7.

Lúc Cố Diệp quay về, tôi không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào bởi vì tôi đang chết lặng nhìn ngọn lửa đang bốc cháy.

Thấy lửa sắp cháy gần đến mặt tôi, tôi vẫn ngơ ngác đứng đó, không có phản ứng gì. Bỗng có một lực mạnh ôm lấy eo tôi, giúp tôi tránh được ngọn lửa đang đến gần. Lúc đó, tôi mới lấy lại tinh thần, cả người đổ mồ hôi lạnh.

Cánh tay ôm tôi rất rắn chắc, mang theo hương thơm nhẹ mà tôi vừa ngửi được hồi sáng. Hóa là mùi hương trên người Cố Diệp.

Tôi hoảng hốt. Cố Diệp đột nhiên buông tôi ra, đi vào bếp. Tôi chưa kịp ngăn cản thì anh đã lấy nắp đặt lên chiếc nồi đang bốc cháy.

Sau đó…ngọn lửa được dập tắt?

Tôi: “???”

Chỉ đơn giản thế thôi sao? Tôi choáng váng.

Tha thứ cho vốn hiểu biết hạn hẹp của tôi, đây chính là không có oxi thì không có lửa đó sao?

“Mộ Hề Hề, em đang làm gì thế.” Anh nhìn tôi với khuôn mặt không còn gì để nói.


“Em định đốt bếp hay đốt nhà?” Tôi bị anh làm cho giật mình, mím môi, cúi thấp đầu: “Em chỉ muốn nấu một bữa cơm cho anh..”

“Nấu cho anh?”Anh hơi ngạc nhiên, sững sờ nhìn tôi nhưng rất nhanh sau đó anh đã trở lại như bình thường.

“Ở nhà em chưa bao giờ nấu ăn, em không biết nấu ăn, lần sau đừng vào bếp nữa.”

Tôi: “...”

Mặc dù những lời này là sự thật nhưng nó được nói ra từ miệng Cố Diệp, thật sự rất đau lòng.

Tôi ngậm ngùi, ngẩng đầu lên định nói cho Cố Diệp biết kế hoạch của mình nhưng Cố Diệp đã quay người, đi vào bếp. Anh xắn tay áo, bắt đầu dọn dẹp đống lộn xộn trong bếp. Tôi cảm thấy chán nản.

Tôi thật vô dụng…

Rõ ràng muốn nấu một bữa ăn cho Cố Diệp nhưng không thành công còn suýt chút nữa đốt nhà, lại để anh dọn dẹp đống lộn xộn này.

Hazzz!

Tôi chán nản quay về phòng, quấn chăn thành một quả bóng, nhốt mình trong phòng. Tôi chẳng làm gì được gì…

“Mộ Hề Hề, anh gọi cho em món pizza em thích nhất. Em có thể ra ngoài và chọn bất kỳ hương vị nào em thích trên điện thoại của anh.” Qua cánh cửa, tôi đang đắm chìm trong cảm giác tội lỗi thì nghe thấy giọng nói của Cố Diệp.

Tôi lập tức ngồi dậy.

“Được, Cố Diệp”

“Không đúng, chồng ơi, em đến đây.”

Tâm trạng chán nản sao có thể quan trọng bằng đồ ăn.

Ăn xong lại nghĩ cách theo đuổi được Cố Diệp. Dũng cảm lên, Hề Hề, không sợ khó khăn.


8.

Tôi đặt ra mục tiêu lên kế hoạch theo đuổi Cố Diệp nhưng kết quả là 12h tối, tôi vẫn chưa nghĩ ra cách gì. Tôi nhìn bản kế hoạch được tạo trên máy tính 5 phút trước và bây giờ vẫn trống không.

Tôi gãi đầu, sắp hói mất. Người khác hói vì đi làm, vì học tập, thức khuya nghịch điện thoại, chơi game còn tôi hói vì nghĩ cách theo đuổi chồng.

Suy nghĩ một lúc lâu nửa chữ cũng chưa gõ ra được, đành chán nản tắt máy tính và lấy điện thoại lên Zhihu tìm kiếm “Cách theo đuổi một người đàn ông.”

Kết quả tìm kiếm đầu tiên là một câu chuyện ngọt ngào.

Tôi mất hơn 10p để đọc hết câu chuyện, ôm điện thoại cười vui vẻ.

Ngọt ngào quá, tôi cảm thấy tôi hết hói rồi.

Tôi đang thích thú xem lại những lại bài viết trước đây của tác giả, đang định bấm vào thì điện thoại bất ngờ bị giật mất: “Mộ Hề Hề, bây giờ là mấy giờ rồi?”

“Đã 12h rồi, sao em còn chưa đi ngủ?”

Tôi: “Em muốn ngồi chơi một lúc.. Ngày mai anh không đi làm à?”

Tôi không thể có cuộc sống về đêm hay sao?

Anh khóa màn hình điện thoại với vẻ mặt vô cảm sau đó vươn tay, đè tôi xuống giường!


A! Tư thế này, sức mạnh này!

Có chuyện gì sắp xảy ra sao? Tôi đang vô cùng mong chờ.

Nhưng Cố Diệp buông tay tôi ra, sau đó đi đến bên giường, tắt đèn, nằm xuống, đắp chăn. Anh khoanh hai tay ở bụng dưới sau đó nhắm mắt.

Tôi: “...”

KHÔNG!

Cố Diệp, anh không nhìn thấy à?

Mỹ nữ như tôi ngủ bên cạnh vẫn không có phản ứng gì.

Tôi nhìn chằm chằm Cố Diệp hồi lâu, cho đến khi mắt bắt đầu nhức mỏi mới quay đi. Tôi dụi mắt, quay mặt đi.

Ngủ thôi! Ngủ giống như anh!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương