Gả Cho Cha Của Nam Chính
-
Chương 9: Tan rã trong bất mãn
Bên trong nhã gian chìm trong yên lặng
Lúc này, trong nhã gian vang lên tiếng chuông, Thiến Dung bước đến mở cửa nhã gian ra, liền nhìn thấy gương mặt tươi cười của chưởng quầy cùng bầu rượu trên chiếc khay tinh xảo trong tay ông.
“Đây là Đào Hoa tửu ngon nhất mà Dương tiểu thư đã gọi.” thì ra là chưởng quầy mang Đào hoa tửu ngon nhất đến, chờ chưởng quầy đem Đào hoa tửu giao cho Thiến Dung, Thiến Dung đóng cửa nhã gian lại.
Dương Thư Thanh tiếp nhận bầu rượu, tự mình rót hai ly Đào hoa tửu, nâng một ly lên đưa cho Khương Nịnh Bảo, sau đó tự bưng chén rượu của minhg lên nhấp một ngụm. “Khương Tứ tiểu thư, Đào hoa tửu này là rượu được hoan nghênh nhất oqr quán trà Tấn Giang này, mỗi người mỗi ngày cũng chỉ mua được một bầu thôi.”
Khương Nịnh Bảo khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cảm nhận một chút, khen: “Đào hoa tửu này quả nhiên danh bất hư truyền, vị cực ngon.”
Mèo khen mèo dài đuôi, lại không hề chột dạ chút nào.
Trong mắt Dương Thư Thanh hiện lên một tia vừa lòng. Chỗ dựa đứng sau quán trà Tấn Giang này là Định Quốc Công, chờ sau khi nàng ta gả vào phủ Định Quốc Công, có lẽ lập tức sẽ biết được chủ nhân chân chính cùng người sản xuất hoa tửu của quán trà này là ai.
Khương Nịnh Bảo thấy dáng vẻ này của ‘nữ chính’, làm sao còn không đoán ra tâm tư của nàng ta, trong lòng âm thầm buồn cười.
Trong lúc nhất thời, hai người lẳng lặng nhấm nháp Đào hoa tửu, không khí hòa hợp hiếm có.
Sau một lúc lâu, Dương Thư Thanh lại mở miệng lần nữa.
“Ta hiểu oán hờn trong lòng của Khương Tứ tiểu thư, nhưng thanh giả tự thanh, ta không muốn giải thích thêm, có nói nhiều hơn nữa thì Khương Tứ tiểu thư cũng không sẽ tin tưởng.”
Khương Nịnh Bảo tán đồng gật đầu: “Xác thật là sẽ không tin.”
Cái gì gọi là thanh giả tự thanh, đã sớm cùng Tạ Cảnh Dực không trong sạch, còn ở nơi này giả vờ vô tội, Khương Nịnh Bảo không khỏi cảm thấy ngán ngẩm.
Dương Thư Thanh ngẩn người, hiển nhiên không dự đoán được Khương Nịnh Bảo sẽ trực tiếp gật đầu như thế, vị Khương Tứ tiểu thư này thật sự là khó chơi đến cực điểm, nàng ta hít một hơi thật sâu, lại tự mình rót một ly Đào hoa tửu cho Khương Nịnh Bảo, thở dài: “Nếu là ta, ta cũng sẽ không tin, nhưng đây đều là lời nói từ đáy lòng của ta.”
Khương Nịnh Bảo lắc nhẹ ly Đào Hoa tửu trong tay, hưởng thụ đãi ngộ được tận tay ‘nữ chính’ tự mình châm trà rót rượu, nàng đột nhiên nhìn Dương Thư Thanh lộ ra một nụ cười xinh đẹp dịu dàng: “Dương tiểu thư, ta nhớ ngươi vừa mới nói muốn đền bù cho ta?”
Dương Thư Thanh giật nảy mình, nhưng ngoài mặt lại cười khanh khách gật đầu: “Đúng vậy.”
“Dương tiểu thư, nếu ngươi thật sự muốn đền bù cho ta, không bằng ngươi thả tin đồn ra ngoài rằng, ngươi không có ý định muốn đoạt vị hôn phu của ta, và sẽ không gả vào phủ Định Quốc Công nữa, như thế nào?”
Khương Nịnh Bảo dùng đôi mắt xinh đẹp của mình nhìn chằm chằm nàng ta, không hề nôn nóng, thong thả chậm rãi đợi phản ứng của Dương Thư Thanh.
Hố đã đào xong, chỉ còn chờ quyết định của ‘nữ chính’ Khương Nịnh Bảo vốn dĩ nghĩ, nếu nữ chính thậtlòng đến đây để xin lỗi, nàng sẽ cho qua chuyện này, ai ngờ nữ chính này lại không phải người lương thiện, mục đích thực sự của việc xin lỗi lần này là lấy cớ xin lỗi để tính kế nàng, chọc giận nàng.
không hố nữ chủ một phen, thật sự có lỗi với âm mưu mà nàng ta đã khổ công sắp xếp sẵn.
Lời này vừa ra, hai tỳ nữ phía sau Dương Thư Thanh lập tức không bình tĩnh, nhịn không được tức giận trừng Khương Nịnh Bảo, vị Khương Tứ tiểu thư này thật là quá đáng, tiểu thư cũng đã ăn nói khép nép châm trà đổ nước xin lỗi như thế, sao nàng ta lại dám…… Dám đưa ra loại yêu cầu quá đáng này?
không ai hiểu rõ chuyện tiểu thư và Tạ thế tử là lưỡng tình tương duyệt hơn các nàng.
Nếu tiểu thư thật sự bị bắt buộc phải đồng ý với yêu cầu của Khương Tứ tiểu thư, thì những mưu tính trước kia chẳng phải là giỏ tre múc nước, công dã tràng sao, đã vậy còn tự dưng mất đi thanh danh trong sạch?
Khương Tứ tiểu thư quả thực là làm khó người khác, quá đáng đến cực điểm.
Đáy mắt của Dương Thư Thanh hiện lên một tia kinh ngạc, không nghĩ tới Khương Nịnh Bảo lại tàn nhẫn như vậy, xem ra tất cả những việc làm vừa rồi của nàng ta không hề có chút tác dụng, vị Khương Tứ tiểu thư này quả thực dầu muối không vào, mềm cứng không ăn.
Nếu nàng ta đồng ý với Khương Nịnh Bảo, thật sự thả ra lời đồn, như thế thì giữa nàng ta và Tạ thế tử nơi nào còn có tương lai, về sau cho dù nàng ta có được gả vào phủ Quốc công, thì trong mắt người khác cũng là một trò hề.
Sống lại một đời, Dương Thư Thanh sẽ không tiếp tục để bản thân mình chịu chút xíu thiệt thòi nào.
Nếu không đáp ứng, thì lời nàng vừa nói ra ban nãy không thể nghi ngờ là tự vả mặt mình.
Giỏi cho chiêu rút củi dưới đáy nồi.
Yếu đuối nhu nhược, điềm đạm đáng yêu gì chứ, đều là biểu hiện giả dối, Khương Tứ tiểu thư còn âmhiểm, thông minh hơn cả trong tưởng tượng của nàng ta, nói vậy những âm mưu phía trước đó của nàng ta, đều đã bị cô gái này biết hết rồi.
Dương Thư Thanh thầm cười chua cay, từ khi trọng sinh cho đến giờ,nàng ta luôn xuôi gió xuôi nước nên đã quên câu núi này cao còn có núi khác cao hơn, một Khương Tứ tiểu thư mà nàng ta không hề để vào trong mắt lại làm cho nàng ta lâm vào tình thế khó xử thế này.
Có lẽ đời trước, Khương Tứ tiểu thư có thể đạt được sự sủng ái độc nhất vô nhị của Tạ thế tử, không chỉ dựa vào gương mặt xinh đẹp dịu dàng này, mà có lẽ do chính sự thông minh nhạy bén, tâm tư trong sáng, thông tuệ tuyệt luân của vị Khương Tứ tiểu thư này.
“Dương tiểu thư, khó xử đến thế sao? Hay nên nói thực ra Dương tiểu thư đã yêu thầm vị hôn phu ta đãtừ lâu, cái gọi là không có ý định cướp đoạt vị hôn phu của ta đều là lời nói dối?”
Khương Nịnh Bảo nhẹ vén sợi tóc vào vành tai, cười tủm tỉm nhìn nàng ta, giống như hiểu thấu lòng nàng ta đang nghĩ gì.
Dương Thư Thanh chưa bao giờ quẫn bách khó xử như thế này, nhìn nụ cười xinh đẹp quyến rũ của Khương Nịnh Bảo làm nàng ta cảm thấy chói mắt đến cực điểm, hiện tại Dương Thư Thanh đã sớm không còn ý định chung sống hoà bình với Khương Nịnh Bảo nữa rồi.
“Khương Tứ tiểu thư, thứ lỗi cho ta không thể đáp ứng yêu cầu của ngươi, Tạ thế tử là nhân tài kiệt xuất hiếm có, quý nữ thầm mơ ước ngài ấy nhiều không kể xiết, ta cũng không ngoại lệ.”
“Tạ thế tử huỷ hoại trong sạch của ta lại nguyện ý phụ trách, ta không gả cho ngài ấy thì còn có thể gả ai, ngoài việc gả cho hắn, ta không còn lựa chọn nào khác, Khương Tứ tiểu thư làm thế này là đangmuốn làm khó ta chăng?”
“một khi đã như vậy, thì vừa rồi Dương tiểu thư hà tất phải làm bộ làm tịch?” Khương Nịnh Bảo khẽ cười một tiếng, không hề giận dữ, chỉ dùng giọng điệu nhàn nhạt chất vấn.
“Tạ thế tử cứu Dương tiểu thư, Dương tiểu thư đã mất đi trong sạch, nhưng vị hôn thê vô tội như ta lại phải bị Tạ thế tử huỷ hôn, phải nên nhường vị trí của mình cho Dương tiểu thư, chẳng lẽ các người không biết việc hủy hôn đối một nữ nhân mà nói là thương tổn đến bực nào ư, biện pháp giải quyết không phải chỉ có mỗi con đường là huỷ hôn, dù ta có nguyện ý cùng Dương tiểu thư thờ chung mộtchồng, nhưng Dương tiểu thư lại không muốn như thế, không phải sao?” sắc mặt của Dương Thư Thanh trầm xuống, vị Khương Tứ tiểu thư này quả nhiên không đơn giản, từng câu từng chữ đều vô cùng sắc bén, đánh thẳng vào ý tưởng thực sự trong lòng nàng ta.
không sai, nàng ta quả thật không muốn dưới thế bất luận kẻ nào, từ sau khi nàng ta trọng sinh cho đến giờ đã thề rằng, kiếp này tuyệt đối không làm thiếp, càng không muốn chung chồng với bất kì ai. Câu nói này nàng ta đã nói lúc Tạ thế tử nói muốn chịu trách nhiệm với nàng ta.
Cho nên hắn mới có thể huỷ hôn.
Khương Nịnh Bảo cười lãnhđạm, Dương Thư Thanh, vốn đã không mang theo ý tốt, nàng mới khôngthèm đoạn tình cảm tỷ muội giả tạo với ‘nữ chính’, hôm nay đáp ứng đến đây theo lời hẹn nàng đãchuẩn bị sẵn tư thế xé rách mặt với nữ chính rồi.
Hai người vốn không thể chung sống hoà bình, hà tất phải giả mù sa mưa đứng bên cạnh nhau?
“Muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm, không biết Dương tiểu thư có còn nhớ rõ trong con phố nhỏ, dưới gốc Đào cổ thụ ở thành Tây hơn hai năm trước không? Nghe nói, cây đào cổ này được mệnh danh là gốc đào định lương duyên, không biết là thật là giả?”
Khương Nịnh Bảo cong cong thành một nụ cười, trong lòng thầm nhủ, có cốt truyện nơi tay, cảm giác thật tuyệt.
Những lần tương ngộ bí ẩn của nam nữ chủ nàng đều nắm rất rõ.
Bị Khương Nịnh Bảo đâm trúng tim đen như thế… Cả người Dương Thư Thanh chấn động, mặt biến sắc, không dám tin nhìn nữ nhân yếu đuối đang cười tươi như hoa trước mặt.
thì ra Khương Tứ tiểu thư đã biết tất cả mọi chuyện, làm nàng ta cảm thấy mình như một tên hề múa may trước mặt Khương Nịnh Bảo, xấu hổ không thôi. Tây nhị và dưới gốc Đào cổ thụ kia, đúng là nơi mà nàng ta giả nam trang tương ngộ với Tạ thế tử hơn hai năm trước.
Hôm trước, nàng cùng Tạ thế tử lén gặp mặt nhau cũng từng nhắc đến gốc đào cổ thụ đó.
Nhớ đến vừa rồi lúc mình nói trước Đào Hoa yến mình và Tạ thế tử không hề quen biết, Dương Thư Thanh cảm thấy trên mặt nóng rát, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào. Lần này thể diện trong hay ngoài gì cũng đều mất sạch.
Tố chất tâm lý của Dương Thư Thanh cực mạnh, chỉ chốc lát đã khôi phục bình tĩnh, nàng ta liếc mắt nhìn Khương Nịnh Bảo, vội vàng mang theo hai tỳ nữ rời đi, nhìn bộ dạng của nàng ta, cực giống như đang co chân chạy trốn.
Lần gặp mặt này, Dương Thư Thanh cùng Khương Nịnh Bảo tan rã trong không vui.
Dương Thư Thanh rời đi, Khương Nịnh Bảo lại chưa rời đi, một mình ngồi trong nhã gian, nhãn nhã thoải mái nhấm nháp Đảo Hoa tửu đã được pha loãng, đuôi lông mày khóe mắt đều tràn đầy thích thú.
“Tiểu thư, ngài làm thế này là chấp nhận xé rách mặt với Dương tiểu thư?” Xuân Hỉ hoảng hốt hỏi, sao nàng nghĩ mãi vẫn không hiểu lời tiểu thư vừa nói, gốc Đào cổ thụ nào, sao cứ luôn cảm thấy bên trong đó giống như đang ẩn chứa một đại bí mật nào đó.
Khương Nịnh Bảo nhướng mày: “không phải em đã chứng kiến đó sao?”
Mặt Xuân Hỉ mặt rối rắm, mấy ngày này, nàng thấy tiểu thư bình tĩnh như thế, còn tưởng rằng tiểu thư hoàn toàn không hề để ý đến, không ngờ tiểu thư vẫn liên tục nén giận trong lòng, tiểu thư thật sự quá đáng thương.
Lúc này, chưởng quầy của quán trà Tấn Giang bước vào, mang đến cho Khương Nịnh Bảo một tin tức tốt.
“Chủ nhân, Tạ lão phu nhân hồi phủ, người của chúng ta phát hiện, dường như Tạ lão phu nhân rất cao hứng.”
Ánh mắt Khương Nịnh Bảo chợt lóe, trong lòng mơ hồ có một suy đoán, vì thế nàng không có tâm tư ở lại quán trà, mang theo Xuân Hỉ vội vàng hồi phủ.
Chờ xe ngựa của nàng rời khỏi quán trà Tấn Giang, xe ngựa của Dương Thư Thanh từ một góc khác chạy ra, nghĩ đến tin tức nàng ta vừa mới nhận được, trên mặt Dương Thư Thanh lộ ra một nụ cười.
Vinh Hỉ đường, phủ Định Quốc Công.
Tạ lão phu nhân không ngờ xuất phủ đến chùa để tìm cao tang xem bát tự lần này lại thu được tin mừng và ngạc nhiên ngoài ý muốn. Bởi bát tự của Khương Tứ tiểu thư và con trai Tạ Hành của bà cực kỳ tương hợp.
“Nếu biết sớm Khương Tứ tiểu thư thích hợp với con trai của ta như thế thì thật tốt biết bao.” Tạ lão phu nhân nhấp một ngụm nước trà, không kiềm được tiếc nuối cảm khái nói.
“Lão phu nhân, hiện tại cũng không muộn.” Hoàng ma ma cười nói.
Tạ lão phu nhân cũng cười. “Đúng vậy, hiện tại cũng không muộn, chờ thế tử hủy hôn ước này, ta sẽcho người tới cửa cầu hôn.”
“Lão phu nhân, ngài không hỏi ý của Quốc Công gia sao?” Hoàng ma ma sửng sốt, không nghĩ tới lão phu nhân lại nóng vội như vậy, gấp không chờ nổi muốn định thân với Khương Tứ tiểu thư ngay.
Trong đầu Tạ lão phu nhân bất giác hiện lên gương mặt tuấn tú lạnh như bang của con trai, lắc đầu thở dài: “Hỏi nó vô dụng, còn không bằng tiên hạ thủ vi cường.”
Hoàng ma ma: “……”
“Lão phu nhân, bát tự của Khương Tứ tiểu thư cùng Quốc Công gia tương hợp, nhưng sát khí trên người Quốc Công gia, nữ tử bình thường không thể tới gần……” Hoàng ma ma rốt cuộc có chút lo lắng, nhịn không được nhắc một câu. Tạ lão phu nhân sửng sốt, lập tức xoa xoa ấn đường, khi bà biết được bát tự của Khương tứ tiểu thư và con trai tương hợp, nên vui đến mức quên đi thể chất đặc thù của con trai mình, khẽ cau mày.
“Đúng vậy, sao ta lại quên mất việc này.”
“Lão phu nhân, hay ngài tìm một thích hợp thời cơ để Quốc Công gia và Khương Tứ tiểu thư lén gặp mặt nhau, rồi nhìn xem tình huống, hoặc là mời Khương Tứ tiểu thư đến chùa để cao tăng xem thử?”
Hoàng ma ma ra một chủ ý.
Tạ lão phu nhân nghe vậy, cảm thấy lời nói của Hoàng ma ma rất có lý, liền gật đầu nói: “Được, cứ làm như thế đi, nghe Triệu quản gia nói, thế tử cùng phía Trường Ninh Bá phủ đã thỏa thuận xong bồi thường, ngày mai sẽ chính thức hủy hôn, có việc này không?”
Lúc này, trong nhã gian vang lên tiếng chuông, Thiến Dung bước đến mở cửa nhã gian ra, liền nhìn thấy gương mặt tươi cười của chưởng quầy cùng bầu rượu trên chiếc khay tinh xảo trong tay ông.
“Đây là Đào Hoa tửu ngon nhất mà Dương tiểu thư đã gọi.” thì ra là chưởng quầy mang Đào hoa tửu ngon nhất đến, chờ chưởng quầy đem Đào hoa tửu giao cho Thiến Dung, Thiến Dung đóng cửa nhã gian lại.
Dương Thư Thanh tiếp nhận bầu rượu, tự mình rót hai ly Đào hoa tửu, nâng một ly lên đưa cho Khương Nịnh Bảo, sau đó tự bưng chén rượu của minhg lên nhấp một ngụm. “Khương Tứ tiểu thư, Đào hoa tửu này là rượu được hoan nghênh nhất oqr quán trà Tấn Giang này, mỗi người mỗi ngày cũng chỉ mua được một bầu thôi.”
Khương Nịnh Bảo khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cảm nhận một chút, khen: “Đào hoa tửu này quả nhiên danh bất hư truyền, vị cực ngon.”
Mèo khen mèo dài đuôi, lại không hề chột dạ chút nào.
Trong mắt Dương Thư Thanh hiện lên một tia vừa lòng. Chỗ dựa đứng sau quán trà Tấn Giang này là Định Quốc Công, chờ sau khi nàng ta gả vào phủ Định Quốc Công, có lẽ lập tức sẽ biết được chủ nhân chân chính cùng người sản xuất hoa tửu của quán trà này là ai.
Khương Nịnh Bảo thấy dáng vẻ này của ‘nữ chính’, làm sao còn không đoán ra tâm tư của nàng ta, trong lòng âm thầm buồn cười.
Trong lúc nhất thời, hai người lẳng lặng nhấm nháp Đào hoa tửu, không khí hòa hợp hiếm có.
Sau một lúc lâu, Dương Thư Thanh lại mở miệng lần nữa.
“Ta hiểu oán hờn trong lòng của Khương Tứ tiểu thư, nhưng thanh giả tự thanh, ta không muốn giải thích thêm, có nói nhiều hơn nữa thì Khương Tứ tiểu thư cũng không sẽ tin tưởng.”
Khương Nịnh Bảo tán đồng gật đầu: “Xác thật là sẽ không tin.”
Cái gì gọi là thanh giả tự thanh, đã sớm cùng Tạ Cảnh Dực không trong sạch, còn ở nơi này giả vờ vô tội, Khương Nịnh Bảo không khỏi cảm thấy ngán ngẩm.
Dương Thư Thanh ngẩn người, hiển nhiên không dự đoán được Khương Nịnh Bảo sẽ trực tiếp gật đầu như thế, vị Khương Tứ tiểu thư này thật sự là khó chơi đến cực điểm, nàng ta hít một hơi thật sâu, lại tự mình rót một ly Đào hoa tửu cho Khương Nịnh Bảo, thở dài: “Nếu là ta, ta cũng sẽ không tin, nhưng đây đều là lời nói từ đáy lòng của ta.”
Khương Nịnh Bảo lắc nhẹ ly Đào Hoa tửu trong tay, hưởng thụ đãi ngộ được tận tay ‘nữ chính’ tự mình châm trà rót rượu, nàng đột nhiên nhìn Dương Thư Thanh lộ ra một nụ cười xinh đẹp dịu dàng: “Dương tiểu thư, ta nhớ ngươi vừa mới nói muốn đền bù cho ta?”
Dương Thư Thanh giật nảy mình, nhưng ngoài mặt lại cười khanh khách gật đầu: “Đúng vậy.”
“Dương tiểu thư, nếu ngươi thật sự muốn đền bù cho ta, không bằng ngươi thả tin đồn ra ngoài rằng, ngươi không có ý định muốn đoạt vị hôn phu của ta, và sẽ không gả vào phủ Định Quốc Công nữa, như thế nào?”
Khương Nịnh Bảo dùng đôi mắt xinh đẹp của mình nhìn chằm chằm nàng ta, không hề nôn nóng, thong thả chậm rãi đợi phản ứng của Dương Thư Thanh.
Hố đã đào xong, chỉ còn chờ quyết định của ‘nữ chính’ Khương Nịnh Bảo vốn dĩ nghĩ, nếu nữ chính thậtlòng đến đây để xin lỗi, nàng sẽ cho qua chuyện này, ai ngờ nữ chính này lại không phải người lương thiện, mục đích thực sự của việc xin lỗi lần này là lấy cớ xin lỗi để tính kế nàng, chọc giận nàng.
không hố nữ chủ một phen, thật sự có lỗi với âm mưu mà nàng ta đã khổ công sắp xếp sẵn.
Lời này vừa ra, hai tỳ nữ phía sau Dương Thư Thanh lập tức không bình tĩnh, nhịn không được tức giận trừng Khương Nịnh Bảo, vị Khương Tứ tiểu thư này thật là quá đáng, tiểu thư cũng đã ăn nói khép nép châm trà đổ nước xin lỗi như thế, sao nàng ta lại dám…… Dám đưa ra loại yêu cầu quá đáng này?
không ai hiểu rõ chuyện tiểu thư và Tạ thế tử là lưỡng tình tương duyệt hơn các nàng.
Nếu tiểu thư thật sự bị bắt buộc phải đồng ý với yêu cầu của Khương Tứ tiểu thư, thì những mưu tính trước kia chẳng phải là giỏ tre múc nước, công dã tràng sao, đã vậy còn tự dưng mất đi thanh danh trong sạch?
Khương Tứ tiểu thư quả thực là làm khó người khác, quá đáng đến cực điểm.
Đáy mắt của Dương Thư Thanh hiện lên một tia kinh ngạc, không nghĩ tới Khương Nịnh Bảo lại tàn nhẫn như vậy, xem ra tất cả những việc làm vừa rồi của nàng ta không hề có chút tác dụng, vị Khương Tứ tiểu thư này quả thực dầu muối không vào, mềm cứng không ăn.
Nếu nàng ta đồng ý với Khương Nịnh Bảo, thật sự thả ra lời đồn, như thế thì giữa nàng ta và Tạ thế tử nơi nào còn có tương lai, về sau cho dù nàng ta có được gả vào phủ Quốc công, thì trong mắt người khác cũng là một trò hề.
Sống lại một đời, Dương Thư Thanh sẽ không tiếp tục để bản thân mình chịu chút xíu thiệt thòi nào.
Nếu không đáp ứng, thì lời nàng vừa nói ra ban nãy không thể nghi ngờ là tự vả mặt mình.
Giỏi cho chiêu rút củi dưới đáy nồi.
Yếu đuối nhu nhược, điềm đạm đáng yêu gì chứ, đều là biểu hiện giả dối, Khương Tứ tiểu thư còn âmhiểm, thông minh hơn cả trong tưởng tượng của nàng ta, nói vậy những âm mưu phía trước đó của nàng ta, đều đã bị cô gái này biết hết rồi.
Dương Thư Thanh thầm cười chua cay, từ khi trọng sinh cho đến giờ,nàng ta luôn xuôi gió xuôi nước nên đã quên câu núi này cao còn có núi khác cao hơn, một Khương Tứ tiểu thư mà nàng ta không hề để vào trong mắt lại làm cho nàng ta lâm vào tình thế khó xử thế này.
Có lẽ đời trước, Khương Tứ tiểu thư có thể đạt được sự sủng ái độc nhất vô nhị của Tạ thế tử, không chỉ dựa vào gương mặt xinh đẹp dịu dàng này, mà có lẽ do chính sự thông minh nhạy bén, tâm tư trong sáng, thông tuệ tuyệt luân của vị Khương Tứ tiểu thư này.
“Dương tiểu thư, khó xử đến thế sao? Hay nên nói thực ra Dương tiểu thư đã yêu thầm vị hôn phu ta đãtừ lâu, cái gọi là không có ý định cướp đoạt vị hôn phu của ta đều là lời nói dối?”
Khương Nịnh Bảo nhẹ vén sợi tóc vào vành tai, cười tủm tỉm nhìn nàng ta, giống như hiểu thấu lòng nàng ta đang nghĩ gì.
Dương Thư Thanh chưa bao giờ quẫn bách khó xử như thế này, nhìn nụ cười xinh đẹp quyến rũ của Khương Nịnh Bảo làm nàng ta cảm thấy chói mắt đến cực điểm, hiện tại Dương Thư Thanh đã sớm không còn ý định chung sống hoà bình với Khương Nịnh Bảo nữa rồi.
“Khương Tứ tiểu thư, thứ lỗi cho ta không thể đáp ứng yêu cầu của ngươi, Tạ thế tử là nhân tài kiệt xuất hiếm có, quý nữ thầm mơ ước ngài ấy nhiều không kể xiết, ta cũng không ngoại lệ.”
“Tạ thế tử huỷ hoại trong sạch của ta lại nguyện ý phụ trách, ta không gả cho ngài ấy thì còn có thể gả ai, ngoài việc gả cho hắn, ta không còn lựa chọn nào khác, Khương Tứ tiểu thư làm thế này là đangmuốn làm khó ta chăng?”
“một khi đã như vậy, thì vừa rồi Dương tiểu thư hà tất phải làm bộ làm tịch?” Khương Nịnh Bảo khẽ cười một tiếng, không hề giận dữ, chỉ dùng giọng điệu nhàn nhạt chất vấn.
“Tạ thế tử cứu Dương tiểu thư, Dương tiểu thư đã mất đi trong sạch, nhưng vị hôn thê vô tội như ta lại phải bị Tạ thế tử huỷ hôn, phải nên nhường vị trí của mình cho Dương tiểu thư, chẳng lẽ các người không biết việc hủy hôn đối một nữ nhân mà nói là thương tổn đến bực nào ư, biện pháp giải quyết không phải chỉ có mỗi con đường là huỷ hôn, dù ta có nguyện ý cùng Dương tiểu thư thờ chung mộtchồng, nhưng Dương tiểu thư lại không muốn như thế, không phải sao?” sắc mặt của Dương Thư Thanh trầm xuống, vị Khương Tứ tiểu thư này quả nhiên không đơn giản, từng câu từng chữ đều vô cùng sắc bén, đánh thẳng vào ý tưởng thực sự trong lòng nàng ta.
không sai, nàng ta quả thật không muốn dưới thế bất luận kẻ nào, từ sau khi nàng ta trọng sinh cho đến giờ đã thề rằng, kiếp này tuyệt đối không làm thiếp, càng không muốn chung chồng với bất kì ai. Câu nói này nàng ta đã nói lúc Tạ thế tử nói muốn chịu trách nhiệm với nàng ta.
Cho nên hắn mới có thể huỷ hôn.
Khương Nịnh Bảo cười lãnhđạm, Dương Thư Thanh, vốn đã không mang theo ý tốt, nàng mới khôngthèm đoạn tình cảm tỷ muội giả tạo với ‘nữ chính’, hôm nay đáp ứng đến đây theo lời hẹn nàng đãchuẩn bị sẵn tư thế xé rách mặt với nữ chính rồi.
Hai người vốn không thể chung sống hoà bình, hà tất phải giả mù sa mưa đứng bên cạnh nhau?
“Muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm, không biết Dương tiểu thư có còn nhớ rõ trong con phố nhỏ, dưới gốc Đào cổ thụ ở thành Tây hơn hai năm trước không? Nghe nói, cây đào cổ này được mệnh danh là gốc đào định lương duyên, không biết là thật là giả?”
Khương Nịnh Bảo cong cong thành một nụ cười, trong lòng thầm nhủ, có cốt truyện nơi tay, cảm giác thật tuyệt.
Những lần tương ngộ bí ẩn của nam nữ chủ nàng đều nắm rất rõ.
Bị Khương Nịnh Bảo đâm trúng tim đen như thế… Cả người Dương Thư Thanh chấn động, mặt biến sắc, không dám tin nhìn nữ nhân yếu đuối đang cười tươi như hoa trước mặt.
thì ra Khương Tứ tiểu thư đã biết tất cả mọi chuyện, làm nàng ta cảm thấy mình như một tên hề múa may trước mặt Khương Nịnh Bảo, xấu hổ không thôi. Tây nhị và dưới gốc Đào cổ thụ kia, đúng là nơi mà nàng ta giả nam trang tương ngộ với Tạ thế tử hơn hai năm trước.
Hôm trước, nàng cùng Tạ thế tử lén gặp mặt nhau cũng từng nhắc đến gốc đào cổ thụ đó.
Nhớ đến vừa rồi lúc mình nói trước Đào Hoa yến mình và Tạ thế tử không hề quen biết, Dương Thư Thanh cảm thấy trên mặt nóng rát, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào. Lần này thể diện trong hay ngoài gì cũng đều mất sạch.
Tố chất tâm lý của Dương Thư Thanh cực mạnh, chỉ chốc lát đã khôi phục bình tĩnh, nàng ta liếc mắt nhìn Khương Nịnh Bảo, vội vàng mang theo hai tỳ nữ rời đi, nhìn bộ dạng của nàng ta, cực giống như đang co chân chạy trốn.
Lần gặp mặt này, Dương Thư Thanh cùng Khương Nịnh Bảo tan rã trong không vui.
Dương Thư Thanh rời đi, Khương Nịnh Bảo lại chưa rời đi, một mình ngồi trong nhã gian, nhãn nhã thoải mái nhấm nháp Đảo Hoa tửu đã được pha loãng, đuôi lông mày khóe mắt đều tràn đầy thích thú.
“Tiểu thư, ngài làm thế này là chấp nhận xé rách mặt với Dương tiểu thư?” Xuân Hỉ hoảng hốt hỏi, sao nàng nghĩ mãi vẫn không hiểu lời tiểu thư vừa nói, gốc Đào cổ thụ nào, sao cứ luôn cảm thấy bên trong đó giống như đang ẩn chứa một đại bí mật nào đó.
Khương Nịnh Bảo nhướng mày: “không phải em đã chứng kiến đó sao?”
Mặt Xuân Hỉ mặt rối rắm, mấy ngày này, nàng thấy tiểu thư bình tĩnh như thế, còn tưởng rằng tiểu thư hoàn toàn không hề để ý đến, không ngờ tiểu thư vẫn liên tục nén giận trong lòng, tiểu thư thật sự quá đáng thương.
Lúc này, chưởng quầy của quán trà Tấn Giang bước vào, mang đến cho Khương Nịnh Bảo một tin tức tốt.
“Chủ nhân, Tạ lão phu nhân hồi phủ, người của chúng ta phát hiện, dường như Tạ lão phu nhân rất cao hứng.”
Ánh mắt Khương Nịnh Bảo chợt lóe, trong lòng mơ hồ có một suy đoán, vì thế nàng không có tâm tư ở lại quán trà, mang theo Xuân Hỉ vội vàng hồi phủ.
Chờ xe ngựa của nàng rời khỏi quán trà Tấn Giang, xe ngựa của Dương Thư Thanh từ một góc khác chạy ra, nghĩ đến tin tức nàng ta vừa mới nhận được, trên mặt Dương Thư Thanh lộ ra một nụ cười.
Vinh Hỉ đường, phủ Định Quốc Công.
Tạ lão phu nhân không ngờ xuất phủ đến chùa để tìm cao tang xem bát tự lần này lại thu được tin mừng và ngạc nhiên ngoài ý muốn. Bởi bát tự của Khương Tứ tiểu thư và con trai Tạ Hành của bà cực kỳ tương hợp.
“Nếu biết sớm Khương Tứ tiểu thư thích hợp với con trai của ta như thế thì thật tốt biết bao.” Tạ lão phu nhân nhấp một ngụm nước trà, không kiềm được tiếc nuối cảm khái nói.
“Lão phu nhân, hiện tại cũng không muộn.” Hoàng ma ma cười nói.
Tạ lão phu nhân cũng cười. “Đúng vậy, hiện tại cũng không muộn, chờ thế tử hủy hôn ước này, ta sẽcho người tới cửa cầu hôn.”
“Lão phu nhân, ngài không hỏi ý của Quốc Công gia sao?” Hoàng ma ma sửng sốt, không nghĩ tới lão phu nhân lại nóng vội như vậy, gấp không chờ nổi muốn định thân với Khương Tứ tiểu thư ngay.
Trong đầu Tạ lão phu nhân bất giác hiện lên gương mặt tuấn tú lạnh như bang của con trai, lắc đầu thở dài: “Hỏi nó vô dụng, còn không bằng tiên hạ thủ vi cường.”
Hoàng ma ma: “……”
“Lão phu nhân, bát tự của Khương Tứ tiểu thư cùng Quốc Công gia tương hợp, nhưng sát khí trên người Quốc Công gia, nữ tử bình thường không thể tới gần……” Hoàng ma ma rốt cuộc có chút lo lắng, nhịn không được nhắc một câu. Tạ lão phu nhân sửng sốt, lập tức xoa xoa ấn đường, khi bà biết được bát tự của Khương tứ tiểu thư và con trai tương hợp, nên vui đến mức quên đi thể chất đặc thù của con trai mình, khẽ cau mày.
“Đúng vậy, sao ta lại quên mất việc này.”
“Lão phu nhân, hay ngài tìm một thích hợp thời cơ để Quốc Công gia và Khương Tứ tiểu thư lén gặp mặt nhau, rồi nhìn xem tình huống, hoặc là mời Khương Tứ tiểu thư đến chùa để cao tăng xem thử?”
Hoàng ma ma ra một chủ ý.
Tạ lão phu nhân nghe vậy, cảm thấy lời nói của Hoàng ma ma rất có lý, liền gật đầu nói: “Được, cứ làm như thế đi, nghe Triệu quản gia nói, thế tử cùng phía Trường Ninh Bá phủ đã thỏa thuận xong bồi thường, ngày mai sẽ chính thức hủy hôn, có việc này không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook