Gả Cho Chàng Nam Phụ Này
-
Chương 88: Cô cảm thấy Pepsi hay Coca-Cola uống ngon hơn?
Tòa nhà Tam phòng ở Kinh Thành chỉ có nhị tiến, cố nhồi nhét hết nhà thì cũng đủ, nhưng chắc chắn phải sống trong cảnh chen lấn, thế nào cũng sẽ không thoải mái.
Thời trẻ, Lương Nguyêt Mai và Lão tổ mẫu phủ Uy Viễn Hầu có mấy lần cãi vã không vui, ầm ĩ đến nước ly hôn với nam chính Chu Thừa Vũ. Tuy sau này, nam nữ chính cuối cùng cũng về với nhau, nhưng ngần ấy năm trôi qua, cả hai đều sống trong phủ công chúa.Lần này, Lương Nguyệt Mai có lòng mời Tam phòng vào phủ công chúa, chưa kể phủ rộng rãi, cái chính là nhiều người hầu hạ, lúc này tết nhất tới nơi, dọn vào ở thì khỏi cần vội vã động tay động chân, chỉ ngồi đón giao thừa là được.
Còn bên phía Chu Thừa Hồng, vì năm xưa hắn đứng ra bảo vệ mẹ và đứa em nghiệt chủng (kết quả của mối tình vụng trộm của mẹ hắn và cha Chu Thừa Vũ) nên hoàn toàn trở mặt với cha ruột. Kể từ ấy,hắn và thê tử cũng đã dọn khỏi hầu phủ. Theo chân Lương Nguyệt Mai làm ăn, cộng thêm của hồi môn của thê tử nên giờ Chu Thừa Hồng cũng sống trong đại viện tứ tiến, bèn nhiệt tình mời Tam phòng đến ở tạm.
Có điều hai huynh đệ Chu Thừa Vũ và Chu Thừa Duệ kiên quyết khước từ, kiên trì về tổ nhỏ của mình. Còn may, Lương Nguyệt Mai đã sai người đến dọn dẹp từ trước, giờ cứ trực tiếp dọn vào ở.
Sau khi theo mọi người đến Tam phòng, thấyrương hòm nhanh chóng lấp đầy khoảng sân nhỏ, Lương Nguyệt Mai nhìn sang Tô thị, quả nhiên thấy vẻ mặt nàng ta hết sức khó coi, “không thì Tứ đệ muội sang phủ ta ở nhé?" Rồi giải thích cho Chu Thừa Duệ và Chu lão phu nhân, "Tứ đệ muội đã lớn tháng, tam phòng bên đây còn phải dọn dẹp, người hối hả ngang dọc, nói không chừng vô ý đụng trúng đệ muội, vả lại ồn ào thế này sẽ khiến muội ấy không thoải mái.”
Tô thị đương nhiên vui lòng đi, Chu lão phu nhân cũng thấy sắp xếp như vậy ổn thỏa, nhưng hai người chưa kịp mở miệng đã bị Chu Thừa Duệ từ chối, "không cần đâu đại tẩu, nàng ấy ở hậu viện, ầm ĩ không tới chỗ nàng." nói xong, hắn ra hiệu cho Khổng ma ma đỡ Tô thị ra hậu viện.
Suốt chặng đường từ huyện Trường Châu đến Kinh Thành, Chu Thừa Duệ không về xe ngựa nhị phòng, tuy có Chu lão phu nhân và Hồ Ngọc Tiên chung xe, nhưng vẫn khiến Tô thị khó chịu. Lúc này, nàng ta thấy Chu Thừa Duệ thể hiện thái độ, không dám nói gì, nhưng bày ra vẻ áy náy mà gật đầu với Lương Nguyệt Mai, rồi đi theo Khổng ma ma.
Lương Nguyệt Mai cau mày,có hơi không tán thành nhìn Chu Thừa Duệ.
Song, cô không biết trước đó đã phát sinh chuyện gì, nhìn ra thái độ Chu Thừa Duệ nên không nói gì nhiều. Thay vào đó, cô quay sang dặn dò hạ nhân làm việc, xong việc tìm Hồ Ngọc Nhu trò chuyện, mới hỏi chuyện.
Chuyện Chu Thừa Duệ và Tô thị lại cãi vã, Hồ Ngọc Nhu có biết, nhưng nguyên nhân cụ thể thì cô không rõ. Nghe Lương Nguyệt Mai hỏi, cô bèn kể ra chuyện Tô thị ngầm làm.
Lương Nguyệt Mai khẽ giật mình. "Hóa ra là ý của một mình Tô thị thôi sao?"
Hồ Ngọc Nhu gật đầu, "Vì việc này mà ở nhà ầm ĩ một trận to. Cứ ngỡ nhị đệ đãcam chịu, từ từ hòa hợp lại với Tô thị chứ, ngờ đâu hai người lại cãi vã trên đường."
Lương Nguyệt Mai nhìn thẳng vào Hồ Ngọc Nhu, đột nhiên nói: "Muội đường có can thiệp vào, dù sao cũng là chuyện riêng của hai người họ, người ta có nhờ muội hòa giải dùm thì giúp, không thì xem như không biết đi." cô thấy Hồ Ngọc Nhu còn non, nhớ đến bản tính cô nàng hồi ở huyện Trường Châu, sợcô nàng làm chuyện bốc đồng.
Thanh quan khó quản chuyện nhà, chưa kể cô nàng là chị dâu, nếu can thiệp ra kết quả thì Tô thị miễn cưỡng biết cảm ơn, còn ra hậu quả thì bị hận còn nhẹ ấy chứ.
Ước chừng số xuân xanh của Hồ Ngọc Nhu, Lương Nguyệt Mai thấy chuyện này khó thành.
Nghe Lương Nguyệt Mai nói, Hồ Ngọc Nhu có hơi chột dạ, tính ra cô không có ý hỏi. cô định đến Kinh Thành, hai người họ còn chưa làm lành, thì hẵng gặp Tô thị xem thử.Nhưng giờ cô do dự thật.
Lương Nguyệt Mai cảm nhận được Hồ Ngọc Nhu dựa dẫm vào mình, tuổi tác của cô nàng tính ra cũng tương đương con gái cô, thấy cô nàng do dự ra mặt bèn hỏi: "Sao vậy? Có gì khó nói à?"
Tuy nói chuyện chị em dâu bất hòa bị người ta biết không hay, điều này sẽ làm cho mọi người xem thường Tam phòng, nhưng không biết do hào quang nữ chính, hay cảm giác đáng tin sau khi tiếp xúc với Lương Nguyệt Mai, hoặc giả là cả hai đều xuyên không như nhau, nói chung thì, chúng đều cho cô động lực giải bày với Lương Nguyệt Mai mà không hề lo lắng kiêng kị điều gì.
Kiểu suy nghĩ này thực sự khá đáng sợ, nhưng khi cô nhìn vào mắt Lương Nguyệt Mai, đôi mắt sạch sẽ và trong trẻo, trong đó chỉ chứa sự quan tâm.
Bất giác, cô cực kì muốn ‘nhận thân’.
Cực lực áp xuống nỗi xúc động, Hồ Ngọc Nhu mở miệng: "Ta nói thật với đại tẩu vậy, ta vẫn nghĩ, nếu hai phu thê bọn họ đến Kinh Thành mà vẫn chưa hòa thuận, ta sẽ đi gặp Tô thị hỏi thăm, nhưng tẩu nói thế này, ta đâm ra bối rối. Ta và Tô thị đã có xích mích từ trước, chẳng hiểu sao từ khi ta mới vào cửa, nàng ta đã không thích ta, đương nhiên ta nhận ra và cũng không thích nàng ta. Thậm chí ta từng nghĩ, nàng ta thích ầm ĩ náo loạn sao kệ nàng ta, có liên quan gì đến ta đâu, ta sống tốt là được. Thế nhưng...... tam phòng chỉ có mỗi hai huynh đệ, bọn họ sống không vui vẻ, phu quân không thể nào không bận lòng... "
Đây là ý nghĩ thật lòng của cô, không phải lo cho Tô thị, cũng không phải lo cho Chu Thừa Duệ, mà lo là lo cho Chu Thừa Vũ, sợ chàng hao tâm tổn trí. Rốt cuộc, Tam phòng là của hai huynh đệ họ, bao nhiêu năm đỡ đần chung sống, đệ không hạnh phúc, huynh sao có thể an nhàn.
Lương Nguyệt Mai không lạ gì lối suy nghĩ của Hồ Ngọc Nhu, nhưng lạlà Hồ Ngọc Nhu bộc bạch nỗi lòng với mình. Tất nhiên, cô biết rõ Hồ Ngọc Nhu đặc biệt thân thiết với mình, lúc ở huyện Trường Châu cô đã nhận ra, nhưng thân đến độ này còn hơn cả Tạ Kiều.
Tạ Kiều và cô là đường tỷ muội, tính tỷ ấy bộc trực thẳng thắn, có gì cũng nói với cô. Nhưng Hồ Ngọc Nhu, dầu gì cũng là tiểu cô nương 15 tuổi rồi, có cần dễ tin người vậy không?
Chẳng phải hồi trước quản gia cũng lão luyện lắm mà?
Thế thì tại sao?
Lương Nguyệt Mai nghĩ vài vòng trong đầu, vẫn không ra.
Trái lại cũng phải nói, được một cô bé thẳng thắn trao tin tưởng và ỷ lại như vậy, đã khơi gợi ý chí bảo vệ trong lòng cô.
cô đáp: "Để ta đến nói chuyện với Tô thị, với thân phận địa vị của ta, nàng ta chỉ có thể nghe hay không nghe, chứ không dám trách móc." Tô thị có tâm lấy lòng mình, cô đương nhiên biết từ lâu.
Hồ Ngọc Nhu cảm động muốn chết, buột miệng: "Đúng là bạn thân mà!"
Lương Nguyệt Mai đổi sắc, “Muội nói gì?”
Mặt Hồ Ngọc Nhu cũng đổi sắc, vội vã sửa miệng: "không có gì, là... cảm ơn, cảm ơn đại tẩu đối xử tốt với ta như vậy!"
Lương Nguyệt Mai càng thấy nghi ngờ, sao câu này nghe quen thế nhỉ, lại không phù hợp với bối cảnh lúc này. cô đường đườnglà công chúa, chiếu theo thân phận là đường tẩu của nàng ta, sao có thể ngang hàng làm bạn bè.
cô chào tạm biệt Hồ Ngọc Nhu, đi tìm Tô thị, nhưng trước khi đi nhớ kĩ câu hớ miệng của nàng ta. Đến chỗ Tô thị, cô mở miệng khuyên nhủ vài câu, nhưng lòng cứ cồn cào, có loại xúc động không tên.
Hi vọng dâng trào.
cô ngồi không yên, đặc biệt muốn đến trước mặt Hồ Ngọc Nhu hỏi rõ, ngay lập tức!
Dù sao đi nữa, dựa theo mức độ ỷ lại của nàng ta đối với cô, ắt hẳn không làm ra hành động xấu xa gì. Còn nếu không phải, cô thuận miệng đổi đề tài, dù sao chuyện phát sinh trên người cô, nàng ta đâu thể đoán được.
Tô thị còn đang than, "Đại tẩu, tẩu xem, ta cũng muốn tốt cho phu quân, nhưng sao chàng không hiểu lòng ta chứ? Chàng nổi giận với ta ở huyện Trường Châu đã đành, nhưng đến Kinh Thành còn bày sắc mặt cho ta xem, ta còn đang thai, tẩu thấy... "
"Tứ đệ muội!" Lương Nguyệt Mai ngắt lời nàng ta, "Tứ đệ đã tốt lắm rồi, muội xem ta này, chẳng phải ta cũng như muội, vẫn chờ phu quân ở chốn biên ải xa xôi hay sao? Ta đương nhiên không muốn chàng đi, nhưng nam nhân cũng có lý tưởng và hoài bão của riêng mình. Nếu ngươi đã không thể chịu đựng được, sao ban đầu quyết định không suy nghĩ cẩn thận."
"Ngươi mở miệng câu nào cũng muốn tốt cho tứ đệ... đó chỉ là những thứ ngươi tự cho là tốt chứ không phải là thứ đệ ấy muốn." Giọng cô bỗng chốc trở nên hà khắc. "Ngươi thử nghĩ xem, ngươi mang thai khổ cực như vậy, nếu tứ đệ bảo với ngươi vì muốn cho ngươi khỏe mạnh, việc sinh con cứ để cho nữ nhân khác lo, ngươi chỉ cần đem con về nuôi là được. Điều này cũng là muốn tốt cho ngươi, liệu ngươi có thể chấp nhận được không?"
Tô thị bị lý luận này làm cho sửng sốt, quên cả phản bác.
"Nếu ngươi muốn hòa thuận với tứ đệ như ban đầu thì nên thật lòng xin lỗi, thực sự hiểu lỗi sai của mình ở đâu, may ra còn được. Ngươi phải hiểu, dẫu là phu thê với nhau, cũng không thể đơn phương ra quyết định thay nhau. Ngươi không thể tự quyết định thay đệ ấy, đệ ấy cũng không thể tự quyết định thay ngươi. Nếu đệ ấy có ngầm quyết định gì thay ngươi, chắc chắn ta cũng khiển trách đệ ấy. Ngươi nghĩ kỹ đi!" Lương Nguyệt Mai nhìn thật sâu vào mắt Tô thị rồi bỏ lại một câu như vậy, đi ra ngoài. Khổng ma ma thấy người đi rồi, bước nhanh vào với Tô thị.
Tô thị nhìn cánh cửa, ngẩn người.
"Phu nhân...." Khổng ma ma lo lắng gọi nàng ta.
Nàng ta lúc này mới thôi bần thần, nhìn Khổng ma ma mà rơi nước mắt như mưa. Nàng ta khóc lóc, lòng có ba phần sợ hãi, bảy phần hối hận: "Ma ma ơi, ta sai rồi, ta thật sự biết sai rồi. Bà, bà đi gọi nhị lão gia đến đây, ta muốn xin lỗi chàng.."
không đề cập đến Nhị phòng nữa, Tô thị mấy câu của Kương Nguyệt Mai dọa sợ, vội vã xin lỗi, cũng xem như hai phu vợ tạm thời làm lành. Còn Lương Nguyệt Mai bên này, cô đi về phòng Hồ Ngọc Nhu mà như lướt gió, thấy Tú Vân chuẩn bị đóng cửa, vội vã tông vào.
Hồ Ngọc Nhu đang xếp quần áo trong phòng, nghe tiếng động bèn xoay đầu lại, thấy là cô, ngạc nhiên hỏi: "Sao đại tẩu quay lại, có chuyện gì à?"
Lương Nguyệt Mai quyết cược một phen, nhắm mắt lại, hô lớn: "cô cảm thấy Pepsihay Coca-Cola uống ngon hơn?"
Hồ Ngọc Nhu hết hồn, quần áo trên tay rơi thẳng xuống đất.
Thời trẻ, Lương Nguyêt Mai và Lão tổ mẫu phủ Uy Viễn Hầu có mấy lần cãi vã không vui, ầm ĩ đến nước ly hôn với nam chính Chu Thừa Vũ. Tuy sau này, nam nữ chính cuối cùng cũng về với nhau, nhưng ngần ấy năm trôi qua, cả hai đều sống trong phủ công chúa.Lần này, Lương Nguyệt Mai có lòng mời Tam phòng vào phủ công chúa, chưa kể phủ rộng rãi, cái chính là nhiều người hầu hạ, lúc này tết nhất tới nơi, dọn vào ở thì khỏi cần vội vã động tay động chân, chỉ ngồi đón giao thừa là được.
Còn bên phía Chu Thừa Hồng, vì năm xưa hắn đứng ra bảo vệ mẹ và đứa em nghiệt chủng (kết quả của mối tình vụng trộm của mẹ hắn và cha Chu Thừa Vũ) nên hoàn toàn trở mặt với cha ruột. Kể từ ấy,hắn và thê tử cũng đã dọn khỏi hầu phủ. Theo chân Lương Nguyệt Mai làm ăn, cộng thêm của hồi môn của thê tử nên giờ Chu Thừa Hồng cũng sống trong đại viện tứ tiến, bèn nhiệt tình mời Tam phòng đến ở tạm.
Có điều hai huynh đệ Chu Thừa Vũ và Chu Thừa Duệ kiên quyết khước từ, kiên trì về tổ nhỏ của mình. Còn may, Lương Nguyệt Mai đã sai người đến dọn dẹp từ trước, giờ cứ trực tiếp dọn vào ở.
Sau khi theo mọi người đến Tam phòng, thấyrương hòm nhanh chóng lấp đầy khoảng sân nhỏ, Lương Nguyệt Mai nhìn sang Tô thị, quả nhiên thấy vẻ mặt nàng ta hết sức khó coi, “không thì Tứ đệ muội sang phủ ta ở nhé?" Rồi giải thích cho Chu Thừa Duệ và Chu lão phu nhân, "Tứ đệ muội đã lớn tháng, tam phòng bên đây còn phải dọn dẹp, người hối hả ngang dọc, nói không chừng vô ý đụng trúng đệ muội, vả lại ồn ào thế này sẽ khiến muội ấy không thoải mái.”
Tô thị đương nhiên vui lòng đi, Chu lão phu nhân cũng thấy sắp xếp như vậy ổn thỏa, nhưng hai người chưa kịp mở miệng đã bị Chu Thừa Duệ từ chối, "không cần đâu đại tẩu, nàng ấy ở hậu viện, ầm ĩ không tới chỗ nàng." nói xong, hắn ra hiệu cho Khổng ma ma đỡ Tô thị ra hậu viện.
Suốt chặng đường từ huyện Trường Châu đến Kinh Thành, Chu Thừa Duệ không về xe ngựa nhị phòng, tuy có Chu lão phu nhân và Hồ Ngọc Tiên chung xe, nhưng vẫn khiến Tô thị khó chịu. Lúc này, nàng ta thấy Chu Thừa Duệ thể hiện thái độ, không dám nói gì, nhưng bày ra vẻ áy náy mà gật đầu với Lương Nguyệt Mai, rồi đi theo Khổng ma ma.
Lương Nguyệt Mai cau mày,có hơi không tán thành nhìn Chu Thừa Duệ.
Song, cô không biết trước đó đã phát sinh chuyện gì, nhìn ra thái độ Chu Thừa Duệ nên không nói gì nhiều. Thay vào đó, cô quay sang dặn dò hạ nhân làm việc, xong việc tìm Hồ Ngọc Nhu trò chuyện, mới hỏi chuyện.
Chuyện Chu Thừa Duệ và Tô thị lại cãi vã, Hồ Ngọc Nhu có biết, nhưng nguyên nhân cụ thể thì cô không rõ. Nghe Lương Nguyệt Mai hỏi, cô bèn kể ra chuyện Tô thị ngầm làm.
Lương Nguyệt Mai khẽ giật mình. "Hóa ra là ý của một mình Tô thị thôi sao?"
Hồ Ngọc Nhu gật đầu, "Vì việc này mà ở nhà ầm ĩ một trận to. Cứ ngỡ nhị đệ đãcam chịu, từ từ hòa hợp lại với Tô thị chứ, ngờ đâu hai người lại cãi vã trên đường."
Lương Nguyệt Mai nhìn thẳng vào Hồ Ngọc Nhu, đột nhiên nói: "Muội đường có can thiệp vào, dù sao cũng là chuyện riêng của hai người họ, người ta có nhờ muội hòa giải dùm thì giúp, không thì xem như không biết đi." cô thấy Hồ Ngọc Nhu còn non, nhớ đến bản tính cô nàng hồi ở huyện Trường Châu, sợcô nàng làm chuyện bốc đồng.
Thanh quan khó quản chuyện nhà, chưa kể cô nàng là chị dâu, nếu can thiệp ra kết quả thì Tô thị miễn cưỡng biết cảm ơn, còn ra hậu quả thì bị hận còn nhẹ ấy chứ.
Ước chừng số xuân xanh của Hồ Ngọc Nhu, Lương Nguyệt Mai thấy chuyện này khó thành.
Nghe Lương Nguyệt Mai nói, Hồ Ngọc Nhu có hơi chột dạ, tính ra cô không có ý hỏi. cô định đến Kinh Thành, hai người họ còn chưa làm lành, thì hẵng gặp Tô thị xem thử.Nhưng giờ cô do dự thật.
Lương Nguyệt Mai cảm nhận được Hồ Ngọc Nhu dựa dẫm vào mình, tuổi tác của cô nàng tính ra cũng tương đương con gái cô, thấy cô nàng do dự ra mặt bèn hỏi: "Sao vậy? Có gì khó nói à?"
Tuy nói chuyện chị em dâu bất hòa bị người ta biết không hay, điều này sẽ làm cho mọi người xem thường Tam phòng, nhưng không biết do hào quang nữ chính, hay cảm giác đáng tin sau khi tiếp xúc với Lương Nguyệt Mai, hoặc giả là cả hai đều xuyên không như nhau, nói chung thì, chúng đều cho cô động lực giải bày với Lương Nguyệt Mai mà không hề lo lắng kiêng kị điều gì.
Kiểu suy nghĩ này thực sự khá đáng sợ, nhưng khi cô nhìn vào mắt Lương Nguyệt Mai, đôi mắt sạch sẽ và trong trẻo, trong đó chỉ chứa sự quan tâm.
Bất giác, cô cực kì muốn ‘nhận thân’.
Cực lực áp xuống nỗi xúc động, Hồ Ngọc Nhu mở miệng: "Ta nói thật với đại tẩu vậy, ta vẫn nghĩ, nếu hai phu thê bọn họ đến Kinh Thành mà vẫn chưa hòa thuận, ta sẽ đi gặp Tô thị hỏi thăm, nhưng tẩu nói thế này, ta đâm ra bối rối. Ta và Tô thị đã có xích mích từ trước, chẳng hiểu sao từ khi ta mới vào cửa, nàng ta đã không thích ta, đương nhiên ta nhận ra và cũng không thích nàng ta. Thậm chí ta từng nghĩ, nàng ta thích ầm ĩ náo loạn sao kệ nàng ta, có liên quan gì đến ta đâu, ta sống tốt là được. Thế nhưng...... tam phòng chỉ có mỗi hai huynh đệ, bọn họ sống không vui vẻ, phu quân không thể nào không bận lòng... "
Đây là ý nghĩ thật lòng của cô, không phải lo cho Tô thị, cũng không phải lo cho Chu Thừa Duệ, mà lo là lo cho Chu Thừa Vũ, sợ chàng hao tâm tổn trí. Rốt cuộc, Tam phòng là của hai huynh đệ họ, bao nhiêu năm đỡ đần chung sống, đệ không hạnh phúc, huynh sao có thể an nhàn.
Lương Nguyệt Mai không lạ gì lối suy nghĩ của Hồ Ngọc Nhu, nhưng lạlà Hồ Ngọc Nhu bộc bạch nỗi lòng với mình. Tất nhiên, cô biết rõ Hồ Ngọc Nhu đặc biệt thân thiết với mình, lúc ở huyện Trường Châu cô đã nhận ra, nhưng thân đến độ này còn hơn cả Tạ Kiều.
Tạ Kiều và cô là đường tỷ muội, tính tỷ ấy bộc trực thẳng thắn, có gì cũng nói với cô. Nhưng Hồ Ngọc Nhu, dầu gì cũng là tiểu cô nương 15 tuổi rồi, có cần dễ tin người vậy không?
Chẳng phải hồi trước quản gia cũng lão luyện lắm mà?
Thế thì tại sao?
Lương Nguyệt Mai nghĩ vài vòng trong đầu, vẫn không ra.
Trái lại cũng phải nói, được một cô bé thẳng thắn trao tin tưởng và ỷ lại như vậy, đã khơi gợi ý chí bảo vệ trong lòng cô.
cô đáp: "Để ta đến nói chuyện với Tô thị, với thân phận địa vị của ta, nàng ta chỉ có thể nghe hay không nghe, chứ không dám trách móc." Tô thị có tâm lấy lòng mình, cô đương nhiên biết từ lâu.
Hồ Ngọc Nhu cảm động muốn chết, buột miệng: "Đúng là bạn thân mà!"
Lương Nguyệt Mai đổi sắc, “Muội nói gì?”
Mặt Hồ Ngọc Nhu cũng đổi sắc, vội vã sửa miệng: "không có gì, là... cảm ơn, cảm ơn đại tẩu đối xử tốt với ta như vậy!"
Lương Nguyệt Mai càng thấy nghi ngờ, sao câu này nghe quen thế nhỉ, lại không phù hợp với bối cảnh lúc này. cô đường đườnglà công chúa, chiếu theo thân phận là đường tẩu của nàng ta, sao có thể ngang hàng làm bạn bè.
cô chào tạm biệt Hồ Ngọc Nhu, đi tìm Tô thị, nhưng trước khi đi nhớ kĩ câu hớ miệng của nàng ta. Đến chỗ Tô thị, cô mở miệng khuyên nhủ vài câu, nhưng lòng cứ cồn cào, có loại xúc động không tên.
Hi vọng dâng trào.
cô ngồi không yên, đặc biệt muốn đến trước mặt Hồ Ngọc Nhu hỏi rõ, ngay lập tức!
Dù sao đi nữa, dựa theo mức độ ỷ lại của nàng ta đối với cô, ắt hẳn không làm ra hành động xấu xa gì. Còn nếu không phải, cô thuận miệng đổi đề tài, dù sao chuyện phát sinh trên người cô, nàng ta đâu thể đoán được.
Tô thị còn đang than, "Đại tẩu, tẩu xem, ta cũng muốn tốt cho phu quân, nhưng sao chàng không hiểu lòng ta chứ? Chàng nổi giận với ta ở huyện Trường Châu đã đành, nhưng đến Kinh Thành còn bày sắc mặt cho ta xem, ta còn đang thai, tẩu thấy... "
"Tứ đệ muội!" Lương Nguyệt Mai ngắt lời nàng ta, "Tứ đệ đã tốt lắm rồi, muội xem ta này, chẳng phải ta cũng như muội, vẫn chờ phu quân ở chốn biên ải xa xôi hay sao? Ta đương nhiên không muốn chàng đi, nhưng nam nhân cũng có lý tưởng và hoài bão của riêng mình. Nếu ngươi đã không thể chịu đựng được, sao ban đầu quyết định không suy nghĩ cẩn thận."
"Ngươi mở miệng câu nào cũng muốn tốt cho tứ đệ... đó chỉ là những thứ ngươi tự cho là tốt chứ không phải là thứ đệ ấy muốn." Giọng cô bỗng chốc trở nên hà khắc. "Ngươi thử nghĩ xem, ngươi mang thai khổ cực như vậy, nếu tứ đệ bảo với ngươi vì muốn cho ngươi khỏe mạnh, việc sinh con cứ để cho nữ nhân khác lo, ngươi chỉ cần đem con về nuôi là được. Điều này cũng là muốn tốt cho ngươi, liệu ngươi có thể chấp nhận được không?"
Tô thị bị lý luận này làm cho sửng sốt, quên cả phản bác.
"Nếu ngươi muốn hòa thuận với tứ đệ như ban đầu thì nên thật lòng xin lỗi, thực sự hiểu lỗi sai của mình ở đâu, may ra còn được. Ngươi phải hiểu, dẫu là phu thê với nhau, cũng không thể đơn phương ra quyết định thay nhau. Ngươi không thể tự quyết định thay đệ ấy, đệ ấy cũng không thể tự quyết định thay ngươi. Nếu đệ ấy có ngầm quyết định gì thay ngươi, chắc chắn ta cũng khiển trách đệ ấy. Ngươi nghĩ kỹ đi!" Lương Nguyệt Mai nhìn thật sâu vào mắt Tô thị rồi bỏ lại một câu như vậy, đi ra ngoài. Khổng ma ma thấy người đi rồi, bước nhanh vào với Tô thị.
Tô thị nhìn cánh cửa, ngẩn người.
"Phu nhân...." Khổng ma ma lo lắng gọi nàng ta.
Nàng ta lúc này mới thôi bần thần, nhìn Khổng ma ma mà rơi nước mắt như mưa. Nàng ta khóc lóc, lòng có ba phần sợ hãi, bảy phần hối hận: "Ma ma ơi, ta sai rồi, ta thật sự biết sai rồi. Bà, bà đi gọi nhị lão gia đến đây, ta muốn xin lỗi chàng.."
không đề cập đến Nhị phòng nữa, Tô thị mấy câu của Kương Nguyệt Mai dọa sợ, vội vã xin lỗi, cũng xem như hai phu vợ tạm thời làm lành. Còn Lương Nguyệt Mai bên này, cô đi về phòng Hồ Ngọc Nhu mà như lướt gió, thấy Tú Vân chuẩn bị đóng cửa, vội vã tông vào.
Hồ Ngọc Nhu đang xếp quần áo trong phòng, nghe tiếng động bèn xoay đầu lại, thấy là cô, ngạc nhiên hỏi: "Sao đại tẩu quay lại, có chuyện gì à?"
Lương Nguyệt Mai quyết cược một phen, nhắm mắt lại, hô lớn: "cô cảm thấy Pepsihay Coca-Cola uống ngon hơn?"
Hồ Ngọc Nhu hết hồn, quần áo trên tay rơi thẳng xuống đất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook