng.”
Bọn họ có hai viên, nếu bây giờ mỗi người ăn một viên, có lẽ sẽ không ảnh hưởng đến thử nghiệm ở hành tinh Lam Chỉ Sa.
Tác giả có điều muốn nói: Tiểu công chúa: “Tôi không phải trêu chọc, mà tôi chỉ ghen thôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook